Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 9: Nữ nhân sao phải làm khó nữ nhân



“Ngươi làm việc là như vậy sao?” Nghe xong báo cáo của Thôi ma ma, Mộ thị tức giận đến mức lông mày dựng thẳng.

Đem chén trà trong tay ném thật mạnh, Mộ thị thật là tức không có chỗ để xả. Rõ ràng kêu Thôi ma ma đi thu thập Ngọc Linh Lung, kết quả hiện tại chẳng những Ngọc Linh Lung hoàn hảo không tổn hại gì, lại còn muốn nàng an bài chỗ ở cho? Chuyện này để cho người ngoài nhìn vào thì thành cái gì? Bản thân mình buổi sáng vừa mới bị Ngọc Linh Lung trắng trợn khi dễ, giờ lại còn muốn nàng an bài nơi ở cho, đây rõ ràng không phải là để cho người ngoài cảm thấy nàng – đường đường là phu nhân của Ngọc phủ lại sợ một đứa thứ nữ này sao? Thế này thì mặt mũi của nàng đem vất đi đâu?

Thôi ma ma đã sớm nghĩ ra cách đối phó, trong thấy Mộ thị tức giận, liền bước lên phía trước nói: “Phu nhân đừng vội, từ từ nghe nô tỳ nói đã. Phu nhân có thân phận như thế nào, cần gì phải chấp nhặt với một tiểu thư thứ xuất. Chuyện buổi sáng đã như vậy rồi, giờ nếu phu nhân an bài cho nàng ta thật tốt, để cho người khác nhìn thấy, lại nói phu nhân lòng dạ rộng rãi xử sự hào phóng, tuyệt đối không có người nói không tốt về phu nhân. Cũng coi như là tiện thể ngăn chặn mấy cái miệng nhàn rỗi không có việc gì làm đi. Việc này truyền đến chỗ lão phu nhân, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy phu nhân làm việc thỏa đáng. Còn về phần an bài chỗ ở của Tứ tiểu thư như thế nào, nô tỳ cũng đã có chủ ý.”

Nghe Thôi ma ma phân tích, sắc mặt Mộ thị mới tốt lên một chút. Thôi ma ma nói không sai, nàng thân là chưởng quản phu nhân. Nếu tranh chấp cùng với một thứ nữ nhỏ nhỏi kia, chẳng phải càng khiến người khác chê cười sao? Chi bằng rộng lượng một chút, làm bộ không so đo. Cứ như vậy vừa có thể trấn an Ngọc Linh Lung, vừa có thể đem đến cho mình thanh danh thật tốt là đối đãi tử tế với thứ nữ.

Mộ thị từ chối cho ý kiến gật gật đầu nói: “Ngươi có biện pháp gì tốt?”

Thôi ma ma vội vàng ghé vào tai Mộ thị, thấp giọng nói vài câu, trên mặt Mộ thị nhất thời vân khai vụ tán, không nhịn được nở nụ cười: “Biện pháp như thế là vẹn cả đôi đường.”

(Vân khai vụ tán: Sau cơn mưa trời lại sáng, thoát khỏi cảnh đen tối)

Thôi ma ma lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Vậy…Nô tỳ lập tức đi an bài?”

Ngọc Linh Lung quy định cho các nàng một ngày, nếu không nắm chặt thời gian làm tốt chuyện này, chỉ sợ Ngọc Linh Lung đem tình thế thêm náo loạn.

Mộ thị hừ lạnh: “Được, cứ thế mà làm! Còn có, từ hừng đông ngày mai, ta không muốn thấy khuôn mặt đó.”

Đây chính là thúc giục Thôi ma ma, nhanh đem con nha đầu chướng mắt Ngọc Linh Lung này xử lý.

Thôi ma ma không dám lơ là, vội vàng trả lời: “Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị kỹ lắm, cam đoan tối nay sẽ có tin tức tốt.”

———————————-

Trong hoa viên của Ngọc phủ, Thôi ma ma đi trước dẫn đường, Ngọc Linh Lung dẫn theo Huyên Thảo đi phía sau, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc.

Ngọc phủ này cũng chỉ là một phủ tướng quân bình thường, không phải là quá lớn, nhưng cảnh sắc ở hoa viên này cũng là đáng xem. Giờ là thời điểm cuối xuân, trong vườn khắp nơi oanh ca liễu xanh (chim hót ríu rít, cỏ cây xanh thắm), hòn non bộ nguy nga, đình các thanh nhã, lại thêm dòng suối chảy róc rách, đúng là một địa phương tốt để giải sầu.

Ngọc Linh Lung trong lòng thật sự xem thường nử tữ cổ đại, ngày nào cũng chỉ ở trong nhà không được đi đâu, lại không cần lo ăn lo mặc, đương nhiên cũng chỉ có thể đấu đá lẫn nhau cho đỡ chán.

Lúc này, Ngọc Linh Lung vừa mới đi vòng qua một hòn non bộ, liền gặp phải hai kẻ rõ ràng là đến bắt lỗi nàng.

“A! Đây không phải là Tứ muội muội sao?” Thanh âm nhiệt tình này, thế nào cảm giác lại có chút giả dối.

Trước mặt Ngọc Linh Lung xuất hiện hai thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Người nhìn lớn tuổi hơn một chút, vóc người nhỏ nhắn xinh đẹp, gương mặt trắng hồng như hoa đào, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, vô cùng điềm đạm ân cầm. Người còn lại mày đen mắt hạnh (Mắt hạnh: đôi mắt tròn, có đuôi mắt dài), thân hình mềm mại, gương mặt cũng có vài phần nhan sắc, ánh mắt tràn ngập khinh miệt nhìn về phía Ngọc Linh Lung.

Thôi ma ma tiến lên hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư.”

Ngọc Linh Lung phiền chán liếc mắt nhìn một cái hai vị tỷ tỷ trước mắt này, Nhị tiểu thư Ngọc Thiên Phương nhìn cũng được, ít nhất không quá rõ ràng lộ ra tia địch ý. Còn Tam tiểu thư Ngọc Thiên Liễu này, vừa nhìn thấy đã biết là kiểu người không thể sống chung. Nếu không phải là gặp mặt chính diện, nàng cũng không muốn để ý tới con ranh quái gở dị hợm này.

Lúc này, Ngọc Thiên Phương hướng đến Thôi ma ma mỉm cười: “Thôi ma ma, đây là muốn đi đâu vậy?”

Thôi ma ma cười nói: “Phu nhân an bài chỗ ở cho Tứ tiểu thư, nô tỳ mang Tứ tiểu thư đến viện mới.”

Những lời này vừa nói xong, Ngọc Linh Lung cảm giác được một ánh mắt tràn ngập ghen tị phóng lại. Không cần nhìn cũng biết, nhất định là nha đầu Ngọc Thiên Liễu có mưu đồ bắt lỗi kia.

Ngọc Thiên Liễu trong lòng tức giận, một thứ nữ chịu khổ nhiều năm trong phủ như nàng, còn chưa được phu nhân để vào mắt nhìn đến. Ngọc Linh Lung này mới vào phủ vài ngày, liền đánh hạ nhân của phu nhân, đoạt điểm tâm của phu nhân. Phu nhân chẳng những không trừng phạt, lại còn muốn an bài viện mới cho nàng ta? Phu nhân vì cái gì đối với Ngọc Linh Lung tốt như vậy?

Ngọc Thiên Liễu đương nhiên không dám khiêu chiến với Mộ thị, nàng chỉ có thể đem tức giận ngập tràn này phát tiết trên người Ngọc Linh Lung. Trước đây nàng chẳng thèm ngó tới thứ nữ mới tiến phủ này, nhưng giờ đã gặp rồi, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội, thu thập nha đầu ngoại lai này thật tốt!

“Mạng của Tứ muội thật tốt, mẫu thân đối với muội muội tốt như vậy, muội muội phải nên hiếu thuận với mẫu thân! Bằng không, chẳng phải là không biết tốt xấu sao?” Ngọc Thiên Liễu nặng nề nhấn mạnh hai chữ “hiếu thuận”, thanh âm đầy châm chọc.

Hiếu thuận? Kẻ nào không biết sáng hôm nay Ngọc Linh Lung làm gì với Mộ thị? Dám cướp điểm tâm của mẹ cả, đây không phải chính là không biết tốt xấu sao?

Con mắt Ngọc Linh Lung khẽ híp lại, lạnh lùng nói: “Hiếu thuận hay không với bà ta, liên quan đến ngươi đánh rắm?”

Mấy người xung quanh nhất thời hóa đá tại chỗ, lời lẽ thô thiển như vậy? Không phải là lời một thiên kim tiểu thư nên nói đi?

Ngọc Thiên Liễu kinh ngạc đến một lúc sao mới hồi phục tinh thần: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Ngọc Linh Lung từng bước tiến lên, nhìn chằm chằm vào Ngọc Thiên Liễu đang kinh ngạc không thôi, gương mặt xinh đẹp vô song tràn đầy khinh thường, không khí xung quanh nhất thời bị ép đến cực hạn.

“Lão nương nói: Liên.quan.gì.đến.ngươi.đánh.rắm!”

Từng chữ từng chữ, giống như một quyền, đánh cho Ngọc Thiên Liễu không ngừng thối lui vài bước.

Một thiên kim tiểu thư như vậy, đừng nói là nàng đã gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy!

Mắt thấy Ngọc Thiên Liễu chịu thiệt, Ngọc Thiên Phương chạy nên đến kéo nàng một cái, hướng Ngọc Linh Lung cười nói: “Tứ muội đừng nóng, Tam muội cũng chỉ là quan tâm đến muội thôi. Có gì từ từ nói!”

Ngọc Linh Lung hừ lạnh. Quan tâm? Có kiểu quan tâm như vậy sao? Tốt xấu thế nào chẳng lẽ nàng không phân biệt được?

“Được rồi, chó ngoan không cản đường, mau cút đi!” Ngọc Linh Lung không có tâm trạng nói chuyện phiếm với các nàng, cho các nàng biến đi cũng đã thật khách khí rồi.

Bất quá, lòng tốt của nàng tựa hồ bị người nào đó biến thành lòng lang dạ thú, chỉ thấy đôi mày thanh tú của Ngọc Thiên Liễu dựng thẳng, cả giận nói: “Ngọc Linh Lung, đừng thật sự nghĩ mình là cao quý! Người nào không biết mẫu thân của ngươi cũng chỉ là một vũ cơ hạ lưu? Ngươi dốt cuộc muốn cái gì? Cho ngươi một màu, ngươi liền muốn mở phường nhuộm sao?

Ngọc Thiên Phương đứng một bên cảm giác có chút không tốt, vội vàng kéo Ngọc Thiên Liễu định rời đi, chẳng qua, đã chậm rồi.

Ngọc Linh Lung phút chốc dừng bước, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên tia cười lạnh. Cho một màu mở phường nhuộm? Còn không biết là ai được cho chút mặt mũi liền không biết xấu hổ đâu!

Nhìn nụ cười trên mặt Ngọc Linh Lung lạnh đến tận xương tủy, trong lòng Ngọc Thiên Liễu không khỏi cảm thấy khiếp đảm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng can đảm đứng thẳng sống lưng. Cho dù nàng chỉ là thứ xuất, nhưng cũng là tiểu thư của Ngọc phủ, còn là tỷ tỷ của Ngọc Linh Lung! Giáo huấn nàng ta vài câu thì có làm sao? Chẳng lẽ Ngọc Linh Lung thật dám đánh nàng sao?

Đáng tiếc là, còn không đợi nàng phục hồi tinh thần, trên đùi đã phải chịu một cước thật mạnh!

Vóc dáng yếu ớt của Ngọc Thiên Liễu làm sao có thể chịu đựng được một cước lôi đình này của Ngọc Linh Lung, trong phút chốc hai gối quỳ rạp xuống đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.