Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 127



Lần thứ hai lên thuyền, Lục Quân Tắc hình như vẫn còn hứng thú với câu cá, cầm cần câu hướng phía mặt nước ngồi bất động, tựa như sử dùng suy nghĩ quyến rũ cá lên, mặc dù Doãn Thiên Lương không thích nhưng cũng coi như là thủ đoạn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng – chịu đựng đi.

Nhưng hôm nay Lục Quân Tắc hình như không được bọn cá chào đón, ngồi hơn nửa canh giờ dây câu cũng không có chút động tĩnh, hơn nữa lại có đám mây đen bay tới đầy trời, rất nhanh gió nổi mây vần mưa rải đầy trời, thuyền vốn đứng vững lại lay động nhiều hơn.

Hai người và khoang thuyền, mành vải bị thổi bốc lên, thỉnh thoảng liền có mưa bụi chui vào. Rất nhanh trên hồ liền nổi lên một mảnh hơi nước dày, dõi mắt nhìn lại, hình dáng xa xa mỏng manh nhè nhẹ, nhìn giống như bồng lai tiên cảnh.

Có vài hạt mưa rơi ở trên mặt lành lạnh, Doãn Thiên Lương tám trăm năm cũng không thấy cảnh đẹp như vậy liền không nỡ đóng cửa kéo rèm. Lục Quân Tắc ngồi ở một bên cũng không lên tiếng.

Bất chợt một tiếng sét, Doãn Thiên Lương chớp chớp con mắt, mẹ nói, lỗ tai thiếu chút nữa bị điếc. Hai bàn tay bưng kín lỗ tai của nàng, Doãn Thiên Lương run nhẹ một chút.

Người anh em, muốn tán tỉnh cũng không phát cái thư mời tới...

“Đóng cửa sổ đi, tiếng sấm lớn.” Lục Quân Tắc nói.

Đóng cửa sổ, dĩ nhiên rèm cũng ngoan ngoãn rũ xuống, còn kém thổi tắt một cây nến.

“Mưa vẫn còn lớn.” Doãn Thiên Lương nói một câu vô nghĩa.

“Trời này mưa xuống lại càng lạnh...”

“Bốp...”

Có người trước mắt bay lượn đầy chim nhỏ.

“... Rồi, Oha, nàng không sao chứ?” Lục Quân Tắc bên nói bên tiện tay đem cửa sổ bỏ ra.

Có thể có chuyện gì, nhiều lắm là trên đầu nhiều ra cái túi, nhưng, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có chút việc quýnh lên cũng tốt.

Lắc lư đầu, Doãn Thiên Lương lại dùng sức chớp chớp con mắt, tay không có phương hướng từ từ đưa ra phía trước: “Ngày thế nào lập tức liền tối? Tôi nhớ được rõ ràng vẫn chưa tới giờ thân...”

“Oha, nàng không nhìn thấy?” Giọng nói của Lục Quân Tắc có chút kinh ngạc.

“Hơi tối, không có chuyện gì, tôi nhắm mắt sẽ tốt thôi, trước kia không cẩn thận bị sét đánh, tôi ngủ hai ngày lại mở mắt ra liền nhìn thấy.” Doãn Thiên Lương ăn không nói có.

Sau đó thuận thế nhắm mắt lại, lấy tay vụng về xoa xoa nhẹ nhàng. Thật muốn nhìn biểu tình của Lục Quân Tắc một chút.

“Oha, đến trên giường nằm một lát sẽ tốt.” Lục Quân Tắc nói, chợt ôm ngang nàng lên đặt lên giường.

Ách... Rõ ràng nàng nói nhắm mắt lại thôi cũng không có ám hiệu gì khác nha? Người liền chuyển rời đến trên giường...

Được rồi, để cho nàng tiếp tục giả vờ đi, trong tivi có rất nhiều người mù trông mèo vẻ hổ mà.

Sớm biết người mù có đãi ngộ tốt như vậy, bắt đầu giả bộ khi biến thành đồ ngốc. Nhìn một chút, tỉnh ngủ có người khác giúp đỡ, đi bộ cũng có người vui lòng ôm, không nói đâu xa, tối thiểu tiết kiệm giầy thêu của mình – ngồi ở trên xe ngựa tựa vào trong ngực Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương vui vẻ, phấn chấn, ngây ngất suy nghĩ – cảm giác được người khác ôm đi an toàn, vững vàng lại thoải mái, chất lượng phục vụ thượng đẳng, máy bay trực thăng Burj Al Arab, xe Rolls Royce có thể chơi, nhưng vẫn không có người nào dịu dàng ôm khách đưa đến sân bay...

Giữ vững ánh mắt không có lo lắng nhìn chằm chằm nơi nào đó phân cao thấp Doãn Thiên Lương vẫn chưa ăn cơm tối, đang suy nghĩ có muốn hay không lấy bữa cơm tối ngay lập tức, ánh mắt liếc thấy vẻ mặt hoài nghi của Lục Quân Tắc kia, Doãn Thiên Lương lập tức quyết định giả bộ đến sang sớm ngày mai.

Ăn cơm biến thành vấn đề nho nhỏ, Doãn Thiên Lương nhìn những món thích ăn ở trên bàn cũng không thể gắp càng không thể nói, chỉ lấy chiếc đũa ăn đồ nha hoàn và Lục Quân Tắc gắp vào trong chén, bất quá ngày mai đợi nàng có thể nhìn thấy liền có thể ăn thoải mái.

Ăn cơm xong uống trà, Doãn Thiên Lương liền cau mày, làm ra vẻ mặt lo lắng, cầm ly trà cũng không uống, đem ánh mắt nhắm ngay mặt đất làm như có điều suy nghĩ – chính là không nói lời nào.

“Oha?” Lục Quân Tắc gọi.

Bắt chước diễn trong tivi, đem đầu hướng sang anh ta, nhưng ánh mắt tuyệt đối muốn cùng mặt lệch chuyển đến nơi nào đó sau đầu anh ta: “Hả?”

“Có khá hơn chút nào không? Để ta mời đại phu tới xem một chút.” Lục Quân Tắc nói.

“Ngày mai rồi hãy nói, cũng không muộn, có lẽ sang sớm ngày mai là tốt rồi.” Doãn Thiên Lương nói. Đại phu tới thì thế nào, không nhìn thấy chính là không nhìn thấy.

Lục Quân Tắc đứng dậy, đi tới – Doãn Thiên Lương vẫn đem tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, cho đến khi Lục Quân Tắc dắt tay của nàng: “Một lát đại phu sẽ tới, về phòng trước đi.”

Trên đường trở về phòng, Lục Quân Tắc thật cẩn thận dắt tay nàng, lên bậc xuống thềm, rất tit mỉ, Doãn Thiên Lương lại rất o hiền lành nhớ tới bài hát “Nâng bước đi, trường học nói... dùng cái ngọt lành đem ta làm mồi cho lớn...”

Sáng hôm sau, cũng không biết lúc nào thì Doãn Thiên Lương cảm thấy trong bụng một trận sôi trào, như muốn nôn mửa ra, vỗ ngực một cái đè xuống.

“Oha, không thoải mái?” Lục Quân Tắc cũng đứng dậy vỗ nhè nhẹ lưng của nàng.

“Có chút buồn nôn.” Doãn Thiên Lương nói, đập như thế này, không có đập cho nôn mửa ra, không biết áp đến dây thần kinh nào.

Lục Quân Tắc cầm quần áo mặc cho nàng, vội vàng để cho nha hoàn đi mời đại phu.

Trước khi đại phu đến Doãn Thiên Lương đã muốn nôn ra cả nước chua, giả bộ cũng không thể giả bộ nữa – nếu không cũng muốn nôn đến xiêu vẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.