Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 52



Doãn Thiên Lăng hình như nhìn nàng như trẻ con không thể dạy liền đổi đề tài, nói đến hôn sự của chị em Ngưng, Tịnh, còn nói chờ Doãn Thiên Lương về kinh vừa đúng có thể tham gia hôn lễ.

Trong lòng Doãn Thiên Lương cười thầm, nàng hy vọng trước khi nàng đến kinh đã cười xong rồi, nàng mới chẳng muốn đi.

Nhìn Doãn Thiên Lương đối với cái này cũng không hứng thú, Doãn Thiên Lăng đoán chừng miệng đắng lưỡi khô, vì vậy ... buông tha cho.

Trên đường trở về phòng, Doãn Thiên Lương không nhịn được cười khẽ một tiêng, tên khốn khiếp Doãn Thiên Lăng này, ngươi đi cùng thì tốt lắm, không có việc gì tới khích bác ly gián làm gì?

Trở về phòng, Lục Quân Tắc còn chưa có trở lại, Doãn Thiên Lương rửa mặt xong rồi đang suy nghĩ có muốn bò vào chăn hay không, Lục Quân Tắc trở lại, Doãn Thiên Lương nhìn anh ta: “Ta ngủ trước, Quận vương.”

“Oh a.” Lục Quân Tắc gọi nàng.

“A, có chuyện gì sao?” Ngồi ở mép giường hỏi, người anh em, anh ức chế tâm tình không được kích động muốn nói chuyện lấy vợ bé sao? Tảng đá anh lớn mật dám nói ra khỏi miệng ... xem tôi có đập chết anh không.

“Không có gì, hai ngày nay dọn dẹp đồ, đồ không cần mang quá nhiều, trong kinh cũng có.” Lục Quân Tắc nói.

“A, ta biết.” Thì ra là không phải chuyện kia.

Nằm xuống ngủ, nghe được tiếng quần áo sột soạt, chắc là Lục Quân Tắc đang cởi áo nới dây lưng, vẫn còn hoạt động nhẹ nhàng nằm xuống.

Ngủ đi, đêm khuya chính là lúc chìm vào giấc ngủ. Trời lạnh, Doãn Thiên Lương đem mình bao bọc chỉ để lộ cái đỉnh đầu.

Hai ngày sau, Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lương gần như là rất bận rộn, Quận Vương phi và Doãn Thiên Lương hai người thu dọn đồ đạc ... dĩ nhiên, đa số thời gian là Doãn Thiên Lương nhàn rỗi, chỉ có Quận Vương phi và bọn nha hoàn bận rộn, không có biện pháp, để cho nàng quyết định mang cái gì, nàng chỉ cần hai loại ... quần áo và tiền mặt.

Thời gian hai ngày đi qua, ngày mai mẹ chồng nàng dâu hai người trở về kinh sống. Ăn xong cơm tối, Quận Vương phi tuyệt không tỵ hiềm để cho vợ chồng son bọn họ trở lại phòng nghỉ ngơi, ánh mắt Doãn Thiên Lương liếc liếc đến Doãn Thiên Lăng, tên kia cười không có ý tốt.

Cười? Cười cái gì? Lưu manh.

Trở về phòng, Doãn Thiên Lương suy nghĩ nói gì để khích lệ thì nghe Lục Quân Tắc mở miệng gọi nàng: “Phu nhân.”

Lúc này lại đổi thành cách gọi kính trọng, không thêm “Oh a” nữa. Có phải có chuyện cầu tôi hay không?

“Quận vương.” Tôi cũng dùng kính ngữ.

“Phu nhân, nàng không có gì muốn nói với vi phu sao?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Ra chiến trường không được xông lên trước nhất, đao kiếm vô tình.” Doãn Thiên Lương nói.

Ánh mắt Lục Quân Tắc đột nhiên híp lại, sau đó gật đầu cười một cái: “Ừ, tốt, tạ phu nhân.”

“Dạ.” Doãn Thiên Lương nói. Ánh mắt người này thoạt nhìn có cái gì không đúng, giống như cố nén cười.

“Còn gì không nên nữa?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Không có.” Doãn Thiên Lương nói. Không nên? Chẳng lẽ anh còn muốn tôi ở đây nói anh ở chiến trường không cần động sắc tâm linh tinh? Nhóc con, nếu anh có cái tâm tình đó đoán chừng không cần vọt lên phía trước cũng sẽ OVER rồi.

“Vậy coi như xong.” Lục Quân Tắc nói.

Doãn Thiên Lương rửa mặt xong rồi thay quần áo chuẩn bị ngủ, Lục Quân Tắc kia còn chưa ngủ, ngồi ngay ngắn trên giường hình như đang suy nghĩ vấn đề triết học, cũng có thể là vấn đề chiến tranh, nhưng là bất kể vấn đề gì thì bọn ta cũng không giúp được gì, ai bảo nàng không phải là Hoa Mộc Lan ...

Rất tốt a, bên cạnh anh ta còn có một Hoa Mộc Lan giúp một tay, đây là gì? Tốt số a.

“Oh a à ...” Tảng đá dùng giọng lảm nhảm việc nhà: “Oh a, trở lại kinh thành, nàng cùng mẹ không có chuyện chớ chạy loạn khắp nơi.”

Chạy loạn? Nàng lại không có bệnh trâu điên chạy loạn cái gì?

Nhưng, người này không biết mình cưới một đồ ngốc sao? Ngớ ngẩn đâu có thể nào chạy loạn? Coi như có phát sinh chuyện sai lầm vảo cửa nhà anh ta, chẳng qua lý do không phải là nàng bị tách ra sao? Không có nghĩa là nàng chạy loạn ...

“A.” Mặc dù muốn kháng nghị, nhưng vẫn phát ra một âm trả lời cho an tâm.

“Không có việc gì không nên đi chọc Thanh Uyển công chúa.” Lục Quân Tắc lại nói.

Chuyển người tới đây: “Vậy nếu Thanh Uyển công chúa bắt nạt ta thì sao?”

Lục Quân Tắc sờ sờ cằm, sau đó yên lặng nhìn nàng nói: “Vậy thì bắt nạt lại.”

Sửng sốt, nháy nháy mắt, không phải đâu người anh em, đây là ý kiến chuyên nghiệp của anh hay là đang cười nhạo tôi?

“Bắt nạt thế nào?” Hỏi tiếp.

“Đến lúc đó coi tình huống mà định ra.” Lục Quân Tắc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.