Một lát phải tìm người tới xem bé một chút có đụng phải cái gì hay không.
Lục Điêu Thuyền yên tĩnh, chớp đôi mắt xinh đẹp giống bà nội nhìn về phía vừa rồi.
Thời tiết nóng lên, Doãn Thiên Lương ôm con gái trở về phòng, cũng nên để cho con nhìn một lát thôi, nếu không buổi tối sẽ..., vào phòng lại hồ nghi nhìn cái hướng kia.
Hai người vừa vào phòng, cái hướng mái nhà đứa trẻ vừa nhìn từ từ ló ra hai cái đầu.
“Ông lão, cháu gái chúng ta thật là đẹp mắt, trắng mập mạp.”
“Yêu nhi, tại sao chúng ta không đi thẳng về? Như vậy có thể ôm cháu gái.”
“Cái này, chúng ta phải xem một chút tình huống rồi hãy nói, vạn nhất vợ chồng son người ta không hoan nghênh chúng ta trở về, không phải chúng ta tự đòi không vui?”
“Sẽ không, thế nào thì chúng ta cũng là trưởng bối của bọn họ, hai đứa trẻ cũng không phải là con bất hiếu, làm sao lại...”
“Ông còn không biết tính tình con trai như thế nào? Đừng nói cha mẹ, chính là ông nội, bà nội hắn cũng có thể không nể tình.”
“Vậy cũng được... Nhưng hắn hôm nay cũng làm cha người ta, chẳng lẽ hẹp hòi như vậy sao?”
“Nhìn kĩ rồi hãy nói.”
“Yêu nhi, chúng ta còn phải tiếp tục màn trời chiếu đất?”
Mỹ nhân rốt cục quay đầu lại, liếc ông một cái: “Nếu không ông đi về trước thăm dò tiếng gió một chút?”
Buổi tối Lục Quân Tắc trở về, tiến vào trong cửa viện chợt dừng bước, nhưng cũng chỉ trong chốc lát lại tiếp tục cất bước đi về phía trước, trở về phòng khóe miệng còn mang theo ý cười.
Lúc ấy ánh mắt Doãn Thiên Lương nhìn chằm chằm con gái đang ngủ.
“Oha, Diêu Thuyền sao thế?” Lục Quân Tắc hỏi vội, sắc mặt bé con đỏ thắm, hô hấp đều đặn nhìn rất tốt tại sao lại có chút khẩn trương?
“Bây giờ còn không có sao, nhưng ban ngày giống như bị cái gì hù dọa, tay chỉ thẳng vào nóc nhà gọi.” Doãn Thiên Lương nói.
“A, chuyện này.” Lục Quân Tắc nhẹ giọng cười, ở bên tai nàng nói nhẹ chút gì, Doãn Thiên Lương nhíu mày một cái.
“Cha và mẹ thật là... Đến cửa nhà rồi còn ngồi trên mái nhà.” Doãn Thiên Lương nói. Thì ra con gái nhìn thấy hai lão già dở hơi kia, rốt cuộc biết trở về, cũng biết vào cửa cũng không dễ dàng vào?
“Dù sao thời tiết cũng tốt, bọn họ thích ngồi thì để họ ngồi mấy ngày đi.” Lục Quân Tắc nói.
Thật là đứa con trai vô lương tâm.
Nhưng nàng cũng đồng ý, ai bảo bọn họ đùa giỡn nàng.
Mấy ngày kế tiếp, Doãn Thiên Lương trong lúc rảnh rỗi liền ôm con gái ra ngoài phơi nắng, ánh mắt len lén dò xét bốn phía, quả nhiên thấy hai cái đầu như ẩn như hiện.
Doãn Thiên Lương bắt đầu nói cho đứa trẻ nghe về bà nội của bé, bà nội cỡ nào xinh đẹp hoạt bát, cười lên rất đẹp mắt – dĩ nhiên trẻ con nghe không hiểu, nhưng có người nghe hiểu được là tốt rồi.
Kể chuyện xưa đến ngày thứ tư, nói bà nội xinh đẹp đem mẹ đẩy xuống tháp thì cuối cùng trên nóc nhà có giọng nói.
Một âm thanh mang theo tức giận: “Yêu nhi, tại sao có thể đẩy con dâu xuống? Đây chính là tầng bảy... Con dâu lại không có da dày thịt béo như nàng, lại không có công phu...”
Doãn Thiên Lương cười, hướng về phía nóc nhà nói: “Cha, mẹ, mặt trời lớn như vậy, xuống uống ly trà lạnh đi.”
Hai cái đầu phóng lớn... nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Doãn Thiên Lương trừng mắt nhìn mẹ chồng: “Mẹ, bản lĩnh của ngài?”
“Chút tài mọn thôi mà, không đáng giá nhắc tới.” Mẹ chồng còn khiêm tốn, ôm lấy Lục Điêu Thuyền: “Tiểu Điêu Thuyền của ta, bà nội nhớ muốn chết, muốn ôm lại ôm không được.”
Con mắt trong suốt của đứa trẻ lóe sáng, im lặng nhìn người đẹp đang hoa chân múa tay.
“Điêu Thuyền bảo bối, cười một cái cho bà nội.”
Đứa trẻ vẫn nhìn, không cười.
Không khí có chút lúng túng.
“Trẻ con có thể có chút sợ người lạ.” Ông già nói.
“Biết mới lạ... Giống tính tình cha nàng khi còn bé.” Người đẹp nói.
Có thể câu nói này mới làm đứa trẻ cười, tóm lại, ánh mắt Lục Điêu Thuyền chậm rãi cong lên, cười khanh khách.
Lục Quân Tắc trở về gặp trong phòng khách có bốn người đang vui vẻ hòa thuận, trên mặt không có chút kinh ngạc, chẳng qua là nhàn nhạt nói: “Biết trở về?”
Cha mẹ anh ta cười khan hai tiếng như trả lời, sau đó liền nói sang chuyện khác như khen Lục Điêu Thuyền, Lục Điêu Thuyền lớn, chọn hết ưu điểm của hai người, lớn lên nhất định là một mỹ nhân.
Vợ chồng son nghe không lên tiếng, chỉ có đại mỹ nhân nói miệng đắng lưỡi khô.