Lí Vị Ương dung mạo mỹ lệ, ăn nói ôn nhu, từng câu từng chữ lại đều làm cho Bùi Bảo Nhi lâm vào thế đường cùng. Bùi Bảo Nhi trong lòng oán hận Lí Vị Ương đến cực điểm, nhưng tình hình này, nàng vô luận nói bồi thường hay không bồi thường đều sẽ trở thành trò cười của người khác. Nàng nghĩ đến đây, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Hậu, trong ánh mắt tràn đầy sự cầu xin.
Lí Vị Ương cười lạnh, Bùi Bảo Nhi cũng là người thông minh, muốn dùng Bùi Hậu đem nàng chèn ép xuống dưới. Chẳng qua, nếu nàng để cho đối phương đạt được điều hắn muốn thì sẽ không kêu Lí Vị Ương nữa. Vì thế, nàng cười nhẹ, nói:"Bùi tiểu thư, ta biết hoàng hậu nương nương luôn yêu thương ngươi, nhưng chuyện này là do ngươi không đúng trước, chúng ta đã đưa ra biện pháp giải hòa, chúng ta cũng chưa từng yêu cầu ngươi bồi thường vàng bạc gì cả, chỉ là hi vọng ngươi đem bảo hộp đến dưỡng ngọc mà thôi, bây giờ ngươi hành động như vậy, là đang muốn cầu tình ở chỗ hoàng hậu nương nương sao? Haiz!, ngươi cũng quá là không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi muốn làm cho nương nương rơi vào cảnh tai họa phiền não chỉ vì ngươi sao?"
Phụt một tiếng, Hoài Khánh công chúa thật sự nhịn không được cười lên thành tiếng, Bùi Hậu liếc mắt qua phía nàng một cái. Đại Danh công chúa ngồi kế bên vội vàng lôi kéo tay áo của nàng, Hoài Khánh công chúa chợt giật mình tỉnh ngộ, lòng mang đầy sợ hãi nhìn thoáng qua Bùi Hậu, lén lút cúi thấp đầu xuống. Nàng (Hoài Khánh công chúa) không phải là công chúa do Bùi Hậu thân sinh; dĩ nhiên là không giống với Lâm An và An Quốc công chúa; nàng không thể tùy tiện làm bậy, ví dụ như hôm nay Lâm An công chúa vẫn chưa tới tham gia yến hội.
Nhất là Hoài Khánh công chúa, tuy rằng nàng là Việt Tây công chúa điện hạ, phân vị của mẫu thân nàng cũng rất cao, là Thành Mục Quý phi Tôn thị, chỉ tiếc là mẫu thân của nàng sớm qua đời, cho nên từ khi còn nhỏ nàng liền nơm nớp lo sợ, lo sợ rằng bản thân không vừa mắt Bùi Hậu, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Đôi khi, Bùi Bảo Nhi ỷ vào xuất thân Bùi gia, có lần ngáng chân nàng, nàng cũng không dám nhiều lời. Hôm nay, nhìn thấy Bùi Bảo Nhi bị vị Quách tiểu thư này làm cho rơi vào thế cùng đường không thể chối quanh, nhất thời nàng cảm thấy hết giận, nhịn không được cho nên mới cười ra tiếng.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ý thức được bản thân đã phạm vào sai lầm, một sai lầm thật lớn. Bản thân mẫu tộc tôn gia sớm đã xuống dốc, nhà bên cậu cũng không có thế lực, căn bản là số không khi so sánh với thế gia đại tộc Bùi thị. Quách Gia dám cùng Bùi Bảo Nhi đối khẩu dĩ nhiên là vì có toàn bộ Quách gia làm hậu thuẫn cho nàng ta, chỉ cần Quách gia một ngày chưa ngã thì Bùi hậu sẽ không đích thân xuống tay trước mặt mọi người để làm đối phương khó xử, nhưng bản thân mình thì sao chứ? Chính là một vị công chúa không quyền không thế, trong cung của nàng, toàn là những hạ nhân già nua không có năng lực, luôn luôn nhàn hạ chậm trễ, cho nên ngay cả bên người nàng cũng không có được một người đắc lực giúp đỡ, căn bản so với Quách Gia xuất thân lừng lẫy, phụ huynh (cha và anh trai) cường thế thì nàng không thể sánh bằng. Ngay cả việc cười một tiếng đều phải xem sắc mặt của người khác, Hoài Khánh công chúa trong lòng chua xót, ánh mắt cơ hồ muốn chảy nước mắt...
Đại Danh công chúa xem biểu cảm của Hoài Khánh, cũng thay nàng sốt ruột. Bùi hoàng hậu trong ngày thường ít để ý tới công chúa các nàng, nhưng lại phái cô cô vô cùng nghiêm khắc đến giám thị, không cho phép các nàng kết giao cùng người ngoài quá nhiều. Nhưng nàng biết, Bùi hậu lưu trữ các nàng chẳng qua là vì tương lai còn có giá trị lợi dụng, có thể dùng để lung lạc triều thần. Thế nhưng, chỉ cần không nghe lời, hậu quả nhất định sẽ... Ai ngờ, Bùi hậu chỉ là nhàn nhạt nhìn qua bên này liếc mắt một cái có vẻ như không đặc biệt chú ý tới cái gì, nhưng chưa hẳn là không có việc gì.
Bùi Bảo Nhi đương nhiên cũng nghe tiếng cười của Hoài Khánh công chúa, trong lòng nàng cáu giận nhưng cũng càng sốt ruột. Bởi vì Lí Vị Ương vừa rồi nói một câu, nếu Bùi hậu chịu nói giúp nàng liền biến thành lấy lớn hiếp nhỏ, dùng quyền thế áp chế người. Bùi hậu luôn xem trọng thanh danh cho nên tuyệt đối sẽ không mở miệng trợ giúp bản thân dưới tình huống như vậy. Nên giờ nàng phải làm cái gì bây giờ đây?
Quách phu nhân thiếu chút nữa là vỗ tay hoan hô khen ngợi nữ nhi của mình, theo bà thấy thì nha đầu Bùi Bảo Nhi này nên chịu một chút giáo huấn!
Lí Vị Ương ôn nhu nói: "Bùi tiểu thư đã suy nghĩ xong chưa, ngươi sẽ đưa bảo hộp hay là đưa mười vạn lượng hoàng kim? Ta có thể chờ, ngươi cứ từ từ tính đi, thật sự không cần sốt ruột."
Bùi Bảo Nhi nghe vậy, nước mắt lập tức chảy xuống dưới, từng giọt từng giọt rơi xuống quần áo trên người, làm ướt cả khuôn mặt xinh đẹp như hoa hải đường.
Lí Vị Ương nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của nàng, trong lòng càng buồn cười. Đáng lẽ nàng ta không nên khóc, như vậy sẽ làm người ta không có ấn tượng tốt..
Chu Vương đứng lên nhíu mày, nói:"Quách tiểu thư, ngươi cần gì phải ức hiếp người như vậy đâu? Bùi tiểu thư đã khóc rồi. Ngươi như vậy là không có rộng lượng."
Lí Vị Ương nghe vậy, quay đầu nhìn Chu Vương liếc mắt một cái rồi lộ ra vẻ mặt khó xử, sau lại lấy tay vuốt mặt, mang bộ dáng đăm chiêu.
Chu Vương kinh ngạc:"Ngươi làm cái gì vậy?" mọi người nghe vậy, cũng đều tò mò nhìn Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương là đang giảng đạo lý, nếu như là nàng lúc trước thì với những câu nói như đao sợ là sẽ bức Bùi tiểu thư nghĩ quẩn dẫn đến việc tự treo cổ bản thân trong điện. Đương nhiên, nàng làm vậy không phải vì nàng trở thành người lương thiện, mà là nàng để ý đến Quách gia thanh danh. Hôm nay thắng Bùi Bảo Nhi dễ như trở bàn tay, nhưng như vậy sẽ lưu lại hình ảnh một Quách Gia nữ nhi ương ngạnh trong ấn tượng mọi người, như vậy sẽ mất nhiều hơn được. Lí Vị Ương chính là mỉm cười nói:"Ta đang nhìn bản thân xem có hay không có nước mắt."
Chu Vương mạc danh kỳ diệu xem nàng:"Ngươi vì sao lại rơi nước mắt?"
Lí Vị Ương làm ra bộ dáng bất đắc dĩ: "Đúng vậy, Bùi tiểu thư làm ô nhiễm bảo ngọc của nhà ta, vốn dĩ là sai lầm của nàng ta. Chúng ta đã khoan hồng độ lượng, không cần nàng ta bồi thường bạc, chỉ là yêu cầu nàng ta đền một cái bảo hộp lung linh mà thôi, đây là chuyện phù hợp với đạo lý kinh thiên nghĩa địa. Nhưng Bùi tiểu thư mới rớt vài giọt nước mắt đã khiến ọi người cảm thấy là chúng ta sai, vậy nước mắt này thật sự hữu ích, nên ta cũng thử dùng, để xem xem có thể lấy được sự đồng tình của đại gia hay không."
Lí Vị Ương ánh mắt phân minh trắng đen rõ ràng, vẻ mặt mười phần nghiêm cẩn, ngôn ngữ tuy rằng sắc bén nhưng tuyệt không có lỗ hổng. Lần này thì các hoàng tử không nhịn được nữa, tất cả đều cười rộ lên. Chu Vương sửng sốt cả nửa ngày, đồng thời sắc mặt cũng đỏ lên, rõ ràng là Lí Vị Ương đang châm chọc Bùi Bảo Nhi nhưng đây cũng mang ý tứ nhắc nhở bản thân hắn. Hắn muốn nói gì thêm nhưng không sao mở miệng được vì chung quy sợ mang tiếng là "Ôn nhu chế nhạo," cho nên hắn vội vàng ngồi xuống. Tần Vương ngồi ở một bên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười to nói: "Chuyện của các nữ nhân tốt nhất ngươi cũng đừng nên chen vào, bằng không Quách tiểu thư cũng khóc theo, thì ngươi phải làm sao bây giờ a."
Chu Vương nghĩ nghĩ, bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Đúng vậy, hắn cùng Bùi Bảo Nhi cuối cùng cũng không có quan hệ gì, căn bản không nên vì nàng ta mà mở miệng nói chuyện, miệng lưỡi Quách Gia thật lợi hại, tính ra nàng ấy đã lưu tình đối với hắn.
Nguyên Liệt nhìn sang Lí Vị Ương, phát hiện trên người nàng có chút biến hóa. Nếu là nàng lúc trước, hắn khẳng định là nàng sẽ làm cho Chu Vương muốn rút lui cũng không được mà tức giận đến chết. Lí Vị Ương am hiểu nhất là việc dùng nhược điểm của người khác mãnh liệt dồn ép người ta triệt để đến mức không thể không ngã xuống. Nhưng lần này, nàng lại dùng phương thức có chút đùa giỡn để khiến cho Chu Vương hiểu ra, như vậy thì không phải kết thù oán cũng có thể giải quyết được vấn đề. Thế nhưng, đây không giống với cách nàng hay hành xử. Như vậy, vì cái gì mà khiến nàng thay đổi đây? Nguyên Liệt yên lặng nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.
Cả Chu Vương giờ cũng lùi bước, Bùi Bảo Nhi nhìn sang các nơi, hiện giờ không có ai dám công khai giúp nàng. Nghĩ đến cũng biết, ai cũng hiểu được Bùi gia cùng với Quách gia đang đấu tranh tới cùng. Cuối cùng, nàng nhìn thoáng qua Bùi hoàng hậu, nhưng lại không nhận được sự đáp lại gì cả, trong nháy mắt, nàng chợt hiểu ra ý tứ của Bùi hoàng hậu, liền cắn răng nói:"Tốt, khi ta trở về, liền lập tức sai người đem bảo hộp đến cho Quách gia."
Lí Vị Ương lộ ra vẻ mỉm cười, nói:" Như vậy, trước hết ta xin đa tạ Bùi tiểu thư biết sai biết sửa."
Bùi Bảo Nhi cắn răng, nổi giận đùng đùng trở lại vị trí chỗ ngồi của bản thân, còn không quên trừng mắt nhìn Hoài Khánh công chúa liếc một cái. Nàng thường xuyên vào cung làm bạn với Bùi hoàng hậu, cũng thường thường lấy Hoài Khánh công chúa ra giễu cợt, nàng thật không ngờ, vị công chúa nhát gan này hôm nay dám hùa theo Quách Gia cùng với người khác cười nhạo nàng!
Hồ Thuận phi xem đến lúc này, thì cười lạnh một tiếng nói:"Huệ phi tỷ tỷ, cháu gái của tỷ thật đúng là lợi hại, nói hai ba câu liền lấy được bảo vật của Bùi gia làm của riêng."
Trên mặt Quách Huệ phi sóng mắt từ từ chuyển biến bừng tỉnh, vô tình nói:"Đâu có? Đây là Bùi tiểu thư biết sai có thể sửa đổi, đây mới chính là danh môn khuê tú chân chính."
Bùi Bảo Nhi này, vô tình yếu thế ngã xuống, đã vậy còn làm tổn thất đến bảo vật trân quý nhiều năm của Bùi gia, trong lòng chỉ sợ muốn đổ máu. Quách Huệ phi lại cố tình dùng khẩu khí bảy phần chân thật ba phần trào phúng, Bùi hậu nghe vào trong tai, không khỏi cười lạnh một tiếng. Thế nhưng trên mặt bà vẫn giữ nét tươi cười đầy thâm thúy, mang vẻ trách cứ nhìn thoáng qua Bùi Bảo Nhi, nói:"Bảo Nhi, lần này đều là do chính ngươi rất không cẩn thận, khiến Quách tiểu thư phải vất vả." Nói xong, quay sang Hinh nữ quan đang đứng phía sau phân phó:"Quần áo của Quách tiểu thư đã bị ẩm ướt hết cả, ngươi đi lấy bộ váy bằng gấm hồng linh khổng tước tới cho Quách tiểu thư thay."
Quách phu nhân thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói:"Nương nương, như thế này không được! Đây là vượt qua khuôn phép!"
"Váy này nhà nhà đều mặc, trên váy không có hình rồng hay vẽ phượng, không coi là vi phạm quy củ." Bùi hậu nhàn nhạt cười nói.
Quách Huệ phi lại mỉm cười nói:"Nương nương có ý tốt, các ngươi liền tiếp nhận thôi. Ta nghe nói, quần áo này chính là dùng lông vũ trên đỉnh đầu của khổng tước may thành, lại còn bỏ thêm tơ vàng xen kẽ. Để hoàn thành bộ y phục này, tú y cục ( viện may đo, giặt giũ, xếp quần áo trong cung) đã hao phí cả nửa năm. Đây chính là ân điển của nương nương." Bộ dáng của bà hoàn toàn không có chút khách sáo nào.
Quách phu nhân nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái do dự nói:"Váy này quý trọng như thế, sợ là..."
Bùi hậu tươi cười thập phần ôn hòa nói:"Váy này tuy rằng quý trọng, nhưng màu sắc thật sự diễm lệ, ta đã từng tuổi này thật sự không thích hợp mặc. Hôm nay Bảo Nhi vô lễ, làm Quách tiểu thư kinh sợ, quần áo này coi như là một phần tâm ý của ta đi. Hinh nhi (Hinh nữ quan), mau dẫn Quách tiểu thư đi thay."
Lí Vị Ương chỉ cúi đầu mỉm cười tiếp nhận. Bùi hoàng hậu này là đang hành xử để ọi người nhận thấy bà ta là người rộng lượng. Huống chi, theo tính cách của Bùi hậu thì bà ta sẽ không thèm động thủ trên quần áo, cho nên nàng không chút áy náy tiếp nhận. Nàng đi theo Hinh nữ quan đi ra phía sau điện thay đổi xiêm y, lúc đi ra liền làm cho người khác thấy một vầng trang phục lung linh sáng ngời cộng thêm nhan sắc của người mặc là Lí Vị Ương, quả thực là rất đẹp, tay áo thêu hoa mẫu đơn vô cùng sống động, cánh hoa như đang ở trong gió tuy mang thần thái lạnh thấu xương nhưng lại như đang nở rộ ở đầu nhánh cây, lưu quang dật thải xa hoa, thật sự rất xinh đẹp.
Lí Vị Ương tươi cười sáng sủa, con ngươi đen nhánh không một chút âm u, nàng vô cùng yên tĩnh có chút lạnh nhạt phụ trợ thêm cho bộ xiêm y càng thêm chói mắt. Quả thực, loại tao nhã xinh đẹp này đã phát ra đến cực hạn, người khác nhìn qua cũng giật bắn người. Nguyên Liệt, trong con ngươi sáng ngời, bùng lên lửa nóng, nhìn nàng như hoa lê tinh thuần, trên miệng mang ý cười có vài phần ôn nhu. Bùi Bảo Nhi dĩ nhiên nhan sắc diễm lệ kinh người, nhưng trên người Lí Vị Ương lại có một kiểu xinh đẹp vô cùng đặc biệt, vô cùng điềm tĩnh, thanh nhã như dòng sông, làm cho người ta cảm nhận được sự thần bí mà ôn nhu. Trong lòng hắn, âm thầm nghĩ, đúng vậy, trên đời này không ai có thể so với Lí Vị Ương của ta đâu!
Nguyên Anh cũng nhìn thấy điều đó ở Lí Vị Ương, mặt mày của nàng rõ ràng tỏ ra bình thản nhưng lại mang nét phong tình khó diễn tả bằng lời. Hắn hơi hơi cảm thấy kinh ngạc. Vừa rồi, Lí Vị Ương tuy rằng cũng mặc một bộ hoa phục, nhưng so với hiện tại thì kém xa khi mang y phục này, vừa mang nét cổ điển vừa có một phen ý nhị. Mới ngày hôm qua, còn nhìn thấy vị biểu muội biết vâng lời kia, nay thật sự cứ như là hai người khác nhau. Hắn cảm thấy kỳ quái, không khỏi liếc mắt đánh giá nàng một cái. Nàng tiến về ghế ngồi, vẫn là con ngươi tối đen ấy, trông như đầm nước sâu thẳm, lạnh lẽo u tĩnh, không thấy gợn sóng. Trên mặt mang vẻ cười ôn nhu, giống như một bộ mặt nạ, luôn luôn không thay đổi làm cho người ta đoán không ra tâm tư của nàng, nữ tử như vậy tựa hồ càng làm lòng người dễ mềm yếu.
Nguyên Anh căn bản không thích đám ong bướm bên cạnh, luôn giữ mình trong sạch. Hắn biết tương lai hôn nhân của bản thân chính là một cuộc giao dịch, bởi vì hắn là con cháu hoàng thất. Thế nhưng, Quách Huệ phi đột nhiên đưa ra chủ ý để hắn kết thân cùng nữ nhi Quách gia. Cưới Quách Gia, mang ý nghĩa, từ đây về sau hắn không cần phòng bị hậu viện của hắn bị rơi vào cảnh dầu sôi biển lửa, càng thêm không cần lo lắng nhà mẹ đẻ của thê tử sẽ mang đến uy hiếp cho bản thân. Bởi vì, nhiều năm trôi qua Quách gia luôn là hậu thuẫn kiên cường của hắn. Ngay cả trong lòng không thích Quách Gia, hắn cũng tự tin rằng hắn có thể tôn kính nàng, trân trọng nàng, khiến cho nàng cùng toàn bộ Quách gia vừa lòng. Sau này, khi hắn đã thật sự tiếp xúc qua với Quách Gia (Lí Vị Ương), hắn mới cảm thấy, nàng mang khí chất thanh nhã, cử chỉ uyển chuyển hàm súc, sớm không còn tính trẻ con, thậm chí có vẻ tao nhã quyến rũ nhưng lại quá khó để đoán ra tâm tư của nàng. Thật sự là điều quá mức đặc biệt!
Làm sao bây giờ? Ý tưởng ban đầu của hắn là chỉ cần cưới một vị thê tử tỉ mỉ, giống như một đóa hoa cần sự che chở. Nhưng hôm nay hoàn toàn đã không như hắn dự kiến. Người ta (Lí Vị Ương) thật sự không đơn giản đâu! Nhìn sang bên Quách phu nhân đang kiêu ngạo mỉm cười, Nguyên Anh thở dài một hơi, không khỏi tưởng tượng đến ý tưởng cưới nàng, có phải hay không là một ý tưởng hay?
Quách phu nhân nhìn thấy Lí Vị Ương trở về vị trí kế bên bản thân, cúi đầu mỉm cười, nói:"Bộ quần áo này là do Hà nữ quan ở trong Tú Y Cục lâu nhất tự tay thêu lấy, nàng ta là đệ tử chân truyền của Cửu Đại tú nương – Lâm tú thế gia thế hệ thứ mười. Vừa rồi, con mặc bộ trang phục đơn thuần kia cũng rất đẹp nhưng so với bộ này thì nhìn một cái là phân ra cao thấp."
Quách phu nhân xuất thân cao quý, đối với việc làm xiêm y, cho dù là công đoạn dệt vải, cắt may, tú công đều là thập phần kỹ càng. Có thể khiến bà khen không dứt miệng như thế chứng minh rằng bộ đồ này rất đẹp.
Lí Vị Ương dĩ nhiên biết, loại vải để dệt nên bộ trang phục tỏa sáng này là thuộc loại nhất đẳng trong nhất đẳng, càng không cần phải nói là tú công cũng vậy, ngay cả Quách phu nhân cũng tiêu phí thật nhiều tiền để tìm đến tú nương tốt nhất, nhưng cũng không làm nên một bộ xiêm y vô cùng sống động. Đây cũng không là kỳ quái gì, tất cả tú nhân (thợ may, thêu) giỏi nhất ở Đại Đô đều tập trung trong hoàng cung. Hơn nữa, xiêm y là vì hoàng hậu mà làm nên các tú nương tất nhiên là phí hết tâm huyết. Đây không còn là một bộ váy đẹp nữa mà phải gọi là một kiệt tác nghệ thuật.
Đáng lẽ khi thấy bản thân bị thua mất một nước cờ dù là ai đều sẽ tức giận đến cả hộc máu.
Bùi hoàng hậu này a... Quả thật không giống với người bình thường!
Lí Vị Ương mặc quần áo xinh đẹp trên người, lại cộng thêm nét ôn nhu, nhất thời thu hút mọi ánh mắt, mọi sự chú ý. Bùi Bảo Nhi trong nháy mắt có thần sắc không hài lòng.
Bùi Trân bật cười nói:"Bảo Nhi, không phải là ngươi luôn quấn quýt bên người hoàng hậu nương nương để cầu xin được bộ xiêm y đó sao? Nương nương còn nói chờ cho ngươi tròn mười tám tuổi sẽ ban chiếc váy này cho ngươi."
Bùi Bảo nhi tức giận đến mức hai con mắt đỏ lên, nàng luôn xem thường Quách Gia, chỉ cảm thấy nàng mặt mày thanh tú vốn dĩ không thể so sánh cùng nàng, nhưng là hiện thời khi nàng ta đang diện xiêm y thượng hạng, sao lại có vẻ lóa mắt đến dị thường như vậy.
Bộ váy hoa mỹ này, nàng đã từng làm nũng trước mặt Bùi hoàng hậu vài lần, Bùi hoàng hậu mới hứa hẹn về sau sẽ đưa cho nàng, thế nhưng hôm nay lại đưa cho Quách Gia! Dựa vào cái gì! Bộ xiêm y vốn dĩ thuộc về nàng! Nàng giận dữ, sao lại có thể đối xử với nàng như thế? Dựa vào cái gì mà đối với nàng như thế? Nàng không khỏi nắm chặt tay, hận không thể đi lên buộc đối phương phải cởi ra.
Nhìn Lý Vị Ương xanh miết mười ngón tay bưng chén rượu nâng lên,trên mặt nhẹ mỉm cười,Bùi Bảo Nhi lại càng oán giận tới cực điểm, nhưng nàng ta vốn không phải đứa ngốc,nàng biết rõ Bùi hoàng hậu đem váy ban cho Lý Vị Ương,chính là có ý cảnh cáo mình,không được tiếp tục làm ra những chuyện tổn hại đến danh dự Bùi gia....Bùi Bảo Nhi bất giác rùng mình, theo bản năng bưng chén rượu lên nói: "Quách tiểu thư, hôm nay đều là lỗi của ta, mong người đại lượng không cùng ta so đo việc này." Nói xong, trong ánh mắt nàng nén lệ, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, quả thực thập phần đáng thương.
Nàng hôm nay thật sự đã để tất cả mọi người chê cười,bây giờ nhất định phải tìm cách vãn hồi hình tượng của mình!
Lý Vị Ương nhìn nàng một cái,trên mặt thập phần ôn nhu,tiếng nói lại càng hòa nhã: "Bùi tiểu thư người làm sao nói,nàng cũng chỉ là không cẩn thận mà thôi." Hoàn toàn không thèm để ý đến bộ dáng của nàng ta.
Chu Vương cười nói: "Như vậy mới tốt!" Nam nhân vốn là có hiềm khích chỉ cần đánh một trận,uống chén rượu rồi hỉ hỉ hả hả liền trôi qua,ai biết được nữ nhân lại có thể phiền toái như vậy,chỉ vì làm ướt một cái váy cũng muốn lục đục với nhau nửa ngày,đây là tâm tính gì đây?! Bây giờ nhìn thấy hai người tay bắt mặt mừng,hắn mới cảm thấy mình vừa rồi đã làm chuyện vô vị.
Nguyên Liệt vốn không hề mở miệng ra cũng cười nói: "Bùi tiểu thư không nên tự trách, Quách tiểu thư từ trước tới giờ đại nhân độ lượng,nàng nếu đã nói không so đo,người cũng không nên để ở trong lòng. Ai cũng có thể mắc sai lầm, biết sai để sửa mới thật đáng quý," Luôn mồm cũng chỉ bảo vệ Lý Vị Ương....
Bùi Bảo Nhi trong lòng lại càng thêm oán giận,nàng ta không rõ tại sao Quách Gia kia lại có được hết thảy,từ người nhà Quách gia,tới Húc Vương kia cũng muốn bảo vệ nàng,sợ nàng có lấy nửa điểm tổn thương.Mà bản thân mình,ngoài mặt mặc dù cẩm y ngọc thực,được vô vàn sủng ái,từ nhỏ được xem như một quân cờ được bồi dưỡng,cho nên nàng luôn phải hao tổn tổn ý đi tranh đoạt sự chú ý của mọi người,con ngươi của nàng tạo nên sự rung động mang phần âm lãnh, một hồi sau mới có thể bình tĩnh trở lại,thì thảo luôn miệng hỏi: "Cái này tốt lắm"
Lý Vị Ương tươi cười tự nhiên mà tao nhã,ánh mắt lướt trên người Bùi Bảo Nhi như chuồn chuồn xé nước xẹt qua,đôi con ngươi sâu thẳm như không thấy đáy,lại giống như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng lạnh lẽo,làm cho lòng người cả kinh,Bùi Bảo Nhi đột nhiên cảm thấy,người trước mặt cùng con người cao cao thượng thượng nào đó cũng có một tia tương tự....
Không,không phải là dung mạo,cũng không phải là khí chất,mà chính là trong con ngươi âm lãnh kia.
Rõ ràng,Bùi Hoàng hậu phong hoa tuyệt đại,Lý Vị Ương nhân đạm như cúc,chỉ là chính trong con ngươi của hai người bọn họ có những thời điểm lại toát lên một loại vẻ mặt nghiêm túc hung ác,giống như trạch nhân mà thực mãnh thú,quả thật làm cho người ta...Sợ hãi!
Bùi Bảo Nhi không tự chủ được nhìn chằm chằm vào Lý Vị Ương,nhưng mà đối phương xem ra không hề để ý tới nàng,con ngươi lơ đãng di chuyển đi nơi khác.
Bùi Trân nhìn muội muội mình có biểu hiện vô cùng quái dị,liền hỏi: "Bảo nhi, ngươi có khỏe không?"
Bùi Bảo Nhi trong lòng giật mình,bỗng tỉnh hồn lại. Mình nhất định đã quá đa tâm, Bùi hậu là một nhân vật lợi hại như nào, Quách Gia kia chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có thể so sánh với thủ đoạn của Bùi hậu đây? Nhưng quả thực không biết tại sao, trong lòng nàng vẫn luôn thấy sợ hãi,nhưng loại ác niệm vừa rồi trong lòng nàng cxng tiêu bớt vài phần,quyết định tạm thời quan sát một phen,xem thử Quách Gia này rốt cuộc là người như thế nào,biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng,nếu lại tùy tiện động thủ,chính là thực sự làm một chuyện ngu xuẩn....
Mọi người nhìn Lý Vị Ương thay xiêm y xong quả thực lại càng thêm xuất chúng,lại thấy Quách huệ phi trên mặt luôn nở nụ cười,trong lòng đều tự so đo,Quách gia quyền thế rất thịnh,quả đáng lôi kéo,Quách tiểu thư đây vừa có vài phần tư sắc,lại là bảo bối trong lòng Quách gia,người như vậy đương nhiên là có giá trị gấp cả trăm lần!
Không lâu sau,mọi người liền rối rít đứng dậy,lại một lần nữa bắt đầu kính rượu,vài người giống như vô hướng tới phía Quách Gia,đều bị Nguyên Anh cản rớt không chút dấu vết,người ngoài thấy đó càng khẳng định suy đoán trong lòng,Quách Huệ Phi này chính là muốn thân càng thêm thân,muốn Quách Gia đây trở thành Tĩnh Vương phi...Duy chỉ có Nguyên Liệt,vẫn đem đôi mắt bình tĩnh ngắm nhìn Lý Vị Ương,giống như là muốn từ trên mặt nàng nhìn ra điều gì đó.Lý Vị Ương hiểu rõ tâm tư của hắn,tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái,Nguyên Liệt liền lập tức hiểu ý,đám hỏi kia là thật,chẳng qua nàng không đồng ý! Trong lòng lúc này mới nhẹ đi một chút,hắn lúc này mới xoay người đi xã giao những người khác.
Một mảnh rối ren bên trong,Hoài Khánh công chúa thừa dịp mọi người không để ý,không ai chú ý tới nàng,liền lặng lẽ đi tới bên cạnh Lý Vị Ương,lắp bắp hỏi: "Quách tiểu thư?"
Lý Vị Ương nhìn thiếu nữ này một cái,đối phương có một đôi mắt sâu mà sáng ngời,giờ phút này đang khẽ mỉm cười,ôn thuận nhìn nàng,trong ánh mắt thậm chí mang một chút ánh khát khao,Lý Vị Ương hơi sửng sốt.trong ánh mắt có vẻ không hiểu.
Quách phu nhân giới thiệu: "Gia nhi, người này là Hoài Khánh công chúa."
Hoài Khánh công chúa? Lý VỊ Ương trước giờ ánh mắt đều đặt trên người Bùi hậu cùng những người tương quan,đối với vị Hoài Khánh công chúa này ấn tượng có chút mơ hồ,thì ra trước mặt lại là một thiếu nữ mềm yếu mà thập phần xinh đẹp,Chính là nghe đồn bên trong thành Mục Quý phi Tôn thị lưu lại một đứa trẻ mồ côi.Đúng là,nàng làm sao lại tìm tới bên mình đây?
"Chén rượu này,là mời người." Hoài Khánh công chúa uống rượu,xấu hổ cười khẽ một tiếng,sợ Bùi hậu ngơ vực vô căn cứ,không dám tán gẫu nhiều,lại âm thầm trở lại chỗ ngồi của mình.
Lý Vị Ương nhìn nàng,tựa hồ không giải thích được,bỗng nàng đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nói: "Nàng ta luôn bị Bùi Bảo Nhi đè nén, cảm kích việc ngươi vừa làm, xem ra..tựa như vì nàng ta mà được hả lòng..."
Lý Vị ương quay đầu, liền thấy Nguyên Liệt đang tới bên cạnh, hắn dung mạo tuấn mỹ, ung dung phong lưu, vừa mới đi tới đám cô nương liền chú ý tới hắn, liên tục không ngừng nhìn hắn bằng ánh mắt mơ màng, tim đập mặt hồng. Quách phu nhân chứng kiến một màn như vậy, không khỏi khẽ mỉm cười, chỉ quay sang bên cạnh khẽ trò chuyện với các vị phu nhân bên cạnh. Mặc dù bà cũng không quá ưa thích Nguyên Liệt này đột nhiên xuất hiện theo đuổi nữ nhi nhà mình, nhưng Quách phu nhân cũng biết đám tiểu tử nhà mình đối đãi như nào với những người theo đuổi, cho nên cũng cảm phục Nguyên Liệt vẫn luôn cố gắng kiên trì, hơn nữa, Việc hôn sự này cuối cùng sẽ như thế nào, Quách phu nhân luôn cảm thấy cần phải xem ý tứ của nữ nhi mình.
Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Hoài Khánh công chúa ở trong cung này,địa vị của nàng ta so với một nữ quan cao cấp cũng không bằng, Bùi Bảo Nhi kia luôn bắt nạt nàng, Quách Trừng vốn đã điều tra hết thảy mà chưa nói cho người biết sao."
Từ lúc Quách Trừng bắt đầu ngăn trở bọn họ gặp mặt.Nguyên Liệt đối với hắn đã có nhiều điểm ý kiến,nếu không phải nể mặt Lý Vị Ương, hắn đã sớm tính kế dừng tay Quách Trừng lại.
Lý Vị Ương nghe ra trong lời nói có hắn bên trong vài phần ghen tuông,rõ ràng là đối với việc nàng coi trọng Quách Gia rất bất mãn...Được rồi,tạm thời nàng xem như ngữ khí kia trở thành đi lạc. Nàng mỉm cười nói: "Chỉ sợ cuộc sống khổ sở không riêng gì Hoài Khánh công chúa kia..."
Nguyên Liệt gật đầu,mâu quang sáng như tuyết: "Đúng vậy, quả không riêng gì nàng ấy, trừ phi từ chỗ Bùi hoàng hậu ra, không có được mẫu phi hiển hách che chở, càng không thể giống như hoàng tử có thể tạo dựng sự nghiệp, cuộc sống quả không hề tốt." Chính này, Hoài Khánh công chúa hôm nay tìm tới nàng, có thể cũng chỉ muốn lấy lòng Quách Huệ Phi. Dù sao nàng không thể có đựa vị trí tốt ở bên Bùi hoàng hậu, muốn đổi chủ tử không tất không có khả năng.
Lý Vị Ương bật cười, nói: "Là thật tâm hay giả ý, ta lại không thể phân biệt nổi sao."
Nguyên Liệt nở nụ cười theo nàng,đúng vậy, Lý Vị Ương vốn khéo léo,ánh mắt lại cay độc, nàng vốn nhìn người rất chuẩn, ai thật lòng ai giả vờ, nàng luôn có thể phân biệt rõ ràng, trên điểm này mà nói, căn bản hắn không hề lo lắng. Chỉ là hắn chính là bị phân tâm, nhìn nàng đôi con ngươi đen thẫm, da thịt trắng ngần như tuyết, tâm can của hắn dường như đang muốn nhảy ra ngoài,không khỏi cầm lòng nói: "Nàng hôm nay thật sự rất đẹp."
Lời này,hắn nói ra xong tự cảm thấy chân tâm thật ý.
Nàng trước giờ không ưa thích những bộ y phục xa hoa, đúng là hôm nay được thấy nàng trong bộ xiêm y này, càng làm hắn say mê trong ánh mắt, Lý Vị ương mỉm cười, nói: "Việc này còn phải đa tạ Bùi hoàng hậu đã hào phóng."
Nguyên Liệt trọn môi cười,mâu quang càng sâu: "Ta nói quả tình không chỉ nói y phục...."Loại cơ hội này, cần phải nhanh chóng thổ lộ một chút chung tình mới đúng, đáng tiếc, chung quanh vướng bận nhiều người như vậy, một đám người làm bộ đang nói chuyện với nhau, lại dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nơi này, giống như chờ bắt được thư tình giữa Húc Vương điện hạ và Quách Gia tiểu thư.
Vậy thì đã làm sao? Hắn vốn muốn làm cho khắp nơi trong thiên hạ này đều biết, Lý Vị Ương là người của hắn. Mặc kệ nàng lúc trước là An Bình quận chúa, hay bây giờ là Quách gia tiểu thư, điểm này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi. Bọn họ dám lại gần ngấp nghé, nhìn xem một chút thì coi như không có gì, nếu dám đụng oai cân não, thực hảo hảo muốn kiểm tra xem đầu còn có thể ở trên cổ bao nhiêu lâu.
"Húc Vương điện hạ, chén rượu này là muốn đến mời ta sao?" Nguyên Anh nhìn Lý Vị Ương cùng Nguyên Liệt đứng chung một chỗ,dĩ nhiên là thần kỳ hòa thuận,Nguyên Liệt tuấn mỹ chói mắt như vậy,có thể chỉ có Lý Vị ương đứng bên cạnh hắn,phần khí chất đặc biệt của nàng cũng không thấy đột ngột,phẳng phất khiến người khác nghĩ rằng,bọn họ trời sinh nên đứng chung một chỗ,,,Nguyên Anh nghĩ tới Quách Huệ phi đã từng nói chuyện hôn sự,cổ họng có chút chát ý,trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười ôn hòa.
Nguyên Liệt nhướn mày,thầm nghĩ người này lại từ đâu xuất hiện? Hắn dễ dàng tha thứ cho bọn người Quách Trừng ở bên cạnh Lý Vị Ương bính đáp,tất thảy đều vì những người đó đều trên tâm coi nàng là muội muội,nhưng cái vị biểu huynh này,sợ là có tâm tư khác.Hắn nghĩ đến đây,nụ cười trên môi càng sâu,nói: "Nghe nói hoa khôi của Thủy Nguyệt lâu cố ý ở Tĩnh vương phủ đợi ba ngày, muốn gặp Tĩnh Vương đây, không biết hiện tại người có thể ở nơi này sao?"
Hôm đó đi tửu lâu xã giao,đi theo quan viên cười nói dường như có mời tới hoa khôi nương tử,mọi người cố tình ở trước mặt Vương Anh làm bộ dáng tủm tỉm,làm cho nữ nhân này tưởng rằng có thể leo lên cành cao,cả ngày xuất hiện trước mặt hắn,nhưng hôm nay hắn đã sớm xử lý xong việc này...có thể nào Nguyên Liệt như thế lại biết được,còn ở trước mặt Lý Vị Ương nói ra, rõ ràng muốn khó xử với mình sao, người này, thật đúng là âm hiểm cực kỳ, nhìn bên cạnh Quách phu nhân tuy rằng ngồi xa xa, dường như lại muốn nhíu mày, Nguyên Anh cười nói: "Húc Vương chớ có giễu cợt ta, người mỗi lần xuất môn, những vị tiểu thư trẻ tuổi đều phái người lái xe đuổi theo ngựa của người, lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng phải phái người đứa tín vật đính ước tới,loại này rầm rỗ chẳng qua cũng chỉ có năm đó như phụ hoàng ta...."
"Tĩnh Vương khen trật rồi, ong bướm vốn là nhất thời, ta chính là ngay cả tới người cũng còn chưa từng gặp mặt, làm sao có thể bằng ngươi, Tĩnh Vương phi còn chưa vào cửa, trước lại muốn nhận một đứa con trai.!" Nguyên Liệt trên mặt chưa động một chút, bất quá chỉ mỉm cười, trong mắt mang theo mười phần châm chọc.
Hoa khôi nương tử kia khắp nơi rêu rao đã mang trong mình cốt nhục của Tĩnh Vương, chính mình còn chưa từng đụng qua người nàng một đầu ngón tay! Nguyên anh tươi cười trên mặt có điểm phát cương, hắn phát hiện, dù cho có khả năng hàm dưỡng như thế nào gặp phải loại chuyên giẫm đạp vào nỗi đau của người khác như thế này cũng vô kế khả thi. Hắn như thế nào luôn cảm thất, vị công tử tuấn mỹ trước mặt này, rõ ràng là một tên du côn vô lại cá tính đây! Bắt lấy được một cái nhược điểm của người ta, liền giẫm đạp mãnh liệt đổ máu cũng không buông tha...
Nguyên anh rất nhanh khôi phục vẻ mặt ban đầu,nói: "Việc này cũng không cần Húc Vương điện hạ phải bận tâm." Nguyên Liệt không cần phải nhiều lời nữa, đi đến bên cạnh hắn vỗ vỗ bả vai, ngữ điệu mang theo hai tầng nghĩa thuyết:" có lời này ta cần phải nói cho người biết, làm người không cần đa tâm, hãy bớt lo chuyện bao đồng." Vị Ương là của ta, người nên cút xa ra một chút.!
Lý Vị Ương mang theo vẻ mặt không hiểu nhìn hai người bọn họ, rõ ràng ánh mắt giống như 2 con gà chọi, bộ dáng như có thâm thù đại hận. Vừa vặn lúc đó Quách phu nhân tới lôi kéo nàng đi chào hỏi những người khác, nàng liền quay đầu bỏ lại bọn họ phía sau. Không hề để ý tới.
Một vòng xã giao xuống dưới, Vị Ương vẫn mang vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ đoan chính, để ý trên mặt của chư vị phi tử đều hết sức ngạc nhiên. Tất cả mọi người đều nói Quách gia nữ nhi trời sinh đã là tiểu thư khuê các, hôm nay xem ra thật đúng là như vậy, nhất thời mỗi người nhìn nàng ánh mắt đều thêm ba phần nhiệt liệt, hiển nhiên là muốn đánh lệch chủ ý.
Trần Quý phi uống liền mấy chén rượu, sau đó liền hướng Bùi Hậu cáo lỗi, Quách huệ phi liền chủ động xin đi giết giặc, cùng nàng đi tới thiện điện nghỉ ngơi, Các phi tử khác nhóm thì cười nói, người thì thưởng thức ca múa, chưa từng chú ý đến việc khác. Giờ phút này, Hồ Thuận phi rốt cuộc không thể che giấu tức giận trong lòng, nói:"Hoàng hậu nương nương, ngài nhìn xem Huệ phi kia, đúng là càng ngày càng muốn làm càn!"
Bùi hậu thở dài, nói: " Nói muội bao nhiêu lần, lại luôn không biết thu liễm, nàng là người tính tình như thế nào, muội như vậy đi gây với nàng, nàng ta có thể bỏ qua uội sao?"
Hồ Thuận phi cố gắng ngăn chặn sự ghen ghét trong lòng nói: "Nương nương nói đúng, nhưng mà vị Quách Huệ phi này luôn ỷ vào nhà mẹ đẻ, ở trong cung hoành hành không biết kiêng kị ai, ngay cả nương nương cũng không đặt ở trong ánh mắt, muội chẳng qua xem thấy khó chịu thôi.."
Đây rõ ràng là đang châm ngòi, nhưng Bùi Hậu là người thế nào chứ? Bà ta chỉ mỉm cười, nhưng vẫn là vòng vo, nói: Muội muội xem, Quách tiểu thư thật là biết cách làm người khác yêu thích! Nghe nói, Húc Vương điện hạ đã sớm nhất kiến chung tình với nàng ta, hiện thời Tĩnh Vương cũng để nàng ta trong lòng."
Hồ Thuận phi theo ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua bên dưới, nhất thời ngớ ra, sau đó trong mắt hiện ra một tia khác thường.
Bùi Hậu than một tiếng, vẻ mặt tuyệt mỹ vẫn như trước, nói: "Quách tiểu thư vô cùng mỹ lệ, đoan trang hào phóng, thật là làm người ta thích."
Hồ Thuận phi trong đầu như xẹt qua vô số ý niệm, cuối cùng lạnh như băng nói:" Nàng nếu gả cho Tĩnh Vương tự nhiên thân càng thêm thân, đây là mối hôn nhân tốt, Quách gia nhất định sẽ khăng khăng nâng đỡ cho hắn. Nếu là gả cho Húc Vương kia, vị trí đã có thể nói là triệt để tốt. Thấy thế nào thì đây đều là khối hương bánh trái tốt, khó trách nhiều người thích đến như vậy."
Bùi Hậu ý cười càng sâu, nói:"Một nữ nhi có trăm người cầu, rầm rộ kiểu này, đã nhiều năm rồi ta còn không có gặp qua."
Hồ Thuận phi ánh mắt xẹt qua Lí Vị Ương, trên mặt trở nên chậm rãi lạnh lùng nói:" Đúng vậy, dung mạo cùng xuất thân đều xuất sắc, mặc kệ là ai cưới nàng, sau này đều là trợ lực lớn"
Bùi hoàng hậu dùng đôi mắt sáng rọi đảo qua lại trên khuôn mặt nàng ta, bỗng nhiên thở dài:" Nói cũng phải, bọn nhỏ từng đứa từng đứa đều trưởng thành rồi, hiện thời Tĩnh Vương đến tuổi cưới hỏi, Tương Vương cũng thế. Ta càng thấy bản thân già đi..."
Hồ Thuận phi trên mặt có chút không hiểu, nàng không rõ trọng tâm vấn đề mà Bùi Hoàng hậu đề cập tới, làm cho người ta có chút không hiểu, lập tức nói:"Nương nương nói sao chứ? Trong cung nữ tử kiếm đâu ra người có mỹ mạo như ngài? Dù đó là tiên tử trên trời cao hạ phàm, cũng không hơn gì ngài đâu." Mọi câu đều là khen tặng nhưng hiển nhiên không thể đánh động được đến trong lòng Bùi hậu, nàng không khỏi càng thêm sợ hãi.
Bùi Hậu lại tươi cười nói:"Lần trước muội nói với ta, muội nhìn trúng Phong Bình hầu đích nữ, nhưng ta cảm thấy hôn sự này không tốt."
Phong Bình hầu là lão thần quyền quý, ở trong triều đức cao vọng trọng, mà nữ nhi của hắn cũng nổi danh là mỹ nhân ở Đại Đô, có gì mà không tốt đâu? Hồ Thuận phi có chút kinh ngạc, huống chi bọn họ hai người đang nói Quách gia, làm sao đột nhiên nhắc đến chuyện này? Lần trước, bản thân nói chuyện này chỉ để thử thái độ của Bùi hậu, mà lúc này thái độ của bà ta rõ ràng là không đồng ý... Hồ Thuận phi cũng là người thông minh, nàng đột nhiên hiểu ra rồi.
Một cung nữ gặp Hồ Thuận phi xuất thần, ngay cả trà trong chén đã lạnh đều không biết, vội rót thêm chút trà, Hinh nữ quan hướng các nàng phất phất tay, các nàng liền thông minh lui về sau nửa bước. Hồ Thuận đã hiểu ý tứ của Bùi hậu rồi. Trong lòng mừng như điên, trên mặt lại khó xử nói:"Đúng là Phong Bình hầu phu nhân quá khắc nghiệt, sợ là dạy ra nữ tử không ra gì. Nhưng Nguyên Thịnh lòng dạ lại hướng đến cô nương đó. Trước mắt có nhân tuyển tốt, chỉ là dòng dõi rất cao, sợ là chúng ta leo lên không nổi."
Bùi Hoàng hậu uống một ngụm trà, chậm rãi nói:"Tương Vương là hoàng tử, sao lại có chuyện không với tới vị trí của cô nương kia? Thuận Phi, muội thật là lo lắng nhiều quá rồi."
Hồ Thuận phi trong lòng mừng rỡ, lời Bùi hoàng hậu nói hôm nay, rõ ràng là chứa đựng 3 điều. Thứ nhất, Quách Gia nếu gả cho Nguyên Anh, nhất định Quách Huệ phi càng thêm nổi bật. Thứ hai, nếu Quách Gia trở thành Húc Vương phi, như vậy trưởng tỷ của mình sẽ không có biện pháp đấu với Húc Vương, càng không có khả năng cướp vương vị từ trong tay hắn. Thứ ba, nhân tuyển tốt nhất cho hôn sự của Nguyên Thịnh đó là Quách Gia! Quách Gia là trân bảo trong lòng Quách thị, nắm được nàng, chẳng khác nào nắm được toàn bộ Quách gia, đến lúc đó ngay cả Quách Huệ phi cũng không thể không thu liễm trước mặt nàng! Nói tới nói lui, nếu Nguyên thịnh không chiếm được Quách Gia, hai nhà kia cũng đừng hòng nghĩ đến!
Đôi mắt đẹp của Hồ Thuận phi tránh qua một tia âm ngoan, thấp giọng nói:"Nếu như muốn thành sự, còn cần nương nương trợ giúp..."
Bùi Hậu thanh âm mềm nhẹ hàm chứa chút xa lạ đạm mạc, tựa như đang đắn đo chừng mực:"Ồ thật không? Xem ra trong lòng Hồ Thuận phi đã có chủ ý"