Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 194: Tủng người nghe nói (Lời nói khiến người ta kinh sợ)



Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Khang công chúa nghe nói sự tình đêm qua, liền chạy tới. Trên mặt mang theo oán giận, lại biết nặng nhẹ, không dám trước mặt người khác nói gì, chỉ đợi các cung nữ đều lui xuống hết, nàng mới thốt lên: "Mẫu phi, hiện tại làm thế nào để cứu nha đầu kia?"

Nam Khang tuy rằng không đủ thông minh, nhưng cũng phân biệt được địch ta. Với nàng, tỳ nữ của Quách Gia phải nhận oan khuất cũng như chính cung nữ của nàng bị oan khuất nên lòng đầy căm phẫn. Vốn tưởng buổi sáng đi qua sẽ thấy mọi người lo lắng, nhưng thật không ngờ, xung quanh thần thái ai cũng như thường. Nàng thực sự là không tưởng tượng được.

Quách Huệ phi nhìn công chúa lo lắng thì nói: "Con thật sự là thiếu kiên nhẫn. Hồ Thuận phi cho rằng tóm lấy Triệu Nguyệt, có thể nắm lấy nhược điểm của chúng ta. Hiện thời, con càng kích động, nàng càng đắc ý. Hiểu chưa?"

Nam Khang vẫn cảm thấy bất an: "Nhưng phải đợi tới khi nào mới cứu người? Hiện thời trong cung đều truyền nhau, nói tỳ nữ của Quách tiểu thư cùng con nuôi Uy Vũ tướng quân có tư tình, thậm chí có người nói... Có người nói..."

Quách Huệ phi sắc mặt hơi đổi, nói: "Nói cái gì?"

Nam Khang nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, mím môi hồng nhuận, ấp úng nói: "Dù sao... Dù sao cũng không là lời hay!"

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Như vậy có người nói, Triệu Nguyệt là vì che dấu cho chủ tử, mới đi gặp mặt Bành Đạt Tổ."

Quách phu nhân sắc mặt đột nhiên thay đổi, chén trà trong tay đập mạnh lên mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Những kẻ này, thật sự là ăn no rỗi việc muốn tự tìm phiền phức đây!"

Quách Huệ phi không chút sợ hãi, nàng nhìn thoáng quá Lí Vị Ương, từ chuyện tối qua đã dần ra không ít sự tình, nhưng chất nữ nhi này trên mặt lại không nhìn ra được gì. Hiện thời trên người nàng một bộ ngân bạch quần áo thêu tơ bướm vàng, da trắng như tuyết, trên mặt hồng hồng nhuận nhuận, vẻ mặt không có nửa điểm hoảng loạn. Càng xảy ra chuyện, lại càng phải trấn định, không thể có chút hoảng loạn, bằng không sẽ bị người khác nắm lấy. Đạo lý này, nàng sau hai năm vào cung mới hiểu được, nhưng chất nữ nhi tuổi không lớn, lại có thể nhìn thấy tinh túy bên trong.

Lại nghĩ thiên hạ đồn đãi Quách Gia từng có thân phận thì cũng không khó lý giải nàng vì sao có thể trấn định như vậy. Quách Huệ phi thở dài, nói: "Đó là mục đích của bọn họ. Việc này nếu không rõ ràng, sợ là sẽ còn ồn ào lớn hơn nữa."

"Vậy, chẳng lẽ tùy ý bọn họ nói xấu nhà chúng ta sao?" Nam Khang trừng lớn mắt, không dám tin.

Lí Vị Ương tươi cười cũng không có gì biến sắc, chỉ cúi đầu nhìn chén trà màu bích thanh như phỉ thúy, uống một ngụm trà, mới chậm rãi nói: "Nam Khang, nếu công chúa chỉ bằng những lời đồn đãi hay chuyện nhảm nhí mà đã nhịn không được, sau này nghe người khác trước mặt nói còn khó khó nghe hơn, chẳng lẽ lại nhảy dựng lên? Miệng đặt trên mặt ngươi ta, công chúa có thể che miệng họ không cho người ta nói sao? Bọn họ thích nói như thế nào, hãy coi như họ nói tốt lắm, kệ họ, để trong lòng có làm được gì đâu?"

Nam Khang cũng là chẳng nắm được trọng điểm, sắc đỏ trên mặt càng tức giận: "Còn có cái gì khó nghe như những lời đó sao?"

Trong phòng lưu kim hương đỉnh lượn lờ bay lên khói nhẹ, ẩn ẩn hiện hiện. Khí hương làm cho người ta cảm thấy giống như ngày xuân đứng ở trong rừng trăm hoa đua nở, ngửi mùi hương dễ chịu xung quanh.

Lí Vị Ương cười nói: "Đương nhiên còn có, những người đó còn có thể nói, Quách Gia cho lưu lạc ở ngoài, giáo dưỡng không tốt, cho nên..."

Nam Khang mày dựng thẳng lên nói: "Bọn họ dám?!"

Nam Khang đứa nhỏ này, đến cùng vẫn là đơn thuần, Lí Vị Ương thở dài, nói: "Vì sao không dám? Bọn họ chờ cơ hội như vậy, không biết đã đợi bao lâu."

Quách phu nhân trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Đúng là như thế, những kẻ ngầm nhìn chằm chằm Quách gia nhiều lắm, ước gì có thể hắt nước bẩn lên người chúng ta. Gia nhi nếu không quá nổi bật, khiến cho quá nhiều người chú ý, cũng sẽ không có chuyện này phát sinh." Nói đến cùng, người khác tính kế Triệu Nguyệt, hoàn toàn không phải chỉ vì Quách Gia, mà bản chất mục đích chính là đối phó gia tộc Quách thị. Mặc kệ bọn họ dè dặt cẩn thận như thế nào, đều sẽ bị người ta âm thầm bắt lấy nhược điểm, thật sự là khó lòng phòng bị.

"Vậy nên làm gì bây giờ? Nếu không, chúng ta đi tìm hoàng huynh, thỉnh hắn nghĩ biện pháp?" Nam Khang nghĩ nghĩ, rốt cục nghĩ tới Nguyên Anh.

Lí Vị Ương lại lắc lắc đầu, nói: "Sự tình trong cung, hoàng tử nhúng tay vào tuyệt không phải chuyện tốt, cho nên, Tĩnh Vương nếu không cần liên quan, vẫn là không nên can dự vào mới là tốt nhất."

Quách Huệ phi khen ngợi gật đầu, Nam Khang càng thêm buồn rầu, lại không biết nên làm gì bây giờ, Quách phu nhân nói: "Hiện tại, chúng ta trước chờ Triệu Nguyệt chữa khỏi cổ họng, như thế nàng có thể nói, dù sao cũng không quá ba ngày, chân tướng sẽ rõ ràng."

Lí Vị Ương không lo lắng điều này, nói: "Mẫu thân, phụ thân cùng các ca ca ở ngoài cung không biết tin tức chính xác, chỉ sợ nghe phải tin đồn này sẽ lo lắng, vẫn là sớm đưa tin ra ngoài đi thôi."

Lo lắng điểm này là rất chu đáo, Quách phu nhân gật đầu, phân phó người tiến vào, rồi nhanh chạy xuống làm theo.

Lí Vị Ương nhìn dù là Quách phu nhân hay Quách Huệ phi, ánh mắt đều có nét thâm quầng, biết bọn họ một đêm qua đã không nghỉ ngơi tốt, nhẹ giọng nói: "Nương nương, mọi người tạm đi nghỉ một lát đi, khi có tin tức xác thực, rồi sẽ có người thông báo chúng ta."

Nam Khang lo lắng nói: "Chúng ta cứ như vậy không làm gì sao?"

Đôi khi, ngươi động càng nhiều càng dễ làm cho người ta cảm thấy trong lòng ngươi có quỷ, huống chi, ở ngoài mặt im hơi lặng tiếng, chưa hẳn là không hề phản ứng, mấu chốt nhất là thỉnh được thái y xem cho Triệu Nguyệt, trị lành yết hầu cho nàng. Tiếp theo, phải cẩn thận kiểm chứng đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Mỗi một manh mối tìm ra sẽ là một bước đột phá. Lí Vị Ương tin rằng, việc này không cần phải nói, Quách Huệ phi nhất định đã có kế hoạch hành động.

"Nha đầu ngốc, việc này con quan tâm cũng vô dụng, cứ yên tâm trở về chuẩn bị cầm nghệ của con, đừng quay lại. Ta thấy con hiện tại chưa tiến bộ đâu." Quách Huệ phi giận nàng liếc mắt một cái.

Nam Khang ngượng ngùng liếc mắtnhìn Lí Vị Ương, nói: "Vậy được rồi." Nói xong, nàng nâng váy nhẹ nhàng đi ra ngoài

Lúc này, Quách Huệ phi cùng Lí Vị Ương liếc nhau, ánh mắt đều toát ra mỉm cười, phảng phất như có điểm ăn ý. Không bao lâu, Quách Huệ phi liền tìm cớ cùng Quách phu nhân, hai người vào nội thất nói chuyện, Lí Vị Ương một mình lẳng lặng uống trà. Rất nhanh, có người lấp ló ở cửa, Lí Vị Ương đặt xuống chén trà, nói: "Nam Khang công chúa, vào đi."

Nam Khang công chúa vội chạy vào, lôi kéo Lí Vị Ương nói: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao biết ta không đi?"

Lí Vị Ương chỉ vào xiêm y màu hồng đào của nàng, cười nói: "Công chúa góc áo còn lộ ra bên ngoài, ta làm sao có thể xem như không thấy?"

Nam Khang công chúa nắm tay Lí Vị Ương, chỉ cảm thấy tay đối phương lạnh như băng, nhưng cũng rất mềm mại, như trong bình tĩnh có chút gợn sóng rung động, nàng không nới ra, vẫn cầm thật chặt: "Tỷ tỷ, tay tỷ rất lạnh, ta giúp tỷ ủ ấm."

Lí Vị Ương hơi kinh ngạc, Nam Khang công chúa toàn thân tỏa ra như ánh mặt trời, gương mặt như đồ sứ trong suốt xinh đẹp, vẻ mặt sững sờ, Nam Khang kéo nàng đứng lên, nói: "Tỷ tỷ, tỷ tới đây đi."

Lí Vị Ương đi theo Nam Khang công chúa ra ngoài, đã thấy ngoài cửa cung có một nữ tử dung mạo cực kì xinh đẹp, nàng có khuôn mặt trái xoan, hàng mi nhàn nhạt, mắt phượng sáng rạng rỡ, miệng anh đào nhỏ nhắn, lại tương xứng với bả vai gày yếu, vòng eo mảnh khảnh, quần áo lụa là xinh đẹp, cả người liễu yếu đào tơ đu đưa theo gió, như người đang có bệnh. Lí Vị Ương liếc mắt một cái liền nhận ra, người trước mắt là người ngồi cạnh Hoài Khánh trên yến hội, Đại Danh công chúa.

Xinh đẹp như vậy, thân thể như vậy, không có người khác.

Đại Danh công chúa nhìn Lí Vị Ương, hơi hơi mỉm cười, nói: "Nam Khang muội muội quả thực không có nói ngoa, nói là có thể mời Quách tiểu thư đến, quả thực liền mời tới."

Nam Khang công chúa đến cùng vẫn là một đứa trẻ, trong miệng có vài phần đắc ý, "Cũng không phải, là muội cùng Quách tỷ tỷ đến!"

Đại Danh công chúa cười nói: "Đúng vậy, trong cung ai cũng muốn muội vui! Có ai là không thích muội đâu?"

Lời này nghe qua thập phần thân thiết, nhưng Lí Vị Ương không cảm thấy như vậy, nàng nghe những lời này như có chút ghen tuông, lại xem ánh mắt Đại Danh công chúa nhìn Nam Khang, phảng phất có hơn một điểm hâm mộ. Đại Danh công chúa và Nam Khang giống nhau, đều do cung nữ sinh ra. Nhưng Nàng không có phúc như Nam Khang, có thể được Quách Huệ phi tỉ mỉ chăm sóc, mẫu thân Đại Danh công chúa, mười năm trước, không cẩn thận từ trên thềm cao ngã xuống, bị gãy xương cùng (chỗ đầu cùng của xương sống), cả đời đều phải nằm liệt trên giường. Đại Danh công chúa một bên chiếu cố mẫu thân địa vị hèn mọn, một bên dè dặt cẩn trọng mà sống, những ngày qua đã cực kỳ gian khổ.

Lí Vị Ương nhìn Đại Danh công chúa, tươi cười ấm áp nói: "Không biết công chúa mời ta đến là có ý gì?"

Đại Danh công chúa liên tục xua tay, nói: "Quách tiểu thư hiểu lầm, là như vậy, hôm qua Hoài Khánh đổi cung, ta cùng Nam Khang đều cùng ý nghĩ muốn đưa nàng một lễ vật, tuy rằng cũng không quý trọng nhưng là tâm ý của chúng ta, hôm nay muốn thừa dịp sáng sớm đưa qua, thuận tiện cùng Hoài Khánh trò chuyện giải sầu. Lại nghe Nam Khang nói Quách tiểu thư hôm nay có chút phiền muộn, liền muốn mời tiểu thư cùng đi."

Lúc này, Nam Khang mặt dày mày dạn giữ chặt tay Lí Vị Ương, nói: "Đi thôi đi thôi!" nàng biết ngày hôm qua náo ra chuyện, Quách Gia ở trong cung khẳng định đã đứng ngồi không yên, vừa vặn Đại Danh nói muốn qua cung của Hoài Khánh chơi, còn nói nhiều người sẽ càng nhiệt náo, coi như an ủi Hoài Khánh. Nam Khang trái lo phải nghĩ, cùng mấy vị công chúa khác cũng không thân thiện, dứt khoát không cần mời, trực tiếp mời Quách Gia, thuận tiện giải sầu luôn, không tốt lắm sao? Ai biết được Đại Danh lại giễu cợt nàng, nói Quách tiểu thư được Quách gia cưng chiều, Quách Huệ phi sẽ không để nàng tùy tiện đi đâu, quả thực Nam Khang như bị khiêu khích, Nam Khang nhất thời sốt ruột, liền nói nhất định có thể gọi Quách Gia đến. Cứ như vậy, nàng đem người đến.

Đại Danh đoán chắc tâm tính Nam Khang chẳng khác trẻ con, Lí Vị Ương rõ ràng đã nhìn ra hết thảy, lại coi như không biết, liền nói: "Ta cùng Hoài Khánh công chúa chẳng phải quen thuộc, sợ tới cửa quấy rầy không tốt lắm..." Cố ý toát ra vài phần chần chừ.

Đại Danh công chúa cười đến vô cùng thân thiết, "Hoài Khánh rất thưởng thức Quách tiểu thư, nhìn thấy ngươi chắc là sẽ cực kỳ cao hứng".

Lí Vị Ương gợi lên bờ môi, như đang hưởng thụ, trong miệng lại như có chút do dự: "Nhưng mà --" Đại Danh công chúa làm như hi vọng nàng đi theo, cùng đi thăm Hoài Khánh công chúa, đây là vì sao?

Đại Danh công chúa trên mặt tươi cười có một chút bất an, như sợ chạm đến chỗ đau người khác, nói: " Sự tình trong cung ta hiểu nhất, những người rảnh rỗi đưa chuyện ba hoa cả ngày, Quách tiểu thư có phải lo lắng sự tình đêm qua sẽ đưa tới tin đồn? Phải biết rằng -- thanh giả tự thanh, tiểu thư càng tránh không gặp mặt, càng làm cho người ta cảm thấy trong lòng có quỷ, như vậy càng làm cho thanh danh bị tổn hại. Cứ dứt khoát tự nhiên hào phóng, bọn họ gặp không thấy có gì kỳ quái, cũng sẽ không dám đàm tếu".

Lời này thật sự là đúng trọng tâm, tùy ý ai nghe qua đều không nhìn thấy điểm nào sơ hở, Đại Danh công chúa nói, trên mặt kiên cường trấn định khiến cho Nam Khang công chúa nước mắt lưng tròng. Nam Khang mắt thấy Đại Danh công chúa từ nhỏ phải chịu ủy khuất, thời điểm gian nan nhất Liên thái y cũng không chịu xem bệnh cho nương của nàng, chính Nam Khang công chúa đã cầu Quách Huệ phi nên mới mời được thái y. Đương nhiên, cũng là vì Đại Danh công chúa hiếu thuận mới khiến cho tôn thất đồng tình, Húc Vương nhân nghĩa ra mặt thỉnh cầu Bùi Hậu chiếu cố tốt vị hiếu danh công chúa này, nên Đại Danh mới có những ngày tốt như bây giờ.

Lí Vị Ương xem Đại Danh công chúa, mỉm cười, nói: "Không biết nhị vị tặng lễ vật gì?"

Nam Khang công chúa tặng vật quý bảo cung nữ ấy ra một hộp bằng gấm màu tuyết, mở hộp đưa tới các nàng xem: "Đây là cây quạt bạch ngọc, tam khỏa long nhãn bằng đá quý, còn có cái hoa tai như cánh hoa nhỏ bằng vàng, rất đẹp mắt, Hoài Khánh tỷ tỷ nhất định sẽ vui mừng."

Lí Vị Ương nhìn thấy, gật gật đầu, nói: "Đều là thứ tốt." Nam Khang công chúa tâm địa thuần khiết, lần này đi thăm Hoài Khánh công chúa, cư nhiên mang theo lễ vật quý trọng. Nàng một bên xem xét, một bên chú ý tới Đại Danh công chúa bên cạnh, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc... Lí Vị Ương đưa lại hộp đồ, cười hỏi Đại Danh: "Không biết công chúa điện hạ tặng lễ vật gì?"

Đại Danh công chúa cười cười, nói: "Ta không có nhiều thứ tốt như Nam Khang muội muội, chính là tự tay làm một bộ xiêm y muốn đưa qua tặng Hoài Khánh." Nói xong, cung nữ đưa khay lấy ra một bộ váy màu lam váy dài thêu mẫu đơn, thập phần trắng trong thuần khiết.

Nam Khang đi qua sờ sờ, đột nhiên trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, Lí Vị Ương nhìn nàng, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ồ, không có gì." Nam Khang lại sờ sờ chất liệu, trên mặt thần sắc càng cổ quái. Muốn nói cái gì lại ngại cho Đại Danh, bộ dáng không tiện mở miệng.

Đại Danh công chúa giống như tâm sự trùng trùng, không chú ý tới vẻ mặt Nam Khang, nói: "Chúng ta đi thôi."

Lí Vị Ương nghĩ nghĩ, nói: "Hai vị đều có lễ vật, ta cũng nên chuẩn bị một chút, miễn cho ở trước mặt Hoài Khánh công chúa thất lễ." Nói xong, nàng nghĩ trong phòng còn có vài món muốn tặng cho Nam Khang, lấy ra một món là tốt rồi, nhân tiện nói, "Hai vị đi trước, lát sau ta đến".

Nam Khang vừa định gật đầu, Đại Danh công chúa ánh mắt chợt lóe, vội nói: "Quách tiểu thư nói như vậy là chỉ thấy được ở ngoài, cá tính Hoài Khánh ta hiểu, nàng sẽ muốn đáp lễ, chúng ta đều là tỷ muội thì không có gì, chỉ sợ Quách tiểu thư lễ vật quý trọng..." Lời này nói cũng không quá phận, Quách Gia là ngoại nhân, nàng đưa qua là lễ vật quý trọng, Hoài Khánh công chúa phải đáp lễ, nàng là một công chúa vô quyền vô thế, làm sao có thể đưa lại lễ vật tương xứng, sợ là ngược lại sẽ thấy xấu hổ.

Lí Vị Ương nheo mắt, nhìn Đại Danh công chúa, nói: "Ồ, là như thế sao?"

Lời của Đại danh mang ý chân thật, đáng tin, nói: "Dĩ nhiên là như thế, Nam Khang muội muội, có đúng hay không?"

Nam Khang sửng sốt, a một tiếng, nhìn Đại Danh công chúa bộ dáng chắc chắn, lại suy nghĩ một chút, bản thân tặng lễ vật Hoài Khánh công chúa nhiều lần, nhưng nàng đều là không chịu nhận, có thể thấy được nàng có lòng tự trọng cao, lần trước nếu không cùng đường cũng không đến cầu Quách Huệ phi, một khi đã như vậy, lễ vật của mình thật sự không ổn. Nàng quay đầu nói với cung nữ: "Những thứ khác đều lấy lại, chỉ cần một đôi quạt bạch ngọc là được rồi."

Đại Danh công chúa mỉm cười vuốt cằm: "Như vậy mới tốt."

Nhìn kỹ từ dưới, sắc mặt Đại Danh công chúa có chút ố vàng, son phấn thật dày cũng không che được, như người có bệnh, Lí Vị Ương thân thiết nói: "Công chúa thân thể không khoẻ sao?"

Đại Danh công chúa theo bản năng sờ sờ hai gò má, lông mi thon dài khẽ run lên, khóe môi lộ ra ý cười, "Đa tạ Quách tiểu thư quan tâm, ta không có trở ngại."

Nam Khang công chúa nói: "Đúng vậy, Đại Danh tỷ tỷ nửa tháng trước sinh phong hàn, nằm trên giường thật lâu, hôm yến hội là lần đầu tiên nàng xuất môn sau khi lành bệnh!"

Lí Vị Ương thần sắc nhu hòa gật gật đầu, thân thiết nói: "Công chúa nên bảo trọng thân thể."

Trong mắt Đại Danh công chúa liền có mấy điểm nước mắt, bộ dáng như cảm động: "Trong cung người có tâm như Quách tiểu thư thật sự là rất ít."

"Đúng vậy, tỷ tỷ ta tốt lắm đấy!" Nam Khang tự hào nói, luôn miệng đều gọi tỷ tỷ, như nàng cùng Quách Gia rất thân cận.

Điểm này không có gì kỳ quái, Nam Khang là dưỡng nữ của Quách Huệ phi, Quách gia đương nhiên cùng nàng thân cận, quan hệ thân tộc loại này Đại Danh công chúa không thể so sánh, cho nên Đại Danh công chúa trên mặt không chút khác thường, cười nhẹ, nói: "Hiện tại không còn sớm, chúng ta đi thôi."

Ở trong cung, Y Lan điện là nơi vừa tối vừa hoang vắng, ba người các nàng không ngồi kiệu, chính là mang theo cung nữ đi bộ một mạch mà đến, cũng đã đi nửa canh giờ. Đến gần Y Lan điện, đột nhiên có một cung nữ bước nhanh tới, thấy mọi người vội chạy đến hành lễ, sau đó nói: "Nam Khang công chúa, người ra ngoài cung mua lễ vật đã trở về."

Nam Khang phát hoảng, vội vàng nói: "Mẫu phi phát hiện sao?"

Cung nữ kia ngẩn ra, nói: "Chuyện này... Nô tì nghĩ đưa cho Huệ Phi nương nương."

"Cái gì?!" Nam Khang công chúa tí nữa nhảy dựng lên, "Không thể nào, ta là chuẩn bị tháng sau thọ yến sẽ đem đến ẫu phi một ngạc nhiên lớn! Các ngươi sao ngu như vậy!" Nói xong, nàng quay đầu nói, "Tỷ tỷ, các ngươi đi trước, ta quay về xong sẽ đến luôn!" Nói xong, cũng không chờ Lí Vị Ương mở miệng, vội vàng chạy, phía sau bốn cung nữ vội vàng theo nàng rời đi.

Đại Danh lộ ra vẻ mặt giật mình, nói: "Nam Khang muội muội, thế nào mà lại hoang mang rối loạn vậy?"

Lí Vị Ương nhìn bóng lưng Nam Khang công chúa, như có đăm chiêu nói: "Đây cũng do nàng thiên chân khả ái."

"Đúng vậy, thiên chân khả ái, bởi vì muội ấy thật may mắn." Đại Danh công chúa đột nhiên nói như vậy. Lí Vị Ương nghe thế quay đầu, "Công chúa nói cái gì?"

Đại Danh ý thức được bản thân thất thố, mỉm cười nói: "Ta nói, được Huệ Phi nương nương chiếu cố, Nam Khang muội muội tài năng như vậy lại càng hoạt bát sáng sủa."

Y Lan điện rất nhanh gần ngay trước mắt, xa xa liền thấy một cây cao gốc cổ thụ tới hơn mười trượng, gốc gấp khúc quay quanh, rễ mọc chi chít lan tràn giao nhau, quay chung quanh cứng cáp, tán cây rộng đan xen rất hợp dựng phòng xá. Tuy rằng vào mùa hè sẽ rất mát mẻ, nhưng hiện thời xem ra, cũng là âm khí bức người, khó trách Hoài Khánh công chúa không đồng ý ở nơi này. Đại Danh công chúa mỉm cười nhìn thoáng qua phía sau cung nữ, nói: "Muội muội có thói quen cổ quái, không thích bị người ngoài quấy rầy, bên trong cũng đều có cung nữ hầu hạ, các ngươi chờ tại sân bên ngoài hậu viện đi." Nói xong, nàng nhìn về phía Lí Vị Ương, thật có lỗi nói, "Chỉ sợ muốn ủy khuất Quách tiểu thư." Ý tứ này thật rõ ràng, Đại Danh công chúa đã để cung nữ chờ ở bên ngoài, Quách Gia cũng phải làm làm như vậy, miễn cho quấy rầy đến sở thích thanh tĩnh của chủ nhân.

Lí Vị Ương khẽ cười nói: "Không ngại."

Toàn bộ bậc thềm Y Lan điện chính là từ gỗ xây thành, thông đến các phòng, vốn là thiết kế hoàn toàn khác biệt, lại bởi vì phòng khá cũ kỹ nên có vẻ hoang vắng. Toàn bộ đại điện vắng vẻ, thậm chí nhìn không thấy một bóng cung nữ đi lại, Đại Danh trên mặt lộ ra kinh ngạc, nói: "Sao không thấy hạ nhân đâu?" Nói xong, nàng ngượng ngùng quay đầu hướng Lí Vị Ương nói, "Ta đi tìm xem người đều đi nơi nào, Quách tiểu thư ở trong này chờ một chút."

Lí Vị Ương đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý, trên mặt cũng là tươi cười ấm áp, nói: "Công chúa cứ tự nhiên."

Đại Danh công chúa nói xong liền hướng đông của chính điện mà đi, đi rồi một nửa đoạn lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Quách tiểu thư nếu nhàm chán, phía sau còn có hồ nước, phong cảnh mỹ lệ nhất trong cung, ngươi có thể đi trước nghỉ tạm."

Lí Vị Ương tự nhiên gật gật đầu, đứng tại chỗ không hề di chuyển, nàng đánh giá nơi này yên tĩnh, lại cảm thấy hết thảy đều là tĩnh lặng khác thường. Trong lúc nhất thời, chỉ nghe được thanh âm gió thổi qua, rất nhanh, nàng nghe thấy được tiếng bước chân, tuy rằng rất nhẹ, theo phía tây điện truyền đến. Nàng quay đầu, liền nhìn thấy một người theo trong bóng mờ đi ra. Người nọ một thân hoa phục, tóc toàn bộ búi cao ở đỉnh đầu, dùng kim hoàn cố định. Mắt phượng hơi hơi nhướng lên, long mi dài, quả thực là một đôi tinh thấu hữu thần. Thấy trước mắt là nam tử tuổi trẻ, lại là mỹ nam tử xuất chúng, chỉ một phần khí chất cũng đủ làm người ta dao động.

Lí Vị Ương liếc mắt liền nhận ra người này là ai, Tương Vương Nguyên Thịnh -- con Hồ Thuận phi.

Hắn nhẹ nhàng phất phất áo choàng, sắp xếp ổn thỏa nữ quan mang theo, tiến lên chắp tay làm lễ, nự cười tràn ngập hết sức chân thành: "Quách tiểu thư."

Lí Vị Ương đôi mắt hơi trầm xuống, nói: "Tương Vương điện hạ đến đây là có ý gì?"

Tương Vương vừa rồi đã ở chỗ tối nhìn Lí Vị Ương thật lâu, trong lòng cảm thấy nàng thật đúng là thập phần xinh đẹp. Lần trước ở trên yến hội nhìn thấy nàng, nàng như vậy đoan đoan chính chính theo án mà ngồi, các lễ nghi đều đầy đủ, không hề loạn, lại có vẻ quá đoan trang không thú vị. Không gì ngoài gia thế Quách gia cường đại, cũng chỉ là tiểu thư khuê các tầm thường. Nếu không có Bùi Bảo Nhi với một chén rượu kia, hắn căn bản đều sẽ không chú ý tới nàng... Hắn chăm chú cẩn thận nhìn gương mặt nàng, mới phát hiện màu da nàng phá lệ trắng nõn, ánh mắt lưu chuyển trong đó phảng phất một loại ý nhị đặc biệt, tuy rằng không so được với Bùi Bảo Nhi diễm quang bắn ra bốn phía, nhưng cũng là mỹ nhân xuất chúng, lại có gia thế Quách gia đằng sau, như vậy cũng đủ rồi.

Nhìn Lí Vị Ương gương mặt bình tĩnh, trong lòng hắn lại không tránh được một tia đắc ý, ho khan hai tiếng nói: "Quách tiểu thư, ta mời riêng ngươi tới, đương nhiên là có sự tình quan trọng muốn nói."

Lí Vị Ương ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, không nói một lời.

Tương Vương mỉm cười đến gần nàng: "Quách tiểu thư..."

Lí Vị Ương lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Thì ra là thế."

Tương Vương trong lòng như có quỷ, tươi cười ôn nhu: "Quách tiểu thư, ngươi tốt nhất đừng nóng giận, mời ngươi đến nơi đây, thật sự là vạn bất đắc dĩ..."

Lí Vị Ương khóe môi cũng là dần dần ngưng tụ lại lạnh băng mỉm cười: "Vạn bất đắc dĩ? Chỉ sợ không phải. Hồ Thuận phi thiên tân vạn khổ lừa ta đến nơi này, còn có thể có cái gì khổ trung bất thành?!"

Tương Vương thoáng ngạc nhiên, lập tức cũng không thể không bội phục Lí Vị Ương, nói: " Nhanh như vậy đã nghĩ tới điểm này, Quách tiểu thư quả nhiên là nữ tử thông minh."

Lí Vị Ương lẳng lặng xem đối phương, dưới ánh mặt trời, Tương Vương khoanh tay đứng ở trước mặt nàng, hình ảnh lờ mờ có chút mơ hồ, nhưng hắn đắc ý là sự thực. Nàng lạnh lùng cười, nói: "Đêm qua, các ngươi là như thế nào lừa gạt Triệu Nguyệt đi ra ngoài?"

Tương Vương mỉm cười nói: "nha đầu này bên cạnh ngươi, bản thân võ công rất cao, những người như thế bình thường có một tật xấu, chính là vừa nghe đến gió thổi cỏ lay liền sẽ đi ra điều tra, chúng ta cố ý phái người đem nàng dẫn tới ngự hoa viên, tận lực diễn một màn kia, sau đó dùng hết thảy biện pháp bắt được nàng, đương nhiên, mê hương có thể làm cho dù là cao thủ cũng không thể chống cự. Nàng xem như cứng đầu, mặc kệ chúng ta như thế nào dụ dỗ đe dọa, nàng cũng không chịu bán đứng ngươi, cho nên, ta chỉ có thể làm bỏng yết hầu của nàng, làm nàng nói không ra lời. Quách tiểu thư, ngươi có biết, ta đã thủ hạ lưu tình, nếu không như thế, nha đầu kia cổ họng sớm không còn, nghiêm trọng hơn, ta còn có thể trực tiếp lấy đi tính mạng nàng."

Lí Vị Ương cười đến tự nhiên mà bình thản, nửa điểm nhìn không ra bộ dáng sốt ruột, nói: "Không cần lọai mặt mũi bình thường ngôn từ xảo quyệt, các ngươi làm nàng bị phỏng yết hầu, thứ nhất là để làm nàng nói không ra lời, tùy ý Bành Đạt Tổ hãm hại. Thứ hai, các ngươi không làm đến mức tận cùng, là biết ta cùng nàng chủ tớ tình thâm, cố ý giữ lại nàng đến cùng ta ra điều kiện. Thứ ba, nàng nếu đã chết, các ngươi hôm nay ra diễn cũng diễn chẳng nổi nữa."

Tương Vương âm thầm gật đầu, hắn đời này chán ghét nhất chính là nữ nhân ngu xuẩn. Nếu hiện tại nàng khóc sướt mướt, hắn chỉ sợ không nhẫn nại cùng nàng nói rõ ràng. Hiện tại, lại có vài phần thú vị. Bên môi hắn gợi lên một tia mỉm cười, nói: "Quách tiểu thư nói không sai, nàng thật là một quân cờ quan trọng, đương nhiên không thể dễ dàng chết như vậy."

"Quân cờ thứ hai chính là Đại Danh công chúa, nếu ta không sai, nàng hẳn là người của các ngươi, cho nên hôm nay nàng mới cố ý dẫn ta tới nơi này, vì chính là cho ngươi và ta có cơ hội một mình gặp mặt. Không, chính xác ra, vì cho ngươi có cơ hội đến uy hiếp ta. Tương Vương điện hạ, không ngại nói một câu, các ngươi đến cùng là có mục đích gì?."

Tương Vương tiêu sái cười nói: "Tiểu thư gả cho ta."

Chính là bốn chữ, cũng là một câu nói toạc ra xảo trá của Hồ Thuận Phi.

Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười, tươi cười bên trong mang theo nét trào phúng: "Ta gả cho điện hạ?" Nàng lập lại một lần này bốn chữ, phảng phất cảm thấy nét cười dị thường.

Tương Vương không vội, chậm rãi nói: "Không sai, Hồ gia cùng Quách gia làm đám hỏi, địch cũ biến thành tân hữu, có cái gì không tốt sao?"

Lí Vị Ương cười chậm rãi trở nên thản nhiên mà lạnh lẽo: "Ồ, địch cũ biến thành tân hữu? Đã có tâm cầu thân, vì sao không chủ động đăng môn, ngược lại muốn dùng loại thủ đoạn ti tiện này?"

Tương Vương cười đến thập phần thân thiết, đôi mắt cũng mang theo tình ý, nếu không biết sự tình, còn có thể nghĩ hắn đối với Lí Vị Ương nhất kiến chung tình, chỉ có Lí Vị Ương trong lòng rõ ràng, lần này hoàng hậu không phải đánh vào bản thân, mà vào Quách gia. Hồ Thuận phi có một ngàn lý do cản trở hôn sự Quách Gia cùng Nguyên Anh, lại càng không muốn nàng trở thành Húc Vương phi, biện pháp tốt nhất chính là, làm Quách gia cùng hồ gia trở thành quan hệ thông gia, làm nữ nhi Quách gia chân chính trở thành Tương Vương phi. Cưới nữ nhi Quách gia, tương đương với việc đem toàn bộ Quách gia nắm trong lòng bàn tay, tất nhiên là một an bài tốt, tất cả mọi chuyện đều chu đáo.

"Quách tiểu thư không cần tức giận, người theo đuổi ngươi thật nhiều, ngày ấy trên yến hội ngươi thậm chí còn không kịp chú ý tới ta, nếu không có kiếm đi nét bút nghiêng, thế nào có thể được tiểu thư ngươi quan tâm đây?" Tương Vương phủi phủi trên người, quần áo tinh xảo mặc hoa phục màu tím, tươi cười đầy mặt.

Lí Vị Ương đi lên nhìn hắn một cái, nói: "Loại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra, Tương Vương còn có cái gì đáng giá để ta chú ý đây?"

Đối phương lại căn bản không tức giận, ha ha cười nói: "Quách tiểu thư, không cần kéo dài thời gian, không bằng thống khoái mà nói. Đồng ý hay không đồng ý."

Lí Vị Ương phì cười một tiếng, nói: "Đồng ý thì thế nào, không đồng ý thì thế nào?" Nàng khuôn mặt cực đoan lạnh lùng, nhưng mà kia nước da trắng thuần gương mặt như phản chiếu ánh mặt trời, cổ trắng nõn nà, như một loại tuyết trắng nhẵn nhụi, làm cho người ta nhịn không được muốn nhẹ nhàng sờ một cái.

Tương Vương ánh mắt thâm trầm không tự chủ được, kìm lòng không được nhìn vào mắt nàng, một đôi mắt đen con ngươi sâu không thấy đáy, giống như một hồ nước yên tĩnh, thập phần hấp dẫn. Trong mắt hắn dâng lên một tia đắc ý, thầm nghĩ tiểu mỹ nhân này rất nhanh sẽ là của chính mình! Trong miệng nói: "Đồng ý, tự nhiên là đại hoan hỉ. Không đồng ý, mai kia Bành Đạt Tổ sẽ lật lọng, nói thư tình kia thực tế là viết cho thiên kim Quách gia, hơn nữa nha đầu kia cũng là vì tiểu thư đi nhận, vì thế yết hầu nàng bị bỏng, khi hết đường chối cãi, dưới mọi tình huống cũng căn bản là không có biện pháp cho ngươi xoay người... Cứ như vậy, Quách tiểu thư thân bại danh liệt không nói, còn sẽ liên lụy Quách gia trở thành trò cười. Lợi trong đó hại thế nào, ngươi nghĩ rõ ràng đi."

Giọng nói Tương Vương nhu tình đầy tình ý, nhưng nói ra mỗi một chữ đều là vô cùng đáng giận, rõ ràng là chắc chắn Lí Vị Ương sẽ không mạo hiểm thân bại danh liệt mà kháng cự đề nghị của bọn họ. Dù sao, gả cho hắn, đến cùng là đường đường chính chính làm Tương Vương phi. Nếu là từ chối, dĩ nhiên cái gì không đáng thấy đều bị phanh phui hết cả. Quách gia thiên kim ở trong cung cùng tình nhân tư hội, tin tức như vậy một khi truyền ra ngoài, tên Quách Gia sẽ bị toàn bộ Việt Tây chê cười, Quách gia giàu có tiếng tăm cũng không có biện pháp cứu vớt vận mệnh của nàng, sẽ không có một gia đình tốt đến cửa cầu thân, cả đời đều triệt để bị hủy.

Trong lúc đó Tương Vương nhẹ nhàng bâng quơ, đã đem vận mệnh của một nữ tử đặt vào lòng bàn tay. Nếu Lí Vị Ương là một nữ hài tử không có chủ kiến, hoặc không có trải qua rất nhiều biến cố, chỉ sợ nàng cũng sẽ tâm thần rối loạn mà đáp ứng Tương Vương. Nàng biết, đối phương sẽ có rất nhiều biện pháp làm Quách gia đồng ý cửa hôn sự này.

Lí Vị Ương lông mi nhẹ nhàng lay động, khóe môi lóe lên một tia cười châm chọc, trên mặt đã hiện ra một nét dịu dàng: "Thật xin lỗi, đã làm điện hạ mất không ít tâm tư, ta không thể đáp ứng cửa hôn sự này."

Nàng tuy rằng nói cự tuyệt, cũng là thổ khí như lan, Tương Vương xưa nay yêu thích sắc đẹp, tim đập nhanh không khống chế được, há mồm nhân tiện nói: "Vì sao?"

Lí Vị Ương nhàn nhạt nói: "Bởi vì ta sẽ không gả ột người phẩm hạnh ti tiện như thế."

Tương Vương rốt cục có chút tức giận, hắn cười lạnh nhìn nàng: "Ngươi không để ý thanh danh bản thân?"

Lí Vị Ương lạnh lùng cười, cũng là ánh mắt cũng không đổi: "Thanh danh của ta đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không quan trọng đến mức phải làm phần đời còn lại sống trong nông nổi." Nếu là cứ như vậy gả cho Tương Vương, nàng mất công nhiều năm như vậy để làm gì, trở về một cái kết cục đã biết rõ.

Tương Vương gắt gao nhìn nàng chằm chằm, muốn tìm được chỗ sơ hở, nàng vẫn khuôn mặt lãnh đạm xinh đẹp, hắn cho rằng nàng bình tĩnh là ngụy trang, đằng sau cất giấu thống khổ, hoảng loạn, tuyệt vọng. Nhưng mà, hắn cái gì cũng nhìn không ra, cử chỉ nàng tùy ý, ngữ khí bình thản giống như nói chuyện bình thường, cũng không có chút nào hoảng loạn cùng khổ sở, thậm chí đối với hắn chán ghét đều không có. Tương Vương cảm thấy khó có thể lý giải, hắn không rõ, dạng nữ tử gì mới có thể một chút cũng không thèm để ý thanh danh của bản thân, tất cả cùng nàng dường như hết thảy không quan hệ, thanh danh cũng sẽ có điều tổn thương, chẳng lẽ đời này nàng không muốn lập gia đình sao?

Hắn cơ bản cho rằng nàng sẽ khóc lóc nức nở, sau đó quỳ xuống cầu xin hắn thu tay lại, nhưng đến thời điểm này, cũng không thấy nàng có gì thất thố, chỉ là phi thường bình tĩnh cự tuyệt, gợi lên kỳ quái trong lòng hắn. Hắn sắc mặt biến đổi, lại vẫn đưa ra vẻ tươi cười, nói: "Nếu lợi thế này không đủ, vậy muốn thỉnh Quách tiểu thư lại nhìn một lợi thế khác." Nói xong, hắn vỗ nhẹ nhẹ vỗ tay. Hai gã hộ vệ Luôn luôn đứng ở tây điện, thân ảnh nhoáng lên một cái, nhất thời biến mất không thấy, chờ khi xuất hiện lại, đã mang một người đi lại. Người nọ đầu cúi, không thấy rõ tướng mạo, tóc tai hỗn độn, làn da lộ ra bên ngoài tái nhợt dị thường, làn váy trên người thật dài tha trên mặt đất, phảng phất như không có xương cốt, bị hai người kia ép lôi đi.

Tương Vương nhìn Lí Vị Ương nói: "Quách tiểu thư, tốt nhất là tiểu thư nên xem đi. Lợi thế này, cũng không người nào biết, tiểu thư hẳn là nên nhìn một chút."

Lí Vị Ương lẳng lặng đứng, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm người kia. Sau đó nàng nhìn thấy, khi một người nắm cằm người nọ nâng lên, rõ ràng là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, mà một ngày trước, thiếu nữ này còn đã từng đau khổ cầu xin Quách Huệ phi giúp nàng chiếu cố... Hoài Khánh công chúa! Hai hộ vệ thần sắc bình tĩnh dị thường, bọn họ cùng lắm như là đang lôi kéo một con rối gỗ. Tư thế kia, tràn ngập khuất nhục!

Tương Vương cười tủm tỉm nhìn nàng, đôi mắt đen mang theo tia sáng: "Thế nào? Quách tiểu thư sợ hãi sao, không cần sợ hãi, người chết chắc chắn là sẽ không thể nói..."

Lí Vị Ương lần đầu tiên cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Ngày hôm qua trên yến hội, Tương Vương bộ dạng tao nhã tuấn mỹ xuất hiện, nhưng là vừa chuyển mặt, lại có thể làm ra chuyện tàn khốc đáng sợ như vậy. Hoài Khánh chỉ là một nữ tử, bất luận với kẻ nào cũng không có uy hiếp, thế nhưng hắn giết nàng, còn để hai tên hộ vệ đối đãi với nàng như vậy!

Tương Vương, quả thực là đồ điên!

Lí Vị Ương nghĩ tất cả kế hoạch, cũng không ngờ bọn họ cư nhiên giết chết Hoài Khánh công chúa, nàng cất giọng phẫn nộ nhưng cố gắng thấp giọng, nói: "Đây là lợi thế mà điện hạ nói? Là thi thể Hoài Khánh công chúa?"

Tương Vương khẽ cười nói: "Đúng vậy, ta hôm nay nghe nói hoàng muội đổi cung, cố ý đến chúc mừng nàng, ai biết khi đến đã thấy hoàng muội Hoài Khánh đáng thương đã chết oan uổng. Từ hôm qua đến nay, Quách tiểu thư cùng Đại Danh công chúa là nhóm khách đầu tiên, mà Đại Danh công chúa cùng Hoài Khánh từ nhỏ là tỷ muội tốt nhất, như hình với bóng, ngươi nói nàng có cái gì lý do muốn giết hại Hoài Khánh đây? Như vậy, chỉ còn lại có ngươi, Quách tiểu thư."

Lí Vị Ương ánh mắt lạnh như băng nhìn Tương Vương, ánh mắt đã không còn bình thản, mà trở nên dị thường đáng sợ.

Tương Vương cảm thấy kỳ quái, hắn không biết vì sao cảm nhận được trên người Lí Vị Ương có một loại áp lực đáng sợ, nhưng rất nhanh, hắn hiểu ra rồi đi đến gần nàng.

Khi sự việc mới bắt đầu, Lí Vị Ương trên mặt mang theo cười, mà lúc này, nàng không cười, một tia cười lộ ra cũng không có. Khi nàng không cười, đáy mắt liền dẫn theo ba phần âm ngoan, theo dõi hắn, tựa như diều hâu nhìn chằm chằm con mồi, chuyên chú, lạnh như băng.

Lí Vị Ương lông mày nhẹ nhàng dương lên, ánh mắt sắc bén, chậm rãi nói: "Ta cùng Hoài Khánh công chúa bèo nước gặp gỡ, càng thêm không có khả năng vô duyên vô cớ sát hại nàng, điện hạ không biết lời này hãm hại là đặc biệt buồn cười sao?"

Tương Vương cũng không tức giận, cười nói: "Trên đời này không có gì không có khả năng, Hoài Khánh đêm qua chết đuối, đương nhiên chúng ta dùng biện pháp đặc thù để bảo tồn thi thể nàng, cho nên khi thái y đến khám nghiệm, cũng sẽ cho rằng nàng vừa mới tắt thở. Nhưng là Hoài Khánh làm sao có thể êm đẹp chết chìm ở hồ nước đây? Duy nhất chỉ có một khả năng, là có người có ý định mưu sát. Mưu sát nàng là vì cái gì? Hoài Khánh đến cùng ở thế vô tranh, duy nhất một điểm, đó là không cẩn thận phát hiện Quách gia tiểu thư cùng Bành Đạt Tổ tư tình. Quách tiểu thư nghĩ cách bảo nha đầu bên người nhận tội, lại sợ hãi việc này bị Hoài Khánh công chúa tiết lộ ra ngoài, hai người tranh chấp. Trong lúc đó, vô tình tiểu thư đẩy Hoài Khánh xuống hồ, Hoài Khánh từ nhỏ không biết bơi, tiểu thư lại trong lòng ác niệm phát lên, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát đè đầu nàng dìm nàng chết đuối, chậc chậc, quả thật là tâm địa ngoan độc -- "

Lí Vị Ương không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Tương Vương, như là đang nhìn một kẻ điên.

Tương Vương cho rằng nàng không tin, tiếp tục nói: "Cần nhân chứng sao, tất nhiên là Đại Danh công chúa. Muội muội cùng ngươi đến nơi này, ngươi lại cố ý rời đi, ai biết trở về vừa vặn nhìn thấy một màn, ngươi xem." Hắn thuận tay chỉ, xa xa chỉ hướng một bên hành lang, nơi đó rõ ràng có người đứng, mặt mang vẻ mỉm cười, Đại Danh công chúa, "Trong đó có nhiều lỗ hổng, ta tự nhiên sẽ có phương pháp bổ sung, cần phải làm thiên y vô phùng, làm tất cả mọi người tin tưởng hết thảy là ngươi gây nên. Quách tiểu thư, ngươi cảm thấy như thế nào? Nếu ta là ngươi hiện tại không thể hạ quyết tâm cũng không ngại, ta có thể cho ngươi nửa khắc thời gian suy nghĩ, chúng ta chậm rãi mới tốt, ta tuyệt đối nhẫn nại cùng ngươi chơi trận này."

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua phía Đại Danh công chúa, lạnh lùng cười.

Đại Danh công chúa hiển nhiên cũng thấy được trên mặt Lí Vị Ương cười lạnh, nhưng nàng toàn không thèm để ý, chính là từ xa nhìn, trên mặt dần dần không có biểu cảm. Dưới ánh mặt trời, nàng phảng phất như một pho tượng điêu khắc xinh đẹp, không hề có dáng vẻ của người bình thường.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua dĩ nhiên không thấy hô hấp ở Hoài Khánh công chúa, khi nàng còn sống, người nàng tin cậy nhất chính là Đại Danh công chúa, chắc nàng thật không ngờ, đến cuối cùng người đem bản thân đẩy nàng vào chỗ chết, cũng là Đại Danh. Lí Vị Ương quay đầu, nhìn Đại Danh công chúa nói: "Công chúa điện hạ ngày đó là cố ý dẫn Hoài Khánh đến cung Huệ phi, như vậy, tất cả mọi người biết nàng cùng ta có tiếp xúc, phát hiện ta cùng người khác tư tình cũng sẽ không quá bất ngờ. Có phải không?"

Đại Danh chính là mỉm cười, không nói gì.

Nhưng là Lí Vị Ương đã cùng nàng mỉm cười, đã biết được đáp án, là nàng, Đại Danh cùng Hồ Thuận phi cấu kết cùng nhau, bán đứng tỷ muội tốt nhất.

Tương Vương đã không kiên nhẫn được nữa, đi xuống, lại chờ Nam Khang sẽ đến nơi này, hắn lập tức nói: "Tốt lắm, ta hỏi tiểu thư lần cuối cùng, đồng ý hay vẫn là không đồng ý!"

"Điện hạ hỏi lại ta một nghìn lần một vạn lần, chỉ có ba chữ, không đồng ý!" Lí Vị Ương không chút do dự nói.

Tương Vương giận tái mặt, trên mặt nhu tình mật ý đều trút xuống sạch sẽ, ngược lại hóa thành lửa giận ngập trời, hắn cười lạnh: "Không đồng ý?! Quách Gia, ngươi thật sự là tự tin thái quá, cùng nam nhân tư thông có lẽ sẽ không phán ngươi tử tội, nhưng còn mưu sát công chúa? Hoài Khánh không có chỗ dựa vững chắc, nhưng nàng đường đường là công chúa Việt Tây, ngươi giết nàng, ngay cả toàn bộ Quách gia che chở ngươi, ngươi cũng không có biện pháp thoát khỏi phán quyết của tôn thất!"

Lí Vị Ương trên mặt đã hiện lên vô hạn lãnh ý, lại dẫn theo vài phần trào phúng: "Chỉ bằng các ngươi mà muốn định tội ta?! Si tâm vọng tưởng!"

Đến bây giờ, Tương Vương đã biết không thể, hắn phất phất tay, hai hộ vệ đem thi thể tha về phía sau mặt hồ, cùng lúc đó, ánh mắt hắn hướng về phía Đại Danh công chúa: "Quách gia thế lực quá lớn, làm như thế nào để mọi người tin tưởng việc này, ta phải xem bản lĩnh của muội muội rồi."

Đại Danh công chúa hung hăng cắn môi, sắc môi hơi chuyển sang màu trắng, đáy mắt lại hiện ra một tia kiên quyết, nàng đột nhiên lui về phía sau hai bước, bước nhanh hướng lên trên lầu, Lí Vị Ương nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng. Đại Danh công chúa lại nói khéo như rót mật, Quách gia quyền thế cũng đủ làm mọi người đối với chuyện này tỏ thái độ ngoài nghi, dưới tình huống như vậy, Đại Danh công chúa rút cục muốn làm như thế nào đây?

Tương Vương mỉm cười xem một màn, phảng phất như thưởng thức bức tranh xinh đẹp, tươi cười, lại ở bất tri bất giác mang theo một tia tàn nhẫn.

Không biết vì sao, một màn quỷ dị này làm Lí Vị Ương đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, nàng đột nhiên nói: "Các ngươi đến cùng muốn là làm gì?!"

Đại Danh công chúa chạy tới bậc thềm trên cùng lầu hai, nàng hướng Lí Vị Ương cười cổ quái, cố ý bước hụt trong không trung, cả người tựa như tấm gỗ lăn xuống dưới. Cảnh này cực kỳ quỷ dị, làm người ta tóc gáy dựng thẳng, Lí Vị Ương nhìn, nhất thời không kịp phát ra âm thanh.

Thang lầu cũng không cao lắm, nhưng cao cũng đủ ba thước, rất nhanh, máu theo quần áo trên người Đại Danh công chúa chảy ra, Lí Vị Ương thấy nàng kia gương mặt xinh đẹp nhu nhược, gò má lúc này đã xuất hiện vết thương, máu loãng uốn lượn chảy xuống dưới...

Tương Vương lạnh lùng nói: "Đại Danh muội muội ở trên lầu nhìn thấy một màn ngươi giết người kia, thất thanh kêu một tiếng, tiểu thư chạy nhanh đuổi theo, lại đem muội ấy đẩy xuống thang lầu, như vậy chuyện xưa thế nào? Hoặc là, rõ ràng nói là bản thân muội ấy bị cảnh tượng đáng sợ dọa đến ngã xuống-- Quách Gia, một lời Đại Danh công chúa nói ra mọi người chưa hẳn sẽ tin tưởng, như vậy, nếu là mọi người nhìn thấy máu chảy đầm đìa, bằng chứng như núi, Quách gia quyền lực lại lớn, cũng không có biện pháp làm ngậm miệng người khác!"

Vì làm mọi người tin tưởng, có thể tự nhiên từ bậc thang cao ba thước lăn xuống! Như vậy thật tàn nhẫn! Như vậy thật điên cuồng! Đến cùng là Tương Vương cho Đại Danh công chúa cái gì mới khiến nàng dám lấy cả tính mạng làm ra chuyện thế này! Lí Vị Ương nhìn lại, ý thức được, những người này đều là đồ điên, hoàn toàn điên!

-- lời ngoài --

Cường lực đề cử không bơi lội cá nhỏ tác phẩm mới 《 danh môn tức 》, cá nhỏ xuất phẩm, tất chúc tinh phẩm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.