Tĩnh vương gia giật mình gật đầu nói “Thì ra là thế, con có tâm.” Ánh mắt nhìn về phía Hạ Thính Ngưng cũng có vẻ cực kỳ vừa lòng.
Tĩnh vương phi cũng nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo nhi tức này là người tỉnh táo, chưa hạ nhược điểm gì cho người khác.
Tĩnh vương gia lại nhìn về phía Nguyễn thị cùng Bách Lí Lộ Dao nói “Các con đều nghe rõ ràng.” Trong lời nói bình tĩnh lại bao hàm uy nghiêm.
Nguyễn thị bị ánh mắt Tĩnh vương gia dọa sợ, nhất thời có chút hoảng hốt đứng lên, không nghĩ tới cư nhiên đơn giản như vậy đã bị người này vãn hồi cục diện, nhìn xem vẻ mặt kia của phụ vương, hiển nhiên đối với Hạ Thính Ngưng kia cực kỳ vừa lòng.
Nguyễn thị chỉ cảm thấy trong lòng tựa như có một đoàn hỏa vậy, nóng được ngay, trên mặt lại còn phải giả bộ một bộ áy náy nói “Đại tẩu, thật sự là xin lỗi, đều là muội hiểu lầm tẩu. Muội cũng chỉ là không biết đại tẩu mua hai loại lễ hộp là giá giống nhau.”
Nàng nào biết nhưng lại sẽ biến thành hiện tại cái dạng này, chẳng những không có thể mượn cơ hội này bôi đen hình tượng của đối phương ở trong lòng phụ vương, ngược lại chọc một thân tanh. Lúc này cư nhiên còn phải bồi khuôn mặt tươi cười xin lỗi, nàng đường đường một đích nữ của phủ thừa tướng, bao lâu chịu qua ủy khuất như vậy.
Bách Lí Lộ Dao càng là lộ ra vẻ mặt áy náy không kềm chế được, ôn nhu mềm mại nói “Đại tẩu, đều là muội không tốt, vừa rồi thế nhưng hiểu lầ đại tẩu. Lộ Dao ở trong này bồi tội với đại tẩu.”
Dứt lời liền thắt lưng vừa động, thật sâu hành lễ với Hạ Thính Ngưng, lấy chỉ ra thành ý nàng nhận sai.
Hạ Thính Ngưng lại hướng bên cạnh tránh ra, không chịu nổi lễ này của đối phương.
Ngược lại đạm cười nhìn phía Nguyễn thị nói “Nhị đệ muội, đã muội gọi ta một tiếng ‘Đại tẩu’, ta đây liền lớn mật nói muội vài câu. Tuy rằng cổ ngữ có câu: Người không biết không có tội, muội không biết ta mua hai loại lễ hộp là giá giống nhau, theo lý mà nói là không thể trách tội muội. Nhưng mới vừa rồi muội quả thật là làm được quá đáng. Chẳng sợ ta quả nhiên là nhiều cho nhị cô nương một ít này nọ, muội cũng không thể ồn ào kêu lên như vậy. Cũng may trong đại sảnh đều là người trong nhà, nếu để người khác nghe được, đã có thể sẽ nói muội không làm, e sợ cho thiên hạ không loạn.”
Nguyễn thị nghe vậy nhất thời trừng lớn mắt nói “Ta chẳng qua là thay đại cô nương bất bình thôi, chẳng lẽ này cũng có sai? Thế nào đại tẩu nhưng lại nói được ta không chịu nổi như vậy.”
Cái gì kêu không làm, e sợ cho thiên hạ không loạn. Nàng nhưng là có tiếng cũng có miếng lag thư hương thế gia xuất ra, đối phương chẳng qua là một thứ nữ nho nhỏ, cư nhiên dám bộ dạng này nói nàng.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng mím môi nói “Nhị đệ muội, ta có thể lý giải tâm ý muội muốn vì đại cô nương bất bình, nhưng là chuyện này nói trắng ra, cũng chỉ là chút việc rất nhỏ thôi. Đổi lại người khác, cũng chỉ sẽ làm như không phát hiện, sẽ không tính toán chi li như vậy. Nhưng hành động vừa rồi của đệ muội, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy muội hẹp hòi. Muội nhận vì đại cô nương cùng nhị cô nương được đến gì đó đều hẳn là giống nhau, lại không nghĩ tới giữa tỷ muội với nhau, nào có ngiời sẽ đi so đo cái này. Phụ vương đối đãi thứ xuất tử nữ giống như đích tử nữ, đó là phúc phận của đại cô nương. Nhưng cái này cũng chỉ giới hạn trong nhà chúng ta thôi, nhị đệ muội yêu cầu đích xuất (con vợ cả) cùng thứ xuất phải có đãi ngộ ngang nhau, cũng không thể nói ra bên ngoài, dù sao mỗi một cá nhân một gia tộc người nào không phải nói chuyện đích thứ có khác. Hơn nữa nhị đệ muội làm như vậy nhưng là liên quan dạy hư đại cô nương đâu, này nếu thành thói quen, mặc kệ cái gì đều phải cầu cùng đích nữ giống nhau, tựa như hôm nay như vậy, vậy chẳng phải là bị chiều hỏng rồi.”
Nguyễn thị bị đâm vào mặt một trận trắng một trận hồng, sau một lúc lâu đều nói không ra lời nào. Nàng làm sao nghĩ được Hạ Thính Ngưng nhưng lại lợi hại như vậy, một phen nói nàng gắt gao, chính là muốn mở miệng cãi lại cũng không biết nên từ đâu nói lên.
Nàng đương nhiên biết quy củ đích thứ có khác này, hôm nay sở dĩ dám náo loạn như vậy, chẳng qua là ỷ vào thái độ của phụ vương đối với loại chuyện này cùng người khác cũng không đồng dạng như vậy thôi. Nhưng hôm nay đối phương lại nương việc này, chỉ ra Lộ Dao bởi vậy được sủng mà kiêu, điều này đối với các nàng mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt nha.
Mà sắc mặt Bách Lí Lộ Dao càng trắng, từ nhỏ chi phí ăn mặc nàng liền cùng đích xuất đại ca cùng đệ đệ cũng không có khác nhau, phụ vương cũng chưa từng bởi vì nàng cùng ca ca là thứ xuất sẽ không muốn gặp các nàng, ngược lại đều là đối xử bình đẳng. Cho nên dần dà, nàng cũng liền không nghĩ tự bản thân làm có cái gì không đúng. Ở nàng xem ra, nàng cùng Bách Lí Thiên Phù có được thứ gì đó giống nhau là điều đương nhiên. Chính là bây giờ bị đại tẩu này nói như vậy, ngược lại là biểu hiện ra nàng không đúng.
Sau khi Tĩnh vương gia nghe xong lời này thần sắc ngẩn ra, ông chưa từng nghĩ tới vấn đề này, ông chỉ lo lắng trưởng tử có phải sẽ ỷ vào thân phận mà khi dễ thứ tử hay không, cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày thứ xuất tử nữ nhưng lại muốn cùng đích xuất (con vợ cả) so sánh lẫn nhau, chẳng sợ chính là thiếu một chút này nọ cũng không được.
Đại nhi tức nói đúng, như vậy một khi trở thành thói quen, vậy cũng không phải chính là làm hư thứ xuất tử nữ sao. Nguyên bản ông cho rằng thứ tử đều sẽ giống như ông hiểu được đúng mực, cho nên ông đối xử bình đẳng với bọn họ, không nghĩ tới bọn họ từ nhỏ đến lớn trải qua cuộc sống có đãi ngộ giống với đích xuất, hiện tại nhưng lại trở nên mặc kệ chuyện gì đều phải tranh giành, còn nhận định những cái này là đương nhiên. Mà điều này tuyệt đối không phải là ước nguyện ban đầu của ông.
Tĩnh vương gia thật sâu nhìn thoáng qua Bách Lí Lộ Dao, không khỏi cảm thấy thở dài, là nha,làm sao ông có thể không phát hiện đâu. Vừa mới bắt đầu lúc Cẩn nhi tức không có nói rõ hai phân lễ gặp mặt kỳ thật đều là giống nhau, đứa nhỏ Lộ Dao này rõ ràng chính là bởi vậy mà ra hiện bất mãn, mới có thể bày ra phó bộ dáng bị ủy khuất kia. Hiện thời ngẫm lại, đây căn bản là không phải chuyện lớn gì, nếu thay đổi ở những người khác, thứ nữ có thể được đến lễ gặp mặt gióng như đích nữ liền xem như quá tốt, nhưng Lộ Dao lại muốn so sánh cùng đứa nhỏ Thiên Phù kia, còn nói ra lời nói như vậy. Đứa nhỏ này quả thật là được sủng mà kiêu, chính là ông luôn luôn cũng chưa chú ý tới thôi.
Tĩnh vương gia lại nhìn liếc mắt nhìn Bách Lí Trần Hiên một cái, liệu Hiên nhi có giống như Lộ Dao, nhận vì đại ca của hắn có, hắn cũng hẳn là có?
Nghĩ vậy, Tĩnh vương gia nhất thời kinh hãi đứng lên, sau một lúc lâu mới hạ quyết tâm nói “Lộ Dao, hôm nay quả thật là con không đúng, sau khi trở về suy nghĩ tỉnh lại đi. Còn có Hiên nhi, thê tử của con cũng nên dạy lại cho tốt đi.” Ngày sau nhất định là không thể dung túng bọn họ giống như bây giờ được, bằng không còn không chắc chắn sinh ra chuyện gì đến đâu.
Bách Lí Trần Hiên cung kính cúi đầu nói “Con đã biết.”
Nguyễn thị rất là sợ hãi tránh ở bên cạnh Bách Lí Trần Hiên, nàng biết phụ vương đây là giận nàng, lúc trước khi nàng gả qua đối phương sẽ không thế nào muốn gặp nàng, lúc này lại ra việc này, phụ vương sợ là càng thêm không thích nàng.
Trong lòng Bách Lí Lộ Dao cũng là bắt đầu cảm thấy hoảng loạn đứng lên, lời này của phụ vương, rõ ràng chính là đang gõ nàng, sau này nàng sợ là không bao giờ có thể được đến đãi ngộ vô cùng tốt giống như trước kia nữa. Hiện tại nàng thực hận không thể ánh mắt có thể hóa thành lợi kiếm, một lần đâm thủng trái tim Hạ Thính Ngưng. Đều là nàng ta, nếu không phải là nàng ta nói lời nói này, phụ vương làm sao lại nổi lên tâm tư như vậy. Cứ nghĩ đến sau này chỉ có thể qua cuộc sống giống như thứ nữ bình thường, nàng liền nhịn không được cắn răng thầm hận, nàng sớm muộn gì muốn Hạ Thính Ngưng này vì việc hôm nay mà trả giá đại giới.edit: voi còi
Tĩnh vương phi nghe xong lời nói của Tĩnh vương gia cũng cảm thấy rất là ngạc nhiên, bà gả cho ông hơn hai mươi năm, tất nhiên là thập phần hiểu biết tính cách của phu quân. Biết ông bởi vì từ nhỏ gặp được, cho nên hiện tại đối thứ xuất tử nữ phá lệ chiếu cố. Cho bọn hắn đãi ngộ giống đích xuất, bà cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, trong phủ lại không kém chút tiền bạc ấy, liền cũng đều tùy theo ý tứ của ông.
Chính là lúc này, nghe giọng điệu của vương gia, sợ là sau này sẽ không lại cho những thứ xuất tử nữ đãi ngộ tốt.
Nhị lão gia cùng nhị phu nhân nghe xong cũng chưa nói cái gì, chính là mắt xem mũi lỗ mũi hướng tâm lẳng lặng ngồi. Nhưng mà trong lòng cũng đối với đại chất tức mới vào cửa này lại vừa lòng nhiều thêm vài phần.
Chuyện này xem như cáo một đoạn, mọi người cũng đều ào ào trở lại vị trí của chính mình ngồi xuống.
Bách Lí Dung Cẩn lại cười yếu ớt mang theo Hạ Thính Ngưng đi đến hai cái mập mạp nhục đoàn tử trước mặt. Hai người này đó là song bào thai đệ đệ ruột thịt của Bách Lí Dung Cẩn, Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần.
Hai người này chớp một đôi mắt to xinh đẹp vụt sáng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng.
Hạ Thính Ngưng cũng tinh tế đánh giá bọn họ, đối với hai cái tiểu gia hỏa này nàng sớm có nghe thấy, khi Dung Cẩn nói tới bọn họ luôn cười ôn hòa. Nhất định hai đệ đệ này có vị trí cũng quan trọng trong lòng hắn.
Chỉ thấy hai gương mặt béo phì giống nhau như đúc, màu da tuyết trắng, mềm mịn trơn trượt như trứng gà bóc. Hơn nữa thân mình mập mạp, toàn bộ chính là một tiểu phì đoàn. Lại ngây thơ đáng yêu cực kỳ.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ giọng nói “Kỳ nhi, Thần nhi, đây là đại tẩu của các đệ, qua đây chào đi.”
Hai người nghe vậy đều nhu thuận đứng dậy khỏi ghế, thanh thúy gọi “Đại tẩu.”
Hạ Thính Ngưng một tay kéo qua một người, cười nhẹ xoa xoa đầu của bọn họ nói “Thực ngoan, đại tẩu chuẩn bị lễ vật cho các đệ, đều nhìn xem có thích hay không.”
Vãn Ngọc luôn luôn đi theo phía sau Hạ Thính Ngưng lúc này đã nâng này nọ đi lên phía trước, Hạ Thính Ngưng lấy đồ trên khay ra, đó là một chiếc áo choàng hỏa hồ tinh mĩ, chế tác thập phần tinh xảo. Là căn cứ theo chiều cao của hai người mà làm ra, da lông hỏa hồ này cực kì khó có được, tính giữ ấm rất mạnh, trước đó vài ngày chưởng quầy Tuyết Đoàn phường mới từ địa phương cực xa ra giá cao thu mua được mấy tấm da lông hỏa hồ màu đỏ này, bởi vì chất liệu không nhiều lắm, cho nên cũng chỉ có thể may ra hai kiện áo choàng khéo léo như vậy.
Mặt khác còn thu được một tấm da ngân hồ trong vắt như lóe ánh sáng, bởi vì chỉ có một tấm, nàng liền để thợ may của Tuyết Đoàn phường cắt thành bao tay.
Tính toán cùng với áo choàng cấp cho hai đệ đệ của Dung Cẩn làm lễ gặp mặt.
Bách Lí Dung Kỳ vẻ mặt ngạc nhiên, sờ sờ áo choàng hỏa hồ mềm mại trơn trượ, có vẻ cao hứng cực kỳ.
Hạ Thính Ngưng mở áo choàng ra mặc lên cho hắn, cười hỏi “Thích không?” Đây chính là lễ vật mà nàng mất rất nhiều tâm tư mới chọn được đấy.
Bách Lí Dung Kỳ dùng sức gật gật đầu, tay nhỏ bé thịt vù vù cầm lấy áo choàng trên người thật chặt, cười đến cực vui vẻ “Cám ơn đại tẩu, Kỳ nhi rất thích.”
Hạ Thính Ngưng sờ sờ đầu hắn, ôn nhu cười nói “Thích là tốt rồi.”
Lại xoay người nhìn về phía Bách Lí Dung Thần một bên có chút thẹn thùng, hướng hắn vẫy vẫy tay nói “Thần nhi, đi tới chỗ đại tẩu này, đại tẩu mặc áo choàng cho đệ.”
Bách Lí Dung Thần xoay thân thể nho nhỏ mập mạp, cuối cùng vẫn là vẻ mặt mong vọng đã đi tới.
Hạ Thính Ngưng cầm lấy một chiếc áo choàng khác, cẩn thận mặc lên cho hắn, lại nhéo nhéo khuôn mặt béo béo của hắn. Tiểu gia hỏa này có thế này nhếch môi nở nụ cười.
Hạ Thính Ngưng cực nhẫn nại cùng bọn họ nói chuyện, rất nhanh liền lấy được niềm vui của hai tiểu gia hỏa này, thẳng dính ở trên người nàng không chịu xuống dưới.
Bách Lí Dung Cẩn luôn luôn ngồi ở bên cạnh cười yếu ớt nhìn xem.
Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi thấy tình cảnh như vậy, đều cảm thấy thập phần vui mừng.
Nguyễn thị xem áo choàng lửa đỏ kia, trong lòng ghen tị cực kỳ, này tính cái gì nha, cư nhiên cho hai tiểu hài tử thứ tốt như vậy, áo choàng hỏa hồ kia nhưng là ngay cả nàng đều không có đâu, cứ như vậy liền cho hai tiểu hài tử cái cái gì cũng đều không hiểu như vậy. Còn không bằng cho nàng đâu.
Hạ Thính Ngưng lúc này đang cùng hai tiểu gia hỏa ở cùng nhau, cho nên cũng không có chú ý tới phẫn hận trên mặt Nguyễn thị chợt lóe mà qua.