Lãnh Hoa Đình nhìn thấy thế thì rất khẩn trương, một cái phi tiêu liền bay về phía dây thừng đang trói buộc Cẩm Nương, ai ngờ người nọ từ trên nóc nhà cũng phóng tới một ám khi, đánh rơi phi tiêu của Lãnh Hoa Đình, dây thừng buột vòng quanh Cẩm Nương nhanh chóng bị kéo về phía nóc nhà, Lãnh Hoa Đình lập tức bỏ quên Trương viên ngoại quay trở lại liền bổ nhào trở về bên giường.
Trong lúc này Cẩm Nương bị treo trên không trung, vừa kinh vừa sợ lại chóng mặt, máu trên người toàn bộ dồn về phía đỉnh đầu, cảm giác đầu căng mắt mờ, dây thừng siết chặt hai bên hông làm nàng cực kỳ đau đớn, cố gắng nhìn về phía nóc nhà, lại nhìn thấy một đôi tròng mắt trơn bóng, đang lo lắng nhìn nàng, Cẩm Nương quáng mắt, nhất thời không thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, đồng thời cũng cảm giác người nọ không muốn giết mình, nhưng lại không hiểu rõ lắm dụng ý của hắn, có phải là đồng lõa của những người này không, trong nội tâm nàng quýnh lên, liền hô to với người nọ: “Gian tặc, ngươi thả ta ra.”
Phía trên, người nọ đang dùng tay kéo dây, trong mắt liền hiện lên một tia đau xót, chỉ chớp mắt này Lãnh Hoa Đình đã đánh tới, tung người bay cao, sợi dây trong tay liền bay qua, cuốn lấy dây thừng đang buộc Cẩm Nương, hắn không dám sử dụng kiếm đi cắt đứt dây thừng, sợ Cẩm Nương bị ngã, thân thể có thể không rơi xuống trên giường, sợi dây kéo một cái, lại đem Cẩm Nương kéo giật trở về, người nọ ở trên nóc nhà thấy hắn đã ôm lấy Cẩm Nương, lúc này mới vứt bỏ dây thừng mà đi, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Mà lúc này, Trương viên ngoại cùng đại hán áo đen bên cạnh đã nhân cơ hội này chạy trốn về phía cửa, Cẩm Nương thiếu một chút đã bị người bắt đi, Lãnh Hoa Đình thật sự là bị sợ đến không nhẹ, một trái tim lo lắng treo trên lưỡi đao trong ngực đều chưa có hạ xuống, hắn đem nàng cẩn thận ôm vào trong ngực, không dám rời đi nửa bước, vừa quay đầu lại, thấy hai người kia đang định trốn, một bụng tức giận liền toàn bộ đổ về phía hai người kia, hắn tiện tay bắn ra mấy đồng tiền, cũng không quản là chính xác như thế nào, cuồn cuộn bắn về phía hai người họ.
Bả vai của Trương viên ngoại bị Lãnh Hoa Đình đánh gãy một đoạn xương, nên tay trái căn bản đã bị phế đi, mà trên người máu chảy như rót ra, lúc này vừa mới chạy tới cửa, sau lưng liền bay đến mấy đồng tiền, thân thể của hắn đột nhiên bay lên một cái, tránh né được hơn phân nửa, nhưng phía sau lưng vẫn trúng hai miếng, làm rách da cắm vào tận xương, đau nhức tận tim phổi, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cũng may trong người hắn công lực thâm hậu, kịp thời ổn định thân hình, miễn cưỡng bỏ chạy ra khỏi phòng.
Mà người áo đen phía sau Trương viên ngoại bị đánh ám khí, thì xê dịch một chút công phu, lúc đồng tiền đánh úp lại, hắn liền hiểm hiểm tránh được vài cái, tránh thoát xong, liền xoay thân thể tung người bay về phía cửa sổ, Lãnh Hoa Đình lần thứ hai đem đồng tiền bắn tới, thì lúc này thân thể của hắn ở giữa không trung liền không cách nào trở mình, cũng không linh xảo bằng lúc chạm đất, nên hơn phân nửa đồng tiền toàn bộ đánh trúng phía sau lưng của hắn, bịch một tiếng hắn đã rơi xuống trên cửa sổ, trên lưng giống như bị bàn chông lăn qua.
Cẩm Nương chưa hết kinh hồn nằm ở trong ngực của Lãnh Hoa Đình, thở mạnh cũng không dám thở ra ngoài, bất quá, ngực của hắn ấm áp rắn chắc, làm cho tim của nàng đang đập loạn xạ dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt phượng sáng trong của Lãnh Hoa Đình, chỗ đó cũng có dư âm của kinh sợ lo lắng không yên, hơn nữa cũng chứa tia mừng rỡ, Cẩm Nương không khỏi ôm chặt hắn, giọng ôn nhu khẽ run nói: “Tướng công, A Khiêm bọn họ sẽ đánh thắng đúng không?”
Lãnh Hoa Đình nhẹ vỗ về cái trán của Cẩm Nương, đem nàng ôm ngồi trên đùi của mình, nhẹ gật đầu: “A Khiêm sớm chuẩn bị kỹ càng, hắn và A Tốn công phu không tệ, cộng thêm Tam tỷ phu, hơn nữa còn đánh úp, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Cẩm Nương nhẹ gật đầu, kinh hãi qua đi, thần kinh khẩn trương dần buông lỏng ra, nàng cảm thấy toàn thân vô lực, mềm nhũng dựa vào trong ngực của Lãnh Hoa Đình, giống như con mèo nhỏ, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Lãnh Hoa Đình vỗ nhẹ lưng của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi có chút tái nhợt: “Nương tử, vừa rồi nàng rất sợ hãi đúng không?.”
“Ừ, có chút nhưng mà ta biết rõ tướng công sẽ cứu ta.” Cẩm Nương ở trong lồng ngực của hắn động cũng không muốn động, nhắm mắt lại nói ra.
“Ừ, lần tới, ta sẽ không rời đi nương tử nửa bước, cho dù để bọn họ chạy thì thế nào, chỉ cần nương tử tốt là được.” Giọng nói của Lãnh Hoa Đình chứa một tia xấu hổ, hắn không nghĩ tới, sẽ có người từ nóc nhà đột kích, thật đúng là khó lòng phòng bị a, nhưng mà, đồng thời cũng đoán không ra dụng ý của người kia, hình như người nọ cùng bọn Trương viên ngoại không phải đồng lõa, bằng không, hắn nhìn thấy Trương viên ngoại rơi xuống hạ phong, hẳn phải đến tương trợ mới đúng, nhưng hắn lại từ trên nóc nhà mà đến, căn bản không nghĩ cùng mình và bọn người Trương viên ngoại đánh chính diện, hơn nữa, hắn hình như không muốn giết hại Cẩm Nương, bằng không, thừa dịp chính mình còn không kịp phản ứng, chỉ cần một mũi ám khí liền có thể khiến cho Cẩm Nương hương tiêu ngọc vẫn, sợ là hắn thầm nghĩ muốn bắt Cẩm Nương mà thôi, nhưng thật không biết người nọ lai lịch ra sao a.
“Tướng công, người kia, ta nhìn có chút quen mặt, chỉ là lúc ấy quá chóng mặt, nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết.” Đang nghĩ ngợi, thì Cẩm Nương ở trong lồng ngực của hắn nhắm mắt lại, buồn bã nói.
Lãnh Hoa Đình vừa nghe, sắc mặt càng thêm ngưng trọng: “Nàng nói, tựa hồ đã từng gặp hắn sao? Là trong quý phủ của chúng ta?” Cẩm Nương ít xuất môn, khả năng gặp phải nam tử cũng không nhiều lắm, nếu là quen biết, cũng chỉ có thể là Tôn gia cùng người trong vương phủ, nếu như là Lãnh Hoa Đường bày ra trận này, nói hắn thì cũng có thể.
“Hình như không phải ở trong phủ, ừ, lại càng không phải là Tôn gia a, không nhớ rõ, ấn tượng không sâu a, sợ là chỉ gặp qua một hai lần…” Cẩm Nương càng nói giọng càng yếu, cuối cùng lời nói còn chưa xong, liền ngủ mất.
Lãnh Hoa Đình vốn muốn hỏi tiếp, nhưng cảm giác nàng không có động tĩnh, không khỏi cúi đầu nhìn lại, khóe miệng liền gợi lên một vòng sủng nịnh cười đến ôn nhu nói: “Như thế nào càng ngày càng lười.” Vừa nói vừa đem đầu của nàng đặt xuống gối, nửa ôm nửa đỡ, ngồi trong phòng đợi.
Lại nói Trương viên ngoại, bụm lấy vai bị thương đi chưa được mấy bước, thì một thanh trường kiếm băng hàn bỗng đâm tới, người nọ vừa đâm đứng bên cạnh nói: “Trương Viên ngoại quả nhiên thật là bản lãnh, thậm chí ngay cả Chức Sử đại nhân đều dám giết, bản quan làm sao lại không thấy được, thì ra ngươi là một lão hồ ly?”
Trương viên ngoại mạnh mẽ vung đao chống lại người công kích, phát động ra tiềm lực lớn nhất của bản thân, liều mạng đánh về phía người công lích, người tới chính là Bạch Thịnh Vũ, sau khi hắn giải quyết những kẻ tập kích trong phòng hắn, liền vội vã chạy tới bên này, vừa vặn liền nhìn thấy Trương viên ngoại một thân bị thương định đào tẩu, hắn không khỏi giận dữ, lão cẩu tặc này lại dám lừa hai mắt của mình, uổng công chính mình còn tưởng rằng hắn là người lương thiện, chuyện xảy ra lúc này đây, chính mình không thể không có trách nhiệm.
Một trận tức giận không chỗ phát tiết, liền thấy được đầu sỏ, hắn tự nhiên ra tay càng thêm nặng, Trương viên ngoại nguyên bản thân thể bị trọng thương, mất máu quá nhiều, cường công không có duy trì được bao lâu, liền có chút ít thể lực còn lại đã chống đỡ hết nổi, Bạch Thịnh Vũ ra tay cực kỳ nhanh, một thanh kiếm múa như nước lạnh mùa thu nhìn giống như ưu nhã, nhưng lại chiêu chiêu xảo trá đến cực điểm, khiến cho Trương viên ngoại luống cuống tay chân, chỉ vài chục chiêu sau, Bạch Thịnh Vũ đã chiếm thế thượng phong, các chiêu thức chỉ là trêu đùa Trương viên ngoại, tiêu hao thể lực của hắn mà thôi.
Bên kia Lãnh Khiêm cùng Lãnh Tốn mang theo thị vệ, đem phản loạn còn lại vừa giết, vừa đả thương, bắt sống cũng rất nhiều, đang vội vã chạy tới, liếc thấy Bạch Thịnh Vũ đang ở đây chơi trò mèo vờn chuột, trên mặt hai huynh đệ lần đầu tiên khó được có nét mặt cổ quái giống nhau.
Lãnh Khiêm chẳng thèm liếc nhìn Bạch Thịnh Vũ, hắn thích thì cứ để hắn chơi nhiều chút đi, tranh thủ thời gian nhìn xem thiếu gia cùng thiếu phu nhân mới được.
Vừa rồi lúc xảy ra chuyện, hắn trước tiên liền đi tới phòng của Tứ Nhi, khá tốt, hai nha đầu này cũng sớm có chuẩn bị, cũng không có cởi quần áo, mặc nguyên quần áo ngủ trên giường, bằng không, Lãnh Khiêm đột nhiên chạy vào đi, thật đúng là rất xấu hổ, Tứ Nhi còn dễ nói, dù sao cũng là người mình muốn lấy, nhưng không thể làm hỏng thanh danh của Thanh Ngọc.
Lúc đi qua đó, vừa vặn có hai gã hắc y nhân đang muốn lẻn vào trong phòng Tứ Nhi, Lãnh Khiêm một tay một người, rất nhanh liền giải quyết hết bọn họ.
Thanh Ngọc sợ tới mức trốn ở góc phòng, Tứ Nhi thì lại mở to đôi mắt trông mong nhìn ngoài cửa, thấy Lãnh Khiêm quả nhiên rất nhanh đã tới cứu mình, trong nội tâm nàng vừa vui vừa mắc cỡ, không để ý đau xót cùng thẹn thùng, từ trên giường nhảy xuống, bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn nói: “Ngươi… Ngươi đầu gỗ, như thế nào không đi cứu thiếu gia cùng thiếu phu nhân trước, đến chỗ của ta làm cái gì, những người kia dù thế nào cũng sẽ không đối phó hai nha đầu chúng ta trước.”
Tứ Nhi hai tay không quan ôm quanh người Lãnh Khiêm, thân thủ mềm mại, mang theo một cỗ khí tức thiếu nữ, trên mặt Lãnh Khiêm nguyên bản nguội lạnh lúc này lại có vẻ ngẩn ngơ, hắn nhất thời không biết ứng phó như thế nào với nhiệt tình của Tứ Nhi, hai tay khẽ nâng lên, lại không có ý ôm trở lại, tình hình này cùng việc đỡ nàng xuống xe ngựa là hai việc khác nhau, hắn biết rõ nàng bị hù dọa, rõ ràng cũng rất sợ hãi, rồi đối với việc mình tới cứu nàng trước tiên càng cao hứng nhưng lại vẫn lo lắng đến thiếu gia cùng thiếu phu nhân, thiếu phu nhân có thiếu gia che chở, công phu của thiếu gia so với chính mình còn mạnh hơn, nha đầu này, tâm địa thật quá thiện lương,
Tay vẫn khoát lên trên vai của Tứ Nhi, hắn hiếm khi có được kiên nhẫn an ủi nàng, giọng điệu nhu hòa đến ngay cả chính bản thân hắn đều không ngờ được: “Không sao, thiếu gia đã sớm có chuẩn bị, mấy cái tiểu tặc này, sao có thể là đối thủ của thiếu gia, yên tâm đi.”
Thanh Ngọc đang trốn ở trong góc phòng nhìn Tứ Nhi được Lãnh Khiêm nhẹ giọng che chở, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, nhưng nàng biết rõ, trong mắt Lãnh Khiêm từ trước đến nay chỉ có Tứ Nhi, nàng quay đầu đi, giả bộ như không phát hiện một màn kia, chua xót nhắm mắt lại.
Tứ Nhi ở trong ngực của Lãnh Khiêm hơi ngây người một lát, liền kịp phản ứng, đỏ mặt vội vàng đẩy Lãnh Khiêm ra nói: “Mau đi nhìn một chút thiếu gia cùng thiếu phu nhân a, ta cùng Thanh Ngọc chỉ là nha hoàn, sẽ không có người đến hại chúng ta.”
Vì vậy Lãnh Khiêm liền đi ra cửa, ven đường lại gặp nhiều hắc y nhân, đến lúc này mới chạy tới phòng Lãnh Hoa Đình.
Vào nhà xem xét, trong đầu cũng là cả kinh, thích khách trong phòng thiếu gia quả nhiên so với phòng bọn họ khác hơn nhiều, mặc dù lúc trước đã thương nghị tốt, nhưng trong lòng hắn vẫn nổi lên một cỗ áy náy, nếu như thiếu gia hơi chút vô ý, khiến cho thiếu phu nhân bị thương, mình thật chỉ có thể chết, chức trách của hắn là bảo vệ thiếu gia a…
Đang tự trách, Lãnh Hoa Đình thấy hắn tiến đến, giơ tay lên, để cho hắn trước tiên đừng lên tiếng, nhẹ nhàng đem Cẩm Nương đặt cẩn thận, mới nhỏ giọng hỏi: “Bên ngoài đều xử lý hết rồi chứ? Nhân mã bên ta có bị tổn thương không?”
Lãnh Khiêm đang muốn trả lời, thì Lãnh Tốn từ ngoài tiến vào, tay quyền, khom người nói: “Bẩm đại nhân, bên ta chỉ bị thương hai gã thị vệ, những người khác bình yên vô sự, vừa rồi thuộc hạ kiểm tra thực hư một phen, thích khách có tất cả hơn một trăm người, chạy mất mười người, bắt sống sáu người, giết chết hơn bảy mươi người, a, tăng thêm trong phòng thiếu gia, hẳn là hơn tám mươi, thủ lãnh thích khách thì…” Nói xong, hắn ngừng lại một chút, nhìn về phía ngoài cửa.
Trương viên ngoại đang bị Bạch Thịnh Vũ làm cho sức cùng lực kiệt, cuối cùng tự động ném đao, thoáng cái té ngã trên mặt đất, để cho Bạch Thịnh Vũ cầm kiếm đâm vào thân thể của hắn, cũng không nhúc nhích, Bạch Thịnh Vũ vung liên tiếp vài kiếm, cắt đứt gân chân gân tay của Trương viên ngoại, bộ dạng giống như lợn chết bị hắn kéo vào.
“Thủ lãnh thích khách trong này.” Hắn vừa vặn tiếp lời của Lãnh Tốn nói. Nói xong, liền đem Trương viên ngoại quăng xuống trên mặt đất.
Lãnh Hoa Đình sẵng giọng nhìn Trương viên ngoại nằm trên mặt đất toàn thân đều là máu, cười lạnh nói: “Hoàng thống lĩnh đúng không, nói, chủ tử của ngươi là người phương nào? Vì sao phải mưu hại bản quan?”
Trương viên ngoại quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả khí lực ngẩng đầu cũng không còn, buồn bực giả chết, nửa câu cũng không nói lời nào.
Bạch Thịnh Vũ thấy vậy chậm rãi đến gần hắn, từ trong ngực lấy ra một lọ gì đó, ở trước mặt của vị Hoàng thống lĩnh kia quơ quơ nói: “Ngươi biết đây là cái gì không? Đây cũng là một loại dược tới từ Tây Lương quốc của các ngươi, có thể làm cho da thịt chậm rãi thối rữa, ta đã quên tên là gì, ta nghĩ, ngươi cũng biết chứ.”
Hoàng thống lĩnh này nghe xong, cơ trên mặt co rút một hồi, nhìn sang cái chai này, nhưng không nói gì.
Bạch Thịnh Vũ cầm này cái chai trên tay đi lòng vòng, thở dài, thương tiếc nhìn hắn nói: “Lúc trước bằng hữu của ta cho ta thuốc này, cũng không chịu nói rõ ràng, chỉ nói có độc, ta liền tìm con mèo đến thử, kết quả ngươi đoán xem thế nào, con mèo này sau khi ăn xong, nhảy cà tưng một trận, lúc ấy khiến cho ta rất tức giận, thiếu chút nữa liền đập bể cái chai này, cho rằng bằng hữu của ta nói giỡn, chỉ ột lọ ngọc lộ bình thường, nhưng không bao lâu a, con mèo này liền gào thảm một tiếng, ta chạy ra cửa xem, a nha, từ trong bụng con mèo bị phá nát ra ngoài, không đến nửa canh giờ, chỉ còn da lông, ai nha, lúc ấy khiến cho ta đem toàn bộ đồ ăn từ trong bụng phun ra, từ nay về sau cũng không dám xem thường thuốc này nữa.”
Hoàng thống lĩnh sắc mặt rốt cục đại biến lên, liều mạng ngẩng đầu nhìn Bạch Thịnh Vũ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nửa ngày, mới kéo cuống họng nói: “Lão phu là người Tây Lương quốc, ngươi đã biết, cũng không cần phải nói dối các ngươi, lúc này đây, nam viện Đại Vương của nước ta quyết tâm nhất định phải bắt các ngươi đi Tây Lương, Đại Cẩm chỉ dựa vào một đống máy móc cũ, nếu như có thể đem người biết việc cải tạo bắt lấy, Tây Lương của ta đồng dạng cũng có thể chế tạo ra một nhà máy móc kiếm tiền, về phần là ai thông tri cho lão phu biết lộ tuyến của các người, lão phu chỉ có thể nói cho các ngươi biết, lão phu cũng không biết, lão phu cùng nội tuyến liên lạc là thông qua bồ câu đưa tin, chưa bao giờ cùng người nọ chạm qua mặt, lão phu chỉ biết những điều này, muốn giết cứ giết, chỉ cầu… Không cần phải đem loại dược này dùng trên người lão phu là được.”
“Ngươi nói không cần là không cần sao, nói, bồ câu đưa tin của ngươi ở nơi nào?” Bạch Thịnh Vũ nghe xong nhướng mày, đá hắn một cước nói.
“Lão phu hôm nay thất bại, bồ câu đưa tin tất nhiên đã để cho người ta giết chết, đây là quy củ của Tây Lương quốc chúng ta, bất kể là ai làm việc bên ngoài, chỉ cần thất bại, liền giết chết bồ câu đưa tin, để tránh tạo thành tổn thất càng lớn.” Hoàng thống lĩnh bị Bạch Thịnh Vũ đá một cước khóe miệng liền đổ máu, lúc nói chuyện, bọt máu phun ra, thấy vậy Bạch Thịnh Vũ không thể không thối lui một ít, hắn một thân quan bào màu xanh đen mới tinh , mặc dù sau một hồi đánh nhau, nhưng lúc này cũng là toàn thân sạch sẽ, trên quần áo ngay cả nếp nhăn đều không có, cả người nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, nếu là không mở miệng nói chuyện, ai cũng sẽ cho rằng hắn là một thư sinh nhã nhặn ôn nhuận.
“Đưa hắn kéo đi ra ngoài đi, phái hai người, đưa đến trong kinh, giao cho Thái tử điện hạ.” Lãnh Hoa Đình nghe xong nhìn Hoàng thống lĩnh ghét bỏ, nói với Bạch Thịnh Vũ.
Hoàng thống lĩnh lại hỏi: “Lão phu có một chuyện không rõ, còn xin đại nhân chỉ giáo.”
Bạch Thịnh Vũ hảo tâm nhìn hắn, nghiêng đầu nói: “Ngươi là thua không phục a, nếu muốn hỏi, chúng ta như thế nào lại phát hiện quỷ kế của ngươi, như thế nào không có trúng độc đúng không?”
Hoàng thống lĩnh nghe vậy một hồi ngạc nhiên, tự đáy lòng khen: “Đại nhân thông minh, nhưng mà, lão phu tự nhận bố trí chu đáo cẩn thận, biểu hiện cũng không có sơ hở mới đúng, đại nhân là như thế nào nhìn ra lão phu có vấn đề, hơn nữa, còn bố trí phòng bị như thế.”
“Ngươi làm xác thực rất tốt, khi vừa thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi thật là một người tốt.” Cẩm Nương ở trên giường chẳng biết lúc nào đã tỉnh, ngồi vào bên người Lãnh Hoa Đình, nói với Hoàng thống lĩnh.
“Ngươi hành động xác thực rất tốt, cho dù lúc chúng ta phái người thử độc, trong mắt ngươi cũng không có phẫn nộ, kỳ thật, nhưng ngươi rất nhanh liền thông tình đạt lý mà tỏ vẻ lý giải, mặc chúng ta đi thử, ở đây, ngươi thật đúng là không có sơ hở gì, ngươi sơ hở lớn nhất chính là, con dâu của ngươi, người nọ, căn bản chính là bị ngươi buộc đến diễn trò, ta ở trong mắt của nàng thấy được sự cầu xin cùng sợ hãi, nàng nếu thật là con dâu của ngươi, như thế nào lúc thấy mặt ngươi, đều không hành được một cái lễ nào? Còn nữa, ta ở xa tới là khách, ngươi nên nhiệt tình tiếp đãi, như thế nào ngay cả một nữ chủ nhân cũng phải ta ba phen mấy bận hỏi lên, mới mời đi ra?”
“Hơn nữa, con dâu này của ngươi sau khi đi ra, thần sắc quá mất tự nhiên, chính là ta đưa gì đó cho nàng, nàng cũng không nói một câu cám ơn, nhưng môi lại cử động, nhưng không có thanh âm, cái này không phải rất kỳ quái sao? Ngươi cũng đã có nói, ngươi chính là quan lại thế gia, lễ nghi dạy dỗ cho dù không nghiêm, nhưng tối thiểu nhất cấp bậc lễ nghĩa cũng phải hiểu, nàng coi như là luống cuống, lại chưa từng thấy qua tình huống như vậy, thì cũng có thể nói tiếng cám ơn a, nàng ăn hết một bữa cơm cũng không có ra một tiếng, hơn nữa, ngươi có lẽ không biết, ta đọc hiểu được khẩu ngữ, lúc môi miệng của nàng khẽ nhúc nhích, rõ ràng đã nói câu ‘Cứu ta’, vì vậy, ta kết luận, nàng không là con dâu của ngươi, mà là bị ngươi áp chế đến diễn trò, nhưng nàng lại không tình nguyện, cho nên, mới lộ ra sơ hở.” Cẩm Nương giễu cợt nhìn Hoàng thống lĩnh, chậm rãi nói ra.
Hoàng thống lĩnh nghe xong, đôi mắt nhắm lại, thật lâu mới mở mắt ra, thở dài một tiếng nói: “Phu nhân quả nhiên là tài nữ, tại Tây Lương quốc liền nghe nói, phu nhân thông tuệ hơn người, hôm nay vừa thấy, quả nhiên tâm tư tinh tế, thật không ngờ tiểu nhân sơ hở đều bị phu nhân nhìn ra, lão phu… Thua cam tâm.”
“Đâu chỉ một mình ta liền có thể nhìn ra, tướng công nhà ta cũng đã nhìn ra, trong nhà ngươi gia đinh gã sai vặt mỗi người đi đường sinh phong, rõ ràng chính là có võ công, mà những nha hoàn bà tử kia thì đi từng bước từng bước biểu lộ cực kỳ ngốc trệ, những thứ này, cũng làm cho người cảm thấy kỳ quái, không phải chúng ta quá thông minh, là ngươi quá tự cho là thông minh, cho nên, mới để cho chúng ta phát hiện.” Cẩm Nương cười lạnh nói.
Hoàng thống lĩnh nghe xong vẻ mặt xấu hổ, hung ác nói: “Hừ, nếu không có nam viện Đại Vương muốn sống bắt các ngươi, lúc tại Đại Kỳ Sơn, lão phu đã có thể động thủ với các người, bất đắc dĩ, chỗ đó địa thế quá mức hiểm yếu, lão phu sợ giết chết các ngươi không thể báo cáo kết quả công tác, cho nên, mới rơi vào thất bại này.”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đã có người tới báo, nói ở trong hầm ngầm tìm được toàn bộ người nhà chân chính nơi đây, Lãnh Hoa Đình vội vàng cho người ta dẫn theo tiến vào, thị vệ liền giúp đỡ một lão nhân đã lớn tuổi đi đến, nhưng lúc này lại giống với Hoàng thống lĩnh độc nhất vô nhị, người nọ vừa vào cửa, liền quỳ xuống lạy về phía Lãnh Hoa Đình: “Tạ đại nhân cứu cả nhà lão hủ, đại nhân thật sự là Bồ Tát sống.”
Lãnh Hoa Đình vội vàng làm cho người ta dìu ông ta, hỏi: “Ngươi mới là Trương viên ngoại đi.”
Lão nhân kia gật đầu xác nhận, nói ra: “Bẩm đại nhân, người này đêm trước đến trong nhà lão hủ, nói là muốn đi qua trạm dịch, muốn mượn ở một đêm, lão hủ hảo tâm chiêu đãi hắn, hắn lại lòng muông dạ thú, màn đêm buông xuống thả thuốc mê cả nhà lão hủ, giả trang thành bộ dáng của lão hủ, đem vợ con một nhà lão hủ nhốt trong hầm ngầm, làm việc thương thiên hại lí này, khá tốt, đại nhân tuệ nhãn xuyên thấu, nếu không, một nhà lão hủ sẽ phải gánh chịu tội danh mưu hại mệnh quan triều đình.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền trấn an Trương viên ngoại vài tiếng, Bạch Thịnh Vũ động tay từ bên tai Hoàng thống lĩnh vừa sờ, kéo xuống một mặt nạ da người, quả nhiên, lộ ra một gương mặt lạ lẫm, Lãnh Hoa Đình sai người đưa hắn kéo đi ra ngoài.
Vội vã một đêm, mọi người lại mệt mỏi, ngoại trừ thủ thị vệ, Lãnh Hoa Đình để ọi người tranh thủ thời gian tiếp tục nghỉ ngơi, buổi sáng ngày hôm sau, dùng qua cơm trưa mới xuất phát.
Lại đi năm ngày đường bộ, cuối cùng mới tới sông Lệ Hà, một đội nhân mã đổi thuyền mà đi, thuyền kia nguyên đã sớm chuẩn bị, thân thuyền lớn mà dài, có hai tầng cao, có thể chịu tải vài trăm người, trên thuyền tất cả phương tiện đều đủ, giữa thuyền sắp đặt gian phòng, Cẩm Nương cảm thấy ngồi thuyền so với ngồi xe ngựa thoải mái hơn nhiều, hơn nữa, nàng rốt cuộc không cần nhốt ở trong một tấc vuông ngắm phong cảnh, vừa lên thuyền nàng liền hưng phấn lên, thỉnh thoảng bước lên boong thuyền xem phong cảnh hai bờ sông tú lệ hợp lòng người.
Sông Lệ Hà là con sông lớn nhất của Đại Cẩm, từ bắc đến nam, ngang cả Đại Cẩm, mặt sông lúc rộng lúc nhỏ hẹp uyển chuyển khúc chiết, nước sông cũng là lúc nhanh lúc chậm, Thanh Ngọc từ sau khi lên thuyền, liền chịu không được say thuyền, không tới một ngày, liền bắt đầu nôn mửa say thuyền, cả người mệt mỏi, tinh thần cực kỳ không tốt, khó coi, cũng may không đến nửa tháng, miệng vết thương trên người Tứ Nhi khép lại không sai biệt lắm, lúc này đổi lại là Tứ Nhi tới chăm sóc nàng.
Phong nhi một mực hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Lãnh Hoa Đình, hôm nay Tứ Nhi cùng Thanh Ngọc cũng không rảnh rỗi, nàng lại gánh chịu thêm cuộc sống hàng ngày của Cẩm Nương, cũng may nàng cũng nhanh nhẹn, làm việc lại nhanh chóng, Cẩm Nương cũng không có cảm giác không khỏe, ngược lại thỉnh thoảng còn kéo Phong nhi cùng đi lên boong tàu ngắm phong cảnh.
Lãnh Hoa Đình đối với cái dạng này của Cẩm Nương rất bất đắc dĩ, bởi vì sau lần trước gặp nạn ở Đại Kỳ Sơn báo với triều đình, Thái tử điện hạ lại phái một chi đội thị vệ đến hộ tống, sửa lại đi đường thủy, trước sau cũng bỏ thêm hai chiếc thuyền, phía trước một chiếc thuyền mở đường, đằng sau một chiếc thuyền hộ vệ, đầu đuôi hô ứng, dùng đảm bảo an toàn. Đoạn đường này, so với lúc trước, an toàn hơn rất nhiều.
Nhưng trên boong thuyền lại có rất nhiều nam thị vệ, Cẩm Nương lại không quan tâm mọi thứ chạy lên boong thuyền, khiến cho rất nhiều thị vệ không thể không đối mặt với mặt sông, không dám quay đầu lại nhìn, nàng còn cực kỳ nghịch ngợm, ở trong thuyền thì không chịu ngoan ngoãn đứng yên, trên boong thuyền đi qua đi lại bốn phía, Phong nhi ngay từ đầu, cũng rất là không thích ứng, về sau, ngược lại cảm thấy thả lỏng, học bộ dáng của thiếu phu nhân, thưởng thức phong cảnh ven đường đồng thời, cảm nhận được không khí tự do tự tại.
Nhưng mà, bất kể là bao lâu, Lãnh Hoa Đình đều đi theo chân Cẩm Nương ra khoang thuyền, cho dù bình thường hắn đều lẳng lặng nằm ở trên giường đọc sách, chỉ cần vừa nhìn thấy Cẩm Nương chuẩn bị ra khoang thuyền, hắn sẽ để quyển sách trên tay xuống bàn, để cho Phong nhi phụ giúp đẩy hắn cùng đi, lúc này xe lăn di chuyển thật đúng là phiền toái, Cẩm Nương có khi nhịn không được liền cong miệng, càu nhàu nói: “Tướng công, hoặc là chàng cũng đừng có ra khỏi, ta chơi một chút sẽ trở lại, trong khoang thuyền quá buồn bực, ta chịu không được.”
Lãnh Hoa Đình mặc kệ nàng, vẫn là để cho Lãnh Tốn giúp đem xe lăn của hắn đem đến bong thuyền, Cẩm Nương nhìn xem liền thở dài, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Cũng không biết xe lăn này có cái gì ngồi tốt, có một ngày, chàng nếu là có thể đứng lên, theo ta cùng một chỗ ngắm phong cảnh, vậy thật là tốt a.”
Lãnh Hoa Đình nghe được trì trệ, ngồi ở trên xe lăn quay đầu lại liếc nhìn Cẩm Nương, một tay kéo lấy nàng, nhéo cái mũi của nàng nói: “Càng ngày càng nghịch ngợm, lúc ta có thể đứng lên, dĩ nhiên là đứng, nàng có phải ghét bỏ ta là tàn phế, hành động bất tiện, ảnh hưởng tới nàng chứ?”
Cẩm Nương nghe hắn cố ý kiếm chuyện, còn mang theo giọng điệu oan uổng thì trong nội tâm liền tức giận, đánh rớt tay của hắn, không có lên tiếng, Lãnh Hoa Đình không khỏi câu môi cười, hai ngón tay chọc chọc bên hông của nàng, Cẩm Nương lại càng hoảng sợ, đang ở trên boong thuyền, bốn phía đều là hộ vệ, thằng nhãi này cũng không biết bận tâm một chút, không có việc gì trước mặt mọi người diễn trò ám muội ọi người xem a.
Không khỏi lắc mông liền từ bên cạnh hắn bỏ đi, giận hắn nhỏ giọng nói: “Thật nhiều người, chàng cũng không sợ người khác nhìn xem chê cười.”
Lãnh Hoa Đình nghe được lông mày nhíu lại, trêu tức nhìn nàng nói: “Nương tử còn biết muốn tránh người a, suốt ngày lên trên boong thuyền này, không phải sớm nên thích ứng sao? Đến đến, vi phu ôm nàng ngắm phong cảnh.”
Cẩm Nương biết rõ thằng nhãi này chính là tức giận mình cũng không có việc gì lên boong tàu, còn không ngại xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, cho nên mới biến đổi biện pháp đến phạt mình, không khỏi nhất thời hờn dỗi, thực sự đến gần hắn, làm bộ ngồi vào trên đùi hắn, nguyên chỉ là muốn dọa dọa hắn, vì hắn là cổ nhân chính tông, tư tưởng thủ lễ so với nàng nghiêm khắc nhiều lắm, nguyên lai tưởng rằng hắn sẽ không để cho nàng thật sự ngồi, không nghĩ tới, nàng mới đi gần, cánh tay dài của hắn liền đem nàng ôm lấy, hai tay kẹp lại liền đem nàng ôm vào lòng, thực coi nàng giống như đứa nhỏ, đặt trên đùi, hai tay ôm eo của nàng, không cho nàng lộn xộn.
Lúc này đổi lại là Cẩm Nương không được tự nhiên, nàng đỏ mặt ngắm nhìn bốn phía, xem thị vệ một bên đều cố ý quay mặt đi, giả bộ không nhìn thấy gì, trong nội tâm lại càng thêm quẫn bách, ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi của hắn nói: “Tướng công, thả ta xuống a, thật nhiều người nhìn đó.”
“Không thả, ta chính là muốn làm cho bọn họ nhìn xem, làm cho bọn họ hiểu rõ, nàng là nương tử của ta.” Lãnh Hoa Đình nổi tính trẻ con ở sau lưng nàng nói.
Cẩm Nương giờ mới hiểu được, thằng nhãi này lại đang mạc minh kỳ diệu ăn dấm chua, căn bản không phải tự trách mình trái với lễ nghi quy củ, thằng nhãi này thật đúng là khác người thời đại này, trong tư tưởng hoàn toàn không có mấy lễ tiết sáo rỗng, tính tình cực kỳ tiêu sái, chỉ cần hắn cho rằng đúng, hắn muốn như thế nào liền làm như thế đó, đâu thèm để ý người khác nhìn hắn như thế nào, nhưng mà, hắn như vậy càng thêm đáng yêu, càng làm cho nàng yêu mến, càng hợp tâm ý của nàng.
Bất quá, sao nàng lại có thể hào phóng như thế, cũng không ý không tứ ở trước mặt công chúng lại cùng hắn thân mật, bất đắc dĩ đành mang vẻ tội nghiệp nhỏ giọng năn nỉ nói: “Tướng công, thả ta xuống a, cái kia, ta muốn đứng ngắm phong cảnh, đi đi lại lại đi đi lại lại, rất có ích cho thân thể khỏe mạnh.”
Lãnh Hoa Đình đầu tựa vào sau lưng của nàng, nhẹ giọng cười nói: “Ta không thả, nàng không biết là ngồi ở trên người tướng công rất thoải mái sao?”
Cẩm Nương bất đắc dĩ, lại không thể ở trên người hắn vặn vẹo quá lớn, đành phải mặc hắn ôm, lúc này, Tứ Nhi đỡ Thanh Ngọc đi đến bên ván thuyền, nhìn trên mặt Thanh Ngọc vẫn rất yếu ớt, cũng may uống thuốc của Trung Lâm thúc, không nôn mửa nữa, người cũng có tinh thần lên chút ít, Tứ Nhi liền dìu nàng đi ra hít thở không khí.
Lãnh Khiêm nhìn thấy Tứ Nhi đến đây, lông mày liền nhăn lại, đi qua bên cạnh Tứ Nhi lạnh băng nói: “Gió lớn, nàng đi ra làm cái gì.”
Tứ Nhi nghe xong mỉm cười, thành thật trả lời: “Không sao, ta cũng vậy muốn hít thở không khí, một lát liền đi trở về, sẽ không cảm lạnh.”
Lãnh Khiêm nghe xong mới đờ đẫn bỏ đi. Lúc này Lãnh Tốn nhìn thấy, trong mắt liền lộ ra vẻ phức tạp, đi qua nói với Lãnh Khiêm: “Nếu ngươi chỉ đem nàng nạp làm thiếp thất, ta sẽ không nói cái gì, nhưng cùng nàng thành thân, là tuyệt đối không thể, phụ thân đại nhân đã chấm cho ngươi thành hôn cùng con gái của Đại Lý Tự Khanh Vương đại nhân, chờ sau khi ngươi hoàn thành hành trình phía nam, sẽ cùng ngươi làm lễ thành hôn, ngươi không thể hồ đồ.”
Lời này của hắn cũng là muốn nói cho Tứ Nhi cùng Cẩm Nương biết, rõ ràng hơn là nói cho Tứ Nhi, thân phận của nàng quá thấp, nhiều nhất chỉ có thể làm thiếp cho Lãnh Khiêm, Cẩm Nương nghe xong trong nội tâm liền tức giận, quay đầu lại liếc nhìn Tứ Nhi, thấy nàng đang ảm đạm cúi đầu, cố nén xấu hổ và giận dữ, hai tay đỡ Thanh Ngọc, thân thể của mình nửa tựa vào rào chắn phía trên, Cẩm Nương nhìn thấy trong nội tâm rất khó chịu, nô tỳ thì như thế nào, A Khiêm cùng Tứ Nhi tình đầu ý hợp, Tứ Nhi lại là cô nương tốt khó gặp, chẳng lẽ thân phận không tốt, cũng chỉ có thể làm thiếp thất sao? Lấy cái chính thất trở về, đây không phải là muốn ở trước cửa lớn gác một khúc gỗ chặn lại sao? Khiến cho hai người nguyên bản hạnh phúc, biến thành ba người thống khổ, cần gì chứ, hạnh phúc so với thanh danh thân phận không quan trọng bằng sao?
Nàng đang muốn nói chuyện, liền cảm giác bên hông xiết chặt, biết rõ Lãnh Hoa Đình không muốn nàng xen vào việc này, cũng đúng, việc này nên để cho A Khiêm tự mình giải quyết, người khác dù thế nào, cũng chỉ có thể cho ý kiến, làm như thế nào cũng là do hắn quyết định.
“Ta sớm đã không phải là người trong phủ kia, ngươi nói cho hắn biết, cứ coi như năm đó ta đã bị đánh chết, vị tiểu thư Vương gia kia, ngươi muốn cưới thì cưới đi, dù sao ta cũng không muốn, ta muốn lấy ai, ai cũng không có quyền xen vào.” Quả nhiên chợt nghe thấy Lãnh Khiêm cứng ngắc nói với Lãnh Tốn.
Lãnh Tốn nghe được thì sửng sờ, rồi quát lớn: “Đại ca biết rõ ngươi năm đó bị ủy khuất, nhưng vật đổi sao dời, phụ thân cũng biết sai rồi, ngươi lại cứ canh cánh trong lòng, cũng quá bất hiếu đi, thiên hạ không ai bằng cha mẹ, phụ thân năm đó cũng chỉ vì phương pháp không đúng mà thôi, nào có con trai luôn so đo với sai lầm phụ thân, huống hồ, hôn nhân đại sự, từ trước đến nay chính là cha mẹ làm chủ, sao có thể cho phép ngươi càn quấy, nếu như ngươi lấy nàng, thì sẽ bị đuổi ra khỏi gia phả.”
“Không sao cả, ta họ Lạnh hay là họ Nóng, cũng không liên quan đến chuyện của các ngươi, ngươi trở về nói cho hắn biết xóa tên ta khỏi gia phả cũng tốt lắm, ta xin chỉ thị của Vương gia, sau này liền đi theo thiếu gia, ngươi không phải nói thân phận của nàng không đủ sao? Ta để thiếu gia đem ta đổi thành gia nô là được, như vậy, ta cùng với nàng xem như môn đăng hộ đối.” Lãnh Khiêm không thèm để ý chút nào nói.
Buổi nói chuyện này khiến Lãnh Tốn tức giận đến gân xanh nổi lên, từ trước đến nay hắn tính tình tốt cũng bị tức giận, một chưởng mạnh mẽ liền đánh về phía Lãnh Khiêm, Lãnh Khiêm không chút nào yếu thế, đưa tay chống chọi, nhất thời hai huynh đệ lại đánh lên.
Tứ Nhi nghe xong lời nói của Lãnh Khiêm, trực giác như có một dòng nước ấm tràn ngập trong tim, ngốc tử này, chưa bao giờ nói nửa câu dễ nghe, lời vừa rồi trong buổi nói chuyện này, có thể còn hơn những lời ngọt ngào trên đời này, không có gì có thể so với lời như vậy làm cho nàng càng cảm động, nhất thời cảm xúc bành trướng, kích động không thôi, lệ liền dâng lên, hai mắt đuổi theo thân ảnh của Lãnh Khiêm, không hề chớp mắt nhìn hắn, khóe miệng lại mang theo nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Cẩm Nương cũng là bị lời nói của Lãnh Khiêm chấn trụ, không nghĩ tới đầu gỗ Lãnh Khiêm này, thậm chí có một lòng quyết tâm như vậy, vừa rồi lời nói này đã làm cho nàng rất cảm động, đường đường Lục Phẩm đới đao thị vệ, lại tự cầu làm nô, đây chính là quên nguồn quên gốc, đại nghịch bất đạo a, lại có thể từ trong miệng của Lãnh Khiêm nói ra lẽ thẳng khí hùng hồn thế, người khác quan tâm nhất là thanh danh cùng thân phận, nhưng trong mắt hắn lại không đáng một đồng, Tứ Nhi thật là hạnh phúc, lại kiếm được một nam nhân tốt thế.
Thanh Ngọc nghiên mặt tái nhợt nửa tựa ở trên người Tứ Nhi, nghe xong buổi nói chuyện này của A Khiêm cũng vừa kinh khiếp lại cảm động, càng hâm mộ, quay đầu lại nhìn Tứ Nhi tướng mạo bình thường, chỉ có thể ai thán vận mệnh bất công, vì cái gì nàng có thể gặp được người tốt như vậy, chính mình lại không gặp được?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thân thuyền kịch liệt lắc lư một trận, Thanh Ngọc cùng Tứ Nhi đồng thời bị lảo đảo một cái, mà toàn bộ tâm tư của Tứ Nhi tất cả đặt trên người Lãnh Khiêm, vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể bay ra phía bên ngoài rào chắn, Thanh Ngọc vừa thấy, vô ý thức liền ôm lấy chân của nàng, muốn đem nàng kéo trở về, nhưng một cái chớp mắt, trong đầu nàng hiện lên một cái ý niệm, rất muốn buông tay ra, để cho Tứ Nhi rớt xuống sông, trong nội tâm tưởng tượng, tay liền hơi lỏng ra, thân thể Tứ Nhi liền trượt xuống vài phân.
Bên kia Lãnh Khiêm vừa thấy vậy thì khẩn trương, phi thân đánh tới, hô lớn: “Ôm chặt.”
Thanh Ngọc thân thể cứng đờ, tay liền bỏ thêm lực, liều mạng ôm lấy chân Tứ Nhi, nhưng chính cô ta thân thể vốn suy yếu, lại thêm mấy ngày nay say tàu, Tứ Nhi thân thể lại so với nàng nặng hơn, ôm tới một cái, chính mình lại cũng bị kéo ra vài phần, cũng may Lãnh Khiêm tới cũng nhanh, bắt lấy quần áo Tứ Nhi, liền đem nàng cứu trở về, khuôn mặt từ trước đến nay nguội lạnh không biểu tình, lúc này bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, rống lên một câu với Tứ Nhi: “Từ nay về sau không cho phép ra khoang thuyền.”
Tứ Nhi cũng là sợ tới mức chết khiếp, thắt lưng bị rào chắn này đụng đến vừa xót vừa đau, thật vất vả mới từ trong chỗ chết đi ra, giọng nói của A Khiêm rống càng lớn, nàng càng cảm thấy ngọt ngào, đang ở trước mặt mọi người nàng liền ôm lấy A Khiêm, người khác thích nói thì cứ nói đi, trong nội tâm đầu gỗ này có nàng, nguyện ý vì nàng buông bỏ hết thảy, nàng còn có cái gì phải sợ?
Thanh Ngọc thấy Tứ Nhi bình an, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác tiêu tan, may mắn chính mình vừa rồi cũng không có làm chuyện điên rồ, cho dù Tứ Nhi chết, Lãnh Khiêm cũng sẽ không liếc xem người khác một cái, trong chuyện tình yêu đôi lứa, vừa mắt nhau là được, không hợp nhãn, thì dù ngươi đi tranh giành thế nào, tranh cũng không được một phần tâm ý kia, thì có ý nghĩa gì chứ.
Nhất thời thuyền lại rung mạnh một cái, trên mặt sông gió êm sóng lặng, thuyền lại nặng, làm sao có thể vô duyên vô cớ lắc lư, tất cả thị vệ đều rút đao đi ra, thống lĩnh thuỷ binh đi tới phía Lãnh Hoa Đình: “Đại nhân, sợ là có quỷ, mời đại nhân nhanh chóng rời đi.”
Lãnh Hoa Đình lại trấn định mà hỏi thăm: ” Thân thuyền này đúc bằng sắt sao?”
Vị thống lĩnh này trả lời: “Bẩm đại nhân, thuyền không đúc bằng sắt, chỉ là phủ một tầng lá sắt, phòng ngừa va phải đá ngầm mà thôi.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền nhíu mi, cúi người xem nước sông chảy cực kỳ chậm chạp, đột nhiên câu môi cười, trong mắt hiện lên vẻ âm lệ, nói với Trung Lâm thúc: “Trong tay ngươi còn có thuốc bột khiến làn da người bị ngứa thối rữa không?”
Trung Lâm thúc nghe vậy giật mình, nhưng vẫn là gật đầu, từ trong ngực lấy ra vài cái bình nhỏ đến, lại nói: “Thiếu gia, thuốc này rất bá đạo, không thể lạm dụng a.”
Cẩm Nương lúc này cũng minh bạch ý tứ của Lãnh Hoa Đình, không khỏi cũng nhíu mi nói: “Sợ là cá trong sông cũng sẽ cùng nhau trúng độc, nước sông này dơ, dân chúng hai bên bờ sông ăn cá trong sông, cũng sẽ trúng độc.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong mắt trợn trắng với nàng, hắn lúc này vẫn đang ôm Cẩm Nương, vừa rồi Tứ Nhi bị một màn kia, khiến cho hắn lại càng không dám buông nàng ra, chỉ sợ một cái sơ sẩy, nàng cũng sẽ rơi xuống nước.
“Đại nhân, thân thuyền trầm trọng, bọn họ khả năng chôn thuốc nổ tại đáy sông, lúc này sợ là đang làm nổ. Vừa rồi thuộc hạ liền nghe được một âm thanh.”
“Trung Lâm thúc, loại độc này có thể nhanh phát tác?” Lãnh Hoa Đình cau mi lại hỏi.
“Có thể khiến cho làn da trong nháy mắt thối rữa.” Trung Lâm thúc trả lời.
“Dưới nước làm nổ, quá trình cực kỳ phức tạp, phải không được thấm nước, vừa muốn không làm bị thương người. Ừ, còn có thời gian, bất chấp nhiều chuyện khác, đầu độc.” Lãnh Hoa Đình ra lệnh cho vị thuỷ binh thống lĩnh này.
Người nọ nghe xong liền đem chai thuốc trong tay Trung thúc tất cả đều cầm lấy, tìm vài người có kỹ năng bơi tốt, lại không sợ chết, kín đáo bơi trong nước.
Cẩm Nương nhìn xem liền có một tia không đành lòng, vội hỏi Trung Lâm thúc: “Thuốc này có thể giải sao?”
“Yên tâm đi, thiếu phu nhân, có giải, chỉ cần mấy người này nhanh chóng bơi lại, rất nhanh hồi thuyền, nô tài vẫn có thể trị tốt cho bọn họ.” Trung Lâm thúc an ủi.
Cẩm Nương lúc này mới yên lòng, đối với quyết đoán của Lãnh Hoa Đình cũng rất bội phục, thời khắc nguy cấp, quá mức lòng dạ đàn bà xác thực là không thành được đại sự, phương pháp này cũng mau lẹ nhất, an toàn nhất, huống chi sông này to lớn như thế, nước chảy, thuốc sẽ tản ra, một lúc sau, sẽ bị hòa tan, cũng hại không được bao nhiêu người.
Thân thuyền còn đang lắc lư, nhưng biên độ không lớn, Cẩm Nương nghĩ thầm, lúc này thuốc nổ chắc có dạng như pháo trúc, lực phá không lớn, mà thân thuyền quá lớn, lại bao hết sắt lá, muốn nổ tung, sợ là phải dùng nhiều thuốc nổ mới được, cho nên Lãnh Hoa Đình mới nói thời gian đủ rồi a.
Không bao lâu, mấy cái thuỷ binh liền nổi lên mặt nước, lập tức có người đi kéo bọn hắn lên, Trung Lâm thúc vội hô, đừng đụng, làm cho bọn họ tự động đi lên là được.
Vài tên thuỷ binh lập tức bơi tới, trong nước thuỷ binh gian nan bò đi lên, vẫn khá tốt, mặc dù bị nước dính trên người, nhưng trúng độc không nghiêm trọng lắm, đôi cánh tay dài lộ ra bên ngoài bắt đầu nổi bong bóng, cũng bắt đầu thối rữa, Trung Lâm thúc vội vàng phân phó người đi lấy nước sạch, chính mình lại mang ra một lọ thuốc khác, giúp đỡ những người kia trị liệu.
Không bao lâu, trên mặt sông liền truyền đến một mùi hôi gay mũi, một cỗ thịt thối làm cho người ta muốn nôn, Cẩm Nương vội vàng bịt mồm bịt mũi nhìn về phía mặt sông, rất nhanh liền nhìn thấy có người nổi lên mặt nước, đúng là thích khách, hơn nữa, thích khách này đúng là không mặc đồ chống nước, toàn thân đều đang thối rữa, bộ dáng phi thường đáng sợ.