Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 24



Làm sao bây giờ? Nói thật là vì cái nha đầu Thanh Uyển kia, vậy còn không pjải từ Thái hoàng Thái hậu cho tới cung nữ, thái giám đem nàng ăn sống nuốt tươi sao?

Chuyện hình như không có kết thúc tốt.

Người càng ngốc thời gian cũng qua nhanh, chờ nha hoàn xách theo hộp đựng thức ăn tinh xảo đặt vào trước mặt Doãn Thiên Lương, lúc ấy nàng mới phát hiện đã giữa trưa rồi.

Ăn cơm, Doãn Thiên Lương cần thận suy nghĩ, bây giờ nàng không thể tiếp tục tính toán lưu lạc đi, đoán chừng bên trong lần chuyển kiếp đầu tiên của nàng bị động rời khỏi Hào Môn Quý Tộc, người còn gái đáng thương xuyên qua đi lang thang, nàng không phải không muốn bình đẳng, không muốn duy nhất, không muốn lệ thuộc, không muốn tự do ... nàng chỉ muốn thức ăn ngon, nhưng vì sao có lúc người yêu cầu càng thấp thì càng khó thực hiện vậy?

“Ăn không vô?” Âm thanh của Quận Vương phi mang theo nụ cười hỏi.

“Ăn nhiều rồi.” Doãn Thiên Lương nói. Một người đang tích tụ trong lòng mà nói thì nàng ăn thật nhiều rồi.

“Tương nhi à, ăn cơm xong Hạ di đưa ngươi về nhà được không?” Quận Vương phi nói.

“A ? A, nhưng Hạ di, ta chợt nghĩ đến một vấn đề, ta về như vậy có thể liên lụy đến quý phủ hay không?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nàng là người có thù phải trả có ân cũng phải trả.

“Cái này ngươi cũng đừng quan tâm, Hạ di tự có cách nói, ừ, đảm bảo không có ai phạt ngươi mắng ngươi.” Quận Vương phi cười nói.

Doãn Thiên Lương thả lỏng, những quý nhân bơi lội ở trong quan trường sóng to gió lớn này thấy nhiều, cũng chính là nàng giả quý tộc này là chưa từng thấy quen mắt.

Nếu như biết Quận Vương phi có cách nói sẽ tạo thành hậu quả như thế, Doãn Thiên Lương tình nguyện trốn nhà đi phiêu bạt giang hồ.

Chuyện kể rằng, buổi chiều tươi đẹp, cơn nước no nê, Doãn Thiên Lương mang theo chút thấp thỏm bất an như nai con nhảy loạn trong lòng cùng Quận Vương phi ngồi vào một chiếc xe ngựa lộng lẫy về nhà, nụ cười trên mặt Quận Vương phi có thể so với dì cảnh sát giải cứu thành công trẻ em bị lừa bán.

Khi Quận Vương phi mang theo nàng đạp lên bập xe ngựa, lập tức Doãn Thiên Lương tinh tường thấy được sự sửng sốt của thị vệ canh cửa, nói chính xác là kinh ngạc, ngược lại tiểu quận chúa nàng bị bỏ quên. Quả nhiên mỹ nhân rất có lực sát thương.

Lực sát thương cường đại này phải đến trước mặt vợ chồng Trạn vương mới coi là mất đi tác dụng, bởi vì Trạm Vương phi vừa nhìn thấy Doãn Thiên Lương thì không ngừng được nước mắt, một tay ôm nàng vào trong ngực, cảm giác ~~~ thật đúng là giống như mẹ con bị thất lạc nhau gặp lại, rất may thời gian thất lạc không dài, nếu không bước kế tiếp có thể bị kéo vào bên trong xem một chút trên cái mông có bớt hay trên bả vai có hình hoa mai hay không.

Sau đó, Quận Vương phi quả thực ra sân, đại ý chính là, bà cùng nhi tử đá cẩm thạch của bà vừa tới kinh thành không lâu, đang ở trên đường trong Kinh thành hết nhìn đông lại nhìn tây chợt phát hiện Doãn Thiên Lương từ trong nha môn hoảng sợ chạy ra, Doãn Thiên Lương bởi vì quá hoảng sợ cho nên ngất đi, đến nửa đêm mới tỉnh, Quận Vương phi không biết nàng là Quận chúa nhà Trạm vương vì vậy đành tạm thời giữ nàng ở lại trong phủ, ngày hôm qua tình hình của Doãn Thiên Lương mới khá hơn chút mới nói ra mọi việc đã trải qua, vừa đúng Phù Phong Hầu công tử cũng nhận ra Doãn Thiên Lương cho nên liền đưa nàng trở lại.

Những việc này đều ở trong phạm vi Doãn Thiên Lương bình thường tiếp nhận, sau nói Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa giả trang ngu ngốc. Bởi vì mỹ nhân Quận Vương phi nói thẳng nhi tử của bà đối với khuê nữ của Trạm vương vừa thấy đã yêu, vừa đúng nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, số tuổi cũng tương đối, gia thế cũng xứng đôi, không bằng liền #@% ..... & tính.

Lúc ấy Doãn Thiên Lương là Tiêu Tương liền đụng phải có người đối với nàng thú tội không quanh co, bất quá nàng không có hứng thú, để cho dao nhỏ quay đầu rõ như ban ngày, thế nhưng một lát... nàng lại muốn, bất quá đây là món đồ chơi thời đại của con gái, căn bản không có chuyện của nàng mà.

Không có chuyện của nàng còn chưa tính, Trạm Vương phi vẫn suy nghĩ kín đáo đưa nàng đến Du gia, không biết thế nào vào lúc này lại dễ dàng thay đổi, liên tiếp khen ngợi khối đá cẩm thạch này, Trạm vương càng không phải nói, nụ cười trên mặt tựa như ngày mai có thể cùng con rể uống rượu với nhau được rồi.

Tóm lại chính là hai người hoàn toàn bỏ quên nàng. Bất quá, cuối cùng Trạm Vương phi vẫn nhớ lại chuyện trọng yếu nhất, theo lý Doãn Thiên Lương là nhỏ nhất, các ca ca tỷ tỷ của nàng cũng chưa có cưới gả, nên còn chưa tới lượt nàng.

Quận Vương phi liền cười, nói hôn sự của con gái muốn làm lên rất nhanh, vừa đúng Thái hoàng Thái hậu vội vã cho bọn nhỏ gả đi, đi cầu xin Thái hoàng Thái hậu là được.

Một câu thức tỉnh người trong mộng... hoặc là lời của Quận Vương phi đúng là lời bọn họ muốn, tóm lại vợ chồng Trạm vương không ngừng gật đầu. Doãn Thiên Lương chợt thương cảm cho huynh đệ Doãn Thiên Lăng cùng tỷ muội Ngưng, Tịnh, hôn sự của bọn hắn vượt qua tốc độ của xe lửa, những thứ như ngắm trăng dưới nước, mặt mày đưa tình “ga nhỏ” sắp bị thủ tiêu mà trực tiếp tiến vào chủ đề, suy nghĩ một chút Doãn Thiên Lương mười lăm tuổi lại cưới gả trước bốn người, quả nhiên rất hài hòa.

Vì vậy, cửa hôn sự này đại khái cứ như vậy định ra. Doãn Thiên Lương từ đầu tới cuối không nói qua một câu, trong lòng suy nghĩ đá cẩm thạch có biết hành động điên cuồng của mẹ ruột mình hay không.

Quận Vương phi rất hài lòng đối với kết quả này, cười cáo từ, nói rõ ngày mai sẽ vào cung cầu xin Thái hoàng Thái hậu gả, chờ sang năm thì bọn họ làm chuyện vui.

Quận Vương phi đi, vợ chồng Trạm vương hỏi nàng cặn kẽ việc “gặp gỡ” lền để cho nàng về phòng, sau đó Doãn Thiên Lương ở trong phòng suy nghĩ rốt cuộc có muốn trổn khỏi nhà hay không. Không đợi làm ra quyết định lại có nha hoàn tới, nói Vương gia mời quận chúa đến tiền thính.

Theo nha hoàn thấp thỏm bất an đến tiền thính, kinh ngạc thấy Doãn Thiên Lăng đang ngồi, ba người sáu con mắt nhìn nàng chằm chằm khiến nàng muốn té xỉu. Khó trách vừa rồi không hỏi, nguyên lại là đợi Doãn Thiên Lăng trở lại lập Tam đường hội thầm.

Nhưng, vì sao Tam đường hội thẩm không có ai nói chuyện? Chẳng lẽ đợi nàng tự mình thú nhận tội lỗi?

“Lương nhi, hôm nay Phù Phong Hầu công tử hướng Thái hoàng Thái hậu xin chỉ gả.” Doãn Thiên Lăng cười híp mắt.

“A.” Doãn Thiên Lương đáp lại đơn giản, Doãn Thiên Lăng đây là ý gì? Chẳng lẽ có liên quan đến nàng ? Lão gia, không muốn...

“Ngươi cùng Thừa Dục cũng coi như đã gặp qua, Lương Nhi, người cảm thấy con người Thừa Dục như thế nào?” Doãn Thiên Lăng vẫn cười híp mắt, tính từng bước dẫn dụ.

“Ta cùng Thừa Dục ca ca gặp nhau mấy lần mà thôi. Nhưng, nếu là bạn tốt của ca thì người cũng không tệ đi.” Doãn Thiên Lương nói. Thuận tiện thổi phồng cái nữ nhân đáng ghét này xuống.

“Nếu như, Thái hoàng Thái hậu để cho ngươi gả cho Thừa Dục, ngươi cảm thấy thế nào, Lương nhi?” Doãn Thiên Lăng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.