Sáng sớm, từng đợt từng đợt ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ ôn nhu chiếu vào bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp của Hạ Thính Ngưng.
Cửa khẽ khàng bị đẩy ra, Vãn Ngọc bưng nước rửa mặt đi đến. Đi đến bên giường buông chậu đồng xuống, nhẹ nhàng mà gọi Hạ Thính Ngưng: “Tiểu thư, nên đứng dậy đi thỉnh an.”
Nghe được giọng Vãn Ngọc kêu to, lông mi Hạ Thính Ngưng giật giật, ẩn ẩn chuyển tỉnh. Nằm nghiêng ở trên giường tỉnh thần, mới ngồi dậy thanh tú ngáp một cái, còn buồn ngủ xoa xoa ánh mắt.
Tùy tay xốc chăn mềm mại lên, ở dưới sự hầu hạ của Vãn Ngọc chậm rì rì đứng lên rửa mặt chải đầu. Sau khi dùng xong đồ ăn sáng phong phú mới mang theo vẻ mặt lạnh nhạt đến Xuân Hi cư cấp Hạ lão phu nhân kia thỉnh an.
Lí thị thân là con dâu, ấn quy củ mỗi ngày sáng sớm cũng muốn đến trước mặt Hạ lão phu nhân thỉnh an. Cái này tiết kiệm thời gian Hạ Thính Ngưng lại đi một chuyến Thanh Hoa đường.
Bởi vì không muốn gặp, sau khi Hạ Thính Ngưng thỉnh an xong Hạ lão phu nhân trực tiếp liền lên tiếng để nàng trở về. Nàng cũng vui vẻ được tự tại, vừa không cần luôn luôn đứng khổ thân, cũng không cần xem ánh mắt không tốt của hai tỷ muội Hạ Liên cùng Hạ Dung kia.
Trở lại Lê viện, Hạ Thính Ngưng đến trước bàn học tay cầm ngọn bút, thập phần thành thạo đem công việc chuẩn bị khai chi nhánh nhất nhất viết xuống dưới.
Phía trước hai vị quản sự Cho thúc cùng Thường thúc xuất phát từ Nghi Hưng thành trước để cho người ta mang đến lời nhắn, nói là thôn trang đã mua xong, những người khác cũng theo Nghi Hưng thành đến rồi, hôm nay tất cả mọi người ở tạm trong thôn trang. Đang chờ nàng phân phó.
Hạ Thính Ngưng cần phải chạy nhanh đem công việc muốn chuẩn bị đều an bày đi xuống, cũng may có kinh nghiệm phía trước, những thứ này đối với nàng cũng không tính việc khó.
Đợi nét mực trên giấy Tuyên Thành khô, Hạ Thính Ngưng đem giấy gập tốt cất vào phong thư. Gọi Vãn Ngọc, để nàng ấy đem thư giao cho gã sai vặt Thường Nặc bên người Hạ Tử Vân. Lại dặn dò nàng làm việc cần phải cẩn thận chút, đừng làm cho người ta nhìn đến.
Thường Nặc là nhi tử của Thường thúc một trong hai vị quản sự, thư này từ hắn cầm giao cho phụ thân của hắn mới là tương đối vững chắc.
Vãn Ngọc cầm thư ra sau cửa phòng, Hạ Thính Ngưng miễn cưỡng nằm nghiêng trên ghế nằm. Trong lòng nghĩ đến công tác tuyên truyền trước khi Mỹ Nhân đường và Noãn Yên lâu khai trương. Ở kinh đô phần nhiều là quan to quý nhân cùng nhà giàu có danh tiếng, nếu như nàng muốn để Mỹ Nhân đường và Noãn Yên lâu quảng bá làm người biết, nhất định không thể dùng phương pháp tuyên truyền bình thường. Tốt nhất là có thể một lần oanh động kinh đô mới được.
Nhưng nàng muốn dùng biện pháp gì tương đối tốt bây giờ đây? Hạ Thính Ngưng ngưng mi suy nghĩ sâu xa. Vãn Ngọc cũng đã xong việc trở lại, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, thư đã giao cho Thường Nặc rồi, giờ này hắn hẳn là đi ra cửa đến thôn trang.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng trả lời, lại quay đầu hỏi nàng: “Qua mấy ngày, Quan Nguyên cũng muốn tới thôi.” Vãn Ngọc nghĩ nghĩ: “Tính tính ngày, đại khái ngày mai có thể đến.”
Quan Nguyên là tiểu nhi tử của Quan bá, cũng là chưởng quầy của Mỹ Nhân đường. Mỗi một tháng Nghi Hưng thành cần phái người đem sổ sách cùng ngân phiếu của một tháng đưa tới. Quan bá đối người khác không quá yên tâm, liền để chính nhi tử của mình tự mình đưa tới.
Hạ Thính Ngưng nghĩ nghĩ lại nói với Vãn Ngọc: “Đợi lát nữa em cử người đi hỏi thăm xem Lí phu nhân khi nào thì xuất môn.” Nàng cần ra cửa đi gặp quản sự thôn trang cùng Quan Nguyên, nhưng phải tránh không cho Lí thị biết mới được.
Đến buổi chiều, sau khi dùng xong bữa tối, Vãn Ngọc trở lại bẩm báo: “Tiểu thư, nô tì nghe được qua mấy ngày nữa Lí phu nhân sẽ mang theo Tam tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư đi tham gia yến hội của phu nhân Bình Nam hầu. Hơn nữa mấy ngày trước đây cũng đã cho người làm cho hai vị tiểu thư đánh trang sức mới và làm thêm vài bộ y phục mới, xem ra rất là coi trọng đâu. Nghe nói, lần này phu nhân của Bình Nam hầu đưa thiếp mời chỉ mời phu nhân của danh môn vọng tộc cùng phu nhân của quan lớn đại thần, hình như là muốn làm thân cận yến.”
Sau khi Hạ Thính Ngưng nghe xong nhíu mày, thân cận yến? Nói như vậy, đến lúc đó đáp ứng các vị phu nhân đáp ứng lời mời đều sẽ mang theo nữ nhi vừa độ tuổi của mình tiến đến đi gặp. Vậy Lí thị kia chẳng phải là muốn mượn cơ hội này để Hạ Liên cùng Hạ Dung đặt lên một việc hôn nhân tốt sao.
Cũng không biết bà ta làm thế nào lấy đến bái thiếp, đổ có vài phần thủ đoạn. Nhưng mà loại yến hội này dựa theo tính tình của Lí thị là quyết định sẽ không mang nàng đi.
Cũng vừa vặn cho nàng cơ hội ra ngoài, đi gặp hai vị quản sự cùng Quan Nguyên. Hạ Thính Ngưng cười vươn tay ý bảo Vãn Ngọc đưa lỗ tai tới, thấp giọng giao phó nàng vài câu.
Giải quyết chuyện xuất môn cong, Hạ Thính Ngưng mới vảm thấy cod chút buồn ngủ, nằm xuống giường đi ngủ.
Mấy ngày sau, quả nhiên Lí thị mang theo hai nữ nhi được trang điểm xinh đẹp ngồi xe ngựa ra phủ.
Chân trước bà ta mới vừa đi, sau lưng Hạ Thính Ngưng liền mang theo Vãn Ngọc tránh hạ nhân, xuất môn đi tới thôn trang ở ngoại ô. Hôm qua Quan Nguyên đã đến, hiện nay đang theo hai vị quản sự ở trong phòng vừa uống trà vừa chờ Hạ Thính Ngưng.
Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc vừa vào phòng, Quan Nguyên cùng quản sự Thường thúc, Cho thúc liền lập tức đứng dậy hành lễ với nàng.
Hạ Thính Ngưng vừa đi đến bên cạnh chủ vị khẽ vẫy vẫy tay, nói: “Không cần nhiều phép tắc như vậy, ngồi đi.”
Mọi người gặp tiểu thư nhà mình ngồi xuống, mới đi theo ngồi xuống. Quan Nguyên đợi ngồi vào chỗ của mình xong mới lập tức cầm lấy sổ sách trên bàn cùng một cái hộp gỗ màu đen, cung kính nói với Hạ Thính Ngưng: “Tiểu thư, đây là sổ sách vài cái cửa hàng tháng này. Lợi nhuận của cửa hàng là hơn bảy vạn lượng bạc, đã đổi thành ngân phiếu đặt ở trong hòm. Mặt khác, Cẩm Đoạn phường bên kia cũng có sáu trăm lượng. Thỉnh tiểu thư xem qua.”
Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Hạ Thính Ngưng cùng Quan Nguyên, Vãn Ngọc cùng hai vị quản sự đều đổ hít một hơi, một tháng liền kiếm bảy vạn lượng bạc, này cũng quá tốt đi.
Vãn Ngọc cũng ngây ngốc một hồi lâu mới vội vàng đi qua tiếp nhận sổ sách cùng ngân phiếu. Trời ạ, nàng biết là tiểu thư mở mấy cửa hàng, hơn nữa sinh ý tốt lắm. Tuy có nghĩ tới lợi nhuận hẳn là không tồi, nhưng là không nghĩ tới sẽ có nhiều như vậy nha.
Hai vị quản sự còn lại là nhìn thoáng qua, trong lòng đều âm thầm cao hứng, theo một người chủ tử như vậy, về sau còn sợ không có ngày tốt sao.
Hạ Thính Ngưng rất là lạnh nhạt tiếp nhận sổ sách, cũng không vội vã kiểm toán, mà là nhìn về phía Quan Nguyên hỏi: “Gần đây Quan bá có khỏe không?”
Quan Nguyên vừa nghe lời này, trong lòng chịu cảm động lớn, khó được tiểu thư nhớ thương phụ thân như vậy. Thần sắc càng thêm cung kính mở miệng nói: “Gia phụ hết thảy mạnh khỏe, chính là luôn nhớ tới tiểu thư cùng thiếu gia.”
Hạ Thính Ngưng cười cười, mang theo vài phần chân tình: “Nói với ông ấy, ta cùng Vân Nhi đều tốt lắm. Để ông ấy chú ý thân thể, đừng quá mệt nhọc.” Quan Nguyên vội vàng đáp vâng.
Hỏi xong tình hình gần đây của Quan bá xong, Hạ Thính Ngưng mới cầm lấy bút lông trên bàn, chấm chút mực. Không vội không nhanh chậm chạp ở trên giấy Tuyên Thành tính toán đến, từ lúc cửa hàng thành lập nàng liền phân phó Quan bá muốn dùng phương thức ghi chép mà nàng dạy. Hạ Thính Ngưng chọn dùng là phương pháp ghi chép ở hiện đại, không chỉ có phương tiện sạch sẽ, hơn nữa mỗi một bút trướng đều có thể vừa xem hiểu ngay.
Quan Nguyên cùng hai vị quản sự ngồi ở một bên trợn mắt há hốc mồm xem tiểu thư nhà mình một tay bay nhanh tính toán, một tay kia càng không ngừng ở trên giấy Tuyên Thành viết chữ vẽ tranh, đúng là ngay bàn tính đều vô dụng, không đến nửa canh giờ liền đem mấy bản sổ sách thật dày đều xem xong.
Hạ Thính Ngưng đối chiếu một chút ngân phiếu cùng sổ sách, rất nhanh đã tính ra tổng số tiền tiêu vặt hàng tháng trả cho tiểu nhị cùng chưởng quầy, lại tăng giảm thặng dư một phen, cuối cùng ra được một con số chuẩn. Mới ngẩng đầu hỏi Quan Nguyên một câu: “Tiền tiêu vặt hàng tháng của chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị của Mỹ nhân đường là bao nhiêu?”
Có thế này Quan Nguyên mới phục hồi tinh thần lại mở miệng nói: “Hồi tiểu thư, hơn nữa tiểu thư theo như lời tiền thưởng, chưởng quầy là bảy lượng, tiểu nhị mỗi người ba lượng, quản cửa hàng phối phương còn lại là năm lượng.”
Phải biết rằng tháng này thời điểm lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng khiến mọi người cao hứng hỏng rồi. Thẳng nâng bạc đếm lại đếm, dù sao chính là nha hoàn nô tài của gia đình quyền quý tiền tiêu vặt một tháng cũng không nhiều như vậy.
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, cùng nàng tính ra giống nhau, cái khác vài cái cửa hàng cùng tửu lâu cũng kém không nhiều lắm, lại nói: “Vài cái thôn trang biến thành thế nào?” Quan Nguyên lại ngẩn người, hắn còn chưa có đến cập nói cho tiểu thư chuyện này đâu, nhưng tiểu thư lại tự mình tính ra nhanh như vậy.
Nhắc tới đến chuyện thôn trang, Quan Nguyên vội vàng nói: “Mấy ngày trước đây vài cái thôn trang đều dựa theo bản vẽ của ngài dựng tốt lắm, nguyên liệu nấu ăn mới cùng rau thơm, hương liệu còn có hoa trong nhà kính cũng đã bắt đầu. Hiện nay cũng chỉ kém bắt đầu chăn nuôi các loại súc vật mà thôi, này còn cần nghe tiểu thư tiến thêm một bước phân phó.”
Hạ Thính Ngưng vừa lòng cười cười: “Làm được không sai. Trước khi đến kinh đô, ta từng giao cho Quan bá một danh sách. Đợi lát nữa chi cho ngươi năm ngàn lượng, ngươi lấy tiền sau khi trở về mướn vài người thợ săn vào núi săn thú. Phàm là ngọn núi sẽ xuất hiện động vật, sẽ không cần thiết lại tiêu tiền đi mua, chỉ để ý ở trong núi săn trở về nuôi là được. Về phần không thể ở trong núi săn được, liền thống nhất mua con nhỏ trở về nuôi, có chút chăn nuôi khi nên chú ý chuyện ta cũng đều viết hết ra đây.”
Quan Nguyên vừa nghe vừa nhịn không được gật đầu, chủ ý này của tiểu thư cũng thật tốt, vào núi săn chút động vật trở về nuôi, không phải tiết kiệm một số bạc sao.
Kỳ thật Hạ Thính Ngưng nghĩ xa không chỉ những thứ này, nàng biết đại bộ phận động vật hoang dại có thể sánh bằng nuôi trong nhà có dinh dưỡng hơn, lại ăn ngon chút. Cho nên mới phân phó Quan Nguyên vào núi săn các loại động vật trở về nuôi.
Nói xong chuyện chăn nuôi súc vật, Hạ Thính Ngưng lại mặt khác giao phó vài câu: “Về sau đem tiền bạc chi phía của các thôn trang cùng nguyên liệu nấu ăn giao cho các tửu lâu đều ghi lại. Chờ sau khi thôn trang bắt đầu có lợi nhuận, cũng giống cửa hàng mỗi tháng rút ra 0.1% lợi nhuận chia đều cho quản sự cùng tá điền. Còn có chưởng quầy cùng tiểu nhị cộng thêm người làm ở thôn trang, mỗi người lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng là bao nhiêu cũng muốn ghi lại hết.”
Quan Nguyên ở một bên tinh tế nghe cũng ứng thừa xuống dưới. Hạ Thính Ngưng trừ bỏ cho hắn năm ngàn lượng ngân phiếu, lại để hắn dẫn theo chút thuốc bổ trở về cho Quan bá. Tiếp nhận ngân phiếu cùng thuốc bổ xong, Quan Nguyên liền hành lễ cáo lui, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm ngày mai khởi hành chạy về Nghi Hưng thành.