Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 27



Doãn Thiên Lương khoát khoát tay, một tay vuốt bụng: “Tôi chính là quá lâu không nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc nên nhất thời rất cao hứng, Nhâm Quân Tử, thật ra thì tôi muôn phương nghĩ cách tới gặp cô là cũng có chuyện muốn nhờ cô.”

“Không thể nào? Cầu xin tôi?” Nhâm Quân Tử nhíu lông mày hỏi: “Chuyện gì?”

“Tôi bị buộc lập gia đình, chính là nói bị ép hôn, tôi không muốn kết hôn, muốn nhờ cô thỉnh cầu Hoàng thượng cólòng tốt bỏ qua cho tôi đi.” Doãn Thiên Lương nói.

Nhâm Quân tử lắc đầu: “Nếu là cầu xin hắn có tác dụng thì tôi còn nhờ cô tới giúp tôi xuất cung sao?”

“Không thể nào ...” Doãn Thiên Lương trầm mặc xuống: “Còn có người đần độn, bi thảm hơn chúng ta sao?”

“Đoán chừng ... không có.” Nhâm Quân Tử nói: “Vốn tưởng rằng có thể trông cậy vào quý nhân cô, không nghĩ tới. Mạng của tôi sao khổ như vậy.”

“Rất tốt, bây giờ là hai người, có thể nghĩ ra biện pháp.” Doãn Thiên Lương nói.

“Đến lúc nào chứ?” Nhâm Quân tử than thở: “Chỗ này tôi...”

Lời còn chưa thốt ra đã nghe thấy một tiếng “Tử nhi” ở ngoài điện. Doãn Thiên Lương nhanh chóng khôi phục lại biểu tình của Quận chúa ngây ngô, Nhâm Quân Tử bĩu môi.

Tiếng “Tử nhi” thân mật còn lớn tiếng như vậy, ở trong cung này cũng chỉ có một người.... Hoàng đế Doãn Liệt, vào điện thấy hai người các nàng ở chung một chỗ, Doãn Liệt có chút ngoài ý muốn.

“Thiên Lương thỉnh an Hoàng thượng.” Doãn Thiên Lương nói.

“Lương nhi thế nào lại ở chỗ này?” Doãn Liệt hỏi.

“Con chó kia thấy người đẹp miệng cũng làm bừa, Tiểu Quận chúa tốt bụng trả lại nó rồi.” Nhâm Quân Tử nói.

“Vâng, Lương nhi vừa đúng tới cảm ơn Nhâm cô nương giúp đỡ vài ngày trước đó.” Doãn Thiên Lương nói.

“A, có chuyện như vậy.” Doãn Liệt gật đầu một cái: “Đã nói xong rồi?”

“Vâng, Lương nhi cáo lui.” Doãn Thiên Lương rất thức thời. Hoàng đế đuổi người rõ ràng như vậy có là kẻ ngu cũng hiểu.

Ra khỏi điện, Doãn Thiên Lương cười, có người một đường cùng mình cảm giác rất tốt, tựa như đi đường ban đêm có một người bạn. Chẳng qua là ... người bạn này cũng bể đầu sứt trán đây.

Không có để ý có một tiểu thái giám vội vã đến trước mặt nàng, khom người nó Thái hoàng Thái hậu truyền Lương Quận chúa.

Xong rồi, mới vừa nói người ta bể đầu sứt trán xong, lửa đó đã đốt đến đầu mình rồi.

Trở lại trong cung của Thái hoàng Thái hậu, không dám ngẩng đầu nhìn trên mặt mọi người là vẻ mặt gì, chỉ hành lễ mới yên ổn đứng cúi đầu chờ xử lý, bất kể là công khái hay vụng trộm toàn bộ hãy hướng ta mà nổ súng đi.

kết quả ... lại không có người để ý tới nàng , đem nàng đứng đó.

Trạm Vương phi đứng dậy đến bên người nàng cười nói: “Mau khấu đầu tạ ơn Thái hoàng Thái hậu.”

“Thiên Lương khấu tạ long ân của Thái hoàng Thái hậu.” Quỳ xuống đọc lời kịch. Tạ ơn? Đem nàng đẩy vào hố lửa nàng còn phải tạ ơn ...

“Đứa nhỏ này sao lại bị trọc tức như vậy?” Thái hoàng Thái hậu hỏi.

Bởi vì phản xạ thần kinh tình cảm của Doãn Thiên Lương chậm lụt thiếu sót.

“Tính tình đứa nhỏ chính là như thế.” Thái hoàng Thái phi bận rộn giải thích.

“Tốt, tính tình này rất tốt, không nhanh không chậm.” Thái hoàng Thái hậu nói.

Đề tài còn lại nàng không có hừng thú, trong đầu vẻ phác thảo “hôn nhân”, kế hoạch”, “tổng hợp” áo cưới cùng ảnh gia đình của bọn họ ... nghĩ như thế nào thì ngô không ra ngô, khoai không ra khoai: nàng mặc áo cười bồng bềnh màu trắng, hắn một thân trường bào màu đỏ đầu vai một đóa hoa to màu hồng, nghĩ như thế nào cũng giống như sự kiện kỳ dị.

Bởi vì quá mức chuyên chú nàng nghe sót một câu tin tức rất trong yếu, hết sức quan trọng.

Ra khỏi điện, Quận Vương phi nói với Trạm Vương phi: “Tỷ tỷ, mặc dù hôn lễ gấp một chút, bất quá ngài cũng không cần lo lắng, ta sẽ đặt mua hoàn chỉnh.”

Doãn Thiên Lương đi vào cõi tiên trở lại nghe được câu này.

“Hôn lễ?” Doãn Thiên Lương không tự chủ lặp lại.

Đúng vậy, Thái hoàng Thái hậu nói, các ngươi là hôn lễ đầu tiên mà lão nhân gia bà ban cho, Vân Trung và Sở Châu lại cách khá xa, không bằng tổ chức hôn lễ khi đang ở trong kinh, cũng tiết kiệm phiền toái trong tương lai.” Trạm Vương phi nói.

“Không được.” Trực giác Doãn Thiên Lương phản đối, dịu dàng đánh dấu trực tiếp đến thất tuần, nàng vẫn không có trải qua huấn luyện đâu.

“Tại sao?” Quận Vương phi và Trạm Vương phi đồng thời hỏi, ngay cả đám bên cạnh Lục Quân Tắc cũng nghiêng đầu quét nàng ... không phải nhìn, đúng là quét, tựa như gió thu cuốn hết là vàng vậy, động tác nhanh chóng mà xinh đẹp còn mang theo chút xơ xác tiêu điều.

“A, bởi vì, bởi vì không hợp quy củ.” Doãn Thiên Lương nói. Không phải nói phải xếp hàng sao? Nàng chính là đứng ở đội cuối.

Trạm Vương phi cười: “Đúng là không hợp quy củ, nhưng Thái hoàng Thái hậu nói các ngươi sẽ phá vỡ quy tắc một lần.”

Quận Vương phi thân thiết kéo tây của nàng: “Năm nay thành hôn cũng tốt, bằng không đợi đến sang năm từ Thương Ngô đến Sở Châu hành hạ qua lại, đứa nhỏ con còn không mệt đến chết rồi.”

Mệt chết đi được nàng cũng không muốn kết hôn.

Đáng tiếc không có ai có thuật đọc tâm, không biết nàng đang kháng cự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.