Thứ Nữ

Chương 133



“Tiểu Đình, ngươi khuyên nhủ đệ muội a, không thể quá tùy hứng được, triều đình không cho phép bất cứ thần tử nào lập tư binh (quân đội riêng), loại hình này tuyệt đối không thể mở ra, bằng không thì an nguy của hoàng gia sẽ bị uy hiếp.” Thái tử mặt âm trầm, nghiêm túc nói với Lãnh Hoa Đình.
“Điện hạ, ngài là không tin sự trung thành của Giản thân vương phủ ta đối với triều đình, đối với hoàng thượng, hay là, không tin hoàng thượng có năng lực thống ngự thiên hạ thần tử? Chỉ là hai ngàn tư binh đã có thể có tác dụng uy hiếp đối với triều đình Đại Cẩm ư? Chút ít kia mà triều đình Đaị Cẩm cũng không chịu nổi, lời này nếu là rơi vào tai Tây Lương, chỉ sợ sẽ lại để cho người Tây Lương nhạo báng đi, ngài… ngay cả điểm này cũng không có lòng tin đối với thần tử sao?” Cẩm Nương sâu kín, không đợi Lãnh Hoa Đình mở miệng, đồng thời nàng cũng biết lời nói của mình đối với thái tử rất bất kính, càng sẽ làm thái tử tức giận, nhưng là, giống như thái tử nói, đó là một mấu chốt, thừa dịp chính mình có tư cách thương lượng mặc cả, một lần liền tranh thủ đòi được điều kiện, lần sau muốn cùng hoàng thất thảo luận ngã giá, vậy cơ hồ chỉ là si tâm vọng tưởng.
Nhất là sau khi căn cứ đi vào quỹ đạo thì càng không thể nào, nếu thật mở trụ sở mới gì đấy, không chừng cái sự tình qua cầu rút ván kia lại sẽ phát sinh lần nữa, nàng không bao giờ muốn bị như mấy ngày trước đây nữa, bị người khi dễ, năm lần bảy lượt bị người ám sát, như một con cừu non đợi chờ làm thịt, nhát gan bất lực, cả đời này nàng không bao giờ muốn thấy những người hầu trung thành với nàng như Tú Cô, Thanh Ngọc bởi vì cứu nàng mà ngã vào ngực nàng nữa.
“Ngươi… Lớn mật!” Thái tử quả nhiên bị lời của Cẩm Nương chọc giận, quát lớn.
“Điện hạ, ngài dọa nương tử của thần rồi, điều kiện đàm phán chính là chuyện ngươi tình ta nguyện, nếu ngài không nguyện ý thảo luận, hiện giờ có thể không nói, thần cũng không có mời ngài tới, nơi này chính là phòng ngủ của vợ thần, vợ thần lúc trước bị kinh hãi còn chưa hết đấy.” Lãnh Hoa Đình nhíu lại đôi mi thanh tú nói ra, cũng không nhìn sắc mặt thái tử đang tăm tối cỡ nào, không chút nào bận tâm mà đẩy xe lăn đến bên giường, ôn nhu nói: “Nương tử, điện hạ chỉ là nhất thời tức giận, nàng không phải sợ a, đừng sợ, không có chuyện gì nữa.”
Thái tử thiếu chút nữa bị giọng điệu này của Lãnh Hoa Đình làm tức chết, Tôn Cẩm Nương ngay cả những lời như lập tư binh mà cũng dám nói, có thể bị mình hét lớn một tiếng mà hù sợ sao? Hắn trừng đôi mắt tuấn mỹ sáng sủa, hung hăng nhìn Lãnh Hoa Đình, còn đổi thành biện pháp đuổi mình đi, nói cái gì mà không có mời mình tới… Thật sự là, đã lớn như vậy cũng chưa bao giờ bị người vô lễ và không chừa mặt mũi đến thế, nhưng mà, tiểu tử này lại là một bộ dạng hồn nhiên vô tội, khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp mang theo phấn hồng mị sắc, Tiểu Đình như thế này lại khiến cho thái tử nghĩ tới khi còn bé, nam hài kia nhu thuận khả ái mặc quần áo của nữ hài tử, đi theo phía sau mình nắm góc áo gọi thái tử ca ca, lại nhìn thân hình hắn ngồi ở xe lăn, không khỏi hơi cảm thấy lòng chua xót, nhất thời lại không nỡ quát tháo hắn, thật sự nghĩ muốn phất tay áo đi ra ngoài a, nhưng mà, đều đàm phán đến nước này rồi, thời gian lúc này lại gấp gáp, Tôn Cẩm Nương cứ trì hoãn kéo dài, thương đội liền không cách nào xuống biển đúng hạn, hoặc là, đơn đặt hàng không cách nào chuẩn bị đầy đủ hàng hóa, hai điểm này đối với danh dự thương đội của Đại Cẩm sẽ tổn hại…
“Điện hạ, kỳ thật việc này cũng không khó, nhiều nhất là Giản thân vương phủ đặt tư binh lệ thuộc danh nghĩa của ngài thôi, ngài còn có thể phái tướng lãnh đến trong đám người tư binh của Giản thân vương, như thế ngài cũng có thể trực tiếp nắm giữ động thái tư binh, nếu Giản thân vương phủ có cái gì gió thổi cỏ lay, tình huống bất lợi đối với triều đình cùng hoàng thất, không phải là ngài lập tức sẽ biết sao? Nếu những đại thần khác còn muốn công kích quấy nhiễu, ngài đại khái có thể nói, đây chính là ngài phái tới bảo hộ Giản thân vương phủ thì được rồi.” Cẩm Nương xuyên qua màn lụa đối với thái tử dịu dàng nói, nàng cố ý dùng ngữ khí gần như ngây thơ thường ngày giải thích một phen, chính là để giảm bớt sự cảnh giác của thái tử, để cho thái tử lưu lại ấn tượng với mình bất quá là cái nữ tử biết chút ít kĩ xảo, cũng không có dã tâm gì, càng không hiểu cái gì mưu tính chính trị, làm cái này bất quá là vì sự an toàn của bản thân mà thôi.
Cẩm Nương như vậy cũng là nhượng bộ rất lớn rồi, đã đem quyền hai ngàn quân đội kia giao cho thái tử, lại cho phép thái tử trộn lẫn người vào bên trong tư binh, cũng chính là tương đương việc đem một nửa quyền kiểm soát quân đội cho thái tử. Lo lắng của thái tử ngược lại là có thể giải quyết dễ dàng rồi, hơn nữa, cũng đẩy thái tử vào thế tiến thoái lưỡng nan cùng tình cảnh lúng túng, thái tử nghe xong thở dài một hơn, trầm ngâm chốc lát nói: “Tốt, chuyện này, ta đáp ứng các ngươi. Đệ muội ah, ta đã vì các ngươi phá lệ rất nhiều rồi, cho tới bây giờ chưa từng có thần tử nào dám can đảm trước mặt ta đặt điều kiện quá mức như thế, như vậy tâm tình ngươi cũng có thể sảng khoái nhiều hơn a, ta đi lúc này, hi vọng bệnh tình của ngươi mau sớm có chuyển biến tốt đẹp.”
Thái tử là nghiến răng nghiến lợi mà nói hết những lời này, quả thật chưa từng có ăn nghẹn qua như thế, cũng chưa từng thấy nữ tử nào vừa khó dây dưa vừa to gan như thế, điều kiện đàm phán xong, thái tử cảm giác sau lưng đổ đầy mồ hôi rồi, nói xong mấy câu đó, thái tử mới quay người lại, bước nhanh đi ra ngoài.
“Đa tạ thái tử ca ca thành toàn!” Bước chân vừa muốn bước ra cửa, nghe được phía sau Lãnh Hoa Đình chân thành mà nói một câu.
Thái tử thân thể hơi cứng lại, trong lòng dâng lên một dòng nước tình cảm ấm áp, ấm ức vừa mới nghẹn đấy theo một câu thái tử ca ca này lập tức tiêu tán không ít, “Cố gắng tìm cách chữa khỏi bệnh của ngươi a, thái tử ca ca vẫn muốn nhìn Tiểu Đình đứng lên đấy.” Thái tử không quay đầu lại, thanh âm hơi có chút sầu não khi nói ra, vừa nhấc chân liền đi nhanh ra ngoài.
Lãnh Hoa Đình kinh ngạc nhìn bóng lưng biến mất ở cửa ra vào, con mắt hơi có chút chua xót, một cái bàn tay nhỏ bé mềm mại ôn hòa lại tiến vào lòng bàn tay của hắn, nắm lấy tay hắn, “Tướng công a, thời điểm nào chàng mới bằng lòng đứng lên a, chẳng lẽ chàng muốn ngồi tại xe lăn ôm bảo bảo của chúng ta sao?” giọng nói mềm mại ôn nhu của Cẩm Nương như tiến vào trong lòng của hắn, vừa quay đầu lại, đã gặp cái đầu nhỏ của nàng giữa giường chui ra, đang nghiêng nghiêng xụ mặt nhìn mình, không khỏi buồn cười mà cốc đầu nàng nói: “Như thế nào, ghét bỏ ta rồi hả?”
Cẩm Nương nghe được lông mày nhíu lại, cái thằng nhãi này lại dùng cái câu này, mỗi lần nói chuyện này hắn sẽ lôi câu này ra, nàng bĩu môi nói: “Ghét bỏ thì đã sao, ghét bỏ thì chàng vẫn ngang bướng không đổi. Tướng công a, chàng không thể chỉ cho ta xem bộ mặt yêu nghiệt của chàng, ta muốn thấy một yêu nghiệt hoàn mỹ, ta cùng chàng vai kề vai đi ra gặp người ta, ta muốn tất cả mọi người phải hâm mộ ghen ghét ta có tướng công đẹp nhất thiên hạ anh tuấn nhất thiên hạ.”
Lãnh Hoa Đình lần đầu tiên nghe một tràng như thế từ miệng Cẩm Nương, hắn cũng không nghĩ tới một nữ tử bình tĩnh ôn hoà hiền hậu như Cẩm Nương cũng sẽ có mặt thích hư vinh này, bất quá, ai không muốn mình có thể trở thành niềm tự hào trong lòng người yêu, khóe miệng của hắn nhếch lên một vòng cười tà, thoáng một phát liền đứng lên khỏi xe lăn, đưa tay vòng ra đem Cẩm Nương từ trên giường ôm xuống, đi nhanh ra phía cửa.
Cẩm Nương bất quá là nói đùa, cố ý nói trêu chọc hắn, nàng tự nhiên biết rõ lý do hắn không chịu đứng lên trước mặt người ngoài, cái cảm giác muốn cùng hắn sánh vai mà đứng tại trước mặt mọi người bất quá là một giấc mộng trong lòng nàng, một cái nguyện vọng tốt đẹp mà thôi, nàng cũng hiểu rõ, bây giờ không phải là lúc hắn đứng dậy, nên mới ăn vạ làm nũng, trêu chọc hắn mà thôi, cái thằng nhãi này lại tưởng là thật a…
“Tướng công, không được a, không nên cứ đi ra ngoài như vậy, để cho người ta nhìn thấy cũng không hay.” Cẩm Nương bối rối kêu lên.
“A, là sợ xấu hổ sao? Ta đây thả nương tử xuống, để nương tử tự mình cùng ta đi ra ngoài nhé.” Lãnh Hoa Đình quả thật thả Cẩm Nương xuống, cầm tay của nàng đi ra ngoài.
Cẩm Nương gấp rút kéo hắn vào trong phòng, lớn tiếng nói: “Không được, chàng không thể đứng lên a, nếu để cho bọn hắn biết rõ chân của chàng tốt rồi, không chừng sẽ càng điên cuồng, đại ca chắc chắn sẽ sợ chàng đoạt thế tử vị, mà Nhị thúc nhất định sẽ làm ra cái chuyện cùng đường gì đó, ngay cả thái tử cùng Hoàng Thượng… Sợ cũng sẽ không là thật tâm hi vọng chàng có thể đứng lên, chàng tàn tật yếu kém, bọn hắn mới cảm thấy khống chế được chúng ta tốt hơn.”
Lãnh Hoa Đình nghe được cười một tiếng, con mắt nghiêng qua liếc nhìn nàng, cố ý nhíu mày nói, “Như thế nào, không phải nương tử ghét bỏ ta tàn tật sao? Nương tử mới vừa rồi không phải nói, ta không đủ hoàn mỹ sao? Nàng không muốn cầm tay ta đi ra ngoài, lại để cho nữ tử thiên hạ đều hâm mộ ghen tỵ với nàng sao?”
“Không được, không được, ta cho tới bây giờ đều không có ghét bỏ qua tướng công đâu nha, không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần chàng thích, chàng muốn ngồi xe lăn bao lâu đều được, ta sẽ một mực ở sau lưng chàng phụ giúp chàng đẩy, chàng không cần đứng lên, nữ tử thiên hạ đã hâm mộ ghen tỵ với ta rồi, không hoàn mỹ có cái tốt của không hoàn mỹ, đó chính là vẻ đẹp của sự không hoàn mỹ nha, hơn nữa, đóng cửa lại, chàng chỉ đứng lên ột mình ta xem thôi, thiên hạ này chỉ có ta một người có thể chứng kiến phong độ tư thái khi đứng lên của đệ nhất mỹ nam tử Đại Cẩm, ai có thể có may mắn như ta vậy ah.” Cẩm Nương vội vàng nói một hồi những lời hữu ích, dụ dỗ hắn đi vào trong phòng, trực tiếp đẩy hắn về hướng xe lăn.
Lãnh Hoa Đình vốn cũng chỉ là hù dọa nàng, trêu chọc nàng, nhưng một câu nàng nói là sẽ một mực ở phía sau hắn phụ giúp hắn, làm cho hắn nghe đến tim ngừng lại, đúng vậy a, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy mình, liền biết rõ mình là một kẻ tàn phế, nhưng trong mắt nàng cho tới bây giờ tựu không thấy được thông cảm cùng thương hại, càng không thấy được xem thường cùng khinh thị, tiểu nương tử của hắn một mực chân tâm thật ý mà đối đãi, tập trung tinh thần mà che chở hắn, kể từ lúc gả vào cửa, lúc hạ kiệu, tính tình nàng bướng bỉnh không chịu để cho Lãnh Hoa Đường dắt tay hạ kiệu, đến khi không chịu cùng người khác bái đường, hắn liền bị nàng cảm động sâu sắc, một khắc này, lòng của hắn vì nàng rung động, một nương tử đặc biệt thiện lương, tốt đẹp lại kiên cường như vậy, nếu thật bệnh mình chữa trị không hết, nàng cũng sẽ vì chính mình mà ở quá cả đời a…
“Nương tử, thật sự không quan tâm ta hiện tại đứng lên sao? Kỳ thật, ta có thể vì nương tử mà đứng lên, vì nương tử đi ở trước mắt người đời, nói cho toàn bộ người Đại Cẩm biết, là nương tử của ta đã chữa khỏi đôi chân tàn phế của ta, là nương tử nàng thay đổi cuộc đời của ta.” Lãnh Hoa Đình kích động kéo Cẩm Nương vào trong ngực, lúc này đây, hắn nói chân thành lại chuyên chú, lời này, kỳ thật hắn đã sớm muốn nói, nhưng vẫn nói không nên lời, yêu, vẫn một mực để ở trong lòng, theo dòng chảy của hai người lúc trước, không cần phải nói, lúc nào cũng đều có thể cảm giác được lẫn nhau, nhưng mà, hôm nay, hắn rất muốn nói cho nàng sự cảm kích cùng yêu thương trong lòng mình, có khi, yêu cũng phải nói ra, nói ra sẽ làm cho đối phương càng thêm kiên định tin tưởng tâm tư của người yêu.
“Không được, chỉ cần chàng tốt là được, tướng công, không phải ta chữa cho chàng tốt lên, là chính chàng đủ kiên cường, là kết quả chúng ta cùng nhau cố gắng.” Cẩm Nương ghé vào bộ ngực hắn, mềm mại nói.
“Nương tử, nếu như nàng thích, ta nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì, nàng hiểu chưa?” Hắn đem đầu của nàng nâng trong lòng bàn tay, chuyên chú nhìn mắt nàng, ôn nhu nói.
“Ừ, ta biết rõ tướng công, nhưng chàng không thể làm hư ta ah, ta sẽ càng ngày càng quá mức đấy.” Cẩm Nương nghịch ngợm nháy nháy mắt, giọng nói cũng vòng vo, ngửi mùi hương tươi mát trên người hắn, mang theo một ít mùi thơm của cỏ xanh, tay có chút không để ý mà quấn quít lấy cài áo trên ngực hắn, có chút phân tâm rồi, từ lúc biết tin mang thai đến nay, bọn họ cũng không có làm qua, hôm nay hài tử cũng bốn tháng rồi, giống như đã qua kỳ nguy hiểm, giống như có thể cái gì gì đó nha…
Lãnh Hoa Đình nhìn xem, đôi mắt dần mơ mơ màng màng, cái ót kích động một cái, mỗi ngày ngủ ở bên người nàng, động tới thân thể nàng mềm mại ấm áp, nhưng lại chỉ dám sờ hai cái cho đỡ khát, hơn nữa giận nhất chính là, nàng rất thích ngủ, mỗi lần chờ hắn lên giường, nàng đã ngủ vù vù rồi, chính là muốn hôn nhẹ sờ sờ, cũng sợ đánh thức nàng, cũng không biết là hắn nhịn vất vả đến cỡ nào ah… Nàng bộ dáng bây giờ càng câu dẫn người , thế nhưng mà… Không được ah, Trương ma ma rõ ràng đã ám chỉ nhắc nhở qua hắn vài lần, mang thai, không thể cùng nàng ở một chỗ, vốn còn muốn phân phòng cho bọn hắn ở nữa, là do hắn năm lần bảy lượt cam đoan sẽ không đối với nàng thế nào, Trương ma ma mới thôi.
Cẩm Nương nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu đốt thành đám trong mắt của hắn, liền ôm hắn, tay ở sau lưng hắn chậm rãi dao động, thân thể đã ở trong lòng ngực của hắn chui ra, nhón chân, đột nhiên vươn cái lưỡi khẽ liếm lên cổ hắn, tựa như con sâu tằm nhúc nhích bò lên đầu quả tim, ngứa ngứa, tê tê, sau lưng cảm giác tê dại càng tăng lên, thân thể hắn lập tức cứng đờ, cảm thấy thân thể của mình biến hóa, hắn khàn giọng cảnh cáo tiểu nha đầu trước mắt đang châm lửa: “Nương tử, nàng…ngoan ngoãn một chút, đừng nghịch ngợm bằng không thì ta sẽ…ta sẽ không nhịn được đấy.”
Ai bảo ngươi nhịn nha, ý của ta đều rõ ràng như vậy nha, thật là tướng công đần ah! Cẩm Nương mắt mang u oán nhìn hắn, động tác trong tay biên độ càng lớn, thân thể càng cố ý cọ cọ bộ vị đã nổi lên biến hóa của hắn, giống như đổ thêm dầu vào lửa, Lãnh Hoa Đình chỉ cảm thấy ngọn lửa trong thân thể đều bị tiểu nha đầu nghịch ngợm này đốt lên, cánh tay vịn trên vai nàng cứng ngắc, còn sót lại một tia lý trí khuyên bảo hắn không thể xúc động, phải cách xa nàng một chút, nhưng mà khát vọng nội tâm lại khiến hắn không nỡ, khó được nàng chịu chủ động đây này… Mặt của nàng phơn phớt hồng nhuận trơn mịn, bởi vì mang thai mà ăn ngon ngủ ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên vốn không có nẩy nở hiện tại trở nên tròn tròn sáng bóng, cặp mắt to kia trong trẻo linh động lúc này đang mê ly say đắm mà nhìn mình, hai ngọn núi trước ngực đầy đặn càng ở trên người hắn cọ cọ, thật sự là… Thật là muốn chết ah… Hắn quả thật muốn chạy trốn, nhưng chân lại như đóng đinh, có ý thức tự chủ, nhưng không dịch nổi nửa bước. Rất thống khổ mà tránh tránh…
Cẩm Nương thấy câu dẫn hắn đã nửa ngày, màkhông thấy hắn có động tác gì, rõ ràng trong mắt lửa cháy rừng rực nha… Nàng dứt khoát bám lấy cổ của hắn, lấy tay đem đầu của hắn kéo xuống, nhìn đôi môi xinh đẹp đỏ au kia thì cong miệng dán lên.
Đây quả là giọt nước làm tràn ly, trong chớp mắt cái miệng nhỏ nhắn mềm mại ướt át kia dán lên, lý trí của Lãnh Hoa Đình triệt để tan rã, đem nàng kéo vào ngực, rất nhanh liền nắm giữ quyền chủ động, hôn sâu một cái kịch liệt lại lâu dài đến khi Cẩm Nương thiếu chút nữa ngộp thở.
Chỉ là, một hồi trời đất quay cuồng xong, hắn vẫn thả nàng ra, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa lấy mái tóc của nàng, cố nén tình cảm mãnh liệt càng lúc càng nóng rực trong thân thể, giọng nói mang theo sự mị hoặc mê người: “Nương tử… Cái kia… Chúng ta cùng Tam tỷ phu thương lượng một chút lúc…”
Thật sự là phá hư cảm xúc a, tướng công đần, chẳng lẽ nhất định phải bắt mình nói rõ sao? Cẩm Nương có chút căm tức, chưa thỏa mãn dục vọng mà trừng mắt với Lãnh Hoa Đình, một bàn tay nhỏ bé đột nhiên to gan, chuẩn xác không sai mà hướng địa phương nào đó của hắn đột ngột bắt lấy, ôm trong lòng bàn tay còn nhẹ nhàng dao động một cái…
“Ách… Nương tử… Nàng…” người của Lãnh Hoa Đình tựa như bị điện giật, hai mắt đều đăm đăm rồi, tê dại cùng khoái cảm kia như nước cuồn cuộn mà xông thẳng vào đại não, hắn còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, nên trong giọng nói mang theo cảnh cáo cùng uy hiếp nghiêm trọng: “Nàng… Trương ma ma nói, không thể, nàng còn nữa… Ta thật sự nhịn không được.” Hắn nhìn nàng, trong mắt cơ hồ mang theo một tia cầu xin, lại bởi vì lửa đốt, chỉ muốn cùng nàng thiêu đốt chung một chỗ.
“Vậy thì không dám sao, ngốc tướng công, chàng.. Cẩn thận chút, sẽ không có chuyện gì cả, tin tưởng ta.” Cẩm Nương không ngừng động tác trong tay, con mắt câu hồn đồng dạng dụ hoặc lấy hắn.
Lời còn chưa dứt, thân thể đã bị bay lên không rồi, nam nhân nào đó nhịn không được, sắp nổ tung vừa nghe xong lời này của nàng, giống như được đặc xá cùng cứu rỗi, ôm lấy nàng đi về phía giường…
Sau đó, Cẩm Nương như con mèo thỏa mãn mệt mỏi nằm núp vào trong ngực Lãnh Hoa Đình, lười biếng không nhúc nhích, trong nội tâm thì lại than thở chính mình mới không có lý trí, biết rõ người nào đó bị cấm dục lâu như vậy, tựa như sói bị bỏ đói lâu ngày, vậy mà mình còn không biết sống chết đi khiêu khích hắn, khiến cho hiện tại toàn thân mềm nhũn vô lực, chỉ có thể co lại trên giường thôi, thất sách a thất sách.
Mà Lãnh Hoa Đình lại là một bộ dáng đắc chí vừa lòng, thần thái cũng bay cao, bàn tay to vẫn chưa đủ còn dao động trên bộ ngực xinh đẹp của nàng, “Tướng công, thời gian không còn sớm ah, chưa biết chừng thái tử điện hạ lại sẽ phái người đến thúc giục.” Nhìn con mắt phượng sáng tựa như sao của hắn lại bắt đầu sẫm lại, trong nội tâm nàng còi báo động nổi lên, gấp rút tìm đại một câu, mong dời đi sự chú ý của hắn.
“Ừ, không vội, lại để cho bọn hắn đợi một tý thì có làm sao, nương tử…” Tay của hắn lại theo ngực xuống sờ bụng, Cẩm Nương kinh hãi, vội nói: “Không được, ta đang mang thai đấy, một lần không thể quá mức nha.”
“A…… Nương tử, ta… Còn bị đói, chưa ăn no.” Thân thể của hắn đã lại tiến lên, đâu cho phép nàng phản kháng, thanh âm như bay tới giữa không trung, “Ta… sẽ rất cẩn thận, sẽ không đả thương Bảo Bảo.” Lời còn chưa dứt, đã tiến nhập trong thân thể của nàng rồi…
Ngày đó, thái tử phái người đến thúc giục qua ba lần, Cẩm Nương nhưng ở trên giường mà nằm cả ngày, Trương ma ma cau mày, đợi Lãnh Hoa Đình vừa từ buồng trong ra cửa thì liền xông đi vào, lo lắng nhìn Cẩm Nương trên giường, thấy bộ dáng khỏe mạnh của nàng đang ngủ say mới dám thả lỏng tâm trạng đang treo cao.
Chẳng qua là sau khi đi ra ngoài, thấy Lãnh Hoa Đình đang ở chánh đường nhàn nhã đọc sách thì mặt mũi hầm hừ, đen mặt lạnh lùng cho hắn xem, Lãnh Hoa Đình chột dạ, nên nửa câu cũng không dám nói, đẩy xe lăn thẳng phía sau nhà đi tìm Trung Lâm thúc.
Tứ nhi thấy sắc mặt Trương ma ma thật không tốt, càng kỳ lạ hơn là bà lại bày ra vẻ mặt như thế cho thiếu gia nhìn, không khỏi quá ngạc nhiên, rót một chén trà cho Trương ma ma nói: “Ma ma hôm nay sao thế, giống như ăn hết thuốc nổ vậy, thiếu gia làm sai chuyện gì sao?”
Trương ma ma nghe thấy thuận tiện trừng mắt với nàng: “Tiểu cô nương, hỏi nhiều như vậy làm gì, tương lai chờ ngươi cùng Lãnh thị vệ thành thân sẽ biết.”
Tứ nhi bị nói thì đỏ mặt lên, trong mắt hiện lên một tia đau xót, a khiêm đã đi khỏi có vài ngày rồi, một điểm tin tức cũng không có, nàng có hỏi qua Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân cũng nói không biết, nhưng thiếu gia thì chắc là biết đến a, chỉ là, Tứ nhi từ trước đến nay ở trước mặt thiếu gia ít nói, nên cũng không dám hỏi, chỉ biết lo lắng trong lòng, nhất thời lại nghĩ tới khi Lãnh Tốn nói qua Lãnh gia đã chuẩn bị cho Lãnh Khiêm một mối hôn sự, trong nội tâm lại càng là thống khổ, đầu gỗ kia coi như là không muốn lấy mình, cũng có thể nói rõ a, làm sao lại biến mất như thế? Còn nói cái gì không quan tâm thân phận, nếu thật sự không quan tâm, như thế nào lại đột nhiên đi rồi, ngay cả chào hỏi cũng không có một lời, coi mình là một nha đầu sao? tình cảm của nha đầu từ trước đến nay đều là hèn mọn, không được tôn trọng, cho nên, hắn cũng khinh thường giải thích.
Trương ma ma thấy thống khổ trong mắt Tứ nhi, không khỏi mềm lòng, há miệng muốn nói lại thôi, một hồi lâu mới thở dài nói: “Là của ngươi, cuối cùng cũng không chạy thoát được đâu, không phải là của ngươi, muốn cầu cũng cầu không được, trong lòng nên thoải mãi một chút, còn nữa, người kia, ngươi cũng không phải mới biết một ngày hay hai ngày, chẳng lẻ tự mình không biết phân biệt tốt xấu, vậy thì ngươi cũng xứng đáng chịu khổ.”
Lời này của Trương ma ma lại có hàm ý khác, Tứ nhi bị nàng nói khẽ giật mình, nâng mắt muốn tìm ra chút ít tin tức hữu dụng gì từ mắt Trương ma ma, nhưng Trương ma ma rất nhanh đã quay đầu đi, Tứ nhi liền nổi lên nghi ngờ, nghĩ thầm, có lẽ, cũng không phải là giống như nàng tưởng tượng ra, nhất thời trong nội tâm lại thoải mái đi một chút, nghe thấy Thiếu phu nhân trong phòng đã có động tĩnh, gấp rút xốc rèm đi vào hầu hạ.
Cẩm Nương cuối cùng cũng ngủ đủ, bị bụng đói ọt ọt gọi dậy, mở mắt nhìn trời thì thấy đã tối, nên rời khỏi giường, nghĩ đến chuyện ngày mai cũng không thể nằm ỳ đấy, bằng không thì thái tử sẽ gấp chết đi được.
Sau khi Tứ nhi giúp đỡ thu dọn ổn thỏa, Cẩm Nương miễn cưỡng đi ra buồng trong, vừa thấy Lãnh Hoa Đình không có ở đây, liền hỏi Trương ma ma: “Tướng công lại đi chỗ Trung Lâm thúc rồi hả?”
Trương ma ma vừa thấy Cẩm Nương thì mặt cũng chìm xuống, “Thiếu phu nhân, không phải nô tài lắm miệng, ngài thật vất vả mới mang thai, nhìn xem, cũng đã sắp sinh rồi, như thế nào… Cái kia cũng quá lớn mật, nếu là xảy ra chuyện gì, bảo nô tài làm sao giao phó với vương phi a, nô tài thật sẽ thành tội nhân thiên cổ đi.”
Cẩm Nương bị Trương ma ma nói thì mặt đỏ lên, lại không dám nói rõ là mang thai cũng có thể XXOO, một là do xấu hổ, hai nha, Trương ma ma cũng là có ý tốt, quan niệm của bà như thế, thì không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nhìn trái nhìn rồi nói sang chuyện khác: “Diệp Nhất cũng không biết có khá hơn chút nào không, một hồi sau khi ăn xong, người theo giúp ta đi xem a, à còn có, Thanh Ngọc đã tỉnh chưa?”
“Diệp Nhất bên kia mỗi ngày nô tỳ đều phái người đến chiếu cố, có vẻ đã tốt hơn nhiều, Thanh Ngọc thì vẫn còn hôn mê, đại phu nói… Sợ là khó cứu được, nói là lá lách bị thương.” Trương ma ma nói xong thần sắc có chút ảm đạm, nha đầu Thanh Ngọc kia là bà nhìn lớn lên, lại là bà chọn đến phòng Thiếu phu nhân, vốn vì thấy nàng thông minh lanh lợi, lại trầm ổn, biết làm việc, là người kín miệng, mới nghĩ tới đề cử nàng, lại không nghĩ rằng, trong nội tâm nàng cất giấu nhiều sự tình như vậy, nếu nàng chịu nói sớm, chịu thẳng thắn với Thiếu phu nhân, có lẽ, chuyện ngày ấy cũng đã không xảy ra, ai, hôm nay ngược lại tốt rồi, mạng nhỏ đều sắp mất luôn.
Cẩm Nương nghe được tâm đau xót, Thanh Ngọc sẽ chết sao? Cảm thấy một hồi ảm đạm, hai ngày này nàng tận lực tránh né chuyện của Thanh Ngọc, chính là sợ nghe người ta nói Thanh Ngọc sẽ chết, bất kể như thế nào, cái nha đầu kia là vì cứu mình mà bị thương, áy náy trong nội tâm vẫn quấn quanh lấy nàng, vốn kỳ vọng nàng ấy sẽ giống như trước, bỗng nhiên khỏe lại, sẽ thanh tú động lòng người mà đứng trước mặt mình, nói thẳng ra là Cẩm Nương nhát gan, sợ gặp cảnh sinh ly tử biệt, nàng sợ lòng mình không đủ kiên cường, sẽ không chịu nổi cho nên mới trốn tránh.
“Trước… Đi xem Diệp Nhất a, ta có việc muốn tìm hắn.” Cẩm Nương trầm ngâm nói.
Trương ma ma nhẹ gật đầu, Diệp Nhất ở cách Thiên viện cũng không xa, Trương ma ma gọi mấy cái nha hoàn đi theo, cầm đèn, cẩn thận vịn Cẩm Nương đến phòng Diệp Nhất.
Diệp Nhất đang ở trong phòng ngẩn người, một đôi tay vẫn đang băng bó, thấy Cẩm Nương đến, thì hơi giật mình, gấp rút đứng dậy muốn hành lễ, Cẩm Nương vội khoát khoát tay, ra hiệu hắn ngồi xuống.
“Diệp Nhất, đến mai có thể trở về nhà máy chưa?” Cẩm Nương đi thẳng vào vấn đề nói.
Đôi mắt Diệp Nhất sáng lên, thái tử điện hạ đến đây hai ngày rồi, hắn tự nhiên là biết được, biết chắc là Thiếu chủ đã cùng thái tử đàm phán xong rồi, lúc này nói như vậy, chắc đã đàm phán thắng lợi a, “Nô tài bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại xưởng.”
“Ừ, vậy là tốt rồi, ngày mai thuận tiện mang cái bánh răng kia đến đây trước đi, lại đem ốc vít bu long ta đã làm bắt thêm mấy cái vào, vậy quá chắc rồi, có thể sản xuất ra nốt ba trăm kiện kia được rồi”. Cẩm Nương cười nhạt nói.
Diệp Nhất nghe xong trong mắt tinh quang lóe lên, trên mặt mang theo vẻ cười, cung kính mà trả lời: “Nô tài sẽ dè dặt, Thiếu chủ yên tâm.”
Cẩm Nương trầm ngâm một hồi lại nói: “Người ở bên trong cần thanh lý cũng nên thanh lý rồi, cái quyển sách kia đến tột cùng là như thế nào rơi vào tay Dụ Thân vương, việc này phải tra một chút, ngươi tuyển cho ta mấy người đáng tin, tại vị trí khẩn yếu, người nào cần đổi thì nên đổi, không được mềm lòng, những người ngươi chọn lựa này phải là nhân tài, tương lai còn muốn đem ra ngoài.”
Diệp Nhất nghe xong liền kinh hãi, con mắt không hề chớp nhìn Cẩm Nương, thật lâu mới nói: “Thiếu chủ muốn tự lập môn hộ?”
Cẩm Nương nghe xong khẽ mỉm cười nói: “Nhà máy này sớm muộn gì cũng sẽ bị đóng, thiết bị dùng quá lâu, có tu tu bổ bổ cũng không qua được thời gian bao nhiêu năm, điểm này, có lẽ so với ta ngươi còn hiểu rõ hơn, Hoàng Thượng cũng sẽ yêu cầu ta mở cái mới, chỉ là, hiện tại còn không phải lúc, ta trước tiên cứ đem nhân thủ đều chuẩn bị đầy đủ cứ vậy mà làm rồi hãy nói.”
Diệp Nhất nghe xong nhẹ gật đầu, cưỡng chế kích động cùng hưng phấn ở trong lòng, xem ra, Thiếu chủ thực có phong thái năm đó của Diệp cô nương rồi, không chừng còn có thể dạy cho hắn không ít thứ tốt, nếu như là thành lập một cái nhà máy, hắn cũng có thể giống như tổ tiên, trở thành một trong những người sáng lập trụ sở, đây là chuyện vinh quang cỡ nào a.
“Thiếu chủ yên tâm, nô tài nhất định sẽ tuyển ra một đám hạt giống trung tâm tốt đến đấy, chỉ là, nô tài kia bất tài…” Nói đến Diệp Trung Bân, diệp nhất vừa thống khổ lại vừa phẫn hận, nhưng hôm nay mọi người tìm không thấy tiểu tử kia rồi, sống hay chết cũng không biết, hắn thật không biết nên xử trí như thế nào cái đồ bất tài kia.
“Dụ thân vương cũng bị đưa đi kinh thành rồi, hắn hẳn là cùng thế tử ở chung một chỗ a, nếu ngươi không muốn hắn cứ như vậy mà chết, thì phải phái người sớm đi tìm trở về, cấm túc vài năm, giáo dục nghiêm khắc, để cho hắn nhận rõ tình thế, tương lai đưa đến ở nông thôn điền trang làm quản sự cũng không tệ.” Cẩm Nương nhàn nhạt nói, Diệp Nhất trung thành nàng thấy được, nhưng con của hắn Diệp Trung Bân thật đúng là đã không thể dùng, chỉ là, nàng thương Diệp Nhất vì làm phụ thân thống khổ, cho nên lưu lại chút tình cảm, nhưng cũng nói rõ cho diệp Nhất, việc Diệp Trung Bân trở lại xưởng làm việc là không thể nào, hơn nữa, càng không khả năng lại để cho hắn tham dự đến chuyện trụ sở sắp thành lập trong tương lai, đã phản bội qua một lần, khó tránh khỏi sẽ có lần thứ hai.
Diệp Nhất nghe xong không lo buồn, ngược lại còn vui mừng, trong mắt hiện lên chút ẩm ướt: “Đa tạ Thiếu chủ không giết, nô tài… sẽ phái người đi tìm nghiệt tử kia trở về, theo như Thiếu chủ nói, đưa đến ở nông thôn điền trang, tìm người nhìn trông coi hắn.”
Những lời phải hỏi đều đã nói xong, Cẩm Nương đứng dậy rời đi, Diệp Nhất đưa tiễn đến cửa mới quay trở về, vừa đóng kín cửa, quay người lại, thình lình thấy Diệp Trung Bân đang đứng trong phòng, trên mặt có vết máu cùng mỏi mệt.
Diệp Nhất kinh hãi, nổi giận mắng: “Đồ bất tài, ngươi… Thật to gan, lại dám lẻn vào trong biệt viện!”
Diệp trung bân vừa nghe liền đi tới lên che miệng Diệp Nhất, cầu khẩn nói: “Cha, ngài đừng ồn ào, để cho người khác nghe thấy thì nhi tử sẽ mất mạng đấy.”
Diệp Nhất nghe xong liền giận dữ, tiếc rằng thương thế hai tay còn chưa lành, không thể đánh người, chỉ lấy chân dồn sức đạp Diệp Trung Bân, Diệp Trung Bân cũng không né, chỉ ở bên tai hắn cầu khẩn nói: “Phụ thân, con sai rồi, con sai rồi, con tin lời thế tử gia nên mới tâm thần mê muội đi hại Thiếu chủ, phụ thân, ngài đánh chết con đi, chỉ cần ngài có thể hả giận.” Nói xong, thả tay ra khỏi miệng Diệp Nhất, chậm rãi quỳ gối trước mặt Diệp Nhất.
Diệp Nhất tức giận hắn vô dụng, lại đá hắn thêm một cước, Diệp Trung Bân bị hắn đá một cước thân thể lắc lư, nhưng vẫn vững vàng mà quỳ, nâng đầu năn nỉ nói: “Cha, lúc nãy con cũng đã nghe được những lời của Thiếu chủ, Thiếu chủ cũng tha thứ cho con rồi, không để tâm tính toán nữa, ngài hãy bỏ qua cho con đi, con nhất định sẽ đi ở tiền trang nông thôn kia, con cũng không dám gây sự nữa.”
“Hừ, Thiếu chủ nói những lời này, nhưng Thiếu chủ tin ngươi, ta thì không tin ngươi nữa, ta nuôi ngươi ba mươi mấy năm vẫn không nhìn ra ngươi là loại lang tâm cẩu phế thấy lợi quên nghĩa, ngươi thật sự là làm ta mất mặt mà.” Diệp Nhất mắng to.
“Phụ thân, con có một biện pháp lấy công chuộc tội, con trở về chính là muốn cùng người nói một tiếng, thế tử gia… Hắn cũng không phải người tốt, lúc này nhi tử đã nhìn ra, hắn luôn thần thần bí bí giống như lại đang mưu tính chuyện gì đó, phụ thân, người bảo Thiếu phu nhân cẩn thận chút ít, con ngày đó không cẩn thận nghe được bọn hắn nói cái gì Tây Lương Nam Viện đại Vương xong, quả thật đúng là hù chết nhi tử rồi, nhi tử làm việc với hắn cũng là vì nhìn vào địa vị thế tử Giản thân Vương của hắn, nếu hắn cùng với người Tây Lương cấu kết, vậy… chẳng phải là phản tặc sao? Nhi tử cho dù có hồ đồ nữa, cũng sẽ không đi theo loại người này đâm đầu vào chỗ chết.” Diệp Trung Bân nhỏ giọng nói với Diệp Nhất.
Diệp Nhất nghe xong khẽ giật mình, lập tức rơi vào trầm tư, lại nhìn Diệp Trung Bân cũng không giống như nói dối, liền không lên tiếng, Diệp Trung Bân thì lại căng thẳng nhìn sắc trời một chút, nói: “Cha, con trà trộn với hạ nhân bên trong mà đi vào, lúc này sợ là ra không được rồi, bất quá, sáng sớm mai con phải quay về chỗ thế tử, người nói với Thiếu chủ con muốn lập công chuộc tội, hơn nữa, phụ thân, con nhất định sẽ lấy lại thể diện đã bị mất đi cho ngài.” Nói xong, cầm lấy một bộ thường phục của Diệp Nhất mặc vào người, loáng cái liền đi ra ngoài cửa.
Diệp Nhất đang nghi ngờ hắn làm như thế nào mà thoát khỏi tai mắt của nội viện thị vệ, lúc này, Lãnh Hoa Đình cùng Trung Lâm thúc từ bóng tối đi ra, Diệp Nhất lại càng hoảng sợ, lập tức quỳ xuống.
“Đứng lên đi, ta biết rõ ngươi trung thành, con của ngươi cũng là do ta phân phó, để bọn thị vệ cho hắn vào gặp ngươi một lần, lúc nãy nghe hắn nói muốn lập công?” Lãnh Hoa Đình nhàn nhạt nói.
“Nô tài đáng chết, nô tài cũng không biết hắn nói thật hay giả, thiếu gia, ngài không thể dễ dàng tin tưởng hắn.” Diệp Nhất trung thực trả lời, sự tình đã đến nước này, nếu hơi có chút phân vân hay có tư tâm khác, có thể sẽ mất đi sự tín nhiệm của thiếu chủ cùng thiếu gia, Diệp Nhất hắn cả đời này trung thành với Giản thân vương phủ, quyết không thể cứ như vậy mà ném đi cái thanh danh trung nghĩa kia.
“Ừ, cứ xem lời hắn nói a, hi vọng hắn thật sự có thể sửa đổi là tốt rồi.” Lãnh Hoa Đình nhàn nhạt nói xong, lại để cho Trung Lâm thúc phụ giúp đi ra.
Sáng sớm hôm sau, Cẩm Nương mang theo Diệp Nhất đi một chuyến tới nhà máy, thái tử điện hạ đích thân cùng đi, Cẩm Nương đã vẽ lại mô hình lên hai tờ bản vẽ, chỉ là sửa lại mấy cái linh kiện nhỏ của động cơ máy, lại để cho người đi sửa lại bánh răng, làm trò trước mặt thái tử điện hạ, cuối cùng bật máy lên, thái tử mới yên lòng, đang muốn rời đi, Cẩm Nương thình lình lại nói một câu “Thiết bị này quá cũ kỹ rồi, tu tu bổ bổ như thế cũng không phải là cách tốt, sợ là mấy ngày nữa sẽ lại hư mất.”
Thái tử nghe được nhướng mày, quay đầu đưa mắt nhìn Cẩm Nương nói: “Yên tâm, cô đã đem điều kiện đàm phán với ngươi tất cả đều ghi vào sớ trình lên cho hoàng thượng rồi.”
Cẩm Nương khóe miệng cong lên một vòng giảo hoạt, phúc thân thi lễ nói: “Điện hạ chính là chư quân một nước, đương nhiên là sẽ không lừa gạt thần phụ.”
Ra khỏi căn cứ, thái tử ngồi xe ngựa cùng trở về biệt viện, Cẩm Nương cau mày chỉ lắc đầu, đường đường thái tử điện hạ, không đến hành cung hoặc biệt uyển hoàng gia ở, lại cứ muốn chen chúc vào cái tiểu viện của mình, thật đúng là rất vô lại.
Lúc Xuống xe ngựa, đang muốn vào cửa, lại thấy Lãnh Hoa Đường từ phố bên cạnh vọt ra, đi nhanh tới trước mặt thái tử, làm đại lễ.
Thái tử hơi nhíu mày, đến nay Lãnh Hoa Đường đã làm cái gì hắn cũng nghe nói một ít, đối với hành vi của vị anh em đồng hao này rất không thích, bất quá, Thái Tử Phi sinh con trai khiến Hoàng Thượng đại hỉ, đồng thời vị trí của mình cũng càng vững chắc, đối diện với Mai nhi lần nữa cầu xin hắn, muốn dựa vào quan hệ tốt mà che chở Lãnh Hoa Đường một ít, lại nhìn vẻ mặt Lãnh Hoa Đường tự thẹn cùng bộ dạng chán nản, trong nội tâm lại có điểm mềm lòng, nhân tiện nói: “Đứng lên đi, thế tử sao lại ở ngoài viện chờ, mà không đi vào?”
Lãnh Hoa Đường nghe được mặt đỏ lên, nhưng lại tức giận liếc Cẩm Nương đang muốn nhấc váy vào phủ cùng Lãnh Tốn với phụ giúp đẩy Lãnh Hoa Đình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đệ muội nói biệt viện này chính là nơi làm việc cùng nghỉ ngơi của người chấp chưởng Mặc Ngọc, nên mới đem…đem thần đuổi đi.”
Thái tử nghe được lông mày nhảy dựng, trong nội tâm lại cảm thấy buồn cười, quay đầu lại nhìn Cẩm Nương, đã thấy Cẩm Nương đang xem thường nhìn Lãnh Hoa Đường, thấy mình nhìn sang, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, tựa hồ như sợ mình thực sự mời Lãnh Hoa Đường vào, hắn không khỏi nhíu lông mày, ngay cả đại bá nhà mình cũng dám đuổi đi, nữ tử này thật đúng là không phải to gan cùng phản nghịch bình thường, không biết Giản thân vương nếu biết việc này sẽ có cảm tưởng gì, ừ, là không thích đại bá vào viện sao?
Ta càng muốn để cho hắn đi vào, bị nàng làm cho uất ức không đâu mấy ngày, hôm nay cũng nên tìm một cơ hội tiết ra mới được, có thể làm cho nàng tâm tưởng nhốn nháo cũng tốt.
“Như vậy a, như vậy sao được, ngươi đường đường là thế tử Giản thân Vương, ở đâu ra đạo lý thế tử không được vào phủ viện nhà mình lại muốn ở trạm dịch, mau mau theo cô vào đi thôi.” Thái tử vừa cười vừa nói, hoàn toàn không có đem ám hiệu cùng bất mãn của Cẩm Nương cho vào mắt, giống như thân mật kéo Lãnh Hoa Đường đi vào trong viện.
Cẩm Nương đã bị chọc tức, đi tới, trên mặt cũng là cười mỉm: “Đại bá không phải là cũng không có bạc đi ở trọ à nha, nếu là ngươi không có mang tiền, ta có thể xem mặt mũi đại tẩu mà cho ngươi mượn tám mười lượng, ngươi cầm lấy đi ở trọ, chính là phủ viện này nha, vẫn là mời ngươi không nên vào, miễn cho ta lại phải sai người đánh ngươi đuổi ra ngoài.” Nàng cũng hoàn toàn không đem thái tử coi là vì, viện này nguyên thuộc quyền người chưởng Mặc, mình thế nhưng là gia chủ mẫu hợp lý của nội viện này, có thể cho ai ở hay không chào đón ai, tất cả đều do chính mình quyết định, kể cả là thái tử cũng không có quyền xen vào.
Lãnh Hoa Đường nghe được trên mặt lúc đỏ lúc trắng, trong nội tâm nhưng lại là mừng thầm, muốn đúng là hiệu quả như thế này, hắn hôm nay chờ ở chỗ này, chính là muốn để cho thái tử nhìn xem, Tôn Cẩm Nương này càn rỡ vô lễ như thế nào, đại nghịch bất đạo thế nào, Cẩm Nương nói càng vô lễ, càng có thể làm cho thái tử nhìn ra bộ mặt thật của nàng.
Quả nhiên đã nghe thái tử nói: “Đệ muội a, cái này là ngươi không đúng, người ta nói gia đình hòa thuận mọi việc hưng thịnh, Hoa Đường dù sao cũng đường đường là thế tử, là đại bá của ngươi, sao ngươi có thể đánh đuổi hắn đi chứ? Thân phận của hắn là gì ngươi có thể đánh sao? Thế tử đại biểu chính là cái gì? Đây chính là thân phận tôn quý mà Hoàng Thượng ban tặng, là không cho khinh nhờn cùng vô lễ đấy.” Thái tử ngữ khí có chút nặng.
Cẩm Nương cười lạnh một tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn thái tử nói: “Điện hạ nói đúng lúc, thế tử đại biểu thân phận cao quý cùng quyền lợi, nhưng là, những người khác ỷ vào thân phận thế tử làm ra sự tình hèn hạ bỉ ổi, bổn phu nhân không chào đón người như vậy đến nhà của mình, vậy thì có gì là sai chứ?”
“Tôn Cẩm Nương, ngươi đừng ngậm máu phun người, bản thế tử khi nào đã làm thành cái kia hèn hạ bỉ ổi rồi hả? Đang tại trước mặt thái tử điện hạ, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ!” Lãnh Hoa Đường giận dữ, hai mắt âm lệ nhìn Cẩm Nương, quát lớn.
Lãnh Hoa Đình ở một bên nghe xong đoạt lấy một tấm lệnh bài trong tay Lãnh tốn ném về phía Lãnh Hoa Đường đập tới, lạnh lùng nói: “Ngươi lại thử dọa nương tử của ta xem, nương tử bảo ngươi cút, ngươi liền cút xa một ít, đừng cho nương tử phải nhìn thấy ngươi.”
Lãnh Hoa Đường quay đầu đi, tránh thoát lệnh bài kia, hai mắt bất đắc dĩ lại ủy khuất nhìn Lãnh Hoa Đình, “Tiểu Đình, đại ca chỉ là muốn tới thăm đệ một chút thôi.” Ngày ấy sau khi ôm qua, trong lòng của hắn càng thêm nhớ tiểu Đình khi còn bé biết điều như vậy, lại luôn để cho chính mình nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé đi ra ngoài chơi, lúc một người tịch mịch, thuận tiện cứ quấn quít lấy hắn, nhưng hôm nay, hắn là ngay cả nhìn đều không muốn nhìn mình nữa.
“Tiểu Đình, sao ngươi có thể đối đãi đại ca ngươi như vậy, cái này cũng không hay a, đệ muội tùy hứng thì thôi, vì nàng là nữ nhân, nữ nhân luôn không quá phân rõ phải trái, ngươi cũng không thể như vậy, như thế có khác nào huynh đệ chia rẽ, nói ra, sẽ làm Giản thân vương phủ mất thể diện a.” Thái tử nhíu lông mày trách mắng, cái này thật đúng là lần thứ nhất thái tử thấy Lãnh Hoa Đình cầm đồ đạc đánh người, trong chớp mắt vừa rồi nếu Hoa Đường không có công phu trong người, sợ là đầu đã bị máu chảy rồi, nhưng hắn đường đường là tứ phẩm đại quan, làm việc xúc động không có chừng mực như thế cũng không hay.
“Nữ tử không tài là có đức, thái tử điện hạ, ngươi như thế nào đã quên một câu này rồi?” Cẩm Nương giống như cười mà không phải cười nhìn thái tử, lại nói: “Lãnh đại nhân rất lợi hại, dùng thân phận giám sát, đầu tiên là hạ lệnh ngừng việc sản xuất của nhà máy, sau lại chặn đường lên thuyền của hàng hóa, sau đó lại đem chút ít chuyện bắt đi Diệp đốc công quan trọng nhất của nhà máy, hừ, điện hạ, vốn là nhóm hàng này cũng không có gấp gáp như vậy, bị bức đến tình trạng như bây giờ, đều là hậu quả do vị giám sát đại nhân này một tay gây ra a, thần phụ cũng không rõ, hắn phạm phải sai lầm như thế, thái tử điện hạ sao không có bắt hắn đi Tông Nhân phủ thụ thẩm, định tội hắn vượt quyền, phá hoại của cải hoàng gia.”
Thái tử nghe được thì sửng sờ, những cái này hắn cũng biết một chút, chỉ là xem mặt mũi tên này là anh em đồng hao của mình, chưa từng đi truy cứu, nếu để cho người ta biết rõ hắn là anh em đồng hao của thái tử lại là người không biết nặng nhẹ như thế, còn không phải là cũng làm mình mất thể diện, nhưng hắn cũng biết rõ, Lãnh Hoa Đường như thế, bất quá là muốn đoạt quyền chưởng quản Mặc Ngọc kia mà thôi, nói đến cùng, cũng chỉ là nội bộ Giản thân vương, huynh đệ tranh quyền, hắn là thái tử, can thiệp quá nhiều ngược lại không tốt.
Nhưng mà, lời này bị Cẩm Nương nói huỵt toẹt ra, nếu không trách cứ Lãnh Hoa Đường hai câu thì không thể được, liền sấm to mưa nhỏ mà quát lớn: “Hoa Đường, ngươi làm việc cũng quá không có dùng đầu óc đi, sao lại không biết nặng nhẹ như thế, về sau, ngươi không thể hỏi tới sự tình căn cứ, thân phận giám sát này cũng miễn đi, nhanh nhận sai với đệ muội ngươi, xin nàng bớt giận, việc này liền dừng ở đây.”
Lãnh Hoa Đường nghe được khẽ giật mình, trên mặt khó chịu, không tình nguyện đi về phía Cẩm Nương, chắp tay một cái, trong nội tâm cũng là vui mừng, thái tử đây là miễn hắn tội lớn, tuy nói hai chuyện kia thực sự không phải do mình làm, nhưng mà, mình cũng thoát không khỏi liên quan, hơn nữa chuyện vượt quyền, lẽ ra cũng là phạm vào điều luật, nhưng lại được bỏ qua, chỉ cần hành lễ với nữ nhân kia, thì nàng sẽ không nói nữa đến việc không ình vào ở trong viện a.
Ai ngờ Cẩm Nương nghiêng đi thân thể, tuyệt không tiếp quả bóng mà thái tử đá qua, cười lạnh nói: “Thật sự là chuyện cười, bổn phu nhân cũng không phải pháp luật, xin lỗi với bổn phu nhân làm chi? Nếu ai phạm vào điều luật chỉ cần nói xin lỗi là được rồi, thì còn cần nha môn làm cái gì? Không bằng xây cái Ăn Năn Tự là được, giết người phóng hỏa rồi, cũng không cần tuân thủ luật pháp, đến Ăn Năn Tự đó mà ngây ngốc sám hối đi.”
Thái tử nghe được trên mặt trì trệ, Cẩm Nương thật đúng là đúng lý không buông tha người a, không phải đã đem chức giám sát sứ của Lãnh Hoa Đường đều miễn rồi hả? Như thế nào vẫn không chịu buông tha? Trên mặt hiện lên vẻ khó chịu, cười lạnh đối với Cẩm Nương nói: “Cho dù muốn trị tội Hoa Đường, cũng phải chờ đến kinh thành do Hoàng Thượng định đoạt mới được, nhưng hắn là thế tử Giản thân vương các ngươi, các ngươi đưa hắn đuổi ra bên ngoài phủ ở, không phải là quá mức rồi sao?”
Cẩm Nương hừ nhẹ một tiếng nói: “Điện hạ, hắn ở chỗ này, thần phụ phải một mực đề phòng lo lắng, sợ có một ngày chính mình đi trên đường sẽ bị người tạt chút dầu, hoặc là đang đi bình thường đấy, lại đột nhiên có người duỗi chân ngáng chân thần phụ một phát, thần phụ là phụ nữ có thai, cả ngày phòng này phòng kia, ước chừng sẽ không còn tâm trí làm việc, chuyện cải tạo máy móc kia, nếu linh kiện bị sai sót hay máy móc ngừng hoạt động thì không trách thần phụ là được.”
Thái tử nghe được khẽ giật mình, nhìn về phía Lãnh Hoa Đường trong mắt cũng thêm chút xem thường, cái anh em đồng hao này cũng thật xấu xa, ngay cả chiêu ngáng chân mà nữ nhân lục đục hay sử dụng cũng có thể làm với em dâu của mình, thật không có gì để nói, cũng không trách được Cẩm Nương bài xích hắn như thế, đuổi hắn ra khỏi cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.