Thứ Nữ

Chương 124



Bạch tổng đốc nghe xong liền cười lớn nói: “Thế thúc chỉ là đùa với ngươi một chút thôi, đi, khó được đến đây một chuyến, tới trong nhà thế thúc nghỉ mấy ngày đi, Thịnh Vũ a, ngươi thành thân, vi thúc công vụ trong người không có cách nào hồi kinh, ngươi cũng đừng trách ta nha.”

Bạch Thịnh Vũ khom người vái chào nói: “Thúc thúc sao lại nói như vậy, ngài là đại tướng biên cương, Giang Nam lại là trọng địa quốc gia, đương nhiên không thể ly khai, tiểu chất hiểu rất rõ ràng.”

Lúc này, quân sĩ đem gã râu quai nón lôi tới, Bạch Thịnh Vũ liền nghiêng đầu nhìn gã râu quai nón, cao thấp đánh giá một phen, Lãnh Hoa Đình nhìn thấy thì cười lạnh nói: “Tam tỷ phu, huynh đi giật râu mép của hắn đi, liền có thể thấy rõ ràng mà.”

Gã râu quai nón nghe vậy giật mình, cái đầu theo phản xạ tự nhiên mà ngửa ra sau, Bạch Thịnh Vũ cười ha ha đến gần người nọ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn nói: “Ngươi là sợ ta kéo râu mép của ngươi hay là sợ ta kéo cái mặt nạ da người ngụy trang của ngươi.”

Gã râu quai nón này trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng, thấp đầu, không hề nhìn Bạch Thịnh Vũ.

Bạch Thịnh Vũ cười tiện tay tóm một cái, quả nhiên liền giật xuống một dúm râu ria, lộ ra làn da ngăm đen, Bạch Thịnh Vũ không ngừng cố gắng, từ bên tai hắn kéo một cái, ngay cả râu ria cùng da cũng kéo xuống chung, gã râu quai nón đầu càng cúi thấp xuống giống như muốn giấu đầu vào trong cổ áo vậy.

Lãnh Hoa Đình nhìn hắn bị kéo tới mặt đỏ bừng, cảm thấy có điểm quen thuộc, nhưng đầu của hắn buông thong xuống, nhìn không rõ tướng mạo, Bạch Thịnh Vũ thấy liền kéo lấy tóc người nọ về phía sau, một khuôn trung niên trắng nõn liền lộ ra.

Lãnh Khiêm thấy vậy cũng hít vào một ngụm lãnh khí, không khỏi nói ra tiếng: “Là gã hầu cận bên người nhị lão gia, Lãnh Vinh!”

Lãnh Hoa Đình nghe xong thoả mãn gật gật đầu nói: “Quả nhiên là có quan hệ tới nhị thúc, không nghĩ tới, nhị thúc lại thật sự cùng Tây Lương cấu kết, Lãnh Vinh, ngươi ẩn nấp quả thật sâu a, nhiều năm như vậy, cương quyết không cho thấy một thân bản lãnh thật của ngươi a?”

Lãnh Vinh nghe xong liều mạng nghiêng đầu, bất đắc dĩ tóc bị Bạch Thịnh Vũ kéo lấy, không nhúc nhích được, trong mắt liền lộ ra vẻ ngang ngược.

Bạch tổng đốc sắc mặt nghiêm trọng nói: “Người này thật là gã hầu cận bên người nhị thúc nhà ngươi?”

“Đúng vậy, hắn đã sống ở trong Đông phủ vài chục năm, ta như thế nào lại nhận lầm, A Khiêm cũng đã nhận ra, xác thực là người đắc lực nhất bên người nhị thúc.” Lãnh Hoa Đình âm lệ nhìn Lãnh Vinh nói.

“Vậy án này sẽ liên lụy rất lớn, không chỉ riêng là tội mưu sát mệnh quan triều đình, hiền chất ngươi nói người lúc trước từng mưu sát ngươi là người Tây Lương quốc, người này nhất định cũng cấu kết cùng Tây Lương quốc, đây chính là tội thông đồng với địch phản quốc.” Bạch tổng đốc trầm mặt nói: “Đây là tội phạm quan trọng, hiện tại tranh thủ thời gian trở về nha môn tổng đốc, chúng ta lập tức thẩm vấn hắn, để tránh đêm dài lắm mộng, xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.”

Lãnh Hoa Đình tất nhiên là đồng ý, quân sĩ buông lỏng Lãnh Vinh bước đi, Lãnh Vinh quay đầu lại nhìn Lãnh Hoa Đình, cười lạnh nói: “Ngươi không cần phải vọng tưởng ở chỗ của ta tìm được nửa điểm tin tức, hôm nay bị kẻ tàn phế ngươi làm quỷ kế bắt được, lại bị vạch trần… Việc này chính là Lãnh Vinh một người gây nên, không liên quan đến chuyện của nhị lão gia, chỉ đổ thừa ông trời không có mắt, để cho Lãnh Vinh sắp thành lại bại…”

Lời của hắn còn chưa nói xong, Lãnh Hoa Đình đột nhiên từ xe lăn thả người bay lên, ngón tay tại trên người hắn điểm lia lịa vài chỗ, xinh đẹp quay lại, ngồi trên xe lăn.

Lãnh Vinh vẻ mặt ngẩn ngơ, mặt cũng trướng đỏ bừng, con mắt xích hồng trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Đình.

“Biết rõ ngươi chuẩn bị độc dược của Tây Lương, bản thiếu gia thật vất vả mới bắt được ngươi, há lại để cho ngươi tự sát dễ dàng, người quang trọng làm bằng chúng chính xác như vậy, nếu mà chết đi, thì thật là đáng tiếc?” Lãnh Hoa Đình khinh miệt nhìn Lãnh Vinh, rồi quay đầu nói với Bạch tổng đốc: “Thế thúc, trong hàm răng hắn có chứa độc dược, ta điểm mấy chỗ đại huyệt của hắn, cho dù hắn không muốn sống tự sát, phỏng chừng cũng phải ba canh giờ mới có thể cởi bỏ, thừa này lúc, trước đem tất cả độc dược trên người hắn đều lấy hết ra.”

Bạch tổng đốc nghe được thì một đầu đầy mồ hôi, nhân chứng trọng yếu như thế nếu như chết trên tay của chính mình, bản thân mình sẽ phải gánh trọng trách này, may mắn Lãnh Hoa Đình nhanh tay lẹ mắt, bằng không, thay vì lập được công lớn sẽ biến thành tội lớn.

Cũng không vội trở về, nên sai người ngay tại chỗ đem toàn thân Lãnh Vinh kiểm mấy lần, nhưng hàm răng Lãnh Vinh căng bản không chịu mở, mở không ra, Lãnh Hoa Đình thấy vậy cười lạnh nói: “Yên tâm, hắn biết viết chữ, chỉ cần giữ lại một bàn tay phải ghi lời khai là được, về phần hàm răng sao…” Nói chưa dứt lời, quay đầu nhìn Trung Lâm thúc nói: “Đem thuốc độc trong miệng hắn lấy ra.”

Bạch Thịnh Vũ liền tiến lên đi kéo cằm của Lãnh Vinh, đem miệng của hắn mở ra, Trung Lâm thúc nhìn qua hàm răng hắn một chút, dùng ngón tay lấy ra một vài viên thuốc, quay đầu gật đầu với Lãnh Hoa Đình một cái.

Bạch Thịnh Vũ buông lỏng tay, lại nói với một quân sĩ bên cạnh: “Chức sử đại nhân, sợ là về sau hắn còn cắn lưỡi tự sát, dứt khoát nhổ hết cả hàm răng của hắn đi.”

Bạch tổng đốc nghe vậy cũng gật đầu nói: “Làm theo lệnh của chức sử đại nhân đi.”

Một quân sĩ không chút do dự mượn côn thiết, vung vài cái liền đem răng của Lãnh Vinh đánh rơi hết xuống đất, đau đến gân xanh của Lãnh Vinh nổi lên dữ dội, hai mắt càng thêm âm tàn nhìn về phía Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình miễn cưỡng chắp tay nói với Bạch tổng đốc: “Tiểu chất về xe ngựa trước.”

Bạch tổng đốc phất phất tay, Lãnh Khiêm đẩy Lãnh Hoa Đình lên xe ngựa, đại đội nhân mã thẳng tắp quy cũ đi về phía phủ tổng đốc.

Lúc Lãnh Hoa Đình trở lại xe ngựa, lại thấy Cẩm Nương đang ngủ, không khỏi bất đắc dĩ cười, đem áo ngủ bằng gấm bao bọc nàng chặt một chút, lại sợ đường núi quá xóc nảy, thân thể nhỏ của nàng nghiên ngã, sẽ đụng phải đầu, nên cẩn thận đem nàng nửa kéo vào trong ngực, mình cũng theo nàng nhắm mắt dưỡng thần.

Cẩm Nương ngủ được mơ mơ màng màng, lúc Lãnh Hoa Đình đẩy nàng đứng dậy, nàng mới tỉnh lại, mở mắt to nhập nhèm buồn ngủ nói: “Tướng công, thích khách đều đã bị bắt hết.”

Lãnh Hoa Đình không khỏi gõ đầu của nàng nói: “Nàng làm sao vậy, suốt ngày giống như heo, luôn muốn ngủ, một lát nữa đến nhà của Bạch thúc, tìm đại phu coi một chút, chớ không phải là bị bệnh a.”

Cẩm Nương nghe vậy khẽ giật mình, đôi mi thanh tú cau lại, nằm sấp vào trong ngực của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lắp bắp nói: “Cái kia… Tướng công… Cái kia… Ta rất sợ hãi nha.”

Lãnh Hoa Đình cho rằng nàng mấy ngày nay bị ám sát hù đến, vội vàng hống nói: “Đừng sợ, đi tới căn cứ ở Giang Hoa, chúng ta trước tiên ở trong nhà Bạch thúc nghỉ vài ngày, nhân mã của Thái tử ngày mai có thể liên lạc với ta, thích khách muốn hại chúng ta, sẽ không dễ dàng như vậy, hơn nữa, có ta ở đây, sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm bị thương.”

Cẩm Nương nghe vậy một đầu hắc tuyến, người ta sợ không phải là cái này, nhất thời lời muốn nói ra khỏi miệng, ngược lại có chút chần chờ, hiện tại có nên nói cho hắn biết hay không, có lẽ không thật sự mang thai nha, hiện tại nói cho hắn nghe, nếu như không phải, có phải hắn rất thất vọng hay không?

Thấy nàng cúi đầu trầm tư, Lãnh Hoa Đình cho rằng trong nội tâm nàng còn đang lo lắng, cúi người ở trên trán của nàng hôn một cái: “Xuống xe a, đến phủ tổng đốc.”

Cẩm Nương vì vậy đè xuống tâm tư, đi theo xuống xe.

Bạch gia rất lớn, Giang Nam đất rộng, không giống kinh thành, tấc đất tấc vàng, phủ viện xây dựng cùng kinh thành cũng không giống nhau, nơi này là điển hình Giang Nam phong tình, trong nội viện đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, núi giả thành dãy, hành lang gấp khúc như họa đồ, bố cục tinh xảo, cực có linh khí cùng tú lệ, vừa đi vào đến, liền có cảm giác như lạc vào tiên cảnh, Cẩm Nương thật sâu bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, con mắt nhịn không được lưu luyến trên các cảnh trí tinh diệu trong vườn, cứ thế đến lúc Bạch phu nhân mang theo con gái U Lan ra nghênh đón, nàng còn chưa lấy lại tinh thần.

“Đây không phải thế tức sao? Hình như là rất yêu mến Giang Nam đình viện này?” Bạch phu nhân là nữ nhân dịu dàng mà xinh đẹp tuyệt trần, rất xa liền thấy Cẩm Nương mở to đôi mắt trong trẻo nhìn bốn phía, một bộ dáng say mê trong đó, không như đại gia khuê tú bình thường hay thẹn thùng cầm lễ, ngược lại có vẻ tự nhiên hào phóng.

“Ách… Bái kiến bá mẫu.” Cẩm Nương vội vàng phúc thân cung kính hành lễ.

“Miễn lễ, mời vào, đều là người trong nhà không cần đa lễ.” Bạch phu nhân cười nói, kéo con gái U Lan sau lưng ra, giới thiệu nói: “Còn đây là tiểu nữ U Lan, nhũ danh Thất Thất, nàng sớm nghe nói về tài danh của thế tức trong kinh, nghe nói thế tức muốn tới, vài ngày trước nó cứ ngóng trông mãi.”

Cẩm Nương lúc này mới nhìn thấy sau lưng của Bạch phu nhân một thiếu nữ thanh lệ nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ thấy nàng mày đen như mực, đôi mắt hạnh nhân, mũi cao sắc xảo, môi đỏ như son, da thịt nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn hình hạt dưa, mỗi lần nở nụ cười, như ẩn như hiện giống đóa hoa lê, đẹp nhất là đôi mắt rất sáng, giống như vui như hờn giận, như được phủ lên một tầng sương mù, trong đầu Cẩm Nương lập tức liền hiện ra bộ dáng của Thái Khả Khanh trong Hồng Lâu Mộng, thật là một mỹ nhân điển hình của Giang Nam.

Nàng chỉ để mắt nhìn, lại không biết, lúc này một đôi mắt như nước Hàm Yên của U Lan giống như xấu hổ, giống như e sợ vụng trộm ngắm nhìn trên người yêu nghiệt tướng công nhà nàng.

Lãnh Hoa Đình cùng Bạch tổng đốc cùng nhau đi vào cửa, cùng Cẩm Nương cách một đoạn đường, nam khách sẽ được mời đến phòng khách ngoại viện, mà nữ khách tự nhiên là mời vào nhị môn, chỉ là Lãnh Hoa Đình một mực không quá yên tâm Cẩm Nương, cho nên, vẫn một trước một sau đi theo, đang ở bên cạnh cùng Bạch tổng đốc nói chuyện phiếm, một đôi mắt phượng thỉnh thoảng liền chú ý nương tử thích ngủ gà ngủ gật này của hắn, giống như là sợ nàng vừa đi đường vừa ngủ.

Mà vừa vặn, Bạch U Lan mới đến nhị môn, liền thấy được Lãnh Hoa Đình đang ngồi ở xe lăn chậm rãi mà đến, nàng lớn như vậy, vẫn là lần đầu chứng kiến một nam tử xinh đẹp thế, từ nhỏ, trong phủ cao thấp cùng thân thích bằng hữu tất cả đều khen nàng là đại mỹ nữ, đồng thời U Lan cũng tự ngạo, đối với các thiếu nữ khác quả thật cũng có chút nhìn không thuận mắt, nhà nàng ở trong đất Giang Nam này có tài danh nhỏ, nên mắt liền càng cao hơn đầu, bất quá, hôm nay vừa thấy, mới biết, thiên hạ đẹp hơn so với chính mình chẳng những có, hơn nữa, là mỹ đến cực hạn, để cho nàng xấu hổ nhất chính là, người kia lại còn là một nam nhân.

“U Lan muội muội đẹp quá a.” Cẩm Nương tự đáy lòng khen nói.

“Người kia đẹp hơn.” ánh mắt U Lan còn đang ở trên người Lãnh Hoa Đình chưa rời đi, lúc Cẩm Nương tán dương nàng, nàng cũng là vô ý thức tự đáy lòng khen.

Cẩm Nương nghe xong lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy yêu nghiệt tướng công nhà mình cũng đang nhíu mi nhìn chính mình, trong ánh mắt hàm chứa ý giận, trong nội tâm nàng ong một tiếng, tranh thủ thời gian xem quanh thân của chính mình, tựa hồ không có gì không ổn, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện mắt đẹp của U Lan đang dừng lại trên người Lãnh Hoa Đình, người này vô cùng chán ghét nhất là bị nhìn như vậy, trong lòng không khỏi thở dài, không có việc gì sao lớn lên lại yêu nghiệt làm cái gì, ngay cả nữ tử xinh đẹp như thế đều tự than thở mỹ mạo không bằng ngươi, thật sự là hại người rất nặng a, hại người rất nặng.

“Bất quá là cái xú nam nhân, sao có thể so sánh với U Lan muội muội được.” Cẩm Nương mỉm cười lớn tiếng nói. Bảo ngươi không có việc gì liền trừng ta, người ta bị bề ngoài của ngươi hấp dẫn lại không thể trách ta nhé.

U Lan nghe vậy khẽ giật mình, cuối cùng đem ánh mắt từ trên người Lãnh Hoa Đình chuyển qua trên mặt Cẩm Nương, xem xét phía dưới, mục quang trở nên thanh minh cùng lãnh ngạo, nhưng lại nói với Bạch phu nhân: “Nương, đây là vị thế tẩu mà Hàm Yên muội muội nói sao?”

“Đúng vậy, ngươi không phải tâm tâm niệm niệm nói muốn gặp vị này sao, vị thế tẩu tạo nên một khúc “Lương Chúc” khiếp sợ kinh thành.” Bạch phu nhân có chút bất đắc dĩ thấy con gái thất lễ.

“… Cô dâu của Giản Thân Vương, nghe nói, tướng công của ngươi thân có tàn tật… Chính là vị công tử kia?” U Lan tựa hồ mới hiểu được thân phận Cẩm Nương, nhỏ giọng nghi ngờ nói, ngược lại mở to hai mắt nhìn, một ngón tay chỉ Lãnh Hoa Đình, lại chỉ về phía Cẩm Nương, một bộ dáng không thể tưởng tượng nổi, cỏ dại sinh trưởng ở trong tổ yến.

Cẩm Nương thấy không khỏi vừa tức vừa đau, yêu nghiệt chết tiệt, chính mình dầu gì cũng là thanh tú giai nhân, trước kia thân thể đơn bạc một ít, nhưng mà sau nửa năm dưỡng tốt, coi như là da cũng như mảnh sứ, đôi mi thanh tú thanh mục, cũng là một mỹ nhân khéo léo có được không, mình rõ ràng là tiểu khổng tước, nhưng chỉ cần yêu nghiệt này tồn tại, chính mình liền biến thành con quạ nhỏ, không công bình nha, không công bình.

Bất quá trên mặt vẫn bình tĩnh lại hào phóng: “U Lan muội muội chỉ đúng là tướng công của Cẩm Nương, hắn đi đứng xác thực không quá tiện lợi.” May mắn yêu nghiệt này chơi xấu ngồi trên xe lăn không chịu xuống đất, bằng không, sẽ khiến mỹ nữ trước mắt nhìn về phía hắn dáng người thon dài vĩ ngạn, khí chất bồng bềnh xuất trần nho nhã này, chỉ sợ càng khiến cho năm phần mê mất ba, giống như Ngọc Nương mắt hoa si, nơi này chính là địa bàn tổng đốc đại nhân, cũng không thể lại để cho vị này cầm gì đó đập bể người a.

“A, U Lan bái kiến thế tẩu.” Bạch U Lan cuối cùng cũng thu thập tâm tư, chính thức thi lễ với Cẩm Nương.

“Muội muội khách khí.” Cẩm Nương mỉm cười trả lời.

” Khúc Lương Chúc này thật sự là thế tẩu làm sao?” U Lan vừa đi vừa hỏi, một bộ dáng không quá tin tưởng, không có biện pháp, sau khi gặp qua Lãnh Hoa Đình, thì tất cả nữ tử thiên hạ đều trở nên bình thường, tổng cho rằng nữ tử trước mắt này nhìn cùng tuổi với mình không sai biệt lắm, không xứng với nam tử giống như thiên tiên kia.

“Đúng vậy, như thế nào, muội muội cũng nghe qua sao? Ta nhớ được, chỉ ở trong Dụ Thân vương phủ gảy qua một lần mà thôi.” Cẩm Nương đột nhiên đã nghĩ đến đêm đó ở trạm dịch nghe được tiếng tiêu kia, người nọ đến tột cùng là ai, làn điệu Lương Chúc uyển chuyển phức tạp, người nọ chỉ là một lần nghe liền nhớ kỹ, mà lại so với chính mình nhiều hết một tia bất đắc dĩ cảm giác réo rắt thảm thiết, ngược lại cùng nguyên khúc ý cảnh càng hợp, hơn nữa, nơi này chính là Giang Nam, cách xa kinh thành ngàn dặm xa xôi, làm sao có thể rơi vào trong nơi này.

U Lan nghe xong ngược lại nhãn tình sáng lên, lại là có chút không phục nói: “Dạ, hai ngày này ngược lại mỗi ngày đều nghe, bất quá, thật là chị dâu trước kia gảy một khúc sao?”

“Mỗi ngày nghe? Là đánh đàn hay là thổi tiêu?” Cẩm Nương quan tâm hỏi, chưa chừng người thổi tiêu kia cũng đang ở chỗ này? Người nọ hoặc là gặp qua ở Dụ Thân vương phủ, hoặc là giống như mình đến từ hiện đại… Cẩm Nương trong nội tâm có chút không thể chờ đợi được muốn gặp được người nọ.

“Di, ngươi biết Thanh Dục ca thích thổi tiêu sao, nghe nói ngọc tiêu kia là do Thái tử điện ban tặng.” U Lan lúc này đã khôi phục lại bộ dáng một tiểu cô nương, trong khờ dại lại có một chút ngạo khí, nhắc đến Lãnh Thanh Dục, thanh âm liền trở nên nhanh chóng cao lên.

Lãnh Thanh Dục! Lại là hắn thổi khúc này? Tên tiểu tử đáng ghét thích giả bộ làm trẻ con kia. Cẩm Nương nghe xong không khỏi đã trút giận, đầy ngập chờ mong nhất thời tan thành bọt nước, trên mặt liền hiện ra một tia khinh thường, U Lan không vui vẻ, dịu dàng nói: “Chẳng lẽ thế tẩu không tin sao? Muội muội cho rằng, dưới đời này sợ chỉ có Thanh Dục ca ca thổi Lương Chúc mới là nghe hay nhất.”

Cẩm Nương nghe vật liền giật mình, nâng mắt nhìn U Lan, thấy lúc nàng nói tới Lãnh Thanh Dục, đôi mắt như nước hàm yên thoáng cái liền trở lên cực sáng, giống như mây mù được xua tan gặp được ánh mặt trời, trong nội tâm liền đã hiểu chút ít, tên đáng ghét giả bộ ngây thơ kia khẳng định đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của vị thiên kim tiểu thư của bạch phủ này.

Nhưng mà, không nghĩ tới tiểu tử kia tại âm luật còn biết thổi tiêu, đem khúc này tấu được như khóc như than a, nhưng mà, cái này lại có quan hệ gì với chính mình chứ, Cẩm Nương rất nhanh liền không muốn còn muốn, nàng đi tới đi lui có chút ít khốn đốn, rất muốn ngủ.

Bạch phu nhân cũng nhìn ra nàng tinh thần không quá tốt, liền cười nói: “Một đường phong trần, thế tức chắc là mệt mỏi đi, một lát nữa dùng xong bữa tối rồi đi nghỉ tạm.”

Cẩm Nương đối với săn sóc của Bạch phu nhân rất cảm kích, cười phúc lễ nói: “Đa tạ bá mẫu đã lo lắng.”

Bạch phu nhân đưa nàng đi tới phòng khách dùng cơm trước, Bạch tổng đốc nguyên là muốn đem nam nữ tới tân phân viện mà chiêu đãi, nhưng Lãnh Hoa Đình rất lo lắng cho tiểu thê tử của hắn, vẫn uyển chuyển yêu cầu làm một cái bình phong chia giữa nam và nữ, cùng nhau ăn cơm là được.

Không phải là không tin hộ vệ của phủ nha tổng đốc, chỉ là đoạn đường này nguy hiểm quá nhiều, ngày ấy trong khoang thuyền bảo vệ nghiêm mật như thế, còn có người âm thầm đưa tin đến trong khoang thuyền cho Cẩm Nương, tuy nhiên hôm nay sự thật chứng minh, người nọ xác thực là có hảo ý, nhưng mục đích cuối cùng thế nhưng lại không rõ ràng lắm, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, người nọ vì sao phải trợ giúp bọn họ và không chịu lộ diện?

Bạch tổng đốc cũng nhìn ra được hắn đối với Cẩm Nương coi trọng, liền cũng đáp ứng, hơn nữa, vị thiếu phu nhân này của Giản Thân vương phủ nguyên là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ xuống Giang Nam làm việc, nghe nói cực có tài học vấn, ngay cả Thái tử điện hạ cũng rất tán thưởng đối với nàng, thân phận của nàng, cũng coi là nửa khâm sai.

Cho nên, hắn đặc biệt để cho vợ cùng con gái cùng đi một bàn dùng cơm, để cho nữ nhân cùng Cẩm Nương làm quen, con gái tương lai cũng phải gả cho hào môn, nếu là đến vào trong kinh, có giao hảo tốt đối với con dâu của Giản Thân vương phủ, ngược lại sẽ có nhiều người hơn trợ giúp.

Yến hội thiết lập trong khách sảnh nội viện, Cẩm Nương đi theo Bạch phu nhân cùng Bạch U Lan từ đằng sau đi vào, trông thấy bản thân tướng công đang ngồi ở trong sảnh, một đôi mắt phượng diễm lệ đang ân cần nhìn mình, không khỏi cười ngọt ngào, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, lúc đang muốn vòng vo đến sau tấm bình phong, liền nghe được có người từ ngoài cửa cười nói: “A nha nha, Thanh Dục đã tới chậm, cũng may, chưa bỏ qua bữa cơm tối.”

Cẩm Nương nghe xong vừa quay đầu lại, ánh mắt liền rơi vào trong một đôi mắt sâu như hồ nước, đôi mắt kia tối đen như mực, giống như mang theo một cỗ ma lực muốn đem nàng hút vào, hơn nữa, ánh mắt quá mức phức tạp, giống như vui, tự oán, lại như đau đớn, càng có thật sâu bất đắc dĩ, trầm trọng còn giống như muốn cho người hít thở không thông, cái này… Đây là tên tiểu tử nhìn thấy ở trong phủ thái tử trước kia dương dương tự đắc thích giả bộ ngây thơ sao? Thần sắc sao lại u buồn như thế, còn mang theo nhàn nhạt bi thương?

Nhưng cái này có liên quan gì đến mình? Cẩm Nương lắc đầu, thu hồi tầm mắt của mình, rồi thật sâu nhìn yêu nghiệt tướng công nhà mình, đi thẳng tới sau tấm bình phong.

Nhìn bóng dáng người xinh đẹp cũng sắp bị khối bình phong thêu phong cảnh sơn thủy xinh đẹp vô tình che mất, ánh mắt Lãnh Thanh Dục ảm đạm, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười khổ, thiên tân vạn khổ, chỉ vì nàng ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại, tuy nhiên chỉ là một ánh mắt, nhưng lại khơi ra trong lòng hắn tất cả đắng cay, chẳng qua sao lại giống như uống phải rượu độc thế? Giải được nhất thời, lại làm thành tương tư càng tận xương. Lãnh Thanh Dục a Lãnh Thanh Dục, sao ngươi lại trở nên vô dụng như thế, vì một nữ tử mà trở nên ủy khuất hèn mọn đến thế?

“Thế tử mau mau mời, hạ quan đang nói, thế tử hôm nay du ngoạn đến nơi nào, sao còn chưa có hồi phủ?” Bạch tổng đốc khách khí nói với Lãnh Thanh Dục.

“Thế bá, ngài cũng đừng dùng quan tự xưng, ngài xem, Bạch thế huynh cũng là bạn tốt của Thanh Dục, ngài xưng hô như thế, thật giống như người ngoài.” Lãnh Thanh Dục thu thập tâm tình, cười tự mình ngồi vào chỗ, lại vừa vặn chạm vào ánh mắt sắc bén của Lãnh Hoa Đình, lạnh lùng nhìn qua.

Hắn không khỏi cũng có chút chột dạ, tránh đi ánh mắt của Lãnh Hoa Đình, đưa tay trên bàn lượn vài vòng thở dài: “Các vị thế huynh, Thanh Dục cùng các ngươi đều là người hoàng tộc, cho nên cũng không tính mạo muội a, Hoa Đường huynh cùng nhị vị thế tử đã tới căn cứ, Thanh Dục đối với đống đồng nát sắt vụn kia cũng không có hứng thú, không bằng ở trên đời rong chơi tự tại.”

Lời vừa nói ra, Bạch Thịnh Vũ cùng Lãnh Hoa Đình đều khẽ giật mình, Bạch Thịnh Vũ đang cầm chén rượu nhỏ trong tay, lông mày dựng đứng nhíu lại, cười nói: “Thế tử ngược lại là người tiêu sái, ngươi chính là Hoàng thượng tự mình ủy nhiệm đôn đốc, sao có thể không cùng vài vị đồng liêu cùng nhau đi nhậm chức? Hoàng thượng cũng đã nói, cho các ngươi đôn đốc đi điều tra trước, làm ra phương án cải tạo, chức sử đại nhân sau đó mới theo sau, ngươi hôm nay ngược lại thanh nhàn cùng chúng ta ở chung một chỗ, người hiểu biết, thì cho là thế tử thiếu niên tâm tính vui chơi mà thôi, không biết, còn cho là chúng ta đục khoét nền tảng dùng âm kế, ly gián các người đi?”

Những lời này nói ra rất không khách khí, hơn nữa, ở trong còn ẩn một tầng ý tứ khác, đó chính là, bọn họ không chào đón Lãnh Thanh Dục, cho là hắn đến thám thính tình huống.

Lãnh Thanh Dục nghe xong cũng không để ý, đây là chuyện tình hắn đã sớm đoán trước, câu ra một vòng cười khổ, nghiêng mắt nhìn Bạch Thịnh Vũ nói: “Thế huynh đừng vội, lời Thanh Dục còn chưa nói xong, Thanh Dục sở dĩ lưu ở chỗ này, bất quá là nghĩ ở trong thành Giang Hoa du sơn ngoạn thủy mà thôi, cái phương án kia, cùng Thanh Dục không quan hệ, Thanh Dục đã nói cùng Hoa Đường huynh, ta chỉ có cái danh, không gánh trách nhiện giám sát, không gánh chuyện cải tạo, Thanh Dục ngày hôm trước cũng xem qua những thứ trong căn cứ, căn bản chính là thấy những điều chưa hề thấy, nghe những thứ chưa từng nghe, nhìn cái mớ hỏng hóc kia, xem cũng đều không hiểu, làm sao mà cải tạo, đây không phải là tự tìm khổ sao? Thanh Dục từ trước đến nay là người thức thời, tự hiểu rõ cân lượng của mình, không hiểu mà giả bộ hiểu.”

Lãnh Hoa Đình nghe được lời của hắn ngược lại nói rất thẳng thắn thành khẩn, nhất thời ấn tượng đối với hắn tốt hơn rất nhiều, liền cũng bưng chén, nhấc lên hướng hắn nói: “Thanh Dục huynh, đêm nay không nói chuyện công sự, uống rượu.”

Lãnh Thanh Dục trong nội tâm chua xót, đưa lên chén nhất kính, chính mình trước ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Bạch Thịnh Vũ thấy Lãnh Hoa Đình như thế, hắn tất nhiên là vui vẻ nhìn, cũng thản nhiên cười, nâng chén mời rượu, Thanh Dục lại là uống một hơi cạn sạch.

Lại nói Bạch U Lan, nghe nói được cùng nam khách chung sảnh dùng cơm, trong nội tâm liền thẳng phạm nói thầm, đã nghĩ lại nhìn vài lần này nam tử mỹ đến mức tận cùng, trong đáy lòng cũng mong ngóng người kia sẽ kịp thời chạy đến, ngày bình thường bởi vì cấp bậc lễ nghĩa, muốn gặp người nọ một mặt thật sự rất khó, từ sau khi hắn đi vào, liền rất ít tiến vào trong viện, chính mình lại bị mẫu thân nhìn chặt, muốn chạy tới tiền viện cũng không được, hôm nay là cơ hội để có thể cách bình phong nhìn hắn nhiều hơn mới tốt.

Trời xui khiến, lúc nàng đang nghĩ ngợi, thì hắn đã tới rồi, chỉ là… Ánh mắt vì sao u buồn như vậy? Hơn nữa, hắn đang nhìn ai? Theo tầm mắt nhìn lại, thình lình nhìn thấy, ánh mắt chuyên chú như vậy lại đang đặt ở trên người thế tẩu bên cạnh mình cái này cũng thật bất ngờ, trong nội tâm không khỏi nổi lên một trận ghen tuông, dựa vào cái gì a, nàng muốn tướng mạo cũng không có tướng mạo, muốn thân thế, nghe nói cũng chỉ là một thứ nữ, vì sao trong mắt nam tử ưu tú như vậy đều chỉ có nàng?

Chính mình mặc dù không thể nói khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là đại mỹ nữ nổi danh a, cả thành Giang Hoa, có thể vượt qua mình, cũng không có mấy người, vì cái gì? Lại không có một người chịu nhìn mình nhiều hơn một chút?

Nàng càng nghĩ càng giận, nhịn không được liền giẫm mạnh một cước, nổi giận đùng đùng đi vào trong bình phong, rồi lại không nỡ, quay đầu lại liếc mắt nhìn, liền thấy được bên môi người kia là nụ cười khổ, chướng mắt như vậy, làm cho nàng cảm thấy đau lòng, rõ ràng ngày hôm trước lúc đến, vẫn là vẻ mặt sáng lạn cùng nụ cười ấm áp, hôm nay lại thay đổi giống như người khác, hắn… Người trong lòng hắn, không phải là nữ tử đã gả cho người khác này chứ?

“Thế tẩu, ngươi cùng Thanh Dục thế tử có quen biết sao?” Nàng nhịn không được dò xét hỏi tới.

Cẩm Nương lúc trước liền nhìn ra Bạch tiểu thư đối với Lãnh Thanh Dục có ý tứ, lúc này nàng vừa hỏi, trong nội tâm ngược lại tỉnh ngủ chút ít, cái tên tiểu tử kia, không có việc gì lại nhìn mình chằm chằm làm cái gì? Lần trước lúc ở trong phủ thái tử, đem chính mình trêu cợt còn chưa đủ sao? Giờ lại muốn đùa giỡn hoa chiêu gì?

Nghĩ như thế, nàng liền lạnh lùng trả lời: “Không coi là quen biết, chỉ là gặp qua một hai lần mà thôi.” Nói xong, lực chú ý đã bị mỹ thực trên bàn hấp dẫn lấy, nhìn xem sắc hương đều đủ cả, nước miếng của nàng đều nhanh muốn chảy ra.

“Chỉ gặp mặt qua một hai lần?” U Lan thật sự không quá tin tưởng, nữ tử bình thường như thế, người nọ chỉ thấy qua một hai mặt liền khuynh tâm, vậy cũng quá khó tin, trên người nàng có cái ma lực gì sao?

“Ta còn tưởng rằng các ngươi là quen nhau từ bé, các ngươi đều lớn lên ở trong kinh thành, không giống ta, lớn lên ở chỗ nhỏ bé này, chưa từng gặp mặt, thế tẩu ở trong phủ, từ nay về sau nên chỉ giáo ta nhiều hơn.” U Lan thật sự rất muốn ở trên người Cẩm Nương dò xét, xem nàng đến tột cùng có chỗ nào hơn người.

“A, muội muội khách khí, chị dâu ta ngoại trừ ăn, chính là ngủ, gì cũng đều không hiểu, như thế nào dạy ngươi?” Cẩm Nương nghe vậy liền tùy ý nói, Bạch tiểu thư này nhìn cũng không phải là người dễ đối phó, rõ ràng vẻ mặt thanh cao, mà muốn giả bộ khiêm tốn, loại tính nết này không nên đắc tội, mình bất quá ở nhờ mấy đêm thôi, không đáng cùng nàng nổi lên xung đột.

Bạch phu nhân nghe xong lời của nàng thì lại sẵng giọng: “Thế tức quá khiêm nhường, ta có nghe nói, ngươi cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa, còn làm cho hoàng hậu nương nương cùng thái tử phi điện hạ một bản đều trần, rất biết xử lý công việc trị gia, là kiêu ngạo của nữ nhân.”

Cẩm Nương nghe vậy liền liên tục khiêm tốn vài câu.

Xong một bữa cơm, Cẩm Nương liền nhanh chóng trở về tiểu viện Bạch phu nhân an bài cho nàng, Tứ Nhi cùng Phong nhi cũng đều ở trong một đầu viện, thuận tiện cho việc chăm sóc nàng.

Nha hoàn bà tử Bạch phủ ngược lại cực kỳ ân cần, sớm đã giúp Cẩm Nương chuẩn bị tốt nước ấm, Cẩm Nương cũng bất chấp quá nhiều, tắm rửa xong liền lên giường ngủ.

Trương ma ma nhìn nàng lại càng phát ra cao hứng, tiến đến bên tai Tứ Nhi nói vài thứ: “Ta xem, các ngươi có thể chuẩn bị làm một ít y phục.”

Tứ Nhi cùng Phong nhi nghe vậy nhãn tình sáng lên, nhất thời vui vô cùng, chỉ có Thanh Ngọc, mặt không biểu tình, trong ánh mắt nhưng lại hiện lên một tia lo lắng.

Cẩm Nương trở về phòng ngủ, mà Lãnh Hoa Đình lại chờ ăn xong đi ra, liền cùng Bạch Thịnh Vũ cùng Lãnh Khiêm mấy người đi đến thư phòng của Bạch tổng đốc, mấy người bọn họ thương nghị, việc Lãnh Vinh sợ là liên lụy quá lớn, hẳn là để cho Hoàng thượng tự mình thẩm vấn xử trí là tốt nhất, hơn nữa, hôm nay nhị lão gia rõ ràng cho thấy thoát không khỏi liên quan, nhưng nếu như hắn biết Lãnh Vinh sa lưới, hắn tất nhiên sẽ lẩn trốn.

Bạch tổng đốc cũng hiểu được hắn nói rất đúng, chỉ là trong nội tâm vẫn là cảm thấy có rất nhiều điểm nghi ngờ, liền ngưng mi nói: “Lãnh đại nhân cũng là hoàng thân quốc thích, ở kinh thành địa vị rất cao, dù thế nào cũng khó mà tin được, hắn làm chuyện thông đồng với địch phản quốc. Nếu như việc này là thật, có thể ảnh hưởng đến Giản Thân vương phủ của ngươi hay không? Phải biết rằng, thông đồng với địch phản quốc là tội lớn xét nhà diệt tộc.”

Lãnh Hoa Đình nghe vậy không khỏi nở nụ cười, chế nhạo nói: “Điểm ấy thế bá ngược lại không cần lo lắng, Hoàng thượng tuyệt sẽ không để cho Giản Thân vương phủ xét nhà diệt tộc, nhà ai không có một hai kẻ bại hoại, nhiều nhất là nhà hắn sẽ bị diệt, bất quá, đối với điểm này tiểu chất cũng là rất khó hiểu, thật không biết nhị thúc hắn có ý đồ gì?”

Lập tức, mấy người thương định tốt, do tổng đốc đại nhân phái người đắc lực nhất đại doanh Giang Nam áp tải Lãnh Vinh hồi kinh, trên đường nhất định phải nghiêm mật trông coi, vừa muốn phòng ngừa Lãnh Vinh tự sát, vừa muốn phòng bị có người đến cứu tù.

Việc này làm tốt sau, Lãnh Hoa Đình cùng Bạch Thịnh Vũ liền rời đi, chợt nghe có người báo lại, nói thế tử Lãnh Hoa Đường Giản Thân vương đến tìm hiểu, Bạch tổng đốc nghe vậy kinh ngạc một hồi, quay đầu lại nhìn Lãnh Hoa Đình, giống như cười mà không phải cười nói: “Vị huynh trưởng này của ngươi tâm tư thật là nặng, đã là thân huynh đệ, làm gì cá cùng hùng chưởng đều muốn cướp đi, cho huynh đệ lưu một điểm cũng không được sao?”

Lãnh Hoa Đình không nghĩ tổng đốc đại nhân ở lâu trong quan trường lại cũng có thể nói trắng ra lời bình như thế, không khỏi ha ha cười, trong nội tâm cũng hiểu được, hắn ình thấy lòng dạ cùng lập trường của hắn, xem ra, vị tổng đốc đại nhân này cũng là người cực kỳ khôn khéo, ở trong kinh thành, sợ là có không ít tai mắt, đối với việc trong kinh dò xét cực kỳ tinh tường a.

Ở giửa vương công đại thần, mặc kệ địa vị cùng thân phận như thế nào, có thể được hoàng thượng cùng thái tử tin một bề, đó mới là người có tiền đồ vô lượng, dùng biểu hiện của Lãnh Hoa Đình ngày ấy trong điện, rất nhiều người đều tinh tường địa vị của hắn ở trong lòng của hoàng thượng, cho nên, Bạch tổng đốc mới có thể vứt bỏ thế tử Giản Thân vương phủ mà bảo hộ Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình nghe không nói gì thêm, chỉ là cảm kích nhìn tổng đốc một cái, Bạch tổng đốc trong nội tâm liền hiểu căn nguyên, cũng không cấm kỵ, phất tay làm cho người ta đưa Lãnh Hoa Đường mời vào.

Lãnh Hoa Đường một thân phong trần vội vàng đi tới, trên mặt còn có chút mệt mỏi, xem ra, đoạn đường này hắn đi rất gấp, vừa vào cửa, nhìn thấy Lãnh Hoa Đình cùng Bạch Thịnh Vũ mấy người đều đang ngồi ở đây, không khỏi trố mắt vài giây, lập tức trên mặt lại dẫn theo nụ cười ôn nhuận ưu nhã: “Nguyên lai tiểu Đình đã đến, đại ca còn đang lo lắng ngươi ở trên đường gặp chuyện không may?”

Từng thấy qua không biết xấu hổ, chưa thấy qua kẻ không biết xấu hổ như vậy, một bộ dạng từ bi giả bộ mèo khóc chuột, nếu người không biết, hắn có khả năng là người mưu sát chính mình. Lãnh Hoa Đình ngay cả một cái mỉm cười đều không có, nhìn cũng lười liếc hắn một cái, chỉ coi như đó là một con ruồi bay qua, thần sắc cực kỳ đạm mạc.

Trước mặt Bạch tổng đốc bị hắn coi thường như thế, trên mặt Lãnh Hoa Đường cũng không dễ nhìn, rồi lại giả bộ như rộng lượng, bộ dạng không cùng hắn chấp nhặt, trên mặt nụ cười không thay đổi, nói với Bạch tổng đốc: “Tiểu Đình từ nhỏ tùy hứng, nếu có chỗ thất lễ, còn thỉnh đại nhân thứ lỗi.” Biết rõ Hoa Đình chỉ đối với hắn vô lễ, hắn càng muốn giả bộ rộng lượng phản hướng tổng đốc cầu tình, điều này làm cho Lãnh Hoa Đình nghe xong khóe miệng rút rút, khó chịu nâng mắt nhìn Lãnh Hoa Đường, ánh mắt kia lại hàm chứa chán ghét vô cùng, Lãnh Hoa Đường bị hắn nhìn như vậy, trên mặt rốt cục có điểm không nhịn được, lẩm bẩm nói: “Tiểu Đình, ngươi thì không thể đối với đại ca tốt một chút sao?”

Bạch tổng đốc cảm giác hai huynh đệ này sắp ầm ĩ lên, dù sao cũng là quý phủ của hắn, xảy ra chuyện cũng không tốt, nên vội vàng hoà giải, mở lời nói: “Thế tử suốt đêm đến đây, trong căn cứ xảy ra chuyện gì sao?”

Lãnh Hoa Đường trên mặt liền lộ ra vẻ làm khó, mày nhíu lại càng sâu, bất đắc dĩ nói: “Phụ vương tại quý phủ đột nhiên bị bệnh, Hoa Đường mới đến, đối với chuyện tình trong căn cứ lại dốt đặc cán mai, không người dẫn đầu, vừa mới tiếp nhận, còn thật không hiểu bắt đầu làm từ đâu, hôm qua mới sửa động cơ canh cửi tốt, hôm nay máy dệt lại hỏng, dù như thế nào cũng không hoạt động, mấy lão sư nhiều năm ở đó cũng tìm không thấy nguyên nhân, nghe nói năm đó, vị kỳ nhân tạo nên căn cứ kia đã từng truyền ấy đệ tử kế tiếp, đối với nhà máy cơ giới này chỉ hiểu sơ một hai, sau đó người nọ sớm liền rời đi căn cứ, hậu nhân cũng không biết ngụ tại nơi nào, Hoa Đường muốn mời thế bá hỗ trợ tra tìm một phen.”

Bạch tổng đốc nghe xong liền thật đáng tiếc thở dài một cái nói: “Xác thực là có một người như vậy, phụ vương ngươi cũng đã từng tìm qua, tìm nhiều năm vẫn không tìm được, ngươi lần này mới tới, sợ là không biết việc này, người nọ một là đã rời căn cứ nhiều năm, hiện còn sống hay không cũng không biết, cho dù còn sống, có truyền cho hậu đại, càng không biết, thế chất lần này sợ là phải thất vọng.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong quả nhiên rất thất vọng, không khỏi xin giúp đỡ nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình cau mày trợn mắt trắng đối với hắn, cảm thấy mình cùng hắn ở chung tiếp tục, tất nhiên ức chế không chịu nổi muốn nổi giận, không bằng nhanh chút ít rời đi mới là chính xác.

Hắn đưa tay ôm quyền nói với Bạch tổng đốc: “Thế bá, Hoa Đình hôm nay mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước. Cáo từ.”

Bạch tổng đốc cũng biết bọn họ huynh đệ không hợp, liền cười cười đồng ý, Bạch Thịnh Vũ cũng cùng Bạch tổng đốc hành lễ cáo từ, rồi thi lễ một cái với Lãnh Hoa Đường, nhưng lại giống như cười mà không phải cười nói: “Nhị tỷ phu, kỳ thật, các ngươi nếu là không giải quyết được, ngược lại nên rời khỏi sớm, vì căn cứ dừng việc một ngày, chính là một tổn thất lớn đối với triều đình đó, nếu các ngươi vẫn chiếm không buông, tứ muội phu cũng sẽ không tiến vào căn cứ, ai nha, ngươi nha, ai cũng không thể nào là toàn tài, nhị tỷ phu không hiểu cơ giới cũng không phải là kém cỏi, chỉ cần tự mình hiểu lấy là được, tiểu đệ lắm miệng, cáo từ, cáo từ.”

Nói xong khóe miệng mang cười, ở trước mặt Lãnh Hoa Đường đẩy Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài.

Lãnh Hoa Đường tức giận đến khóe miệng mím chặt, lại không tốt phát tác, chỉ là một xoay người, đè lại xe lăn của Lãnh Hoa Đình, vội vàng nói: “Tiểu Đình, ta và ngươi là huynh đệ, bất kể là ngươi hay là ta giải quyết tốt việc căn cứ, đều là công tích của Giản Thân vương phủ, vì sao huynh đệ không đồng lòng, cùng ở một chỗ cố gắng, đem việc này làm tốt, đại ca cam đoan, nếu như chữa tốt cho căn cứ, ta quyết không sẽ cùng ngươi tranh đoạt Mặc Ngọc, liền để cho ngươi chưởng quản nó, ngươi… Sớm đi căn cứ, nghĩ biện pháp, để cho xưởng kéo sợi này sớm ngày khôi phục bình thường a, vừa rồi tam muội phu cũng nói, dừng làm việc một ngày, đối với triều đình là một tổn thất lớn, hơn nữa xưởng kéo sợi nếu không tốt, sợi tơ sử dụng hết, thì máy dệt cũng chỉ có thể dừng lại, như vậy tổn thất sẽ càng lớn hơn.” Ngữ khí đều vì ích lợi quốc gia mà buông tha cho ân oán cá nhân, trong giọng nói trầm trọng lại dẫn theo một tia rất nuối tiếc, tựa hồ hắn nguyên bản là một vị ý chí rộng lớn, thần tử tốt lo quốc lo dân.

Lãnh Hoa Đình nghe xong lại lật một cái liếc mắt, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai, cau mày nói với hắn: “Hoàng thượng đã hạ chỉ nói rõ, cho vài vị thế tử gia các ngươi đi đầu có thể xem xét, động thủ cải tạo cơ giới, đây chính là vinh sủng lớn lao, đem tiên cơ đưa hết cho các ngươi, ngươi nếu không làm được, thì như tam tỷ phu nói, sớm ngày rời khỏi, làm gì nhùng nhằng chiếm hầm cầu dù không đi đại tiện, hôm nay đã là vì nước suy nghĩ như thế, hẳn là nên sớm rời khỏi mới đúng.” Nói xong, lại sẵng giọng nhìn thoáng qua Lãnh Hoa Đường vẫn cầm chặt xe lăn của mình, ghét bỏ: “Buông ra, mấy ngày nay bị người luân phiên đuổi giết, thật vất vả mới nghỉ ngơi một chút, ngươi cũng đừng lại đến phiền ta, ta muốn đi nghỉ ngơi.”

Lãnh Hoa Đường nghe được trì trệ, tựa hồ rất là khiếp sợ, ân cần mà hỏi thăm: “Tiểu Đình bị người luân phiên đuổi giết? Này… Vậy ngươi có bị thương không? Là ác đồ nào có can đảm như thế, dám ám sát mệnh quan triều đình, không muốn sống nữa sao?”

Lãnh Hoa Đình thật sự bị hắn làm chán ghét đến cực điểm, giương mắt mỉa mai nhìn hắn một cái, miễn cưỡng nói: “Ngươi không biết sao? Ta còn tưởng rằng, các ngươi cũng đồng dạng bị người đuổi giết, xem ra, vận khí không tốt luôn là ta a.” Nói xong quay đầu lại trừng mắt nhìn Bạch Thịnh Vũ nói: “Tam tỷ phu như thế nào cũng chậm chạp như vậy, nhanh chút đi.”

Bạch Thịnh Vũ nghe xong không khỏi ha ha cười, đắc ý liếc nhìn Lãnh Hoa Đường, đẩy xe lăn ra cửa.

Trở lại trong phòng, Cẩm Nương sớm đã ngủ, sau khi Phong nhi hầu hạ hắn rửa mặt, liền nhu thuận lui đi ra ngoài, Lãnh Hoa Đình từ xe lăn đứng lên, đi đến bên giường, yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Nương ngủ đến đỏ bừng, cúi người ở trên trán nàng hôn một cái, trong nội tâm mắng: “Tiểu nữ tử không có lương tâm, cũng không chịu chờ mình đã nằm ngủ.”

Bất quá, trong đầu lại là không yên, trước đây cho dù muộn thế nào, Cẩm Nương cũng sẽ chờ hắn để cùng đi ngủ, mấy ngày nay tới giờ, cũng không biết là đường xá quá mệt nhọc hay là thật bị bệnh gì, luôn mơ mơ màng màng thích ngủ, ngày mai nhất định phải mời đại phu bắt mạch cho nàng.

Lãnh Hoa Đường đợi Lãnh Hoa Đình vừa đi, sắc mặt liền trở nên trầm trọng, hắn ngồi đối diện với Bạch tổng đốc, nói với Bạch tổng đốc: “Hoa Đường nghe nói tiểu Đình luân phiên bị đuổi giết, thật có chuyện này sao?”

Ánh mắt của hắn ân cần lộ ra u buồn, tựa hồ dáng vẻ thật sự lo lắng.

Bạch tổng đốc nghe vậy lông mày nhảy hai nhịp, cười nhạt nói: “Việc này đương nhiên là thật sự, hôm nay nếu không phải bản quan tự mình đến cứu, đệ đệ của ngươi sợ là đã bị người độc thủ.” Dù sao việc này cũng vỡ lở ra, một cuộc chiến đấu lớn như vậy, miệng dân chúng có giam cũng không đóng lại được, Lãnh Hoa Đường sớm muộn cũng sẽ biết.

Lãnh Hoa Đường nghe xong tức giận đến tiện tay vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Quá ghê tởm, sao có thể như vậy, thích khách quá mức càn rỡ.”

Hít sâu một hơi, lại hỏi: “Có bắt được người sống? Đối với thích khách mưu sát đệ đệ của ta, Hoa Đường thật muốn đưa hắn tươi sống chết.”

Bạch tổng đốc nghe xong lông mày lại là nhảy dựng, giống như cười mà không phải cười nhìn Lãnh Hoa Đường nói: “Thế tử hôm nay đến mục đích là vì điều này sao?”

Lời này nói ra Lãnh Hoa Đường trên mặt biến đổi, trong mắt lửa giận càng tăng lên, đang muốn phát giận, Bạch tổng đốc lại nói: “Thế tử quả nhiên là tay chân tình thâm, lại là người rộng lượng, đối với Hoa Đình thiệt tình quan ái, bản quan thấy cũng cảm thấy vui mừng cho Vương Gia a.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong sắc mặt lúc này mới trì hoãn một ít, lại vẫn là cau mày, thở dài nói với Bạch tổng đốc: “Tiểu Đình từ khi còn bé sau khi bị quái bệnh, tính tình cũng có chút cổ quái, hỉ nộ vô thường, hắn là đệ đệ duy nhất của ta, đương nhiên ta phải quan tâm hắn, Hoa Đường không có tâm trạng, vừa nghe tiểu Đình bị người đuổi giết, liền sinh lòng tức giận, ngược lại xông tới chỗ đại nhân, đắc tội, đắc tội, không biết đại nhân đã thẩm vấn thích khách, có tìm ra thủ phạm thật phía sau màn này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.