Lí Trường Nhạc cảm thấy không đúng, vội vàng nói: “Muội muội đúng là hồ đồ, bản thân tặng gì cũng quên mất.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương toát ra sự ngạc nhiên: “Đại tỷ, muội tặng cho Đại ca là một nghiên mực bằng ngọc,” sau đó, ánh mắt nàng dừng trên túi thêu uyên ương xinh đẹp, nói: “Đại ca chẳng lẽ nói túi thêu kia sao?”
Sắc mặt Lí Mẫn Phong biến đổi: “Tam muội đã không tặng, vậy là ta nhớ lầm rồi.”
Lí Vị Ương bước đến gần hắn, đột nhiên chỉ vào túi tiền bên hông hắn, kinh ngạc nói: “Ai da, túi tiền này không phải là của Tử Yên sao?” Sau đó, nàng quay đầu lại, nhìn Tử Yên cười mà như không cười, nói, “Cách thêu khéo léo của ngươi với Nhị tiểu thư Lí gia ở Bình thành giống nhau như đúc, đường thêu tinh tế, phối màu diễm lệ, phủ Thừa tướng chúng ta chắc chắn không có người thứ hai có thể thêu được như thế này.”
Mọi người lắp bắp kinh hãi, Lí Thường Như che miệng nói: “Thế này là sao, trên người Đại đường ca sao có thể mang theo túi tiền một nha đầu làm?!”
Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, dùng danh nghĩa chủ tử lặng lẽ tặng túi tiền, lá gan nha đầu này quá lớn!
Sắc mặt Tử Yên chốc lát biến đổi, quỳ rạp xuống đất, run run: “Nô tỳ, nô tỳ nghe theo Tam tiểu thư phân phó mới đem tặng túi tiền…”
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua túi tiền kia, thở dài nói: “Nếu ngươi đã có lưỡng tình tương duyệt với Đại ca thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải minh tu sạn đạo, ám độ trần thương chứ? Ta là muội muội của Đại ca, cho dù có tặng túi tiền, cũng phải tặng loại thêu bằng trình vạn lý (chim bay vạn dặm) hoặc kim thiềm chiết quế (cóc vàng bẻ quế – chỉ vinh quang vô hạn), tặng uyên ương hí thuỷ (uyên ương nghịch nước) thì còn ra thể thống gì?”
(Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: Dùng một hành động giả dối để thu hút sự chú ý của mọi người, trên thực tế có âm mưu khác.)
Bỗng chốc Tử Yên hiểu ra, Tam tiểu thư đã sớm biết bản thân sẽ tặng túi tiền tình chàng ý thiếp qua đó, cũng chắc chắc Đại thiếu gia sẽ nhận, vậy mà bản thân không hề hay biết, từng bước tiến vào cạm bẫy của đối phương! Nhưng mà lúc này, hối hận đã muộn rồi!
Chưa nói đến lão phu nhân, ngay cả sắc mặt Đại phu nhân cũng rất khó coi. Đại thiếu gia còn chưa thành thân, lại coi trọng nha đầu Tử Yên bên người muội muội, làm cho người khác bất giác có hoài nghi nhân phẩm hắn. Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Mẫn Phong, con cũng quá kỳ cục! Đồ của bất kỳ ai cũng dám nhận sao!”
Lí Mẫn Phong liếc mắt nhìn Tử Yên, nhưng vẻ mặt không mấy kích động, “Mẫu thân, con không nghĩ nhiều như vậy, thấy túi tiền này đẹp, thì nhận thôi.”
Chối không còn một mảnh? Nghĩ rất hay! Trên mặt Lí Vị Ương lộ ra sự oán trách: “Đại ca đừng ngượng ngùng, Đại ca đối xử với muội muội luôn rộng lượng, muội muội còn không biết phải cảm tạ thế nào, Đại ca đã thích nha đầu Tử Yên kia, muội muội đương nhiên phải thành toàn rồi.” Nói xong, nàng liếc nhìn Tử Yên.
Sắc mặt Lí Mẫn Phong vẫn như thường ngày: “Tâm ý của muội muội ta nhận, nhưng mà —— “
Lí Vị Ương tươi cười đầy mặt: “Đại ca sao lại nói như thế, Đại ca một người thông minh như vậy, sao có thể không đoán ra lễ vật là do Tự Yên tặng, nếu không thích nàng ấy, cớ sao lại mang túi tiền theo bên người!”
Lí Mẫn Phong sửng sốt, ban đầu hắn muốn để Tử Yên an tâm làm việc cho hắn cho nên mới mang theo túi tiền này, không ngờ rằng túi tiền biến thành vũ khí để Lí Vị Ương công kích hắn, lập tức cười lạnh nói: “Tam muội muội đúng là lanh lợi, nghe ý tứ của muội, thì có vẻ trong lòng ta nghĩ gì muội cũng biết hết!” Lời nói của hắn không đủ sức thuyết phục, dù sao quả thật hắn có dụng tâm kín đáo với Tử Yên, đây cũng không phải chuyện quang minh chính đại gì.
Lí Trường Nhạc nhíu mày, nói: “Tam muội, chỉ là một chút hiểu lầm thôi, muội đừng đa tâm.”
Lí Vị Ương cười nói: “Đại tỷ, Tử Yên từ Bình thành ngàn dặm xa xôi theo muội trở lại Kinh đô, nghĩa vụ của muội là tìm nơi quy túc tốt cho nàng ấy. Đại ca đã thích nàng ấy như vậy, nàng ấy cũng say đắm, ta thật tâm thật lòng thành toàn.” Nàng nhìn thoáng qua Lí Mẫn Phong mày rậm nhíu chặt: “Tuy rằng Tử Yên thân phận thấp kém, nhưng đi theo Đại ca làm nha đầu hồng nhan thêm hương thì vẫn được, Đại ca nhận tín vật đính ước của nàng ấy rồi, chung quy cũng không thể giẫm đạp lên tâm ý của nha đầu kia như vậy, truyền ra ngoài đúng là không hay.”
Tam phu nhân hơi mỉm cười, cúi đầu uống trà.
Sắc mặt Đại phu nhân âm trầm, Nhị phu nhân yên lặng lắng nghe, lúc này mới cười nói: “Đúng là phải chúc mừng Phong nhi, ta thấy nha đầu kia chẳng những vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn thông minh lanh lợi, hiếm thấy.”
Lí Thường Như cũng phụ hoạ theo: “Đúng đó, Tử Yên là nha đầu thông minh, lần trước muội xin Tam muội lấy nàng ấy, Tam muội còn không nỡ buông tay kia! Lần này Đại ca đúng là nhặt được món hời rồi!”
Món hời cái chó má! Mày Đại phu nhân nhíu thật chặt, trong mắt lạnh băng, lão gia ghét nhất là đám thiếu gia cấu kết làm bậy với nha đầu, Lí Mẫn Phong vừa mới trở về đã coi trọng nha đầu trong phòng muội muội, lão gia còn không bị chọc đến tức điên! Nhưng Lí Mẫn Phong rõ ràng biết người tặng túi tiền là Tử Yên, vì sao lại nhận lấy, Đại phu nhân càng thêm buồn bực, tức giận: “Nha đầu kia nhu thuận lanh lợi như vậy, thì trước tiên đi theo ta, chờ dạy dỗ xong sẽ đưa đến Tu Trúc viện.”
Dù thế nào, cũng không thể để một con hồ ly tinh đến phòng con trai mình! Đại phu nhân quyết định xong chủ ý!
“Đã như thế, mong mẫu thân quản giáo Tử Yên.” Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Lí Mẫn Phong: “Nếu Đại ca không tốt với muội như vậy, thì nha đầu Tử Yên kia hiểu chuyện nghe lời như vậy, muội tuyệt đối không chịu bỏ người mình yêu thích.”
Dù sao mọi chuyện sẽ xong xuôi ngay lập tức, nha đầu Tử Yên kia ở lại chỗ Lí Vị Ương cũng không dùng để làm gì.
Tử Yên nghe xong, trên mặt lộ ra sự vui sướng. Mặc kệ Tam tiểu thư có dụng tâm gì, cuối cùng nàng vẫn được như ý nguyện bước vào viện của Đại thiếu gia!
Trong lòng Lí Mẫn Phong có chút căm tức, nhưng lại nghĩ đến hôm nay Lí Vị Ương sẽ phải trả giá lớn cho những hành động của nàng ta, thì tươi cười trên mặt được khắc sâu thêm ba phần, đặt chuyện này sang một bên, nháy mắt với Lí Trường Nhạc.
Lí Trường Nhạc hiểu ý, nở nụ cười đi đến, cầm ly trà lão phu nhân đặt trên bàn: “Lão phu nhân, nhân lúc còn nóng uống một ngụm trà đi.”
Theo bản năng lão phu nhân định nhận lấy, Lí Trường Nhạc vừa đưa ra, đột nhiên khẽ kêu một tiếng, ly trà rơi xuống đất, nước trà văng khắp nơi!
Hành động này, làm mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
Nha đầu vội vàng chạy đến, động tác nhanh nhẹn thu dọn mảnh vỡ, Lí Trường Nhạc bộ dáng ngượng ngùng, bỏ qua dáng vẻ tôn quý của mình cúi người, như đang giúp dọn dẹp, làm đám nha đầu càng thêm sợ hãi.
Đúng lúc này, Lí Trường Nhạc đột nhiên hả một tiếng, nhặt một mảnh nhỏ trên đất lên, nói: “Đây là cái gì?”
Nha đầu Lục Tân cười nói: “Hồi bẩm Đại tiểu thư, đây là Hồng Tham lão phu nhân hay ăn.”
Hồng Tham rất trân quý, chẳng những bổ nguyên khí, còn bổ máu, có khả năng dưỡng tâm an thần, hương vị lại rất đắng, vì thế bình thường Hồng Tham được đun cùng canh vịt, hoặc là cắt Hồng Tham thành lát, uống cùng với trà. Về điểm này, Lí Trường Nhạc rõ ràng biết, vì sao còn hỏi như thế? Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Lí Trường Nhạc lại lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, nắm chặt lát Hồng Tham trong tay, lão phu nhân nhìn thoáng qua, nói: “Sao thế?”
Mày liễu của Lí Trường Nhạc hơi nhíu lại, rất bất an: “Đây không phải là lát Hồng Thâm, đây rõ ràng là Tô Tử.”
Lí Vị Ương nghe xong, ánh mắt bỗng nhiên biến lạnh, rốt cuộc cũng đến!
—— Lời ngoài truyện ——
PS: có nàng hỏi kiếp trước Lí Trường Nhạc gả cho Thác Bạt Chân hẳn đã hai mươi lăm tuổi, vì sao trễ như vậy còn chưa gả ra ngoài, vấn đề này là có nguyên nhân, về sau sẽ nhắc tới (^o^)/~