Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 22: Lửa cháy đổ thêm dầu



Phòng của Lí Thường Hỉ, lúc mới bước vào có một loại mùi hương trầm trầm, Lí Vị Ương hơi sửng sốt, sau đó dừng lại ở chỗ cửa, nghĩ ngợi cẩn thận, rồi mới cất bước.

Phòng ngoài, Tứ di nương Chu thị cười khanh khách tiến lên nghênh đón, sau đó ngồi xuống ghế có vị trí thấp nhất, không hề nhìn ra bộ dáng tức giận phẫn hận. Trên mặt Lí Thường Tiếu có một tia sầu lo nói không nên lời, nhưng không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh.

“Hôm nay Tam tiểu thư đến thật không khéo, Ngũ tiểu thư vừa mới ngủ xong.” Chu thị cười nói, một đôi mắt hạnh như dòng nước mùa xuân. Tuy bà là mẹ đẻ, nhưng trước mặt người khác, lại không có tư cách gọi tên các tiểu thư.

Vừa mới ngủ? Lí Vị Ương cười cười: “Không sao, ta chỉ đến thăm Ngũ muội muội, có tâm ý hết mức là tốt rồi.” Ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng đảo qua người Chu thị, Chu thị mặc áo váy gấm màu mật ong, dưới làn váy được trang trí bằng những bông sen Tịnh Đế, lộ ra đôi hài nhỏ màu hồng anh đào, thoạt nhìn không giống một phu nhân đã sinh ra hai nữ nhi, khó trách phụ thân sủng ái bà ta như vậy.

Đúng lúc này, nha đầu đã lặng lẽ báo tin Lí Vị Ương đến thăm cho Lí Thường Hỉ nằm ở phòng trong, nàng ta đứng lên, tiện tay cầm bình hoa phấn hồng trên bàn ném về phía cửa, giọng nói có sự phẫn hận không thể áp chế được: “Cút ngay! Bảo nó cút ngay!”

Bình hoa nát vụn, nước bên trong bắn tung toé đầy đất, giọng nói kia cũng xuyên qua từng lớp rèm che, truyền đến tai mọi người ở phòng ngoài, biểu cảm Chu thị bỗng chốc biến thành xấu hổ, Lí Thường Tiếu bỗng dưng đứng bật dậy, sau đó ý thức được mình luống cuống, lại chậm rãi ngồi xuống, trên mặt không giấu được sự bất an trong lòng.

Theo bản năng Chu thị liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, thấy ánh mắt đối phương trong suốt lấp lánh như từng gợn sóng nước, vừa hay cũng đang nhìn bà, Chu thị sửng sốt, đến lúc hồi phục lại tinh thần, ánh mắt Lí Vị Ương đã dẫn theo ý cười, dĩ nhiên không có một chút khác thường.

Chu thị lập tức kết luận, tiểu cô nương mười ba tuổi trước mắt này, tuyệt đối không phải đơn giản như vẻ bề ngoài.

Bất luận ai gặp phải tình huống thế này, đều sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng mà Lí Vị Ương, như căn bản không nghe thấy tiếng hét cút đi kia, không hề phát hiện có tiếng mảnh sứ vỡ vụn, nếu không phải quá ngu dốt không hiểu, thì chính là người mừng giận không hiện ra mặt. Chu thị tin là thuộc vế sau, nhưng mà, một thứ nữ lớn lên ở thôn quê, có được sự thành thục như vậy sao?

Tươi cười của Lí Vị Ương vẫn như thường ngày, không bị ảnh hưởng chút nào: “Tứ di nương, vừa rồi ta ngửi thấy trên người di nương có mùi đặc biệt quen thuộc, sao vậy, di nương rất thích mùi hương Tuyết Lí sao?”

Tuyết Lí hương? Tứ di nương sửng sốt, bà chưa bao giờ nghe thấy thứ này, Lí Thường Tiếu tò mò hỏi: “Đó là cái gì?”

Lí Vị Ương chớp chớp mắt, nói: “Tuy Bình thành không phồn hoa được bằng Kinh đô, nhưng có không ít thứ đồ tươi mới, trong đó có loại Tuyết Lí hương này. Dùng lâu ngày, có thể làm da của nữ tử trở nên trắng nõn mềm mại, còn có công hiệu bảo dưỡng thanh xuân.”

Tứ di nương nghe xong, nhíu mày, bà chưa từng cất chứa loại thuốc này, sao Lí Vị Ương lại nói như thế?

Lí Vị Ương đã nói tiếp: “Tuyết Lí hương tuy rằng là đồ tốt, nhưng lại không thích hợp với mọi người, bởi vì trong phối chế của Tuyết Lí hương có một loại dược tên là Điền Chi, nếu trên người có thương thế, miệng vết thương sẽ không ngừng bị thối rữa không thể đóng vảy, cũng may trên người Tứ di nương không có vết thương, có phải không?”

Nghe xong những lời này, sắc mặt Chu thị hơi trắng bệch, Lí Thường Tiếu bỗng dưng mở to hai mắt: “Tam tỷ, tỷ nói thật chứ?”

Lí Vị Ương gật đầu: “Tất nhiên là thật. Mùi của Tuyết Lí hương không thường thấy, cũng là do ta từng ngửi thấy trên người Mạc di nương được thúc phụ Lí gia sủng ái nhất sau đó cảm thấy tò mò, hỏi bà ấy thật lâu mới biết được.”

Thúc phụ Lí gia chính là đương gia của Lí phủ nơi Lí Vị Ương từng sống nhờ, bên người ông ta có một mỹ thiếp Mạc di nương xuất thân thanh lâu, tuy bà đã qua bốn mươi tuổi, mà tướng mạo lại được bảo dưỡng như một thiếu nữ mười tám, làm người khác khó tin nổi, chuyện Lí lão gia bị nữ tử này làm thần hồn điên đảo – đã sớm lan truyền trong phủ Thừa tướng từ miệng của người đi Bình thành về.

Tuyết Lí hương, đó là một trong những phương pháp giữ nhan sắc của Mạc di nương, nhưng mà chỗ hổng lớn nhất của Tuyết Lí hương, thứ nhất là dùng trong thời gian dài sẽ không thể sinh con, thứ hai là nếu trên người có vết thương, thì sẽ không ngừng thối rữa không thể đóng vảy. Tiểu thư khuê các sẽ không chạm đến những thứ dơ bẩn này, thứ đó chỉ là vũ khí bí mật thanh lâu nữ tử dùng để giữ chân nam nhân. Lí Vị Ương biết rõ điều này, lại cố ý giả bộ như không biết, nói: “Tứ di nương, người làm sao vậy?”

Bàn tay Chu thị nắm chặt dưới lớp tay áo, không khống chế được, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, mùi hương trong phòng này, rõ ràng là Ngọc Dung cao Đại phu nhân ban cho, bà ta nói có thể giúp cho thương thế của Thường Hỉ, ai ngờ lại là thứ dơ bẩn đó!

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua phía sau rèm che, nơi đó lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của một nữ tử, cằm hơi gầy, trên má còn có vết thương đáng sợ, đang kinh ngạc, nữ tử sau rèm che ý thức được mình bị phát hiện, quay đầu bước đi, lúc xoay người, một góc áo trong màu đỏ thoáng hiện, rèm châu (rèm kết bằng châu ngọc) lay động phát ra tiếng lớn, một chuỗi rèm châu rơi xuống, từng hạt châu tung toé khắp nơi.

Lí Vị Ương nhìn một hạt châu lăn đến bên chân mình, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang hoảng sợ của Tứ di nương, đứng dậy, mỉm cười, cáo từ.

Từ trong viện đi ra, Tử Yên vẫn mang vẻ mặt không hiểu, tò mò hỏi: “Tam tiểu thư, vì sao trong phòng Ngũ tiểu thư lại có mùi Tuyết Lí hương? Mọi người đều nói, Mạc di nương vì dùng thuốc này, mới không bao giờ sinh đứa nhỏ được, Ngũ tiểu thư còn chưa lấy chồng…”

Nói tới đây, nàng ấy đột nhiên hiểu ra gì đó, ngậm miệng lại, đôi mắt toát ra sự kinh hoảng thật sâu.

“Có những chuyện, mắt nhìn thấy là được rồi, coi bản thân mình là người câm, người điếc, hiểu chưa?” Lí Vị Ương dừng bước chân, nhìn Tử Yên.

“Dạ,” Tử Yên cúi đầu thật thấp, ngón tay không ngừng run run.

Bạch Chỉ lại thở dài một tiếng dưới đáy lòng, phủ Thừa tướng này, so với Lí gia ở Bình thành còn đáng sợ hơn nhiều lắm.

Lí Vị Ương nhếch môi, quay đầu nhìn về phía Song Nguyệt các.

Đại phu nhân hiển nhiên muốn mẹ con Tứ di nương kết cừu hận với bản thân mình, cho nên mới cố ý đưa đến loại thuốc này, thứ nhất làm cho miệng vết thương của Lí Thường Hỉ vĩnh viễn không khỏi được, từ nay về sau căm hận mình, chuyện này đối với Chu thị chính là đả kích trầm trọng. Thứ hai, muốn Lí Thường Hỉ mỗi ngày mang miệng vết thương thối rữa đi gặp người khác, để mọi người đều biết Ngũ tiểu thư bị Lí Vị Ương làm tổn hại. Thứ ba, cho dù tương lai Lí Thường Hỉ ỷ vào xuất thân từ phủ Thừa tướng tìm được mối hôn nhân tốt, thì một thứ nữ dung mạo huỷ hoại, không thể sinh con, nhất định sẽ một mực nghe lời mẹ cả. Quả nhiên một mũi tên hạ ba con chim..

Đáng tiếc, Đại phu nhân tâm địa rất độc ác, ngược lại thành vẽ rắn thêm chân. Lần này, cho dù Lí Thường Hỉ là người ngốc, nhưng mẹ ruột nàng ta lại không phải,…

Lí Vị Ương vốn còn nghĩ mình phải tốn lời một phen mới làm mẹ con Tứ di nương hiểu ra, hiện giờ phải đa tạ Đại phu nhân đưa “thuốc hay” tới.

Đại phu nhân muốn đứng ngoài xem đấu, chỉ sợ đã dẫn lửa đến thân. Lí Vị Ương ngẩng đầu, ánh mặt trời váng óng chiếu lên lông mi thật dài của nàng nhiễm thành từng ánh sáng nhỏ vụn

—— Lời ngoài truyện ——

Bạn học Vị Ương đã được merciwu thân yêu nhận đi rồi, cảm tạ đã bao dưỡng, ngộ cảm thấy vui mừng sâu sắc, ha ha ha ha ha ha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.