Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 117



Chỉ thấy Doãn Thiên Lương “vọt” ngồi dậy, tiện tay túm qua quần áo lung tung mặc vào, kéo lê giày, lại ôm bụng: “Ai nha, chợt đau bụng ... Anh trước đợi tôi một lát ...” Sau đó vén rèm lên đi ra ngoài. Cũng không quản người khác đang bị lửa đốt: cháy đến bao nhiêu độ.

Bên ngoài màn thật ra vẫn còn chưa sang, binh lính còn chưa dậy, chỉ có trong nhà bếp có vang lên âm thanh của chén muôi chậu, vừa cười vừa tính đi về nàm trướng của nàng và Hương Châu đổi thắt lưng quần áo, không nghĩ còn chưa tới lại gặp người quen, người quen này thấy nàng cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

“Tiểu Doãn? Ngươi dậy sớm như vậy làm cái gì?” Hoàng Nguyên hỏi. Vừa nhìn trang phục của nàng, càng nhìn hồ nghi trong mắt càng nhiều: “Tiểu Doãn, ngươi từ đâu tới đây?”

“Ai ôi, ta quá mót, đi trước.” Doãn Thiên Lương nói. Nàng tránh đi nhà cầu vậy được rồi chứ? Thời gian này sẽ không có người.

“Vừa đúng ta cũng quá mót, đi cùng nhau.” Hoàng Nguyên nói.

Cùng nhau? Vậy thì ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Đi hai bước Doãn Thiên Lương lại chợt đứng lại xoay người đi trở về: “Ta quên mang giấy vệ sinh, ngươi đi trước đi.”

“Không có sao, ta mang theo.” Hoàng Nguyên nói.

“Ta không có cần đồ của người khác.” Doãn Thiên Lương nói, người anh em, anh là trời cao phái tới hành hạ tôi đi? Tôi chính là muốn trở về thay quần áo mà khó như vậy sao?

“Tiểu Doãn, làm sao ngươi lại không cẩn thận như vậy?” Hai người đang giằng co chợt nghe có người nói chuyện, quay đầu nhìn sang , lại là Lục Quân Tắc. Anh ta đang thong thả ung dung đến gần bọn họ.

“Quận vương, ngài đã dậy?” Doãn Thiên Lương hỏi. Trước người ngoài nàng chính là thư đồng.

“Ngươi không phải là đau bụng? Đến giấy cũng không mang.” Lục Quân Tắc đúng là nhân tiện đút cho nàng mấy tờ giấy, còn thuận tiện đem cái đai lưng buộc lại cho nàng: “Dậy sớm có chút lạnh, cơ thể ngươi gầy yếu, không thể bị lạnh ... Đi đi.”

Nhìn anh ta, Doãn Thiên Lương liền muốn: người anh em, đây cũng không phải là tôi muốn bôi nhọ anh, là anh đem biến mình thành đồng tính, đến lúc đó cũng đừng đổ thừa lên người tôi.

“Hoàng Nguyên, ngươi mang người đi nhà bếp lấy cho tác nước nóng để rửa mặt, thuận tiện nấu bình trà.” Lục Quân Tắc phân phó nói.

Hoàng Nguyên đoán chừng có chút sững sờ, Lục Quân Tắc lại nén âm lượng gọi hắn, hắn mới hồi thần khúm núm đi, đi vài bước còn quay đầu lại nhìn một chút. Doãn Thiên Lương cảm thấy hắn ta là muốn nhìn một chút có hành động mập mờ gì hay không.

“Đi thôi, tiểu Doãn, vừa đúng Quận vương ta cũng muốn đi ngoài, không bằng đi cùng nhau?” Lục Quân Tắc cười hỏi.

Doãn Thiên Lương có chút co quắp, nghe qua tắm uyên ương, chưa từng nghe qua đi vệ sinh uyên ương.

“Không cần, tôi ra ngoài, đang định trở về đổi bộ quần áo, Quận vương xin mời ngài.” Doãn Thiên Lương nói xong chạy như một làn khói, Lục Quân Tắc làm việc thật đúng là ...

Trở về trướng của mình, Hương Châu cũng vừa dậy, đang cẩn thận buộc tóc, thấy nàng mặt đỏ bừng bừng trở lại liền cúi đầu cười trộm: “Quận chúa, hôm nay ngài nên thay quần áo, một lát nô tỳ chải tóc cho ngài.”

Mặc dù dọn dẹp nhanh nhẹn, nhưng ngày hôm qua nàng được Lục Quân Tắc “đặc xá” không cần đứng nghiêm phục vụ, vì vậy vào làm ổ trong xen ngựa “dưỡng thương”. Đội ngũ đi tiếp tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt chỉ còn cách kinh thành hai trăm dặm rồi.

Nghĩ đến kinh thành ồn ào nàng liền sợ, nàng đối với kinh thành rất mâu thuẫn.

Buổi tối nghỉ ngơi, Doãn Thiên Lương đang lén lén lút lút đi ngoài trở về thì thấy Hoàng Nguyên ngó dáo dác nhìn hướng trong trướng các nàng.

“Hoàng Nguyên, ngươi làm gì vậy? Lén lén lút lút gì?” Doãn Thiên Lương vỗ vỗ phía sau lưng hắn ta, Hoàng Nguyên bất ngờ không phòng bị, quay người lại ngây ngô cười hai tiếng.

“Tiểu Doãn, ta đi tìm đại phu lấy cho ngươi chút thuốc, tay của ngươi khá hơn chút nào không?” Hoàng Nguyên hỏi.

Nâng lên bàn tay đã băng bó kỹ, Doãn Thiên Lương cười: “Quận vương gia tự mình băng bó cho ta, ngươi thấy thế nào?”

Hoàng Nguyên nhức đầu: “Quận vương gia chỗ nào sẽ không tốt, nhưng ...” Nhìn xung quanh một chút thấy không người nào liền hạ thấp giọng: “Tiểu Doãn, Lục Quận vương đã có gia đình, còn là em gái đại tướng quân, ngươi ... Phải cẩn thận.”

Doãn Thiên Lương hết sức nhịn cười, cũng nghiêm trang hỏi: “Cẩn thận? Cẩn thận cái gì? Nhiếm trùng sao?”

Ánh mắt Hoàng Nguyên nhìn như thế trẻ con không thể dạy, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Cẩn thận bị Quận vương phi biết, ngươi cũng không có quả ngon để ăn. Quận vương phi là tiểu Quận chúa nhà Trạm thân vương, phía sau rất cường đại, ngươi một cái thư đồng nho nhỏ ... Ai, thôi, Quận vương sẽ an bài tốt cho ngươi.”

“Hoàng Nguyên, cám ơn ngươi. Ngươi không nói ta cũng không có suy tính đến, nhưng là ...” Thấp đầu nhịn cười: “Nhưng ta có biện pháp gì đâu, ta là một nô tài nho nhỏ cũng không có quyền lợi làm chủ mình. Ai ... Qua một ngày tính một ngày đi.”

“Tiểu Doãn, dù sao chính ngươi cũng cẩn thận. Đây, cho ngươi, đây là thuốc trị thương, cẩn thận chút.” Hoàng Nguyên đem thuốc nhét vào trong tay nàng xoay người liền chạy, Doãn Thiên Lương nhìn một chút thuốc kia lại nhìn tay mình một chút, mẹ nó, vì sao bây giờ tính huống này thoạt nhìn có chút mập mờ đâu.

Trở về trướng không thấy Hương Châu lại thấy Lục Quân Tắc dựa vào bàn, thấy nàng đi vào trên mặt cười như không cười.

Doãn Thiên Lương cũng cười, cần nghe không cần nàng thuận lại rồi.

“Hoàng Nguyên này lá gan cũng quá lớn, ngay cả người của ta cũng dám nghĩ cách.” Lục Quân Tắc nói.

“Không có sao, hắn đánh chủ ý là thư đồng của ngài mà không phải là phu nhân của ngài.” Doãn Thiên Lương nói.

Có thể hay không nói nàng đánh hơi được chút mùi dấm.

“Thư đồng cũng không được, ta dính thư đồng thì cũng là người của ta, đã là người của ta thì không thể để cho người khác chiếm đi nửa phần tiện nghi.” Lục Quân Tắc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.