Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 49: Tất cả các mưu đồ



Đại phu nhân cười, thẫn thờ nói: “Đúng vậy, phụ thân con chắc chắn không từ bỏ hy vọng, cho nên kế hoạch này sẽ không ngừng lại, chỉ khác nhau ở chỗ do ai chấp hành mà thôi. Con không được, còn có Thường Tiếu Thường Hỉ, không được việc thì còn cả Thường Như ở Nhị phòng, hiện giờ còn thêm Lí Vị Ương thông minh lanh lợi. Con vợ cả hay con thứ xuất, cũng chỉ để đẹp mắt, quyền quyết định vẫn trong tay phụ thân con.”

Ngón tay Lí Trường Nhạc dần lạnh run, rốt cuộc trong lòng cũng hơi phát hoảng.

Đại phu nhân thấy đã đạt đến hiệu quả cần thiết, không hù doạ nữa: “Nói thật cho con biết, mặc kệ là Thường Tiếu Thường Hỉ, hay là những người khác, cũng chỉ là quân cờ tìm hiểu trước khi chính thức hành động của Lí gia, chờ mấy đứa nó trưởng thành, tác dụng rất nhiều, nhưng tóm lại một câu, đều là đá rải đường cho con. Hiểu chưa? Cho nên, con tuyệt đối không được sai lầm điều gì, càng không thể kéo cả Đại ca con liên luỵ theo.”

Trong mắt Lí Trường Nhạc như có dòng nước lưu động, dưới ánh nến càng xinh đẹp động lòng người: “Mẹ —— “

Đại phu nhân vỗ vỗ tay nàng ta, nói: “Con là viên ngọc tốt đẹp như vậy, sao có thể đồng quy vu tận cùng nát với một viên ngói chứ? Mẹ có thể nhịn, thì con cũng nhịn được, chậm rãi chờ thời cơ đi.”

Lí Trường Nhạc cúi đầu, thật lâu sau không cất tiếng đáp lời, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Gần cuối năm, một trận tuyết bao phủ toàn bộ Đại Lịch, các quan to quý nhân Kinh đô đều uống rượu ngắm tuyết, vui vẻ vô cùng, nhưng mà dần dần, tất cả mọi người không còn cười nổi nữa, bởi vì trận tuyết này rơi hơn nửa tháng, tạo thành thiên tai, mười vạn người ở biên thuỳ Tây Nam gặp tai hoạ, Hoàng đế bị chấn động, hạ lệnh giảm bớt chi tiêu, khai thương cứu tế, cũng giao trách nhiệm cho văn võ bá quan tìm đối sách. Trong thời gian ngắn, tấu chương như hoa tuyết bay lên bàn của Hoàng đế.

Trong đình nghỉ chân, Thác Bạt Chân mặc trường bào màu lam đậm, vạt áo cùng cổ tay áo thêu bức đồ tiên hạc trên biển mây bằng chỉ bạc rất tỉ mỉ, xứng đôi với đai lưng vàng chạm trổ, đeo ngọc bội xanh biếc màu trúc, thoạt nhìn phong tư tiêu sái hơn người. Quân cờ màu đen trong tay hắn, chậm chạp vẫn chưa hạ xuống.

Lí Mẫn Phong nhìn hắn, khẽ cười nói: “Tam điện hạ còn đang lo lắng tình hình thiên tai sao?”

Trên mặt Thác Bạt Chân có biểu cảm kỳ diệu chợt loé, cuối cùng đặt quân cờ xuống: “Đâu có, chính sự đã có Thái tử chăm lo, ta chỉ làm người rảnh rỗi hưởng phú quý mà thôi.”

Lí Mẫn Phong thản nhiên nói: “Tam điện hạ, người và thần đã tương giao nhiều năm, người cần gì phải giấu giếm thần?”

Thác Bạt Chân không giấu giếm tâm tư bản thân nữa, chỉ cười nhạt, nói: “Mẫn Phong huynh, hình như đã có cách giải quyết tình hình thiên tai rồi?”

Lí Mẫn Phong hạ một quân cờ trắng xuống, thuận miệng nói: “Nói đến nói đi vẫn chỉ là khai thương mở lương khố, lỗ tai bệ hạ sắp đóng kén đến nơi rồi.”

Thác Bạt Chân gật đầu, cười nói: “Đúng thế, phụ hoàng hai ngày nay triệu tập đám quan lại mắng mấy lượt, ra lệnh trong ba ngày phải nghĩ ra thượng sách trị tận gốc tình hình thiên tai, đáng tiếc, vẫn chưa ai có gan hiến kế.”

Có lẽ không phải không dám, mà là ai cũng không nguyện ý đem quyền thế cùng địa vị của mình đi mạo hiểm. Lí Mẫn Phong không nói thẳng ra, chỉ thúc giục: “Tam điện hạ, đến lượt người.”

Thác Bạt Chân không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía sau Lí Mẫn Phong, Lí Mẫn Phong kinh ngạc, quay đầu lại nhìn. Thấy trên hành lang gấp khúc thật dài, có ba thiếu nữ dẫn theo một đám ma ma nha đầu thướt tha đi đến. Thiếu nữ đi đầu mặc quần áo màu đỏ tươi, thêu mẫu đơn diễm lệ lại không hề tục diễm, mỗi một cử động đều có linh khí bức người… Hai bên hành lang phủ đầy hoa mai giống quý hiếm, đang nở rộ, cảnh đẹp hoa mai ngạo tuyết, lại bị sự xinh đẹp của Lí Trường Nhạc làm mờ nhạt đi.

Lí Mẫn Phong vội quay lại nhìn Thác Bạt Chân, quả nhiên, trong ánh mắt đối phương vừa xẹt qua một tia động lòng.

Trong lòng Lí Mẫn Phong cười thầm, trên đời này không có nam nhân nào nhìn thấy muội muội mình không động tâm, dù Thác Bạt Chân tính cách lạnh lùng, cũng chỉ là một nam nhân tầm thường. Hắn nhíu mày nói: “Trường Nhạc muội đúng là biết chọn thời gian, sớm không đến muộn không đến, lại đến ngay lúc này, làm hại Tam điện hạ quên cả chơi cờ!”

Lí Trường Nhạc nhìn Thác Bạt Chân, cười khéo léo nói: “Có việc trì hoãn nên đến chậm, Trường Nhạc lấy trà thay rượu, tạ tội với Tam điện hạ.”

Thác Bạt Chân cười ha ha, đứng dậy đáp lời: “Thế sao được, Đại tiểu thư mỹ nhân như vậy, cho dù có phải chờ cả đời cũng cam tâm tình nguyện.”

Lời này dường như có thâm ý, sắc mặt Lí Trường Nhạc đỏ ửng, nhớ tới mẫu thân từng nhắc nhở, trước khi đế vị của hắn chưa rõ ràng, không được dao động gì hết, lập tức chỉnh trang lại vẻ mặt, dè dặt ngồi xuống, nói: “Đây là hai muội muội của Trường Nhạc, Thường Hỉ cùng Thường Tiếu, lần trước Tam Hoàng tử đã gặp qua.”

Ánh mắt Thác Bạt Chân lướt qua Lí Thường Tiếu trên mặt mang theo sự ngượng ngùng cùng Lí Thường Hỉ ánh mắt toả sáng khi nhìn mình, mỉm cười gật đầu. Chỉ là nữ nhi thứ xuất, không cẩn phải để ý.

Lí Thường Tiếu cúi đầu xuống, bản thân mình chỉ tới làm nền, mọi chuyện không cần cất tiếng, đừng đoạt sự nổi bật của Đại tỷ là được.

Lí Thường Hỉ lại không giấu được nét ửng đỏ trên khuôn mặt, lúc trước nàng còn lo lắng vết sẹo sẽ ảnh hưởng đến chuyện xuất giá, hôm qua một mình Đại phu nhân đến chỗ nàng, dặn dò nhất định phải đối xử thật tốt với Tam điện hạ, trong lời nói còn có ý hứa gả, làm nàng mừng rỡ vô cùng. Tuy rằng Tam điện hạ xuất thân không cao, mà dù sao cũng có dưỡng mẫu Võ Hiền phi địa vị cao quý, ngay cả tương lai không thể bước lên ngôi vị đế vương, ít nhất cũng là thân vương quyền cao chức trọng! Hôn sự tốt như vậy không ngờ mẫu thân lại nghĩ đến nàng, làm cho sự oán hận ban đầu vì Tuyết Lí hương bỗng chốc phai nhạt đi rất nhiều.

“Vừa rồi Tam điện hạ lo lắng vì tình hình thiên tai sao?” Trong đình có lò sưởi, trên lông mi Lí Trường Nhạc rất nhanh đã vương những giọt tuyết, cùng với đôi mắt đẹp khẽ động, khí chất cao quý xa hoa, làm người khác sinh ra ý tưởng muốn che chở thân cận, có cảm giác không đành lòng làm hư hại.

Thác Bạt Chân gật đầu, nhìn từng bông tuyết lớn đang rơi phía ngoài đình, trong mắt toát ra sự sầu lo.

Lí Trường Nhạc mỉm cười, đang định nói chuyện, lại thấy trong tuyết có một nha đầu, cầm ô trúc, bên dưới ô còn có nữ tử trẻ tuổi khoác áo lông hồng, phấn điêu ngọc mài, trong nháy mắt khi nhìn thấy người đó, khoé môi Lí Trường Nhạc mím lại, rồi rất nhanh thả lỏng ra, trong mắt hiện lên ánh sáng khiếp người, biểu cảm dữ tợn trong nháy mắt biến mất như chưa từng tồn tại.

Lí Thường Hỉ nhíu mày, nói: “Lí Vị Ương, ngươi ở đó làm gì!”

Lí Vị Ương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua những người ngồi trong đình, bờ môi khẽ nhướng lên thành nụ cười, cố ý đi qua thật chậm: “Vị Ương bái kiến Tam điện hạ, Đại ca, Đại tỷ.”

Lí Thường Hỉ dùng ánh mắt hèn mọn nhìn qua ly trà nhỏ trong tay nàng: “Thời tiết lạnh như vậy, dân chúng đang gặp thiên tai, ngươi còn có tâm tư thu thập nước tuyết trên hoa mai, quả nhiên là vô tâm vô phế.”

Lí Vị Ương nở nụ cười: “Trăm việc chữ hiếu đứng đầu, ta thu thập nước tuyết trên hoa mai cho lão phu nhân, sao thế, Ngũ muội có ý kiến?”

Lí Thường Hỉ sửng sốt, lập tức hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.

Lí Trường Nhạc nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, dịu dàng nói: “Muội muội, thời tiết lạnh giá, muội phải bảo trọng mới tốt.”

—— Lời ngoài truyện ——

Hôm nay thật buồn, chẳng có lời gì để nói hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.