Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 275-2: Dòng nước xiết bắt đầu khởi động (2)



Edit: Ánh Quyên



Lãnh Liên vào nhã gian không lâu, vừa mới uống hai hớp trà, lại cảm thấy choáng đầu hoa mắt, trong lòng cả kinh, lập tức trước mắt tối đen, cả người mất đi ý thức. Tỳ nữ vội vàng tới xem kỹ, nhưng không ngờ từ trong nhã phòng đột nhiên có thêm mấy tên hộ vệ, bắt lấy các nàng...

Không lâu sau, Lý Vị Ương tay xách đầy bánh ngọt, trở lại tiệm vàng, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy Lãnh Liên, không khỏi kỳ quái nói: "Chưởng quầy, vị bằng hữu của ta đâu rồi?"

Chưởng quầy trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Vị tiểu thư đeo khăn che mặt vừa rồi mới đi ra cửa về hướng đông!"

Lý Vị Ương sửng sốt, lập tức làm như lầm bầm lầu bầu nói: "Nói nàng ở chỗ này chờ ta, như thế nào lại tự mình đi trước, ở đây phần lớn nàng lại không có quen thuộc!" Nguyên Liệt lại ở một bên mỉm cười nói: "Nàng là đi đường, chúng ta đi ngựa, khẳng định tốc độ sẽ nhanh hơn so với nàng, nên nhanh chóng đuổi theo đi, ngàn vạn lần đừng để mình nàng bị lạc đường."

Lý Vị Ương cười nói: "Cũng không phải đi một mình, còn có hai tỳ nữ nữa đấy." Nàng nói xong liền cùng Nguyên Liệt rời đi, làm như thật cho rằng Lãnh Liên là đợi đến chịu không nỗi mới tự mình rời đi.

Ông chủ nhìn bóng lưng bọn họ, cười lạnh một tiếng.

Về phần Lãnh Liên, nàng bị cầm tù trong biệt viện của thái tử, từ khi lọt lòng tới nay đây là đêm dài nhất đối với nàng. Nàng bị giam giữ tại một gian phòng hoa lệ, lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vốn là bị người khác dùng mê dược. Nàng lắp bắp kinh hãi, vô thức trừng to mắt cảnh giác, quan sát động tĩnh chung quanh, đáng tiếc mãi cho đến khi trời sáng cũng không thấy một bóng người. Vào lúc này, cửa đột nhiên được mở ra! Nàng nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, thấy được đây là bốn tỳ nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi mới yên lòng, tỳ nữ cung kính nói: "Mời tiểu thư trang điểm, điện hạ có mời."

Lãnh Liên nhìn vào gương còn không nhận ra được mình, miễn cưỡng trang điểm, bốn tỳ nữ phía trước dẫn đường, sau đó một đường đi qua hàng cây liễu, nàng được đưa vào bên trong một nhã phòng, các tỳ nữ đều lui ra. Sau đó nàng liền thấy một nam tử bận hoa phục ngồi ở chính giữa nhã phòng ấy, nam tử kia thập phần tuấn mỹ, trên người tỏa ra một loại ánh sáng khiến cho người khác lóa mắt.

Lãnh Liên sửng sốt, nam tử trước mắt chính là thái tử điện hạ ngày đó nàng gặp tại tửu lâu. Mỹ nam nổi tiếng nhất chính là Húc Vương Nguyên Liệt, thái tử tuy rằng không bằng hắn, nhưng cũng phong lưu phóng khoáng. Thái tử đưa mắt lên nhìn, từ tốn nhìn đối phương. Lãnh Liên cùng ánh mắt thái tử vừa chạm, trong lòng không khỏi run lên, thái tử ra hiệu nàng ngồi xuống, mặt tươi cười: "Hôm qua việc làm của ta với nàng quả thật là lỗ mãng, vô cùng hổ thẹn, mong rằng tiểu thư rộng lượng bỏ qua!"

Nhìn thấy thái độ chân thành toát lên từ gương mặt tuấn mỹ như vậy làm cho sự tức giận của Lãnh Liên toàn bộ tiêu tán. Nàng mở miệng nói: "Ngươi bắt ta giam giữ ở đây, đến tột cùng là có dụng ý gì?"Thái tử nói: "Bất quá là mời tiểu thư tới làm khách thôi." Khẩu khí của hắn cực kỳ bình thản, không có chút ý tứ xin lỗi gì cả.

Lãnh Liên trong lòng âm thầm nghĩ tới Lý Vị Ương quả nhiên tiên đoán không sai, nhưng trên mặt lại tức giận nói: "Ngươi đây là muốn giam cầm ta?"

Thái tử ung dung mà nói: "Không phải giam cầm nàng, chẳng qua là mời tiểu thư ở lại chỗ này vài ngày."

Lãnh Liên trên mặt phảng phất lộ ra chút hoảng loạn nói: "Vô duyên vô cớ vì sao phải ở lại? Ngươi giữ ta ở đây, đến tột cùng là có dụng ý gì? Ta là con gái nhà lành, ngươi nếu có mưu đồ, ta sẽ cắn lưỡi tự sát, chết trước mặt ngươi!"

Thái tử kinh ngạc nhìn nàng nói: "Ta sẽ không cưỡng ép bức bách, tiểu thư cho rằng ta có thân phận gì, làm sao có thể dùng biện pháp ti tiện như vậy để lấy lòng nữ nhân?"

Lãnh Liên biết rõ đạo lý lạt mềm buộc chặt, không khỏi trầm giọng nói: "Ngài thân phận tôn quý, mà ta lại dung mạo thô kệch, tất nhiên ngài không để trong mắt, hi vọng ngài có thể thương hại, thả ta trở về!"

Thái tử lớn tiếng cười nói: "Đã tới đây, ta sẽ không cho nàng đi!" Nói xong, hắn đứng dậy, nhìn đối phương, nói "Ta sẽ chờ đến khi tiểu thư cam tâm tình nguyện!"

Lúc này ở trước cửa phủ quốc công, Lý Vị Ương xuống xe ngựa, cô gái che mặt một thân y phục trắng tinh, thanh nhã đi theo phía sau nàng vào cửa, mật thám thấy một màn này lập tức trở về bẩm báo. Thái tử cười lạnh một tiếng: "Bất quá là sợ xấu mặt, làm tổn hại đến danh dự nên làm bộ làm tịch mà thôi! Không cần để ý!"

Hai ngày sau đó, Lãnh Liên lại một lần nữa nhìn thấy thái tử, thái độ của hắn rất khác thường, đôi mắt đỏ bừng, tựa hồ thập phần bi thương. Lãnh Liên không khỏi thăm hỏi: "Điện hạ có tâm sự sao? Tại sao lại như thế này?"

Thái tử chỉ cười một cái, nhưng trong nụ cười ấy hiện lên sự mỏi mệt cùng chán ghét.

Lãnh Liên là người rất nhạy cảm và tinh tế, nàng cảm thấy thái tử nhất định có rất nhiều tâm sự.

Quả nhiên thái tử kích động nói: "Trên đời này vì sao có người mẫu thân nào lại nhẫn tâm như vậy, nàng nói cho ta biết đi? Vì sao người tình nguyện thân thiết cùng một tên thái giám, cũng không chịu tin tưởng nhi tử của mình? Ta mới là cốt nhục thân sinh của người. Nhưng bất luận là đối với ta, An quốc, hay Lâm An, người đều không có nửa điểm từ ái. Ta biết mình không đủ hoàn mỹ, nhưng ta đã cố gắng hết sức, ta không tiếc làm tất cả mọi chuyện để khiến cho người được vui, tìm mọi cách ngồi yên ở vị trí thái tử này, nhưng người lại đối xử với ta ra sao? Từ nhỏ đến lớn, người chỉ nói với ta ba câu, "Ngươi như thế nào lại ngu xuẩn như vậy! Vì sao ta phân phó cho ngươi chút chuyện cũng đều làm không tốt!" Còn có một câu cuối cùng chính là "Cút!" Nàng nói xem người thực sự là mẫu thân của ta sao? Có lúc ta rất hoài nghi không biết người thật sự có trái tim hay không? Thậm chí ta còn hoài nghi mình có thật sự là nhi tử của người hay không? Ta còn nghĩ có lẽ ta chỉ là do cung nữ nào đó sở sinh, được người nuôi dưỡng, nhưng nếu ta thật là con trai ruột nàng cũng không quan tâm, cũng chẳng nhìn thấy được ưu điểm gì của ta!"Lãnh Liên nhìn đối phương, nàng có cảm giác thái tử đang cực kì phẫn nộ, hô hấp kịch liệt, Lãnh Liên vô thức quay mặt qua chỗ khác.

Thái tử lại nâng mặt của nàng lên, thống khổ chăm chú nhìn nàng, nói: "Dung nhan mỹ lệ như vậy, giọng nói nhu hòa như vậy, mỹ nhân đặc biệt như vầy, thật là thế gian hiếm thấy. Lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, ta liền cảm thấy nàng không giống những nữ nhân khác, nàng có thể nói cho ta biết, mẫu hậu vì sao lại đối xử với ta như vậy?"

Lúc này người trước mặt nàng không phải là vị thái tử cao cao tại thượng trước mặt mọi người, cũng không hùng hổ, dọa người như khi ở trước mặt Lý Vị Ương mà hắn bây giờ có vẻ thập phần đau buồn cùng bi quan. Lãnh Liên than thở, thái tử thân phận tôn quý, chờ đợi hắn phía trước là vô cùng vô tận vinh hoa phú quý. Vì sao hắn lại thương tâm như vậy?

Thái tử đột nhiên buông tay, lui về phía sau một bước: "Ta biết, nàng không có cách nào cho ta đáp án, trên đời này căn bản không ai có thể cho ta đáp án! Trong mắt mẫu hậu, vạn sự vạn vật nếu không có công dụng, đều là đồ bỏ, chỉ muốn trừ khử hết để khỏi phải chướng mắt! Ta cũng giống như vậy! Đợi có một ngày, nếu ta cũng chắn đường của nàng, chắc nàng cũng sẽ lựa chọn diệt trừ ta!" Hắn nói tới đây, ưu tư cũng dần dần bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm: "Mẫu hậu thật sự là lạnh lùng như vậy, ai có thể cứu ta?"

Lãnh Liên nhìn đối phương, quả thực là kinh ngạc tới cực điểm. Thái tử đột nhiên chảy nước mắt, một nam tử phong thần tuấn lãng như vậy lại thống khổ trước mặt nàng như thế, Lãnh Liên trong lòng khẽ động, nàng không nghĩ đến con cưng của thiên tử lại vì không được mẫu thân yêu thích mà thống khổ như thế, nàng vô thức kéo lấy thân thể đối phương, vòng tay qua đầu hắn, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười.

Bất tri bất giác, thái tử tại ngủ thiếp ở trong lòng Lãnh Liên, Lãnh Liên mê man nhìn thái tử, chỉ cảm thấy chuyện này thập phần vớ vẩn.

Chờ đến khi thái tử tỉnh lại, phát hiện mình giống như hài tử được Lãnh Liên ôm vào trong lòng, không khỏi khó xử, quẫn bách, hắn vội vàng giãy thoát, khôi phục lại vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng như trước. Kỳ thật hắn bắt giam Lãnh Liên, ban đầu bất quá là vì mê hoặc vào sự mỹ lệ của nàng. Nhưng sau đó, hắn lại cảm thấy trên người nàng mơ hồ có một thứ khiến hắn mê muội, nhưng lại không nói rõ ra được, có lẽ là một loại tâm linh hấp dẫn. Loại cảm giác này, hắn trước giờ đều chưa từng được nếm trải qua với bất kì nữ nhân nào.

Trong phủ Tề quốc công, nhìn thấy Triệu Nguyệt dỡ khăn che mặt xuống, Nguyên Liệt cười cười, hướng Lý Vị Ương nói: "Ta đã phái người tìm hiểu qua, thái tử quả nhiên đem Lãnh Liên giam giữ trong một biệt viện ở vùng ngoại ô."

Lý Vị Ương uống một ngụm trà, mới thản nhiên nói: "Nhìn thấy được là thái tử thật sự rất thích nàng."

Nguyên Liệt trong ánh mắt có chút nghi ngờ, nói: "Lãnh Liên tuy rằng dung mạo tuyệt mỹ, nhưng thái tử những năm gần đây gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, nàng vì sao lại nghĩ hắn nhất định sẽ nhìn trúng Lãnh Liên đây?"Lý Vị Ương thản nhiên nói: "Thái tử yêu thích mỹ nhân chuyện này cũng chẳng hề kỳ lạ gì, nhưng dạng người nào mới có thể hấp dẫn được hắn lâu dài đây? Chàng suy nghĩ kĩ một chút về thân phận của Lãnh Liên, nàng không phải là nữ nhân tầm thường."

Nguyên Liệt cẩn thận suy nghĩ một phen mới nói: "Là phi tử của tiên hoàng Đại Lịch, cũng là mẫu thân của Thác Bạt Húc."

Lý Vị Ương cười nói: "Đúng, hắn là mẫu thân của Thác Bạt Húc, đây mới là điều quan trọng nhất! Thái tử luôn không được Bùi hậu quan tâm, lo lắng; cùng Doanh Sở lại là không hợp nhau. Mấy ngày gần đây, hắn bị cô lập không được làm bất cứ chuyện gì tất nhiên là sẽ vô cùng buồn tủi và thương tâm. Mà Lãnh Liên... Thác Bạt Húc không ở bên cạnh nàng, lại mất đi trượng phu che chở, mất đi tất cả vinh hoa phú quý, nàng cũng cần gấp một người để chia sẽ, lấy lại cho nàng những thứ đã mất đi chứ, đưa hai người như vậy hợp cùng một chỗ, không phải là củi khô gặp lửa, không phải sẽ cháy rất mạnh sao?"

Nguyên Liệt nghe thấy mớ lý luận vớ vẩn ấy, cơ hồ không thể tin được. Hắn lắc lắc đầu, càng nghi ngờ nói: "Ta không rõ."

Đây chính là sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân, hắn vĩnh viễn chỉ chú ý đến kết quả. Lý Vị Ương cũng không gấp gáp, ngược lại chậm rãi nói: "Chàng có nhớ có một lần chàng nói cho ta nghe một tin tình báo không."

Nguyên Liệt nâng cằm lên, mắt chớp chớp: "Ta đứa cho nàng nhiều lắm, đâu phải chỉ có một đâu?"

Lý Vị Ương nói: "Một tình báo về thái tử, chàng quên rồi sao?"

Nguyên Liệt cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên cả kinh nói: "Nàng nói là..."

Lý Vị Ương gật đầu: "Còn tốt chàng không có quên! Lúc ấy chàng đưa cho ta hành tung trong một ngày của thái tử. Chàng nói hắn mỗi ngày sau khi rời giường, đầu tiên là đến thư phòng phê duyệt văn kiện, sau đó uống trà, dùng điểm tâm sáng. Ta nhớ rất rõ ràng, lúc đó hắn sẽ ăn một chén nhung hươu, chờ đến giờ Thìn hắn sẽ uống mototj cốc nhân sâm, buổi trưa vẫn dùng cơm trưa bình thường. Những thứ này đều không đáng để lưu ý, nhưng trong khi dùng bữa sáng và bữa trưa, hắn luôn dùng một loại thuốc bổ đặc thù ___sữa người. Tình báo của chàng còn nhắc đến mỗi tháng phủ thái tử sẽ chiêu mộ những nữ nhân nuôi con bằng sữa mẹ vào phủ, sau khi cho thái y kiểm tra qua, lựa chọn những người khỏe mạnh nhất, mỗi ngày đều cho các nàng ăn thịt cá, sau đó mới cung cấp sữa tươi mới cho hắn."

Nguyên Liệt cau mày nói: "Ta nhớ được cái này, lúc ấy ta còn cười nhạo hắn còn chưa dứt sữa, nhưng kia lại ra sao, bất quá chỉ là một món đồ uống kì dị thôi mà."

Lý Vị Ương cười lạnh nói: "Theo Đông y, nhân sâm, nhung hươu đều là thuốc bổ có tính nóng, quanh năm suốt tháng ăn cũng đã đầy đủ, hắn hoàn toàn có thể không cần dùng sữa người. Bởi vì cái dinh dưỡng này, nếu không thể bình thường bài tiết, thì sẽ biến thành thứ vô cùng độc hại, trái lại hắn hiện tại rất khỏe mạnh, nhưng vẫn kiên trì thói quen này. Ta đặc biệt điều tra được, trong ba năm qua bởi vì bị nóng trong người, thái tử đã từng mấy lần ngừng uống nhung hươu cùng nhân sâm, nhưng hắn lại luôn tiếp tục uống sữa người, hơn nữa còn không ngừng chiêu mộ nhũ mẫu. Điều này chỉ có thể chứng minh một nguyên nhân, hắn đối với thứ này là đặc thù yêu thích, hoặc có thể nói hắn mê luyến tình mẫu tử cực kỳ nghiêm trọng... Đáng tiếc ta nghĩ, Bùi hoàng hậu chẳng thể thỏa mãn tâm tư đó của hắn."Nghe Lý Vị Ương nói như vậy, quả thực chính là suy đoán ra một cái lý luận thập phần vớ vẩn. Nguyên Liệt cũng không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Ý của nàng là —— Liên phi có khả năng thỏa mãn tâm tư này của hắn sao?"

Lý Vị Ương mỉm cười: "Ta cũng chỉ là thử một lần, không thể khẳng định. Dù sao muốn tìm nữ tử dung mạo tuyệt sắc, mà lại biết lấy lòng nam nhân, phong lưu thành thục như vậy chỉ sợ là không dễ dàng, nữ tử này còn phải thập phần thông minh, không thể để lộ ra dấu vết, không phải khó càng thêm khó sao? Trước mắt có một nhân tuyển tốt như vậy, vì sao không thể lợi dụng đây?"

Nguyên Liệt không khỏi than khẽ: "Nhưng như vậy cũng quá mạo hiểm, Lãnh Liên biết không ít chuyện."

Lý Vị Ương khe khẽ mỉm cười: "Nàng biết cái gì?"

Nguyên Liệt sửng sốt, đem tất cả sự tình tinh tế suy tư một phen, lúc này mới cười nói: "Đúng ha! Nàng thật là có chút nhược điểm, nhưng Lãnh Liên cũng đâu phải không có, có thể nói đây chính là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn."

Lý Vị Ương trong mắt hiện lên một chút chê cười: "Không, một ngày nào đó nàng sẽ đem tất cả nói cho thái tử, để chặt đứt khống chế của ta đối với nàng! Nhưng điều kiện tiên quyết chính là nàng nhất định phải có khả năng khống chế chặt chẽ thái tử trong lòng bàn tay, cho nên bây giờ nàng sẽ cố gắng gấp bội, không tiếc làm tất cả mọi chuyện để lấy lòng thái tử."

Nguyên Liệt nhìn nàng, rốt cục hiểu được: "Sợ rằng người đem Lãnh Liên đưa vào phủ Tề quốc công sẽ rất hối hận, hắn nhất định sẽ không nghĩ tới nàng lại lợi dụng ngược lại Lãnh Liên."

Lý Vị Ương không trả lời vấn đề này, chỉ mỉm cười nói: "Không nói cái này nữa, lễ vật mừng thọ cho bệ hạ đã chuẩn bị xong chưa? Cũng sắp đến lễ mừng thọ của ngài rồi."

Nguyên Liệt bĩu môi, bộ dạng không chút nào để ý: "Ta đã chịu đi là tốt lắm rồi, lão già kia còn dám yêu cầu gì sao?"

Lý Vị Ương bật cười, trên đời này sợ rằng chỉ có Nguyên Liệt mới dám táo bạo trắng trợn kêu hoàng đế là lão già như thế.

Ngay tại hành lang trong cung, Doanh Sở vừa nhận được mật báo, hắn chỉ nhìn thoáng qua, Lý Vị Ương mang theo một nữ tử đeo mạng che mặt bằng lụa trắng đi dạo phố sau đó cùng nhau hồi phủ... Nhìn thấy như vậy, tất cả đều đang tiến hành thuận lợi, Lãnh Liên chí ít đã ở trong Quách phủ, như thế này đã đủ rồi! Quách gia, Lý Vị Ương, không nặng không nhẹ chỉnh các ngươi một chút thì có nghĩa lý gì? Không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải thật hung ác, nhanh chóng, để cho các ngươi bất ngờ không kịp trở tay, chưa kịp biết chuyện gì đã nhà tan cửa nát, đây mới gọi là thú vị! Nghĩ đến đây, khuôn mặt hắn dưới cái mặt nạ màu bạc kia vô cùng dữ tợn.

Đến ngày đại tiệc chúc thọ của bệ hạ, đường chân trời ở phía đông vừa mới lộ ra màu trắng bạc, bên trong hoàng cung, các thái giám, cung nữ đều đang khẩn trương, bận rộn. Nhóm thái giám trước cửa điện, từ đêm khuya đã bắt đầu dọn dẹp mặt đất, cẩn thận tỉ mỉ đến nỗi trên thanh gạch một hạt bụi nhỏ cũng không có. Mấy trăm tên hộ vệ trong cung xếp hai cánh quân, một đường chỉnh tề đi tới trước cửa cung Vĩnh Hòa, phân đứng hai bên, giống như cái đinh không nhúc nhích tí nào, trên mặt vô cùng trang nghiêm.Ngoài cửa cung, những văn võ bá quan trong triều tham gia tiệc chúc thọ của bệ hạ đều đang đứng chờ. Tam công, lục bộ, cửu khanh cùng với các quan viên ở các tỉnh ngoài tới kinh báo cáo công sự, đầy đủ tụ tập khoảng bảy tám trăm người, trên thân bọn họ đều ăn mặc triều phục (y phục triều đình) sắc thái tươi đẹp, nhóm năm nhóm ba tụ tập cùng một chỗ. Còn các nữ quyến thì đang xì xào bàn tán, so với sự trang trọng ở bên trong cửa cung Vĩnh Hòa, nơi này lại có một loại không khí khác biệt. Chốc lát, mọi người đều nghe thấy từ bên trong cung điện truyền ra tiếng chuông trống rất lớn, âm thanh kia bay qua tầng tầng lớp lớp lầu quỳnh cửa ngọc (lầu xây bằng ngọc quỳnh), lướt qua những bức tường cao lớn mà diễm lệ, truyền thẳng đến ngoài cửa cung. Sau khi nghe được âm thanh này, các quan viên lập tức trở nên nghiêm túc, các nữ quyến cùng nhau xếp thành đội ngũ chỉnh tề tiến vào trong nội cung.

Tổng quản thái giám từ bên trong đi ra, cao giọng nói: "Có thánh chỉ, bách quan quỳ xuống tiếp chỉ."

Quảng trường, trên mấy trăm quan viên sớm đã quỳ xuống, đồng loạt cúi thấp đầu. Tổng quản thái giám cao giọng nói: "Tam công, lục bộ, cửu khanh, cùng những quan viên tam phẩm tỉnh ngoài, cùng nữ quyến triều đình, trên dưới dịch cửa vào cung, khâm thử!"

Thế là trước cửa cung, văn võ bá quan cùng mệnh phụ triều đình liền phân thành hai nhóm riêng biệt trên dưới đi vào, theo sự dẫn dắt của Lễ bộ Thượng Thư tiến vào trong điện hành lễ. Hoàng đế ung dung, trầm tĩnh hướng về long ỷ mà đi đến, trước khi ngồi xuống, mắt liếc nhìn một vòng, sau đó mới ngồi xuống trên long ỷ rộng rãi kia. Tất cả mọi người đều dập đầu xuống đất, cả điện yên lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở cùng tiếng xiêm y sột soạt khẽ nhúc nhích. Hoàng đế ngồi thẳng, trên mặt lộ ra vẻ không bình tĩnh, mà lúc này hoàng hậu cùng tất cả các phi tần đều đang đứng trang nghiêm, hướng hoàng đế hành lễ.

Lý Vị Ương đứng ở giữa đám người nhìn hoàng đế, trong lòng không khỏi nghĩ đến mùi vị cao cao tại thượng này luôn khiến mọi người ai ai cũng muốn được nếm trải qua, nhưng đứng tại chỗ cao nhất nhìn tất cả mọi người đều hướng mình hành lễ, có phải sẽ nảy sinh một cảm giác lạnh lẽo không chịu nổi hay không? Nàng vô thức nhìn phía Nguyên Liệt, hoàng đế muốn đem vị trí của mình giao cho Nguyên Liệt, nhưng đối với Nguyên Liệt mà nói, làm hoàng đế thực là lựa chọn tốt nhất sao? Hoàng tử tranh giành, cấu xé lẫn nhau, mưu kế ứng biến xảo trá, âm mưu cạm bẫy, hắn có thể đối phó được hết sao, cho dù làm hoàng đế, mọi người đều sẽ nhìn chòng chọc vào vị trí này, chỉ cần đi sai một bước như gần vực sâu vạn trượng, trả giá không phải rất lớn sao...?

Hoàng đế khẽ mỉm cười, nói: "Chư vị miễn lễ, đều ngồi xuống đi."

Mọi người nghe vậy lúc này mới đứng lên, nhao nhao dựa vào quy củ, đông loạt ngồi vào vị trí của mình.

Lý Vị Ương như thường lệ ngồi bên cạnh A Lệ công chúa, nàng sớm đã là khách quen của cung đình Việt Tây. Tuy rằng Việt Tây với thảo nguyên quan hệ không tốt, nhưng A Lệ công chúa tồn tại cũng vừa lúc tỏ rõ sự rộng lượng của hoàng tộc Việt Tây. Thấy trường hợp này, nàng không khỏi cuốn ba tất lưỡi mà nói: "Ai nha, không nghĩ đến yến tiệc lần này lại lớn như vậy, so yến hội trong cung trước kia long trọng hơn nhiều!"

Lý Vị Ương mỉm cười nói: "Lần này là đại thọ của bệ hạ, tất nhiên sẽ không giống trước kia."

A Lệ công chúa khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Lúc trước ở thảo nguyên, đại thọ của Đại quân cũng không long trọng như vậy, bất quá làm thịt một trăm con trâu, dê, chúc mừng một chút thôi. Nhiều người như vậy đều hướng hắn quỳ xuống hành lễ, uy phong thiệt nha, khó trách người người đều nghĩ muốn làm hoàng đế!"

Tiếng nói không lớn, những cũng thập phần dễ dàng trêu chọc thị phi. Lý Vị Ương quay qua liếc nhìn nàng một cái, A Lệ công chúa đúng lúc phản ứng kịp, ngại ngùng nói: "Ta biết không thỏa đáng, về sau sẽ không nói như vậy nữa."

Lý Vị Ương khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi xuống trên người Thái tử cách đó không xa.

Thái tử mới vài ngày trước vô cùng uất ức, nhưng biểu hiện bây giờ thần thái sáng láng, nét mặt toả sáng. Lý Vị Ương khe khẽ mỉm cười, nhìn thấy được Lãnh Liên đã biết nên lấy lòng thái tử ra sao. Nàng nghĩ như vậy, đôi mắt u tĩnh, trong suốt, khóe môi khẽ cong lên vừa nhu mì vừa mang thêm một chút châm chọc.

A Lệ công chúa sợ Lý Vị Ương bởi vì mình vừa rồi lỡ lời mà tức giận, bực bội, liền thấp giọng hỏi: "Gần đây vì sao không có nhìn thấy Lãnh cô nương, mỗi lần đi tìm nàng tỳ nữ đều nói thân thể không khỏe muốn ở trong phòng nghỉ ngơi... Nàng rốt cuộc là bị bệnh gì thế?"

Lý Vị Ương quay đầu, đôi mắt như nước sâu thẳm, lạnh buốt, u tĩnh, trên mặt lại cười nói: "Nàng bất quá là có chút phong hàn mà thôi, qua hai ngày sẽ đỡ thôi." A Lệ giật nảy mình, nói: "Phong hàn? Vì sao không mời đại phu!" Lý Vị Ương thần sắc bình tĩnh mà nói: "Bệnh này đến thời khắc thích hợp liền sẽ khỏi hẳn, không cần mời đại phu."

A Lệ công chúa đang kinh ngạc, thì vị Hoàng hậu thân phận cao quý kia đang ngồi rảnh rang, như một cây hoa Mẫu Đơn tươi tốt, đẹp mà diễm lệ, ung dung cao quý, khẩu khí điềm đạm mà nói: "Bệ hạ, thần thiếp vì người chuẩn bị một bức lễ vật mừng thọ."

Hoàng đế khẽ cười nói: "Hoàng hậu lại có ý như thế, liền lấy ra đi."

Hoàng hậu sai người đem tới một bức thêu Sơn Hà đồ đưa tới cho hoàng đế nhìn, hoàng đế nhìn thoáng qua, có chút suy nghĩ mà nói: "Từ chữ viết đến đường thêu mũi chỉ vừa nhìn đã biết là bảo vật trân quý khó tìm!" Thái giám liền đem Sơn Hà Đồ quay ngược lại, mọi người không khỏi kinh hãi, Sơn Hà Đồ là một bức sơn thủy đồ, rõ ràng là một bức thêu song diện cực kỳ xuất sắc! Mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nếu muốn thêu hoa văn bình thường song diện cũng chẳng hề khó, nhưng bức Sơn Hà Đồ này tinh xảo cỡ nào, người thêu nhất định phải tốn rất nhiều tâm tư!

Hoàng hậu khẽ mỉm cười nói: "Tất nhiên là vật quý báu, đây là thần thiếp mời Vương tiểu thư tự mình thêu tặng bệ hạ."

Nghe Bùi hậu nhắc tới danh tự của nàng, Vương Tử Khâm vội vàng đứng dậy hành lễ nói: "Không dám, Tác phẩm thêu này do chính nương nương tự mình họa ra, thần bất quá chỉ là thêu theo mà thôi."

Hoàng đế nghe vậy, cười hà hà nói: "Vương tiểu thư quả nhiên là huệ chất lan tâm!" Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Khâm, thấy đối phương dung mạo xuất chúng, hoàn mỹ không tỳ vết, mặt mũi mộc mạc lộ ra tâm hồn dễ thương, khiến người khác cơ hồ không chuyển dời được tầm mắt, mặt khác Lý Vị Ương một bên ngồi im lặng, mặc một bộ bộ váy dài màu xanh nhạt, thanh lệ như nước, con mắt u tĩnh, tươi cười điềm đạm.

Hai người mỗi người mỗi vẻ, đều là những nữ nhân cực kỳ xuất sắc, nhưng tới cuối cùng cũng phải xem coi ai hơn ai kém!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.