Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Lí Vị Ương nhướng mày: “Ai?”
“Tiểu thư, nô tỳ là Mặc Trúc.” Mặc Trúc thấp giọng nói, sự sốt ruột trong giọng nói làm cho Lí Vị Ương có dự cảm không tốt.
“Vào đi!”
Mặc Trúc vừa bước vào nhìn thấy Lí Mẫn Đức, thoáng giật mình, hai mắt đỏ hồng nói: “Tiểu thư, Tam phu nhân… Tam phu nhân không ổn rồi…”
Trong lòng Lí Vị Ương đau xót, theo bản năng lập tức nhìn về phía hắn, biểu cảm của thiếu niên giờ phút này không có gì khác thường, như thể không nghe được tin tức dưỡng mẫu bệnh tình nguy kịch, mà là chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình, nhưng tay hắn đang run rẩy, ánh mắt chuyển động, sự đau xót rõ ràng khó có thể che giấu.
Hắn vẫn là một đứa trẻ… Lí Vị Ương nắm chặt lấy tay hắn.
Lí Mẫn Đức nhìn về phía nàng, lập tức cười, nói: “Ta muốn trở về ngay lập tức.”
“Ta đi cùng đệ.” Lí Vị Ương thở dài, nhẹ giọng nói.
Trong phòng Tam phu nhân, một sợi dây màu đỏ thật mảnh được kéo ra từ trong màn giường, Thái y lão phu nhân mời riêng tới đang cầm đầu còn lại để bắt mạch. Lão Thái y râu bạc phơ dài quá ngực, ánh mắt khép hờ, môi lẩm nhẩm, dường như đang cân nhắc gì đó. Tuy ban ngày Lí Vị Ương đã nhìn thấy sắc mặt bệnh tật yếu ớt của Tam phu nhân, nhưng lúc này nhìn lại, trái tim vẫn đập thật nhanh. Tam phu nhân vốn dịu dàng, hiện giờ gầy ốm đơn bạc, nằm dưới tầng tầng lớp lớp chăn gấm, hô hấp dồn dập, như thể hơi tiếp theo sẽ không thở nổi nữa, sắp bị đứt quãng.
Lúc này lão phu nhân đang ngồi cách đó không xa, sốt ruột nhìn Thái y. Đại phu nhân cùng đám người Nhị phu nhân ngồi bên cạnh. Lão phu nhân mất đi một người con, người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh, hiện giờ con dâu cũng muốn bỏ đi, ngẫm lại đúng là rất khổ sở. Những tỳ nữ thân cận của Tam phu nhân đều muốn khóc, nhưng hiện tại không ai dám khóc. Bởi vì Tam phu nhân dù sao vẫn còn chưa chết. Khóc bây giờ, tương đương với việc rủa bà chết.
Sắc mặt Đại phu nhân bình thường, nhưng Lí Vị Ương có thể nhìn ra cảm xúc chân thực hiện giờ của bà ta. Bà ta xoay mặt đi như sợ bị người khác phát hiện bí mật trong lòng, bả vai hơi rung động. Hiên giờ bà ta nhất định rất sốt ruột, nhất định rất hưng phấn, chỉ ngóng trông Tam phu nhân chết sớm một chút!
Lí Vị Ương thấy tình cảnh này, như thể bị một tảng đá lớn đè nén trong lòng. Một ngọn lửa giận, từ đáy lòng hừng hực bốc lên, kèm theo đó, còn có ý hận sâu sắc.
Đại phu nhân vừa thấy Lí Mẫn Đức đến, nhíu mày nói: “Mẫu thân ngươi bệnh nặng như vậy, sao ngươi còn chạy loạn khắp nơi?”
Mọi người nhìn Lí Mẫn Đức, lộ ra biểu cảm khó lường.
Hắn lại không thèm nhìn những người khác, chỉ chạy đến bên giường.
Nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, trái tim hắn càng trở nên sâu không thấy đáy, nhớ lại trước kia Tam phu nhân đầy đặn, vĩnh viễn mang vẻ mặt dịu dàng, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, hoảng hốt cảm thấy người nằm đây không phải là mẫu thân của mình. Nhưng sự hoảng hốt này rất nhanh đã tiêu tán, sau đó trái tim đau như bị dao cứa.
“Mẫu thân, con đến rồi.” Miệng Lí Mẫn Đức để gần sát tai bà, khẽ nói. Mắt Tam phu nhân bỗng mở ra, ánh mắt bà đã không đục ngầu như mấy ngày trước, không chỉ rõ ràng tỏa sáng, thậm chí còn có vài phần tỉnh táo.
Lí Vị Ương đứng bên nhìn thấy, bất giác thở dài.
“Vị Ương!” Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói mỏng manh của Tam phu nhân, gọi nàng đến gần. Lí Vị Ương bước qua tấm rèm lụa, Tam phu nhân đưa tay, cầm lấy cổ tay nàng.
Tay bà vừa gầy lại lành lạnh, Lí Vị Ương hơi chấn động, nhưng một lát sau đã cảm thấy từ bàn tay bà truyền đến lực lượng có thể làm người khác an tâm, lúc cúi đầu nhìn bà, phát hiện trong mắt bà tỏa ra ánh sáng cho tới giờ mình chưa từng thấy. Đó là sự tuyệt vọng, thậm chí là cầu xin.
“Vị Ương.” Cổ họng bà khàn khàn, giọng nói cũng run run: “Con là một đứa nhỏ nặng tâm tư…” Nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt kia tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng cuối cùng không nói gì cả. Chỉ lộ ra nụ cười khổ thương hại cùng từ ái, mỏng manh như tơ.
Lí Vị Ương nhìn bà, trịnh trọng gật đầu, nói: “Con thề với trời, chuyện đã đáp ứng với người, tuyệt đối không đổi ý.”
Cuối cùng Tam phu nhân liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, nở nụ cười, rồi bàn tay trượt khỏi cổ tay Lí Vị Ương, vô lực rơi xuống chăn gấm.
Lão phu nhân nhắm mắt, yên lặng rơi lệ, nha đầu ma ma đã kiềm chế thật lâu rốt cuộc đã có thể khóc ra tiếng. Lí Vị Ương không rơi một giọt nước mắt nào. Không phải nàng không thấy đau thương, mà là nàng không khóc được. Ngực nàng, dường như có cái gì bị tắc nghẽn, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Ngoại trừ sự đau thương khi mất đi một người bằng hữu, nàng còn cảm thấy có gì đó rất quan trọng trong lòng đã sụp đổ. Tinh thần nàng phảng phất như mất đi trụ cột. Hiện giờ nàng mới phát hiện, đối với nàng mà nói, có lẽ Tam phu nhân không chỉ đơn giản là một minh hữu.
Đại phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau nước mắt như cực kỳ thương tâm, nhưng không giấu được khóe miệng hơi nhếch lên, bà ta đang khóc vì vui sướng, thì bỗng nhiên cảm thấy có sự đau đớn như bị kim đâm, hé mắt ra nhìn, phát hiện Lí Mẫn Đức đang phẫn nộ nhìn chằm chằm bà. Trong mắt ngoại trừ phẫn nộ còn có thù hận thật sâu.
Rất nhanh Đại phu nhân đã ý thức được, hành vi của mình bị đứa nhỏ này biết hết, bà cười lạnh lùng, quay đầu đi không thèm để ý, tiếp tục lấy khăn lau nước mắt giả vờ giả vịt. Tuy bên ngoài giả bộ không thèm để ý, nhưng tim bà đập thật nhanh, bởi vậy cảm thấy nóng nực: Mọi chuyện rõ ràng đã an bài hoàn hảo không một kẽ hở, sao có thể bị một đứa trẻ biết được? Đúng là phiền toái!
Lúc này, người bên ngoài đã bắt đầu đi lo liệu, tin tức Tam phu nhân qua đời, bỗng chốc làm rất nhiều người bất ngờ.
Lúc còn sống Tam phu nhân thích đơn giản, lễ tang lão phu nhân cũng làm theo ý người, không phô trương quá mức, bởi vậy thời gian lo việc tang lễ không dài, nhưng dù sao bà cũng là người có thân phận, nên quan to quý nhân Kinh đô đều tới cửa phúng viếng, Đại phu nhân ra mặt chủ trì tang sự, mọi chuyện làm rất gọn gàng ngăn nắp, người nào cũng nói bà hiền đức hào phóng, xử sự công đạo, lại không biết rằng bà ta mới là thủ phạm phía sau hại chết Tam phu nhân.
Người nghi ngờ chuyện này, chỉ có Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức mà thôi. Sau đó, Lí Vị Ương cố ý phái người đi điều tra sự kiện nửa tháng trước, chỉ có điều chuyện đó xảy ra từ nhiều ngày trước, chỉ nói được đôi câu vài lời, nghĩ qua cũng biết, Đại phu nhân đã dám làm, tất nhiên sẽ diệt trừ hết nhân chứng cùng chứng cớ.
Lí Vị Ương cảm thấy áy náy, nếu Tam phu nhân không dốc hết sức trợ giúp mình, có lẽ Đại phu nhân đã không động thủ nhanh như vậy. Hiện giờ, nàng rất rõ ràng, người tiếp theo Đại phu nhân đối phó, chính là bản thân. Chỉ có điều Lí Vị Ương không giống Tam phu nhân, trải qua kiếp trước, nàng hiểu khá rõ những thủ đoạn ngấm ngầm hại người này, hơn nữa thường ngày cố ý đề phòng, Đại phu nhân nhất thời không có cơ hội xuống tay.
Vì Tam phu nhân qua đời, lễ mừng năm mới sắp đến, nhưng mọi người đều không có hứng thú, không thấy bao nhiêu sắc mặt vui mừng. Hơn nữa sau chuyện lần trước lão gia không muốn gặp Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đành ở trong phòng cả ngày không ra ngoài, trong lòng Đại phu nhân buồn bực, trừng phạt nặng không ít nha đầu phạm lỗi.
Từ khi thiên tai qua đi, bệ hạ bình định bạo loạn khu thiên tai, trấn an dân tâm, giết hết một đám tham quan, đến cuối năm, số người lui tới Lí gia bắt đầu tăng lên, trong tay Lí Thừa tướng nắm quyền lực phân bổ quan lại mới, kết quả bị người khác đi đến mòn cả cửa lớn.
Thác Bạt Chân dưới sự ám chỉ của Thái tử, tự mình đến Lí gia một chuyến, không ngờ chạm mặt cỗ kiệu của Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ.
Trên mặt Thác Bạt Chân hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Hôm nay sao Ngũ đệ cũng rảnh rỗi đến đây thế này?”
Ánh mắt Thác Bạt Duệ đảo qua Thác Bạt Chân, nho nhã nở nụ cười: “Tam ca, Tam ca đến vì Thái tử, đệ đến là vì Đại tiểu thư Lí gia, chúng ta không phải đến cùng một đường.”
Vì Lí Trường Nhạc? Xem ra Ngũ Hoàng tử đã có chủ ý với vị Đại tiểu thư Lí gia. Thác Bạt Chân nghĩ thầm, qua sự kiện lần trước, cả hắn và Thái tử đều bị Hoàng đế mắng một trận, xem như bị Lí Vị Ương cho sụp hố một lần, hơn nữa Lí Trường Nhạc lại nháo loạn ra tai họa lớn như vậy, người người đều biết, hiện giờ từ quan to quý nhân đến dân chúng bình dân, đều không có hảo cảm gì với nàng ta, nếu nàng ta không có phụ thân quyền cao chức trọng, chỉ sợ đã sớm bị người khác kéo đi bêu riếu rồi, chuyện mình định cầu cưới dần thấy do dự, vị Ngũ Hoàng tử này lại còn gấp gáp tranh cướp, có thể thấy là đã bị sắc đẹp điên đảo tâm hồn.
Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng, thứ gì cũng không quan trọng bằng đế vị: “Ngũ đệ, mời.”
Hai người sóng bước đi vào, được người hầu đưa tới hoa viên, Đại công tử Lí Mẫn Phong tươi cười chào đón, nói: “Hôm nay nhị vị cùng đến đây, đúng là hiếm thấy.”
Hắn trao đổi ánh mắt với Thác Bạt Chân, Thác Bạt Chân cười nói: “Cũng không hẳn, đúng là rất trùng hợp.”
Lí Mẫn Phong mỉm cười nói: “Không chỉ riêng nhị vị, hôm nay còn có vị khách khác, mời đi theo vi thần.”
Trong hoa viên có một tòa đình nghỉ chân, an trí đệm ngồi thật dày, mang lên hai lô hương lớn, Cao Tiến ngồi trên xích đu trong đình từ từ nhắm hai mắt lại, tay cầm một quả đào, tiếng ăn rột roạt vang lên.
Cao Mẫn một thân hoa phục ngồi bên, đuôi mắt nàng ta dài nhỏ, da trắng nõn nà, cái trán hơi lớn nhưng cực kỳ tú lệ, vừa nhìn thấy Thác Bạt Chân đến, trên mặt lộ ra biểu cảm mừng rỡ, ý thực được thân phận của mình không tiện thể hiện sự ân cần quá đáng, nở nụ cười bước lên hành lễ. Quay đầu thấy Cao Tiến vẫn còn nằm trên xích đu, lập tức nhắc nhở: “Nhị ca!”
Cao Tiến ngẩng đầu, thấy hai vị Hoàng tử đã tới gần, hắn không hề sợ hãi, cười hì hì bước xuống hành lễ, trên tay còn cầm quả đào cắn dở.
Tuy Ngũ Hoàng tử phẩy tay ứng lễ, nhưng ánh mắt đã sớm bay đến chỗ một nữ tử ngồi trong góc đình.
Lí Trường Nhạc quần áo trắng trong thuần khiết, lông mày thật dài, ánh mắt nhu tình như nước, đôi môi cánh hoa mịn màng… Cứ như thế đột nhiên hiện ra trước mắt. Cả người Ngũ Hoàng tử chấn động thật mạnh, không nghĩ được chuyện gì khác, chỉ cảm thấy vô số hàm súc phong lưu, cực kỳ hâm mộ sự tuyệt mỹ nói không nên lời này, toàn thân như bị hút theo từng bộ dáng tư thái của nữ tử đó, theo bản năng hắn nói: “Đã lâu không gặp, Đại tiểu thư gầy đi rất nhiều.”
Lí Trường Nhạc khẽ lay động, hàng mi đã sớm ươn ướt, bộ dáng như nhận hết mọi oan ức không thể nói nên lời.
Lí Mẫn Phong an bài chỗ ngồi cho mọi người trong đình một lần nữa, rồi mới thở dài nói: “Trong nhà mới có yêu nữ, hại muội muội nhận bao nhiêu oan khuất, sống cũng khó an tâm, đúng là làm người khác khổ sở.”
Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ nhíu mày: “Ngươi nói yêu nữ là —— “
Thác Bạt Chân buông mắt xuống uống trà, như thể không nghe thấy gì hết.
Cao Mẫn hừ lạnh một tiếng nói: “Còn không phải cái con tiểu tiện – ” mới nói một nửa, đột nhiên ý thức được lời mình nói quá mức rõ ràng, khẽ ho khan, “con Lí Vị Ương kia.”
Thác Bạt Duệ nhíu mày: “Ngươi nói là An Bình Huyện chủ?”
Cao Tiến ngồi bên cắn đào phì cười một tiếng, nói: “An Bình Huyện chủ cái gì, chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn chưa dứt sữa dựa vào hai ba câu đã dám nghị luận chuyện triều chính.” Lần trước bị đánh, nằm trong nhà hơn hai tháng, trong lòng hắn, luôn có chút kiêng kị cùng oán hận với Lí Vị Ương.
Bị bọn họ gợi lại chuyện lúc trước, Thác Bạt Chân thoáng nhìn qua Lí Trường Nhạc, không khỏi lắc đầu, mỹ mạo có thừa, mà suy nghĩ không đủ, xem ra chuyện cầu cưới, còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Lí Mẫn Phong giận dữ nói: “Hiện tại có cái tai họa này, lão phu nhân càng không thèm nhìn chúng ta, ngay cả phụ thân gần đây cũng tức giận, không chịu gặp muội muội, hại muội muội cả ngày lấy lệ rửa mặt, sao có thể không gầy đi?”
Ngũ Hoàng tử nhìn mỹ nhân chịu khổ sở, lập tức nói: “Chuyện này sao có thể trách tội Đại tiểu thư, đều là người bên dưới hành sự bất lực, làm hỏng cả sách lược tuyệt diệu.”
Lí Trường Nhạc lấy khăn che đi khóe mắt, nói nhỏ: “Đại ca, sao lại để lộ chuyện xấu trong nhà trước mặt hai vị điện hạ, muội ấy dù có ương ngạnh, nhưng cũng là người trong nhà, muội ấy còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện…”
Ngũ Hoàng tử thở dài nói: “An Bình Huyện chủ chung quy là lớn lên ở thôn quê, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế cũng không biết cấp bậc lễ nghĩa, làm khổ Đại tiểu thư rồi, nàng yên tâm, ta sẽ bảo mẫu phi nói tốt cho nàng với Thái hậu và bệ hạ, đừng vì chuyện này ảnh hưởng đến sức khỏe mới tốt.”
Ánh mắt xinh đẹp động lòng người của Lí Trường Nhạc liếc mắt nhìn Ngũ Hoàng tử, rồi lập tức buông mắt xuống, nói: “Đa tạ Ngũ điện hạ.”
Đúng lúc này, Cao Tiến đang tập trung ăn đào đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói: “Nhìn xem, ai đang đến kìa.”
Mọi người nâng mắt nhìn, cách hồ nước không xa, bờ bên kia hoa mai nở rộ, rất tương xứng với tuyết, làm người khác nhìn mà thất thần. Thấy một thiếu niên mặc đồ tang đi từ trong rừng mai ra, dung nhan tuấn tú vô cùng chói mắt.
“Tiểu tạp chủng này sao vẫn còn ở lại Lí gia?” Cao Tiến kinh ngạc hỏi.
“Hừ, tiểu tử này, hiện giờ đúng là rất kỳ quái…” Lí Mẫn Phong cười lạnh một tiếng, nói, “Sau khi Tam thẩm chết, hắn lập tức thành cái đuôi của Tam muội muội kia, đi đâu cũng theo, ta thấy, phụ thân không nên lưu lại cái thứ này, nửa điểm quan hệ với Lí gia chúng ta cũng không có, sao có thể kế thừa di chí của Tam thúc chứ?”
“Đại ca, dù sao Tam đệ cũng có tên trên gia phả.” Lí Trường Nhạc khẽ nhắc nhở.
Từ nhỏ Lí Mẫn Phong đã không thích thiếu niên so với nữ hài còn xinh đẹp hơn này, cười lạnh nói: “Có tên thì xóa khỏi gia phả có gì không được, nhà chúng ta không thể thu dụng một đứa lai lịch không rõ ràng, vô cớ rối loạn huyết thống.”
Thác Bạt Chân mỉm cười: “Có An Bình Huyện chủ che chở, chỉ sợ Lí huynh muốn đuổi hắn đi, không dễ dàng.”
Cao Tiến cười hì hì: “Ép hắn gây họa, không phải là rất dễ dàng sao?”
Lí Trường Nhạc cười nhẹ, nói: “Muội không hiểu biểu ca đang nói gì cả.”
Điệu cười của Cao Tiến còn mang theo sự quỷ dị: “Muội sẽ hiểu nhanh thôi.” Nói xong, hắn đứng dậy, tiện tay tung quả đào đang ăn dở ra xa, trúng đầu Lí Mẫn Đức, “Này, ngươi, lại đây!”
Quả đào đập vào người Lí Mẫn Đức, rồi lăn xuống phía dưới. Trên áo bào trắng xinh đẹp của Lí Mẫn Đức, bỗng chốc thêm một dấu bẩn rõ ràng.
Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm người trong đình.
“Haizz, nhặt quả đào kia lên ăn…” Cao Tiến đung đưa trên xích đu, “Thứ này hiện giờ đang rất quý hiếm, thưởng cho ngươi nếm thử…”
Đám nha đầu ma ma xung quanh đều che đi khóe miệng tươi cười khi thấy người khác gặp họa.
Lí Mẫn Đức nhìn quả đào kia, cúi đầu, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng, sau đó biến mất không thấy dấu vết.
Hắn đã đáp ứng với mẫu thân, bất luận chuyện gì xảy ra, đều phải nhẫn nại. Chỉ như vậy, hắn mới có thể tiếp tục ở lại Lí gia.
Đưa tay nhặt quả đào đã bị dập nát ở dưới đất lên, khóe miệng Lí Mẫn Đức lộ ra nụ cười lạnh lùng, như thể không phát hiện quả đào kia thật bẩn, lấy tay phủi phủi, há mồm cắn một miếng.
Tất cả mọi người kinh hãi, bao gồm cả Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân, hắn nheo mắt lại, đứa nhỏ này rốt cuộc là còn nhỏ tuổi không biết mình đang bị nhục nhã, hay là có thể nhẫn nhịn những chuyện mà người bình thường không thể làm được?
“Ăn ngon không hả?” Cao Tiến sau khi kinh ngạc, thì lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, cao giọng hỏi.
“Ăn ngon, cám ơn biểu ca.” Mái tóc thật dài che khuất đôi mắt sáng ngời của Lí Mẫn Đức, sau đó hắn nhanh chóng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười dịu ngoan.
Ánh mặt trời chiếu quanh thân hình hắn, cao gầy thon nhỏ.
Có người kinh ngạc phải hít thở mạnh hơn, có người a một tiếng rồi bị người bên cạnh bịt miệng thật nhanh… “Tam thiếu gia thật sự ăn thứ đó!” “Ai da, bẩn quá!” “Đúng là loại hạ đẳng, đến thứ đó cũng ăn!” “Cùng lắm chỉ là một con chó lưu lạc mà thôi, không có chủ tử, tất nhiên tùy ý vẫy đuôi với người khác!”
“Tiểu thư ——” Bạch Chỉ lo lắng nhìn tình cảnh này, nàng không ngờ những người đó lại nhục nhã một thiếu niên như vậy. Tam thiếu gia luôn tâm cao khí ngạo, thiếu gia có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này sao?
Lí Vị Ương đứng xa xa, nhíu mày, đến khi nàng nhìn thấy biểu hiện của Lí Mẫn Đức, sợ run trong chốc lát, sau đó, trong lòng dâng lên sự thương tiếc nồng đậm.
Thiếu niên đứng ở nơi đó tuy rằng vẫn tuấn tú, lại có vẻ gầy yếu, nhưng đã không còn sự kiêu ngạo lúc trước.
Mẫn Đức…
Bỗng chốc mất đi sự che chở duy nhất, mấy đi lý do được sống yên ổn ở Lí gia. Hắn không còn chỗ để đi, không thể không mang vẻ tươi cười đối mặt với những người nhục nhã hắn.
Một viên minh châu chói mắt, bởi vì thế tục tàn khốc, mà phải rơi vào bụi rác, mài thành sắc nhọn.
Cao Mẫn hừ một tiếng, nói: “Ngươi lớn lên ở Lí gia được giáo dục lễ nghĩa liêm sỉ… Phi, lại làm ra lại chuyện đê tiện như vậy, đúng là quá mất mặt!” (Phi: tiếng phỉ nhổ)
“Ha ha, chỉ là một con chó mà thôi.” Cao Tiến cười lớn một tiếng, nhảy xuống, bước vài bước đến trước mặt Lí Mẫn Đức, từ trên cao nhìn xuống cằm ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt hèn mọn cùng khiêu khích.
Vẻ mặt của Lí Mẫn Đức, cực kỳ bình tĩnh.
Cao Tiến cố ý chọc giận hắn, cười lạnh nói: “Làm sao? Ta nói ngươi không phục sao?”
Cao Mẫn phì một tiếng, không nhịn được cười ha hả.
Thác Bạt Chân cười nhẹ, thiếu niên này, đúng là rất thú vị.
Lí Vị Ương nhìn từ xa, trong mắt có sự chua xót, nàng bất giác nghĩ: Hiện giờ Mẫn Đức đang có suy nghĩ gì? Lúc hắn dùng tư thế như vậy đối mặt với một đám người ức hiếp hắn, nhục nhã hắn, làm nhục hắn trước mặt người khác, rốt cuộc hắn làm thế nào mới chịu đựng được tất cả mọi chuyện?
Không biết vì sao, nàng lại khổ sợ vì cảnh ngộ của thiếu niên này.
Ông trời à, vì sao ông muốn một thiếu niên như vậy nhận lấy mọi khuất nhục? Vì sao phải đập nát sự kiêu ngạo của hắn một cách sạch sẽ triệt để như thế? Sự đau khổ đầm đìa như vậy, đến nàng đứng xem bên ngoài còn không chịu nổi, huống chi là một thiếu niên.
Nhưng mà bỗng nhiên Lí Mẫn Đức nở nụ cười, ánh mắt tối đen nhìn qua cục diện, vẻ tươi cười lúc này, khiến người khác không thể dời mắt. Mày hắn nhướng lên, ánh mắt lưu chuyển từ từ nói: “Đệ đương nhiên… là phục.”
Cao Tiến ngạc nhiên, ngây người một lát: “Ngươi nói cái gì?”
Lí Mẫn Đức cung kính đáp: “Biểu ca làm rất đúng, đệ không có lời nào để nói.”
Cao Tiến gãi gãi mũi, đột nhiên thấy hậm hực, nhìn chòng chọc hắn vài lần, “Ngươi đừng có giở trò gì.”
Lí Mẫn Đức không nhịn nổi tay nắm lại thật chặt dưới lớp áo, tươi cười trên mặt vẫn như thường ngày: “Biểu ca, đệ là người thân phận đê tiện, hoàn toàn không thể so sánh với biểu ca, sao dám giở trò gì với biểu ca chứ.”
Cao Tiến thấy hắn như vậy, cười lạnh một tiếng, đột nhiên cướp bầu rượu trong tay nha đầu bên cạnh, đổ xuống đầu Lí Mẫn Đức.
Rượu làm ướt tóc của thiếu niên, ánh mắt hắn như thể thấm vào rượu, trở nên lạnh lùng vô hạn, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục sự bình tĩnh, Cao Tiến khinh thường, dứt khoát giơ cao bầu rượu đập mạnh xuống đầu Lí Mẫn Đức.
Người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt không đành lòng, Lí Trường Nhạc nhếch khóe môi.
Thác Bạt Chân vẫn cúi đầu uống trà, không nói một lời, đây là tranh đấu Lí gia, không can hệ đến hắn.
“Dừng tay!” Đột nhiên, tay Cao Tiến bị người khác giữ chặt.
Cao Tiến giận dữ: “Lí Vị Ương, ngươi thật to gan!”
“Biểu ca, giữa ban ngày ban mặt, biểu ca làm gì Tam đệ thế?” Giọng nói của Lí Vị Ương, phảng phất như tiếng chuông trong gió, mang theo sự nhẹ nhàng khó có thể miêu tả, từng chữ rõ ràng, lại có vẻ lạnh như băng.
Cao Tiến cười lạnh nói: “Liên quan gì đến ngươi?!”
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Lão phu nhân nói muốn gọi Tam đệ đến Hà Hương viện một chuyến, biểu ca có gì bất mãn sao?”
Sắc mặt Cao Tiến cứng đờ, trong nháy mắt không nói ra lời. Sau khi bị đánh, trong lòng hắn vẫn thấy sợ hãi Lí Vị Ương, nếu hôm nay không có nhiều người ở đây, chỉ sợ chân hắn đã mềm oặt rồi.
Đột nhiên Cao Mẫn đi tới, lạnh lùng nhìn Lí Vị Ương nói: “Ngươi thật to gan, dám nói chuyện với Nhị ca ta như vậy.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương chớp chớp, cười nói: “Xin hỏi Mẫn biểu tỷ, Nhị ca của tỷ có phẩm cấp thế nào?”
Cao Mẫn ngẩn người, Cao Tiến là một tay ăn chơi, làm gì có phẩm cấp, bên kia, vẻ mặt huynh muội Lí Mẫn Phong biến đổi, theo bản năng Lí Trường Nhạc sờ trán của mình dưới lớp tóc mái, lần trước vì muốn ở lại Lí gia, bất đắc dĩ áp dụng thủ đoạn kịch liệt, bởi vậy đã để lại vết sẹo mờ, mỗi lần nhìn thấy Lí Vị Ương, là một lần nhắc nhở nàng vết sẹo này từ đâu mà có, càng thêm phẫn hận, nàng thản nhiên nói: “Biểu tỷ, ý Tam muội là, nàng ta đường đường An Bình Huyện chủ, biểu ca không có tư cách nói chuyện trước mặt nàng ta.”
Lời này thốt ra, nghe qua có vẻ Lí Vị Ương kiêu ngạo hống hách, Ngũ Hoàng tử nhíu mày, nói: “Chỉ là một cái An Bình Huyện chủ Nhị phẩm, lại dám nói chuyện như vậy!”
Trong mắt Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ chỉ nhìn thấy Lí Trường Nhạc, Lí Vị Ương cũng chẳng hy vọng hắn nói được lời gì hay, nghe đến đó thì mỉm cười: “Ngũ điện hạ, ngài cảm thấy Nhị phẩm quá thấp sao? Ai da, thật ra Vị Ương đã rất thỏa mãn với chức vị bệ hạ ban cho, không hy vọng xa vời đến Nhất phẩm, không luận đến phẩm cấp, đây đều là bệ hạ tự mình sắc phong, ngài nói có đúng không.”
Thác Bạt Duệ quả nhiên không vui, “Lí Vị Ương, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
“Ngũ điện hạ nói Lí Vị Ương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Vị Ương thật sự thấy sợ hãi.” Lí Vị Ương thản nhiên nói, đôi mắt tối đen lưu động thể hiện sự châm chọc.
Thác Bạc Duệ, ngươi đúng là bị Lí Trường Nhạc mê hoặc quên luôn cửa lớn Hoàng cung ở chỗ nào rồi, cho dù An Bình Huyện chủ không đáng giá, nhưng cũng là Hoàng đế tự mình sắc phong, trong thiên hạ này từ một nữ nhi của quan viên bỗng chốc được phong làm Huyện chủ, chỉ sợ có mỗi mình nàng, uy nghiêm của Hoàng đế, cho dù là Hoàng tử, cũng không được đi quá giới hạn.
Quả nhiên, Thác Bạt Chân ho khan một tiếng: “Ngũ đệ, An Bình Huyện chủ nói đúng, chức vị Huyện chủ là do phụ hoàng tự mình sắc phong, Cao công tử đúng là không nên hô to gọi nhỏ trước mặt nàng ấy.” Nói xong, ánh mắt của hắn bất giác dừng ở chỗ Lí Vị Ương, giọng nói càng trầm thấp: “Ngũ đệ nhất thời lỗ mãng, mong Huyện chủ không trách tội.”
“Ngài nói gì vậy.” Lí Vị Ương cười nói, “Vị Ương nào dám trách tội Hoàng tử điện hạ.”
“Vừa rồi Cao công tử, chỉ vui đùa với Tam công tử mà thôi.” Nói tới đây, Thác Bạt Chân ngừng lại một chút, mà Cao Tiến theo bản năng kêu lên: “Ta không vui đùa gì hết!”
Thác Bạt Chân hừ nhẹ một tiếng.
Cao Tiến rụt cổ, lại thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, có chút khó xử: “Tam điện hạ, nha đầu kia —— “
Lại còn không biết tiến lùi! Thác Bạt Chân giận tái mặt, khẽ quát: “Câm miệng.”
Cao Tiến sợ tới mức câm bặt, ánh mắt Cao Mẫn nhìn Lí Vị Ương càng thêm ghen ghét.
Lí Vị Ương lại chỉ cười nhìn Lí Trường Nhạc ngồi bên, quả nhiên nhìn thấy trong mắt nàng ta, toát ra ý hận không thể đè nén.
Hiện giờ Thác Bạt Chân cảm thấy, Lí Vị Ương thông minh lanh lợi không hề tầm thường, chỉ tiếc, chung quy vẫn chỉ là thứ xuất, trọng lượng trong lòng Lí Thừa tướng, vĩnh viễn không thể vượt qua Lí Trường Nhạc. Hắn nhìn Lí Mẫn Đức cách đó không xa, trong mắt mang theo ba phần trào phúng: “Tam công tử, Cao công tử quan tâm đến công tử mới cho công tử một quả đào, Tam công tử sẽ không để ý chứ.”
Ánh mắt mọi người, đều nhìn về phía người bị hại Lí Mẫn Đức. Nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ, khoanh tay cúi đầu, mái tóc dài buông xuống, che khuất ánh mắt hắn, bởi vậy không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn lúc này. Không biết đương sự là hắn, nghe xong lời nói đổi trắng thay đen, sẽ có cảm giác gì?
Lí Vị Ương bất giác, nắm tay lại thật chặt. Nếu có thể, nàng sẽ đánh nát khuôn mặt tuấn mỹ kia của Thác Bạt Chân.
Hoá ra, con người thật sự có thể hạ lưu đến mức này.
Lí Mẫn Đức vẫn không hề nói gì, một lúc lâu sau, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt càng thêm trầm lắng.
Hắn nói: “Đúng, là lỗi của đệ, không liên quan gì đến biểu ca Cao Tiến.”
Trên mặt hắn, mang theo tươi cười đủ để làm người khác mê đắm, giọng nói rất nhẹ: “Tam tỷ, đừng nóng giận.”
Thác Bạt Chân thôi cười, khôi phục sự nghiêm túc nói, “Đã như vậy, mời Huyện chủ đưa người đi đi.”
Đáp lại hắn, là cái nhíu mày trầm mặc của Lí Vị Ương, cùng với cảm xúc chợt lóe qua trong đôi mắt trắng đen rõ ràng, như là – sự bi thương…
Lí Vị Ương, lại vì mình mà cảm thấy bi thương. Trong lòng Lí Mẫn Đức giật mình, bỗng dưng, cảm thấy oán hận cùng phẫn nộ dâng lên trong lòng, phẳng lặng lại như kỳ tích.
Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Mẫn Đức, chúng ta đi thôi.”
Lí Trường Nhạc mắt lạnh nhìn, đột nhiên chớp chớp mắt với Cao Mẫn, Cao Mẫn lập tức hiểu ý tiến lại gần, khẽ đẩy Cao Tiến.
Ngay sau đó, Cao Tiến đạp phải vạt áo của Lí Mẫn Đức.
Lí Vị Ương đột nhiên quay đầu, nhìn thấy tình cảnh này.
Các quý tộc luôn biết giữ thân phận, đặc biệt là trước mặt nữ quyến, bình thường đều rất có lễ, nhưng cũng có những người hạ lưu đáng khinh như Cao Tiến, hơn nữa thân phận còn không thấp! Nàng cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Bá Xương hầu không thích đứa con trai này, người này đúng là rất biết cách làm người khác chán ghét.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Giọng nói của Lí Vị Ương tràn ngập phẫn nộ mà bị đè nén lại thật thấp, nhưng vô cùng kiên định, “Biểu ca còn gì muốn nói!” Ngũ quan của nàng thanh tú, thường ngày lúc cười nhìn rất dịu dàng dễ thân cận, nhưng lúc này như là sư tử mẹ bị đạp phải đuôi, trong mắt mang theo ba phần ác liệt, nhìn chằm chằm Cao Tiến, tựa như một con rắn nhìn thẳng con mồi của mình.
Trong nháy mắt Cao Tiến thấy sợ hãi, nhưng nghĩ đến Đại biểu muội xinh đẹp tựa thiên tiên đã hứa sau hôm nay sẽ tặng hắn một nha đầu xinh đẹp, lập tức to gan hẳn lên.
“Ta thưởng cho hắn quả đào, còn chưa ăn xong!” Cao Tiến cười lạnh nói.
Mày Lí Vị Ương nhíu chặt, ánh mắt sắc bén tựa như dao, Cao Tiến bị dọa lui lại một bước.
“Ngươi!”
“Chậc chậc chậc, biểu ca, sao phải sợ hãi như vậy…” Lí Vị Ương nói xong, đưa tay ra, nhưng là nhặt quả đào trên đất lên, nhét thẳng vào miệng Cao Tiến, cười nhẹ nhàng nói, “Quả đào ngon như vậy biểu ca sao lại tặng cho Tam đệ chứ, tự mình giữ lại ăn đi.”
Cao Tiến không phòng bị, tự dưng ăn phải quả đào đầy bụi đất, lập tức phì một tiếng phun hết xuống đất, kêu to lên: “Lí Vị Ương, ngươi là đồ không có giáo dưỡng!”
Lí Vị Ương cười, ánh mắt lướt qua mọi người trong đình băn khoăn: “Biểu ca, bệ hạ đã lại từng khích lệ muội là kính cẩn có lễ, đoan trang cao quý mà, không lẽ biểu ca đang chất vấn bệ hạ? Ai da, trước mặt hai vị điện hạ biểu ca cũng dám nói vậy, đây là giáp mặt xâm phạm uy nghiêm Hoàng gia đấy nha!”
Sắc mặt mọi người, bỗng chốc phát sinh biến hóa cực lớn,
Cao Tiến nổi giận, không dám đánh Lí Vị Ương, định lao lên kéo Lí Mẫn Đức ra, đột nhiên Lí Vị Ương đứng chắn trước mặt hắn, Cao Tiến không chạm đến Lí Mẫn Đức, nhưng ngón tay không cẩn thận đụng phải tóc Lí Vị Ương, một cây trâm cài đầu rơi ra, chỉ nghe “Tõm” một tiếng, chìm xuống hồ.
Cao Tiến cười ha hả.
Lí Vị Ương không để ý tới hắn, bước vài bước, nhìn chằm chằm mặt hồ.
Cao Tiến nói: “Tam biểu muội, không phải ta cố ý đâu nha, ai da, trâm cài tốt như thế, đúng là đáng tiếc. Biểu muội khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là tín vật đính ước ai tặng cho biểu muội? Ta thấy cũng chẳng đáng bao tiền, về sau biểu ca tặng muội cái tốt hơn là được.”
Lí Vị Ương nhướng mày.
Cao Tiến cười to: “Thế nào? Biểu muội đau lòng cây trâm sao? Vậy nhảy xuống tìm đi. Nghe nói muội lớn lên ở nông thôn, lại biết bơi, may ra có thể tìm được đấy, ha ha ha ha…”
Hắn đoán chắc nàng sẽ không nhảy xuống tìm, bởi vậy mới giương giọng cười to. Nhưng mới cười được một nửa, đột nhiên ngừng lại, sắc mặt biến đổi ——
Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Lí Vị Ương như thế nào, chỉ thấy nàng mạnh tay cho Cao Tiến một bạt tai, Cao Tiến lảo đảo, bị đánh cả người té ngã về phía sau, nằm luôn trên mặt đất không dám tin nhìn người trước mắt.
Mọi người trong đình hóng mát vốn đang xem náo nhiệt đồng loạt đứng lên. Cao Mẫn hét ầm ĩ: “Lí Vị Ương, ngươi điên rồi!” Sau đó nàng ta vội vàng tiến lên, xem xét Cao Tiến từ trên xuống dưới: “Nhị ca, Nhị ca có sao không?”
Cao Tiến bị gãy một cái răng, nửa bên mặt sưng vù, lúc này đang trợn mắt há mồm, còn chưa lấy lại tinh thần.
Lí Mẫn Phong bước nhanh tới, lớn tiếng nói: “Vị Ương, ngươi đúng là làm càn! Cho dù ngươi là Huyện chủ, cũng không có đạo lý tùy tiện đánh người!”
Tam hoàng tử Thác Bạt Chân lạnh nhạt nhìn Lí Vị Ương, trong lòng cảm thấy nàng đã làm quá đáng. Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ thì trực tiếp mở miệng chỉ trích: “Lí Vị Ương, ta nhất định sẽ bẩm báo phụ hoàng, cho người biết hành động ác độc vô lý của ngươi!”
Đột nhiên Lí Vị Ương nở nụ cười, trong vẻ tươi cười mang theo sự tàn khốc thản nhiên: “Ngũ điện hạ, vậy người đừng quên bẩm với bệ hạ, lễ vật người ban cho Vị Ương – ngọc trâm bát bảo vừa rồi đã bị biểu ca ném xuống hồ, dám tổn hại đồ vật ngự ban, không biết bệ hạ sẽ xử lý như thế nào?”
Tất cả mọi người ngây ra một lúc, Lí Trường Nhạc bật thốt: “Thứ kia thật sự là bệ hạ ban cho ngươi?”
Lí Vị Ương bước một bước về phía nàng ta, lắc lắc trâm hoa đầy đầu, rồi quơ quơ vòng ngọc nhẫn ngọc trên tay: “Đúng vậy, những thứ này đều là bệ hạ ban cho ta.”
“Ngươi điên rồi sao, đồ ngự ban sao có thể tùy tiện đeo trên người!” Cao Mẫn không dám tin.
Lí Vị Ương bĩu môi, nói: “Đồ bệ hạ ban cho, ta tất nhiên đeo vào người mới thấy yên tâm! Ai ngờ biểu ca lớn mật như vậy, ngay cả đồ ngự ban cũng dám tổn hại, đây là tội lớn tru di cửu tộc, ai da, lần này ngay cả chúng ta cũng bị biểu ca làm liên lụy rồi, không biết bệ hạ có cho toàn thây hay không —— “
Cao Tiến sợ hãi, té nhào bên cầu, nhìn mặt hồ còn chưa hết gợn sóng, hoàn toàn bị dọa.
Ngọc trâm!
Bệ hạ hạ chỉ ban thưởng!
Tổn hại đồ ngự ban phải tru di cửu tộc!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tròng mắt Lí Trường Nhạc vòng vo, vừa định nói chuyện, thì nghe thấy Lí Vị Ương lẩm bẩm: “Đại tỷ, đồ ngự ban do muội bảo quản, bây giờ xảy ra chuyện, muội không thoát được tội, muội thì không quan trọng, đáng tiếc Đại tỷ xinh đẹp như vậy, lần này cũng mất đầu giống muội thôi.”
Lí Trường Nhạc đang định vu hãm Lí Vị Ương tự mình đánh mất trâm cài, nhất thời không nói ra được. Gương mặt xinh đẹp của nàng ta lúc xanh lúc trắng, răng nanh cũng bắt đầu run lên.
“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì ngươi đánh mất đồ lại muốn người khác chôn cùng!” Giọng nói Cao Mẫn cực kỳ bén nhọn.
Lí Vị Ương thở dài một tiếng, nói: “Muội cũng có muốn thế đâu, ai bảo tổn hại đồ ngự ban là tội tru di cửu tộc chứ? Đừng nói là muội chạy không thoát, Đại tỷ chạy không thoát, mà tất cả mọi người sẽ cùng nhau chết! Đúng rồi Ngũ điện hạ, lúc người cáo trạng với bệ hạ, đừng quên đem mọi tội danh đổ lên người Vị Ương, như vậy có lẽ bệ hạ sẽ xử lý nhẹ tay hơn, ban đầu phán Đại tỷ lăng trì xử tử, sẽ được sửa án thành ban rượu độc?”
Nói xong, nàng cười hì hì nhìn Thác Bạt Duệ. Lúc này tóc nàng như đám mây đen, khuôn mặt như băng tuyết, thân hình yểu điệu bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi, lại mang theo sự cứng cỏi ương bướng vô cùng.
Thác Bạt Duệ hoàn toàn không nói được gì, hắn sao ngờ được, Lí Vị Ương là một nữ tử xảo quyệt lợi hại như vậy, nhất là, nàng ta còn không muốn sống.
“Lúc trước Vương đại nhân chuyên dạy học cho Thái tử, không cẩn thận làm vỡ ngọc hoàn tiên đế ban thưởng, tiên đế nổi giận, không những giết ông ấy, còn không cho phép văn võ bá quan cầu tình, thẳng tay tru di cửu tộc Vương gia, hai vị điện hạ, Vị Ương nhớ không lầm chứ.”
Lí Vị Ương mỉm cười hỏi.
Lúc trước Vương Dũng bị giết, dĩ nhiên là có nguyên nhân khác, nhưng châm ngòi nổ trực tiếp, quả thật là vì làm hỏng đồ ngự ban…
Thác Bạt Chân nhìn Lí Vị Ương, đáy mắt như nổi lên từng đợt sóng, gió thổi trên mặt hồ, đồng thời thổi phất qua mái tóc dài cùng trường bào của hắn, thường ngày trên mặt luôn mang theo nụ cười, lúc này, hắn không cười.
Lí Mẫn Đức nhìn Lí Vị Ương đứng trước mặt mình, dùng năng lực của nàng bảo hộ hắn, có cái gì đó mở ra nơi sâu thẳm đáy mắt, lại có gì đó bắt đầu chậm rãi ngưng kết.
Hắn không động đậy, không cười, không nói chuyện.
Chỉ chăm chú nhìn.
Đột nhiên Lí Trường Nhạc tỉnh ngộ một chuyện, bản thân mình đang ở Lí gia, lớn lên ở Lí gia, nhận ơn huệ gia tộc, ngay cả sau này xuất giá, cũng phải ỷ lại thanh danh Lí gia cùng quyền thế của phụ thân, nhưng còn Lí Vị Ương, nàng ta dường như không cần những thứ đó, còn hơn thế, nàng ta hình như hy vọng người Lí gia toàn bộ xuống địa ngục. Cho nên, chẳng sợ tội danh nghiêm trọng như tổn hại đồ ngự ban, nàng ta cũng dám nói ra không thèm quan tâm.
Lí Vị Ương, từ đầu đến cuối cái gì cũng không cần, nàng ta là người không sợ chết, không cần mạng!
Lí Trường Nhạc không tự chủ sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Ngươi ——” Cao Mẫn chuẩn bị xông lên cho Lí Vị Ương một cái tát.
Lí Vị Ương lại cười đến không có ý tốt, quơ quơ đồ ngọc trong tay: “Biểu tỷ, biểu tỷ cẩn thận chút!”
Cao Mẫn lo sợ sẽ vỡ đồ, vội vàng ngừng bước, tức đến đỏ cả mắt.
Lí Vị Ương nhất định là cố ý, nàng ta cố ý mang hết đồ Hoàng đế ban thưởng lên người, nếu ai không cẩn thận chạm vào làm hỏng, thì chính là tổn hại đồ ngự ban, tội danh mất đầu!
Lí Mẫn Phong phục hồi nhanh nhất, vội vàng nói: “Tam muội, muội đừng nóng giận, Đại ca lập tức cho người vớt ngọc trâm lên, trong hồ có bùn, chắc chắn sẽ không bị hỏng, nhất định sẽ tìm về cho muội.”
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Đại ca, muội muốn biểu ca xuống tìm.”
Nhẹ nhàng khéo léo nói một câu, sắc mặt Cao Tiến biến đổi. Cao Mẫn giận dữ đầy mặt, mắt hạnh trợn lên: “Lí Vị Ương, đừng khinh người quá đáng!”
Khinh người quá đáng? Chỉ để các người đi ức hiếp người khác thôi sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lí Vị Ương nhìn chằm chằm Cao Tiến trước mắt: “Biểu ca, muội đang cho biểu ca cơ hội lấy công chuộc tội, nếu biểu ca không muốn —— “
Nàng cười hì hì nhìn về phía Ngũ Hoàng tử, “Điện hạ vẫn nên tiến cung bẩm báo bệ hạ đi.”
“Ngươi ——” Sắc mặt Cao Tiến xám trắng, gần như không nói nên lời, cuối cùng thở ra một hơi, “Được, ta xuống tìm.”
Hắn nói xong, thu gọn xiêm y, thật sự nhảy xuống hồ.
Cao Mẫn nắm tay thật chặt: “Nhị ca, ca đừng để ý đến nàng ta, mau lên đây —— “
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Thế nào, Mẫn biểu tỷ cũng muốn xuống cùng sao?”
Cao Mẫn nhất thời không nói được gì, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn Lí Vị Ương, sau đó nàng ta dậm chân thật mạnh, quay đầu nói: “Tam điện hạ, người xem làm sao bây giờ?”
Thác Bạt Chân ngầm lắc đầu, Lí Vị Ương khí thế bức người, lại nói năng có lý, làm người khác khó phản bác, hắn chậm rãi lắc đầu.
Lí Trường Nhạc đôi mắt lóng lánh: “Tam điện hạ, biểu ca thật đáng thương, thời tiết lạnh như vậy, vạn nhất —— “
Lí Vị Ương nhướng mày cười lạnh: “Đại tỷ, mau sai người giúp biểu ca tìm ngọc trâm đi, trước khi trời tối, nhất định phải vớt được ngọc trâm lên. Bằng không —— “
Nàng không nói nữa, đôi mắt tối đen như mực dừng trên người Lí Trường Nhạc.
Cao Tiến trong nước, vẻ mặt sợ hãi, liều mạng tìm ngọc trâm kia.
Lí Vị Ương mỉm cười, nói với Lí Mẫn Đức: “Đi thôi, lão phu nhân còn đang chờ chúng ta.” Nàng kéo Lí Mẫn Đức đi được hai bước, quay đầu thản nhiên cười, nói, “Nhớ sau khi tìm được, đưa trâm cài đến viện của ta.”
—— Lời ngoài truyện ——
Quần chúng xung quanh: Vì sao Tam phu nhân chết, ta muốn làm thịt ngươi
Tiểu Tần: Ta vô tội, không đổ máu sao nhiễm đỏ Mẫn Đức được, hắn chung quy vẫn phải trưởng thành