Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 64: Lấy lòng



Edit: voi còi

Chợp mắt một chút đã một canh giờ sau, Hạ Thính Ngưng ở trong tiếng gọi nhẹ của Vãn Ngọc tỉnh lại.

Nhẹ nhàng xốc thảm lông trên người ra ngồi dậy, Hạ Thính Ngưng nhu nhu đôi mắt buồn ngủ nói “Người đến?”

Vãn Ngọc gật đầu nói “Vâng, đều chờ ở bên ngoài đâu.”

Hạ Thính Ngưng chớp chớp mắt, đứng dậy đi đến trước gương trang điểm ngồi xuống, hai tay Vãn Ngọc nhanh nhẹn lập tức sửa sang mái tóc có chút loạn sau giấc ngủ trưa của nàng.

Một lần nữa búi lại những sợi tóc mềm mại, cố định trâm cài thật tốt xong, cơn buồn ngủ của Hạ Thính Ngưng đã qua, khôi phục tinh thần.

Vươn tay vuốt lại xiêm y, Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc ra cửa phòng đi đến trong viện.

Chỉ thấy trong viện đang chỉnh tề đứng hai hàng nữ tử, một người phụ nhân trung niên thân thể mập ra có vẻ có chút phúc hậu cũng đi theo chờ ở một bên.

Hạ Thính Ngưng đi lại nhẹ nhàng đi đến trong viện để đặt  ghế ngồi xuống, Vãn Ngọc cũng theo sát ở sau người đứng.

Phụ nhân trung niên kia vẻ mặt cười tủm tỉm vội vàng đi lên phía trước, người này đó là bà tử môi giới nổi danh trong kinh đô, chuyên môn cung cấp mua bán tỳ nữ cho nhà giàu.

Chỉ thấy bà tử kia lắc lắc thân mình mập mạp đi đến trước mặt Hạ Thính Ngưng nói “Hạ tiểu thư, những nha đầu này là người tốt nhất của ta, đều là chịu qua dạy dỗ. Mời ngài cứ chọn tự nhiên.”

Hại tiểu thư này nhưng là thế tử phi tương lai của Tĩnh vương phủ, ngày hôm qua tiếp đến đối phương nói muốn theo chỗ bà chọn vài tỳ nữ, để bà mang theo người đến Hạ phủ đi một chuyến. Bà nào dám chậm trễ, lập tức liền tiến tới không ngừng tuyển mười mấy người nha đầu tự mình luôn luôn đều xem trọng đưa tới.

Hạ Thính Ngưng liếc mắt một cái nhìn lại, mười mấy người này phần lớn là thiếu nữ mười ba, bốn tuổi, y phục ngắn gọn cũng không khó coi, nghĩ đến là trải qua bà tử này bồi dưỡng đặc biệt, rất có quy củ chuyên môn bán cho người nhà giàu này.

Hạ Thính Ngưng nghiêm cẩn nhìn qua tất cả thiếu nữ đứng ở trong viện, đẩy ra những người bởi vì chờ đợi thời gian có chút dài mà có vẻ không kiên nhẫn, không có tính nhẫn nại liền dễ dàng vội vàng xao động, người quýnh lên gấp lên không thiếu được sẽ sơ sẩy, cuối cùng cũng sẽ bị người tính kế hoặc là làm đao thương.

Một điều liền đẩy ra bảy người, trong viện cũng còn lại tám. Hạ Thính Ngưng lại chỉ chỉ vài người rõ ràng trải qua trang điểm tỉ mỉ, tất cả cũng loại bỏ. Nàng muốn là tỳ nữ trung tâm, mà không phải bình hoa chỉ biết trang điểm lại không biết suy nghĩ. Phàm là người biết suy nghĩ, đều sẽ không lựa chọn đang lúc này đi trang điểm chính mình.

Đây là ở chọn tỳ nữ, cũng không phải chọn nha đầu thông phòng, trang điểm chói mắt như vậy, sợ người khác không biết ngươi là người tâm lớn sao.

Một lần như vậy nữa, trong viện rõ ràng liền chỉ còn lại có năm người.

Hạ Thính Ngưng hơi hơi suy tư, bên người nàng đã có Vãn Ngọc cùng Lục Vu, hơn nữa trước khi đến kinh đô đã mua một lần, liền đã có ba tỳ nữ. Người trong Lê trong viện này nàng cũng không tính toán mang đi. Cho nên lúc này chỉ cần mua thêm ba tỳ nữ nữa cũng đủ rồi.

Nhìn năm người trong viện, cuối cùng Hạ Thính Ngưng chọn ba người thoạt nhìn có chút không tồi, vừa không có vẻ ngu dốt, tâm tư cũng sẽ không quá nặng. Người như vậy quản lý lên mới thuận tiện.

Sau khi muốn ba người này, người môi giới liền đem khế ước bán mình của các nàng đem ra, lại theo tay Vãn Ngọc tiếp nhận ngân lượng phong phú, có thế này mới mặt mày hớn hở mang theo người còn lại không bị lựa chọn đi trở về.

Ba thiếu nữ trong viện vẫn đứng thẳng tại chỗ, Hạ Thính Ngưng nhàn nhạt nói “Các ngươi tên gọi là gì, đều báo lên đi.”

Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái, thiếu nữ bên phải trước hết mở miệng nói “Tiểu thư, nô tì kêu Thiên Tập.”

Nữ tử đứng ở giữa cũng nói “Nô tì kêu Tịch Nghi.”

Nữ tử bên trái nói “Nô tì kêu Bách Quế.”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu “Các ngươi vẫn lấy vậy tên cũ đi, ở bên người ta làm việc, ta chỉ có nói mấy câu dặn các ngươi, thì phải là ta muốn các ngươi tuyệt đối trung tâm. Trong mắt ta hướng đến không thể thu nửa điểm hạt cát, nếu là có người dám phản chủ, vậy chỉ có thể chờ bị ta đuổi ra đi. Hi vọng các ngươi không muốn cho ta thất vọng mới tốt.”

Ba người vội vàng cúi đầu trả lời vâng.

Hạ Thính Ngưng lại quay đầu nhìn về phía Vãn Ngọc “Mang các nàng đi xuống an trí đi.”

Vãn Ngọc tỏ vẻ hiểu được gật gật đầu, liền dẫn ba người đi xuống.

Hạ Thính Ngưng lại đứng dậy hướng thiên sảnh đi đến, lúc này mẫu thân nàng chắc là phải ở thiên sảnh thêu hoa. Nhàn rỗi vô sự, nàng vẫn là đi qua bồi đối phương cho thỏa đáng, về sau loại cơ hội này cũng không hơn đâu.

Hạ Thính Ngưng chậm rãi đi đến thiên sảnh, vừa đến cửa, liền nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng cười.

Hạ Thính Ngưng không khỏi nhướng mày, thanh âm này không phải...

Nâng chân bước vào, một bước tiến vào đại sảnh, liền nhìn thấy Thủy thị đang cười yếu ớt cùng nói chuyện với một nữ tử ngồi bên cạnh, nàng kia rõ ràng đó là Hạ Thanh Hà.

Chỉ thấy Hạ Thanh Hà chỉ vào bức tranh thêu trên tay Thủy thị không biết nói chút gì, hai người liền cùng nở nụ cười.

Hạ Thính Ngưng chậm rãi đi qua, trên mặt thần sắc không thay đổi, chỉ nói “Nương, các ngươi đang nói chuyện gì? Cười đến vui vẻ như vậy.”

Vừa nói vừa đi đến bên cạnh Thủy thị ngồi xuống, sau khi nhàn nhạt nhìn nhìn Hạ Thanh Hà liền thu hồi ánh mắt.

Thủy thị vừa thấy nữ nhi đến của mình đến, mở miệng cười nói “Ngưng Nhi, con tới. Đứa nhỏ Thanh Hà này nói nữ hồng của nàng không tốt, dám đem uyên ương thêu thành vịt.”

Hạ Thanh Hà hơi hơi cúi đầu, ý tứ tựa hồ có vẻ thật không tốt “Đúng vậy, nữ hồng của con rất kém, không có tốt như Thủy di nương vậy.” Dứt lời càng là nhẹ nhàng nâng đầu lên ngại ngùng cười.

Chọc được Thủy thị thương tiếc nói “Không quan hệ, nếu con có rảnh liền đi tới Lê viện, ta có thể dạy con, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”

Muốn nói bà có sở trường gì, vậy cũng liền chỉ có thêu này hạng nhất. Khó được đứa nhỏ này thích, lại cùng bà tán gẫu được, nhiều thân cận cũng không ngại.

Vẻ mặt Hạ Thanh Hà kinh hỉ nói “Thật vậy chăng, vậy cám ơn Thủy di nương. Chính là đến lúc đó ngài nhưng đừng ngại Thanh Hà ngốc nha.” Vừa nói vừ lộ ra bộ dáng nghịch ngợm.

Thủy thị nói “Không có. Điều này không khó.”

Xem hành động của Hạ Thanh Hà, Hạ Thính Ngưng cười nhẹ “Nương, hôm nay ngài còn chưa có nghỉ tạm sao. Bây giờ đều buổi chiều, cho tới hiện tại cũng nên mệt mỏi đi.”

Nghe được nữ nhi nói như vậy, Thủy thị thật đúng là cảm thấy có chút vây buồn ngủ dâng lên, sau khi Thanh Hà tới đây bà liền luôn luôn cùng đối phương nói chuyện cho tới hiện tại, cũng không giống thường lui tới trở về phòng ngủ trưa một hồi. Cái này thật là có chút cảm giác ăn không tiêu.

Hạ Thính Ngưng tiếp tục nói “Nương, ngài trở về phòng ngủ một lát đi. Miễn cho tinh thần không tốt.”

Thủy thị cũng cảm thấy có lý, nhân tiện nói “Vậy con ở lại đây cùng Thanh Hà nói chuyện đi, hôm nay người ta là riêng đi lại tìm con, chẳng qua nương nói con đang ngủ ngủ trưa, nàng liền không cho người đi đánh thức con, tại đây đợi con hơn một canh giờ đấy.”

Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt  gật đầu nói “Được, con đã biết. Ngài nhanh trở về phòng ngủ đi, Bích Phục, còn không phù nương của ta trở về phòng.”

Bích Phục hầu hạ ở một bên nghe vậy vội vàng đi lên, khẽ đỡ Thủy thị đi ra bên ngoài.

Hạ Thính Ngưng ngước mắt nhìn nhìn Hạ Thanh Hà, làm như không chút để ý nói “Hôm nay Tứ muội muội đến đây, nhưng là có việc.”

Biết nương nàng thích thêu, liền đến đây lấy lòng nương lấy danh nghĩa ‘Học nữ hồng’ chọc  mẫu thân nàng niềm vui. Có thế này ngắn ngủi hơn một canh giờ, liền có thể dỗ được mẫu thân của nàng thân cận với nàng ta, Hạ Thanh Hà này thật sự rất có bản sự. Chính là không biết trong hồ lô này bán thuốc gì đây.

Hạ Thanh Hà bị Hạ Thính Ngưng nhìn như vậy, không khỏi cảm thấy run lên, ổn ổn tâm thần nói "Muội không có ý tứ gì khác, chính là nghĩ đến đa tạ Nhị tỷ tỷ một phen, lần trước tỷ cho bạc, muội cùng di nương qua ngày tốt hơn rồi.”

Hôm nay nàng chọn chuẩn  thời gian đến, đó là muốn thừa dịp Hạ Thính Ngưng không ở đây, trước bắt Thủy thị tính tình mềm yếu. Quả nhiên, dưới sự lấy lòng tỉ mỉ của nàng, Thủy di nương đối với thứ nữ có vài phần hảo cảm. Hai người cũng ở chung thật sự là hòa hợp, nàng tin tưởng chỉ cần lại cho nàng chút thời gian, nàng nhất định có thể rất nhanh ngay tại trong lòng Thủy di nương giữ lấy vị trí nhỏ nhoi.

Không nghĩ tới Hạ Thính Ngưng sẽ ở lúc này đi tới, nói hai ba câu liền để Thủy di nương trở về phòng nghỉ tạm. Chỉ để lại nàng một người độc tự đối mặt Hạ Thính Ngưng, mỗi lần vừa thấy đến đối phương, nàng liền sẽ không tự giác cảm thấy có chút hoảng hốt, tựa hồ nhất cử nhất động của mình đều trốn không thoáy được ánh mắt đối phương.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy khẽ gợi lên khóe môi, tầm mắt ở trên mặt Hạ Thanh Hà quét một vòng liền thu trở về, chỉ nói “Thì ra là như vậy, thế thì cũng không cần, ta đã nói rồi, đó là muội nên được.”

Hạ Thanh Hà cẩn thận mím môi mỉm cười, có chút khiếp sợ hỏi “Nhị tỷ tỷ, tỷ là vừa tỉnh ngủ liền đi tới sao?”

Hạ Thính Ngưng nhàn nhạt lắc đầu, thần sắc bình thường nói “Tất nhiên là không phải, vừa mới theo người môi giới bên kia chọn mấy người tỳ nữ mới thôi.”

Hạ Thanh Hà nhu cười gật gật đầu, có chút ngượng ngùng  nói “Là muốn làm tỳ nữ của hồi môn cùng nhau theo tới Tĩnh vương phủ sao?”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng ‘Ừ’  một tiếng xem như trả lời.

Hạ Thanh Hà mắt thấy đối phương không có lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, thần sắc cũng rất là bình thường, liền thoáng yên lòng. Xem ra đối phương cũng không có bởi vì việc hôm nay mà chán ghét nàng, phải biết rằng nàng bây giờ còn muốn dựa vào người ta đâu, là dễ dàng cũng không thể trở mặt.

“Nhị tỷ tỷ thật tốt, cứ như vậy, bên người liền có cũng đủ tỳ nữ có thể sai sử.” Hạ Thanh Hà nói chuyện giọng điệu mang theo một chút không dễ phát hiện  hâm mộ, đồng dạng là thứ nữ, nhưng bên người nàng cũng chỉ có hai tỳ nữ có thể cho nàng sai phái, chi phí ăn mặc cũng đều xa xa không kịp Hạ Thính Ngưng nửa phần.

Rõ ràng là thân phận giống nhau, nhưng đối phương lại qua được so với mẫu nữ các nàng cũng không biết tốt hơn mấy phần.

Đôi mắt Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng, gợi lên một chút tươi cười nhàn nhạt nói “Chờ ngày sau muội xuất giá, cũng có thể có.”

Trên mặt Hạ Thanh Hà nhất thời hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, gắt giọng “Nhị tỷ tỷ, tỷ trêu ghẹo người ta. Người ta nào có phúc phận tốt như tỷ, có thể gả cho Tĩnh vương thế tử.”

Tuy rằng ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng lại vẫn chờ đợi, chỉ cần sau khi Hạ Thính Ngưng gả đến Tĩnh vương phủ sẽ giúp nàng xem xét vài nhân tuyển, còn lo nàng không thể gả được tốt sao. Nàng nói như vậy, cũng là hi vọng đối phương có thể tự chủ động nói lên việc này, đáp ứng cho nàng tìm người tốt có quyền thế.(mơ mộng quá.... voi còi...)

Nhưng Hạ Thính Ngưng lại gióng như không nghe thấy, chỉ nói “Chuyện về sau ai biết được.”

Lời này nghe qua thập phần ba phải sao cũng được. Hạ Thanh Hà cũng sờ không được ý tứ của đối phương, lại không dám nóng vội, chỉ có thể tiếp tục vẫn duy trì mỉm cười, ngồi một hồi lâu sau, mới đứng dậy cáo từ.

Hạ Thính Ngưng nhìn bóng dáng đối phương đi xa, đôi mắt chậm rãi mị lên, Hạ Thanh Hà này tốt nhất là đừng nổi lên tâm tư gì không nên có, bằng không nàng chắc chắn dạy đối phương biết vậy chẳng làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.