Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 54: Tưởng quỳ là ta sẽ tha cho ngươi?



Ngọc Linh Lung trở về phòng, thở phì phì ngồi xuống cạnh bàn, một trận giày vò như vậy khiến cơn buồn ngủ của nàng đã hoàn toàn biến mất.

Thuận tay với lấy ấm trà trên bàn, định rót chút nước để uống, lại không nghĩ tới, ấm trà cũng trống không.

Huyên Thảo và Linh Nhi còn đang chen chúc ngoài cửa lớn, tranh nhau nhìn qua khe cửa nhìn lén xem Húc Vương đã đi hay chưa, thành ra lúc này trong phòng lại chẳng còn ai.

Ngọc Linh Lung vừa buông ấm trà xuống, chợt nghe thấy một thanh âm lảnh lót vang lên: “Tiểu thư, để nô tỳ làm cho.”

Một nha hoàn cầm ấm nước đi tới, tiếp thêm nước nóng vào ấm, lại đổ thêm ít lá trà, rồi cẩn thận bưng đến cho Ngọc Linh Lung: “Mời tiểu thư dùng trà.”

Ngọc Linh Lung quét mắt liếc nàng một cái, mang máng nhận ra hình như nàng là một trong bốn nha hoàn hôm trước Thôi ma ma dẫn tới, thuận miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”

Nha hoàn kia rũ mắt xuống, đầu cúi thấp đáp: “Nô tỳ tên Tiểu Thanh.”

Ngọc Linh Lung gật gật đầu, nhưng lại không tiếp trà. Tiểu Thanh thấy vậy vẫn bưng ấm trà, kiên nhẫn đứng hầu một bên.

Một lát sau, Huyên Thảo và Linh Nhi trở về phòng, lại thấy Tiểu Thanh bưng trà đứng bên cạnh Ngọc Linh Lung, đều ngẩn người ra.

Linh Nhi phản ứng trước tiên, lập tức bước tới đoạt lấy ấm trà trên tay Tiểu Thanh mắng: “Ai cho ngươi vào đây? Ngươi cũng không soi gương, xem bản thân có xứng đáng bưng trà rót nước cho tiểu thư!”

Nỗi ấm ức ngày đó bị Thôi ma ma xem thường, giờ phút này Linh Nhi đều phát tiết hết lên người Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh giống như là bị hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy ủy khuất: “Các tỷ tỷ không có trong phòng, tiểu thư lại muốn uống nước, nên ta mới —”

Huyên Thảo nhíu mày: “Không phải ta đã dạy các ngươi quy củ rồi hay sao? Tiểu thư không gọi, ai cũng không được vào!”

Tiểu Thanh bĩu môi, nhưng không dám nói lời nào, mà vẻ mặt giống như là không phục, đưa mắt liếc nhìn Ngọc Linh Lung, như thể cầu xin Ngọc Linh Lung đứng ra giúp đỡ.

Ngọc Linh Lung hớp một ngụm trà Linh Nhi vừa rót, mới từ từ nói: “Ta bảo ngươi nghe phân phó của Huyên Thảo, ngươi lại không nghe. Không nghe lời Huyên Thảo, cũng tức là không nghe lời ta.”

Tiểu Thanh lúc này mới biết sợ, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ mới đến, không hiểu quy củ, nô tỳ biết sai rồi.”

Rồi lại xoay người đi cầu Huyên Thảo: “Tỷ tỷ, tuổi ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, tỷ tỷ tha cho ta một lần đi.”

Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, đúng là một nha đầu biết nhìn sắc mặt người khác.

Tưởng quỳ là ta sẽ tha cho ngươi? Ngươi quá coi thường ta rồi!

Ngọc Linh Lung tiện tay đưa cái đĩa bên dưới chén trà cho Tiểu Thanh: “Cầm cái này lót dưới gối, ra quỳ ngoài sân. Khi nào mặt trời xuống núi thì đứng dậy.”

Tiểu Thanh cắn chặt môi, cố ngăn hai hàng nước mắt không chảy xuống, lại không dám phản kháng không dám biện hộ, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất tiếp nhận đĩa trà: “….Dạ!”

Giữa trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh, ánh nắng chói chang, nhìn Tiểu Thanh quỳ lên đĩa trà, vừa đau vừa nóng tới mức đầu đầy mồ hôi, ngay cả Huyên Thảo cũng cảm thấy có chút không đành lòng.

“Tiểu thư, cũng đã nửa ngày rồi. Hay là, mình cho nàng đứng lên đi.”

Ngọc Linh Lung cũng không thèm liếc mắt nhìn ra ngoài sân đến một cái, lạnh giọng nói: “Thế nào, em mềm lòng rồi?”

Huyên Thảo ngừng lại một chút, mới nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy, Tiểu Thanh cũng không phạm sai lầm gì lớn lắm…”

Ngọc Linh Lung khẽ cười lạnh: “Không phạm sai lầm lớn? Hôm kia ta bảo em dạy bảo các nàng, hôm nay đã dám không nghe lời em. Không thẳng tay trừng trị các nàng, về sau các nàng cũng không phục em? Chẳng những không phục em, mà ngay cả ta cũng không phục!”

Huyên Thảo thế mới biết, Ngọc Linh Lung là muốn ra uy với Tiểu Thanh, ngay lập tức liền không dám nói tiếp nữa.

Linh Nhi đứng một bên nói: “Huyên Thảo tỷ tỷ, tiểu thư nói đúng. Mấy người này là do phu nhân đưa tới, khẳng định sẽ không nghe lời tiểu thư. Không nhân cơ hội này dạy bảo các nàng, các nàng còn tưởng tiểu thư của chúng ta dễ lừa lắm!”

Ngọc Linh Lung gật gật đầu: “Mấy nha đầu này nhìn không thành thật chút nào, cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt!”

Huyên Thảo và Linh Nhi cũng mới không ở trong phòng có một lát, đã bị Tiểu Thanh cướp lấy cơ hội chạy đến nịnh bợ, có thể thấy được, trong phòng này của nàng, có bao nhiêu ánh mắt đang chằm chằm nhìn!”

Một chiêu này của Mộ thị thoạt nhìn có vẻ như là bày tỏ ý tốt với nàng, nhưng kỳ thật là sắp xếp cơ sở ngầm vào bên trong, khiến cho sau này muốn nói chuyện hay làm việc nàng đều phải cẩn thận!

Ngọc Linh Lung vốn đã đang tức giận trong lòng, lại nghĩ đến chuyện Mộ thị muốn gây sức ép với nàng, lại càng thêm bực bội.

Ngươi dám gây phiền phức cho ta, ta cũng không để cho ngươi sống yên ổn qua ngày đâu!

Ngọc Linh Lung rũ mắt xuống, hỏi một câu tựa hồ chẳng có gì liên quan: “Vết thương của Bạch tiên cô, hẳn là đã tốt hơn rồi?”

———————————————-

Không quá ba ngày sau, Húc Vương lại tới.

Lần này so với hai lần trước có vẻ đường hoàng hơn, bộ dáng hắn lúc này trông cực kì văn nhã, mà đám nữ quyến nô tỳ trong nội viện Ngọc phủ cũng tập thành thói quen, sớm đã trốn từ lâu.

Hoa dưới tàng cây, dòng suối nhỏ uốn lượn, đủ mọi màu hoa biến mất theo làn nước.

Húc Vương một thân áo lụa màu trắng ngọc ngồi nghiêm chỉnh, ngón tay thon dài nhẹ lướt trên đàn cổ. Tiếng đàn thùng thùng, tiếng nước róc rách, trong hoa viên thi thoảng lại truyền đến tiếng chim hót líu lo, hòa quyện vào với nhau vô cùng êm tai.

Linh Nhi qua khe cửa nhìn thấy một màn như vậy, không nhịn được thở dài: “Thật đúng là một bức tranh đẹp!”

Nói xong, nàng xoay người chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa kêu: “Tiểu thư, Húc vương gia lại tới!”

Ngọc Linh Lung sớm đã nghe thấy tiếng đàn bên ngoài cửa. Chẳng qua, nàng chỉ nghĩ là có vị tiểu thư Ngọc phủ nào đang luyện cầm, không ngờ rằng lại là cái tên khó chơi kia.

Ngọc Linh Lung trở mình trên giường, ngay cả xuống giường cũng lười: “Để ý tới hắn làm gì?”

Huyên Thảo cười nói: “Nếu tiểu thư không ra, chỉ sợ Húc Vương đàn bên ngoài cả một ngày.”

Ngọc Linh Lung nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, hung tợn nói: “Tốt nhất là nắng chết hắn đi!”

Khi thì thanh u, khi thì hùng hồn, lúc như tri âm tri kỉ, lúc lại như thiên quân vạn mã, Ngọc Linh Lung nghe qua tiếng đàn, liền không thể không phủ nhận, tài đánh đàn của Húc Vương cũng được cho là cao siêu.

Thời tiết đầu hạ, cứ như sắc mặt của trẻ nhỏ, thay đổi bất thường, mới vừa rồi trời xanh mây trắng, chỉ chốc lát sau đã u ám, trong nháy mắt, mưa lớn đã lộp độp rơi xuống nước.

Linh Nhi ghé vào khe cửa nhìn hồi lâu, nhịn không được lớn tiếng kêu: “Tiểu thư, bên ngoài trời mưa!”

Ngọc Linh Lung cả giận nói: “Trời mưa còn không nhanh lăn tới đây, nằm úp nằm sấp chỗ đó nhìn cái gì!”

Linh Nhi vẫy vẫy hạt mưa rồi chạy ào vào, hi hi ha ha cười nói: “Húc vương gia vẫn còn ngồi ngoài kia đánh đàn, cũng không sợ bị ướt!”

Ngọc Linh Lung trừng mắt liếc nàng một cái: “Có rảnh quan tâm người người, không bằng tự nhìn mình đi.”

Trong nháy mắt, trời mưa to tầm tã.

Ngọc tướng quân nhìn bên ngoài mưa to, thở dài, quay đầu phân phó: “Mau đem ô tới cho Vương gia.”

Nếu Húc Vương lâm bệnh trong nội viện nhà hắn, vậy hắn đảm đương không nổi rồi.

Đại quản gia nơm nớp lo sợ đứng che ô cho Húc Vương vốn đã ướt sũng người, cẩn thận khuyên nhủ: “Vương gia, hôm nay không còn sớm nữa. Tứ tiểu thư chỉ sợ là đã ngủ rồi. Hay là, ngày khác ngài lại đến?”

Vẻ mặt Húc Vương đầy mất mát lắc lắc đầu, cũng không lau nước mưa trên mặt, cầm đàn đứng dậy, chầm chậm ra khỏi Ngọc phủ.

Đại quản gia đi bên cạnh che ô, cho tới khi Húc Vương ra đến cửa chính mới dám thở phào một cái.

Húc Vương đướng trên đường cái, mờ mịt nhìn xung quanh, miệng nói: “Ngay cả gặp nàng cũng không chịu. Đàn này, bổn vương còn giữ lại làm gì!?”

Bịch một tiếng, hắn đem đàn cổ trong tay ném mạnh xuống đất!

Danh cầm thiên cổ, vỡ vụn trong làn mưa!

Trong ánh mắt vừa kinh vừa sợ của đại quản gia, Húc Vương xoay người rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.