Thứ Nữ

Chương 138



Edit: NuxukuBeta: Aquarius8713

Thái tử nửa khiêu mi, trên mặt biểu lộ có chút kỳ quái, một bộ dở khóc dở cười, bộ dạng không thể tưởng tượng nổi, há to miệng, qua nửa ngày mới nói: “Cái kia… Đệ muội (em dâu), ngươi là nói, muốn ta và ngươi cùng nhau trốn đến trong địa đạo sao?”

Cẩm Nương cảm thấy kinh ngạc, trả lời: “Đúng nha, ta cảm thấy cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì đó, không an toàn.”

Thái tử nghe xong trên mặt u ám trầm xuống, vẻ mặt trang nghiêm, trầm giọng nói: “Đường đường ở Giang Hoa trọng trấn của Đại Cẩm quốc, nếu như thích khách thực có can đảm đến hành thích cô, cô làm Thái tử này cũng không có cách nào tiếp tục làm.”

Cẩm Nương lúc này mới kịp phản ứng, đề nghị của mình làm tổn hại đến lòng tự trọng của Thái tử, chính mình là một nữ tử, lâm nguy chạy trốn là thiên kinh địa nghĩa (sự việc hiển nhiên), đối với Thái tử mà nói, đừng nói đến nguy hiểm này chỉ là một khả năng, cho dù thực sự có người chém giết đến cửa, hắn cũng không thể trốn, đó là một vấn đề tôn nghiêm, lại càng là hình tượng của Thái tử dưới con mắt thần dân của mình.

Cẩm Nương “A” một tiếng, chán nản cúi thấp đầu, trong lòng biết khuyên Thái tử đi trốn tựa hồ không khả thi, nhưng mà đáy lòng không khỏi sợ hãi, cũng không có bởi vì Thái tử trấn định mà giảm đi, rũ mắt xuống, suy đi nghĩ lại, cảm thấy mình không nên đem cái mạng nhỏ này đặt vào vị Thái tử tự tin này, Thái tử cảm thấy cả biệt viện ba mặt trong ngoài này bịt kín như thùng sắt, nhưng người Tây Lương này liền như Ninja Nhật Bản, xuất quỷ nhập thần, vừa giỏi hóa trang, ai ngờ nơi nào lại nhảy ra thêm mấy tên hắc y nhân, đột nhiên vào trong viện, một đao là có thể đem mình tiễn về đến Tây Thiên, tánh mạng chỉ có một, huống chi, nàng lúc này lại chính là hai mạng, trong bụng còn có đứa nhỏ chưa ra đời.

Cẩm Nương thi lễ một cái với Thái tử, cáo từ ra cửa, Thái tử vừa an ủi nàng mấy câu, nói có mình canh giữ ở trong biệt viện, chịu trách nhiệm an toàn của nàng, Cẩm Nương đi tới bên ngoài phòng, lại nhịn không được quay đầu nói với Thái tử: “Điện hạ, thật ra thì, cái kia. . . . . . Mặt mũi hay không mặt mũi, cũng không trọng yếu bằng tánh mạng a, một hồi nếu thật có gì nguy hiểm, ngài có thể trốn liền trốn đi, không phải nói, giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt sao? Chúng ta không nhất thời tranh giành dài ngắn.”

Thái tử bị bộ dáng dí dỏm của nàng làm cho buồn cười, rõ ràng là chủ đề rất nghiêm túc, ở trong miệng nàng nói ra lại trở thành không ra gì, bất quá, tâm ý của nàng thì hắn hiểu, nàng đang quan tâm hắn.

Trong lòng ấm áp, trên mặt hòa hoãn vài phần, vung tay lên nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, chưa chừng khi tỉnh, ngươi liền thấy tiểu Đình ở trước mặt ngươi.”

Cẩm Nương cười cười, không có nói cái gì nữa, mang theo Tứ Nhi cùng đi.

“Thiếu phu nhân, ngài nói vương phi chắc là không có chuyện gì đâu, thiếu gia nhất định có thể đem vương phi cứu về.” Tứ Nhi vừa đi vừa nói, trong lòng nàng thực tại lo lắng cho A Khiêm, chỉ là không tiện nói rõ, mà nhìn thấy vết thương như vậy giật mình, đầu gỗ kia nhưng lại hoàn toàn không lo lắng, giống như không có chuyện gì, cũng không biết đau sao?

Cẩm Nương quay đầu lại tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, mình dĩ nhiên cũng rất lo lắng vương phi, nhưng mà sự việc cấp bách, chỉ có thể an tĩnh ở trong viện, cố gắng bảo vệ chính mình, chờ tướng công trở lại, đó mới là sự giúp đỡ lớn dành cho tướng công, tâm tư Tứ Nhi nàng nào có không rõ, nha đầu này thường ngày trầm ổn, chỉ là lâm vào lưới tình nên cũng có chút lo được lo mất thôi, cho nên khuyên nhủ: “Yên tâm đi, cũng có nhiều người đi rồi, vương phi hẳn là sẽ được cứu về, nghe ý tứ trong lời nói của A Khiêm, những người đó chỉ là muốn bắt vương phi đi, cũng thật sự không muốn thương tổn bà, A Khiêm chiến đấu từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu kinh nghiệm, ngươi hẳn là phải tin tưởng hắn mới phải”

Tứ Nhi nghe thấy sắc mặt khẽ xụ xuống, thấp đầu nói: “Nô tỳ biết hắn có bản lãnh, không lo lắng.” Vừa nói, vừa ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín nhìn tường viện cao cao trong viện nhẹ thở dài, lẩm bẩm nói: “Chỉ là, thêm bản lãnh thì như thế nào, người kia, cuối cùng là phải về nhà, nô tỳ không có cái phúc phận kia cùng hắn ở chung một chỗ.”

Cẩm Nương nghe liền dừng một chút, nghiêm nghị nhìn Tứ Nhi nói: “Tứ Nhi, ngươi là một tiểu cô nương tốt, người khác xem thường ngươi, ta không trách, nhưng mà chính ngươi không thể tự xem thường mình, xuất thân kém không phải là lỗi của ngươi, chẳng lẽ có người nào đầu thai còn có thể được lựa chọn? A Khiêm cho tới bây giờ cũng không có bỏ cuộc, nếu như ngươi bỏ cuộc trước, ngươi để cho A Khiêm từ đâu tới cuối đấu tranh cùng gia đình? Vừa là lưỡng tình tương duyệt, sẽ phải cùng nhau dũng cảm đối mặt, tuyệt không thể lùi bước.”

Tứ Nhi nghe vậy chấn động, kích động nhìn Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, nô tỳ. . . . . . Có thể thành sao? Nô tỳ sợ người khác rảnh rỗi lời ra tiếng vào, sợ A Khiêm cưới nô tỳ sẽ ở trước mặt bạn bè không ngẩng đầu được lên, nô tỳ sợ Lãnh gia của hắn xem thường thân phận của nô tỳ. . . . . .”

“A Khiêm có ngại ngươi sao? A Khiêm đã nói hắn bởi vì cưới ngươi mà ở trước mặt bạn bè không ngẩng đầu lên được sao? A Khiêm có coi thường thân phận của ngươi sao? Hắn thậm chí đã nói, vì ngươi hắn tình nguyện làm tôi tớ? Tứ Nhi, ngươi nói như thế nữa, liền thật không xứng với A Khiêm rồi, ngươi ngàn vạn chớ để cho A Khiêm thật coi thường ngươi.” Cẩm Nương không đợi Tứ Nhi nói xong, ngắt lời nói.

Tứ Nhi nghe vậy ánh mắt liền đỏ, giọng nghèn nghẹn nói: “Dạ, nô tỳ biết rồi, nô tỳ sau này sẽ thẳng lưng làm người .”

Cẩm Nương lúc này mới gật đầu, nhẹ nhàng mà ôm Tứ Nhi, ôn nhu nói: “Tứ Nhi, ta cho tới bây giờ cũng không xem ngươi là nô tỳ, ta và ngươi cùng nhau lớn lên, ngươi đối với ta thật tốt ta biết, những năm này, người bên cạnh từng bước từng bước ra đi, ta không muốn ngươi lại có chuyện, hơn nữa muốn ngươi hạnh phúc, ngươi hiểu chưa? Không nên cô phụ ta, lại càng không nên cô phụ A Khiêm.”

Tứ Nhi nghe che lại mắt đẫm nước mắt, đang muốn nói chuyện, lại thấy từ cổng trong, Song Nhi đang túm lấy váy, vội vội vàng vàng chạy qua bên này, Tứ Nhi nhướn mày, nói với Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, Song Nhi kia không phải là nói không đến nội viện sao?”

Cẩm Nương nghe, nghi ngờ quay đầu lại, quả nhiên thấy Song Nhi đang đến trong cổng, ánh mắt không khỏi nghi hoặc, lẳng lặng đứng yên.

Song Nhi chạy trốn tới mức gấp rút, vừa nhấc mắt, thấy Cẩm Nương cùng Tứ Nhi đang lạnh lùng nhìn nàng, bước chân của nàng dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua đường lúc đến, do dự một chút, trên đầu một mảnh mồ hôi ứa ra, giật mình nguyên tại chỗ không thể tiến lui, không biết như thế nào cho phải.

Cẩm Nương nhìn thấy trong đôi mắt to linh động của nàng tràn đầy lo lắng, nhớ tới Thanh Ngọc từng cố gắng bảo vệ nàng, liền thở dài nói: “Song Nhi, ngươi có việc gì?”

Song Nhi nghe Cẩm Nương gọi nàng, ánh mắt lóe lên nhanh chóng, vẫn là tiến lên, kính cẩn thi lễ một cái với Cẩm Nương: “Nô tỳ thỉnh an thiếu phu nhân, thiếu phu nhân vạn phúc.”

“Ngươi vội vàng hấp tấp làm cái gì? Không phải đã nói, ngươi chỉ có thể ở ngoài viện quét dọn sao? Chỉ mới qua mấy ngày, liền đã quên mất quy củ?” Tứ Nhi cau mày nhẹ giọng khiển trách.

Song Nhi bị làm hoảng sợ đến lập tức liền quỳ xuống, thần sắc lại càng bối rối, trong lòng Cẩm Nương lại càng nghi ngờ, ôn nhu hỏi: “Song Nhi, ngươi chớ sợ, có chuyện gì nói cho ta một chút, ta sẽ không trách phạt ngươi.”

Song Nhi sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Tứ Nhi, mới nói: “Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ là tới. . . . . . Tìm Thanh Ngọc tỷ tỷ .”

Cẩm Nương nghe được trong lòng đau xót, Song Nhi luôn ở ngoài viện, trong nội viện cũng đều là người mới thay, Song Nhi có thể là không biết nhiều, Thanh Ngọc đã chết, nàng còn chưa biết, nghĩ tới Thanh Ngọc từng nói, Song Nhi là cháu gái Trần di nương, trong lòng liền nhu hòa hơn, kéo Song Nhi nói: “Song Nhi, Thanh Ngọc nàng. . . . . . nàng mất rồi, ngươi nên trở về tiền viện đi, sáng mai để cho Trương ma ma thăng cấp cho ngươi, người liền có thể ở trong tiền viện bưng nước dâng trà.”

Song Nhi vừa nghe Thanh Ngọc đã chết, mắt to linh động lập tức dâng lên một tầng nước, miệng hé mở, không thể tin nói: “Làm sao có thể? Trước đó vài ngày Thanh Ngọc tỷ tỷ vẫn còn tốt mà, nàng còn. . . . . . nàng còn đem trâm tử ngọc của cô mẫu cho ta, làm sao lại chết.”

Tứ Nhi thấy nàng nói chuyện không đầu không đuôi, chân mày liền nhíu lại, nhưng nhớ tới Thanh Ngọc chết đi, cũng cảm thấy lòng chua xót, giọng nói cũng nhẹ hơn rất nhiều so sánh với lúc trước: “Thanh Ngọc vì cứu thiếu phu nhân, bị thích khách hại chết, Song Nhi, ngươi đừng quá đau lòng, người chết không thể sống lại.”

Song Nhi nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, trong mắt kinh hoàng càng tăng lên, thốt ra nói: “Thích khách? Hậu viện trước đó vài ngày có thích khách sao?”

“Đúng vậy, thiếu phu nhân ở trong viên tản bộ, bị mấy hắc y nhân hành thích, Thanh Ngọc vì cản một kiếm cho thiếu phu nhân, cho nên. . . . . .” Tứ Nhi thanh âm cũng nghẹn lại, tuy nói trước kia không thích Thanh Ngọc, nhưng mà, sau đó nghĩa cử của nàng lại làm cho Tứ Nhi bội phục, đó cũng là một nha đầu trung nghĩa nhưng mệnh khổ.

“Thì ra là Thanh Ngọc tỷ tỷ quan tâm nhất chính là Thiếu phu nhân.” Song Nhi nghe rưng rưng nước mắt rút lui mấy bước, đột nhiên giống như nổi điên, bắt được tay Cẩm Nương nói: “Đi mau, thiếu phu nhân, nếu Thanh Ngọc tỷ tỷ quan tâm người nhất, nô tỳ cũng muốn thừa kế nguyện vọng của nàng, nô tỳ cũng muốn bảo vệ thiếu phu nhân.” Vừa nói, kéo Cẩm Nương liền chạy về phía trong viện của Cẩm Nương.

“Ngươi đứa nhỏ này, không có chuyện gì, có lời gì nói rõ ràng, thiếu phu nhân là phụ nữ có thai, ngươi liền ầm ầm kéo kéo đụng vào thiếu phu nhân, ngươi đây là muốn làm cái gì?” Song Nhi hành động quá điên cuồng rồi, cũng quá hàm hồ đi.

“Không còn kịp rồi, thiếu phu nhân, ngài trước cùng nô tỳ trốn đi rồi nói sau.” Song Nhi nắm chặt Cẩm Nương, vừa đi vừa nói.

Cẩm Nương vốn đã cảm thấy tâm thần không yên, vừa hay nghe Song Nhi nói, chân không tự chủ được cũng chạy theo nàng, trong vô thức mà tin lời nói của Song Nhi, Tứ Nhi nhìn thấy, ở phía sau hô: “Thiếu phu nhân, ngài chậm chút đã, nha đầu này không có giải thích, ai biết câu nào thật sự, chuyện này cũng chưa có nói rõ ràng nữa.”

“Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ thấy đại tổng quản vào phủ, hắn có lệnh bài trong viện, ra vào tự do, những cái này chỉ thấy khi hắn đi ra ngoài làm việc, ai cũng không nhận ra hắn, nhưng mà nô tỳ nhận ra được, đại tổng quản còn dẫn theo mấy người lạ tiến vào, nô tỳ núp trong bóng tối, nghe hắn nói, thật giống như chôn thuốc nổ hay cái gì đó trong sân viện, muốn nổ chết người trong viện. Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ vốn là tới cứu Thanh Ngọc tỷ tỷ.” Song Nhi vừa đi vừa nói chuyện, hơi thở có chút không yên, nhưng Cẩm Nương cũng nghe được rõ ràng, trong lòng khiếp sợ lại càng tăng thêm.

Chôn thuốc nổ, trời ơi, đây không phải là muốn tiêu diệt toàn bộ người trong tiền viện sao? Đại tổng quản không phải là người của Lãnh Hoa Đường sao? Lãnh Hoa Đường không phải là đã trở về kinh thành sao? Thái tử điện hạ còn ở trong tiền viện, chẳng lẽ lá gan hắn lớn như vậy, lại dám mưu sát thái tử điện hạ?

“Ngươi đúng là nghe rõ ràng?” Cẩm Nương kéo Song Nhi đứng lại, trịnh trọng hỏi nàng.

“Nghe rõ ràng, những người kia là lạ, không phải là người cùng giọng nói với chúng ta, bọn họ là nhìn đại tổng quản quen thuộc đối với địa hình trong viện, đặc biệt tìm đại tổng quản đến, bảo là muốn nổ chết thiếu phu nhân ngài đây.” Song Nhi gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, lôi kéo Cẩm Nương đi vào trong viện.

“Vậy ngươi làm sao không báo cho hộ vệ của thái tử điện hạ đây?” Cẩm Nương nhíu lông mày nói.

“Nô tỳ một tiểu nha đầu, liều lĩnh nói ra, ai tin nô tỳ, hơn nữa, nô tỳ nhỏ bé chỉ sợ đại tổng quản, nếu để cho hắn biết là nô tỳ báo tin, sẽ tìm người giết nô tỳ đi, nô tỳ chỉ muốn cứu Thanh Ngọc tỷ tỷ nên mới tới.” Song Nhi liền nói cực kỳ nhanh.

“Bọn họ muốn nổ chết ta, vào viện không phải là lại càng không an toàn sao?” Cẩm Nương lại nói, thật sự cảm thấy cùng Song Nhi đi vào trong viện không thỏa đáng, những người đó nếu thật muốn mình chết, thứ nhất muốn nổ tung đúng là tiểu viện mình ở.

“Ngài cùng nô tỳ đi vào là được, nô tỳ trong lúc ngây ngây ngốc ngốc ở Thính Vũ viện, ngày đó, trong lúc vô tình phát hiện một đường hầm, thiếu phu nhân, ngài trước trốn vào trong đường hầm kia đi, nơi đó rất sâu, nổ không đến.” Song Nhi vừa đi vừa giải thích.

Cẩm Nương không khỏi nở nụ cười khổ, sáng sớm mình liền hỏi Thái tử, trong nội viện này có đường hầm bí mật không, chính mình muốn trốn, không nghĩ tới, Song Nhi thật đúng là lôi kéo nàng trốn trong đường hầm này.

“Tứ Nhi, ngươi nhanh chóng báo cho Trương ma ma, Trung Lâm thúc, Phong Nhi, còn có, ngàn vạn lần đừng quên Diệp Nhất, ta ở cửa chờ cùng đi trốn.” Cẩm Nương nghe vậy mặc dù cảm thấy nguy hiểm, cũng không quá tin tưởng lời nói của Song Nhi, nhưng loại chuyện này, tốt nhất thà tin là có, còn hơn không tin, lỡ như không cẩn thận một chút, cái mạng nhỏ này liền bỏ đi.

Chính mình chạy theo chân của Song Nhi chạy đến thư phòng bên trong viện nhỏ, Song Nhi xoay mở một cái trong giá sách, kệ sách cao lớn kia, bày biện chỉnh tề quả nhiên từ từ dời đi, thành một cánh cửa, bên trong thật có một chỗ trống, đen sâu kín, sâu không thấy đáy, Song Nhi đang muốn lôi Cẩm Nương đi vào, Cẩm Nương lại buông ra tay của nàng nói: “Ngươi thấy đại tổng quản khi nào?”

“Chính là mới vừa rồi nha, thiếu phu nhân, mau tránh vào đi thôi, cho dù phía ngoài bị san thành bình địa, bên trong cũng sẽ không bị chấn động, nhanh lên một chút.” Song Nhi vội vàng muốn kéo Cẩm Nương đi vào trong.

“Ngươi thật là đã đi vào? Nơi này có thể thông đến ngoài viện sao?” Cẩm Nương vẫn đứng không chịu đi vào, thầm nghĩ, hỏi.

“Đi vào, lối đi này rất dài, bên trong không khí cũng trong lành. . . . . .” Lời còn chưa dứt, Cẩm Nương nghe thấy một tiếng vang thật lớn, nàng bị sợ nhảy lên, quay đầu lại liền thấy trong vườn cách đó không xa, dâng lên một cỗ khói trắng, cái này nàng không thể không tin lời của Song Nhi rồi, buông ra Song Nhi vừa chạy ra ngoài, Song Nhi nóng nảy, một mực kéo nàng nói: “Thiếu phu nhân, ngài điên rồi sao? Hôm qua hình như bọn họ chôn thuốc nổ rất cẩn thận, hôm nay chẳng qua là điểm chút ngòi nổ, nếu không nô tỳ cũng sẽ không vội vã như vậy đâu.”

Cẩm Nương lớn tiếng nói: “Thái tử điện hạ còn đang ở phía trước, kêu người đi cứu hắn mau.”

“Không còn kịp rồi, cái viện kia nô tỳ biết, cách nơi này quá xa, ngài đi tới đó nói không chừng sớm bị nổ thành tro rồi, thiếu phu nhân, nô tỳ thật vất vả một hồi mới cứu được người, ngài hãy theo nô tỳ vào bí đạo rồi tính sau.” Song Nhi gấp đến độ muốn khóc, nàng là một hài tử đơn thuần, người nào đối với nàng tốt, nàng liền đối với người đó tốt, một vài lần nếu không nhờ Thanh Ngọc, nàng có thể cũng sẽ bị bán, nàng cũng nghe nói, những người kia bị bán đi, không phải là đi hồ chứa nước làm cu li làm muối, chính là đến Thuyền Hoa, người nhà giảu trong Giang Hoa thành, không có mấy người dám nhận nô tài phạm sai từ trong Giản Thân Vương phủ ra tới, viễn cảnh thật không tốt a, cho nên, trong lòng nàng mới cảm kích Thanh Ngọc.

Trong lúc nhất thời, Tứ Nhi dẫn Trung Lâm thúc còn có Trương ma ma, Phong Nhi, Diệp Nhất tới, thấy Cẩm Nương còn đứng ở trong tối nói ra, Trung Lâm thúc liền nói: “Thiếu phu nhân, nô tài đi vào trước mở đường, ngài đừng sợ.” Vừa nói, vừa châm cây đèn cầy đi vào bên trong.

Trương ma ma cũng giúp đỡ Song Nhi dắt Cẩm Nương đi vào trong đường hầm nói: “Điện hạ bên cạnh tự có người che chở, thiếu phu nhân, chúng ta không phải là không cứu điện hạ, là không có biện pháp cứu.” Lời còn chưa dứt, lại một tiếng vang thật lớn, chấn động ở bên tai, Tứ Nhi không nói hai lời, cùng Phong Nhi hai bên đỡ Cẩm Nương liền đi vào trong đường hầm. Xuống đường hầm rồi nói sau, Song Nhi rất cơ trí đem cửa thông vào đường hầm trong thư phòng đóng lại, đường hầm quả nhiên rất lớn, lại rất sâu, tính năng thông gió xem ra không tệ, Giản Thân vương gia thiết kế xây dựng nên nơi này nhất định đã tốn không ít tâm tư a.

Cẩm Nương trong lòng vẫn là không an tâm, hỏi: “Song Nhi, ngươi nếu biết nơi này có đường hầm, đại tổng quản kia không phải là chắc chắn cũng biết sao? Một hồi hắn phái người giết đến đây thì sao? Không phải là bắt con ba ba trong hũ sao?”

Diệp Nhất ở phía sau nghe thấy liền nói: “Thiếu chủ an tâm đi, viện này là lúc Diệp cô nương ở xây rất tốt, sợ là chỉ có vương gia mới biết được nơi này có đường hầm, nói chi đến đại tổng quản, chính là nô tài cũng là lần đầu tiên nghe nói, lấy tính tình cẩn thận của vương gia, đường hầm này nguyên là vì phòng ngừa phát sinh bất trắc, đại tổng quản kia nhất định không biết đường hầm này.”

Cẩm Nương nghĩ tới, Diệp Nhất chính là tâm phúc của vương gia, tuy nói không có ở trong viện, nhưng đối với viện này cũng rất quen thuộc, vài chục năm nay, không biết đã đi đi đến đến bao nhiêu lần rồi, chính Diệp Nhất cũng không biết, đại tổng quản kia sợ là thật sự cũng không thể biết đi, cũng đúng, nếu hắn biết có đường hầm này, sẽ trực tiếp từ đường hầm đi vào, đem mình giết đi, rồi từ đường hầm chạy ra, thần không biết quỷ không hay a.

Nhất thời cảm giác mình cũng quá mức đa tâm, phía trước Trung Lâm thúc dẫn đường, ước chừng đi được một khắc chung, bí đạo mới coi là thấy đáy, dọc theo đường đi, chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh rung trời phía ngoài, đến dưới đáy bí đạo, thanh âm kia mới giảm đi chút ít, không điếc tai giống như lúc trước.

Cẩm Nương lòng chung quy vẫn là lo lắng cho Thái tử, trận kiếp nạn này nếu là mình cùng người bên cạnh bình yên vô sự, mà Thái tử lại chết đi, hoàng thượng kia cho dù coi trọng tài năng của mình thế nào đi nữa, cũng sẽ sinh hận, trách Giản Thân vương phủ có âm mưu khác, người trong nhà Giản Thân vương phủ thoát khỏi, vì sao thái tử chạy không khỏi? Nói như thế nào, đạo lý kia cũng không thể nói thông được.

Thích khách kia mưu kế quả rất hay, đầu tiên là bắt cóc vương phi, đem chủ lực trong biệt viện điều đi, sau đó lại thừa dịp thái tử điện hạ canh giữ ở trong biệt viện, đặt thuốc nổ hủy diệt biệt viện, có thể nổ chết mình tự nhiên là tốt, hơn nữa, giết thái tử cũng là công lao hạng nhất, nếu là người Tây Lương gây nên, kia tự nhiên lại càng cho bọn chúng đắc ý, thái tử của Đại Cẩm quốc chỉ có một, không có thái tử, tất nhiên sẽ dính líu đến mấy phe tranh chấp nội bộ, mà Tây Lương vừa có thể chèn ép Giản Thân vương phủ, vừa châm ngòi cho Đại Cẩm nội loạn, bọn họ liền nhân cơ hội động thủ ở biên quan. . . . . .

Cẩm Nương càng nghĩ càng kinh hãi, một phát bắt được tay Song Nhi, vội vàng hỏi: “Song Nhi, đường hầm này bốn phương thông suốt, có phải cũng có thể thông đến trong viện nơi Thái tử điện hạ đang ở hay không?”

Trung Lâm thúc vừa nghe, ánh mắt cũng lấp lánh nhìn Song Nhi, Song Nhi bị Cẩm Nương bắt bị đau, co lại bả vai, quay đầu lại nhìn chung quanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là sợ hãi: “Thiếu phu nhân, nô tỳ cũng là ngẫu nhiên phát hiện bí đạo này, thật ra thì, nơi này quá tối, nô tỳ cũng không có thật sự đi xuống, lại sợ các chủ tử phát hiện, đi vào nhìn một chút liền chạy trốn, làm sao lại dám đi xem xét kỹ lưỡng a, đây không phải là không muốn sống nữa sao?”

Điều này cũng đúng, Song Nhi bất quá chỉ mới có mười mấy tuổi, theo tầm quan trọng của bí đạo, nếu để cho vương gia biết nàng phát hiện bí đạo, không chừng đã giết người diệt khẩu rồi, không trách được, nàng lúc trước chỉ là nô tỳ, không dám nói thẳng.

“Thiếu phu nhân, nô tài nghĩ, hẳn là có con đường thông suốt đến viện nơi thái tử điện hạ ở, chúng ta chia nhau tìm đi.” Trung Lâm thúc bình tĩnh nói.

Song Nhi nghe xong rất biết xem tình thế nói ọi người, chốt mở cửa bí đạo như thế nào, mọi người cũng biết nàng cũng là ngây thơ, cho rằng mỗi gian phòng chốt mở cửa bí đạo đều giống nhau, nhưng là đang trong tình trạng ngựa chết chữa thành ngựa sống, có thể cứu được thái tử rồi, đó là tốt nhất, không thể cứu, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Mọi người lập tức phân công hợp tác, Song Nhi mang theo Trương ma ma, Trung Lâm thúc, Diệp Nhất, mỗi người một hướng, Phong Nhi đi theo Tứ Nhi cùng Cẩm Nương, mấy người trên tay đều cầm cây nến, đang muốn lên đường, Trung Lâm thúc đem mọi người gọi lại, từ trong ngực lấy ra một chai nhỏ màu xanh, đưa tới trên tay mọi người: “Trong cái chai này có độc, có thể tạo sương khói, nếu gặp phải người, liền đem bình mở ra, quăng lên mình người nọ, nhớ kỹ, chính mình thì phải che miệng mới chạy trốn được.”

Trung Lâm thúc lo lắng nhất chính là Cẩm Nương, nhưng thiếu phu nhân đang sốt ruột cứu người, cũng sẽ không nghe hắn khuyên, chịu đàng hoàng ngồi ở tại một chỗ, không thể làm gì khác hơn là có thể bảo hộ nàng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Cẩm Nương nhận lấy bình nhỏ của Trung Lâm thúc, muốn mở ra nhìn một chút, Trung Lâm thúc bị hoảng sợ nhảy lên, bận rộn lấy tay che, dặn dò: “Thiếu phu nhân, nếu không phải muốn quăng đến trên người thích khách, ngàn vạn lần không nên mở bình ra nhìn a, sẽ làm bị thương hai mắt.”

Cẩm Nương nghe thấy trước mắt liền hiện ra cảnh mấy thích khách chết cùng cá chết nổi lên trên sông Lệ Hà, một trận cuồn cuộn nổi lên trong dạ dày, thiếu chút nữa muốn nôn, lập tức cẩn thận đem chai thuốc cất xong, không bao giờ tùy tiện mở ra nữa.

Mọi người chuẩn bị như nhau rồi, Phong Nhi giơ lên ánh nến đi ở phía trước, Tứ Nhi đỡ Cẩm Nương ở phía sau đi theo, mơ hồ có thể nghe được trên mặt đất có tiếng nổ mạnh truyền đến, liên tiếp, chỉ sợ cả biệt viện hôm nay đều bị san thành bình địa, đáng thương ột lâm viên tốt như vậy của Giang Nam, người Tây Lương chết tiệt, một ngày nào đó, sẽ cho ngươi thưởng thức chút uy lực của bom do Cẩm Nương ta làm, Cẩm Nương vừa đi vừa oán thầm, nhất thời đã quên chính mình căn bản là một mồi lửa còn chẳng biết, thật là cho chính mình là một người xuyên qua thành một tài nữ vạn năng sao.

Vừa đi vừa tìm kiếm trong thông đạo hẹp dài, trong đường hầm bởi vì lâu năm không người nào đi vào, mặc dù thông gió hoàn hảo, nhưng vẫn có một cỗ mùi vị mốc meo, Cẩm Nương che lỗ mũi lảo đảo đi về phía trước, Tứ Nhi một tay cầm một cái túi lớn bằng vải, cũng không biết bên trong là gì, Cẩm Nương nhìn ba người đang đi mà buồn bực, đã nghĩ nói vài lời dẫn dắt rời đi lực chú ý của Phong Nhi cùng Tứ Nhi. Phía trước cũng không biết đến người phía dưới đường hầm, chỉ là một chút kế hoạch cũng không có, chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán, hy vọng có thể kịp thời cứu được thái tử.

“Tứ Nhi, ngươi trên lưng đeo cái gì vậy, bộ dạng giống như là đi xa nhà vậy.”

“Nước, thức ăn, ai biết chúng ta sẽ ở đây bao nhiêu lâu, chuẩn bị chút ít luôn tốt.” Tứ Nhi thuận miệng đáp, một bên thuận tiện vuốt vuốt lên bức tường, xem một chút có thể chạm được cơ quan hay cái gì xoay xoay hay không.

Cẩm Nương nghe vậy xấu hổ, Tứ Nhi nghĩ đến thật đúng là chu đáo, bất quá, nàng rất tin mình sẽ không ở chỗ này ngủ bao lâu, tướng công một khi cứu được vương phi sẽ lập tức trở lại tìm nàng .

“Thiếu phu nhân, ngài nói thái tử điện hạ có thể gặp bất trắc gì hay không, phía trên kia tiếng nổ mạnh cũng quá dọa người đi, thật giống như nổ bay rất nhiều viện.” Phong nhi xưa nay sợ tối, cho nên nàng cố ý muốn giơ ánh nến, nhìn thấy con đường phía trước vô tận không đầu, vừa đen mịt mờ một mảnh, trong bụng cảm thấy rờn rợn, vừa tìm vừa nói chuyện cùng Cẩm Nương.

“Phi phi phi, điều xấu không linh, chỉ có điều tốt mới linh, ngươi mỏ quạ đen, thái tử điện hạ nhất định cát nhân thiên tướng (người tốt được trời phù hộ), gặp dữ hóa lành.” Cẩm Nương ở phía sau nhắm trúng đâm vào trán nàng, phi ba tiếng mắng.

Phong Nhi nghe vậy cổ co rụt lại, cười cầu hòa: “Ừ, cũng đúng, thái tử điện hạ là nhân trung chi long (rồng trong biển người), tất nhiên sẽ gặp dữ hóa lành .”

Mấy người vừa đi được chừng một khắc chung, Tứ Nhi vuốt vuốt tường đường hầm mò tới một cánh cửa, không kìm được kêu lên: “Thiếu phu nhân! Nơi này thật giống như cùng với nơi chúng ta vừa mới xuống giống nhau.”

Cẩm Nương trong lòng vui mừng, vội vàng đi qua sờ sờ, quả nhiên tìm được cái kia xoay xoay theo như Song Nhi có nói lúc trước, nhẹ nhàng xoay mở, liền thấy một cái thang đi thẳng lên trên, xem ra, nơi này hẳn là cửa đi đến đường hầm của viện khác rồi, chỉ mong Thái tử điện hạ ở ngay phía trên nơi này.

Cẩm Nương vội vàng đi theo Phong Nhi bò lên, đến lối vào, vừa tìm được rồi một cái cơ quan để ấn xoay mở ra, Cẩm Nương đưa tay muốn mở, Tứ Nhi hấp tấp chế trụ nàng nói: “Thiếu phu nhân, để cho nô tỳ đi trước nhìn một cái, nếu không phải chỗ ở Thái tử điện hạ, chúng ta liền ở phía dưới nơi này chờ, đợi đến khi gió yên biển lặng, thời điểm thiếu gia trở lại cứu chúng ta rồi đi lên là được.”

Cẩm Nương nghe được chân mày nhíu lại, một hồi lâu không có lên tiếng, Phong Nhi thấy liền ở một bên khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, tụi nô tỳ biết người là quan tâm chúng ta, biết người từ lâu xem tụi nô tỳ là tỷ muội mà đối xử, nhưng lúc này, người là phụ nữ có mang, không thể đi lên phía trước, ngài nếu có chuyện gì, chúng nô tỳ cũng không muốn sống.”

Cẩm Nương nghe được trong lòng nóng lên, vừa nghĩ cũng đúng, mình hôm nay thành nửa phiền toái, đều nhờ các nàng chiếu cố, không để cho các nàng thêm phiền toái cũng là một loại trợ giúp, cho nên gật đầu, để cho Tứ Nhi đi trước nhìn tình hình một chút.

Tứ Nhi đem cái tay nắm kia nhẹ nhàng xoay mở ra một cái chút, trên mặt đất lập tức lộ ra một tia ánh sáng rất mạnh chiếu vào, mang theo một chút bụi mù, Tứ Nhi tiến đến gần khe hở nhìn lại, cũng là mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ là nghe thấy một trận tiếng đánh nhau, rụt đầu, xuống nói cho Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, thấy không rõ lắm a, chỉ nghe có tiếng đánh nhau, nhưng không biết đây là phòng nào.”

Cẩm Nương nghe trong lòng cả kinh, tiếng đánh nhau. Vậy trong này tám phần mười là nơi của thái tử rồi, những hộ vệ biệt viện khác căn bản cũng bị Lãnh Hoa Đình đều mang đi, mà bên cạnh thái tử có một đội ám vệ khác cũng bị Thái tử đem cho Lãnh Thanh Dục, bên cạnh Thái tử chỉ còn lại có vài người tùy tùng võ công cao cường một chút.

Muốn đánh, cũng chỉ là người của Thái tử ở trong nhà đang đánh, những thứ khác ngoài sân cũng không có bao nhiêu người trọng yếu. Nhất thời đột nhiên nhớ tới mới gọi bọn nha đầu nô tỳ trở về, lần này thái tử không biết có thể tránh thoát một kiếp hay không, trong bụng một trận thương cảm cùng đau lòng, mới vừa rồi đi rất gấp, đã quên vấn đề này, chỉ mong những tên thích khách kia không nên quá phát cuồng mới tốt.

Kéo qua Tứ Nhi, Cẩm Nương tự mình đem cái nắm kia xoay mở lớn hơn một chút, định thần nhìn lại, mơ mơ màng màng liền thấy được một mảnh góc áo màu vàng sáng, trong bụng càng khẳng định là thái tử điện hạ, không thể nghi ngờ.

Theo hướng tấm góc áo kia nhìn về phía trước, lòng liền khẩn trương lên, thái tử điện hạ dĩ nhiên là nằm trên mặt đất, trời ạ, thật sự là bị thương, chỉ mong còn sống, nhìn lại trong nhà, quả nhiên một mảnh đống hỗn độn, tường trong phòng bị nổ sụp đổ, Thái tử đang nằm cách cửa đường hầm không xa, trên chân trái có một vết máu lớn. Cẩm Nương không kịp nghĩ nhiều, từ trong đường hầm nhô đầu ra, thấy trên mặt đất còn nằm mấy tên bảo hộ, mà có hai gã tùy tùng đang quần nhau ẩu đả, cũng không biết ai là địch ai là bạn, chỉ là hai người kia nhìn thực lực ngang nhau, không phân cao thấp, nhất thời khó phân thắng bại, Cẩm Nương ngắm nhìn bốn phía lần nữa, cũng không thấy được có những thích khách khác, trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút, đánh bạo leo ra khỏi đường hầm, bàn tay đặt trên mũi thái tử, chạm được hơi thở ấm áp, trong bụng vui mừng, vội vàng huơ tay về phía đường hầm.

Tứ Nhi cùng Phong nhi cả hai liền cũng đi theo leo lên, Cẩm Nương cố hết sức khom lưng dời đầu Thái tử lên, nhỏ giọng nói với hai người kia: “Kéo vào đi.”

Tứ Nhi cùng Phong nhi cả hai liền lặng yên không lên tiếng mỗi người kéo một cái cánh tay của Thái tử, ba cô gái lấy hết khí lực bú sữa mẹ đem Thái tử “tha” vào trong đường hầm.

Hai tên kia đang đấu đến hăng say liền nhìn thấy, trong đó một gã liền muốn đi qua giết, quát lên: “Buông điện hạ ra.”

Mà tên kia lại muốn ngăn cản, cũng nói: “Mau dẫn điện hạ đi!”

Hai người này giọng nói tựa hồ cũng là quan tâm Thái tử, Cẩm Nương nhất thời choáng váng, ai là tốt ai là xấu đây.

Đáng tiếc thái tử hôn mê, không cách nào trả lời nàng, nàng cũng lười quản hai người kia, tiếp tục kéo thái tử, thân thái tử cao có khi hơn một mét tám mấy, thân thể thon dài, ba cô gái kéo tốn không ít công sức.

Mà khi hai tên thị vệ kia đánh nhau, thì tên hán tử trung niên liền một lòng chỉ muốn tới đây ngăn cản Cẩm Nương, hắn mấy lần thậm chí cầm kiếm nhắm thẳng vào thái tử, may là người trẻ tuổi hơn chút ít, trên mặt còn chút thanh niên liều chết ngăn cản, mới đỡ được sát chiêu của người nọ, Cẩm Nương liền hiểu ai địch ai bạn, càng thêm ra sức kéo Thái tử đi về phía trước.

Lúc này, phía ngoài đi qua một gã thị vệ của thái tử, Cẩm Nương trong lòng vui mừng, nghĩ thầm Thái tử được cứu rồi, ai ngờ người nọ vừa tiến đến liền tấn công hướng người trẻ tuổi, trên mặt dài quá đậu thị vệ, Cẩm Nương trong bụng rõ ràng, sợ người tuổi trẻ kia ngăn cản không nổi, liền buông thái tử ra, dứt khoát đứng dậy, quả nhiên trong đó một gã thấy là Cẩm Nương, nhất thời mừng rỡ, cười nói: “Tôn Cẩm Nương, tìm khắp cả biệt viện cũng không trông thấy ngươi, không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại chui ra từ đây.”

Cẩm Nương mỉm cười nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia khinh bỉ: “Các ngươi là người Tây Lương sao? Có phải muốn bắt ta đi giúp các ngươi đến Tây Lương xây một cái trụ sở giống như Đại Cẩm quốc hay không?”

Hai gã thích khách kia nghe liếc mắt nhìn nhau nói: “Khó được Lãnh phu nhân biết chuyện để ý như thế, phu nhân, chỉ cần ngươi đồng ý giúp Tây Lương chúng ta, tại hạ tuyệt đối sẽ không đả thương ngươi một sợi lông.”

Cẩm Nương gật đầu, thật sự đi tới trong phòng, Tứ Nhi thấy vậy vội vàng kéo lấy nàng, Cẩm Nương cười nói: “Vô sự, Đại Cẩm này thật sự chính là rất không thú vị, mỗi ngày đều có người ám sát bổn phu nhân, không bằng đi Tây Lương thôi, giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng a.”

Thanh niên kia giận đến muốn mắng người, nhưng bị một người trong đó cuốn lấy, chỉ có thể ra sức liều chết ngăn cản.

Cẩm Nương mặt mỉm cười đến gần phía sau tên kia thị vệ, tay vừa bám lấy eo, nâng cao bụng, đi rất chậm chạp, giọng nói rất ngạo mạn: “Tây Lương các ngươi thật sẽ hậu đãi bổn phu nhân sao? Bổn phu nhân ta là thiên hạ kỳ tài có một không hai, ngươi thấy bổn phu nhân làm sao cũng không có hành lễ vậy?” Thị vệ kia thấy vội vàng khom người thi lễ một cái.

Khi hắn khom lưng, trong nháy mắt, Cẩm Nương trong tay đã chuẩn bị lấy ra lọ thuốc, hướng người nọ rắc vào. Bên mình cũng liền vội hướng phía địa đạo mà lui xuống, nàng đi tới, liền không chú ý dưới chân mình chao đảo, tận lực ổn định thân thể, phía sau Tứ Nhi thấy vậy vội vàng tới đây đỡ nàng, lui về sau.

Mà tên thị vệ hành lễ kia hét thảm một tiếng, dược vật kia quả nhiên phát ra khói trắng gay mũi, ngay sau đó chính là mùi vị da thịt bị thiêu cháy, thị vệ kia đau đến lấy tay sờ vết thương, trên tay lập tức vừa nổi lên khói trắng, da nhanh chóng cũng bị đốt cháy, cổ cũng đã xuất hiện dày đặc xương trắng, hắn thảm thiết kêu tiếng thứ hai cũng không nổi, người liền thẳng tắp ngã trên mặt đất, Cẩm Nương lần đầu tiên đích thân giết người, bị hù sợ đến tay run lên, xoay người lại liền nói về phía đường hầm, thích khách trung niên kia vừa thấy đồng bọn chết rất kinh khủng, trong bụng cũng luống cuống, động tác trong tay liền cũng chậm xuống, thị vệ thanh niên kia nhân cơ hội một kiếm đâm vào lồng ngực của hắn, rút kiếm ra, chỉ thấy máu văng tung tóe, người nọ cũng đi đời nhà ma rồi.

“Phu nhân, cám ơn ngươi.” Thị vệ thanh niên tới đây đem Thái tử đỡ dậy, lúc này, phía ngoài lại truyền tới một trận tiếng nổ mạnh, cũng không biết đám thích khách kia đặt bao nhiêu thuốc nổ trong viện, Cẩm Nương vội nói: “Dìu thái tử điện hạ vào đường hầm đi.”

Người thanh niên kia cũng không chậm trễ, cõng thái tử liền đi vào trong đường hầm. Cẩm Nương cũng đi theo đi vào trong, trong mơ hồ, nghe được phía ngoài từng đợt thanh âm giết chóc, quân sĩ Giang Nam đại doanh đang đi tới trong viện.

Vào mật đạo, Cẩm Nương đóng kỹ cửa vào, mấy người vội vàng đến bên trong mật đạo, mới thở phào nhẹ nhõm, thị vệ đem thái tử để xuống, Cẩm Nương bởi vì vừa mới đích thân giết người, trong lòng vẫn còn sợ hãi, liền cũng sụp ngồi dưới đất, lại nghe đến thanh âm suy yếu của thái tử: “Đệ muội, ngươi thật sự là thần tiên a, thế nhưng nói. . . . . . Nói muốn trốn trong đường hầm, khụ khụ.”

Cẩm Nương lúc này mới thấy thái tử đã tỉnh lại, trong lòng vui mừng, nói, “Ai bảo thái tử điện hạ không nghe lời của Cẩm Nương, Cẩm Nương sợ nhất là chết, vừa cảm giác được nguy hiểm là muốn đi trốn ngay.”

“Nha đầu ngốc, muốn trốn còn dám một mình chạy đến trước mặt thích khách kia, không sợ hắn bắt ngươi sao?” Thái tử chân mày cau lại, có vẻ như vết thương rất đau, giọng nói cũng rất là ôn nhu, sủng nịch nhìn Cẩm Nương, cười mắng.

Tiếng mắng này quá mức thân thiết, nhưng lại nghe giống như là huynh trưởng đang cười, mắng đệ muội mình nghịch ngợm, Cẩm Nương trong lòng ấm áp, cười híp mắt nói: “Bọn họ coi ta là bảo bối mà, tất nhiên là sẽ không thương hại đến ta rồi.”

Thái tử khẽ nâng tay lên, muốn vuốt đầu Cẩm Nương, nhưng vẫn là dừng lại, Cẩm Nương vốn không câu nệ, tựa như không thấy được hành động kia, chỉ là nhíu lông mày hỏi: “Không phải nói người của Giang Nam đại doanh đang ở phía ngoài vây bắt sao? Những thích khách kia làm thế nào mà tiến vào được?”

Thái tử thở dài nói: “Nói ra rất dài dòng, Tây Lương lần này là tiêu vốn gốc, Nam viện Đại vương của bọn họ đem đội quân tinh nhuệ nhất là Thương Lang phái đến đây chém giết.”

“Thương Lang? Là tổ chức ám sát sao?” Cẩm Nương nhớ tới kiếp trước thấy một nhóm đặc cảnh, bên trong thì đặc biệt huấn luyện ra tổ chức ám sát.

“Ừ, xem như thế đi, là một đội vừa ám sát vừa tình báo, bọn họ người không nhiều lắm, nhưng mà võ nghệ cao cường, xuất quỷ nhập thần, hóa trang dịch dung rất giỏi, lần này, bổn vương coi như là thua trên tay bọn họ rồi, là ta quá mức tự tin, ban đầu nếu là chịu nghe lời ngươi. . . . . .” Thái tử vừa nói liền thở dốc, mặt mũi nhăn lại, đầu mày nhíu chặt tựa như rất thống khổ.

Cẩm Nương vội nói: “Điện hạ, ngài đừng nói chuyện, mau nghỉ ngơi đi.” Cúi đầu lại nhìn thấy máu tươi đang chảy trên chân trái của thái tử, trong lòng quýnh lên, cũng bất chấp cái gì lễ nghĩa, liền xé y phục trên đùi thái tử.

Thái tử vừa thấy mặt đỏ rần: “Đệ muội không thể!” Cái chân bị thương kia cũng theo bản năng mà rụt lại.

Cẩm Nương khẽ mỉm cười nói: “Ngài cứ nghĩ ta là đại phu thì tốt rồi.” Mặc dù nàng cũng không có kinh nghiệm cứu trị vết thương, bất quá, sơ cứu cầm máu thì vẫn làm được.

Tứ Nhi bên cạnh vội nói: “Nô tỳ, nô tỳ có đem kim sang dược đây.”

Cẩm Nương nghe vậy ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười một tiếng, thấy Tứ Nhi quả nhiên rất có kinh nghiệm giúp thái tử băng bó vết thương cẩn thận, lấy kim sang dược ra bôi thuốc bên ngoài cho thái tử, lại dùng băng gạc đem vết thương của thái tử băng bó kỹ, liền cười hì hì nói: “Điện hạ là hưởng phúc của A Khiêm rồi, Tứ Nhi của chúng ta hôm qua thấy trên người A Khiêm có thương tích, mới cố ý chuẩn bị kim sang dược, vừa lúc điện hạ ngài dùng tới.”

Thái tử nghe mỉm cười nói cám ơn với Tứ Nhi, nhìn Tứ Nhi một cái: “Đệ muội cũng là có mấy người nha đầu trung thành không hai lòng, phúc khí không tệ.”

Cẩm Nương tiếp lời nói: “Đáng thương chỉ là nha đầu, thân phận kém, bị ghét bỏ a.”

Thái tử nghe không lên tiếng nữa, lại nói: “Tây Lương đem thuốc nổ cải tiến rồi, có thể xử dụng tay ném mạnh đi ra ngoài, uy lực rất lớn, Giang Nam đại doanh lần này tổn thương không ít, lính của các ngươi, cũng có thể bị diệt ít nhiều.”

Cẩm Nương nghe kinh ngạc một trận, không trách được rõ ràng phía ngoài vây đầy người của Giang Nam đại doanh, nhưng vẫn có thích khách chém giết đi vào, chỉ sợ là dùng bom mở đường rồi, nói đến tư binh, cũng không biết Bạch Thịnh Vũ có nhận được tin hay không, nhưng mà, những chiêu binh mơi kia cho dù mang về, cũng không nổi lên tác dụng gì. . . . . .

“Thương Lang thiết kỵ kia lần này cũng được điều ra trận, Giang Nam đại doanh mới khó khăn ngăn cản, biên quan, thế nhưng để cho đội quân thiết kỵ của người Tây Lương trà trộn vào triều đình Đại Cẩm quốc, triều đình có người là muốn bổn vương chết, đệ muội, lần này, không chừng là do bổn vương liên lụy ngươi.” Thái tử nhắm nửa con mắt, yên lặng nhìn chăm chú vào Cẩm Nương, thần sắc bình tĩnh, nhưng mang tia đau lòng.

“Người nào liên lụy người nào cũng giống nhau, chân ngài là bị nổ đả thương sao?” Cẩm Nương nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, vòng vo đề tài, xem ra, trong triều đình còn có rất nhiều gợn sóng nàng không rõ, những thứ này, nàng không muốn biết, càng không muốn quản, thái tử làm thái tử, nghĩ hắn chết thì mình cũng chả sống được yên, vừa lúc mượn lực lượng người Tây Lương, nội ứng ngoại hợp, giết Thái tử, những người khác thì có cơ hội với ngôi vị, hơn nữa, còn thần không biết quỷ không hay.

“Bị đè đả thương, lúc ấy bổn vương đang muốn đi tới, một xà ngang vừa lúc rớt xuống. . . . . . Bên cạnh cũng có mấy gian tế, ừ, cũng tốt, lần này vừa vặn bắt được.” Thái tử vừa nói vừa nhìn thị vệ thanh niên bên cạnh kia một cái, nhắm mắt, không có nói thêm nữa.

Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên trên đỉnh đầu lại thêm một tiếng vang khổng lồ, đất lập tức thi nhau rơi xuống, Cẩm Nương trong lòng cả kinh, “Mau dời đi, mới vừa rồi cửa ra vào có khả năng bị nổ hư, có thể sụp xuống.”

Thị vệ thanh niên kia không nói hai lời, cõng thái tử lên chạy sâu vào trong đường hầm, ai ngờ đi không bao xa, phía trước cách đó không xa cũng có một chỗ sụp xuống, như thế này thì tốt rồi, tiến lui cũng không có đường, mọi người đều bị ngăn ở giữa một đoạn ngắn trong thông đạo, trong không khí tràn đầy mùi vị bụi đất, Cẩm Nương dùng khăn che miệng, thật lâu cũng không dám hô hấp, sợ sặc vào một ngụm đất vào bụng.

Cũng may nơi sụp xuống còn có chút xíu ánh sáng chiếu vào, không khí vẫn có thể lưu thông, nếu không, cho dù không có bị nổ chết, cũng sẽ bị ngạt chết đi.

Nếu không có đường đi, vậy cũng chỉ có thể ngồi ở tại chỗ chờ đám người tới cứu, mặc cho số phận, thanh niên thị vệ để thái tử xuống, tất cả mọi người đều dựa vào tường đá ngồi xuống, vật có thể thắp sáng trong tay Phong Nhi đã sớm mất, lúc này tối thui, ai cũng nhìn không thấy tới người nào.

“Hẳn là mới vừa rồi có người dò xét đến miệng đường hầm, rồi lại mở không ra cửa đường hầm, cho nên, dứt khoát nổ cửa vào, đoán chừng sợ chúng ta trốn, lại đang chung quanh cho nổ mấy chỗ, nghĩ lúc đó chôn chúng ta ở đây.” Thái tử suy yếu phân tích nói, trong thanh âm, còn mang theo tia giễu cợt, nhưng không có tuyệt vọng.

Cẩm Nương cũng bình tĩnh thần kỳ, nàng cười cười nói: “Xem ra, thật là điện hạ ngài làm liên lụy ta, nhưng mà, nếu chúng ta cũng không có chết, vậy thì hảo hảo mà sống, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta.”

Cẩm Nương giọng nói thoải mái bình tĩnh quét đi bớt không khí sợ hãi, Tứ Nhi cùng Phong Nhi cả hai mặc dù cũng sợ, nhưng nhanh chóng liền gạt qua một bên, tỉ mỉ che chở bên cạnh Cẩm Nương.

Nhưng ở trong không gian bóng tối vừa nhỏ vừa hẹp, người dù bình tĩnh thế nào, dù thôi miên mình như thế nào, một khắc trôi qua cũng hết sức khó khăn, trên đỉnh đầu tiếng nổ mạnh rốt cục ngừng nghỉ, ngược lại truyền đến chính là thanh âm giết chóc, người Giang Nam đại doanh rốt cục giết tới bên này sao, Cẩm Nương trong bụng an tâm một chút, nghiêng đầu dựa vào vai Tứ Nhi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, phía ngoài kia một chút ánh sáng cũng không có, xem ra, trời đã tối rồi, Cẩm Nương đã đói, bụng ùng ục kêu, bên cạnh Tứ Nhi đụng đụng nàng, đem một khối điểm tâm nhét vào trong miệng nàng, lại vừa có người đem nước đến, Cẩm Nương ăn điểm tâm, uống nước xong, mới cảm giác dễ chịu chút ít, lên tiếng kêu: “Điện hạ, điện hạ, ngươi cũng ăn một chút đi.”

Lại không nghe được thanh âm của thái tử, cũng là tên thị vệ kia lên tiếng nói: “Điện hạ sốt hầm hập, lại vừa hôn mê.

Cẩm Nương nghe được quýnh lên, nói với Tứ Nhi i: “Cầm khăn ướt, đặt lên trán Thái tử, cũng không thể để cho hắn tiếp tục sốt thêm.”

Tứ Nhi do dự một chút, vẫn là làm theo, nàng tuy là có chuẩn bị nước, nhưng cũng không nhiều lắm, ai biết lúc nào mới có người đến cứu các nàng, phải giữ lại một chút a.

Cẩm Nương lục lọi, cầm túi nước trong tay Phong Nhi, đỡ đầu Thái tử dậy, quả nhiên thái tử sốt nóng hôi hổi, Tứ Nhi biết ý của nàng, liền giúp đỡ đem chút nước vào miệng Thái tử, trong hôn mê thái tử cũng bắt được tay Tứ Nhi, lẩm bẩm nói: “Cẩm Nương. . . . . .”

Tứ Nhi nghe được chấn động, thiếu chút nữa muốn che miệng thái tử lại, Cẩm Nương cũng bị hù sợ, theo bản năng vứt bỏ thái tử, rồi lại nghe thái tử nói: “Thật khó chịu a, mẫu hậu.” Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem thái tử nhẹ nhàng mà để xuống, dịch chuyển ra xa thân thể.

Tỉnh lại lần nữa, phía ngoài lại có ánh sáng chiếu vào đường hầm, trên đỉnh đầu mơ hồ cũng có tiếng người, lại không nghe được thanh âm đào đất, Cẩm Nương trong lòng quýnh lên, người Giang Nam đại doanh sợ là không biết nơi này có đường hầm, nếu như vậy, không có đào bọn họ ra thì thật thảm.

Nghĩ lại, nếu là thích khách cũng bị giết chết rồi, Trương ma ma cùng Trung Lâm thúc hẳn là sẽ đi ra khỏi đường hầm, bọn họ hẳn là sẽ nghĩ tới mình bị chôn ở dưới đất, cho nên, trong lòng vừa chứa hi vọng, thị vệ thanh niên kia cũng là cầm kiếm hướng nơi có ánh sáng đào đào.

Lại nói Lãnh Hoa Đình, ngày đêm thần tốc, rốt cục chạy về Giang Nam biệt viện, nhìn qua khắp nơi đều là thi thể, thiếu chút nữa là lập tức té xuống, vừa lúc gặp phải Bạch tổng đốc một thân đầy vết thương, hắn lên tiếng hỏi: “Bạch đại nhân, lần này, ngươi định giải thích như thế nào đây?”

Bạch tổng đốc mặt tái đi, trước mắt bi thương tràn đầy: “Đại nhân, thái tử điện hạ cũng mất tích, ta cũng đang muốn đi tìm đây.”

Đang nói, bên kia Trung Lâm thúc cùng Diệp Nhất chạy như bay tới, Lãnh Hoa Đình vừa thấy, mừng rỡ, nghĩ tới hai người bọn họ bình an, vậy Cẩm Nương cũng sẽ không có chuyện gì.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân cũng không thấy rồi, sợ là đang bị chôn dưới đất.” Trung Lâm thúc nhíu lông mày nói.

Lãnh Hoa Đình nghe xong lập tức ngã quỵ, mấy ngày liên tiếp bôn ba cộng thêm lo lắng trong lòng, một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài, làm Trung Lâm thúc bị dọa một phen, vội vàng nhét một ít thuốc vào trong miệng hắn, vừa cho hắn thuận khí, mới khiến cho hắn từ từ tỉnh dậy.

Vừa tỉnh dậy liền níu lấy cổ áo Trung Lâm thúc, xé toạc lên tiếng hỏi: “Tại sao, các ngươi không bảo vệ nàng cho tốt?”

Trung Lâm thúc ảm đạm cúi đầu, quỳ xuống xin tội: “Lão nô đáng chết.”

Diệp Nhất ở một bên cũng là nóng nảy, nói với Lãnh Hoa Đình: “Thiếu chủ sẽ không chết, mau tổ chức người đến đào đất, nàng chắc chắn là bị nhốt ở trong đoạn đường hầm kia.”

Cho nên, Trung Lâm thúc đem tình hình lúc ấy nói một lần, cũng rất biết ý đẩy xe lăn đến cho Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình do dự một chút, vẫn là ngồi lên, đẩy xe lao thẳng đến chỗ ở của thái tử điện hạ.

Quả nhiên nơi này sụp xuống mấy rãnh to, có chỗ còn mơ hồ lộ ra đường hầm bên dưới, trong lòng Lãnh Hoa Đình chấn động, chỉ huy tên lính của Giang Nam đại doanh liền bắt đầu đào đất, trong lòng lo lắng, liền từ xe lăn trượt xuống, nửa quỳ dưới đất, tự mình động thủ đào đất: “Cẩm Nương. . . . . .” La lên một tiếng, tê tâm liệt phế, trong lòng hắn vạn phần đau xót, nói muốn nàng hảo hảo mà trốn, không nên lộn xộn, nàng không nên lộ tài năng gì, thái tử chết liền chết, nàng một tiểu nữ nhân thì đi cứu cái gì, nàng không biết là đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, lòng ta đau nhiều như thế nào sao? Nàng đi ra ngoài, đi ra ngoài rồi ta nhất định phải đánh vào mông nàng, đánh thật nặng, thật là không biết nghe lời gì cả.

Lãnh Hoa Đình lòng ngực đau muốn nứt ra, quỳ trên mặt đất lấy tay không đào đất, Diệp Nhất ở một bên kéo khuyên hắn: “Thiếu gia, ngài đừng làm mình bị thương, một hồi thiếu phu nhân đi ra ngoài, lại phải thương tâm.”

Lãnh Hoa Đình trong lòng vừa hận vừa đau, hận chính là sự bất lực của mình, một lần lại một lần để cho Cẩm Nương lâm vào nguy hiểm, mà mình lại không có biện pháp bảo vệ nàng, khiến cho nàng sống chết trước mắt mà còn suy nghĩ vì mình, thái tử ở biệt viện của Giản Thân vương phủ gặp chuyện không may, đối với Giản thân vương phủ chắc chắn là đả kích lớn, hắn cũng có thể nghĩ đến được thì Cẩm Nương lại càng nghĩ đến thông thấu, cho nên mới phải vác cái bụng lớn ở trong đường hầm mà cố gắng tìm cách cứu người, nữ nhân ngốc, nàng không biết, dưới gầm trời này, chỉ có nàng hắn mới có thể sống sót, quản hắn khỉ gió cái gì quyền thế, phú quý, thân tình cùng trách nhiệm, hắn muốn, cho tới bây giờ cũng chỉ có mình nàng a.

Trên đầu ngón tay đã loang lỗ vết máu, móng tay cũng bị phá hư, hắn còn đang từng chút từng chút đào đất, tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt sợ hãi cùng đau đớn trong lòng hắn, hắn không muốn tuyệt vọng, nhưng càng nghĩ càng tuyệt vọng, hắn không biết, sau khi đào đi xuống, nhìn thấy là người, hay là thi thể, đất hai bên sụp xuống quá sâu, rõ ràng chính là bị chôn, lại qua một ngày một đêm, không ngạt chết, cũng sợ là chết đói, chết khát rồi, hắn không biết, chính mình đã lệ rơi đầy mặt, hai mắt đỏ ngầu, bộ dáng dữ tợn như âm hồn, nhưng vẫn là vừa đào đất, vừa xé giọng gào to, Mười ngón tay da thịt bầy nhầy, lộ ra xương ngón tay: “Cẩm Nương, nàng đi ra ngoài, nàng đi ra cho ta, nàng đã đồng ý với ta, phải hảo hảo còn sống, nàng là nha đầu xấu xa, không giữ lời hứa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.