“Cũng được thì không phải là không thích, không ghét chính là thích, có đúng hay không?” Quận Vương phi vui mừng nhướng mày.
Đây là logic học gì vậy?
“Hả ? Đại khái là không sai đi.” Doãn Thiên Lương nhỏ giọng nói. Mẹ a, ta
chỉ cho ngài một tia hy vọng , không đành lòng để cho ngài thất vọng,
bởi vì ngài đối với ta quá tốt. Hãy nói, có thích hay không thì có thể
thế nào ...
“Vậy thì tốt rồi. Ta đã nói rồi, ta nhìn người chưa từng có sai.” Quận Vương phi nói.
Không có sai? Vậy ngài có nhìn ra ta là yêu quái tới không? Doãn Thiên Lương rất muốn hỏi một chút.
Bởi vì trời đông giá rét, mặc dù mọi người mặc giữ rất ấm, thế nhưng loại
khí trời này vẫn không có mấy người tình nguyện ở bên ngoài, vì vậy Quận Vương phi hạ lệnh ra roi thúc ngựa chạy về Kinh thành.
Bởi vì ra roi thúc ngựa cho nên ngồi xe ngựa cũng có chút không thoải mái, buổi
tối đến trạm dịch, lúc nghỉ ngơi có chút đau lưng, Doãn Thiên Lương trẻ
tuổi còn kém chút, buổi tối Quận Vương phi thỉnh thoảng lại vuốt thắt
lưng, để cho nha hoàn nhẹ nhàng xoa bóp.
Thật vất vả qua mười
ngày, còn gần một nửa đường nữa là đến được kinh thành, Quản gia nói
ngày qua ngọn núi kia đường liền bằng phẳng rất nhiều, cũng có thể đi
nhanh hơn.
Vừa nghe nói đến ngọn núi, Doãn Thiên Lương liền hăng
hái sôi nổi ngay lập tức, ngọn núi – sơn trại – thổ phỉ --> chuyện
khiến cho người ta rất mong đợi.
Ngày thứ hai nhìn thấy ngọn núi
xa xa, Doãn Thiên Lương liền len lén vén rèm lên nhìn nhiều lần, hai bên núi nguy nga giờ phút này cũng phủ đầy tuyết, nhìn qua không có sức
sống, khí trời cũng làm thổ phỉ ngủ đông sao?
Mặc dù Doãn Thiên
Lương nghĩ thổ phỉ rất lười biếng, thật ra thì bọn họ cũng không có lười như vậy, không, hình như chứng minh bọn họ cần cù, sau mặt tuyết chợt
toát ra rất nhiều các điểm đen nhỏ xếp thành một hàng.
Xe ngựa dừng lại, Quận Vương phi mặt nhăn mày cau vén rèm lên nhìn: “A? Lại có thổ phỉ?”
Doãn Thiên Lương liếc mắt nhìn mẹ chồng nàng, không thể ngờ ... chẳng lẽ cps thổ phỉ là không đúng sao? Nếu không chiếm núi làm vua thì những người
kia từ nơi nào tới? Chẳng qua, chẳng qua là giọng mẹ chồng nàng nghe có
vẻ không sợ.
“Phu nhân, xin người và thiếu phu nhân không nên
xuống xe, lập tức có thể lên đường rồi.” Một người thị vệ nói ở bên
ngoài xe, rất có tự tin.
Hai người dĩ nhiên nghe lời ngồi đợi ở
trong xe, đây chính là thổ phỉ, thổ phỉ cướp tiền tài mang tai họa đến
cho người ta, mỗi một người đều là người liều mạng, về điểm này nàng chỉ có công phu mèo cào ba chân: bản lĩnh thật đúng là không dám đi ra to
tiếng...
Nghe bên ngoài, bọn thị vệ nói cấp bạc để cho bọn họ đi
qua lại bị bọn thổ phỉ cười ha hả, tiếng cười kia giống như là con quạ
núp trong đêm tối đang quang quác kêu, khó nghe đến chói tai lại tránh
không thoát.
“Lương nhi, đừng sợ, không có sao.” Quận Vương phi nói, hình như rất có nắm chắc.
“Mẹ, ngài không sợ sao? Đó là thổ phỉ, nghe nói đều là giết người không chớp mắt.” Doãn Thiên Lương nói.
“Không có sao, người chúng ta mang đủ dùng, lại nói, con cũng phải tin tưởng
Đới Lễ sẽ đưa chúng ta hồi kinh an toàn, núi này cũng nằm trong dự liệu
của hắn.” Quận Vương phi nói.
A, thật ra thì cũng chính là khen con trai của bà có kế hoạch kín đáo thôi.
Cuối cùng người bên ngoài cũng không nói nhảm nữa, cảnh tàn sát khốc liệt
nàng không có nhìn thấy, âm thanh bén nhọn của kim loại đụng nhau trong
nháy mắt có nhiều tiếng lọt vào tai ... nhưng, không có tiết tấu cũng đủ khó nghe rồi.
Quả nhiên, Lục Quân Tắc phái đến đều là cao thủ,
trấn đánh này đến đến Doãn Thiên Lương ở trong xe ngủ thiếp đi vẫn còn
không kết thúc, có thể thấy lực chiến đấu của hai bên cũng thật cường
hãn, thể lực ngang nhau.
Bên ngoài hình như an tĩnh chút, mơ hồ
có tiếng bước chân tới dựa vào xe ngựa, Doãn Thiên Lương giật mình một
cái, người tới là người nào? Là địch hay bạn? Đáng tiếc, nàng không phải là cao thủ võ lâm, không thể bình tĩnh nói chuyện ... mặc dù như thế
rất có phong cách.
“Người nào?” Phong cách như vậy bị Quận Vương phi nói ra miệng.
“Tại hạ Thanh Long sơn Thanh Long trại Lý Đằng Sơn, xin hai vị phu nhân đến
nhà mình làm khách.” Một giọng vang vang nói, tuy nói là thổ phỉ, nhưng
nói chuyện vẫn còn vẻ nho nhã, đoán chừng là đầu lĩnh thổ phỉ gì gì đó.
Ánh mắt Quận Vương phi chơt trừng lớn, khuôn mặt vẻ kinh hoàng, dùng sức
nắm tay Doãn Thiên Lương: “Lương nhi à, thật đúng là thổ phỉ, Đới Lễ
phái người chẳng lẽ không thể dùng được?”
Tay đều hơi run rẩy.
Nói không sợ là giả, thổ phỉ tương đương với gì? Cố chấp cướp đoạt của dân
nữ, giết người cướp của nữa, vào nhà cướp của ... không có một từ tốt
đẹp. Nhưng tình trạng này cho tới bây giờ, nàng có nghĩa vụ bảo vệ mẹ
chồng. Mẹ chồng là một mỹ nhân, không thể bị kinh sợ.
“Mẹ, ngài
đừng sợ, không có việc gì, Quận vương cũng suy tính đến việc này, không
có chuyện gì.” Mặc dù an ủi Quận Vương phi nhưng trong lòng Doãn Thiên
Lương cũng không còn đáy, tiếp theo lại nói: “Mẹ, ngài không được rời
khỏi xe ngựa, một lát nữa nếu như có cơ hội ngài nhất định phải đánh xe
chạy trốn, nhất định đừng quay lại.”
“Lương nhi, mẹ không thể để lại một mình con, muốn chết chúng ta sẽ chết chung.” Quận Vương phi cắn môi.
“Mẹ, nếu như chết một người có thể bảo toàn một người là tính toán có lợi
nhất, cả hai đều chết hết thì rất đáng tiếc.” Doãn Thiên Lương cười an
ủi bà. Đoán chừng dù chết trong trại thì trong sạch cũng không giữ được, còn không bằng để một mình nàng đi đối mặt, nàng là người hiện đại cho
dù khổ nữa cũng có thể có dũng cảm sống, nhưng Quận Vương phi là phụ nữ ở thời đại này đoán chừng chỉ có con đường chết mà thôi. Mẹ chồng tốt với nàng như vậy, không đành lòng thấy bà chết.
“Nếu như chết một
bảo toàn một thì Lương nhi phải sống, dù sao mẹ cũng già rồi, cần thấy
cũng đã gặp.” Quận Vương phi cũng cười đến thản nhiên.
“Mẹ, nếu
ngài làm như vậy chính là đưa Lương nhi đến tình cảnh bất hiếu rồi.” Ôm
Quận Vương phi: “Mỗi người đều chỉ có một mẹ, tuy nhiên có thể có rất
nhiều lần cưới vợ lấy chồng, mẹ là duy nhất, không thể không có. Ngài
yên tâm đi, vận khí Lương nhi luôn luôn tốt, có lẽ lại không sao. Ngài
nhớ con vừa nói gì không?”