Lý Viên khẽ cúi đầu, nghe ba người này ngươi một câu ta một câu cười nói vui vẻ, nàng gảy gảy vòng dương chi bạch ngọc trên cổ tay, chỉ mong đợi thời gian thỉnh an nhàm chán này có thể kết thúc sớm một chút.
Đang trong lúc nàng không ngừng tiêu khiển, từng tiếng tiểu hài tử khóc lớn tê tâm phế liệt vang lên.
Lý Viên liền đứng lên, nhấc chân hướng phía ngoài đi tới.
Nàng vừa đi tới cửa liền thấy một đám thái giám cung nữ ôm lấy hai đứa bé hướng bên này đi tới, Lý Viên liếc mắt thấy Dung mama đỡ Châu Châu đang khóc trên vai.
“Châu Châu, đây là tại sao?” Nương ở chỗ này đây!” Lý Viên nhận lấy hài tử, thoáng cái đau lòng không thôi.
Châu Châu khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc nên đỏ rực, dùng sức ôm lấy cổ mẫu thân, một bộ dáng bị kinh sợ.
Lý Viên đánh giá Châu Châu trên người không có thương tích gì mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nàng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Dung mama.
Dung mama lặng lẽ hướng ngón tay sang bên cạnh, Lý Viên lúc này mới nhìn rõ trưởng tử Phong Nguyên Văn của Thuận vương khuôn mặt đầy máu đang được cung nữ ôm trong ngực.
Trong lòng nàng nhất thời cả kinh, đây là chuyện gì xảy ra?
“Nguyên Văn! Nguyên Văn!” Người đầu tiên nhào lên chính là Tiền trắc phi, nàng một tay ôm nhi tử một bên kêu khóc thương nhi tử, khuôn mặt hoảng sợ hô to: “Ngự y, ngự y, mau truyền ngự y!”
Cả Từ Ninh cung nhất thời loạn thành một đống, thái y nhanh chóng chạy tới, xem xét thương thế của Nguyên Văn, trên cổ ghim mấy châm, vừa dán cao dược, tỉ mỉ băng bó vết thương.
“Nguyên Văn thế nào?” Thái hậu gấp giọng hỏi.
“Hồi bẩm thái hậu nương nương” thái y khom người nói: “Tiểu công tử sau ót bị vật cứng gây thương tích, vết thương dài ước chừng nửa tấc, bất quá cũng không có chạm đến huyệt đạo…, chẳng qua da đầu bị thương, ước chừng một tháng cũng đủ để hoàn toàn khôi phục”.
Thái hậu nghe xong vội vàng nhắm mắt lại chắp hai tay trước ngực niệm: “A di đà Phật”.
Lúc nữa tròng mắt mở ra, đã là hàn quang lẫm lẫm, nàng lớn tiếng quát lên: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nguyên Văn tại sao lại bị thương?”
Trong lòng mọi người đều rùng mình tất cả đều đưa ánh mắt đặt ở trên người Châu Châu trong ngực Lý Viên, người vừa mới cùng Nguyên Văn ở một chỗ không phải chính là Minh Châu công chúa sao?
Châu Châu tiểu thân thể không ngừng nhẹ run, gắt gao ôm cổ Lý Viên.
Lý Viên nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nữ nhi, đem đầu nhỏ nàng đặt ở cổ của mình, nàng mặt không chút thay đổi đón nhận ánh mắt mang theo các màu ý tứ hàm xúc của chúng tần phi, đột nhiên, khóe miệng nghiêm túc, cư cao lâm hạ nhìn các nàng.
Minh Châu công chúa là nữ nhi hoàng thượng cực kỳ sủng ái, trong lòng mọi người chuyển hóa trăm lần, cùng không hẹn mà dời đi ánh mắt đánh giá.
Chỉ thấy cung nữ kia vừa ôm Nguyên Văn tiến vào hai chân đều quỳ xuống, run rẩy nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, không trông coi kỹ tiểu công tử...... ”
Thái hậu liễu mày dựng lên, đang muốn giận tím mặt, nhưng Thuận vương phi ôn nhu mở miệng nói: “Diên Nhi không cần sợ, ngươi chỉ cần đem tình hình lúc đó nói ra là được”.
Cái cung nữ tên Diên Nhi âm thanh run rẩy nói: “Mới vừa rồi tiểu công tử cùng Minh Châu công chúa chơi ở phía trước vườn hoa, Minh Châu công chúa lấy ra bì cầu da hươu xinh xắn, tiểu công tử nhìn thấy muốn mượn bì cầu của công chúa để chơi, công chúa không chịu, tiểu công tử liền đưa tay, đưa tay đánh, Minh Châu công chúa dùng sức đẩy tiểu công tử bị đẩy ngã, cứ như vậy bị dập đầu!”
Diên Nhi lời nói vừa dứt, thái hậu cùng Tiền thị ánh mắt như lời kiếm giống nhau liền bắn về phía Châu Châu.
Lý Viên thế nhưng giờ phút này vô cùng trấn định, nàng vừa trấn an vỗ nhẹ nữ nhi, vừa hướng khuôn mặt xin lỗi Tiền thị nói: “Tiền trắc phi, thật là xin lỗi! Châu Châu còn nhỏ, trong lúc chơi đùa cũng không có chừng mực, ta đây làm mẫu phi của nàng hướng ngài bồi tội!” Nói xong liền đối với Tiền thị cúi người thi lễ.
“Một câu xin lỗi rồi xong sao?” Tiền trắc phi ở trong lòng phẫn hận kêu lên, lông mày thật dài của nàng chau lại một chỗ, đôi môi bắt đầu chuẩn bị muốn lên tiếng rống giận.
Không ngờ Lý Viên lại trước nàng một bước nghiêm nghị cả giận nói: “Dung mama, Tiểu Hỉ Tử, các ngươi…. Đám nô tài này, liền ngay cả chủ tử cũng chiếu cố không tốt, đây là có dụng ý gì, người đâu! Đem ra ngoài đánh mười trượng”.
“Nô tài/ lão nô biết tội” Dung mama cùng Tiểu Hỉ Tử khuôn mặt khiếp sợ dập đầu nói, không đợi người tới áp giải liền tự mình lui ra ngoài nhận gậy.
Lý Viên động tác quá nhanh, đánh lại là người của nàng, ai cũng không nói được lời nào.
Thái hậu lồng ngực phập phồng bất định, nàng nhìn Nguyên Văn trên giường lại nhìn Châu Châu trong ngực Lý Viên, sau một lúc lâu, cuối cùng lạnh lùng khẽ hừ, nói: “Nguyên Văn trước hết ở tại nơi này của ai gia, các ngươi đều lui hết ra đi!”
Lý Viên dưới ánh mắt xem náo nhiệt của các tần phi, vẻ mặt tự nhiên ôm Châu Châu ra khỏi Từ Ninh cung.
Sau khi trở lại Cam Tuyền cung, Lý Viên đầu tiên cho tất cả cung nhân lui xuống, thần sắc nhàn nhạt nhìn Châu Châu.
Châu Châu rũ đầu xuống, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt ở chéo áo.
Lý Viên khẽ thở dài xuống, hướng về phía Châu Châu ôn nhu nói: “Tới đây đến bên cạnh nương nào!”
Châu Châu hướng mắt lên cẩn thận nhìn Lý Viên một chút, nàng chuyển động thân thể một chút, liền một cái bổ nhào ngã xuống trên người Lý Viên, nàng đáng thương kêu khóc nói: “Châu Châu không phải cố ý, Châu Châu thật không phải cố ý, nương, nương,...... Châu Châu không phải hài tử xấu, nương người đừng không thích Châu Châu a! Châu Châu cũng không dám nữa!”
“Đứa ngốc này! Nương làm sao sẽ không thích Châu Châu đây!” Lý Viên cười nói.
Nàng xoa xoa nước mắt trên mặt Châu Châu ôn nhu nói: “Nương biết, Châu Châu là một hảo hài tử không muốn thương tổn người khác đúng không?”
Châu Châu vội vàng gật gật đầu nhỏ.
Lý Viên ôm thật chặt tiểu thân thể phấn nộn, nói: “Vậy có thể nói cho nương biết, tại sao Châu Châu muốn đẩy Nguyên Văn ra không?”
Châu Châu ủy ủy khuất khuất nói: “Là hắn muốn cướp cầu da của ta, còn, còn cắn ta!”
“Cắn?”
Châu Châu liền nhấc lên tiểu cánh tay.
Lý Viên đã nhìn thấy một loạt ấn răng nhỏ trên cánh tay kia.
Nàng đau lòng thay nữ nhi thổi thổi.
Châu Châu giống mèo con nức nở: “Là hắn cắn ta trước, Châu Châu đau, mới đẩy hắn ra” nói tới đây nàng lại một lần nữa nhấn mạnh nói: “Châu Châu không phải cố ý!”
Lý Viên ở trên dấu răng thoa nhẹ thuốc mỡ, nghe vậy sờ sờ đầu nàng nói: “Nương dĩ nhiên biết con không phải cố ý! Nhưng mà a! Con dù sao cũng là đẩy Nguyên Văn khiến hắn bị thương, Nguyên Văn là đệ đệ, so với con nhỏ hơn! Hôm nay đầu của hắn bị thương!Con nhìn hắn khóc thương tâm như vậy a!”
Châu Châu khổ sở vâng dạ nói: “Ta đi xin lỗi hắn, còn đem bì cầu ta thích nhất đưa cho hắn, được không?”
“Châu Châu, thật là một hảo hài tử biết sai nhận lỗi, con làm như vậy, Nguyên Văn hắn nhất định sẽ tha thứ cho ngươi!”
Trấn an tốt nữ nhi chịu đủ kinh sợ, Lý Viên triệu Cẩm Tú lại.
“Những thứ này là thuốc trị thương tốt nhất trong cung, ngươi đi đưa cho Tiểu Hỉ Tử cùng Dung mama”.
Cẩm Tú gật đầu đáp ứng: “Dạ”.
“A!” Lý Viên thở dài: “Lần này để cho bọn họ chịu khổ rồi! Dung mama lớn tuổi, lần này mười trượng đi xuống, nếu bị thế nào thì sao!”
“Khổ tâm của chủ tử, bọn họ nhất định sẽ hiểu được” Cẩm Tú an ủi nói.
Lý Viên gật đầu: “Ngươi mang nhiều thuốc bổ một chút đem qua đó đi!”
Trong khi hai người nàng đang nói chuyện, chợt nghe phía bên ngoài có thái giám truyền âm nói: “Hoàng thượng giá lâm——————”
“Nô tỳ cung nghênh hoàng thượng”.
“Châu Châu đâu?” Phong Thành Vũ vừa tới liền hỏi.
“Nô tỳ cho người dẫn nàng đi rửa mặt dùng bữa rồi!”
Phong Thành Vũ nghe vậy vẻ mặt hoài nghi nhìn Lý Viên: “Ngươi mắng Châu Châu rồi?”
Lý Viên >_< ở trong lòng ngươi ta là một mẫu thân thô bạo như vậy sao?
Nàng nghiến nghiến hàm răng, trì hoãn một lúc rồi mới đem chuyện tình phát sinh ở Từ Ninh cung nói một lần.
“Lần này thật là xin lỗi đứa bé Nguyên Văn kia rồi!” Lý Viên xin lỗi nói.
Chẳng ngờ, Phong Thành Vũ khuôn mặt xem thường hừ lạnh nói: “Chê cười, nữ nhi của trẫm, tự nhiên muốn đánh người nào liền đánh, sao lại phải cho người khác nhận lỗi!”
Nói tới đây, hắn không biết nhớ ra một cái gì đó, trên mặt nhất thời kết lên một tầng hàn băng.
Lý Viên ~~~~~ cũng là bởi vì có ngươi là phụ thân làm chỗ dựa, nha đầu kia lá gan càng lúc càng lớn a!
Đợi đến lúc Châu Châu rửa mặt xong, trở lại trong phòng nhìn thấy phụ thân nàng, lập tức nhảy vào lòng, ủy khuất liên tiếp kêu: “Phụ hoàng”.
Nàng dạt dào tình cảm một lần nữa giảng lại quá trình chuyện tình phát sinh, dĩ nhiên trọng điểm liền biến thành là Phong Nguyên Văn kiên quyết đoạt tiểu cầu của nàng, còn cắn nàng đau ơi là đau.
Sau cùng, nàng sợ hãi nhìn phụ thân nói: “Châu Châu sẽ đi xin lỗi Phong Nguyên Văn!”
“Không cần!” Phong Thành Vũ bàn tay to xoa đầu nhỏ của Châu Châu, cười nói: “Châu Châu không phải là thích cầu da sao? Phụ hoàng có một tấm da hổ xinh xắn dùng để may tiểu cầu, Châu Châu có muốn hay không a!”
“Muốn, muốn!” Châu Châu phấn khởi kêu lên.
Nàng hai tay ôm cổ Phong Thành Vũ, bẹp một cái hôn một ngụm trên gương mặt hắn.
Thanh âm nữ nhi nịnh nọt, vô luận nghe bao nhiêu lần cũng khiến cho Phong Thành Vũ long tâm cực kỳ vui mừng, hắn ôm Châu Châu lên cười ha ha.
Một bên Lý Viên trợn tròn mắt! Này! Thay đổi như vậy cũng quá nhanh đi! Tiểu hài tử cũng có thể giáo dục như vậy sao? Nàng cảm thấy không được an ổn a!
Buổi tối, Phong Thành Vũ ngủ lại tại nơi ở của Lý Viên.
Đại khái chuyện hôm nay rốt cuộc có chút dọa Châu Châu, nàng phải cứ cùng phụ hoàng và mẫu phi ngủ cùng nhau.
Lý Viên không có biện pháp, liền đem cái tiểu yêu tinh này đặt giữa hai người.
“Nương, nương, Châu Châu muốn nghe chuyện xưa” tiểu yêu tinh yên tĩnh được trong chốc lát liền bắt đầu hành hạ mẫu thân nàng!
“Muốn nghe tiểu hồng mạo chuyện xưa”.
Phong Thành Vũ kinh ngạc nhìn Lý Viên: “Cái gì tiểu hồng mạo?”
Lý Viên lúng túng cười một tiếng, nói: “Là nô tỳ tự mình nghĩ ra chuyện xưa”.
“Nương, nương, người mau kể đi!” Châu Châu không nhịn được thúc giục.
“Xưa kia có một tiểu nữ nhi, bời vì nàng vốn mang trên đầu một cái mũ đỏ, cho nên tất cả mọi người đều gọi nàng là tiểu hồng mại...... ........”
Trong đêm khuya, nữ nhân thanh âm ấm áp, nàng nhìn tiểu hài tử bằng ánh mắt ôn nhu cả người làm mẫu thân.
Phong Thành Vũ nghiêng thân thể, lẳng lặng nhìn nàng.
Thật giống như rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi hắn cũng là một hài tử, có một nữ nhân đã từng ôn nhu như thế kể cho hắn nghe chuyện xưa.