Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 76: Đồ Cưới chói mắt



Edit: voi còi

Từ xưa đến nay, nữ tử xuất giá, nương gia (nhà mẹ đẻ) bởi vì cái này mà chuẩn bị đồ cưới đó nhưng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng hôm nay, thế nhưng có tân nương gả đi lại là tự mình đặt mua đồ cưới. Mọi người vừa nghe đến lời nói của Hạ Thính Ngưng, nhất thời sắc mặt khác nhau.

Liền ngay cả Hứa thị luôn luôn gợn sóng không sợ hãi cũng ngẩng đầu nhìn phía Hạ Thính Ngưng. Vẻ mặt Quý di nương càng là không thể tin.

Trên mặt Tĩnh vương phi đồng dạng có vẻ thập phần kinh dị, vốn dĩ bà tưởng rằng, quan hệ của nhi tức cùng nương gia lại thế nào không tốt, người ta ít nhiều vẫn là cho nàng thêm năm mươi nâng đồ cưới này. Không nghĩ tới những thứ này thế nhưng đều là nhi tức tự mình đặt mua, người của Hạ gia này muốn không biết xấu hổ, cư nhiên có thể làm ra chuyện như vậy. Chẳng lẽ sẽ không sợ bị người bên ngoài nhạo báng sao.

Lúc trước Lý ma ma trở về bẩm báo cho bà, nói Hạ phu nhân cùng đôi nữ nhi đều là một chút cũng không biết điều, dám nghênh ngang trước mặt người làm trong phủ muốn nuốt riêng sính lễ, may mà nhi tức kịp thời đuổi tới, đem sính lễ đều thu hồi mang về viện của chính mình. Sau khi nghe qua việc này, trong lòng bà đã sớm đối những người đó cảm thấy hèn mọn cùng trơ trẽn, đồng thời cũng may mắn nhi tức sắp qua cửa cũng không hướng về nương gia của mình.

Không nghĩ tới Hạ phủ này làm việc làm được tuyệt tình như vậy, ngay cả đồ cưới cũng không đặt mua cho nhi tức, đây không phải ý định muốn nàng gả đi sau lại làm cho người ta nhạo báng sao.

Tĩnh vương gia sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên đang nghe đến lời này xong cũng cực kì không vui. Sao thông gia lại là người không biết bốn sáu (ý là chỉ k hiểu đối nhân xử thế) như vậy, loại chuyện này đều có thể làm được.

Ánh mắt Nhị lão gia nhíu lại, Hạ đại nhân này trong ngày thường thoạt nhìn xử sự thập phần khéo đưa đẩy, thế nào hiện tại lại bỏ mặc thê tử của ông ta làm ra chuyện như vậy đây, chẳng lẽ chuyện trong phủ lời nói của đối phương đều không có trọng lượng hay sao.

Nhị phu nhân càng là trong lòng âm thầm lắc đầu, ai, khó trách đồ cưới ít như vậy đâu, thì ra đây đều là tự mình đại chất tức mua, nói vậy năm mươi nâng đồ cưới này nàng mất không ít tâm tư đi.

Bách Lí Dung Cẩn súc nhanh mày, cầm tay Hạ Thính Ngưng, vẻ mặt lo lắng cùng tự trách. Lúc trước hắn suy nghĩ không chu toàn, cũng không có vì nàng lo lắng đến điểm này, không nghĩ tới Ngưng Nhi của hắn nhưng lại muốn tự mình chuẩn bị đồ cưới, hắn sớm hẳn là vì nàng nghĩ tốt.

Hạ Thính Ngưng xem Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng cười, cầm lại tay đối phương, nhẹ lay động, ý bảo chính hắn không có việc gì.

Đối với nàng mà nói, đây chẳng phải chuyện lớn không thể cái gì. Nàng là một ling hồn người hiện đại, làm một chuyện gì sớm đã thành thói quen độc lập tự chủ, làm sao đem chút việc nhỏ ấy để vào mắt, cho dù Hạ phủ vì nàng chuẩn bị đồ cưới, nàng cũng là nửa điểm đều sẽ không muốn.

Hơn nữa, tự nàng đặt mua những thứ này, mới đều là tốt nhất thượng thừa nhất đâu.

Nguyễn thị nghe xong lời nói của Hạ Thính Ngưng, vẻ mặt kinh nghi (kinh ngạc, nghi ngờ), trừng lớn hai tròng mắt tiêu hóa lời nói của đối phương. Hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, miệng dùng không thể tin nói “Điều này sao có thể, tự tẩu đặt mua đồ cưới? Sợ là Hạ phủ cho tẩu bạc để tẩu đi đặt mua đi.”

Ở nàng xem ra, Hạ Thính Ngưng này chỉ là một thứ nữ thôi. Từ đâu đến tiền bạc đặt mua năm mươi nâng đồ cưới này, bớt dọa nàng đi, đây căn bản chính là chuyện không có khả năng.

Xem Nguyễn thị hiển lộ ra vẻ mặt không có khả năng, Hạ Thính Ngưng khí định thần nhàn nói “Nhị đệ muội, muội lại sai lầm rồi. Những đồ cưới này quả thật là ta tự mình đặt mua, không có lấy một chút bạc nào của Hạ phủ.”

Nguyễn thị nhất thời liền biến sắc, đối phương nói lời thề son sắt được như vậy, chẳng lẽ còn là thật hay sao, nhưng tiền bạc nàng có được từ đâu? Năm mươi nâng này tuy rằng thoạt nhìn khó coi, nhưng cũng không phải một thứ nữ lấy thực lực bản thân có thể đặt mua được.

Nguyễn thị nhăn mi tâm đau khổ suy tư, chẳng lẽ..., nàng  trong đầu nhất thời linh quang chợt lóe.

Chẳng lẽ tiền bạc đối phương dùng để đặt mua đồ cưới đều là trộm đến? Nguyễn thị nhất thời cảm thấy chính mình nhìn ra chân tướng, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, đúng, khẳng định là như vậy.

Tốt a, cái này thật là bị nàng bắt được nhược điểm rồi, một tên troomh sau này làm sao có thể sống yên trong vương phủ được, cái này liền ngay cả phụ vương mới vừa nói cho đối phương quyền quản sự đều có thể mượn điều này thu hồi lại.

Nguyễn thị nghĩ đến điều này, nhất thời tinh thần tỉnh táo, một đôi mắt giống như x quang nhìn quét về phía Hạ Thính Ngưng, thật sự là càng xem càng cảm thấy đối phương như là một tên trộm vậy. Nàng lập tức nâng lên khí thế, chuyển ra một trương mặt nói “Đại tẩu, đã tẩu nói những đồ cưới này đều là tẩu tự mình đặt mua, vậy chẳng phải tẩu chính là một tên trộm sao.”

Dứt lời càng là nỗ lực trợn to đôi mắt, muốn làm ra ánh mắt sắc bén. Khi nàng còn ở nhà, mỗi lần mẫu thân muốn thu thập tiểu thiếp của phụ thân, bày ra chính là phó bộ dáng này. Không một hồi đã đem di nương này trị được dễ bảo. Nàng nhìn lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, như thế nào cũng có được bảy tám phần chân truyền của mẫu thân.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy thiếu chút nữa không bị nước miếng của chính mình làm sặc chết, đôi mắt nhìn phía Nguyễn thị mang theo không thể tin, người này chứ không phải là điên rồi đi, nàng ta đến cùng là làm thế nào ra được kết luận như vậy. Kẻ trộm? Thật sự là mệt nàng ta nghĩ ra.

Nguyễn thị mắt thấy Hạ Thính Ngưng vẻ mặt không thể tin, nhất thời trong lòng mừng thầm, nàng quả nhiên là đoán đúng rồi, Hạ Thính Ngưng này nhất định là trộm tiền bạc của mẫu thân mới có thể đặt mua những thứ đồ cưới này. Nhìn một cái phó bộ dáng này của đối phương, cũng không phải chính là biểu hiện chột dạ sao.

Bách Lí Thiên Phù nghe vậy cũng là vẻ mặt kinh ngạc “Nhị tẩu, đại tẩu làm sao có thể sẽ là một tên trộm đâu, nhất định là tẩu hiểu lầm.” Chuyện đặt mua đồ cưới cùng tên trộm sao có thể nhấc lên quan hệ đây?

Những người khác cũng đều là vẻ mặt không hiểu nhìn Nguyễn thị, yêu cầu nàng cho một cái giải thích đến.

Ánh mắt Bách Lí Dung Cẩn âm hàn càng là lạnh lùng quét về phía Nguyễn thị, thẳng nhìn xem đối phương rùng mình một cái.

Nguyễn thị nhất thời có chút sợ hãi, nhưng lập tức lại thẳng thắt lưng chỉnh chỉnh sắc mặt nói “Đại ca, huynh nhưng đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, ta đây cũng chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Nhị cô nương, muội còn nhỏ, không hiểu được những thứ này. Điều này sao có thể là hiểu lầm đâu, tuy rằng những thứ đồ cưới này chỉ có năm mươi nâng, nhưng đó cũng không phải một thứ nữ có thể đặt mua được nha. Giải thích duy nhất đương nhiên chính là đại tẩu trộm bạc nhà mẫu thân, bằng không từ đâu đến tiền bạc đặt mua những thứ này.”

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ của chính mình là chính xác, thứ nữ lên không được mặt bàn chuyện gì mà không làm không được, tựa như thứ xuất Ngũ muội ở nương gia của nàng kia, không phải dám đi phòng bếp trộm này nọ ăn sao? Đại tẩu này khẳng định cũng là trộm tiền bạc trong nhà mới đặt mua ra năm mươi nâng đồ cưới này.

Bách Lí Thiên Phù lại cau mày nói “Nhưng đại tẩu nói đặt mua những đồ cưới này dùng bạc cũng không là bạc của Hạ phủ  nha.”

Nguyễn thị nhất thời bày ra bộ dạng thật thà dạy dỗ nói “Nhị cô nương nha, muội chính là quá ngây thơ rồi. Đại tẩu đều là một tên trộm, lời nàng ta nói làm sao có thể tin được. Hơn nữa, bạc một khi bị trộm ra, cũng không phải chính là của nàng sao. Hạ phủ nhưng là đích mẫu của đại tẩu quản gia, những tiền bạc này nhất định là đại tẩu thừa dịp đích mẫu của nàng chưa chuẩn bị liền trộm ra.”

Dứt lời còn làm như có thật  gật gật đầu.

Tĩnh vương phi nghe xong vừa kéo khóe miệng, liền vì lý do như vậy? Liền kết luận thê tử của Cẩn Nhi là một tên trộm? Thê tử này của Trần Hiên cũng quá tự cho là đúng thôi. Trước khi nói chuyện cũng không động não suy nghĩ một chút, thê tử của Cẩn Nhi ở Hạ phủ chỉ là một thứ nữ thôi, nào có bản lãnh thần thông lớn như vậy có thể từ trong tay đích mẫu trộm được tiền bạc. Đây muốn chính là một ít tiền trinh cũng thôi, có lẽ còn có chút khả năng.

Nhưng năm mươi nâng đồ cưới này cho dù kém cỏi nhất, không phải năm sáu ngàn lượng cũng đặt mua không được. Thứ nữ nào có thể từ trong tay đích mẫu trộm được số bạc lớn như vậy mà không bị phát hiện, đó không phải ở mơ mộng hão huyền sao?

Tĩnh vương nghe xong cũng là đôi mắt trợn trừng, quát “Quả thực chính là bậy bạ.”

Nhị nhi tức này là đem người khác đều trở thành ngốc tử hay sao, hạ nhân Hạ phủ chẳng lẽ đều là bất tài, có thể khiến đại nhi tức ở dưới mí mắt các nàng trộm nhiều bạc như vậy, cái gì thừa dịp chưa chuẩn bị, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, nàng nhưng là thử đi trộm một cái cho ông nhìn xem. Thật sự là ngu xuẩn không chịu nổi.

Nhị lão gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu từ tận đáy lòng, nhị chất tức này nghĩ ra cái gì vậy, không dùng đầu óc vô dụng kia suy nghĩ thật tốt một chút sao.

Nhị phu nhân cũng có chút táp lưỡi, nhị chất tức này không phải bị làm sao đi, lời nói trăm ngàn chỗ hở như vậy đều nói được xuất ra, còn bày ra bộ dáng theo lý thường phải làm. May mắn bà không sinh ra nữ nhi như vậy, bằng không còn không phải bị tươi sống tức chết.edit: voi còi

Nguyễn thị tự cho là tinh diệu tuyệt luân phỏng đoán nhất định có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục, không nghĩ tới ngược lại bị Tĩnh vương gia lớn tiếng quát, nhất thời liền cương ở tại nơi đó.

Sau một lúc lâu khi lấy lại tinh thần, cũng là mang theo vẻ mặt không phục nói “Phụ vương, điều này sao là bậy bạ đâu. Nhi tức nói những câu có lý, dao phụ vương thiên vị đại tẩu như vậy, con cũng là nhi tức của người....”

Nguyễn thị lời nói còn chưa nói xong, liền bị Bách Lí Trần Hiên hét lớn một tiếng đánh gãy “Ngươi còn không câm miệng cho ta.”

Hiện tại hắn chỉ cảm thấy ngực bực mình được đòi mạng, lúc trước sao liền thú một thê tử không có đầu óc như vậy trở về, lúc trước không có đại tẩu gả tiến vào làm đối lập, nhưng là có vẻ hoàn hảo. Lúc này khi đại tẩu gả vào, thời gian mới một buổi sáng, nàng ta đến bây giờ đều đã đánh mất thể diện vài lần. Cư nhiên còn không biết thu liễm, phải muốn hướng trên tường mà đập vào, một bộ không chết không thôi. Thật sự là muốn tức chết hắn.

Hứa thị đồng dạng cũng dùng ánh mắt ẩn hàm tức giận cùng bất mãn bắn về phía Nguyễn thị, lúc trước vì để Hiên nhi thú được đích nữ của phủ thừa tướng, bà không tiếc chọc giận vương gia. Vì chính là sau khi đối phương gả vào có thể mượn dùng thứ lực nhà mẫu gia phù trợ Hiên nhi đi lên thế tử vị.

Không nghĩ tới người này quả thật vụng về lại thiếu kiên nhẫn, hiện tại vừa vừa lên tràng liền bại trận không nói, cố tình còn giống như ngốc tử càng bị áp chế lại càng hăng, một chút nhãn lực đều không có, sau khi trở về kiểu gì bà cũng phải quản giáo một phen mới được.

Quý di nương cũng không để ý những thứ này, đáy lòng sớm liền vui vẻ nở hoa, trong lòng nàng ước gì Nguyễn thị này càng xấu mặt càng tốt, như vậy chỉ biết đối với chính mình rất có lợi.

Nguyễn thị bị Bách Lí Trần Hiên quát, nhất thời còn có chút ủy khuất, nàng làm nhiều như vậy còn không phải đều là vì hắn, không nghĩ tới đến cuối cùng ngược lại bị hắn oán giận lên.

Lúc này Hạ Thính Ngưng lại nhàn nhã uống nước trà mà Bách Lí Dung Cẩn đưa tới bên môi nàng, vẻ mặt sung sướng xem tuồng gia đình đang diễn ra trước mắt.

Cuối cùng khi diễn xong việc, nàng mới nhàn nhàn ra tiếng nói “Đã nhị đệ muội nhận cho ta là trộm bạc nhà nương gia mới có thể đặt mua những thứ đồ cưới này. Vì để đệ muội tâm phục khẩu phục, ta không thiếu được cho ngươi nhìn xem, ngươi đến tột cùng là sai ở đâu.”

Nguyễn thị nghe vậy xoay người lại, trên mặt vẫn chưa tiêu ủy khuất, hiện tại lại càng không hiểu. Cho nàng nhìn cái gì? Nàng nào có cái gì sai rõ ràng chính là ngươi đi trộm không đúng, cư nhiên còn dám nói là nàng sai lầm rồi.

Hạ Thính Ngưng bàn tay trắng nõn vừa nhấc, phân phó Vãn Ngọc phía sau nói “Đi đem thùng mở ra.”

“Vâng.” Vãn Ngọc lên tiếng trả lời rồi đi qua. Lấy ra một chuỗi chìa khóa, mở khóa một thùng trong đó ra, đem thùng nhẹ nhàng kéo ra, bên trong nhất thời lộ ra vật vàng óng ánh.

Mọi người chỉ thấy trong thùng bày đầy đủ các loại trâm cài tóc tinh xảo, mỗi một cây trâm cài đều là dùng vàng ròng tạo ra mà thành. Lại lấy bảo thạch các màu hoặc trân châu gắn vào, thân trâm đều chiết xạ ra ánh sáng rạng rỡ, chói mắt khiến người ta không thể rời tầm mắt.

Như vậy liếc mắt một cái nhìn lại, không khỏi làm cho người ta có cảm giác toàn bộ thùng này đều để đầy toàn là trâm vàng hoa mỹ, tất cả mọi người trong phòng không khỏi đổ hít vào một hơi, một thùng đầy trâm vàng? Vậy nên có bao nhiêu cái nha? Cư nhiên cứ chất đống như vậy đến cùng nhau, này cũng quá danh tác thôi.

Quý di nương càng là không tự giác thì thào mở miệng nói “Cư nhiên là một thùng đầy toàn trâm vàng.”

Nguyễn thị lại càng lạnh lùng nhìn trâm vàng tinh mỹ trong thùng, sau một lúc lâu mới hét lên một tiếng nói “Không, điều đó không có khả năng.”

Nàng nhất thời chạy đi qua đem trâm cài trong thùng đẩy ra, thẳng đến nhìn đến dưới đáy lộ ra vải lót màu hồng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Quay đầu cười nhạo nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Đại tẩu, đây là một thùng đầy trâm vàng của tẩu sao? Mọi người cũng đừng bị nàng lừa, những trâm cài này cũng chỉ đặt tại chỗ trên cùng này mà thôi, ta vừa đẩy ra đã thấy đáy. Phía dưới này nhất định là không có gì, những trâm cài này nếu đếm kỹ  cũng chỉ có năm mươi chiếc thôi."

Nàng chỉ biết thứ nữ sao có thể đặt mua ra thứ tốt gì, còn một thùng đầy trâm vàng? Điều này sao có thể, năm đó khi nàng xuất giá mẫu thân cũng chỉ vì nàng chuẩn bị hai trăm chiếc trâm vàng thôi, trong đó còn có hơn một trăm chiếc đều là trâm cài bình thường, là dùng đến đánh thưởng hạ nhân.

Mọi người vừa nghe, ào ào chuyển đầu nhìn phía Hạ Thính Ngưng, chỉ thấy nàng đạm cười nói “Nhị đệ muội đừng vội, không thấy được cuối cùng cũng không thể vọng kết luận.”

Dứt lời liền sử một ánh mắt hướng Vãn Ngọc, Vãn Ngọc tất nhiên là ngầm hiểu, vẻ mặt tươi cười nói “Nhị thiếu phu nhân, mời ngài xem.”

Nói xong liền vươn tay nắm phần hơi nổi lên ở hai bên thùng cưới, cứ như vậy nhấc lên, liền đem một vái giống như khay nhấc lên, lộ ra vật phía dưới, như trước là trâm vàng kiểu dáng mới mẻ độc đáo tinh mỹ, đồng dạng xếp chồng chất tràn đầy. Làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

Vãn Ngọc mỉm cười giải thích nói “Trong thùng này tổng cộng có chín tầng như vậy, mỗi một tầng đều để năm mươi cây trâm vàng. Mới vừa rồi Nhị thiếu phu nhân đẩy kim trâm ra lộ ra đáy, kỳ thật chính là đáy một tầng. Chỉ cần đem tầng bên trên nhắc lên, có thể nhìn đến tầng tiếp theo.”

Vãn Ngọc giải thích khiến mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là như vậy.

Hạ Thính Ngưng nhìn Nguyễn thị nhàn nhạt nói “Thế nào, nhị đệ muội có thể hiểu được.”

Nguyễn thị kinh ngạc nhìn trâm vàng lộ ra trong thùng, quanh thân trâm cài thoáng hiện ánh sáng vàng rực rỡ dường như đang cười nhạo nàng ngu xuẩn.

Nàng nhất thời quay đầu nhìn về phía Hạ Thính Ngưng, cắn răng nói “Điều đó không có khả năng. Làm sao tẩu có thể có nhiều bạc để đặt mua nhiều trâm vàng như vậy. Ta không tin, ta không tin.”

Nàng không tin, nàng tuyệt đối không tin, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy, lúc trước nàng nâng tới đồ cưới coi như là phong phú đến làm người ta cực kỳ hâm mộ. Nhưng chỉ cần kiểu trâm cài như này nàng liền bại bởi đối phương, điều này sao có thể đâu, đối phương chẳng qua chỉ là thứ nữ, từ đâu đến tiền bạc đặt mua đồ cưới như vậy. Chỉ là những thứ trâm cài này không có mười mấy hai mươi vạn lượng là tuyệt đối không có khả năng đặt mua được. Đồ cưới của nàng đường đường một đích nữ của thừa tướng phủ, mà ngay cả một thứ nữ của quan tứ phẩm cũng không sánh bằng sao? Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Nguyễn thị càng nghĩ càng nóng lòng, thân phận tôn quý mà nàng luôn luôn vẫn làm kiêu ngạo cho nàng mang đến  cho tới bây giờ đều là tốt nhất, nhưng hôm nay lại bị một thứ nữ nho nhỏ so đi xuống, điều này khiến nàng sau này làm sao nâng được đầu trước mặt mọi người đây.

Mọi người trong phòng sau khi nghe xong lời nói của Nguyễn thị, trên mặt cũng đều lộ ra nghi hoặc. Đúng vậy, mấy trăm cây trâm cài này vừa thấy chỉ biết tất cả đều là tinh phẩm, một thứ nữ của quan tứ phẩm làm sao có thể đặt mua được.

Đón ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hạ Thính Ngưng tự nhiên cười nói “Nhị đệ muội, làm người cũng không nên suy đoán đương nhiên rồi. Ta còn có thể nói cho ngươi, một thùng trâm vàng này chỉ là một phần nhỏ trong số đồ cưới của ta mà thôi. Dựa theo dòng dõi Hạ phủ, cho dù phụ thân ta có để dành mười đời cũng không có đủ bạc dặt mua một thùng trâm vàng như vậy. Như thế, đệ muội còn sẽ nói tiền bạc mà ta đặt mua đồ cưới đều là theo nương gia trộm đến sao?”

Nguyễn thị thần sắc ngưng lại, há miệng thở dốc lại cái gì đều nói không đi ra.

Hạ Thính Ngưng lại tiếp tục nói “Muội khẳng định rất hiếu kỳ đi, ta đến tột cùng là từ đâu có đến tiền bạc có thể đặt mua đồ cưới như vậy.”

Nguyễn thị nghe vậy nhất thời gắt gao trành hướng về phía Hạ Thính Ngưng, không sai, nàng quả thật tò mò cực kỳ, này bản sự chính là chuyện không có khả năng, vì sao đối phương lại có thể làm đến.

Còn lại  mọi người cũng đều vẻ mặt tò mò nhìn phía Hạ Thính Ngưng, muốn nghe một chút nàng có gì giải thích.

Hạ Thính Ngưng hơi hơi gợi lên khóe môi, lạnh nhạt nói “Ngoại tổ phụ của ta là một thương nhân, trong nhà mấy đời đều kinh thương, cất giữ không ít của cải. Sau này ngoại tổ phụ bị bệnh, dưới gối lại không có nam đinh, đời này chỉ có một mình mẫu thân ta, đáng tiếc mẫu thân chính là một thiếu nữ tử, lại không hiểu kinh thương. Ngoại tổ phụ bệnh nặng, cũng biết rõ tính tình của mẫu thân, trước khi lâm chung bất đắc dĩ bán rất nhiều cửa hàng, đổi thành ngân phiếu, lại đem vài cái thôn trang sản xuất phong phú, hàng năm có thể tránh được không ít tiền bạc để lại cho mẫu thân. Trước khi xuất giá, mẫu thân liền đem gia sản mà ngoại tổ phụ để lại cho người chia cho ta hơn một nửa. Đương nhiên, những thứ này cũng không cũng đủ để ta đặt mua một phần đồ cưới như vậy. Ta sở dĩ có nhiều bạc như vậy, đó là bởi vì ta ở trong thôn trang mà ngoại tổ phụ để lại phát hiện mỏ than. Tuy rằng chính là cái loại hầm nhỏ, lượng khai thác ra cũng không phải rất nhiều, nhưng đã đủ ta cùng mẫu thân còn có đệ đệ cả đời áo cơm không lo.”

Từ lúc nàng chuẩn bị những đồ cưới này, nàng cũng đã muốn nghĩ lý do thoái thác giải thích nơi tiền bạc phát ra đặt mua những đồ cưới này. Cho nên nói lên những lời này càng chậm rãi mà nói, thần sắc tự nhiên.

Tĩnh vương gia bình tĩnh gật gật đầu, thì ra là như vậy, vậy đổ quả thật, một cái hầm mỏ bình thường cũng đã cũng đủ để một gia đình đời này không lo ăn mặc. Càng miễn bàn Cẩn tức phụ này còn có gia sản mà ngoại tổ phụ để lại. Thương nhân đều là lãi nặng, cái nào sẽ không có chút của cải.

Tĩnh vương phi nghe xong cũng là vui vẻ cười “Thì ra là như vậy, trách không được đâu. Nhưng mà dây cũng là mẫu thân con thương con, mới có thể cho con nhiều như vậy.”

Xem ra mẫu thân ruột của nhi tức thực là người không tồi, có thể thâu tâm đào phế đối đãi nữ nhi của mình như vậy, nhất là ở dưới tình huống còn có nhi tử, đều có thể nghĩ đem mọi thuwd chia ra một nửa lưu lại cho nữ nhi.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy trên mặt hiện lên một chút tươi cười “Mẫu thân tất nhiên là cực sủng con.”

Nguyễn thị vẻ mặt dại ra, cư nhiên có chuyện như vậy, Hạ Thính Ngưng này chẳng những có ngoại tổ phụ lưu lại một nửa gia sản, còn bị nàng phát hiện đến mỏ quặng. Chuyện tốt như vậy làm sao có thể phát sinh ở trên người một thứ nữ nho nhỏ như đối phương chứ. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng ghen tị được quả thực muốn phát cuồng.

Tĩnh vương phi nhìn năm mươi thùng đồ cưới kia, cũng không khỏi cảm thấy cảm thán, mới có một cái thùng còn có bày biện nhiều kim trâm như vậy, nơi này lại đầy đủ có năm mươi thùng, đồ cưới nơi đó hợp lại chẳng phải là muốn dạy người xem thế là đủ rồi.Edit: voi còi

Nhưng lập tức bà lại có chút nghi hoặc hỏi “Ngưng Nhi, nhiều đồ cưới như vậy, vì sao con bắt bọn nó đều chen vào trong năm mươi thùng đồ cưới?” Một cái thùng phóng gì đó cũng quá nhiều đi, điều này làm cho bà không khỏi cảm thấy tò mò.

Những người còn lại nghe vậy cũng đều ào ào nhìn lại, có vẻ cũng rất muốn biết vì sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.