Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 3



Oa, Doãn Thiên Lương rất muốn nói một câu, ngươi có thể hay không đánh chính diện hoặc là đặc tả...

“Ta đã trở về.” Âm thanh này vẫn còn rất dễ nghe, bất quá mấy cái này nên là nỗi nhớ nhà chứ giờ phút này nghe tới có chút mùi hoa thủy tiên.

“Chơi đã? Nên về đến nhà từ nửa tháng trước, tại sao lại kéo dài như vậy?” Lão thái quân hỏi, “Tới đây, để cho bà nội xem một chút.” Bóng dáng kia rốt cục đi ra khỏi ngược chiều ánh sáng, mặt cũng giống như nhật thực từ từ lộ ra lần nữa.

Ách ... một trong hai mỹ nam, mỹ nam tiêu chuẩn 3D cấp một, so với thần tiên Doãn Thiên Lẫm, Doãn Thiên Lăng này có chút yêu khí, giống như là không có tu luyện thành chính quả.

“Thái quân, trên đường hoặc nhanh hoặc chậm, thỉnh thoảng còn có đau đầu nhức óc ai có thể biết đâu, bất quá Tôn nhi trở lại chậm nửa tháng mà thôi.” Giọng nói của Doãn Thiên Lăng rất trong sáng. Hắn làm yên lòng đám người Trạm vương cùng Vương phi, nhìn một chút đệ đệ muội muội lại hướng các trưởng bối nói chút chuyện tin đồn thú vị trên đường, chọc lão thái quân cùng Trạm vương cũng cười tóe toe. Doãn Thiên Lương nghe cũng cảm thấy không có gì buồn cười, hoàn hảo nàng là Quận chúa ngây ngô, không có phản ứng gì cũng không sao, phản ứng chậm nghe không hiểu. Doãn Thiên Ngưng cùng Doãn Thiên Tịnh con nhà khuê tú mà cười rất lớn. Doãn Thiên Lương giữ vững trạng thái ngây ngô.

Nói xong những thứ này, lão thái quân hơi mệt chút. Lúc chợt nói đến những người cùng đi, bởi vì vừa là 15 tháng 8 và là đại thọ Thái Hoàng thái hậu, vì vậy đám người Trạm vương, Vương phi, thế tử tất yếu phải đi theo, bởi vì lão thái thái kiên trì muốn mang ba vị tiểu quận chúa cùng đi, cho nên căn bản trong Vương phủ trừ đám người thiếp về cơ bản cũng không được đi.

Giờ phút này Doãn Thiên Lương cỡ nào hy vọng mình có thể ở lại, như thế nàng có thể an tâm sống mấy ngày nữa.

“Thái quân, phụ vương , con sẽ không đi. Trong phủ cũng cần có người trông nom.” Nói chuyện là Doãn Thiên Lâm.

Trạm vương gật đầu một cái, hắn biết con thứ luôn luôn không thích những thứ xã giao này. Doãn Thiên Lương đảo mắt thấy Trạm vương gật đầu: “Phụ vương, con cũng không muốn đi.”

“Vương gia, Lương nhi cũng chưa có cập kê, hãy nói, trước đó vài ngày bị kinh sợ còn chưa hoàn toàn khôi phục, ta xem để cho Lương nhi ở lại trong phủ, vừa đúng nàng cùng Lẫm nhi, hai huynh muội có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Doãn Thiên Lương gật đầu mãnh liệt, thiếu chút nữa lộ ra nguyên hình nhào tới trên người Vương phi để hôn.

Lão thái quân cùng Trạm vương nhất tề nhìn sang, hai me con lại nhìn nhau, sau đó lão thái quân nói: “Đã như vậy, Lương nhi liền lưu lại đi. Sau này còn có cơ hội đi kinh thành.”

Doãn Thiên Lương vội vàng đáp tốt, sau đó âm thầm mở miệng thở phào. Cuối cùng có thể không cần phải đến Kinh thành, làm bộ trước mặt những người đã thành tinh đó, nếu không nàng sẽ mệt chết. Rất tốt, rất tốt, len lén liếc mắt nhìn Doãn Thiên Lẫm, hắn hướng nàng cười cười, Doãn Thiên Lương không tự chủ cũng cười, sau đó lấy lại tinh thần mình là ngốc tử, bận rộn thu lại nụ cười, cúi thấp đầu.

Trở lại khuê phòng của mình, Doãn Thiên Lương thừa dịp “phục vụ viên” không có ở đây, nhảy nhào lên giường lộn mấy vòng, đầu ghim vào trong chăn cạc cạc cười mấy tiếng, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cười nói, Doãn Thiên Lương vội ngồi xuống cúi đầu khôi phục tình trạng ngây ngô.

Ngày thứ hai, thời gian Doãn Thiên Lương đi thỉnh an lão thái quân, thấy Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh đang cùng lão thái quân thảo luận mặc y phục gì đi Kinh thành, Doãn Thiên Lương hắc hắc cười thầm, quận chúa vào kinh cũng sợ ăn mặc không thời thượng bị ngươi cười nhạo là quê mùa à? Cũng may, điểm này nàng không cần lo lắng, ai bảo nàng là quận chúa ngây ngô đâu.

Đề tài này nàng có chen miệng vào cũng không lọt, Doãn Thiên Lương tìm lấy cớ cáo lui, còn chưa ra khỏi viện chỉ thấy huynh đệ Doãn Thiên Lăng đi hướng bên này, tự nhiên làm vẻ mặt nhu hòa tiêu chuẩn theo hai người nói: “Đại ca tốt, nhị ca tốt.”

“Lương nhi tốt, để đại ca xem một chút có tốt không?” Doãn Thiên Lăng nói. Hôm qua nghe nói tự nhiên bị sét đánh, sau đó hơi ngây ngô.

“Tốt lắm, cám ơn đại ca, ta đi về trước.” Doãn Thiên Lương nói. Đây là người tnh quái, hắn nhìn thấy? Nếu như nhìn ra vẫn đề của nàng thì làm sao bây giờ?

“Lương nhi gấp làm gì, ngươi lại không cần phải gấp gáp trở về dọn dẹp y phục trang sức.” Nói chuyện là Doãn Thiên Lẫm, trong âm thanh mang theo chút vui vẻ.

Doãn Thiên Lương mới vừa nâng lên chân lại buông xuống: “Vâng, nhị ca.” Tốt lắm, bất cứ giá nào, xem đi xem đi, cùng lắm thì chét cũng không thừa nhận.

Quả nhiên Doãn Thiên Lăng đem mặt của nàng nhìn kỹ lại, sau đó cười nói: “Trên mặt Lương nhi nhiều thịt.”

“Vâng, đại ca.” Doãn Thiên Lương nói.

Doãn Thiên Lăng cười ha ha gật đầu, cùng Doãn Thiên Lẫm tiến vào.

Lại qua mấy ngày, lập tức muốn đi Kinh thành, lão thái quân mang theo vợ, cháu gái đi trong miếu dâng hương cầu lên đường bình an. Tuy nói Doãn Thiên Lương không có trong danh sách, nhưng Trạm vương phi nói nàng ở nhà cũng rất buồn bực, liền cùng đi một chút.

Quy quy củ củ đi theo đốt hương, Doãn Thiên lương vẫn một dạng ngây ngô. Lão thái quân nói các nàng thật vất vả ra ngoài một chuyện nên để cho các nàng đi khắp nơi một chút, Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh luôn luôn thân thiết với lão thái quân, tự nhiên đi theo nghe giáo lý Phật giáo.

Doãn Thiên Lương âm thầm trợn trắng mắt, nàng nghe “Đại bị chú” là buồn ngủ, nếu thật sự phải nghe giáo lý Phật giáo mà nàng ngủ sẽ bị ném chết người, vậy vẫn là đi ra ngoài đến sau núi “đi một chút” đi.

Bởi vì lão thái quân phủ Vương gia tới dâng hương, vì vậy hôm nay trong miếu không mở cho người ngoài, xem ra tĩnh mịch vô cùng, đi theo Hương Châu cùng Tiểu Đào nhìn chung quanh một chút, Doãn Thiên Lương bây giờ rất bất đắc dĩ, điều này cũng đi theo nàng còn buông lỏng cái quỷ gì a?

Đi vòng ra phía sau Thiên vương Bảo Điện, Doãn Thiên Lương chợt ho khan, nói cổ họng mình ngứa, để cho Hương Châu và Tiểu Đào đi lấy cho nàng ít nước uống nhuận họng. Hai nha hoàn không có nghi nhiều lắm vội vã đi, các nàng vừa đi Doãn Thiên Lương cũng không ho khan nữa, nhìn chung quanh một lần, sau đó nhấc chéo quần chạy như bay về phía sau núi.

Không có ai trông coi, tự do thật là hạnh phúc a, Doãn Thiên Lương nhìn chung quanh một chút, không có ai, suy nghĩ một chút cũng là: mẹ Vương gia, tiểu lão bà của Hoàng đế tiền nhiệm tới dâng hương thì bảo đảm an toàn khẳng định không có vẫn đề, vì vậy yên lòng ngã bùm nằm ở trên cỏ, gối lên cánh tay nhìn bầu trời...

Trời xanh a, mây trắng a, lá xanh a, hoa hồng a, cuộc sống đầy màu sắc thật đẹp.

Có chút hơi râm mát.

Ánh mắt hướng lên trên, thấy một người giống đực, giống đực này nàng không biết.

“Tiểu thư có một mình?” Nghe thanh âm của sắc lang cố làm thân sĩ, Doãn Thiên Lương mở trừng hai mắt, nắm tay bắt đầu ngứa ngáy. Nháy mắt mấy cái, Doãn Thiên Lương cố làm vẻ kinh hoàng ngồi dậy, cúi đầu.

“Ta, ta, ta không phải một mình, ta, ta, nha hoàn rất nhanh sẽ trở lại.” Cố ý lắp bắp nói. Sau đó đứng dậy muốn đi.

“Tiểu thư dừng bước.” GIống đực này đi vòng qua trước mặt nàng : “Nếu nha hoàn rất nhanh sẽ trở lại, không bằng để tại hạ bồi tiểu thư chờ một chút đi. Người ở đây có chút vắng vẻ, nếu một mình tiểu thư trở về gặp phải người xấu sẽ không tốt.”

Con quạ liền rơi vào trên người con heo, nhìn con heo liền cười cạc cạc, còn tưởng mình là thiên nga rồi hả?

“Không cần, thời điểm ta tới cũng không có gặp ai, cũng sẽ không đụng phải người xấu.” Cố ý cho giọng nói run rẩy, còn cố ý dùng sức xoa nắn vạt áo, bộ dạng sợ vô cùng.

Giống đực kia cười hai tiếng. Tay đặt lên vai Doãn Thiên Lương: “Nếu không có người xấu, tiểu thư gấp cái gì đây? Chẳng lẽ ta giống như người xấu?”

Doãn Thiên Lương ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó bày ra nụ cười ngây tự nhận là thơ nhất của thiếu nữ 14 tuổi, cũng không nói chuyện, giống đực thấy nàng cười, tay lại càn rỡ chút, từ trên vai nàng trợt xuống cánh tay nắm tay của nàng.

~~~ a !!!!! ~~~

Tiếng kêu thảm thiết.

“Bịch.” “Rắc rắc.” “Ùm.”

~~~ a !!! ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.