Tôn Ngọc Nương nghe xong lại khóc lên, nàng trăm ngàn lần không muốn gả cho Lãnh Hoa Đường, thời gian đón dâu càng gần nàng lại càng sợ, hôm nay cuối cùng gặp được người ngày nhớ đêm mong, lại bị một câu nói của hắn đánh nát tâm tình thiếu nữ, mà mẹ ruột của mình thì lại suy nghĩ sau khi gả mình đi lấy được nhiều đồ tốt về hiếu kính bà ta, trong nội tâm không khỏi càng thương tâm, giống như bị đại phu nhân vứt bỏ, cảm giác vừa cô tịch vừa đau lòng, nàng chẳng muốn nhớ lại lời nói của đại phu nhân, đứng lên, bụm mặt nức nở, xoay người liền xông ra ngoài.
Đại phu nhân nhìn càng giận, quát về phía Vân Nương: “Ta nói cái gì sai sao? Nuôi lớn như vậy, chưa từng thấy các ngươi hiếu kính với ta cái gì, còn không có gả , lại dám nhăn mặt với ta.”
Kỳ thật Vân Nương cũng rất tức giận với lời nói của đại phu nhân, nhưng nàng không dám nói gì, hôm nay nàng vừa cầm một số tiền riêng lớn đưa cho cửa hàng thành đông của tam lão gia, chưa tới một tháng, tiền gốc còn chưa có, đừng nói tiền lãi, cho nên, nàng cũng không dư dả, mà ở Trữ vương phủ nàng cũng không ngoan ngoãn nghe lời, ba ngày hai lần trở về nhà mẹ đẻ, nữ nhân gả đi ra ngoài cũng không khác thời điểm nàng ở trong nhà, với lại… Cũng có người đưa sắc mặt cho nàng nhìn, những bọn hạ nhân kia trong mắt toát ra vẻ khinh thường, nàng không phải không nhìn thấy, hôm nay, mẹ của mình cũng đã như thế này, mắng Ngọc Nương, dù sao cũng không phải đang mắng nàng a.
Cười khổ một tiếng, Vân Nương vẫn là khuyên nhủ: “Ngọc Nương là tính trẻ con, đợi gả đi rồi, thành người của thế tử, chút tâm tư này sẽ không còn nữa, nàng có, đương nhiên sẽ hiếu kính mẫu thân.”
“Hừ, ai biết được, ngươi lúc đó chẳng phải gả đi sao? Đường đường là thế tử phi, thì như thế nào, còn không phải nửa cái cũng không thấy ngươi mang về, bây giờ còn nghĩ biện pháp lấy từ nhà mẹ đẻ, nếu không phải mẫu thân ngươi có chút của, chỉ sợ…” Đại phu nhân hùng hùng hổ hổ, ngày bình thường cũng không cay nghiệt như vậy, hôm nay sợ là bị Cẩm Nương kích thích, bà ta lại nghĩ tới nhị phu nhân không có việc gì lại đeo đồ trang sức mới đi qua đi lại trước mặt bà ta, trong lòng liền tức giận, nghĩ bản thân mình sinh hai đích nữ, tại sao lại thua kém không bằng một thứ nữ .
Kỳ thật mỗi ngày nhị phu nhân xử lý việc trong phủ đều phải đi qua xin chỉ thị của đại phu nhân, Cẩm Nương đương nhiên cũng hiếu kính cho nàng không ít đồ tốt, nhưng chân chính cho nhiều đồ, vẫn là vương phi, lần trước nhị phu nhân bái phỏng vì hôn sự của Ngọc Nương, vương phi lại đưa vài vật tinh phẩm trong nội cung cho nàng, hai người đều là người ôn nhu cẩn thận, lại nói chuyện rất hợp ý, tất nhiên quan hệ sẽ rất tốt, đại phu nhân nhìn thấy liền ghen ghét.
Tôn Vân Nương nghe xong lời nói đại phu nhân, sắc mặt buồn bã, trong nội tâm cũng co rút đau đớn một chút, nhìn thấy Đỗ ma ma đem tổ yến đến cho đại phu nhân, vội vàng nhận lấy, hầu hạ đại phu nhân uống, đại phu nhân nhìn trên mặt liền có ý cười, rồi lại nói: “Ngươi không thể cứ làm căng mãi với thế tử, nên nói chuyện nhỏ nhẹ với hắn mới đúng, nam nhân mà, ngươi nhu thuận chút ít, hắn bất tri bất giác sẽ không đẩy ngươi đi ra, chờ có được con trai, ngươi cái gì cũng có thể nói.” Nói xong, uống tiếp một ngụm tổ yến, lại nói: “Cũng sắp tới tết, tứ cô nương sẽ phải đưa lễ lại mặt, ngươi nha, cũng nên để cho ta một chút mặt mũi, cũng không thể không bằng một thứ nữ, lúc nãy bà nội của ngươi ở trước mặt ta khen Cẩm Nương, hai người các ngươi cũng không được nhắc tới một tiếng, ngay cả tam cô nương, còn chưa có gả đi , công tử hầu phủ cũng mang tặng tới phủ từng rương từng rương… Ngươi cũng đừng có làm mất mặt ta đó.”
Vân Nương thật sự là nghe không nổi nữa, thật vất vả mới đút hết chén tổ yến kia, hành lễ qua loa, giống như người chạy nạn, rồi xoay người rời đi.
Cẩm Nương đang ở trong phòng lão phu nhân chơi với Hiên ca nhi, Lãnh Hoa Đình vừa mới bị đại lão gia mời tới thư phòng.
Trong thư phòng, đại lão gia cùng Lãnh Hoa Đình vừa mới đánh xong một ván cờ, sau khi đặt xong quân cờ cuối cùng, đại lão gia cười lớn tiếng, Lãnh Hoa Đình kính cẩn nhìn hắn, đưa tay hành lễ nói: “Nhạc phụ đại nhân tại sao bật cười.”
Đại lão gia cười cúi gần hắn nói: “Tiểu Đình a, bên ngoài truyền ra cho rằng con… Là một nửa ngốc nghếch, nhưng mà nhạc phụ xem, con nha, so với bọn họ không biết thông minh hơn biết bao nhiêu lần, nếu như con là một nửa ngốc nghếch, vậy bọn họ chính là ngu ngốc.”
Lãnh Hoa Đình bị đại lão gia hào phóng khen ngợi khiến cho trên mặt có chút ít ngại ngùng, lời nói của đại lão gia cũng quá trắng trợn, nhưng mà, hắn lại yêu thích, đại lão gia nhìn xem thô lỗ, kỳ thật tâm tư rất tinh tế, ván cờ vừa rồi hắn có thể thấy được khả năng cao thâm của đại lão gia, sát phạt quyết đoán quyết tuyệt, xem không chút do dự, ra tay dứt khoát, tính tình cực kỳ hào sảng, ngược lại tính tình của Cẩm Nương cùng hắn có chút tương tự.
“Nhạc phụ tại sao nói như thế?” Lãnh Hoa Đình cũng có nhiều hứng thú hỏi đại lão gia, hắn hôm nay đặc biệt có hứng thú trò chuyện cùng đại lão gia, đã nhiều năm, hắn một mực cô độc, đề phòng để sống còn, rất khó có bạn bè, càng khó cùng người khác thiệt tình trao đổi, thường cảm thấy trong lòng hoảng sợ bất lực, cô tịch lãnh đạm, có Cẩm Nương, hắn mới cảm thấy tìm được phương hướng tâm tình phiêu đãng, như tìm được tổ để dừng chân, hôm nay ở cùng một chỗ với đại lão gia, hắn cũng có nghĩ trải ra tấm lòng của mình, thoải mái nói ra cảm xúc.
“Con đánh cờ với ta, dụng tâm sâu đậm, con không muốn ta thua, lại phải thua ta, nhưng lại không muốn cho người ta nhìn ra dấu vết con nhường ta, ta tự nhận kỳ nghệ cũng không tệ, muốn thắng được điểm thống khoái, nhưng con thận trọng, mưu tính kín đáo, để cho ta mặc dù thắng, nhưng cũng không dễ thắng, mà con, cũng làm được rất xảo diệu, nếu như con dung toàn lực, nhạc phụ ta đây, đã sớm thất bại thảm hại a.” Nói xong lại cười ha ha.
Dụng ý của Lãnh Hoa Đình bị nhìn thấu, sắc mặt trở nên lúng túng, trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên một tầng đỏ ửng, bộ dáng kia giống như đóa mẫu đơn nở rộ kiều diễm chói mắt, khiến cho trong thư phòng nguội lạnh của đại lão gia cũng sinh ra vài phần sắc xinh đẹp.
Đại lão gia càng nhìn càng hợp ý, trách không được nhị nha đầu tìm cái chết cũng muốn gả cho hắn, ngược lại lúc này ánh mắt không sai, chỉ là thời cơ không đúng, nào có tỷ tỷ lại có ý tưởng với muội phu, đại lão gia vừa nghĩ tới Tôn Ngọc Nương liền đau đầu, thực là loại mẫu thân nào thì nuôi ra loại nữ như ấy, đại phu nhân này chỉ biết có lòng tham cùng cay nghiệt, đem hai nữ nhi nuôi lớn lên giống như nàng, thật sự là cực kỳ phiền lòng.
“Nhạc phụ quả nhiên tâm tư sâu sắc, tiểu Đình… Múa rìu qua mắt thợ .” Lãnh Hoa Đình xấu hổ nói.
Đại lão gia vẫn là cười, đột nhiên chưởng phong vung lên, đánh về phía bộ ngực của Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình vô ý thức xê dịch song chưởng, chống chọi thế công của đại lão gia, cổ tay khẽ đảo liền hướng uyển mạch của đại lão gia giáng xuống, đại lão gia vội vàng đem tay trượt một, hiểm hiểm tránh thoát đi, lại chuyển chưởng thành đao, tấn công hai gò má của Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình chỉ là hời hợt nhấc lên hai ngón tay kẹp, liền đem công thế của đại lão gia hóa giải, hai người nhất thời đấu qua vài chục chiêu, đại lão gia thủy chung muốn tấn công Lãnh Hoa Đình rời khỏi xe lăn, nhưng hắn ổn thỏa ngồi trên mặt ghế, không chút sứt mẻ, chỉ dùng hai tay, liền đem từng thế công sắc bén của đại lão gia hóa giải, hơn nữa, còn tận lực không mảy may đả thương đại lão gia.
Đánh một hồi, trên trán đại lão gia đã dày một tầng mồ hôi, mà Lãnh Hoa Đình vẫn bảo trì thần sắc xấu hổ, động tác thư hoãn mà mỹ diệu, bình thường lãnh đạm như gió mát trăng sáng, khiến đại lão gia càng nhìn càng vui mừng.
“Thống khoái, thống khoái! Tứ nha đầu phúc khí thật tốt, tiểu Đình, con là con rể ưng ý nhất của ta.” Đại lão gia ha ha cười lớn nói.
Lãnh Hoa Đình nghe thấy vậy mắt phượng tỏa ánh sáng, thần sắc càng tỏ ra ngượng ngùng, khóe mắt đầu lông mày lại tràn đầy vui sướng ý cười nói: “Nhạc phụ quá khen.”
Lúc này đại lão gia mới ngồi trở lại trên mặt ghế, để Trường Quý ngâm nước trà mới vào, bên cạnh vừa uống trà, vừa hỏi: “Nghe Vương Gia nói, con hiện giờ tại nhận lấy một chức quan lục phẩm nhàn nhã ở Tương Tác Doanh?”
“Cái này đều là công lao của nương tử, nàng thông tuệ tỉ mỉ, vẽ vài cái bản vẽ tốt đưa cho Tương Tác Doanh, Hoàng thượng làm thế là thưởng cho tiểu Đình chơi .” Lãnh Hoa Đình lơ đễnh nói.
Đại lão gia nghe xong nhãn tình sáng lên, đặt chén trà xuống hỏi: “Con nói chủ ý thay đổi quan trọng trên quân xa đều là do tứ nha đầu nghĩ ra sao?”
Lãnh Hoa Đình nhẹ gật đầu.
Đại lão gia nghe xong liền nhíu mày trầm ngâm, thật lâu mới lên tiếng: “Con cũng là gặp may mắn, tứ nha đầu của ta trước kia chỉ là một nha đầu ngốc, cũng không biết như thế nào liền giống như biến thành người khác, nàng nếu không biến, phỏng chừng theo con, con cũng sẽ bị nàng phiền chết, nói có một lời thôi mà ấp úng cả buổi, nghe xong cũng mệt chết đi.”
Lãnh Hoa Đình nghe mới lạ, còn là lần đầu tiên nghe chuyện trước kia của Cẩm Nương, hắn không khỏi mở to hai mắt nhìn hỏi: “Còn có việc này sao? Nhạc phụ đại nhân, người mau nói cho con nghe, nàng trước kia như thế nào?” Thần sắc này cực kỳ hiếu kỳ, khiến cho đại lão gia đầu đầy hắc tuyến, nhịn không được liền gõ trên đầu hắn một chút, “Chuyện tình nữ nhi, quản nhiều như vậy làm chi, tiểu Đình a, ta cũng biết, con thâm tàng bất lộ, vương gia phụ thân của con cùng ta giống nhau, đều là không thích quản lý chuyện gia đình, xem ra, con đã chịu hại rất nặng a.”
Đột nhiên nghe thấy lời nói, Lãnh Hoa Đình lập tức có ba phần cảnh giác, yên lặng nhìn đại lão gia nói: “Nhạc phụ vì sao nói như thế?”
Đại lão gia thấy vậy liền đánh vào bờ vai của hắn nói: “Con cũng không cần giấu giếm ta, ta đã từng cứu Thái tử, hiện giờ thái tử xem ta như tâm phúc, có nhiều chuyện đều tiết lộ một hai phần cho ta nghe, chuyện khối mặc ngọc của nhà con… Hiện giờ chính là có không ít người đang nghĩ cách tranh giành, phụ vương con cũng là vì việc này mà gấp vô cùng.”
“Phụ vương đem Mặc Ngọc truyền cho nương tử.” Lãnh Hoa Đình nói một câu kinh người.
Đại lão gia đang bưng trà uống, nghe xong lời này một ngụm trà nóng toàn bộ phun ra ngoài, Lãnh Hoa Đình thấy vậy đem xe lăn kéo ra thật xa, tránh ra chỗ an toàn.
“Truyền cho Cẩm Nương? Sao lại có thể như vậy, nàng là một nữ tử trong nhà.” Đại lão gia một bộ dạng không thể tin nói.
“Đúng vậy a, ai bảo tiểu Đình là người tàn phế , phụ vương không tin tiểu Đình .” Lãnh Hoa Đình một bộ dáng ủy khuất bất đắc dĩ, đại lão gia nhìn thấy lại muốn gõ đầu của hắn.
“Truyền cho nàng còn không phải là truyền cho con, con nha, đừng có giả bộ, đến khi cần thiết thì đồ của con, đều nên cầm trở về, nhị thúc của con, cũng không phải là người tốt, hiện giờ đang cùng Trữ vương liên thủ bắt tay đánh chủ ý tới khối mặc ngọc này, hừ, hiện tại Hoàng thượng vẫn không nghĩ tới sẽ rút lại, nên họ cứ hướng phủ thái tử mà chạy qua lôi kéo, con nha, nên tìm cách đề phòng đi.” Đại lão gia ngữ khí trầm trọng nói.
Lãnh Hoa Đình nghe được chấn động, gần đây mặc dù để ám vệ một mực đi theo nhị thúc, nhưng nhị thúc cũng là người cực kỳ giảo hoạt, người đi theo dõi hắn đều bị cắt đuôi mất dấu vết, hơn nữa hắn làm việc lại thần thần bí bí, còn đặc biệt cẩn thận, rất khó bắt được tay của hắn.
Đại lão gia đã chịu chỉ điểm một chút ít này, nói rõ hắn cũng là chứng kiến hoặc nghe được một ít, vì vậy đưa tay thở dài: “Còn mời nhạc phụ đại nhân chỉ giáo.”
Đại lão gia trầm ngâm một hồi lâu, đôi mắt đột nhiên sáng lên nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Chuyện trong căn cứ ta cũng nghe nói qua một chút, nghe nói, nguyên có một kỳ nhân ở phía nam chế tạo một nhà máy móc, những máy móc này hoạt động rất nhanh, khối lượng vải một thợ dệt được trong một ngày, thì máy móc này chỉ cần nửa canh giờ là làm xong… Nhưng mà, ta nghe Thái tử nói, hiện giờ máy móc này đã biến chất, kỳ nhân này lại không truyền tới một đồ đệ nào, cho nên máy móc này lại không có người sửa chữa được, tiếp thêm mười năm, tám năm nữa, máy móc này sẽ triệt để bị phá hỏng, trong căn cứ sẽ không thể sản xuất ra lượng lớn vài vóc tốt, lấy cái gì đi Nam Dương bán, coi như là thu thuế từ trong nhân dân, lợi nhuận sẽ mất đi hơn phân nửa, hơn phân nửa quốc khố của triều đình là từ đó mà ra, hiện giờ phụ vương của con cùng hoàng thượng cũng đang nhức đầu chuyện mấy cái máy móc này, nếu là… Con cùng Cẩm Nương có thể giải quyết vấn đề này…”
Lãnh Hoa Đình lập tức nghe hiểu được ý tứ đại lão gia, việc này, hắn cũng không có kinh nghiệm, cũng chưa từng thấy qua, Cẩm Nương quả thật có chút tài nghệ, nhưng cái này cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, gặp đến chuyện lớn này, sợ là cũng không nhất định thì có giải quyết được…
“Con chớ xem thường ổ trục nhỏ cùng dây xích kia, kỳ thật trong căn cứ còn có mấy thiết bị cũng dùng cái này, nhưng mà kỳ nhân này rất kỳ quái, nói là không thể thay đổi tiến trình lịch sử, một bản vẽ cũng không lưu lại, con không biết tâm tình của hoàng thượng lúc nhìn thấy hai bức tranh của Cẩm Nương, giống như nhìn thấy sao trên trời, hai mắt tỏa sáng , nhưng mà, ta thấy phụ vương con cũng không muốn lộ ra chuyện của Cẩm Nương, dù sao nàng chỉ là nữ nhi, xuất đầu lộ diện cũng không nên. Phụ vương của con nói tên của con ra, Hoàng thượng còn thở dài vô cùng, nói con nếu có thể đứng lên…”
Đại lão gia lại nói, nhưng đôi mắt cũng không chớp nhìn Lãnh Hoa Đình, đây không chỉ là chuyện quan hệ tới Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, nếu như Lãnh Hoa Đình thật có thể đem này Mặc Ngọc này kế thừa, tương lai, Tôn gia cũng sẽ được một cái lợi lớn, hiện giờ Tôn gia mặc dù có lão thái gia cùng mình chống, nhưng nhân khẩu đơn bạc, quyền thế mặc dù thịnh, tài lực lại không đủ, kế tục vô lực, lão thái gia lại là người chú ý trung dung chi đạo, cũng có thu tiền, nhưng vì lòng tham không lớn, nên vào tay này là rat ay kia, dạo này mặc dù cũng ổn, nhưng tài lực lại khó thịnh, càng chịu không nổi chi phí sinh hoạt của phần đông người trong phủ, nếu như có thể ở chỗ căn cứ có một phần, Tôn gia cũng sẽ có tài phú vô cùng.
Lãnh Hoa Đình trong đầu cũng chuyển cực kỳ nhanh, đại lão gia nói những tin tức rất trọng yếu này, hắn nói đến nói đi, thì cũng chỉ có một ý tứ: nhị lão gia hiện giờ cùng Dụ Thân Vương, Trữ vương, hoặc là còn có rất nhiều người chú ý tới khối Mặc Ngọc này, mà Vương Gia hiện giờ cũng bởi vì chuyện trong căn cứ mà gặp vấn đề khó khăn, hiện tại chỉ cần mình cùng Cẩm Nương có thể giải quyết được vấn đề của căn cứ, quyền khống chế khối Mặc Ngọc này sẽ không có ai có thể đoạt đi, nhưng hoàng thượng đối với trí lực cùng thân thể của mình đều không yên tâm, cho nên, việc này khẳng định liền bị mắc kẹt tại đây, mà đại lão gia muốn khuyên mình mang theo Cẩm Nương rời núi, xuất kỳ bất ý giải quyết vấn đề căn cứ, do đó đem quyền chế Mặc Ngọc nắm trong tay mình, mà Tôn gia, cũng có thể từ đó chia được một chén canh.
“Việc này, tiểu tế trở về cùng nương tử thương lượng một chút, thân thể của tiểu tế hiện giờ vẫn là không tiện…” Lãnh Hoa Đình trầm ngâm một lát rồi nói.
Lời còn chưa nói xong, đại lão gia liền hừ nhẹ một tiếng ngắt lời nói: “Tiểu Đình con có thể lừa gạt được phụ vương hồ đồ của con, nhưng không thể giấu diếm được ta, mới vừa rồi ta cùng con đối chiêu ta đã nhận ra, khí huyết của con đã thông, huyết hành không trở ngại, con tuy là không chịu đứng lên, nhưng cặp chân kia của con thì đã khỏi hẳn.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong mồ hôi đều toát ra, nhất thời ngẩn ngơ nhìn đại lão gia, trên khuôn mặt cường tráng của đại lão gia khó được mang theo một tia nghịch ngợm: “Lần trước lúc con về đây hành lễ với lão phu nhân, bước đi lúc đó rất nặng và cực kỳ gian nan, lúc này đây, có thể thoải mái hơn , hơi thở bình thường, bình thản ung dung, hơn nữa, trên đầu nửa điểm mồ hôi cũng không có. Nhạc phụ ta thống lĩnh cả một đại quân, trên chiến trường, tướng sĩ bị thương rất nhiều, thấy nhiều, mặc dù không biết y thuật, cũng có kinh nghiệm, vết thương nặng nhẹ, nhìn vài lần liền có thể dò xét được bảy tám phần.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong cảm thấy đại lão gia càng thêm đáng sợ, may mắn hắn là nhạc phụ của mình, lại chịu mở lòng nói rõ với mình, bằng không, từ nay về sau thật đúng là muốn thêm một đối thủ lợi hại.
“Còn có, lần trước lúc con hành lễ, nha đầu Cẩm Nương kia, mặt đều nhăn thành một nắm, khẩn trương vô cùng, lúc này, nó chỉ cười nhẹ một tiếng, tuyệt không lo lắng, tiểu Đình a, nhạc phụ cũng không phải là một người ngu nha, một lát nữa lão thái gia đến đây, con vẫn nên đóng kịch cho tốt, đó cũng là một lão hồ tinh, chỉ cần liếc một cái lão cũng đã nhìn ra.” Đại lão gia nháy nháy con mắt nói, thần sắc này thật đúng là tương tự như lúc Cẩm Nương nghịch ngợm, Lãnh Hoa Đình nghe xong lại là một thân mồ hôi, may mắn mình ở trong vương phủ chưa từng ở trước mặt người ngoài đứng lên, bằng không… Thật đúng là đã bị bại lộ.
Đại lão gia thấy những lời cần nói đã nói xong liền, vỗ vỗ bả vai Lãnh Hoa Đình, thở dài một tiếng nói: “Yên tâm đi, Cẩm Nương là con gái đắc ý của ta, con cũng là một nửa đứa con trai của ta, việc này nói đến đây thôi, ở chỗ này , ta cũng biết hai con ở trong phủ sống cũng khó khăn, một gia đình lớn, luôn có rất nhiều chuyện tình lộn xộn, nhà của con lại là mấy đời Vương tộc, vậy thì càng thêm phức tạp, hôm nay ta chỉ nói đến đây, từ nay về sau mang Cẩm Nương về nhà nhiều hơn, hai cha con ta cùng tâm sự nhiều hơn.”
Một lát sau Trường Quý ở bên ngoài nói: “Lão gia, tứ cô gia, Lão phu nhân cho người tới nói, cơm đã dọn xong , mời hai vị qua đó dùng bữa.”
Lãnh Hoa Đình nghe như thế, trong nội tâm cũng buông lỏng, ở cùng một chỗ với đại lão gia thật có chút bị đè nén, giống như chuyện gì cũng không thể tránh được ánh mắt của hắn, nhưng mà, hắn lại nghiêm trọng hoài nghi đại lão gia, vì sao lúc Cẩm Nương cùng đệ đệ của nàng ở nhà, lần lượt đều bị đại phu nhân khi dễ, mà đại lão gia thông minh tháo vát mặc kệ, nghĩ tới đây, Lãnh Hoa Đình trong mắt liền hiện ra một tia oán giận, đại lão gia nhìn ra tâm tư của hắn, nét mặt già nua cũng có chút quẫn, ấp úng nói: “Nhạc mẫu này của con… Quá cường hãn, ta cũng không muốn gây chuyện với bà ta, còn nữa, ta thường đều ở bên ngoài, lại cũng không quản được nhiều việc, ngược lại quá phóng túng bà ta, khiến cho tứ nha đầu kia chịu khổ không ít… A, cũng may nàng hiện giờ có con chiếu cố không phải sao? Tiểu Đình a, nam nhân mà, đều lấy sự nghiệp làm trọng, có lúc nào lại quan tâm để ý chuyện phụ nữ trong gia đình, phụ vương con cũng là một người như vậy.”
Nói xong, cũng không đợi Lãnh Hoa Đình nói cái gì, cao giọng một tiếng, nói với Trường Quý: “Đi vào hầu hạ tứ cô gia đi tới trong phòng Lão phu nhân dùng cơm.”
Hiên Ca nhi quả nhiên giống như nhị phu nhân nói, lớn lên cực kỳ chắc nịch, Cẩm Nương ôm trong tay đã cảm thấy nặng, lại thêm hắn còn không ngừng vui sướng hoa chân múa tay, một đôi chân nhỏ giẫm trên bụng của Cẩm Nương bò lên, quơ bàn tay nhỏ bé liều mạng muốn kéo ngọc trâm trên đầu Cẩm Nương, trong miệng càng không ngừng phun bọt khí, thỉnh thoảng còn nha nha nói: “Cát, cát, chơi, chơi.”
Nhị phu nhân nghe xong liền cười, vội vàng đi tới ôm lấy hắn đi, Cẩm Nương cũng thấy được tay cực kỳ mỏi, hỏi nhị phu nhân: “Nương, hắn nói nha nha là nói gì thế?”
“Gọi con tỷ tỷ, mới hơn tám tháng, đã biết gọi người, Hiên Ca nhi của chúng ta, rất thông minh .” Lão phu nhân liền ở một bên cười giải thích nói, thần sắc này muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo.
Cẩm Nương nghe xong càng ưa thích, chạy tới ôm lấy rồi trên mặt béo của Hiên Ca nhi cắn một cái, Hiên Ca nhi chảy chảy nước miếng, ngốc cười, nhân cơ hội này một tay nắm chặt cây trâm trên đầu Cẩm Nương, cùng với tóc kéo xuống, nhị phu nhân thấy vậy vội vàng đi tới chặn bàn tay bé nhỏ của nó, cù nách của nó, Hiên Ca nhi sợ ngứa, lập tức nới lỏng tóc Cẩm Nương, giãy dụa thân thể nhỏ, khanh khách cười, Cẩm Nương thấy liền cầm cái trống bỏi lay động trêu chọc hắn, Hiên Ca nhi thấy lại tới đoạt, bàn tay nhỏ bé cuồng loạn nhảy múa, một chút nước miếng bắn trên mặt Cẩm Nương.
Cẩm Nương cầm khăn bên cạnh lau nói với nhị phu nhân bên cạnh: “Thật là một tiểu chắc nịch, phải hơn hai ba người mới có thể trông chừng hắn .”
Lão phu nhân thấy cũng cười: “Cũng đúng, hai tháng trước ta còn dám ôm hắn, hiện giờ, ngay cả bên cạnh cũng không dám, căn bản là ôm hắn không được, không cẩn thận một cái liền bị hắn trèo lên, xem hắn như vậy, tương lai sẽ giống như cha hắn, nhất định là một đại tướng quân dung mãnh .”
Cẩm Nương nghe xong liên tục đồng ý: “Đại tướng quân rất tốt, tương lai bảo vệ gia đình cùng quốc gia, Hiên Ca nhi của ta cũng là đại anh hùng, đại trung thần .”
Hiên Ca nhi nghe xong liền ở đằng kia y y nha nha : “Anh a anh a” trong phòng mấy người lớn đều vui vẻ a.
Một lát sau Hồng Tụ đánh rèm tiến vào: “Lão phu nhân, đại cô nương đến đây.”
Lão phu nhân nghe xong liền nhíu mi, nói với nhị phu nhân nói: “Sợ là tìm tứ nha đầu a, ai, tứ nha đầu, con… Có thể hứa liền hứa, không thể hứa cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, đẩy cũng được, cũng không thể cho con bị người làm khó trong Giản Thân vương phủ.”
Nhị phu nhân cũng lo lắng nhìn Cẩm Nương, nhỏ giọng nói: “Nói là ở nhà chồng mẹ chồng quản gay gắt, mình ở bên ngoài mở cửa hàng, muốn kiếm tiền sống một mình , cũng quá lớn mật chút ít, việc này có thể ngàn vạn không thể để cho lão thái gia biết được, bằng không, lại tức giận cho xem.”
Cẩm Nương nghe vậy khẽ giật mình, ngược lại không nghĩ tới Vân Nương có dũng khí như thế, cũng dám muốn ra Trữ Vương phủ sống một mình, trước kia ngược lại xem nhẹ nàng, nhưng mà, chỉ sợ khó thành a, đây đều là đại phu nhân lúc trước quá nuông chiều nàng cùng Ngọc Nương, ở nhà mẹ đẻ tùy hứng làm bậy quen, nhất thời đến nhà chồng nhưng xúc động như thế, chỉ sợ sẽ không có quả ngon để ăn .
Lão phu nhân để Hồng Tụ đón Vân Nương đi vào, Vân Nương vẻ mặt cười cười, trước hành lễ với Lão phu nhân, cũng cung kính thi lễ với nhị phu nhân: “Những ngày này nhị nương vừa chiếu cố lão phu nhân, còn phải chiếu cố tiểu đệ, vừa trông coi thượng vàng hạ cám mọi chuyện trong phủ, thật đúng là khổ cực.”
Nhị phu nhân thấy một hồi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Vân Nương ở trước mặt nàng cung kính như thế, lời nói cũng rất xuôi tai, nhẹ run sợ một chút sau nửa ngày mới đáp bán lễ nói: “Đại cô nương khen trật rồi, đây đều là việc ta phải làm.” Thần sắc khiêm tốn dịu dàng, vẫn là trước sau như một có vẻ nhát gan.
Nhưng Cẩm Nương hôm nay biết rõ nhị phu nhân lợi hại, nàng cũng minh bạch nguyên nhân nhị phu nhân đã từng giả dạng yếu nhược, giống như mình bây giờ cùng Lãnh Hoa Đình, trong mắt người ý xấu quá nhiều, càng là mạnh, càng là bị người kị, càng bị đánh, yếu đi có thể làm cho người mất đi cảnh giác, cái này cũng là một loại thủ đoạn bảo vệ mình.
Vân Nương quả nhiên thấy thái độ của nhị phu nhân rất là thỏa mãn, Hồng Tụ đem ghế cho nàng, Vân Nương liền ân cần thân mật ngồi cạnh Cẩm Nương, nhưng lại nói với lão phu nhân: “Bà nội, ta là thừa dịp tứ muội muội trở về, đặc biệt cũng tới trong phòng ngài dùng bữa cơm, ngài cũng không thể bất công, chỉ cho tứ muội muội ăn, không để cho Vân Nương nha.”
Lão phu nhân nhìn thấy nàng đối với Cẩm Nương cùng nhị phu nhân cũng còn hữu lễ, liền cũng an tâm, vừa cười vừa nói: “Nhìn ngươi xem, vừa há mồm làm sao nói chuyện, trong lòng ngươi, lúc nào bà nội đã không để cho ngươi cơm ăn rồi? Một lát nữa muội phu của ngươi sẽ đến, chỉ sợ ngươi cảm thấy không tiện .”
Vân Nương trên mặt hơi lộ ra ra một tia không được tự nhiên, lại lập tức vừa cười vừa nói: “Muội phu không phải cùng phụ thân cùng lão thái gia dùng cơm cùng một chỗ sao? Như thế nào cũng cùng nữ quyến chúng ta ăn cùng một chỗ.”
Cẩm Nương nghe xong liền ngượng ngùng cười cười nói: “Tướng công ngày bình thường luôn để cho ta chia thức ăn… Ta không nghĩ hắn đi theo ta lại mặt còn cảm thấy không được tự nhiên, cho nên…”
Vân Nương nghe thấy vậy kinh ngạc, lại nói: “Một lát nữa phụ thân cùng lão thái gia sẽ tới đây sao, không có chuyện gì, dù sao đều là người một nhà, ta cũng không cảm thấy không được tự nhiên, muội phu là tâm tính tiểu hài nhi, ta liền coi hắn là đệ đệ thì tốt rồi.”
Lão phu nhân cảm thấy nàng lời coi như hữu lý, cũng không có nói gì nữa, một lát sau đại lão gia cười ha hả tự mình đẩy Lãnh Hoa Đình đi vào, lão phu nhân thấy vậy rất cao hứng, vội vàng động thân, mọi người cùng nhau đi tới phòng ăn, lão thái gia lại có chuyện cũng không có trở về, mọi người phân chủ khách ngồi xong, đại lão gia nhìn thấy Vân Nương cũng ở đây, thần sắc ảm đạm đi, lại đang ở trước mặt Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình nên nhịn, chưa nói nàng cái gì, chỉ là liếc mắt nhìn qua nàng, Vân Nương phối hợp ăn, giả bộ không phát hiện, đại lão gia cũng chỉ có thể nuốt giận.
Lúc dùng cơm, Cẩm Nương quả nhiên tỉ mỉ mỗi dạng món ăn đều gắp cho Lãnh Hoa Đình, mỗi một lần gắp, hỏi một tiếng, nhìn hắn nguyện ý ăn không, Lãnh Hoa Đình là điển hình của động vật ăn thịt, chỉ thích ăn thịt, rất thích ăn thịt kho tàu, trên bàn một chén lớn đều bị hắn ăn hết cũng không sai, cũng may hắn lớn lên xinh đẹp, tướng ăn lại ưu nhã nhã nhặn, từng miếng cắn nhai đều ưu nhã tỉ mỉ, phối hợp lại có mỹ cảm, nhìn hắn ăn cơm giống như một loại hưởng thụ, làm sao có thể bận tâm hắn ăn bao nhiêu, đợi lúc mọi người kịp phản ứng, bát thịt kho tàu trên bàn này cũng không còn bao nhiêu, Cẩm Nương cũng không khách khí, chỉ cần tướng công nhà nàng yêu mến, nàng liền gắp vào trong bát của hắn, ngay cả hỏi ý tứ người khác cũng đều không có, nhưng mà lúc Cẩm Nương gắp đũa rau thứ tư cho hắn, Lãnh Hoa Đình mới cong miệng, bất mãn nhìn Cẩm Nương, nhỏ giọng kêu lên: “Nương tử, đã gắp ba lần .” Một bộ dáng để cho hắn ăn, giống như là phải uống thuốc, rất không tình nguyện.
“Ba lần gắp là ở trong nhà, đây là chàng theo ta lại mặt, ta nói chàng ăn nhiều thì chàng ăn nhiều, bớt lải nhải.” Ngữ khí hung dữ, cùng ôn nhu hiền lành vừa rồi giống như hai người khác nhau.
Lãnh Hoa Đình ủy khuất ngẩng mắt lên lên án Cẩm Nương hung ác, Cẩm Nương hai mắt liếc một cái, hắn liền thấp đầu, ngoan ngoãn đem rau trong bát ăn.
Vân Nương nhìn xem liền sợ run mắt, đột nhiên lại cảm thấy hâm mộ cùng chua xót trong lòng, vợ chồng như vậy mới là vợ chồng thật sự, khi nào thì, mình cũng có một nam nhân sủng ái như vậy, mình cũng tình nguyện như Cẩm Nương đi sủng ái hắn như vậy…
Lão phu nhân cùng nhị phu nhân nhìn thấy vậy, vẻ mặt cũng vui mừng, ban đầu tưởng rằng tứ cô nương gả không được nơi tốt, dù sao một cô nương tốt, ai nguyện ý gả ột người tàn tật, nhưng hôm nay xem ra, bọn họ vợ chồng son mới là tốt nhất, nhìn thấy thật ấm áp, vợ chồng như vậy mới có thể ân ái đến cùng, răng long đầu bạc.
Đại lão gia ngược lại biết rõ chi tiết Lãnh Hoa Đình, nhìn hắn tuy là làm ra bộ dạng sợ hãi Cẩm Nương, nhưng trong mắt nhìn Cẩm Nương tất cả đều là sủng nịnh, nhất thời càng quyết tâm kiên định phải trợ giúp Lãnh Hoa Đình, tiểu tử này nhìn qua là nhân tài có thể đào tạo, hơn nữa, lòng dạ rất được rất, tương lai, chuyện Tôn gia muốn dựa vào của hắn còn không ít , lúc trước lão thái gia cuối cùng cũng làm đúng một chuyện, đó là đem tứ nha đầu gả cho hắn, bằng không, đổi lại nhị nha đầu hay đại nha đầu, sợ là một người cũng khó được việc, càng không có khả năng có được tâm của người trẻ tuổi này.
Dùng xong bữa cơm, Cẩm Nương an trí Lãnh Hoa Đình, để hắn cùng với đại lão gia nói chuyện một hồi, bản thân mình thì đứng dậy đi tới phòng Trinh Nương, Vân Nương vội vàng đi theo ra, nói là cùng đi thăm Trinh Nương.
Cẩm Nương nguyên cũng có lời muốn nói cùng nàng, hai người liền vừa đi vừa nói.
Vân Nương nói: “Tứ muội muội, ngày tết sắp đến, tỷ tỷ ta ở cửa hàng thành đông này đầu tư không ít tiền, hôm nay cũng gần một tháng , tam lão gia cũng không chịu sớm chi chút ít tiền cho ta…”
Cẩm Nương nghe liền kinh ngạc, “Đại tỷ tỷ rất túng thiếu hay sao? Ta nhớ được lúc trước mẫu thân cũng cho tỷ không ít đồ cưới.”
Nói đến đồ cưới, Vân Nương tự nhiên là lại nghĩ tới việc ác mình làm với Cẩm Nương lúc trước, ấp úng nói: “Những đồ cưới kia, có một bộ phận nguyên là do Trữ vương đưa tới làm lễ cầu hôn, sau khi đưa qua, bà bà liền đem đi rồi, nói là để dành cho nhị cô nương xuất giá, còn lại muội cũng biết, nhà chúng ta so với vương thân quý tộc mà nói, thì keo kiệt cực kỳ, sau khi ta gả tới, vừa muốn giữ thể diện, không thể thưởng không ít, tiền mặt hiện có cũng không còn thừa bao nhiêu, hơn nữa còn hùn hạp một phần lớn như vậy…”
Cẩm Nương nghĩ đến cũng đúng, Trữ Vương phủ nhìn xem lớn, nghe nói bên trong kỳ thật chỉ được cái vỏ, Trữ vương cùng thế tử đều là hai người thích ăn chơi, cũng không hiểu nhiều việc kinh doanh, nhất là thế tử Lãnh Trác Nhiên, thật đúng là bại gia chi tử, coi như là có núi vàng núi bạc trong nhà, sợ cũng sẽ bị tiêu sạch không sai biệt lắm.
“Tỷ tỷ có thể đi hỏi tam lão gia, hắn là một người sảng khoái, chưa chừng sẽ đưa chút tiền lãi cho tỷ.”
“Ta đã đi tìm rồi, tam lão gia rất không kiên nhẫn, nói là đại cổ đông đều là định thời gian đưa cho, thời gian không tới, không thể chi tiền loạn, không thể vì ta làm hỏng quy củ.” Vân Nương mặt trầm xuống nói.
Tam lão gia làm như vậy cũng không có sai, cổ đông ở cửa hàng này nhiều lắm không phải chỉ có một mình Vân Nương, dù sao cũng phải đem lợi nhuận một tháng tính toán rõ ràng, mới có thể theo đó mà phân ra cho cổ đông… Nàng hôm nay đến nói việc này, không phải muốn vay tiền chứ?
“Lúc nãy ở trong phòng mẫu thân, bị mẫu thân hung ác khiển trách một hồi, nói sinh nữ vô dụng, một chút ít đồ đạc đến hiếu kính mẫu thân cũng không có, còn nói… Còn nói ta một kẻ đền tiền, tứ muội muội, tỷ tỷ…” Quả nhiên Vân Nương vừa vào đề đã khóc rống lên, giống như Cẩm Nương là muội muội thân nhất, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ lúc trước ở nhà mẹ đẻ.
Cẩm Nương nghe xong liền thở dài, đại phu nhân là hạng người gì nàng cũng hiểu rõ, chỉ là không biết bà ta lại đối với thân sinh nữ nhi không tốt như vậy, nhưng mà, Vân Nương lời này tất nhiên cũng là nửa thật nửa giả, mục đích chủ yếu chính là nghĩ khiến ình đồng tình đứng cùng phe, ai, quên đi, xem nàng ta muốn mượn nhiều hay ít a, chính mình vừa vặn còn có chuyện muốn nhờ đến nàng ta: “Đại tỷ tỷ nếu thật sự đang túng quẫn, thì chỗ muội muội còn chút ít vốn riêng, chỉ là sang năm đầu xuân, cửa hàng của muội sẽ mở, đến lúc đó tỷ phải đưa lại cho ta.”
Vân Nương không nghĩ tới Cẩm Nương sảng khoái như thế, chính mình còn chưa mở miệng, nàng liền đồng ý, vội vàng cao hứng kéo tay Cẩm Nương nói: “Tứ muội muội, trước kia lúc ở nhà liền cảm thấy ngươi rất nhạy bén, quả nhiên, cũng chỉ có muội chịu giúp đỡ tỷ, muội yên tâm, khi tam lão gia đưa tiền lãi, tiền kia ta liền trả lại muội.”
Cẩm Nương nhân tiện nói: “Lúc này, ta cũng không mang nhiều tiền bạc trên người, sáng mai tỷ cho người qua phủ muội lấy đi, tiện thể đem Uyển nhi tới luôn, a, đại tỷ biết không, lúc trước chúng ta nhìn thấy nha đầu kia, tên là Tố Cầm, tỷ đoán, đứa trẻ trong bụng nàng là của ai?”
Vân Nương vừa nghe thấy liền hứng thú, ghé vào nàng bên tai nói: “Không phải là tam thiếu gia chứ, tam thiếu gia nhìn chính là một vị thần tiên, sẽ không phải… Nhưng mà, nam nhân mà, ai lại không háo sắc, nếu đúng cũng chẳng có gì lạ.”
Cẩm Nương nghe xong liền gật đầu nói: “Thật đúng là tiểu Hiên, muội cũng vậy không nghĩ tới, về sau, nha đầu kia thiếu chút nữa bị nhị phu nhân độc chết, tam thiếu gia cùng nhị phu nhân đại náo một hồi.”
Vân Nương nghe xong liền khinh thường nói: “Cái này cũng trách không được nhị phu nhân, thê tử chân chính còn chưa có, trong phủ bọn họ lại có tì thiếp, là chân chính Giản Thân vương phủ truyền xuống, rốt cuộc cũng cách một tầng, tất nhiên thân phận kém rất xa, tuy nói nhị lão gia coi như là công thành danh toại, trong nhà cũng giàu có… Nhưng mà dù sao so với Trữ Vương phủ cũng coi như là trèo cao, nhị phu nhân tất nhiên sẽ không cho phép bất kỳ một nha hoàn tiểu thiếp nào sinh con trước khi Uyển nhi vào cửa, lấy tính tình của Uyển nhi, tất nhiên là không chịu nổi cái nhục kia.”
Cẩm Nương nghe xong trong lòng liền thở dài, lập trường của Vân Nương cùng mình không giống nhau, nàng được nuông chiều dùng tư tưởng chủ tử mà suy nghĩ chuyện, mệnh của nha hoàn bà tử trong mắt nàng chỉ là cây cỏ, nhưng mà, trong bụng này còn có đứa bé…
“Kỳ thật, Giản Thân vương phủ còn chưa có một đứa cháu nội nào, nếu như tam thiếu gia có trước, đối với đông phủ cũng có chỗ tốt, dù sao Tố Cầm cũng chỉ là nha đầu, có nhi tử cũng sẽ là của Uyển nhi, nếu Uyển nhi vừa vào cửa, liền có một đứa nhỏ dưới gối của nàng, đây chẳng phải là rất tốt sao? Đại tỷ, không bằng tỷ trở về thương lượng chuyện này một chút với Uyển nhi xem sao, có lẽ, cũng có thể cứu được Tố Cầm một mạng, ai, cứu người so với hại người tốt hơn, đúng không, đại tỷ.” Cẩm Nương liền đem tính toán của mình nói ra.
Vân Nương nghe xong liền thấp đầu tự hỏi, một lát sau mới nói với Cẩm Nương: “Muội nói cũng có đạo lý, một lát nữa ta hồi phủ sẽ nói chuyện này với Uyển nhi một chút.”
Cẩm Nương còn muốn nói chuyện một nhà của Yến nhi, liền ra chủ ý với Vân Nương: “Hiện giờ tỷ ở trong Trữ vương phủ thì nên coi nàng như tri kỷ, tỷ đối với nàng tốt một chút, mình ở trong phủ cũng sống thoải mái một ít, tương lai tới thăm người thân, tỷ cũng là nữ nhân có gia đình đi nhiều cũng không tốt, sáng mai tỷ dẫn Uyển nhi tới để cho Uyển nhi nói chuyện này với nhị phu nhân, đem một nhà của Yên nhi vào trong tiểu viện của ta, nhị phu nhân hiện giờ chắc chắn sẽ không chứa chấp một nhà các nàng nữa, tỷ yên tâm, Uyển nhi nhất định sẽ cao hứng đáp ứng, hơn nữa, còn cho rằng tỷ thật tình đối tốt với nàng.”
Vân Nương vừa nghe thấy, Uyển nhi nếu là nguyện ý nuôi đứa bé kia, tất nhiên là ước gì mẫu thân của đứa bé kia cùng một nhà đều biến mất, nghĩ tới đây, nàng vội vàng gật đầu, thiệt tình nói với Cẩm Nương: “Tứ muội muội, trước kia lúc ở trong phủ, là tỷ tỷ không tốt, không nên khi dễ muội, hôm nay, muội chẳng những không ghi hận tỷ tỷ, còn tập trung tinh thần suy nghĩ cho tỷ tỷ, tỷ tỷ… Cho dù có ngốc hơn nữa, cũng biết phân tốt xấu.”
Cẩm Nương nghe xong liền vỗ vỗ tay của nàng, lúc đang nói chuyện, hai người đã tới trong phòng Trinh Nương, Trinh Nương sớm nghe nói Cẩm Nương trở về, nguyên là tính đi gặp nàng, lúc này lại thấy nàng tới đây, tất nhiên rất cao hứng, nghe được nha hoàn báo lại, liền ra đón, lại nhìn thấy Cẩm Nương cùng Vân Nương nắm tay đến đây, không khỏi sợ run mắt, thật lâu mới nặn ra một nụ cười nói: “Hôm nay cơn gió nào lại đưa đại tỷ tỷ cùng tứ muội muội thổi tới cùng một chỗ, ta đây phòng nhỏ chỉ sợ không chứa nổi hai tôn thần”
Vân Nương nghe nàng ý ở ngoài lời, trên mặt liền có chút ít xấu hổ, muốn lui về, lại cảm thấy làm vậy quá rõ ràng, ngược lại mất mặt mũi, nên đành đi vào, lại nhìn thấy Trinh Nương như không muốn tiếp, thì nhất thời do dự.
Cẩm Nương không có nghĩ nhiều như vậy, kéo nàng chạy vào trong phòng Trinh Nương, một bên còn dậm chân nói: “Tam tỷ tỷ, lạnh chết ta, ta muốn sưởi ấm .”
Trinh Nương nghe xong liền đưa tay chọc nàng một cái: “Ai bảo muội ở bên ngoài mãi nói chuyện, muốn làm thịt đông lạnh, chú ý một lát nữa lạnh quá, tứ muội phu liền đau lòng .”
Cẩm Nương nghe xong liền mắng nói: “Không biết xấu hổ, không biết thông cảm, Tam tỷ tỷ cũng sắp gả, xem lời nói của tỷ này.” Trong nội tâm cũng đang nghi hoặc, không biết Vân Nương hay là đại phu nhân lại làm ra việc bỉ ổi gì, làm cho Trinh Nương tính tình tốt như vậy trong lời nói cũng mang theo vị châm chọc.
Ba tỷ muội vừa nói vừa vào phòng, trong phòng Trinh Nương đã sớm đốt chậu than, lửa cháy rất lớn, rất ấm áp, Cẩm Nương liền cùng Vân Nương ngồi xuống vây quanh chậu than.
“Tam tỷ tỷ hình như là đầu năm xuất giá.” Cẩm Nương bấm đốt ngón tay tính ngày, nghĩ ngày trước tết, lại để cho Tú cô đem lễ chuẩn bị tốt cho Trinh Nương: “Mấy thứ này cũng không quan trọng lắm, chỉ là chút tâm ý của muội muội, cho tỷ tỷ thêm một cái rương.”
Vân Nương nghe xong càng xấu hổ, Cẩm Nương ở trước mặt nàng tặng lễ cho Trinh Nương, mình cũng đồng dạng là tỷ muội xuất giá, theo lý cũng nên có chút ít quà cưới cho Trinh Nương, nhưng nàng cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới việc này, trong mắt nàng, Trinh Nương so với Cẩm Nương càng không có gì đáng chú ý, sẽ không để Trinh Nương vào trong mắt, lúc trước hại Cẩm Nương còn kéo cả Trinh Nương nào, lúc này đột nhiên giả bộ tỷ muội tình thâm, thật đúng là làm không được.
Nhất thời nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên, liền nói với Cẩm Nương: “Nhị muội muội lúc trước náo loạn khóc rống lên, ta rất lo lắng, tứ muội muội, muội ở trong phòng tam muội ngồi chơi một chút, ta đi khuyên nhủ nha đầu chết tiệt kia mới được.” Nói xong, liền đứng lên, Trinh Nương làm bộ muốn tiễn, nàng vội hỏi: “Tam muội muội không cần tiễn, tỷ tỷ tự mình đi là được.”
Trinh Nương vẫn tự mình đưa ra phòng ngoài, đợi Vân Nương vừa đi, Trinh Nương liền hừ lạnh một tiếng nói: “Mẹ con các nàng ai cũng không phải là người tốt.”
Cẩm Nương nghe thấy kinh ngạc, sau khi mình gả ra ngoài mấy tháng này, chẳng lẽ Trinh Nương ở trong phủ bị đại phu nhân cùng Ngọc Nương khi dễ sao?
“Muội không biết sao, tĩnh trữ hầu phủ đưa đến lễ nạp thái, đại phu nhân lại lặp lại chiêu cũ, đặt ở trong mắt, tất cả đều đổi đi, nếu không phải nhị phu nhân giúp đỡ, tỷ tỷ ta… Ta sợ là gả đi sẽ bị chịu nhục.” Trinh Nương tức giận đến nước mắt tuôn rơi, khóc nói với Cẩm Nương.
Cẩm Nương nghe xong cũng tức giận, vội vàng cầm khăn giúp nàng lau lệ, khuyên nhủ: “Không phải qua năm sẽ gả đi sao, gả đi ra ngoài thì tốt rồi.”
Trinh Nương vẫn khóc ròng nói: “Nếu chỉ riêng cái này, tỷ tỷ ta còn không đến mức tức giận như thế, muội không biết, Ngọc Nương không biết bị cái ma chứng gì, nhất định tìm cái chết không chịu gả cho thế tử của Giản Thân vương, hôm đó đại phu nhân gọi ta đi qua, bà ta… Bà ta lại… Lại muốn cho ta thay Ngọc Nương xuất giá, bảo là muốn ta đổi cho nàng ta…”
Cẩm Nương nghe xong tức giận đến muốn nổ tung, đại phu nhân cũng thật quá đáng, cái này cũng thật mệt bà ta nghĩ ra, chẳng lẽ chỉ có nữ nhi của bà ta là người, còn thứ nữ đều là cây cỏ sao? Sao lại có kẻ vô sỉ như thế này?
“Dù như thế nào, hôn nhân của nàng ta cũng sắp tới, phụ thân bọn họ tất nhiên chắc là sẽ không chịu.” Cẩm Nương vừa tức vừa vội hỏi.
Trinh Nương thấy nàng gấp đến độ mặt đỏ rần, nín khóc mỉm cười nói, “Tất nhiên là không chịu, ngay cả phụ thân ta cũng chưa nói qua, chỉ nói một câu, đại phu nhân liền hết hy vọng .”
“Nói cái gì?” Cẩm Nương biết rõ Trinh Nương thật ra rất là thông minh, lại giỏi tự vệ.
“Ta nói thứ tử của Tĩnh Trữ hầu ngày hôm đó, đúng lúc cũng ở Trữ vương phủ, cho nên cũng nhìn thấy chuyện xảy ra ngày hôm đó.” Trinh Nương nói xong hai mắt đều cười meo meo, mang lệ trên mặt, khuôn mặt cười như lê hoa sau mưa, phá lệ xinh đẹp.
Cẩm Nương nghe xong cũng nhịn không được bật cười lên, lời này của Trinh Nương xem như nói đến điểm quan trọng rồi, đại phu nhân dù không biết xấu hổ, cũng sợ nữ nhi của mình sau khi gả bị người ghét bỏ, việc ngày ấy, xem như đồi phong bại tục, ngoại trừ Giản Thân Vương phủ, những gia đình tốt hơn một chút, ai lại nguyện ý muốn lấy Tôn Ngọc Nương .
Nàng nhịn không được cười ranh mãnh nói: “Tam tỷ, tỷ không phải là đã gặp tam tỷ phu chứ, thấy thế nào cũng cảm thấy hai người đã quen biết nhau .”
Trinh Nương vừa nghe, hai tai liền đỏ lên, tức giận giả bộ muốn đánh Cẩm Nương, sau một lúc lâu lại vừa thẹn vừa cười nói: “Ta… Ta từng ở chùa gặp được hắn, hắn là người tâm tính tốt… Bằng không, dùng thân phận của hắn, cũng sẽ không lấy một thứ nữ như ta.”
Cẩm Nương nghe vậy con mắt trừng lớn, thực sự cao hứng cho Trinh Nương: “Tam tỷ, chúc mừng tỷ được gả ột lang quân như ý.”
Trinh Nương mắc cỡ đỏ mặt, lại nhỏ giọng mềm thanh nói với Cẩm Nương: “Hắn hôm nay làm ở Công Bộ, nghe nói muội phu đã cũng giữ một chức vụ ở Tương Tác Doanh, từ nay về sau sẽ còn gặp nhau.”
Cẩm Nương nghe vậy ngây cả người, cũng không biết nàng nói là có ý gì, nhưng mà, như thế cũng tốt, tương lai hai tỷ muội có thể đi lại gần gũi hơn, mình cũng có một tỷ muội tri kỷ kết giao, cũng tốt hơn so với cuộc sống khá giả, ,à không có bằng hữu để tin tưởng, xem ai cũng đều phải đề phòng ba phần.
Ở chỗ Trinh Nương ngồi không lâu, Cẩm Nương nhớ thương Lãnh Hoa Đình, liền vội vàng cáo từ.
Qua mấy ngày, cuối cùng cũng đến thời gian Ngọc Nương vào cửa, tháng chạp ngày hai mươi ba này, Giản Thân Vương thế tử rốt cục đem tiểu thiếp Tôn Ngọc Nương cưới vào cửa.
Chữ hỷ đầy cả sảnh đường, nến đỏ chập chờn, chú rể Lãnh Hoa Đường đã uống say bí tỷ, tiếp nhận xưng can từ trong tay người săn sóc nàng dâu, đẩy ra khăn voan hồng của tân nương, ánh nến chiếu rọi xuống, lộ ra trên khuôn mặt xinh đẹp của tân nương loang lổ vệt nước mắt, Lãnh Hoa Đường nguyên phiền muộn trong nội tâm liền tăng thêm vài phần, thời gian đại hôn mà nữ nhân này còn khóc, thật sự là cực kỳ xui, nàng cũng ghét bỏ hắn là con vợ kế sao? Ghét bỏ mẹ của hắn chỉ là một ngoại thất chi nữ sao? Vung tay lên, đem người trong phòng toàn bộ đuổi ra ngoài.
Mấy ngày nay, hắn vì việc của Lưu di nương cũng mệt mõi trong lòng, lại bởi vì sự tình từng bước một bại lộ lại càng sợ hãi, nếu không phải… Nhị thúc đến cổ vũ, hắn sợ là chịu không được, thật vất vả lấy hôn sự này mừng hỉ, nữ nhân này lại vẻ mặt không tình nguyện, nàng thực ình là kim chi ngọc diệp sao…
Khăn voan mở ra một cái chơp mắt, Ngọc Nương vừa nâng mắt lên, liền chạm vào lệ khí nồng đậm trong mắt chú rể, trong nội tâm liền toát ra một cỗ tức giận, hô lớn về phía chú rể: “Ngươi hung như vậy làm cái gì, bản cô nương cũng không muốn gả.”
Pằng một tiếng giòn vang, Lãnh Hoa Đường tặng một cái tát trên mặt Ngọc Nương, đánh cho nàng phong quan trên đầu nàng đều lệch ra, nhìn như vậy vừa mang ba phần buồn cười, lại càng kiều diễm, Lãnh Hoa Đường đột nhiên cảm thấy trong đầu đằng một cái, thân thể liền có phản ứng, khoát tay, đem mũ mão trên đầu Ngọc Nương đều kéo xuống, giật luôn mấy sợi tóc trên đầu Ngọc Nương, Ngọc Nương đau đến khóc lớn, mắng to: “Ngươi tên điên này!”
Nàng càng mắng, Lãnh Hoa Đường liền càng cảm thấy hưng phấn, thô lỗ bắt đầu kéo quần áo của Ngọc Nương, Ngọc Nương gắt gao nắm, nàng không muốn cùng hắn viên phòng, trong nội tâm nàng còn giữ lại một đường hi vọng, chỉ cần có thể bảo trụ thân thể trong sạch, có lẽ chính mình… Còn có cơ hội, cho nên, nàng mới dám tại đại hôn to tiếng với Lãnh Hoa Đường, chủ ý muốn hắn chán ghét bản thân mình, thật không nghĩ đến, người này căn bản là ma quỷ, càng mắng hắn càng hăng say.
Hai người liền bắt đầu vừa kéo vừa đánh, Ngọc Nương làm sao có thể là đối thủ của Lãnh Hoa Đường, rất nhanh y phục trên người đều bị xé sạch sẽ, lộ ra thân thể mềm mại tuyết trắng lung linh, Lãnh Hoa Đường hai mắt thả ra ánh sáng khác thường, thấy Ngọc Nương toàn thân thẳng phát căng, ánh mắt kia quá mức đáng sợ, giống như một con sói thấy một con cừu non mỹ vị, giống như muốn đem chính mình ăn sống nuốt tươi, nàng sợ tới mức co lại giữa giường, không dám mắng nữa, khóc cầu xin tha thứ.
Lãnh Hoa Đường lúc này nhiệt huyết sôi trào, xem nàng vẫn đang khóc, nằm ở trên người nàng liền bắt đầu véo nàng, mặt cúi gần trước ngực Ngọc Nương, há miệng liền cắn, liền không buông miệng, giống như là muốn đem da thịt nàng cắn nát, cắn một ngụm, đổi một chỗ, đau đến Ngọc Nương oa oa gọi bậy, hắn nghe được tiếng thét chói tai này liền càng thêm hăng say… Ngay cả đùi phía trong cũng bị hắn cắn đến máu tuôn ra… Trong lúc Ngọc Nương bị hắn giày vò không thương tiếc, hắn liền không quan tâm xông ào vào trong thân thể Ngọc Nương, Ngọc Nương bất quá mới chỉ là tiểu nữ nhi mười lăm mười sáu tuổi, làm sao có thể chống lại hắn thô bạo như thế, sau khi quát to một tiếng, hôn mê bất tỉnh, mà Lãnh Hoa Đường… Đêm đó được dịp thả mình bừa bãi tàn sát Ngọc Nương suốt một đêm.
Đêm đó Thượng Quan Mai tâm tư cực kỳ phiền muộn, ghen ghét cùng lửa giận đốt cháy thần kinh của nàng, nàng ảo tưởng Lãnh Hoa Đường sẽ không ở lại Thanh Trà tiểu uyển qua đêm, trong nội tâm chờ mong trượng phu của mình sẽ trở lại bên cạnh của mình, nhưng chờ thật lâu, không thấy hắn trở về, liền đứng lên, choàng quần áo thật dày, mang theo Thị Thư đi đến Thanh Trà tiểu uyển bên kia.
Kỳ thật, nàng cũng không biết mình đến tột cùng muốn gì, nàng chỉ là đi không mụch đích, muốn tới gần trượng phu một ít, trong đầu hiển hiện một màn đêm tân hôn của mình, trượng phu ôn nhu sủng ái mình, khi đó bọn họ ngọt ngào mà hạnh phúc, nhưng hôm nay, hắn đang cũng dùng ôn nhu đối đãi với một nữ nhân khác, điều này làm cho lòng nàng vừa đau vừa thương xót, tim… giống như bị người nào đó đào đi một góc, vắng vẻ…
Đến gần Thanh Trà tiểu uyển, tránh ở một chỗ cây cối âm u, nàng nhịn không được nhìn ra xa tân phòng đèn đuốc sáng trưng kia, nơi đó tự tay nàng trang trí, tất cả dụng cụ tất cả đều là mới, giường mới, hai người mới… Càng nghĩ càng đau nhức, vừa muốn xoay người lại, liền nghe được trong nội viện truyền đến tiếng thét chói tai, thanh âm kia réo rắt thảm thiết, còn mang theo cầu khẩn, tiếp theo, nàng lại nghe thấy vài tiếng nam nhân gào rú cùng tiếng cười, nàng đầu tiên nghe thấy khẽ giật mình, không có nghe ra là ai, về sau lại tinh tế nhận, dĩ nhiên lại là thanh âm của chính trượng phu mình, cùng hắn ngày bình thường ôn nhuận ưu nhã giống như hai người khác nhau, giống như thanh âm của ác ma trong ngục, nghe thấy làm cho người ta rợn cả tóc gáy, nữ tử thê lương thét lên xen lẫn ác ma gào rú, khiến cho toàn thân Thượng Quan Mai sợ run một hồi, nâng váy liền vội vàng hấp tấp chạy trở về, dường như chạy chậm một chút, sợ sẽ bị ác ma đuổi theo cắn nuốt.
Ngày thứ hai, Cẩm Nương sớm đẩy Lãnh Hoa Đình đi thỉnh an vương phi, nàng kỳ thật cũng vẫn lo lắng một chút cho Ngọc Nương, cũng không biết đêm tân hôn của Ngọc Nương trôi qua như thế nào, có tùy hứng phát giận hay không, hi vọng nàng có thể an phận là tốt rồi.
Vương Gia sáng sớm đã đi vào triều, chỉ có vương phi ở nhà, Lưu di nương đang bị thương, tới không được, mà vương phi hiện tại cũng không cho nàng đãi ngộ giống như một người mẹ chồng, cho dù nàng ta tốt lắm, cũng phải sau khi làm nửa năm nô tỳ rồi hẵng nói.
Nhị phu nhân cùng tam phu nhân tứ phu nhân đã tới đây, còn lão phu nhân cũng được mời từ trong phật đường đi ra, dù sao Tôn gia là tể tướng phủ, Ngọc Nương lại là thân phận đích nữ gả tới, tuy là tiểu thiếp, nhưng cũng là dùng tam môi lục sính làm lễ, gia phổ trên có danh bình thê, cho nên, tân hôn kính trà chi lễ, đồng dạng không thể miễn.
Cẩm Nương phụ giúp Lãnh Hoa Đình vào trong nội đường, các vị phu nhân ăn mặc đều rất chính thức, nhị phu nhân thần sắc vẫn là trước sau như một trong trẻo lạnh lùng cao ngạo, nhìn không ra bộ dạng có nửa điểm khó chịu, xem ra, trong phủ nàng gần đây coi như bình tĩnh, thấy Cẩm Nương tới, nàng ngay cả một ánh mắt cũng không cho, ánh mắt xa xăm, lại không biết đặt ở nơi nào.
Tam phu nhân ngược lại vẻ mặt cười, thật xa nói với Tứ phu nhân: “Lão tứ gia, muội xem thê tử tiểu Đình, hình như nẩy nở chút ít, càng ngày càng đẹp.”
Tứ phu nhân cũng là cười cười nói: “Cũng đúng nha, giống như Đình nhi đều trở nên ôn hòa chút ít rồi, ta vừa mới thấy hắn nhìn ta, thật sự, hắn chịu nhìn ta rồi sao, trước kia hắn không bao giờ nhìn ta nha.”
Vương phi nghe xong lời này của Tứ phu nhân thật đúng là dở khóc dở cười, Tứ phu nhân người này chính là như vậy, khen người hai câu lúc, cũng không quên châm biếm lại nửa câu, nhất định không chịu cho người ta được thoải mái.
Cẩm Nương trước thỉnh an với lão phu nhân, sau lại hành lễ với các vị phu nhân, lão phu nhân tại Phật đường đóng cửa hơn một tháng, ngược lại thật sự là bình tĩnh không ít, khóe mắt đầu lông mày đều dẫn theo tia an tường cùng khí tức, Cẩm Nương liền nghĩ trong lòng, hi vọng lão phu nhân này luôn tiếp tục như vậy, đừng lại làm ra cái chuyện gì khác nha, phỏng chừng ngày tết đến, Vương Gia cũng sẽ nhân cơ hội đón bà ta đi ra, để báo hiếu cho tốt.
Mọi người đợi một lát sau, còn chưa thấy Lãnh Hoa Đường cùng Tôn Ngọc Nương đến, ngược lại Thượng Quan Mai sắc mặt tái nhợt tới trước, thần sắc thoạt nhìn rất mệt mỏi, bộ dáng có chút bất thần, lão phu nhân nhìn thấy trong lòng không vui, quận chúa này chỉ sợ cũng là người hay ghen tỵ, Đường nhi lấy người mới, tất nhiên là trong nội tâm không thoải mái.