Hai nha hoàn rất biết điều, đáp tiếng liền trực tiếp rời khỏi, ra đến cửa, còn đem cửa phòng khép hờ.
Lúc này Lý Vị Ương mới đem ánh mắt nhìn xuống cái hộp nhỏ trên bàn, chung quanh im ắng, phảng phất chưa từng có người tới qua, nhưng trên mặt nàng lại tươi cười như không cười.
"Như thế nào ngày thường gan rất lớn, hôm nay lại trốn không gặp người?" Lý Vị Ương mở miệng nói.
Bốn phía im ắng, không có người đáp lại, Lý Vị Ương nhíu mày, đi tới trước bàn.
Chung quanh như trước không hề có động tĩnh, hộp gỗ trên bàn được thắt nút tinh xảo, Lý Vị Ương vươn ngón tay thon dài kéo một đường, nút thắt tự nhiên được gỡ ra. Vật bên trong hộp rơi vào tầm mắt của nàng. Đây là một đôi hình nộm cực kỳ dễ thương, ngây thơ, không biết có bao nhiêu tinh xảo, mặt mày thần thái lại cực kỳ có thần, Lý Vị Ương nhìn tới, thấy có năm sáu phần giống mình, để ngay trước mắt hứng thú ngắm một hồi, sau đó lại để xuống, lại lấy tới một hình nộm khác ra nhìn, cái này rõ ràng chính là Nguyên Liệt phiên bản thu nhỏ.
Đem hình nộm này cầm ở trong tay, Lý Vị Ương nói: "Nếu không ra, ta sẽ vứt nó xuống."
Vừa dứt lời, liền có một người từ trên trần nhà nhảy xuống, người kia lập tức sắp xếp tới đây nhìn nàng, biểu tình muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất, đôi mắt sáng long lanh chứa đựng vẻ chân thành: "Cái này do ta tự làm, nàng không thích sao?" Thấy cái bình sứ bị Lý Vị Ương tiện tay để trên bàn, tròng mắt của hắn liền mang vẻ ưu tư. Cái gì đây, bình sứ này so với hình nộm của mình còn không bằng, vì sao lại muốn nhận lấy...
Lý Vị Ương đến lúc này nơi nào còn không rõ tâm tư của hắn?
Nàng nghiêm mặt, nhìn thật kĩ Nguyên Liệt, nhẹ nhàng nói: "Đừng nói với ta, hình nộm này là quà tặng cho ta?!"
Nguyên Liệt phảng phất giống như giống chó cỡ lớn, ở trước mặt nàng cúi cúi lỗ tai để biểu hiện chính mình bị ủy khuất: "Đương nhiên không phải."
Lý Vị Ương nhìn chòng chọc hắn chừng một phút, thấy hắn vẫn cuối đầu như trước, cuối cùng, đành phải bất đắc dĩ vươn tay muốn xoa đầu hắn một phen, lại bị đối phương nhanh tay bắt được tay nàng. Nguyên Liệt nghiêm túc nhìn nàng: "Ta rất nhớ nàng."
Mặt Lý Vị Ương có chút nóng lên: "Buông tay."
"Không muốn." Giọng nói rầu rĩ từ trong miệng hắn truyền ra, lúc nói câu này, hắn đã vùi đầu trên vai nàng, cánh tay dài đột nhiên kéo eo của nàng, đem nàng gắt gao ôm lấy. Đến cuối cùng, Lý Vị Ương không thể không kiên nhẫn vỗ vỗ phía sau lưng hắn, dịu dàng nói: "Như thế nào đột nhiên trở về?"
"Bởi vì rất nhớ nàng, cho nên thấy tình huống tiền tuyến chuyển biến tốt đẹp, ta liền lập tức thỉnh chỉ trở về." Hắn trầm mặc trong giây lát, nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
Giờ này khắc này, trong hô hấp đều là hơi thở của Nguyên Liệt, Lý Vị Ương có chút hoảng loạn khi bị bao bọc trong bầu không khí ấm áp này, rất lâu sau, mới nhếch môi, nói: "Tính ra chàng trở về kịp lúc."
Kỳ thật, bất luận chàng đưa cho ta quà gì, ta đều sẽ thích, chỉ vì chàng không giống những người khác.
"Vừa về đến liền nghe nói nàng bị thương, đưa cho ta xem." Nguyên Liệt đem tiểu oa nhi để ở một bên, sau đó nhẹ nhàng xốc tay áo của nàng, cởi bỏ mảnh vải quấn quanh, nhíu mi nói: "Doanh Sở thật là to gan lớn mật."
Lý Vị Ương mỉm cười nói: "Chỉ bị thương ngoài da mà thôi."
Nguyên Liệt lại cao giọng nói: "Đem thuốc chữa thương mang ra đây!" Liên Ngẫu ứng tiếng nói: "Dạ." Chỉ chốc lát sau liền đưa cái hòm thuốc tới. Nguyên Liệt cẩn thận, dè dặt để Lý Vị Ương ngồi xuống, dùng bông vải sạch dính rượu Thủy Thanh rửa miệng vết thương của nàng, lại cẩn thận lấy thuốc, xoa lên vết thương, quấn mảnh vải lại.
Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, lòng không có việc khác.
Lý Vị Ương chỉ cảm thấy xao động, ưu tư bất an như hoà dịu một ít, ôn nhu nói: "Chàng ở tiền tuyến,... rất tài giỏi."
Nguyên Liệt ngẩng đầu lên, không khỏi bật cười: "Là bọn hắn rất vô năng. Bất quá...ta đánh thắng trận, phải hay không nên cho ta phần thưởng?" Hắn nhẹ nhàng cười, còn chưa kịp lên tiếng liền giảo hoạt hạ một nụ hôn dịu dàng trên mặt nàng, lưu luyến nói, "Ta tiến cung nói hắn một cái, sau đó trở về cùng nàng ăn cơm."
Lý Vị Ương mỉm cười nhìn hắn rời đi, nhưng hắn vừa mới đi, thần sắc của nàng liền chậm rãi phát sinh biến hóa. Nàng không khỏe, toàn thân máu sôi trào không thôi, trái tim bang bang nhảy lên, rốt cuộc phát sinh chuyện gì...
Ngày thứ hai, Lý Vị Ương cùng Quách phu nhân đi thắp nhang, lúc trở về luôn dựa vào xe ngựa mệt mỏi muốn ngủ. A Lệ công chúa hiếu kỳ nói: "Gia Nhi, ngươi gần đây như thế nào, tinh thần đều rất không tốt."
Lý Vị Ương mở to mắt, lắc lắc đầu: "Ta không có chuyện gì."
A Lệ công chúa cùng Quách phu nhân lo lắng liếc nhau một cái, Quách phu nhân nói: "Trở về lại mời đại phu tới nhìn xem đi."
"Không cần, mẫu thân, bọn hắn nói đều giống nhau, đơn giản là mệt nhọc quá độ." Lý Vị Ương hoàn toàn từ chối.
Thẳng đến khi xe ngựa ngừng ở trước cửa Tề quốc công phủ, Quách phu nhân duỗi tay thay Lý Vị Ương đem tóc rơi xuống trên trán tóc kéo ra sau tai, nói: "Nếu con không khỏe, cơm chiều liền cho người đưa đến phòng con, con cũng không cần đến Tiền viện, trực tiếp nghỉ ngơi là được."
Lý Vị Ương miễn cưỡng cười, nói: "Dạ."
Quách Đạo đang ngồi ở trong hoa viên đọc sách, thấy mẫu thân cùng muội muội trở về vội vàng chào đón, vừa muốn nói đùa mấy câu, liền phát hiện biểu tình của Lý Vị Ương tựa hồ có chút cổ quái.
Quách Đạo quan tâm nói: "Muội sao vậy?"
Quách phu nhân cũng quay lại nhìn nàng, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt nữ nhi không tốt, trong lòng lộp bộp một chút, nói: "Gia Nhi, thân thể con không thoải mái sao?"
Lý Vị Ương thấy hai người cứ nhìn chằm chằm mình, nói: "Thật sự không có chuyện gì, mọi người không cần quá lo lắng."
Quách phu nhân lại không chịu từ bỏ, trực tiếp kêu Liên Ngẫu tới, phân phó nói: "Đi sắc cho tiểu thư một chén dược." Lại quay đầu gặng hỏi Lý Vị Ương nhiều lần, Lý Vị Ương cười, ôm nàng, nói: "Mẫu thân, dạo này người cũng luôn bận rộn, mệt mỏi, không cần lo lắng cho con!" Đối với người phụ nữ này, nàng vĩnh viễn không thể từ chối thẳng thừng, loại quan tâm kia là phát từ nội tâm, vừa khiến nàng lo sợ tiếp nhận, lại cảm thấy nhè nhẹ ấm áp.
Quách Đạo cũng đối Quách phu nhân nói: "Mẫu thân, muội muội cần nghỉ ngơi, chúng ta liền đi trước đi, ngài cũng mệt mỏi cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút mới được!"
A Lệ công chúa cũng thân thiết khuyên nhủ: "Phu nhân, người đi nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng ta rồi!"
Quách phu nhân thấy mình không đi, Lý Vị Ương cũng không chịu trở về nghỉ ngơi, đành phải gật đầu nói: "Được thôi." Lại có chút không yên tâm nhìn Lý Vị Ương: "Gia Nhi à, vậy mẫu thân đi trước, nếu không thoải mái không được giấu đâu đấy."
A Lệ công chúa cùng Lý Vị Ương trở về, sau nhiều lần nhắc nhở mới rời khỏi. Lý Vị Ương ngồi lại trước bàn, uống một ngụm trà Liên Ngẫu đưa qua, trên mặt hiện ra chút suy nghĩ: "Triệu Nguyệt sao rồi?"
"Bẩm báo tiểu thư, Triệu Nguyệt tỷ tỷ thương thế tốt hơn nhiều, qua hai ngày liền có thể tới hầu hạ."
Lý Vị Ương khẽ gật đầu, gần đây mọi người đều truy vấn nàng nơi nào không thoải mái, kỳ thật không phải nàng không muốn nói, chỉ là nàng cũng không biết nên nói như thế nào, trong lòng bất an vì một nguy cơ sờ không được, nhìn không thấu, đó là trực giác mẫn cảm sau khi trải qua sinh tử, hoàn toàn không tìm ra manh mối, nên nàng không biết nói như thế nào với bọn họ...
Lúc này, Liên Ngẫu tiến lên phía trước, nói: "Tiểu thư, phải chăng nên tắm gội thay quần áo trước?"
Lý Vị Ương rất ưa sạch, nếu từ bên ngoài trở về, dưới điều kiện tình huống cho phép tất sẽ tắm gội thay quần áo trước, thay đổi quần áo sạch sẽ lại làm chuyện khác, điểm này Liên Ngẫu vô cùng rõ ràng.
Lý Vị Ương gật gật đầu, nói: "Đi chuẩn bị đi."
Đợi khi thùng gỗ đựng nước ấm mang tới, Lý Vị Ương cởi quần áo đi vào, trầm người xuống, nhắm mắt lại, tùy ý để nước ấm tràn qua lồng ngực, cổ, mắt, trán... của nàng. Thử buông lỏng tất cả, những chuyện phát sinh gần đây nhanh chóng hiện lên trong đầu nàng. Rốt cuộc là nơi nào xảy ra sơ suất? Nếu chỉ dựa vào trực giác làm việc, rất dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người khác, nhưng xem nhẹ cảm giác bất an dưới đáy lòng lại cảm thấy không thỏa, Lý Vị Ương cảm thấy bản thân phải nghĩ kỹ lại một chút, để bắt cho được điểm bất an kia.
Không biết là ở trong nước ấm bao lâu, khí huyết nơi lồng ngực bốc lên khiến cho nàng nảy sinh một loại ảo giác cả người sắp nổ mạnh.
Liên Diệp ở bên ngoài rất lâu không nghe thấy Lý Vị Ương lên tiếng, hoảng hốt đẩy cửa bước vào: "Tiểu thư!"
Rầm một tiếng, Lý Vị Ương từ trong nước lộ ra khuôn mặt yếu ớt, nói khẽ: "Ta không có chuyện gì."
Liên Diệp trong lòng hơi buông lỏng, nhanh chóng lấy quần áo sạch sẽ tới hầu hạ Lý Vị Ương thay y phục.
Ngoài cửa sổ, chim chóc ríu rít, âm thanh thanh thúy, người trong phòng đến hiện tại còn chưa tỉnh.
Bên ngoài gian ngoài, Liên Ngẫu vừa mới đem xiêm y sạch sẽ mang tới, đã dùng hương nhang hun qua, mùi hương thanh nhã lại dễ chịu, Liên Diệp lúc này từ bên ngoài đi tới, thăm hỏi: "Tiểu thư còn chưa tỉnh?"
Liên Ngẫu thuận miệng đáp: "Tiểu thư hôm qua thân thể rất không thoải mái, dậy muộn chút cũng là bình thường."
Lá Diệp nhìn trong phòng một cái, thấy nơi đó nửa điểm động tĩnh hoàn toàn không có, áp chế bất an nơi đáy lòng, nói: "Liên Ngẫu, không biết tại sao, hôm nay mí mắt của ta lại nhảy liên tục, tổng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi có thuốc an thần hay không, cho ta một cái đi!"
Liên Ngẫu nhịn không được duỗi tay nắn bóp khuôn mặt của nàng, nói: "Ngươi đúng là nhiều chuyện, trong phòng ta không phải có cái ngăn tủ màu hồng sao, thuốc an thần để ở trong một cái bình sứ nhũ màu trắng, đó là do tiểu thư ban thưởng đó, hết sức trân quý, ngươi nếu muốn ăn thì tự mà ăn đi."
"Biết rồi, ta đi lấy một viên, ăn xong rồi làm việc." Liên Diệp cười hì hì cảm ơn, xoay người vén rèm đi ra.
Liên Ngẫu thấy nàng rời khỏi, cũng nhịn không được nhìn vào trong phòng một cái, lầm bầm lầu bầu mà nói: "Haizz,... nói thế nào, mình vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt?" Nghĩ đến tiểu thư tới giờ còn chưa thức, thật sự có không giống với thói quen thường ngày của nàng, Liên Ngẫu bỏ công việc, nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
Chỉ thấy trong phòng màn che rủ tinh mỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người, Liên Ngẫu đứng ở bên giường, nhịn không được thấp giọng kêu: "Tiểu thư?"
Giọng nói của Lý Vị Ương có chút khàn khàn: "Ừ... Trời đã sáng sao..."
Liên Ngẫu cung kính nói: "Trời đã sáng trưng, vừa rồi phu nhân phái người tới nhìn qua một lần, biết tiểu thư chưa dậy liền đi trước."
Phía sau mành mỏng truyền tới tiếng vang, Lý Vị Ương ngồi xuống: "Ta biết." Lý Vị Ương xoa xoa đầu, không biết có phải hai ngày này rất lạnh hay không, đầu có chút đau.
Liên Ngẫu vội ra gian ngoài lấy một bộ xiêm y mang tới, lại hầu hạ Lý Vị Ương mặc vào, Lý Vị Ương nhìn vào gương đồng, bên trong hiện ra một gương mặt tái nhợt dị thường, nàng nhẹ nhàng điểm thêm một chút son phấn ở trên hai gò má, mới thản nhiên nói: "Liên Ngẫu, một hồi ngươi đi Tiền viện mời đại phu tới đây, đầu ta bị đau, đại khái là cảm thấy lạnh." Thấy trên mặt Liên Ngẫu hiện vẻ nôn nóng, nàng an ủi nói: "Không phải chuyện quan trọng gì, không cần nói cho mọi người đều biết, đợi đại phu mở kê thuốc, uống vào là được."
Đây chính là nói không cần kinh động phu nhân... Liên Ngẫu nhìn nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình có chút tái nhợt, có thể là thật sự bị lạnh, trái tim lúc này mới thả lỏng, nói: "Tiểu thư ngài yên tâm, nô tì biết làm như thế nào."
Sau khi đại phu xem bệnh cho nàng, cũng chỉ kê một đơn thuốc bình thường, Lý Vị Ương cho người sắc thuốc, uống hết, cảm giác tốt hơn một chút. Nguyên tưởng rằng chỉ là phong hàn bình thường, nhưng cách một ngày, lúc rời giường bị nhức đầu càng lợi hại. Lần này Liên Ngẫu không dám giấu diếm, nhanh chóng mời Quách phu nhân tới.
Quách phu nhân ngồi ở bên giường, nước mắt đều chảy xuống: "Gia Nhi, con thấy sao rồi, đầu còn đau không? Đây là như thế nào, đang tốt đẹp làm sao lại bệnh thế này..." Sau đó lại hướng về Liên Ngẫu, Liên Diệp cùng Triệu Nguyệt vội vàng vội vàng trách móc: "Các ngươi hầu hạ tiểu thư như thế nào? Tiểu thư bệnh thành như vậy mới nói, lúc trước cư nhiên lại dám giấu!"
Lý Vị Ương nằm trên giường, giọng nói yếu ớt: "Mẫu thân, đừng trách các nàng... Là nữ nhi, là nữ nhi không muốn ngài lo lắng, cho nên... Không cho các nàng nói..."
Liên Ngẫu phù phù một tiếng quỳ xuống, khóc nức nở nói: "Phu nhân, đều là nô tì sai, xin phu nhân trách phạt!" Chủ tử Quách gia đối với hạ nhân luôn luôn khoan hậu, nhưng xảy ra chuyện như vậy, lại không xem như chuyện nhỏ.
Quách phu nhân nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, rốt cuộc vẫn không trách phạt các nàng, không phải không muốn, một là bệnh của nữ nhi đích xác xảy ra quá nhanh, ai cũng đều không ngờ tới. Hai là các nàng bây giờ đã là tỳ nữ của Quách Gia, muốn phạt cũng phải do nữ nhi làm chủ mới phải. Nghĩ đến đây, Quách phu nhân nói: "Tạm thời lui sang một bên, chớ để chậm trễ đại phu chẩn đoán bệnh!"
Khi nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ngoài đại phu được mời bên ngoài, trong phủ cũng có mấy gian phòng dành cho đại phu, bọn họ cùng nhay xách hòm thuốc đi tới. Đại phu kiểm tra một phen, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nói: "Làm sao có thể? Hôm qua tiểu thư chỉ là hơi bệnh, làm sao trong vòng một đêm trở nên nghiêm trọng như thế?"
Quách phu nhân vậy, sớm đã sợ đến khuôn mặt trắng bệch, Quách Đạo bên cạnh cũng cả kinh, vội hỏi: "Đại phu, xá muội thân thể đến tột cùng ra sao?"
Những vị đại phu này có thể nói truyền thừa uyên bác, có tuyệt chiêu riêng. Quan trọng nhất là mấy người bọn hắn đều được Tề quốc công thông qua, tìm đủ mọi cách mời tới, bất luận là gia thế hay bối cảnh đều được điều tra rành mạch rõ ràng, toàn bộ tính mạng người nhà đều nằm trong khống chế của Tề quốc công phủ, khó mà bị người khác thu mua, cho nên luôn yên tâm về họ.
Có thể đại phu đang cân nhắc dùng từ một chút, nói: "Theo mạch tượng mà nói, mạch giống như bị phù căng, thật là chứng bệnh phong hàn..."
Quách phu nhân cùng Quách Đạo nghe nói chỉ có thể nhìn ra là phong hàn bình thường đã rất hoài nghi, lại nhìn đến thiếu nữ yếu ớt trên giường, vô cùng căng thẳng. Quách phu nhân bất an hỏi han: "Đã là phong hàn, làm sao nghiêm trọng như thế?"
Vừa rồi Liên Ngẫy cũng đã nói, rõ ràng hôm qua đã tìm đại phu chẩn bệnh, kê thuốc, vì sao trong vòng một đêm bệnh tình liền đột nhiên tăng thêm? Chẳng lẽ là do dược kia không đúng? Quách Đạo cũng nghĩ đến điểm này, vội vàng cho người đi đem phần dược còn thừa mang tới, cho đại phu khác cùng nhau xem kỹ, kết luận cũng là đúng bệnh, thật khiến người ta càng thêm nghi ngờ.
Lý Vị Ương đột nhiên bị bệnh, ngay cả Trần Lưu công chúa cũng bị kinh động, đặc ý mời thái y trong cung xem bệnh cho nàng, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là phong hàn, khiến cho mọi người không còn cách nào khác. Phong hàn rõ ràng phải rất nhanh liền có thể tốt lên, nhưng cơ thể nàng trước sau đều không khởi sắc, chỉ qua một ngày một đêm, Lý Vị Ương đột nhiên mê man.
Nguyên Liệt cứ như vậy đứng ở trước giường, không nói một lời, nhìn nữ tử trên giường, bàn tay dần dần nắm chặt, đầu ngón tay đều ghim vào lòng bàn tay. Bên cạnh hắn, Quách Đạo vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt tơ máu trải rộng, cả người suy sút, hắn cúi đầu nói: "...Hai canh giờ trước, nàng mới tỉnh qua một lần, nhưng ngay cả cháo đều không thể uống vào, tính cả hôm nay là đúng hai ngày chưa ăn uống gì cả, ngay cả thái y đều nói... Đều nói là chứng bệnh phong hàn, nhưng nếu chỉ bị phong hàn, làm sao lại biến thành bộ dáng này..."
Ánh mắt Nguyên Liệt thâm trầm, phảng phất thâu tóm cả đêm tối, một lát sau, hắn khàn giọng nói: "Ta nhất định sẽ nghĩ cách."
Từ Tề quốc công phủ vừa về đến, Nguyên Liệt trực tiếp vào thư phòng, hắn ngồi trên ghế dựa, làm như đang chờ cái gì đó. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa có tiếng đập cửa truyền tới, Nguyên Liệt lạnh lùng nói: "Vào đi."
Mấy tên hắc y nhân như hình với bóng bước vào, quỳ rạp xuống đất.
Nguyên Liệt ánh mắt lạnh lùng đảo qua bọn hắn, hỏi: "Tra được gì chưa?"
Trong đó, một người cung kính trả lời: "Thưa bẩm vương gia, thuộc hạ cẩn thận điều tra, thời gian gần đây không chỉ bên trong Tề quốc công phủ không có gì khác thường, mà ngay cả chung quanh phủ cũng thế."
Nguyên Liệt hạ mắt xuống, sắc mặt âm trầm. Lý Vị Ương vừa mới bắt đầu chỉ bị đau đầu, dần dần nằm giường không dậy nổi, bây giờ thậm chí ngay cả tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn, cũng không thể uống một ngụm nước hay ăn một miếng cháo, bệnh như vậy chính là phong hàn sao? Cười nhạo! Bọn hắn đều cho rằng nàng sinh bệnh nặng, Nguyên Liệt lại cảm thấy chuyện này tuyệt đối không phải sinh bệnh đơn giản như vậy. Nghĩ như vậy, trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện ra một người.
Nheo đôi mắt màu hổ phách lại, Nguyên Liệt lạnh lùng nói: "Nạp Lan Tuyết, người này các ngươi cũng không xa lạ? Hiện tại, bản vương ra lệnh các ngươi lập tức đi đến trước mộ của nàng, đem tro cốt của nàng đào ra!"
Trong đó một người chấn kinh: "Nhưng người kia, tro cốt rõ ràng đã..." Bị Quách gia nhị công tử mang đi!
Nguyên Liệt cười lạnh, nói: "Mang đi? Người khác cũng không biết! Dù sao Vị Ương thay nàng xây cái mộ chôn quần áo và di vật, các ngươi hãy tìm cách giả vờ giả vịt đi!"
Chờ bọn hắn đi ra ngoài, Nguyên Liệt nhìn chiếc nhẫn trên tay, cúi đầu nói: "Vị Ương, ta nhất định sẽ cứu nàng."
Chuyện này dặn dò không đến nửa ngày, liền có tin tức truyền tới, nói đã hoàn thành.
Nguyên Liệt sau khi nghe được, ngữ khí cực kỳ giá lạnh mà nói: "Tro cốt phải phái người canh giữ suốt đêm, nếu người kia còn không tới, đem tro cốt đổ xuống sông đi!"
Kết quả, lúc chạng vạng tối liền có hộ vệ mang "khách" trở về Húc Vương phủ, đem người ném trên mặt đất, thủ lĩnh hộ vệ bẩm báo: "Vương gia, chính là người này ở bên ngoài Vương phủ lén lút vụng trộm!"
Nam tử bị ném xuống đất có điểm hung ác, giãy dụa một hồi, mới bụm mặt, chậm rì rì ngẩng đầu, kết quả liền đối mắt trực tiếp với Nguyên Liệt, biểu tình nhất thời ngạc nhiên cực kỳ: "Như thế nào là ngươi!"
Nguyên Liệt cười lạnh nói: "Như thế nào không thể là ta? Tưởng công tử."
Tưởng Thiên cực kỳ cay đắng, nói: "Húc Vương, tại hạ từ sau khi rời khỏi luôn cẩn thủ bổn phận qua ngày, chưa bao giờ tham dự vào chuyện của Tưởng gia, Húc Vương vì sao không thể buông tha tại hạ?"
Nguyên Liệt cười như không cười, gắt gao nhìn chòng chọc Tưởng Thiên, thấy đối phương thần sắc yếu ớt, châm chọc nói: "Tưởng Thiên, nên nói ngươi thông minh, hay còn phải nói ngươi hồ đồ? Ngươi cho rằng chuyện giữa ngươi cùng Nạp Lan Tuyết, ngươi không nói ta sẽ không biết sao? Từ khi Nạp Lan Tuyết bắt đầu cứu người, Gia Nhi liền nói thủ pháp của nàng rất quen thuộc, chẳng qua thấy nàng không có ác ý, cho nên không muốn vạch trần thôi! Ngươi còn giả bộ cái gì!"
Tưởng Thiên vốn yếu ớt lần này ngay cả nửa điểm huyết sắc cũng không thấy, trong con ngươi của hắn chứa đựng sợ hãi thật sâu, nhắm mắt lại, một hồi giống như giải thoát nói: "... Đúng vậy, y thuật của Nạp Lan Tuyết, là ta dạy..." Sau đó, liền biến thành bộ dáng tùy ý xâu xé.
Nguyên Liệt lại đột nhiên xoay người, níu chặt vạt áo trước của hắn, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên, ánh mắt như là đang nhìn một người chết: "Ngươi cho rằng ta phí nhiều công sức như vậy mới bắt được ngươi, vì muốn giết chết ngươi sao? Tưởng Thiên à Tưởng Thiên, không cần quá đề cao mạng của mình!"Nói xong, đem hắn hung hăng ném ở trên mặt đất.
Tưởng Thiên ho khan một hồi, lúc này mới chấp nhận số phận, nhìn biểu tình âm lãnh của Nguyên Liệt, mang một chút khẩn cầu nói: "Chỉ cần ngươi buông tha tro cốt của Nạp Lan Tuyết, ngươi bảo ta làm cái gì, ta đều đồng ý."
Nguyên Liệt lạnh lẽo nói: "Tốt, này là do ngươi nói! Người đâu, chuẩn bị xe!"
Đợi Tưởng Thiên lên xe ngựa, ngồi đối diện với ánh mắt lạnh băng của Nguyên Liệt, dũng khí của hắn đều thoái lui, Tưởng Thiên chỉ có sợ hãi. "Cái kia..." Hắn muốn hỏi một câu là đi nơi nào, muốn làm cái gì, kết quả bị ánh mắt âm lãnh kia đảo qua, lập tức rụt đầu. Nguyên Liệt cũng không để ý đến hắn, một đường bên trong xe ngựa yên tĩnh có thể nghe đến tiếng tim đập bang bang, Tưởng Thiên cố gắng hết sức rụt người, sợ chọc tức người đang mang sát khí này.
Thẳng đến khi xe ngựa dừng lại, Nguyên Liệt mới mở miệng lần nữa, chỉ hai chữ: "Đi xuống."
Tưởng Thiên đã dịch dung, hiện tại hắn xem ra là một lão già ngoài năm mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, Nguyên Liệt cũng không sợ bị người khác thấy, trực tiếp một cước đá văng cửa xe ngựa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương. Tưởng Thiên run rẩy đi ra ngoài, Nguyên Liệt nhảy xuống xe ngựa, hắn bước nhanh vào cửa lớn.
Bên cạnh bọn hắn còn có thị vệ của Húc Vương phủ quây quanh, Tưởng Thiên ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, đến bây giờ, hắn cũng quyết định không chạy, mà chạy cũng chạy không thoát, ngược lại không bằng làm tốt mọi chuyện có khi sẽ được châm chước. Nghĩ là như vậy, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, bốn chữ Tề quốc công phủ to đùng làm cho ánh mắt hắn ngưng tụ, bất tri bất giác sau lưng liền ướt một mảng.
Thấy Nguyên Liệt nhìn mình, Tưởng Thiên vội đi theo, quản gia trên dưới đánh giá hắn một phen, trên mặt mang vẻ thích thú: "Húc Vương điện hạ, sự tình khẩn cấp, mời ngài trực tiếp đến phía sau cùng phu nhân nói chuyện."
Quách phu nhân đã sớm trông mòn con mắt, nhìn thấy Nguyên Liệt, lập tức đi tới: "Húc Vương điện hạ mời tới thần y ở nơi nào?"
Nguyên Liệt hướng đối phương, chỉ vào hắn, nói: "Quách phu nhân, chính là hắn."
Không đợi Tưởng Thiên nói cái gì, đã bị Quách Đạo kéo vào trong viện: "Đã là như vậy, còn mời thần y nhanh chút nhìn xá muội một cái!"
Tưởng Thiên không nói gì, cường bạo bị kéo vào trong phòng, vừa vào cửa liền bị càng nhiều người nhìn chăm chú. Bất quá, người không liên quan rất nhanh liền bị thanh lý ra ngoài, trong gian phòng cũng chỉ còn lại Tưởng Thiên, Nguyên Liệt, Quách phu nhân, cùng với vị thiếu gia Quách gua vừa mới kéo hắn vào.
Nhìn nữ tử nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích trên giường, Tưởng Thiên nhất thời nảy sinh một loại cảm giác không chân thật, một nữ nhân lợi hại như thế, cư nhiên cũng có lúc yếu ớt như vậy, khó mà tưởng tượng. Hắn vươn tay phủ mạch xem bệnh cho Lý Vị Ương, một bên mọi người như ngừng thở, lẳng lặng đợi chờ kết quả của hắn, một lát sau, đôi mắt đang khép hờ của Tưởng Thiên đột nhiên mở ra, biểu tình có vẻ thập phần cổ quái.
Quách phu nhân vội hỏi: "Đại phu, nữ nhi của ta rốt cuộc bị bệnh gì?"
Tưởng Thiên nhìn Quách phu nhân, lại nhìn Nguyên Liệt đứng ở một bên, muốn nói lại thôi.
Nguyên Liệt trong lòng trầm xuống, lạnh lẽo nhìn Tưởng Thiên, nói: "Ngươi cứ nói thẳng đi."
Thấy vậy, Tưởng Thiên đành phải thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Thực không dám giấu, vị tiểu thư này... Cũng không phải là bệnh, thứ tại hạ vô năng vô lực, ta thật sự không thể chữa khỏi cho vị tiểu thư này."