Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 50



Từng bước theo sát Quận Vương phi đi hướng những nơi nhiều người náo nhiệt, chen lấn làm nàng có cảm giác thiếu dưỡng khí ... vóc dáng nhỏ, không khí phía trên cũng bị hút đi, chỉ để lại cho nàng khí carbon diocid ở dưới, vì vậy làm cho nàng có chút bực mình còn có chút buồn nôn.

“Lương nhi, bên kia có đố đèn, chúng ta đi qua xem một chút.” Quận Vương phi nói. Tự nhiên Doãn Thiên Lương muốn đi theo.

Hoa đăng đủ loại kiểu dáng đủ loại màu sắc kéo dài hai ba trăm mét, một cái nhìn sang đèn đuốc sáng choang, Doãn Thiên Lương gần đây ghét nhất là đoán câu đố, dó đó đối với những cái đèn xinh đẹp kia cảm thấy hứng thú ... nhưng lại không thể không ức chế tâm tình muốn kêu gào hò hét, luôn luôn khống chế “Thật TMD xinh đẹp” đảo quanh đầu lưỡi, những từ ngữ ca ngợi vân vân.

Nhưng, khi chờ Quận Vương phi quay đầu lại hỏi nàng nhìn xem có được hay không, nàng chỉ biết cười nói: “Vâng, đẹp mắt.”

Đi a dừng a nhìn a, Doãn Thiên Lương có chút không nhịn được, nhưng mẹ chồng nàng hình như vẫn còn dồi dào hứng thú.

Liếc trộm Lục Quân Tắc một cái, người này vẫn là tinh thể trong suốt trước sau như một.

Đại ca, chẳng lẽ anh thích trường hợp này sao? Lẽ ra, trường hợp này cũng là ba phút đồng hồ cho người tài xuất hiện hay sao?

Ách, ánh mắt người này nhìn đi đâu đây? Nhìn theo sang ...

Oa. Mỹ nữ. Mỹ nữ nhìn nghiêng dịu dàng. Mỹ nữ đang đứng trước chiếc đèn lồng lục giác đỏ, xuyên thấu quá mạng che mặt màu hồng ánh lên đỏ hồng, áo choàng cả người màu trắng cũng ánh lên đỏ hồng, cả người thoạt nhìn có chút kiều diaamx phong tình.

Khó trách nhìn ngây người. Cúi đầu nhìn một chút áo choàng của mình, bởi vì bề ngoài không thấm cho nên thân này giá trị cũng không rẻ, nhưng nhìn sao cũng không có phong cách như người ta.

“Phu nhân, đèn bên kia đẹp không?” Lục Quân Tắc hỏi.

Đèn đẹp, người càng đẹp.

“Vị tiểu thư kia thật là xinh đẹp.” Doãn Thiên Lương nói.

Lỗ tai Quận Vương phi không biết thế nào lại nhọn như vậy, nhìn một chút lại quay đầu nhìn Doãn Thiên Lương: “Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhìn không có nhẹ nhàng khoan khoái như Lương nhi.”

Nhẹ nhàng khoan khoái? Vẫn còn nói ... nàng là bột giặt sao? Ý tứ của nhẹ nhàng khoan khoái có phải hay không là nói nàng cùng lắm chỉ có thể coi là khả ái?

Có lẽ là cảm ứng được người khác ca ngợi, cô gái chợt nhìn về phía bên này, ôn nhu nhợt nhạt cười một tiêng, để cho Doãn Thiên Lương lập tức nhớ tới bốn chữ “Mỹ nhân như hoa” này.

Có điều là, dường như mẹ con Lục gia không cảm thấy hứng thú đối với mỹ nhân cười, Quận Vương phi lôi kéo nàng đi xem náo nhiệt.

Thật vất vả, đi tới khi tính nhẫn nại của Doãn Thiên Lương không chịu đựng được thì cuối cùng Lục Quân Tắc cũng mở miệng, lúc này mới giải phóng Doãn Thiên Lương.

Hơn nữa, lại có chỗ tốt, lại có xe ngựa đang chờ ... mặc dù Lục Quân Tắc không biết nam nữ hữu biệt, chỉ phái một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa đi tiếp coi như vững vàng, Doãn Thiên Lương vốn muốn kề bên Quận Vương phi, nhưng Quận Vương phi nói ngồi bên đó không thoải mái nên đổi vị trí cho Lục Quân Tắc ... chế tạo âm mưu không cần che đậy.

Bất quá, nàng sẽ không để cho âm đó được như ý. Cái gì mà trên đường cái có hòn đá nhỏ, cái gì mà trên xe ngựa không cẩn thận ngủ thiếp đi ... Toàn bộ sẽ không để cho nó thực hiện, vì vậy trong bóng tối, Doãn Thiên Lương ngồi ngay ngắn, thời khắc chuẩn bị hoặc ngã đối diện hoặc ngã nằm ra giữa.

Nhưng .. ai có thể nói cho nàng biết, tại sao tốc độ loại xe ngựa này cũng có thể dừng ngay?

Rất tôt là có tường thịt có thể triệt tiêu một chút lực đánh vào, trực giác Doãn Thiên Lương bắt được cánh tay Lục Quân Tắc, trong miệng còn nói: “Thật xin lỗi.”

“Lương nhi, con ngã có sao không?” Quận Vương phi lập tức hỏi.

“Không sao.” Doãn Thiên Lương nói, trong lòng suy nghĩ cú dừng xe này có phải mẹ chồng và phu xe đã trao đổi trước.

Trở lại trong phủ giằng co một chút mới đi trở vệ phòng, một phen rửa mặt thay quần áo rồi mới nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai là 16, sáng sớm, Lục Quân Tắc đã sớm không có ở đây, nguyên lại là đi phủ nha, hai người mẹ chồng nàng dâu ăn điểm tâm xong thì để bọn nha hoàn lấy ra những đồ chơi nhỏ mua ngày hôm qua ra xem cho tới trưa.

Nghỉ quá trưa thì Lục Quân Tắc trở lại, còn mang đến một vị khách không mời mà đến ... lại là nữ nhân Doãn Thiên Lăng này. Ở trong ấn trượng của Doãn Thiên Lương, nữ nhân này cũng nên sớm trở về Sở Châu thành người nhàn rỗi đi, lại xuất hiện tại đây.

Nhưng, rất tốt, Doãn Thiên Lăng này xem ra cũng không phải là muốn tìm nàng phiền toái, hắn ta và Lục Quân Tắc sau khi thỉnh an Quận Vương phi xong thì trốn đến thư phòng, nhìn bóng lưng Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương chợt nhớ tới hoàng cung, Doãn Liệt và người khác sau núi giả.

Bóng lưng này rất giống nha. Chẳng lẽ ... anh con chú bác của nàng còn thích cầm kiếm chém tay áo?

Khó trách nhiều năm như vậy, xem nhẹ những phi tử xinh đẹp ... lại khó trách, con người Lục Quân Tắc này có thể đối mặt với sắc đẹp có thể giữ vững được, nguyên bản là không cảm thấy hứng thú.

Trên đây, đều là phán đoán của Doãn Thiên Lương. Phán đoán còn chưa kết thúc thì nghe Quận Vương phi nói chuyện: “Thiên Lăng đến đây làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.