Trong nhà chính, Mộ thị sững sờ nghe Thôi ma ma bẩm báo, bỗng nhiên lại có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Ngay cả Bạch tiên cô pháp thuật cao thâm cũng không thu phục được Ngọc Linh Lung kia, trái lại lại bị đánh cho người đầy thương tích. Hậu viện nhà mình dốt cuộc từ đâu dẫn về loại tiểu thư như hung thần này!
Thôi ma ma đầy sợ hãi lau mồ hôi trên trán, dè dặt nói: “Phu nhân, bây giờ phải làm sao?”
Chẳng những không đem ác quỷ đuổi đi, ngược lại lại hoàn toàn đắc tội với Ngọc Linh Lung. Chưa nói đến chuyện Ngọc Linh Lung sẽ quay lại trả thù Mộ thị như thế nào, chỉ cần nhìn đến một vấn đề đơn giản trước mắt, ba thầy trò Bạch tiên cô bị đánh trọng thương, dù sao Ngọc phủ cũng phải đứng ra chịu trách nhiệm?
Ác quỷ không đi, lại rước về một vị tiên cô dưỡng thương trong phủ, Mộ thị đúng là đau đầu vô cùng.
“Cho thầy trò bọn họ vào trong tòa viện của đám người Ngọc Thiên Phương ở đi. Mời một lang trung đáng tin đến xem sao.” Mộ thị day day huyệt Thái Dương, vẻ mặt mệt mỏi nói.
Bạch tiên cô đuổi quỷ bất thành, trái lại lại bị “quỷ” đánh trọng thương. Chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh Bạch tiên cô nhất định sẽ bị tổn hại, mà Ngọc phủ khẳng định cũng không hi vọng người ngoài biết chuyện trong hậu viện có một “ác quỷ” tiểu thư dũng mãnh như vậy. Kế sách duy nhất lúc này, chỉ có thể để Bạch tiên cô lặng lẽ dưỡng thương trong Ngọc phủ, còn lại để sau này rồi tính.
Vừa phải mời lang trung, vừa phải cấp bạc cho lang trung giữ miệng, Ngọc phủ lại tốn kém rồi.
“Thế này…” Thôi ma ma nghe thấy Mộ thị sai bảo, vẻ mặt lộ vẻ chần chừ, “Nhị tiểu thư bây giờ thành cái dạng này, chỉ sợ không muốn gặp người ngoài. Lại nói, trong phủ còn mấy phòng để đó không dùng đến…”
Mộ thị trừng mắt, liếc Thôi ma ma một cái: “Ngươi sao cũng hồ đồ rồi? Mấy cái chỗ trong phủ không dùng đến, nhưng có thể để cho người khác đến ở sao? Nếu bị lão gia biết trong nội viện còn chỗ, ta lại đem nữ nhân họ Mai kia an bài ở sân sau, ta biết ăn nói thế nào với lão gia?”
Thôi ma ma lúc này mới nhớ tới chuyện đó, không khỏi liên tục tự trách mình: “Nô tỳ là bị dọa đến choáng váng rồi, thế mà lại quên mất chuyện này. Nô tỳ biết sai rồi.”
Mộ thị khó chịu hừ một tiếng: “Ngọc Thiên Phương không phải là bị bệnh rụng tóc sao? Ta an bài tiên cô đến chỗ của nàng, cũng là để trừ tà.”
Thôi ma ma vội trả lời: “Vẫn là phu nhân chu đáo, nô tỳ đi xuống an bài.”
Mộ thị nhớ tới Ngọc Linh Lung, không nhịn được thở dài một cái: “Lấy bộ trang sức bằng vàng kia của ta nữa, tìm một bà mụ biết ăn nói, mang đến Phẩm Lan Uyển đi.”
Đã có vài phần kinh nghiệm trước đó, Mộ thị thật tâm sợ Ngọc Linh Lung, bản thân mình lúc này lại mời Bạch tiên cô về thu thập nàng, không chừng Ngọc Linh Lung lại muốn trừng trị mình. Vẫn là sớm một chút phái người đi nhận lỗi với Ngọc Linh Lung. Thân thể mình lúc này, không chịu nổi cùng Ngọc Linh Lung giằng co.
Thôi ma ma nhìn thương thế chưa lành của Mộ thị, trong lòng cũng cảm thấy chua xót. Bao nhiêu năm nay, chủ tử nhà mình trong Ngọc phủ vẫn luôn cao cao tại thượng, đã bao giờ phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy? Hơn nữa lại thua trong tay một thứ nữ, đã mất tiền lại còn bị đánh, nay lại phải ăn nói khép nép với người ta, thật sự không dễ chút nào.
Thôi ma ma chỉ có thể an ủi Mộ thị: “Phu nhân chịu đựng một chút, dù sao mấy hôm nữa lão gia trở về rồi, đến lúc đó nhất định sẽ làm chủ cho phu nhân.”
Mộ thị gật gật đầu: “Chỉ hy vọng thế đi.”
Người ta chinh chiến ở Bắc Cương ba năm, vẫn không quên ôn hương nhuyễn ngọc * trong ngực, tặng cho mình một di nương mới của Ngọc tướng quên, thật có thể ra mặt cho Mộ thị hay sao? Chuyện này, chính là ngay cả Mộ thị cũng không dám chắc chắn.
*ôn hương nhuyễn ngọc: chỉ người con gái dịu dàng ôn hòa, yếu liễu đào tơ.
——————————–
Trong Phẩm Lan Uyển, Ngọc Linh Lung vừa ngủ trưa dậy, liền nghe thấy tiếng Huyên Thảo nói chuyện bên ngoài: “Tiểu thư chưa dậy đâu, tẩu đợi ở ngoài hiên trước đi.”
Ngọc Linh Lung không nhịn được khẽ cười mỉm, bản thân lộng hành trong Ngọc phủ vài ngày, lá gan của Huyên Thảo cũng lớn thêm không ít, cũng dám nói chuyện với hạ nhân trong phủ như vậy. Phải biết rằng ngay tại đây mấy hôm trước, Huyên Thảo còn giống một con chuột nhắt đi trộm đồ ăn, ngay cả một tiểu nha hoàn hạ đẳng của Ngọc phủ cũng dám há mồm đánh mắng nàng, mà Huyên Thảo chưa bao giờ dám phản kháng lại.
Như bây giờ là tốt rồi, người của nàng, sao có thể tùy ý để người khác bắt nạt?
Chỉ có điều, nghe ý tứ của Huyên Thảo, hình như có người đến thăm mình. Ngọc Linh Lung nghĩ một chút, liền đoán được tám chín phần.
Mộ thị mời Bạch tiên cô đến đuổi quỷ bị thất bại, ăn trộm gà bất thành lại mất nắm gạo, đại khái là sợ mình lại tức giận đi đánh nàng đi?
“Có em!” Huyên Thảo lớn tiếng trả lời, vén rèm đi vào, “Tiểu thư tỉnh rồi ạ?”
“Ừm!” Ngọc Linh Lung nhận lấy chén trà Huyên Thảo mang đến, súc miệng xong mới hỏi: “Người bên ngoài là thế nào?”
Huyên Thảo không dấu được ý cười trên mặt: “Là Điền tẩu trong viện của phu nhân, nói phu nhân sai nàng mang đồ đến tặng cho tiểu thư.”
Ngọc Linh Lung không thèm để ý, gật gật đầu: “Biết rồi, cứ để nàng ta đợi ở ngoài một lúc.”
Huyên Thảo mang một chậu nước ấm tới, hầu hạ Ngọc Linh Lung rửa mặt. Ngọc Linh Lung nhìn Huyên Thảo bận rộn, lại nhớ tới một chuyện: “Viện chúng ta chỉ có vài người như vậy cũng không được, em sai Mã Trường Canh đi mua thêm vài tiểu nha hoàn, như thế em cũng thoải mái hơn một chút.”
Huyên Thảo có chút thụ sủng nhược kinh : “Tiểu thư, em không mệt, để người khác hầu hạ tiểu thư, em cũng không yên tâm.”
Đáy lòng Ngọc Linh Lung khẽ xẹt qua một tia cảm động, trên mặt lại cố ra vẻ nghiêm túc: “Bảo em mua thì mua đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì!”
Huyên Thảo hoảng sợ, vội vàng cúi đầu: “Dạ, chút nữa em sẽ sai Mã tẩu đi.”
Nhìn bộ dáng khúm núm sợ hãi của Huyên Thảo, Ngọc Linh Lung nhịn không được khẽ cười: “Em đấy, có phúc cũng không biết hưởng.”
Lo lắng vô căn cứ trong lòng Huyên Thảo lúc nào mới có thể bỏ xuống, cười nói: “Tiểu thư cũng đừng trêu em.”
Hai chủ tớ nói đùa vài câu, Ngọc Linh Lung lúc này mới lên tiếng: “Em đi dẫn cái họ Điền kia vào đây. Ta muốn xem một chút, bà già kia muốn giải thích với ta thế nào.”
Huyên Thảo vâng lời đi ra ngoài.
Điền Phong đứng đợi bên ngoài hơn nửa ngày, nghe tiếng đùa giỡn của Ngọc Linh Lung và Huyên Thảo trong phòng, trong lòng cảm thấy nơm nớp lơ sợ, không dám ho cũng không dám thở mạnh.
Nàng đúng là xui xẻo, bị Thôi ma ma sai làm chuyện này. Bây giờ trong phủ có ai là không biết thanh danh của Tứ tiểu thư, không cẩn thận liền bị nàng trừng trị, mà cuộc đời mình tạo nghiệt gì đến nỗi phải thay phu nhân đến nhận lỗi với Tứ tiểu thư?
Nghe thấy tiếng Huyên Thảo vén rèm đi ra, Điền Phong vội vàng bước lên, lòng đầy run sợ bước vào.
Điền Phong vừa vào phòng liền vội vàng quỳ rạp xuống đất, nặng nề đập đầu: “Nô tỳ là Điền Phong, thỉnh an Tứ tiểu thư.”
Đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy thanh âm của Ngọc Linh Lung, không nhịn được lớn gan gương mắt nhìn về phía trước, nhưng cái gì cũng không thấy.
Lúc này, sau rèm truyền đến tiếng quần áo ma sát nho nhỏ, lại mang theo một mùi hương nhẹ nhàng như có như không, tiếp đó là thanh âm lãnh đạm của Ngọc Linh Lung: “Đứng lên đi!”
Điền Phong cũng không dám ngẩng đầu, thận trọng đứng lên, ép buộc ánh mắt của mình dừng trên đôi giày thêu tinh xảo lấp ló dưới làn váy màu xanh của Ngọc Linh Lung, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói: “Quấy rầy giấc ngủ trưa của Tứ tiểu thư, là nô tỳ có lỗi.”
“Đừng nói mấy lời vô dụng!” Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, “Bà già kia sai ngươi tới làm gì?”