Bước những bước nhỏ
trở về phòng, thấy Lục Quân Tắc ngồi ở trước bàn trang điểm của nàng
hình như đang nhìn cái gì đó, nghe được tiếng nàng bước vào bả vai còn
nhúc nhích một chút.
“Quận vương còn chưa ngủ?” Nhìn cái gì chứ? Xem chủ nhân của món đồ người ta đã trở về còn không có tự giác thế ?
Đi tới nhìn một cái, ánh mắt phóng to một chút xíu.
Háo sắc, nhìn cái gì không tốt, thế nào lại nhìn cái đó ... bản kiến thức
động phòng bao gồm các mặt thông dụng mẹ Vương phi cho nàng.
“Oh a, đây là cái gì?” Cầm cái hộp nhỏ hỏi.
Bà cô đây dùng đầu đánh cuộc không tin anh chưa có xem qua.
“Cái này? Mẹ ta cho ta, không biết là cái gì?” Doãn Thiên Lương đi tới bên
cạnh anh ta, thuận tay liền từ trong tay anh ta cầm lấy cái hộp kia.
Hứ ! Muốn nhìn nàng đỏ mặt? Nàng còn muốn nhìn mặt anh ta đỏ đây. Xem anh giải thích thế nào cho Doãn ngốc tử.
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngón tay làm như lơ đãng mở ra, nhìn kỹ một chút,
sau đó nhìn Lục Quân Tắc: “A? Đây là cái gì? Tại sao cởi bỏ đây?
Nhìn kỹ gần chút nữa, ánh mắt tuyệt đối không thể mang ra khỏi chút sắc thái nào, nhất định phải thuần khiết như nước lạnh, nhạt như gió.
Dư quang liếc về Lục Quân Tắc, ánh mắt liền Chính Đại Quang Minh quay mặt nhìn anh ta: “Quận vương, hai người kia đang làm gì?”
Không tệ, mặt gần như không đổi sắc.
Mặt không chút thay đổi, Lục Quân Tắc từ trong tay nàng cầm vật kia khép lại bỏ vào trong hộp trang điểm: “Đánh nhau.”
Doãn Thiên Lương gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lầm bầm lầu bầu nói:
“Đánh nhau còn phải lột sạch quần áo để đánh? Nhất định là đánh rất lâu, quá nóng ...”
Chờ cùng nằm an ổn, Doãn Thiên Lương đang tự thôi
miên mình chợt nghe phía sau lưng một tiêng cười khẽ, nhưng âm thanh rất nhỏ, tiếng cười cũng rất ngắn ngủi.
Cười? Cười đi. Cười đến mức anh làm sao thay đổi đây, để cho anh muốn đùa giớn bà cô tôi.
Không biết thần kinh cảm giác của người này thế nào lại dài như vậy, dù sao
đến sáng sớm 15 còn có thể mơ hồ thấy miệng anh ta vui vẻ. Quận Vương
phi nhìn anh ta một lát liền như tên trộm nhìn Doãn Thiên Lương, Doãn
Thiên Lương trừng tròng mắt nhìn trả lại.
Chông mong a, chờ đợi
a, qua buổi trưa mẹ chồng nàng dâu hai người cũng đã thay xong quần áo
chở buổi tối lặng lẽ đến, người và cổ phải mỏi mòn mới nhìn thấy mặt
trời xuống núi rồi.
Hằng ngày Lục Quân Tắc ra cửa nàng không thấy phô trương gì, nhưng lúc này ra cửa ngược lại cũng không nổi bật lắm,
ngoại trừ chính anh ta thì mang theo hai thị vệ, còn lại để cho theo sát không xa không gần.
Từ Quận vương phủ đi ra phố cũng không gần,
nhưng trên đường người đi đường có thể cảm thấy đi tới cũng nhiều, trình độ náo nhiệt cũng không hình dung được, bản thân nghĩ, phải có rất
nhiều cảnh tượng náo nhiệt.
Mặc dù Doãn Thiên Lương và Quận Vương phi giống nhau cũng không có xem qua hội chùa bên ngoài, nhưng thứ nhất Doãn Thiên Lương là ngốc tử, thứ hai ít nhất nàng đã xem qua trên ti
vi, cho nên biểu hiện không có hưng phấn như Quận Vương phi, chẳng qua
là im lặng không lên tiếng đi theo bên cạnh Quận Vương phi, bà ấy hỏi
cái gì đẹp hay không đẹp nàng đều nói đẹp, dù sao cũng không tổn kém mấy tiền, mua về bày thôi.
Trên hội chùa đều có đủ loại, Doãn Thiên
Lương không có nẩy nở tự nhiên không ai chú ý tới nàng, nhưng mẹ chồng
nàng lại như hoa nở rộ đưa tới không ít ánh mắt mơ ước, nhưng lại khiếp
sợ Lục Quân Tắc đã khôi phục khuôn mặt như đá cẩm thạch nên không ai có
lá gan đến gần.
Phía trước, chợt tới một chiếc xe kết hoa lớn,
trang trí năm màu hỗn loạn, trên xe còn đứng thẳng mấy cô gái mặc váy,
cái khăn che mặt bay nhẹ nhàng, chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn
đi.
Trong lòng Doãn Thiên Lương than thở ... vì sao mỹ nhân ra
sân nhất định phải mang khăn che mặt? Thật cho là cách lớp sa tanh thật
mỏng này nhìn không thấy lỗ mũi cùng cái miệng nhỏ của các cô sao? Mỹ
nhân, không muốn lừa mình dối người có được hay không?
“Lương nhi, mấy người kia ... mỹ nhân thật là đẹp a?” Quận Vương phi thở dài nói.
“A. Cũng được.” Thật ra thì kém xa so với ngài, ngài đừng nản chí.
Cái tiết mục này cũng coi như là xuất sắc trên hội chùa, trên ti vi chưa
từng thấy qua như vậy. Không cẩn thận nghe được phái nam bên cạnh rất
tiếc hận cái gì, hình như là cô nương đầu bài không có ra ngoài.
Doãn Thiên Lương âm thầm bĩu môi, đầu bài là cái gì? Đó là gương mặt của một thanh lâu, sao có thể dễ dàng xuất đầu lộ diện ra ngoài như vậy, muốn
xem ... lấy tiền ra là được.
Mặc dù nói như vậy, nhưng cũng thật
muốn xem một chút đầu bài cái nơi không sai biệt lắm gọi là tái ngoại
này là cái dạng gì ... Là hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng hay là ôn
nhu thơm mềm ...
Còn không có suy nghĩ rõ ràng cũng cảm giác được bản thân tới trong ngực mềm mại của một người, trợn to hai mắt nhìn một chút, là Lục Quân Tắc, người này chẳng lẽ là muốn thừa dịp lắm thầy
nhiều ma ăn trộm đậu hũ của nàng?
“Xe. Cầm thận một chút mà.” Lục Quân Tắc nói.
Thì ra là xe hoa bắt đầu chuyển động qua dòng người thiếu chút nữa chen đến nàng đang ngẩn người, nói câu cảm ơn liên tục không ngừng còn mình đứng nghiêm ngay ngắn, một cái liếc mắt lên mặt Quận Vương phi đang cười mập mờ.