Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 107



Ánh mắt Doãn Thiên Lương trừng lớn, lão gia? Bố chồng của nàng?

“Trở về? Lão trở về có ích gì ...” Quận vương phi hình như cũng không vui lắm.

Mẹ chồng nàng dâu hai người trở về nội viện, ở trong viện có một bong dáng cao lớn đứng ở dưới gốc cây đưa lưng về phía các nàng. Quả nhiên là rất cao, không biết có phải hay không là rất ngọc thụ lâm phong.

“Ông tại sao trở về?” Quận vương phi hỏi.

Bong dáng cao lớn lấy lại tinh thần, Doãn Thiên Lương chớp chớp con mắt, ách .... cái này gọi là ngọc thụ lâm phong? Bất kể là cây gì nếu như bị gió cấp 12 thổi qua thì ngọc cũng bị thổi đi nơi nào ... Trên mặt bố chồng nàng lóe sáng óng ánh còn có chút đặc biệt, với lại ... Gương mặt đó bình thường chỉ có thể dùng “bình thường” để hình dung. Vô cùng may mắn, tảng đá kia giống mẹ.

“Đây chính là con dâu nhà ta? Dáng vẻ rất xinh đẹp.” Ông lão nói.

“Đúng vậy, đời này tôi đã chọn sai lầm rồi còn có thể chọn cho con trai sai nữa sao?” Quận vương phi nói, lôi kéo tay Doãn Thiên Lương vào phòng khách.

Ách, mùi không đúng. Không phải là ngọt ngào như mật ong sao? Thế nào nghe giọng điệu này như trong mật có xăng vậy?

Quỳ củ mời bố chồng dùng trà, Doãn Thiên Lương yên tính đứng.

“Lương nhi, con về nghỉ ngơi trước đi, mẹ cùng lão già này có lời muốn nói, có chuyện quan trọng.” Quận vương phi nói.

Doãn Thiên Lương đi ra ngoài còn lén len nhìn hai người một chút, thật kì lạ.

Bọn họ nói gì nàng không biết, nhưng đợi buổi chiều gặp bọn họ thì mặt Quận vương phi ảm đạm, tự như còn vừa mới khóc. Lớn tuổi như vậy mà còn gây gổ?

“Con dâu à, cha nói với con một việc ... Con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Bố chồng nàng râu ria vẫn còn, chỉ thây đổi quần áo sạch.

Vừa nghe ông nói như thế, tâm Doãn Thiên Lương bỗng chốc trầm xuống. Vừa chuẩn bị tâm lý xong, trước kia Lục Quân Tắc cũng nói như vậy.

“Phụ than mời nói.” Doãn Thiên Lương nói.

“Quân Tắc ... Bây giờ cha không đành lòng nói cho con biết.” Bố chồng nàng thừa nước đục thả câu.

“Không quan hệ, mời phụ thân.” Doãn Thiên Lương nói, không tự chủ nắm chặt tay.

“Quân Tắc bị bệnh thương hàn, sợ là ngày giờ không còn nhiều.” Bố chồng nàng nói.

Doãn Thiên Lương không động cũng không nói, chỉ là quy củ đứng.

“Ta đã nói sẽ không nói cho nàng, lão thái bà ngươi tại sao vẫn phải để ta nói.” Bố chồng nàng oán giận mẹ chồng nàng.

Quận vương phi bận đến bên cạnh đỡ nàng: “Lương nhi, con đừng hù dọa mẹ, mẹ biết con không chịu nổi, nhưng là ... Ai.”

“Vậy Quận vương đang ở đâu? Nếu ngày giờ không còn nhiều, con cũng nên đến bên cạnh chàng chiếu cố chàng.” Doãn Thiên Lương nói. Tảng đá chết, trước khi xuất chinh nói những lời chó má kia, bây giờ thì ứng đi ...

“Thân thể hắn không chịu nổi đường dài lắc lư, vì vậy vẫn còn ở tại Hành phủ.” Bố chồng nàng nói.

“Vậy con sẽ lập tức lên đường.” Doãn Thiên Lương nói.

“Con dâu à, biên giới núi xa sông dài, có lẽ chờ con đến đó đã ...” Bố chồng nàng nói, mẹ chồng nàng bắt đầu cầm khăn nhỏ lau nước mắt.

Núi xa sông dài ... Doãn Thiên Lương chợt nghĩ tới một chuyện, nếu núi xa sông dài lão nhân gia ngài không ở bên con trai đi đoạn đường cuối cùng, còn cố ý chạy về báo tin?

“Cha, nếu Quận vương bệnh nghiêm trọng như vậy, tại sao cha trở về bỏ lại một mình chàng? Phái người trở về báo tin là được rồi?” Doãn Thiên Lương nói.

Lão đầu vuốt vuốt râu: “Ta cũng đến kinh thành mới nghe nói, cho mẹ con dùng bồ câu đưa tin giải quyết xong thu đến thư hồi âm cho nên mới về trước tới xem một chút.”

“Ta căn bàn chưa thu được thư do bồ câu đưa đến, lão già ông vẫn giống như trước có vấn đề gì cũng đẩy lên người ta.” Quận vương phi bất mãn, sau đó lại an ủi Doãn Thiên Lương: “Lương nhi, lão già này mặc dù cả đời cũng gạt ta, nhưng, Quân Tắc là con của ông ấy, ông ấy cũng không mang tính mạng của con trai ra đùa ...” Cầm khăn xoa mắt một chút.

“Mẹ, con biết. Con đi cho quản gia chuẩn bị đồ lập tức lên đường.” Doãn Thiên Lương nói.

Trở về phòng để cho Hương Châu chuẩn bị đồ đạc, mình ngồi ở trước bàn trang điểm, kia là Lục Quân Tắc cho nàng.... Cái lược đang lằng lặng nằm ở trên hộp trang điểm, cầm lên chải hai cái, có chút đau, đau đến ánh mắt nàng có chút chua.

Quận vương phi tới, đôi mắt hồng hồng, nói khó cho nàng. Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái, có gì nói khó, đây là mạng.

Quận vương phi nói muốn đi cùng nàng, Doãn Thiên Lương không đồng ý: “Mẹ, một đường đi sẽ rất khổ cực, nếu đến lúc đó ngài còn không thoải mái thì con cũng không chiếu cố được.”

“Nhưng mẹ không yên lòng để một mình con đi.” Quận vương phi nói.

“Không phải còn có thị vệ sao? Lại nói chiến sự đã ổn định, trên đường cũng rất an toàn, ngài đừng lo lắng. Bất kể như thế nào, con sẽ dẫn ... chàng trở lại.” Doãn Thiên Lương nói.

Đưa Quận vương phi trở về phòng, Doãn Thiên Lương chợt nghĩ đến trên đường có lẽ chưa chắc đã thái bình như vậy, không bằng nữ giả nam là tốt nhất. Tìm mấy bộ quần áo của Lục Quân Tắc để cho mấy nha hoàn cả đêm thu nhỏ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.