Tỳ nữ đi theo bị giọng nói tàn khốc của Tĩnh vương phi dọa nhảy dựng, vội vàng phúc phúc thân nói: “Nô tì phải đi ngay đem vài vị phủ y mời đến.” Xoay người muốn đi ra ngoài, lại bị Bách Lí Dung Cẩn gọi lại.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng trấn an Tĩnh vương phi: “Nương, con không sao, người đừng nóng vội. Vừa rồi phủ y đã xem qua cũng mở phương thuốc, hiện tại đều bốc thuốc đi. Con ngại người nhiều, mới để người hầu hạ đều đi ra ngoài.”
Tĩnh vương phi nghe vậy mới chậm rãi tỉnh táo lại, cầm lấy tay Bách Lí Dung Cẩn nói: “Vậy hiện tại con cảm thấy thế nào, nhưng còn có chỗ nào không thoải mái.” Chẳng qua bà chỉ mới tiến cung vài canh giờ, chính cùng tỷ tỷ của mình nói chuyện.
Bỗng nhiên lại nhận được tin người vương phủ đến báo, nói là Cẩn Nhi té xỉu. Sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bà đều không có, vội vàng ra cung chạy trở về.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ lắc đầu: “Chỉ là ngất xỉu một chút, sau khi nằm xuống nghỉ ngơi rất nhanh liền trở lại bình thường, nghĩ đến chắc nguyên nhân là đã nhiều ngày quá mệt. Không có bệnh nặng gì, nương chớ khẩn trương quá.”
Nghe xong con khuyên giải an ủi, lại thấy hắn quả thật không có làm sao không ổn, tâm tình Tĩnh vương phi từ lúc nhận được tin luôn níu chặt cuối cùng mới hạ xuống.
Nhẹ nhàng thở ra nói: “Vậy con cũng đừng lại mệt nhọc xử lý những công văn này, nương sẽ nói với dì của con một tiếng, để dì con nói với hoàng thượng, về sau cũng đừng lại lấy công văn cho con xử lý.”
Cẩn Nhi của bà từ lúc ra bụng mẹ, xương cốt liền luôn luôn rất kém, nhiều năm như vậy ăn bao nhiêu dược cũng không thấy tốt lên. Phàm là có cái đau đầu nhức óc, bà làm nương tâm liền đi theo thu thành một đoàn. Rất sợ con của mình có nửa điểm tốt xấu.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ giọng nói: “Nương, người cũng không phải không biết, thái hậu luôn luôn cùng dượng bất hòa, hao hết tâm tư muốn đoạt quyền tham gia vào chính sự. Nếu như lúc này con cáo ốm, chỉ sợ thái hậu sẽ muốn mượn cớ phát huy.”
Đương kim thái hậu đều không phải mẫu thân ruột của hoàng đế, hai người bất hòa đã lâu, tuy rằng ở mặt ngoài không thể hiện, nhưng ngấm ngầm sớm là trên triều đình hiểu trong lòng mà không nói.
Thái hậu ỷ vào nhà mẫu tộc Lưu thị hiển hách, cùng với huynh Lưu Chi Bằng trong ngoài liên hợp, muốn lấy quyền lực của hoàng đế.
Mà gia tộc Lưu thị cắm rễ ở kinh đô nhiều năm, thế lực khổng lồ, quan hệ rắc rối phức tạp. Trên triều đình tai mắt của bọ họ càng là trải rộng, khiến cho hoàng đế khắp nơi kiềm chế.
Vì không muốn ngoại thích tham gia vào chính sự, đại quyền mất. Hoàng đế sớm đã có nghĩ rằng trừ bỏ gia tộc Lưu thị, từ lúc lên ngai tới nay, cùng thái hậu tranh đấu gay gắt, nhiều lần mượn cơ hội tước đi không ít quyền lực của gia tộc Lưu thị.
Sau lại trải qua mấy lần chọn lựa khoa cử, thanh lý nhiều nanh vuốt của đối phiowng trên triều đình, bây giờ hoàng đế đã thành công đem đại bộ phận chức quan trọng yếu đều thay người một nhà, không lại khắp nơi bị động.
Lưu thị bộ tộc cũng không hưng thịnh như ngày xưa, chính là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hoàng đế lại bị một chữ ‘Hiếu’ ngăn chặn. Cho nên việc trừ bỏ một đảng thái hậu chỉ có thể từ từ mưu tính.
Bách Lí Dung Cẩn rất được hoàng đế tín nhiệm, năng lực làm việc lại rất mạnh. Mặc dù không có chức quan gì, nhưng ở trên triều đình cũng là không có thực danh, có thực quyền. Hoàng đế thường xuyên trực tiếp lướt qua ‘Mỗ ta’ quan viên đem một ít công việc quan trọng giao cho hắn xử lý, lấy dần quyền lực của gia tộc Lưu thị.
Vì thế thái hậu sớm coi hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Hôm nay việc hắn phát bệnh càng không thể bị thái hậu biết được, bằng không thái hậu chỉ biết thừa cơ lấy thân thể hắn không tốt, lấy cớ không thể xử lý công việc, khiến hoàng thượng uỷ quyền cho người của gia tộc Lưu thị nhậm chức trên triều đình.
Tĩnh vương phi có tâm nói thêm vài câu nữa, nhưng không thể nào mở miệng. Mặc dù bà không hiểu triều chính, nhưng cũng biết xưa nay thái hậu cùng hoàng thượng bất hòa. Cẩn Nhi từ nhỏ liền cực kì thông minh, hiện tại lại thâm sâu được hoàng thượng thưởng thức tín nhiệm, thường xuyên để hắn xử lý một ít chuyện quan trọng. Nếu là Cẩn Nhi nhân bệnh từ công (nhân có bệnh không làm việc), người cao hứng nhất chỉ sợ quá mức là thái hậu.
Nhìn đến vẻ mặt Tĩnh vương phi khó xử, Bách Lí Dung Cẩn trấn an nói: “Nương, người đừng lo lắng, nhiều nhất con đáp ứng ngài về sau mỗi ngày chỉ dùng 3 canh giờ xử lý công văn. Như vậy cũng đủ thời gian nghỉ ngơi.”
Tĩnh vương phi nghe xong mặt mày cuối cùng giãn ra, vội vàng hỏi: “Con nói là thật sự, chớ để lừa gạt nương nha.”
Con trai của bà có khi tổng yếu xử lý công văn đến đêm khuya. Vì thế bà không biết nói hắn bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn là như trước. Không đem công văn xử lý liền không đi nghỉ ngơi, khó được hiện tại hắn có thể nhả ra giảm thời gian xem công văn.
“Thật sự, không lừa gạt người. Nhiều nhất liền 3 canh giờ.” Giọng nói Bách Lí Dung Cẩn cực kì khẳng định.
Tĩnh vương phi nghe xong đang muốn mở miệng, lúc này cửa phòng lại bị mở ra, Tĩnh vương gia một thân cẩm y hoa phục nhìn như trầm ổn đi đến, nhưng trong mắt lại để lộ ra vài phần sốt ruột.
Tĩnh vương phi quay đầu nhìn đến phu quân, vội vàng đứng dậy nghênh đón ông: “Vương gia, ngài đã trở lại.” Buổi sáng tuy là bà cùng vương gia cùng tiến cung, nhưng vương gia đi ngự thư phòng nghị sự cùng hoàng thượng. Còn bà lại đến chỗ tỷ tỷ của mình, đi đến tẩm cung của hoàng hậu. Nghe được Cẩn Nhi gặp chuyện không may, bà liền vội vàng ra cung, người đi được rất vội vàng, cũng đã quên phái người đi báo cho vương gia biết một tiếng.
Tĩnh vương gia gật gật đầu, rất là tự nhiên lướt qua Tĩnh vương phi đi đến bên Bách Lí Dung Cẩn đang dựa vào bên giường: “Ta nhận được tin do hoàng hậu phái người đến báo, liền vội vàng chạy trở về. Cẩn Nhi thế nào, phủ y nói như thế nào?”
Ông cùng với hoàng thượng nghị sự nói đến một nửa, hoàng hậu đột nhiên phái người đi tới truyền lời, ông thế mới biết Cẩn Nhi phát bệnh té xỉu. Sau khi tiếp đến tin tức, ông vội vã hướng hoàng thượng cáo lui, cưỡi ngựa chạy vội về vương phủ.
Tĩnh vương phi mở miệng nói: “Cẩn Nhi nói hắn là quá mức mệt nhọc mới có thể té xỉu, không cảm thấy có cái gì trở ngại. Phủ y cũng đã mở phương thuốc đi bốc thuốc rồi.”
Nhìn con có vẻ suy yếu, Tĩnh vương gia âm thầm đau lòng: Cẩn Nhi của ông tuy rằng kinh tài tuyệt diễm, nhưng chịu đủ ốm đau tra tấn, từ nhỏ đến lớn, uống thuốc còn nhiều hơn so với ăn cơm. Ông nơi nơi điều tra theo danh y vì chữa bệnh này, lại vẫn không thể khiến hắn tốt lên.
Tĩnh vương gia hơi hơi thu liễm tâm thần, nói: “Hoàng hậu vừa mới ban thưởng xuống không ít dược liệu quý báu, sai người của phòng bếp đem cây nhân sâm năm trăm năm kia đi nấu canh, cho Cẩn Nhi bổ thân thể. Mấy ngày nay trên triều đình cũng không có chuyện gì quan trọng, con liền đợi ở trong phủ nghỉ ngơi, mặc kệ việc vặt này.”
Một câu cuối cùng là trực tiếp nói với Bách Lí Dung Cẩn, người sau yên lặng gật đầu.
Biết trong lòng Tĩnh vương gia đối với thân thể của con cũng là cực kì quan tâm, thế mà lại có cùng suy nghĩ với bà, tất nhiên là Tĩnh vương phi tươi cười trả lời.
Bách Lí Dung Cẩn hợp thời mở miệng nói: “Phụ vương, nương, con mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chút.”
Tĩnh vương phi vội vàng gật gật đầu: “Vậy con nghỉ ngơi cho tốt đi, nương đi phân phó phòng bếp nấu cho con bát canh nhân sâm, lúc tỉnh lại có thể uống lên.”
“Vâng.” Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù Tĩnh vương gia không mở miệng, nhưng vừa ra đến trước cửa lại phân phó tỳ nữ nói: “Cẩn thận hầu hạ thế tử.”
Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi đi rồi, phòng ở to như vậy liền an tĩnh xuống.
Một lát sau, Thanh Vũ từ bên ngoài trở về, trong tay bưng một chén thuốc đen tuyền. Bước đi đi đến trước mặt Bách Lí Dung Cẩn: “Thế tử, đây là thuốc dựa theo phủ y mới khai phương thuốc đã được nấu, ngài cần phải thừa dịp nóng uống đi?”
Bách Lí Dung Cẩn giương mắt nhìn về phía chén thuốc kia, nhẹ giọng nói: “Cầm đổ đi.”
Mặc kệ uống bao nhiêu, thân thể hắn vẫn là nửa điểm khởi sắc đều không có.
Thanh Vũ hơi run sợ giật mình, sau lại hiểu rõ, nhóm phủ y này khai dược lúc mới bắt đầu còn có chút dùng, nhưng là uống đến sau này liền dần dần không lại dùng được. Hiện tại đối với bệnh của thế tử càng là một chút dùng đều không có. Cũng là dược vô dụng, cần gì tiếp tục uống cho khổ đâu.
Chỉ phải bất đắc dĩ ra cửa dổ thuốc. Sau khi trở về, lại phát hiện trong tay thế tử cầm mấy tờ giấy, chăm chú nhìn.
Thanh Vũ đến gần vừa thấy mới biết được, đây không phải ở trong 'Túy hương lâu’, vị tiểu thư kia hiểu được y thuật viết sao, chỉ nghe nàng nói đây là vài đạo dược thiện, dùng để cho thế tử điều dưỡng thân thể.
Lúc đó hắn liền nghe được có chút hồ đồ, dù sao ‘Dược thiện’ lúc này đây hắn vẫn là lần đầu nghe nói.
Chính là nghĩ đến y thuật của vị tiểu thư kia hình như có chút cao siêu, có lẽ thử một lần cũng đều không phải không thể nha.
Thanh Vũ nhất thời thần kinh run lên, thử mở miệng nói: “Thế tử, vài đạo dược thiện này, cần phải thử một lần?”
Bách Lí Dung Cẩn đang lẳng lặng xem Hạ Thính Ngưng viết vài đạo dược thiện, mặt trên có viết kỹ càng cách chế biến thức ăn. Trên giấy truyền đến mùi mực nhàn nhạt, chữ nhỏ xinh đẹp như trâm hoa.
Bỗng nhiên nghe được câu hỏi của Thanh Vũ, Bách Lí Dung Cẩn lại nghĩ tới vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên kia của Hạ Thính Ngưng, dường như hắn đã bị chính là một loại cảm mạo (yêu từ cái nhìn đầu tiên, hehe).
Ngón tay thon dài trắng noãn nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy, qua hồi lâu, hắn mới đưa phương thuốc dược thiện đưa cho Thanh Vũ, phân phó nói: “Bảo người phòng bếp mỗi ngày đem này vài đạo dược thiện làm sau đó đưa tới đây.”
Thanh Vũ gật đầu đem mấy tờ giấy cất kỹ bên người, lại hỏi: “Thế tử, việc này cần phải báo cho vương gia cùng vương phi biết không?”
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không thể, việc này không thể để những người khác biết. Liền ngay cả phủ y bên kia khai dược, cũng muốn phân phó phòng bếp cứ theo lẽ thường tiếp tục nấu, sau khi cầm đến sẽ tìm cái địa phương xử lý đi. Nếu như dược thiện thật sự hữu hiệu, một khi bị người biết được, chỉ sợ trong phủ có người sẽ ngồi không yên.”