Bọt nước nổi khắp ao, Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần đang ra sức giãy dụa.
Nhóm tỳ nữ nghe được tiếng động tới vừa thấy thì sợ hãi chết khiếp, vội vàng cao giọng nói:
“Mau, mau đi xuống cứu người, nhóm thiếu gia rơi xuống nước.”
Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia này nếu có chuyện gì, Vương phi chắn chắn muốn mạng các nàng.
Nhóm tỳ nữ nghe xong vội vàng cao giọng la lên, gọi thị vệ tuần tra trong phủ, để cho bọn họ nhanh chóng xuống nước cứu người.
Nhìn thấy bên ao vây nhiều người, thị vệ đang vội vàng xuống nước cứu nhóm thiếu gia bị sặc ngất đi lên bờ.
Nguyễn Kim Linh đứng ở trên cầu bị dọa đến choáng váng, trong lòng vừa hoảng vưuà sợ, quay người lại liền chạy.
Tin tức Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần rơi xuống nước rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ Tĩnh Vương phủ. Theo đó bừng tỉnh Hạ Thính Ngưng đang ngủ trưa.
Vừa nghe tỳ nữ báo lại tin tức này, Hạ Thính Ngưng vội đứng dậy xuống giường, mang giày liền đi ra ngoài, ngay cả tóc cũng chưa kịp búi lên, chỉ tùy ý nó rối tung.
Vãn Ngọc cùng Lục Vu thấy thế, cũng vội vàng đi theo.
Vội vàng đi thẳng tới Tố viên, chỉ thấy tỳ nữ nơi này bận thành một đoàn, Hạ Thính Ngưng cũng bất chấp chuyện cho người thông truyền, nhấc chân liền đi vào bên trong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần trắng bệch hôn mê nằm ở trên giường, phủ y đang ở bên cạnh thi châm cho bọn họ.
Tĩnh Vương phi đứng ở bên cạnh gấp đến độ nước mắt rơi xuống, hai yêu nhi này nhưng là thịt trong lòng bà a.
Hạ Thính Ngưng đến gần Tĩnh Vương phi, quỳ gối hành lễ.
Lòng Tĩnh Vương phi vốn vừa vội vừa loạn, vừa thấy Hạ Thính Ngưng đến liền ph.át tiết ra, quay đầu dùng giọng điệu chỉ trích với nàng:
“Ngươi sao lại thế này? Kỳ Nhi cùng Thần Nhi không phải ở chỗ ngươi sao, êm đẹp sao bọn họ lại rơi vào trong nước?”
Kỳ Nhi cùng Thần Nhi thích đến Thanh Lan viên dùng bữa nghỉ trưa bà biết, trước kia nhi tức này cũng luôn làm tốt, không có chút sai lầm, không ngờ lúc này nhưng lại để nhi tử của bà rơi xuống nước đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
“Kính xin mẫu thân đừng giận, bọn đệ đệ ở Thanh Lan viên dùng xong bữa trưa, lại ăn một chút điểm tâm liền ra vườn chơi, lúc gần đi nhi tức đã cho nô tì đuổi theo. Về phần là chuyện gì xảy ra, gọi người tới hỏi một câu liền biết.”
Nói xong, liền hướng Vãn Ngọc ra hiệu, để nàng đi tìm hai nô tỳ kia tới.
Tĩnh Vương phi nghe vậy thoáng giảm cơn tức, lại thấy Hạ Thính Ngưng một thân mỏng manh, tóc đen cũng chưa búi, một chút trang sức cũng không mang, liền biết nó cũng là nóng lòng chạy tới.
Nghĩ vậy, Tĩnh Vương phi cũng liền giảm phân nửa cơn tức.
Đợi Vãn Ngọc đưa hai tỳ nữ đến, hai người ‘cộp’ một tiếng liền quỳ xuống đất.
Hạ Thính Ngưng híp mi hỏi:
“Không phải cho các ngươi đi theo Tam thiếu gia cùng Tứ thiếu gia sao, sao bọn họ lại rơi xuống nước?”
Nhóm tỳ nữ cuống quít ngẩng đầu giải thích:
“Thế tử phi để nô tỳ bẩm báo, nhóm nô tì vốn là theo ở phía sau thiếu gia, nhưng thiếu gia nói bọn họ muốn đi trong hoa viên cho cá trong ao ăn, không cho nhóm nô tì đi theo, quay người lại đuổi chúng ta đi.”
“Nói như vậy, các ngươi cũng không biết nhóm thiếu gia là vì sao rơi xuống nước.”
Hạ Thính Ngưng tiếp tục hỏi.
Nhóm tỳ nữ hoảng sợ đáp:
“Vâng, nô tì biết sai, mong Thế tử phi khai ân.”
“Đồ vô dụng.”
Tĩnh Vương phi tức giận đến vung tay một cái nói:
“Giáng bọn nó xuống sài phòng chẻ củi.”
Mắt Hạ Thính Ngưng hơi dừng, nhìn nhóm tỳ nữ bị giải ra ngoài, cũng không tiện mở miệng. Chỉ có thể gọi tỳ nữ phát hiện Dung Kỳ cùng Dung Thần rơi xuống nước hỏi:
“Các ngươi là làm sao phát hiện nhóm thiếu gia rơi xuống nước?”
Một tỳ nữ trong đó mở miệng:
“Hồi Thế tử phi, là nô tì nghe thấy bên ao truyền đến tiếng vang, chạy tới mới phát hiện là nhóm thiếu gia rơi xuống nước.”
“Vậy các ngươi có ai biết là sao lại thế này không?”
Hạ Thính Ngưng quét một vòng nói.
Nhóm tỳ nữ hai mặt nhìn nhau, ào ào lắc đầu nói:
“Nhóm nô tì không biết.”
“Chỉ là.”
Một tỳ nữ khác nhỏ giọng nói:
“Nô tì nhìn thấy Nguyễn Ngũ tiểu thư đứng ở trên cầu.”
Nguyễn Kim Linh?
Hạ Thính Ngưng nhíu mày nhìn phía Tĩnh Vương phi.
Sắc mặt Tĩnh Vương phi âm trầm, đáy lòng lại âm thầm ghim Nguyễn thị thêm một lỗi.
Lúc này, phủ y đã thi châm xong rồi, Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần tỉnh lại liền oa oa khóc lớn, xem ra là bị sợ hãi.
Tĩnh Vương phi đau lòng không thôi, đứng dậy hướng tới bên giường, ôm lấy bọn họ, thấp giọng an ủi.
Hạ Thính Ngưng lại căn dặn tỳ nữ:
“Đi để trù phòng hầm hai chén canh gừng đến, trừ hàn khí cho nhóm thiếu gia.”
Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng một chút cũng không thể sai sot.
Nhóm tỳ nữ nghe vậy vội vàng chạy đi trù phòng. Không bao lâu, Tĩnh Vương gia cùng Bách Lí Dung Cẩn nghe tin liền chạy lại.
Hạ Thính Ngưng vội vàng nghênh đón, hướng công công hành cái lễ. Tĩnh Vương gia phất tay, sốt ruột hỏi:
“Kỳ Nhi cùng Thần Nhi thế nào rồi?”
Nghe thấy nhóm con rơi xuống nước, thiếu chút nữa doa ông hồn bay phách lạc.
Hạ Thính Ngưng vội giải thích:
“Vừa để phủ y xem qua, bọn đệ đệ không có vấn đề gì, chỉ là bị dọa không nhẹ, lúc này mẫu thân đang an ủi bọn họ.”
Tĩnh Vương gia nghe vậy liền vội vàng đi qua nhìn một cái.
Biết đệ đệ không sao, đáy lòng Bách Lí Dung Cẩn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Hạ Thính Ngưng một thân mỏng manh, đã biết nàng vội vàng chạy tới. Kéo tay Hạ Thính Ngưng qua, Bách Lí Dung Cẩn hòa nhã nói:
“Không có việc gì đi.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Đợi nhóm nô tì bưng canh gừng tới, đút cho Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần xong, hai người liền ngủ lại.
Từ trong miệng bọn họ biết được, hóa ra là Nguyễn Kim Linh đẩy bọn họ vào trong ao, Tĩnh Vương phi tức giận không chịu không được, Tĩnh Vương gia cũng là tức giận vung tay áo, trầm giọng cho người gọi tỷ muội Nguyễn thị đến đại sảnh.
Những người có liên quan đều ngồi chờ trong đại sảnh, lúc này Nguyễn thị sớm biết muội muội của mình làm ra chuyện tốt, sợ không thôi. Lại nghe tin Tĩnh Vương gia phái người cho gọi, sợ tới mức không cẩn thận làm rơi nát chén trà.
Dù không tình nguyện, Tĩnh Vương gia gọi đến, nàng cũng không thể không mang theo Nguyễn Kim Linh đi.
Hai người mang theo tỳ nữ đi đến đại sảnh, có chút kinh hoảng hướng phu thê Tĩnh Vương gia hành lễ.
Nguyễn Kim Linh tự biết gây đại họa, cả người tránh ở phía sau lưng Nguyễn thị không chịu đi ra.
Vẻ mặt Tĩnh Vương phi giận dữ, cũng không mở miệng gọi các nàng đứng lên, xiết chặt khăn nói:
“Nguyễn thị, ngươi xem muội muội ngươi làm ra chuyện tốt, hai tỷ muội các ngươi là có mưu đồ gì, lại dám đẩy con của ta xuống nước.”
Nguyễn thị vội vàng biện giải:
“Mẫu thân, không phải như thế. Kim Linh cũng là vô ý, muội ấy xưa nay giao hảo với Kỳ Nhi cùng Thần Nhi, làm sao có thể nhẫn tâm đẩy bọn họ xuống nước.”
“Vô liêm sỉ.”
Tĩnh Vương phi giận đến vỗ cái bàn nói:
“Quả thực là nói bậy, ngươi cho là Bản cung không biết sao. Nhóm Kỳ Nhi đã nói cho Bản cung, là muội muội ngươi bá đạo muốn cướp điểm tâm của bọn họ, Kỳ Nhi không chịu, lúc này mới bị muội muội ngươi đẩy xuống nước.
Thật không ngờ nó còn nhỏ tuổi, lại ngoan độc như vậy, muội muội ngươi ở trong Vương phủ ở lâu như vậy, Bản cung chưa từng để cho nó thiếu ăn thiếu mặc.”
Nói chưa dứt lời, vừa nói bà liền tức.
Nguyễn Kim Linh này lấy danh phận thân thích, ở trong Vương phủ không tốn tiền ăn uống. Xưa này bà hào phóng, cũng chỉ thêm một miệng ăn, bà tùy theo nó.
Không ngờ lại nuôi một đứa vong ân phụ nghĩa, không biết cảm ơn, ngược lại còn hại nhi tử của bà. Bà cũng không phải thánh nhân, sao có thể nuốt được cơn tức này.
Nguyễn thị bị nói đến nhất thời không biết như thế nào cho phải, khóe mắt nhìn thoáng qua Hạ Thính Ngưng, hận từ trong lòng dâng lên. Mũi dùi đâm thẳng tới:
“Chuyện này còn không phải trách đại tẩu. Mỗi ngày Dung Kỳ cùng Dung thần đều được ăn điểm tâm do ả phái người đi Mật Tâm phường mua về, nhưng Kim Linh nhà chúng ta thì một miếng điểm tâm cũng không có, đại tẩu thiên vị như vậy, nếu không phải ả, sao Kim Linh có thể giành điểm tâm để ăn.”
Nàng càng nói càng hận, Hạ Thính Ngưng này là cái sao chổi, mỗi lần liên quan đến ả đều không có chuyện tốt.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười không thôi:
“Nhị đệ muội, lúc trước ta từng nói, điểm tâm này là bạc của ta, muội muội ngươi muốn ăn là chuyện của các ngươi, chỉ cần ngươi có bạc, muốn mua bao nhiêu điểm tâm cho nàng đều được. Ta lại không có nghĩa vụ này, cũng không có trách nhiệm thêm thức ăn cho muội muội ngươi. Ngươi nói ta bất công, xin hỏi muội muội ngươi có quan hệ gì với ta, ngươi là thân tỷ tỷ cũng chưa quan tâm nó, ta dựa vào cái gì nên bỏ tiền túi của ta ra.”
Nguyễn thị này quả thực là não tàn, cái gì cũng có thể trách đến nàng.
Nguyễn thị nghe vậy phẫn hận không thôi, lại chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng không mở miệng được, nàng cũng biết bản thân nói đến chỗ nào đều đứng không vững.
Bách Lí Dung Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
“Cho người đuổi Nguyễn Ngũ tiểu thư về Thừa tướng phủ đi, miễn cho sau này có người lấy lý do quan hệ thân thích đều muốn vào ở trong phủ.”
Nguyễn thị nghe vậy kinh ngạc nói:
“Điều này sao có thể, Kim Linh nhưng là muội muội ta.”
Sao có thể đuổi nàng đi.
“Là muội muội ngươi thì sao.”
Bách Lí Dung Cẩn mở đôi mắt lạnh nhạt nói:
“Nó không liên quan gì tới Vương phủ.”
Tĩnh Vương gia cũng là gật đầu nói:
“Việc này liền quyết định như vậy, cho người lập tức đuổi nó về Thừa tướng phủ đi.”
Ông là một chút cũng không muốn gặp lại hài tử chọc người phiền này.
Nguyễn thị chưa từ bỏ ý định, nàng vội vàng nói:
“Phụ vương, đây rõ ràng là muốn đuổi Kim Linh đi, nếu truyền ra bên ngoài, người ta còn không biết sẽ nói người như thế nào nha.”
Tĩnh Vương gia trầm giọng cả giận nói:
“Đủ, Bản vương đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nó ở trong phủ lâu cỡ nào trong lòng ngươi biết rõ. Cũng không phải trong nhà phụ mẫu đều chết, gia cảnh suy tàm. Bản vương lúc nào muốn cho người đi về cũng là chuyện đương nhiên, ngươi cho là người bên ngoài đều là đầu heo như ngươi sao. Còn dám nói thêm câu nữa thì ngay cả ngươi Bản vương cũng đưa luôn về Thừa tướng phủ đi.”
Nguyễn thị bị cả kinh không dám mở miệng nói thêm nửa chữa.
Nữ tử xuất giá nếu bị đuổi về nhà thân mẫu, đó là loại chuyện cực kỳ mất mặt. Nếu Tĩnh Vương gia thật sự làm như vậy, không đến nửa ngày, toàn bộ Thừa tướng phủ sẽ thành trò cười của cả Kinh đô.
Sao nàng có thể để chuyện mất mặt như vậy xảy ra.
Tĩnh Vương gia hướng đến mạnh mẽ vang dội, nói được thì làm được. Không đến nửa canh giờ, bọn hạ nhân liền dọn sạch sẽ đồ của Nguyễn Kim Linh, đóng gói đuổi người về Thừa tướng phủ.
Ép buộc một buổi chiều, việc này cũng coi như đã kết thúc.
Buổi chiều đèn đuốc tắt đi, lúc mọi người đang yên giấc.
Đột nhiên lại có động tĩnh, lúc này Hạ Thính Ngưng buồn ngủ đến không được, vẫn bị tỳ nữ chạy vào làm bừng tỉnh.
Tỳ nữ vội vàng thông báo, hóa ra là Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần lại xảy ra chuyện.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy lập tức đứng dậy xuống giường, Hạ Thính Ngưng cũng bị cả kinh tỉnh ngủ hẳn