Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 174: Phật châu huyền bí



Phía trước một tòa nhà lớn lộng lẫy hoa lệ, ba cánh cửa chính được sơn đen bóng loáng, ánh lên lóng lánh, mười tên nô dịch đầu tiên y phục khá giống nhau, thấp đầu cúi người, tiếp đón khách hàng đang lui tới. Bên ngoài chỉ nhìn thấy bức tường màu trắng nhỏ bé, nhưng bên trong, cây dương liễu tràn đầy phất phơ, các hòn non bộ nhấp nhô, ở giữa là một căn phòng được trang trí rực rỡ, khiến cả căn phòng nhỏ bừng sáng, từng tiếng đàn sáo truyền tới....

Một lầu các như vậy, lại là kĩ viện lớn nhất ở Việt Tây – Thanh Ngâm viện. Ban đầu, các nữ tử được chủ kĩ viện mua tới sẽ được nuôi dưỡng đến khi mười một mười hai tuổi, sau đó mời các nhạc công dạy ca hát, dạy tới khi tự ca hát được một mình thì dừng lại. Tiếp theo, không chỉ là ca hát, dần dần bồi dưỡng các kĩ năng cầm kì thi họa, thậm chí có nữ tử trở thành danh kỹ nổi tiếng một thời, xa xa thi đấu còn nổi tiếng hơn cả các tiểu thư khuê các không bước chân ra khỏi cửa. Nhắc đến kĩ viện xa hoa sang trọng cùng tài nghệ của nữ tử, thì Thanh Ngâm viện trong Tây Viện Quốc có thể nói là đứng đầu, tất nhiên đám nữ tữ được bồi dưỡng tỉ mỉ, tự nhiên giá cả cũng là đắt đỏ.

Đêm khuya, từ trong thanh ngâm viện Tiết Quý lẩm bẩm đi ra, hắn uống rượu, uống say bí tỉ, bên người mang theo bốn hộ vệ, trong đó một người mang theo một đèn lồng nhỏ. Một bên hắn lảo đảo bước đi, một bên ca hát om sòm. Bỗng lúc này, một bóng đen vụt qua trước mắt hắn, Tiết Quý hoảng sợ nói: "Có người! Nhanh! Đi xem!"

Lập tức có hai tên hộ vệ chạy nhanh ra đầu ngõ dò xét, Tiết Quý quan sát chung quanh bốn phía, mãi không thấy hai người kia trở về, xung quanh lại u ám tối tăm, hắn nhất thời sợ hãi, quay mặt to tiếng với 2 tên thị vệ còn lại: "Đem cỗ kiệu của ta lại đây". Cỗ kiệu được đặt cách đó không xa ngay đầu hẻm, tên thị vệ cầm đèn lồng vội vàng nói: "Để nô tài khiêng tới".

Nhưng đúng lúc này lại có một trận gió thổi qua, tên cầm lồng đèn tắt tiếng, Tiết Quý còn chưa kịp mở miệng, tên hộ vệ kia đã ngã xuống đất. Hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa được 2 bước, một con dao nhỏ liền cắm vào trước ngực, hắn hét lên một tiếng nhưng người nọ vẫn tiếp tục đâm xuống liên tiếp, không chút lưu tình cắm dao xuống cho đến khi hắn tắt thở mới thôi.

Vào lúc này, ở cách đó không xa, dường như người trong Thanh Ngâm viện nghe thấy gì đó liền chạy ra kiểm tra, lập tức ánh nến sáng lên khắp nơi, người cầm dao cười lạnh, quay đầu bỏ chạy, vốn chỉ còn hai bước là thoát ra hẻm nhỏ, lại không ngờ bị người gõ mõ phát hiện, hắn biến sắc, còn chưa kịp bắt lấy người gõ mõ, đối phương đã lập tức bỏ chạy như điên, vừa chạy vừa hô: "Giết người rồi! Giết người rồi!" Trong lòng hắn hoảng hốt, bốn phía đều có tiếng động, dường như có rất nhiều người từ khắp nơi đang chạy tới. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có người nói nhỏ bên tai: "Còn không mau đi!" Hắn còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị xách lên, giống như bị một người võ nghệ cao cường bắt đi vậy.

Mãi cho tới khi ở một hẽm nhỏ xa lạ, người này mới vứt hắn trên mặt đất. Một đợt gió mạnh thổi qua làm hắn ho khan lên, lại nghe thấy một thanh âm lạnh lùng: "Ôn Tiểu Lâu, dám đi ám sát con trai Hộ bộ thượng thư, lá gan ngươi thật sự là rất lớn!"

Tiếng nói này nghe qua thật quen thuộc, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng phía trước, rèm nhấc lên, Lí Vị Ương đang nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt không để lộ suy nghĩ gì.

Không ngờ là nàng phái người cứu mình! Ôn Tiểu Lâu cắn răng: "Sau màn diễn của Tiểu Man, hắn dám lừa gạt nàng ấy ra ngoài... để cho tên Nguyên Dục làm nhục! Hắn đáng chết."

Lí Vị Ương cười: "Đúng vậy, hắn đáng chết, nhưng hắn là con của Hộ bộ thượng thư, ngươi giết hắn mà không nghĩ đến hậu quả sao?"

Ôn Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng: "Ta đã dám làm thì đương nhiên đã biết trước hậu quả."

"Tiết Quý vì lấy lòng Nguyên Dục nên thường xuyên làm mối, chuyện này cũng không phải một hai lần, quả thật đáng chết. Nhưng Tiết Quý là đứa con mà Hộ bộ thượng thư yêu thích nhất, hắn sẽ không chịu để yên việc này đâu, vừa rồi nếu ta không ra tay giúp ngươi, để ngươi bị bắt đi thì chỉ sợ ngày mai trên đời này sẽ không còn Ôn Tiểu Lâu." Lí Vị Ương nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ, trên mặt lại không chứa một chút cảm xúc nào.

Ôn Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không hề mở miệng.

Ngày hôm đó, Lí Vị Ương phát hiện Ôn Tiểu Lâu không khóc không hành động gì cả, thậm chí ngay cả một câu trách cứ cũng không có, khiến nàng không thể không hoài nghi hắn sẽ có hành động ngu ngốc. Sau đó, nàng phát hiện thi thể của chủ gánh hát, nhìn qua thì ai cũng cho rằng chủ gánh hát treo cổ tự tử, không có bất kì kẻ nào có thể chứng minh cái chết của hắn có liên hệ gì với Ôn Tiểu Lâu, nhưng Lí Vị Ương chắc chắn rằng, tên này bị Ôn Tiểu Lâu giết chết.

Nàng quyết định phải cẩn thận quan sát hắn. Nếu Ôn Tiểu Lâu không có đầu óc mà cứ ngu ngốc đi giết Tiết Quý, thì nàng cũng mặc cho hắn tự sinh tự diệt, nhưng hắn lại tỉ mỉ an bài thời gian, địa điểm, ngay cả đường bỏ trốn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có tên gõ mõ đó bỗng nhiên xuất hiện, hắn nhất định chạy trốn an toàn. Nếu là người bình thường có lẽ sẽ chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nhưng Ôn Tiểu Lâu vừa mới mất đi Tiểu Man, thần trí và tinh thần đều tan vỡ, sụp đổ, vậy mà hắn vẫn tỉnh táo làm được như vậy khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

"Nói cho ta biết, chủ gánh hát chết như thế nào?"

Ôn Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn Lí Vị Ương: "Không sai, tên đó là do ta giết, ta cố ý dụ hắn uống rượu, sau đó đưa dây thừng treo cổ hắn lên, rồi ngụy tạo chứng cứ để bản thân không có tại hiện trường. Ta giết hắn vì dù hắn biết rõ Tiểu Man sẽ bị đưa đi đâu, sẽ bị đối xử như thế nào, nhưng vẫn cố ý tiếp tay cho bọn chúng, đây là giúp người xấu làm việc ác. Sau đó, ta khắp nơi tra hỏi đường đi của Tiết Quý, bình thường hắn gặp người nào, đi chỗ nào, khi nào thì bên người mang ít hộ vệ nhất. Ngày thường hắn bên người có bảy tám tên hộ vệ, nhưng bởi vì vừa mới cưới vợ, Tiết thượng thư quản giáo rất nghiêm, cho nên chỉ có lúc hắn lén lút trốn ra ngoài dạo chơi thanh lâu là mang theo ít người nhất, cả bốn tên này đều là tâm phúc của hắn, ngày thường không biết giúp hắn làm bao nhiêu việc ác, cho nên ta tính toán thời gian, tìm cơ hội giết hắn. Không riêng gì hắn, ta còn dự định giết Nguyên Dục..."

"Giết Nguyên Dục?" Lí Vị Ương cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho là Nguyên Dục giống như Tiết Quý sao? Hắn bên người có bao nhiêu hộ vệ, ngươi còn chưa tới được gần hắn thì đã chết từ lúc nào không hay."

Ôn Tiểu Lâu nhìn nàng: "Đúng vậy, ta không thể cho nên ta lựa chọn giết Tiết Quý trước, sau đó chuẩn bị kế hoạch lo hậu sự."

Hắn thật sự chuẩn bị ám sát Nguyên dục... Lí Vị Ương lắc đầu, ngắt lời hắn: "Ngươi giết không nổi Nguyên Dục."

Ôn Tiểu Lâu bị chấn động, hắn cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói: "Ngươi nói đúng, hắn mới chính là kẻ đầu sỏ gây nên, ta không có năng lực giết được hắn." Hắn đột nhiên lui vài bước, quỳ gối trước mặt Lí Vị Ương: "Ta van ngươi, giúp ta báo thù."

Ý tứ hắn đã khẳng định chứ không hề hỏi nàng. Quả nhiên là một tên thông minh. Lí Vị Ương gật đầu nghiêm túc: "Đúng vậy, ta muốn hắn chết nhưng không chỉ một mình hắn."

Ôn Tiểu Lâu khiếp sợ nhìn thấy Lí Vị Ương: "Kẻ thù của ngươi rốt cuộc là ai?"

Lí Vị Ương giọng điệu thật bình thản: "Việc này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần rõ một điều, mục tiêu của ta và ngươi giống nhau, như vậy là đủ rồi."

Ôn Tiểu Lâu quan sát Lí Vị Ương, ánh mắt nàng âm u không một tia sáng, Lí Vị Ương bật cười: "Ngươi bây giờ chỉ còn hai bàn tay trắng, ta giúp ngươi bày mưu kế cũng tốt, đúng không?"

Ôn Tiểu Lâu suy nghĩ một lát, cúi đầu thật sâu: "Chỉ cần ngươi thay ta báo thù, chuyện gì ta cũng nghe theo ngươi."

Lí Vị Ương thở dài một hơi, Triệu Nguyệt luôn bên cạnh nhìn nàng, lại nhẹ nhàng lắc đầu. Tiểu thư cũng không cần một kẻ như Ôn Tiểu Lâu, nàng chẳng qua là muốn cứu cái mạng hắn mà thôi. Đối với Ôn Tiểu Lâu, tiểu thư giống như phá lệ khoan dung, không, không phải với Ôn Tiểu Lâu, mà là với Tiểu Man đã chết. Ngay từ đầu, tiểu thư vốn có thể lợi dụng Tiểu Man tiếp cận Nguyên Dục, nhưng nàng lại cố ý phóng hỏa giải vây, sau đó lại cho nàng ngân lượng để nàng rời đi, thậm chí còn cứu Ôn Tiểu Lâu, tất cả đều là bởi vì Tiểu Man. Triệu Nguyệt suy nghĩ, có chút giác ngộ, tiểu thư bị nụ cười của Tiểu Man làm rung động sao?

Quả thực, đứa nhỏ đó tuy đã chịu nhiều cực khổ như vậy, lại có thể có nụ cười sáng lạng, ngay cả nàng cũng mới nhìn thấy lần đầu.

Lí Vị Ương nhìn Ôn Tiểu Lâu bước tập tễnh trở về, nàng bỗng nhiên gọi hắn lại: "Ta tiễn ngươi một đoạn đường."

Ôn tiểu lâu nhìn nàng, cười vui vẻ: "Đa tạ." Hắn hiểu rõ thân phận của bản thân, chỉ ngồi bên ngoài xe ngựa với Triệu Nguyệt, cũng không tiến vào trong xe. Chờ xe ngựa chạy được nửa canh giờ, hắn bỗng nhiên nói: "Dừng ở đây đi."

Lí Vị Ương nhấc màn xe lên, nhìn thoáng qua tòa nhà mộc mạc, tường rêu xanh, ngói đầy bụi, gác cửa cũ nát, mặt trên chỉ có một tấm biển bằng gỗ, viết ba chữ Từ Ấu Cục, nàng liếc mắt nhìn Ôn Tiểu Lâu: "Đây là nơi nào?"

Ôn Tiểu Lâu nhảy xuống xe ngựa: "Đây là Từ Ấu Cục ở Việt Tây, chuyên môn nuôi dưỡng những đứa nhỏ bị vứt bỏ."

Lí Vị Ương nhíu mày: "Cái này ta cũng biết rồi, nhưng ngươi tới nơi này làm gì?"

Khuôn mặt tuấn mỹ của Ôn Tiểu Lâu lộ ra một tia cười khổ: "Đúng vậy, ta cũng muốn biết nàng tới nơi này làm cái gì, rõ ràng chúng ta cũng nghèo không hơn ai."

Lí Vị Ương hơi ngạc nhiên, gần như trong nháy mắt không rõ hắn đang nói chuyện gì. Sau đó, nàng thấy hắn đi lên gõ cửa, một phu nhân lớn tuổi ra mở cửa, trên người mặc áo vải, trên mặt lộ ra nếp nhăn sâu, nàng nhìn thấy Ôn Tiểu Lâu, trên mặt liền lộ ra tươi cười: "Tiểu Man nha đầu hôm nay chưa tới sao?"

Nghe thấy tên của Tiểu Man, Lí Vị Ương giật mình. Ôn Tiểu Lâu và Tiểu Man tới nơi này chưa được một tháng, ngày thường đều chuyên tâm biểu diễn ca hát, sao có thể quen biết người ở nơi đây? Hơn nữa lão phu nhân này dường như cũng chưa hề biết cái chết của Tiểu Man, còn mong chờ nàng đến thăm. Ôn Tiểu Lâu mỉm cười, trên mặt nhìn không ra một tia bi thương: "Nàng phải đi xa nhà, cho nên ta thay nàng đến thăm mọi người."

Lão phu nhân mở cửa rất tự nhiên: "Mau vào đi, ở bên ngoài lạnh lắm." Nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một nữ tử phía sau Ôn Tiểu Lâu, nàng một thân hoa phục, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lão phu nhân nhất thời kinh ngạc: "Tiểu thư, nếu muốn tế hoặc là nhận nuôi thì bây giờ cũng đã khuya rồi!"

Lí Vị Ương nhíu mày, Ôn Tiểu Lâu giải thích: "Nàng là bằng hữu của Tiểu Man."

Lão phu nhân hoài nghi nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, giống như không hiểu nổi Tiểu Man sao lại có người bằng hữu có tiền như vậy, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng mở rộng cửa hơn: "Trước hết vào trong rồi hãy nói."

Lí Vị Ương đi vào sân, viện này tổng cộng có bảy tám gian phòng ở, mỗi mặt của vách tường đều có nhiều vết nứt, chỉ sợ mùa đông gió lạnh sẽ thổi sâu vào phòng, bờ tường được đặt 2 viên ngói, phía trước còn có lão già đang cầm cơm thừa, từ bát ngói còn tỏa ra hương vị chua xót mốc ẩm trên môi. Lí Vị Ương còn chưa đứng vững, đã bị một vât thể màu đen gì đó đụng phải, Triệu Nguyệt nhấc bổng lên vật thể kia lên, chỉ thấy một tiểu cô nương đang mở to hai mắt tò mò nhìn Lí Vị Ương. Lão phu nhân vội vàng đi lên trách cứ: "Sao nha đầu ngươi lại liều lĩnh như vậy, còn không mau xin lỗi khách đi!"

Tiểu cô nương bị Triệu Nguyệt bỏ xuống, ngoan ngoãn nói câu xin lỗi, rồi liền nhanh chóng chạy đi trốn sau bức tường, chỉ lộ ra một đôi mắt thật to nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.

"Đây là nơi chuyên thu dưỡng cô nhi ở Việt Tây, có nhiều đứa nhỏ trời sinh có chỗ thiếu hụt nên bị vứt bỏ, Tiểu Man khi mới được một tháng cũng đã bắt đầu lớn lên ở đây, sau này nàng thường xuyên trở lại ghé thăm, đem tiền cho chúng." Ôn Tiểu Lâu kể lại với biểu tình thực đạm mạc, nhưng nàng lại có cảm giác hắn nghẹn ngào sắp khóc.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua một phòng ở cách đó không xa, bên trong truyền đến tiếng bọn nhỏ huyên náo. Nàng cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn, Tiểu Man thường hay sinh bệnh, ngay cả chính mình còn sống không tốt, vậy mà vẫn chạy tới thăm những đứa nhỏ bị vứt bỏ ở đây, thậm chí còn cho chúng tiền? Quả là một người điên.

Lí Vị Ương từ trước đến giờ là một người theo chủ nghĩa vị kỉ không thích thương người, nàng không thể hiểu nổi trên thế giới này sao lại có người như Tiểu Man, rõ ràng nghèo nàn như vậy, nhỏ bé tầm thường như vậy, nhưng vẫn muốn giúp đỡ người khác. Tất nhiên, nàng đã gặp qua rất nhiều phu nhân, tiểu thư có tiền làm việc thiện, nhưng những người này phần lớn là muốn có danh tiếng tốt, còn thật tình làm việc thiện cũng chỉ là vì cầu mong sự tốt đẹp cho kiếp sau của bản thân, trên đời rõ ràng còn có người ngay cả bản thân còn sống không nổi, lại muốn giúp đỡ người khác, không phải kẻ ngốc thì cũng là đần độn từ trong trứng! Tiểu cô nương bên kia vẫn đang lặng lẽ nhìn theo Lí Vị Ương, ánh mắt trong trẻo vô cùng. Lí Vị Ương nhìn thấy ánh mắt của nàng, phải chăng do hoàn cảnh lớn lên của Tiểu Man cũng giống tiểu cô nương kia nên mới có ánh mắt trong sáng đến như vậy?

Lúc này, trong phòng chạy ra bảy tám đứa nhỏ, bọn họ rõ ràng là nghe thấy có tiếng động mới chạy ra, lại bất ngờ sợ hãi khi nhìn thấy một đám người lạ.

Lí Vị Ương từng bước cẩn thận đánh giá, có đứa nhỏ mắt nhìn không thấy, vẫn bị đứa nhỏ khác lôi kéo; có đứa nhỏ không có cánh tay; có đứa nhỏ ngồi ở trên xe lăn bằng gỗ đơn sơ; cũng có đứa nhỏ là một bé gái bình thường, hiển nhiên là bị cha mẹ trọng nam khinh nữ vứt bỏ. Có đứa nhỏ lớn lên trông cũng xinh đẹp, có đứa trông tầm thường, nhưng đều gầy yếu.

Lúc này, một tiểu nam hài sùng bái nhìn thấy thắt lưng Triệu Nguyệt mang trường kiếm, mạnh dạn nói: "Tỷ tỷ mang theo kiếm... Nhất định là rất lợi hại?"

Triệu Nguyệt ngượng ngùng nhìn tiểu nam hài, giống như không biết trả lời như thế nào. Một đứa nhỏ khác góp ý: "Không đúng, Tiểu Man tỷ tỷ biết hát hí khúc, nàng mới là lợi hại!

Một đứa nhỏ khác ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Ôn Tiểu Lâu, hiển nhiên là từng có ấn tượng đối với hắn: "Tiểu Man tỷ tỷ nói lần sau tới sẽ mang bánh bao nóng hổi cho chúng ta, tỷ ấy khi nào mới đến đây?"

Lão phu nhân gượng cười: "Hàng năm triều đình vẫn phát bạc, nhưng đều bị nhiều địa phương ăn chặn bớt, tới được tay chúng tôi thì chỉ còn ít ỏi, bọn nhỏ còn phải ăn cơm, lại thường xuyên sinh bệnh, cho nên không còn lại nhiều tiền. Cũng may thường xuyên có hảo âm quý phu nhân cấp một ít bố thí, Tiểu Man cô nương cũng hay mang tặng đồ ăn cho nơi này."

Lí Vị Ương nhìn những đôi mắt trông mong của tụi nhỏ, đột nhiên mím miệng, không nói gì.

Ôn Tiểu Lâu cười nhẹ: "Không hiểu đúng không? Ta cũng không hiểu, ta và ngươi giống nhau, đều là người ích kỷ, ta chỉ nghĩ đến việc lợi dụng tiền của ngươi để cứu Tiểu Man, ngươi cũng chỉ muốn lợi dụng ta để đạt được mục đích, nhưng trên đời này không phải ai cũng như chúng ta."

Lí Vị Ương cười khẩy một tiếng: "Không phải không hiểu, mà là ta cảm thấy nàng có bệnh, còn bệnh không nhẹ."

Ôn Tiểu Lâu chỉ thở dài, ngồi xổm xuống sờ đầu một tiểu hài tử: "Đúng vậy, nàng rõ ràng là người không biết lượng sức mình."

Vẻ mặt Lí Vị Ương bình tĩnh, nàng nhìn những đứa nhỏ này, không biết vì sao vành mắt nóng lên, nhưng ngữ khí vẫn cứng rắn: "Tiểu Man là người như thế này, ngươi cũng là người như vậy, ngươi với nàng chẳng phải cũng không thân quen sao? Ta nghe nói, năm đó ngươi mang nàng trở về từ trên đường."

Ôn Tiểu Lâu ngẩn người, lại cúi đầu nói: "Ban đầu ta... ta vốn là định..." Ngày trước, hắn học hí khúc thường bị sư phó đánh, cho nên hắn muốn tìm...cho sư phó một đồ đệ theo hắn cùng nhau chịu khổ, ai ngờ khi nhìn đến cặp mắt khờ dại không nhiễm một tia tạp chất của Tiểu Man, hắn lại coi nàng như thân nhân của mình, thậm chí quan tâm chăm sóc cho nàng nhiều năm như vậy.

Đột nhiên, một đứa nhỏ rụt rè kéo làn váy của Lí Vị Ương, nàng khom thắt lưng, nhìn đứa nhỏ này, là bé gái lúc nãy nấp sau bức tường, tiểu cô nương nghiêm túc hỏi nàng: "Tiểu Man tỷ tỷ khi nào thì sẽ đến? Ta chờ nàng dạy ta ca hát."

Trong lòng Lí Vị Ương thoáng đau đớn, khẽ thoát ra, nàng lấy ngân phiếu nhét vào tay lão phu nhân, thấp giọng nói: "Triệu Nguyệt, chúng ta đi thôi." Nói xong cũng không quay đầu lại tiến về phía trước, ai ngờ vừa đi tới cửa lại đụng phải một người. Người nọ ôi một tiếng, thiếu chút nữa từ trên bậc thang lăn xuống, Lí Vị Ương vội vàng giúp đỡ người nọ một phen. Phía sau là một đám tỳ nữ đang luống cuống dẫn theo đèn lồng đi lên: "Tống mụ mụ, ngài không sao chứ!"

Tống mụ mụ tuổi khoảng bốn mươi, một thân y phục thanh lệ, áo da cáo, tóc chải có vài sợi hơi rối loạn, thoạt nhìn chỉnh tề sạch sẽ. Vừa rồi nàng giống như ngại đám tỳ nữ phía sau đi chậm, nên đi trước lên bậc thang, không cẩn thận nên đụng vào người Lí Vị Ương, cũng may Lí Vị Ương nhanh tay, nàng mới không bị ngã xuống thềm. Vừa muốn nói lời cảm tạ, Tống mụ mụ cúi đầu nhìn tay nàng, không ngờ lại nhìn thấy một đôi bàn tay trắng như tuyết dưới ánh trăng, trên cổ tay còn mang một chuỗi phật châu, nhất thời cả người Tống mụ mụ sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương thấy nàng không có việc gì, liền thu tay về, thản nhiên nói: "Thật có lỗi." Thật ra hai người đều có lỗi, do tâm trạng nàng không tốt, mà người nọ cũng đang sốt ruột nên hai người vô tình va vào nhau.

Triệu Nguyệt vội vàng theo Lí Vị Ương rời đi, Tống mụ mụ chỉ sững sờ đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không mở miệng nói gì. Đám tỳ nữ kì quái nhìn nàng: "Tống mụ mụ, không phải ngài nói buổi chiều không cẩn thận làm rơi đồ vật ở đây sao, sao lại cứ đứng ở cửa không đi vào?!"

Tống mụ mụ giống như bị sét đánh, đứng ở cửa nói không nên lời, khiến tỳ nữ hoảng sợ: "Tống mụ mụ, ngài làm sao vậy?"

Tống mụ mụ đột nhiên tỉnh táo, không để ý nặng nhẹ ôm một tỳ nữ nói: "Mạn Nhân, vị tiểu thư kia đâu rồi? Đi nơi nào?"

Mạn nhân kinh ngạc: "A? Vừa mới lên xe ngựa... đi về hướng bên kia rồi!"

Tống mụ mụ thần sắc đại biến, quay đầu chạy xuống bậc thang, mau chóng lên xe ngựa phân phó phu xe: "Mau, chạy theo chiếc xe ngựa kia!"

Mạn nhân càng ngày càng hoảng hốt, liền chạy nhanh đuổi theo, trong miệng liên tục hô: "Tống mụ mụ! Tống mụ mụ!" Nhưng từ trước đến nay Tống mụ mụ là người thận trọng, hôm nay lại như gặp phải quỷ, nhấc váy lên chạy không hề để ý đến hình tượng đã nhảy lên xe, Mạn nhân tuy ở phía sau lớn tiếng hô, nhưng chiếc xe ngựa đã chạy đi một đoạn xa, Tống mụ mụ đã hoàn toàn quên mất nàng.

Lão phu nhân chịu trách nhiệm trông nom Từ Ấu Đường giật mình đi ra, nâng cao đèn lồng: "Đây không phải là Mạn nhân cô nương sao? Tại sao chỉ có mình cô nương ở đây?"

Mạn nhân quay đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp hoàn toàn suy sụp: "Lưu bác... việc này ta cũng không biết, rõ ràng một người đang bình thường, không hiểu sao thấy vị tiểu thư kia liền giống như một người điên, liền nhảy lên xe đuổi theo? Thật kì quái! Đúng rồi Lưu bác, vị tiểu thư vừa rồi là ai?"

Lưu bác nhíu mày: "Người này... ta cũng không rõ, nàng tới cùng Ôn lão bản..." nàng xoay người tìm kiếm Ôn Tiểu Lâu khắp nơi, nhưng lại không thấy bóng dáng hắn. Lưu mụ mụ lắp bắp kinh hãi: "Hôm nay sao lại kì lạ vậy? Ai cũng như quỷ?!"

Mạn nhân nhìn theo phương hướng xe ngựa biến mất: "Đúng vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?!"

Tống mụ mụ ngồi trên xe ngựa, tâm tình nôn nóng khẩn trương, nàng hoài nghi vừa rồi là do mình nhìn lầm, nhưng chuỗi phật châu kia tuyệt đối không thể nào sai được, nhất định là tiểu thư! Năm đó chính tay nàng đeo chuỗi phật châu lên cổ tay tiểu thư... Nữ hài tử kia... Nàng cẩn thận nhớ lại, thần thái đó, nụ cười đó, so với khi phu nhân còn trẻ tuổi thật đúng là có ba phần tương tự, đều xinh đẹp ôn hòa! Tống mụ mụ càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn, nàng nhất định là tiểu thư bị mất tích nhiều năm! Là tiểu thư mà phu nhân vẫn luôn tìm kiếm! Nàng nghĩ đến đây, liền nhấc màn xe lên thúc giục: "Nhanh! Nhanh! Nhanh thêm nữa đi! Nhất định phải đuổi theo được chiếc xe ngựa phía trước!"

Lúc này, Triệu Nguyệt phát hiện phía sau có một chiếc xe ngựa đuổi theo, nàng lo lắng bị người khác phát hiện hành tung, liền phân phó phu xe: "Chạy về chốn đông người đi!"

Nơi đông người hiện giờ chính là chợ đêm ở phía nam của Việt Tây, phu xe vung roi, liền theo hướng đó mà đi. Lí Vị Ương nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Triệu Nguyệt lo lắng trả lời: "Vừa rồi nô tì nhìn thấy người khi nãy va phải tiểu thư đang đuổi theo, tiểu thư có quen biết người kia không?"

Lí Vị Ương nhớ lại tướng mạo của Tống mụ mụ, cũng chỉ lắc đầu: "Không, ta không biết." Nàng suy nghĩ một lát: "Vậy thì dừng xe lại chỗ đông người đi."

Triệu Nguyệt thấp giọng vâng dạ, liền phân phó phu xe dừng ở nơi đông người. Dưới ánh trăng, Lí Vị Ương và Triệu Nguyệt xuống xe, đi vào bên trong đám người. Xe ngựa của Tống mụ mụ dừng lại, trái tim Tống mụ mụ đập kích động như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nàng chạy nhanh phân phó phu xe dừng lại, còn mình thì nhảy xuống xe ngựa đi tìm Lí Vị Ương. Lúc này, người bán hàng rong ở hai bên đường thấy đông khách qua lại, ra sức lôi kéo chào hàng, Tống mụ mụ bị người kéo về 2 phía liền tức giận, vừa quay đầu lại cũng không thấy Lí Vị Ương, nàng lo lắng, mở to hai mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng thấy một bóng dáng màu trắng qua kẻ hở của đám người, nàng liền chạy nhanh đuổi theo, nhưng chỉ một cái chớp mắt lại không thấy người đâu.

Người chung quanh rộn ràng nhốn nháo, Tống mụ mụ lại lẻ loi đứng ở giữa đường, bàng hoàng nhìn xung quanh khắp nơi.

Giờ phút này nàng không hề biết bản thân đang bị Lí Vị Ương quan sát từ tầng hai bên trong nhã gian tửu lầu, nhìn theo Tống mụ mụ ở bên trong đám người. Triệu Nguyệt nói: "Tiểu thư, vì sao bà ta vẫn đuổi theo?"

Lí Vị Ương nhìn Tống mụ mụ, chớp mắt trong đầu lại lạc qua một bóng ma, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, vì sao nàng lại đi tìm ta?"

Nàng cần phải tìm hiểu rõ ràng lai lịch vị Tống mụ mụ này.

Bên trong thành Việt Tây, rạp hát được thiết lập không cho vào, cho nên toàn bộ rạp hát đều bố trí tại ngoài cửa đông dương, phạm vi khoảng ba bốn dặm là nơi tập trung hầu hết toàn bộ tất cả các rạp hát ở Việt Tây. Vừa lúc sáng sớm đã có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng ở nơi này, Tống mụ mụ từ trong xe ngựa ra, tìm kiếm từng rạp hát, bởi vì Lưu bác ở Ấu Từ Đường chỉ biết Ôn lão bản là người hát hí khúc, nhưng không biết rõ ràng hắn ở đâu.

Thấy rạp cửa đóng, Tống mụ mụ liền lấy ra một túi bạc đưa cho người gác cổng, hỏi thăm người tên là Ôn lão bản làm con hát. Có người từ trong nhà mở của, nàng liền mua phiếu đi vào, Tống mụ mụ tìm phía sau sân khấu, quanh hậu trường nhưng đều không thấy người. Nàng đành hỏi thăm khắp nơi, xem nhà ai có một người khoảng hai mươi tuổi họ Ôn làm con hát hay không? Tất cả mọi người đều lắc đầu, không phải họ không muốn giúp đỡ, nhưng nguời họ thật sự Ôn không ít, một đám này không đúng, nàng tiếp tục tới khoảng mười rạp hát, hỏi thăm tới tận chạng vạng nhưng vẫn không nghe ngóng được tin tức gì. Tống mụ mụ dần nản lòng trở lại bên xe ngựa, đành bẩm báo tình hình với người bên trong. Nhưng người nọ cũng kiên trì, buộc nàng tìm người cho bằng được. Vì thế, bọn họ thay đổi địa điểm, cho đến khi tất cả các rạp hát đều thắp nến đèn lồng, các nàng mới tìm được cửa rạp hát Thiên Hương.

Người gác cổng nói lão bản của gánh hát đã thắt cổ chết, hiện giờ lão bản mới là người họ Ôn, cũng là một con hát, mọi người đều gọi hắn Ôn lão bản, Tống mụ mụ đi nhiều vốn đã mệt, hai nha đầu bên cạnh là Mạn Nhân, Hi Nhân đang đỡ nàng đến một nhà hỏi thăm, bất ngờ có được tin này, hai mắt liền tỏa sáng, rồi vội vàng trở lại trên xe ngựa tỉ mỉ báo lại. Người gác cổng chỉ thấy màn xe ngựa giật lên, một vị quý phu nhân ung dung đẹp đẽ quý giá đi ra, tự nhiên hào phóng, mắt ngọc mày ngài, mặt mày như bức tranh. Đến rạp hát xem diễn có khá nhiều quan to có quý nhân, nhưng chưa từng có vị phu nhân nào khí phái như vậy, người gác cổng nhìn đến ngây người, nhưng vị phu nhân kia lại như là giống như nôn nóng, vội bước đi vào bên trong. Đang đi lên trên bậc thang, nàng bỗng nhiên đứng lại, Tống mụ mụ bên cạnh liền tới giúp đỡ nàng: "Phu nhân, người cẩn thận."

Tiểu thư đã thất lạc mười tám năm, nay bỗng nhiên có tin tức, tâm trạng hồi hộp lo sợ của phu nhân nàng có thể hiểu, nhưng bất luận là như thế nào thì trước tiên phải có tin tức chắc chắn, rồi mới giải quyết sau! Trong lòng Tống mụ mụ nghĩ như vậy liền khuyên giải phu nhân.

Vị quý phu nhân đứng ở trên bậc thang một lúc lâu, lấy lại bình tĩnh, tim sắp nhảy ra đành nuốt trở lại, lúc này mới đi vào. Có người ở phía trước dẫn đường, sâu trong viện có tiếng đàn du dương, phu nhân theo tiếng nhạc đi tới, sau một gốc cây cổ thụ, ở sâu trong đình viện, có một nam tử trẻ tuổi đang mặc phục trang luyện diễn.

Quả là một chất giọng ngọt ngào, nếu là vào lúc khác, bọn họ sẽ đem lòng thưởng thức, nhưng hiện tại...không thể nhẫn nại được! Trong lòng nàng lo lắng, tôi tớ bên cạnh liền đi thông báo: "Ôn lão bản, có một vị phu nhân tới tìm ngài!"

Ôn tiểu lâu dừng ca hát, phục hồi tinh thần, nhìn thấy một vị phu nhân quần áo hoa lệ, khí chất cao nhã đứng ở trước mặt mình, trong lòng không khỏi kinh hãi, sau đó hắn nhìn thấy Tống mụ mụ ở bên cạnh, trên mặt tỏ vẻ nghi ngờ.

Tống mụ mụ chạy đến trước mặt hắn: "Ôn lão bản, chúng ta đã gặp nhau ở cửa Từ Ấu Cục tối hôm qua, ngài còn nhớ rõ không?"

Thực chất, Tống mụ mụ chưa hề nhìn thấy diện mạo của Ôn tiểu lâu, chỉ lo nhìn theo Lí Vị Ương, hơn nữa lúc đó Ôn tiểu lâu vừa mới giết người nên hắn vô cùng khẩn trương, thấy có khách đến hắn liền chạy đi, lại không nghĩ rằng vị Tống mụ mụ này lại tìm đến đây, hắn liền lưỡng lự, có ý muốn phủ nhận, lại nghe thấy vị quý phu nhân kia nói: "Ôn lão bản, ngươi biết vị tiểu thư đi cùng ngươi tới Từ Ấu Cục ngày hôm qua đúng không? Ngươi có biết nàng đang ở nơi nào không?"

Ôn tiểu lâu vốn định nói không thừa nhận, ngay lập tức thu hồi, cẩn thận đánh giá người trước mắt, hắn cảm thấy nghi ngờ, không lẽ đối phương đến tìm Lí Vị Ương? Hắn suy nghĩ cẩn thận: "Đúng vậy, ngày hôm qua tại hạ đi cùng một vị tiểu thư đến Từ Ấu Cục, không biết phu nhân tìm nàng có việc gì?"

Nhưng lời của hắn mới vừa nói ra, Tống mụ mụ nghe thấy liền nghiêm túc đưa ra một thỏi vàng: "Đây là một chút tâm ý của phu nhân nhà ta, nếu ngươi nói cho chúng ta biết lai lịch của vị kia tiểu thư kia, chúng ta nhất định sẽ tặng lễ trọng hơn."

Ôn tiểu lâu càng thêm giật mình, hắn nhìn thoáng qua thỏi vàng trong tay, trong lòng thấy không dám tin sự hào phóng của vị phu nhân kia. Rốt cuộc lai lịch nàng như thế nào? Hắn do dự một lúc: "Không phải ta không muốn nói, nhưng thật sự là vị kia tiểu thư kia cũng chỉ là một người mê xem hát, thường xuyên đến rạp hát xem diễn. Bởi vì ngẫu nhiên ta nhắc tới cuộc sống khốn khổ của Từ Ấu Cục nên khiến vị tiểu thư động kia động lòng trắc ẩn, muốn ta đưa nàng tới xem..."

Trên thực tế, những lời này của hắn có nhiều điểm đáng ngờ, nếu vị tiểu thư kia muốn xem Từ Ấu Cục thì tự bản thân nàng cũng có thể đi, cần gì phải nhờ một con hát hạ lưu dẫn đường làm gì? Mặc dù người đang đứng ở đây vô cùng khôn khéo, nhưng giờ phút này lại không suy nghĩ thấu đáo được như vậy, vị quý phu nhân kia vẫn cố chấp, tiến lên từng bước truy vấn hắn: "Ngươi biết nàng đang ở nơi nào?"

Ôn tiểu lâu đương nhiên biết, chẳng qua hắn chưa hỏi trước ý tứ của Lí Vị Ương nên sẽ không dám tùy tiện để lộ tung tích nàng, hắn cố ý tỏ thái độ khó xử nói: "Việc này...... Thân phận ta như vậy sao dám tùy tiện hỏi chỗ ở của người ta?"

Vị quý phu nhân kia như bị đả kích rất lớn, cả gương mặt hóa trắng, bộ dáng gần như sụp đổ, Tống mụ mụ đứng bên cạnh thấy vậy liền chạy tới giúp đỡ nàng: "Phu nhân, bao lâu nay người vẫn chờ được, không phải chỉ còn một chút nữa thôi sao? Chúng ta cứ chờ ở rạp hát, tiểu thư nhất định sẽ lại đến!" Nàng nhìn Ôn tiểu lâu một cái, cười nói: "Ôn lão bản, cầu ngài giúp phu nhân chúng ta cùng chờ tới khi vị tiểu thư kia lại tới."

Ôn tiểu lâu nhíu mày, đôi mắt dẫn theo tinh quang, mang theo ba phần tò mò năm phần thử: "Chuyện này......chỉ sợ không ổn."

Tống mụ mụ mỉm cười, trong lúc nói chuyện lại có vẻ áp lấy khí thế người khác: "Vị này chính là Tề Quốc Công phu nhân, còn chuyện gì không ổn?"

Ôn tiểu lâu hoàn toàn sửng sốt, ngay cả hắn cũng sớm đoán ra vị phu nhân trước mắt lai lịch bất phàm, lại không ngờ rằng nàng là Quách thị. Nói đến Quách gia, ở lịch sử của Việt Tây chính là thế gia hiển hách kéo dài gần ba trăm năm, đời thứ nhất nhân vật hiển hách là Quách thành, có công ủng hộ lập đế vương, cao hơn cả họ Tư Mã, từ đó dưới mỗi đời Quách gia đều sinh ra một nhân vật hào kiệt, mặc kệ bao nhiêu lần Hoàng đế lên ngôi, triều đại thay đổi như thế nào, trong triều đình vĩnh viễn có Quách thị, các nhân vật trong gia tộc này đông đúc, đời đời không biết bao nhiêu cống hiến cho triều đình, huyết thống cao quý, còn chung sức với nhau, khiến người khác tôn trọng.

Có những lúc Quách gia vang danh trở thành gia tộc đứng đầu trong triều đình, Lương Vương liền cầu hôn thiên kim của Quách gia, nhưng lại bị Quách thị nhẹ nhàng cự tuyệt, Lương Vương lúc đó trở mặt tố cáo tội trạng với Thành đế, Thành đế cũng chỉ mỉm cười nói, nữ nhân Quách gia ta còn không cưới được huống chi ngươi? Ngày trở về, Lương Vương tức giận đến hộc máu, chuyện này ai ai cũng biết. Cho tới giờ, Quách thị vẫn đứng đầu thập đại vọng tộc ở Việt Tây, có thể kiêu ngạo với Bùi thị, gia thế lừng lẫy, không người nào không biết, không người nào không hiểu. Trước đó, Tề Quốc Công – Quách Tường cưới Trần Lưu trưởng công chúa – em gái của Tiên đế làm vợ, dựa theo bối phận thì hắn là dượng của đại Hoàng đế, đương nhiệm Tề Quốc Công – Quách Tố là chưởng quản bốn mươi vạn binh quyền, muội muội Quách Huệ là phi tần được Hoàng đế kính trọng, mà trước mắt Ôn tiểu lâu hắn, dĩ nhiên là phu nhân của Tề Quốc Công – quách......

Ôn tiểu lâu suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.

Quý phu nhân thế gia lừng lẫy như vậy sao lại có thể xuất hiện trước mặt hắn được? Không những thế, Quách phu nhân này còn muốn gặp Lí Vị Ương... chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng được...

Ôn tiểu lâu cho người đi truyền tin, thỉnh Lí Vị Ương lập tức đến rạp hát, Lí Vị Ương nhận được tin tức không khỏi cảm thấy kỳ quái. Đêm qua nàng đã phái người đưa Ôn tiểu lâu trở về, giờ là lúc hắn đang ở rạp hát tập hát hí khúc, làm bộ như không có sơ hở mới đúng, tại sao lại đột nhiên muốn gặp nàng đâu? Tuy trong lòng còn nghi hoặc, nhưng nàng vẫn đi tới rạp hát. Nhưng nàng không ngờ rằng vừa mới đi vào nhã gian, liền có một quý phu nhân lảo đảo chạy đến ôm chằm lấy nàng.

Lí Vị Ương kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp của vị quý phu nhân kia như có lệ, vẻ mặt vui sướng nhìn Lí Vị Ương: "Con của ta!"

Lí Vị Ương càng thêm giật mình, không biết đối phương rốt cuộc đang nói gì. Cả người quý phu nhân run run, ngay khi nàng nhìn thấy Lí Vị Ương bước lên lầu, cảm xúc trong lòng nàng liền vỡ òa, cho đến khi Lí Vị Ương đi tới cửa, nàng không thể khống chế nổi cảm xúc mà nhào về phía Lí Vị Ương, nàng có cảm giác từng bước đi đều như cắt vụn gân cốt, từng tầng từng tầng, dần dần bong ra từng mảng, khó có thể hình dung sự kích động lúc này!

"Vị phu nhân này, ngươi là...?" Lí Vị Ương nhìn đối phương, trong lòng vừa kinh ngạc vừa chấn động.

Quách phu nhân muốn mở miệng nói với nàng, nhưng hé miệng lại nói không ra lời, nàng chỉ Lí Vị Ương thì thào vài từ không nghe được, một bàn tay đặt trước ngực như ngăn thứ gì đó đang kích động muốn thoát ra, nàng cực lực ẩn nhẫn, cực lực khắc chế, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng.

Khuôn mặt của Lí Vị Ương thanh tú trắng trẻo, đôi mắt đen trắng phân minh như thủy tinh, môi nho nhỏ hơi mỏng, rõ ràng nàng không hề cười, nhưng lại có cảm giác như nàng đang cười nhẹ nhàng.

Nhìn thấy khuôn mặt này, Quách phu nhân chỉ cảm thấy vui buồn lẫn lộn, thần trí nàng không còn rõ ràng nữa, dường như tan ra một cách thật ủy khuất kích động đều thể hiện trên khuôn mặt. Cuối cùng nàng cũng tìm được nữ nhi ruột thịt của mình, qua nhiều năm như vậy, mỗi một đêm, mỗi một khắc, nỗi đau mất đi ái nữ tích tụ lâu ngày cứ như hóa thành vô số rắn độc cắn nuốt nàng. Tất cả mọi người đều cho rằng con gái của nàng đã chết trong cơn hỏa hoạn, nhưng không chịu tin tưởng, nàng biết, con nàng nhất định còn sống, sẽ có ngày nàng tìm thấy nó! Giờ phút này khi nhìn Lí Vị Ương, cơn đau đớn này khiến Quách phu nhân như không thể chịu đựng được nữa, toàn thân nàng run rẩy vì hạnh phúc và đau khổ. Nàng đột nhiên che mặt, trong phút chốc gào khóc ra tiếng.

Lí Vị Ương và Triệu Nguyệt đều sững sờ, hoàn toàn không hiểu nổi sự tình. Rất nhanh, Lí Vị Ương bỗng nhiên nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng đoán vị phu nhân này đã nhận lầm nàng, chỉ là... Một vị phu nhân cao quý như vậy luôn phải để ý đến lễ tiết và thanh danh, sao có thể lộ ra vẻ mặt như vậy trước nhiều người, làm sao có thể không hề cố kỵ thất thanh khóc nức lên?

Tiếng khóc thống khổ như vậy giống như đã tích tụ nhiều năm, thể hiện bao nhiêu là đau đớn và khổ sở, trong lòng Tống mụ mụ lo âu, trước khi chưa xác nhận được thân phận của Lí Vị Ương, nàng cảm thấy không thể để phu nhân mất khống chế như vậy được, đành chạy lên ôm lấy nàng: "Phu nhân, phu nhân, chúng ta sẽ tìm được tiểu thư, nô tỳ biết ngài vui vẻ, nhưng ngài phải kìm chế, đừng dọa sợ vị tiểu thư này!"

Lời nói của Tống mụ mụ rất có ý tứ, muốn nhắc nhở Quách phu nhân, vị nữ tử này có thể là tiểu thư nhỏ nên phải nhanh chóng xác nhận rõ ràng. Nhưng mà Quách phu nhân tìm nhiều năm đã sớm tuyệt vọng, nay con gái lại đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, nàng nhất thời xúc động muốn khóc hết nước mắt, ánh mắt nàng rệu rạo có mỏi mệt có vui mừng, Lí Vị Ương ở trước mắt trở nên lờ mờ, chỉ còn là một bóng dáng gầy gầy...

Lông mi Lí Vị Ương rất dài, giờ phút này nhẹ nhàng chớp động, vẻ mặt ôn hòa nói: "Vị phu nhân này, ngươi không phải là nhận sai người chứ? Ta không hề quen biết ngươi."

Quách phu nhân khóc xong vội vàng hít thở không khí, nhưng vẫn chưa thể nói chuyện, Tống mụ mụ vội vàng tiến lên nâng cổ tay Lí Vị Ương, lại nghe thấy Triệu Nguyệt đe dọa: "Ngươi làm gì vậy!" Trường kiếm xung sắp rút ra.

Lúc này, vô số hộ vệ Quách gia vốn canh giữ ở bên ngoài cũng nhanh chóng rút ra trường kiếm, nhất thời hàn quang khắp nơi, làm lòng người lo sợ. Lí Vị Ương liếc nhìn Triệu Nguyệt, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng có cảm giác vị phu nhân này dù sao cũng không hề có ác ý gì với nàng...... Có lẽ chỉ là hiểu lầm àm thôi...

Tống mụ mụ nhanh tay nâng cổ tay trái của Lí Vị Ương lên, tháo xuống chuỗi phật châu trên tay nàng, cẩn thận đánh giá một lúc lâu, lại đột nhiên rơi nước mắt xúc động: "Phu nhân, đúng là nó! Nó đây rồi! Chính là vòng phật tay này! Năm đó là chính tay nô tỳ đeo cho tiểu thư!"

Quách phu nhân mở to hai mắt như không thể tin được, Lí Vị Ương theo bản năng lui về phía sau từng bước, nàng đột nhiên hiểu ra được mọi chuyện, Triệu Nguyệt khe khẽ phân bua: "Chẳng qua chỉ là một chuỗi phật châu... "

Sắc mặt Tống mụ mụ đầy vui mừng: "Đây Không phải là phật châu bình thường!" Nói xong, từ trong lòng nàng lấy ra một cơ quan hình chóp nón bằng sắt, nhẹ nhàng lau sạch một hạt châu, không ngờ lớp gỗ lập tức nứt ra, lộ ra bên trong một viên ngọc châu tử, nụ cười trên mặt Tống mụ mụ càng lúc càng lớn, động tác cũng càng lúc càng nhanh, không bao lâu đã làm cho phân nửa lớp gỗ tầng ngoài đều mài nhỏ, sau đó, nàng đem phật châu đưa cho Lí Vị Ương, vui rạo rực nói: "Tiểu thư, ngài xem!"

Phật châu này bề ngoài được bao bọc bởi nhiều lớp gỗ, bên trong chạm khắc ngọc châu, làm người khác ngạc nhiên hơn cả là trên mỗi viên ngọc châu đều điêu khắc một đóa hoa nở rộ, người chế tạo độc đáo này thậm chí còn khắc tơ tằm vàng, cọ sát bằng phẳng, thoạt nhìn khéo léo tinh xảo vô cùng.

"Mỗi một viên hạt châu đều được chế tác qua mười trình tự, tổng cộng một trăm lẻ tám hạt châu, dùng thời gian hơn nửa năm mà đích, chuỗi phật châu này chắc chắn là do tự tay Quốc Công vì tiểu thư chế tạo, tuyệt đối không lầm!" Ngay cả Tống mụ mụ ngày thường là người khôn khéo, giờ phút này khi thấy được phật châu, nước mắt cũng rơi như mưa.

Lí Vị Ương nhất thời hiểu ra, hóa ra Tiểu Man là... Nàng vừa định mở miệng thuyết minh, lại nghe thấy một âm thanh vang lên: "Chúc mừng ngươi, không phải ngươi vẫn luôn nói muốn đi tìm thân nhân sao? Thân nhân nay đã tìm được, sao có thể không nhận đúng không?" Là Ôn tiểu lâu đứng bên cạnh từ đầu, ánh mắt nặng nề nói.

Lí Vị Ương dù đã trấn định, nhưng cũng không dám tin nhìn Ôn tiểu lâu, nếu phật châu này là của Tiểu Man mang trên người, Ôn tiểu lâu tất nhiên là biết rõ... Nhưng tại sao đột nhiên hắn lại nói như vậy? Ánh mắt Ôn tiểu lâu trong suốt nhìn nàng, giống như nhìn nàng, rồi lại giống như không phải đang nhìn một ai khác, trong ánh mắt đó rõ ràng có một tia mang theo tuyệt vọng cùng khẩn cầu, làm kẻ khác khiếp sợ, rồi lại làm cho người ta xót thương...

Lí Vị Ương còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Quách phu nhân ôm lấy. Ngón tay ôn nhu khẽ vuốt ở phía sau lưng của nàng từng chút một, vật liệu may mặc hoa lệ dán trên gương mặt Lí Vị Ương, hương vị ấm áp, mang theo cả tình cảm của mẫu thân. Quách phu nhân thanh âm đều run rẩy: "Gia nhân, cuối cùng nương cũng tìm được con!"

Triệu Nguyệt ở một bên hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm, mà Lí Vị Ương lại kinh ngạc, cả người nàng rét run, thân thể lạnh như băng, thậm chí ngay cả lòng của nàng, cũng một mảnh lạnh như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.