Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 51: Lấy làm của riêng



“Thứ tư giảm, miễn thuế. Phái sứ giả đến khu thiên tai thăm hỏi tuyên cáo miễn thuế ba năm cho nạn dân, để nạn dân cảm động trước ân đức của bệ hạ. Làm như vậy, không chỉ giảm thuế, mà còn bình ổn được sự oán hận của dân chúng. Thứ năm, thành lập Thường Bình thương. Đây là biện pháp dùng sau khi bình ổn thiên tai, khi giá cả lương thực thị trường rẻ mạt thì đến chỗ nông dân thu mua lương thực để dự trữ; đến khi giá cả lương thực tăng cao, thì giảm giá bán lương thực dự trữ để bình ổn lại giá, tương lai có chỗ nào phát sinh thiên tai, cũng có thể dùng lương thực dự trữ để cứu tế, đây mới là biện pháp tốt về lâu về dài.”

Mọi người nghe xong thì nhìn nhau, khiếp sợ không nói nên lời, Thác Bạt Chân vỗ mạnh hai bàn tay, nói: “Hay! Hay! Đúng là biện pháp hay!”

Khuôn mặt Lí Trường Nhạc vẫn như thường ngày, nhưng trong đôi mắt đẹp đã tràn ngập oán hận, nàng thật sự không ngờ, Lí Vị Ương lại có thể nói ra những điều đó, càng quan trọng hơn là, ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, đối phương nói rất có đạo lý! Nàng không thể tin được, dù thế nào cũng không thể tin được!

“Năm biện pháp cứu tế này tuy hơi đơn giản, nhưng quả nhiên là biện pháp hay!” Đúng lúc này, đột nhiên có một người đi vào đình, làm mọi người đều kinh ngạc.

Chính là Lí Tiêu Nhiên đang mang vẻ mặt tươi cười.

Ban đầu Lí Mẫn Phong bị kinh sợ, sau đó đột nhiên đứng lên, cười nói: “Đúng vậy, năm biện pháp cứu tế của Trường Nhạc, quả nhiên không giống người thường, chỉ sợ nam tử khắp thiên hạ cũng không so bì được với muội!”

Tất cả mọi người sửng sốt một lúc, ngay sau đó Lí Thường Hỉ là người đầu tiên đứng lên: “Đúng vậy, Đại tỷ đúng là khó tin, có thể nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy, đúng là làm gương cho nữ tử toàn thiên hạ!”

Lí Tiêu Nhiên sửng sốt một chút, sau đó đứng yên tại chỗ, nhất thời không nói chuyện.

Thác Bạt Chân nhíu mày, ánh mắt đảo qua Lí Trường Nhạc sắc mặt đang đỏ lên, nhưng không nói lời nào.

“Rõ ràng là tiểu thư chúng ta ——” Bạch Chỉ buột miệng nói.

Lí Mẫn Phong nghiêm khắc quát lớn: “Im mồm! Chủ tử nói chuyện, nha đầu ngươi dám đứng đó xuyên tạc!”

Bạch Chỉ bị vẻ mặt nghiêm nghị lời nói sắc bén của hắn doạ, sắc mặt kinh động nghi ngờ nhìn về phía Lí Vị Ương. Không chỉ nàng, mà tất cả mọi người ngồi trong đình đều nhìn về phía Lí Vị Ương.

Lí Mẫn Phong bước lên một bước, khuôn mặt tuấn mỹ bao trùm bởi sự lạnh lùng: “Tam muội, muội nói Trường Nhạc có phải là một kỳ nữ hay không?!”

Lấy công lao của người khác đem làm của riêng, đôi huynh muội này đúng là cực kỳ vô liêm sỉ. Lúc này Thác Bạt Chân đang cúi đầu uống trà, nội đấu Lí gia, không can hệ đến hắn, thứ hắn muốn, chỉ là kết quả.

Lí Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lí Vị Ương, trong lòng hiện lên một tia áy náy, ngay sau đó cười to nói: “Đúng vậy, Trường Nhạc đúng là rất giỏi, đề bài khó ngay cả ta là Thừa tướng còn không giải quyết được, vào tay con lại giải quyết dễ dàng! Quả nhiên là nữ Gia Cát!”

Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón trỏ nhẹ nhàng phất qua làn váy xinh đẹp của mình, che giấu nụ cười trào phúng lơ đãng lộ ra bên môi.

Lí Vị Ương, ngay cả năm biện pháp này do ngươi đề xuất thì thế nào, mọi người ở đây, có ai sẽ làm chứng cho ngươi?! Mẹ nói rất đúng, ngươi chỉ là đồ tiện nhân, nhất định phải làm đá rải đường cho ta! Nghĩ đến đây, nàng dịu dàng cười sâu hơn: “Phụ thân quá khen, con chỉ vì dân chúng phân ưu giải nạn mà thôi, không có gì đáng giá để khoe.”

Lại còn da mặt dày thừa nhận, Lí Vị Ương thiếu chút nữa cười ra tiếng. Kiếp trước, nửa tháng trước khi Thác Bạt Chân đăng cơ, phía đông Đại Lịch đột nhiên có một trận đại hồng thuỷ, Thác Bạt Chân tự mình đến khu thiên tai cứu tế, bản thân mình cũng đi cùng hắn, nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trăm ngàn dân chúng không có nhà để về, mười lăm mưu sĩ căn cứ theo tình trạng thực tế ở địa phương, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, nghĩ ra biện pháp ứng đối. Nhưng mà lúc đó, những lý luận này chỉ là vụn vặt, không thành hệ thống, hiện giờ nàng suy tư lại một lượt, chải chuốt thành một bộ lý luận như vậy.

Lí Tiêu Nhiên áy náy liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, ông thật không ngờ, nữ nhi ông không thèm liếc mắt đến lại có được những ý nghĩ thông minh như thế, nhưng mà – bản thân mình tỉ mỉ bồi dưỡng Lí Trường Nhạc nhiều năm, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất để Lí Trường Nhạc xuất hiện, có thể để Hoàng thất chú ý đến, có năng lực tạo thanh danh tốt trong dân chúng. Nếu Vị Ương cũng lớn lên bên mình, nếu Vị Ương cũng có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, có khả năng mình sẽ không bỏ qua sự nỗ lực của Vị Ương, chuyện đã đến nước này, đâm lao đành phải theo lao.

Thấy bên này đã đưa ra kết luận, Thác Bạt Chân cười nói: “Đã như vậy, hôm nay ta sẽ dâng tấu sớ, bẩm báo năm biện pháp cứu tế với Phụ hoàng, đến lúc đó, sẽ luận công ban thưởng cho Đại tiểu thư.”

Đuôi mày Lí Trường Nhạc giãn ra, lần đầu tiên, nở nụ cười đầy mỹ mãn.

Từ đầu đến cuối, Lí Vị Ương không nói nửa chữ.

Từ đình trở về, Bạch Chỉ thở phì phò, Lí Vị Ương nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Ngươi làm sao thế?”

“Tiểu thư, tiểu thư sao người như không có chuyện gì xảy ra thế! Chủ ý kia rõ ràng là tiểu thư nghĩ ra, sao có thể để Đại tiểu thư đoạt đi toàn bộ công lao! Nô tỳ nghe người ta nói, bởi vì văn võ bá quan không nghĩ ra được biện pháp tốt, cho nên bệ hạ đã hạ chiếu dân gian, bất luận nam nữ, chỉ cần có phương pháp cứu tế, nam sẽ được làm quan tiến chức, nữ phong thưởng cáo mệnh (phong tước) kìa!”

“Ồ, thật không?” Lí Vị Ương nghe thấy có điểm mới lạ, nhưng không hề để ý đến.

Bạch Chỉ tính tình ổn trọng, hiếm khi nóng nảy như lúc này: “Hiện tại trong nhà tiểu thư chỉ có lão phu nhân che chở, nhưng mà Đại tiểu thư chung quy cũng là cháu gái của lão phu nhân, lão phu nhân bản tính còn thương người, không thể không chú ý đến các tiểu thư khác, huống chi lão phu nhân dù sao tuổi đã lớn, tương lai sẽ có lúc không bảo vệ được tiểu thư, đến lúc đó, tiểu thư phải làm thế nào bây giờ!”

Lí Vị Ương không ngờ Bạch Chỉ sẽ nói như vậy, nhìn về phía nàng ấy: “Bạch Chỉ, ngươi có thể nói với ta những lời này, ta rất vui.”

Bạch Chỉ gấp đến mức dậm chân, “Tiểu thư à, giờ là lúc nào rồi, sao tiểu thư chẳng có chút sốt ruột nào thế! Chẳng lẽ thật sự để lửa cháy đến người tiểu thư mới thấy vui sao!”

Mặc Trúc đứng bên nghe xong, khuyên: “Tiểu thư, chuyện này có nên nói cho lão phu nhân —— “

“Không cần, lão phu nhân đã rất quan tâm đến ta rồi, đừng vì những chuyện vụn vặt mà làm phiền người.” Lí Vị Ương đứng dậy, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, chậm rãi, lộ ra nụ cười.

Năm biện pháp cứu tế? Lí Trường Nhạc, ngươi chậm rãi chờ phong thưởng đi.

Thác Bạt Chân không hề nuốt lời, rất nhanh đã sửa sang lại năm biện pháp cứu tế rồi viết tấu chương dâng lên, Hoàng đế xem xong long tâm đại duyệt, lại nghe nói là mưu lược trưởng nữ mới mười lăm tuổi trong nhà Lí Thừa tướng nghĩ ra, ca ngợi Lí Thừa tướng ngay trên triều, cũng hứa hẹn chỉ cần tình trạng thiên tai qua đi, lập tức ban thưởng tương ứng, trong thời gian ngắn, vô số văn nhân viết thơ viết văn ca tụng mỹ mạo, tài trí, cùng với tình cảm yêu nước thương dân của Lí Trường Nhạc, có thể nói, trưởng thiên kim của Lí Thừa tướng, bỗng chốc được người Kinh đô nâng lên tận trời, hoàn toàn khác biệt so với đám thiên kim danh môn xuất đầu lộ diện, khoe khoang cầm kỳ thi hoạ, đây là công tích thực tế, tương lai sẽ được ghi tên vào sử sách, vinh danh ngàn đời.

Trên mặt Đại phu nhân, liên tục nửa tháng, đều là tươi cười mừng rỡ không giấu được, không chỉ riêng bà ta, ngay cả người bên cạnh Đại tiểu thư, lương tháng đều được tăng lên gấp hai lần, ai ai cũng cười không khép được miệng, hạ nhân các phòng khác dần dần cũng thấy quen mắt.

Giữa những tiếng reo hò mừng rỡ, chỉ có Lí Vị Ương lặng yên không một tiếng động, chờ đợi tai hoạ buông xuống đầu Lí Trường Nhạc…

—— Lời ngoài truyện ——

Nói đi cũng phải nói lại, nữ chính đúng là lương thiện, đem công lao lớn như vậy tặng cho tỷ tỷ, cuối cùng ta cũng có thể làm tiểu bạch hoa lương thiện một lần ~(≧▽≦)/~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.