Cẩm Nương nghe xong ngẩng đầu nhìn trời, giữa nền trời xanh, không có một đám mây, lại càng nhìn không thấy mặt trời, thời tiết như vậy, buối tối sẽ có trăng sao? Lại còn muốn ngắm trăng? Nàng không khỏi trừng mắt nhìn vị tướng công yêu nghiệt nhà mình một cái, tức giận nói: “Chàng không đổi cách nào khác được sao? Cứ như vậy mà đi mời người khác đến đây ngắm trăng, thái tử nhất định sẽ nghĩ chàng phát sốt rồi.”
Lãnh Hoa Đình nghe được cười ha ha, sủng nịch nhéo cái mũi của nàng, sẵng giọng: “Nàng đây là rủa vi phu sao?”
Cẩm Nương mặc kệ hắn, dưới chân vội vàng bắt kịp vương phi, đầu tựa vào đầu vai của vương phi, làm nũng với vương phi nói: “Nương, người xem tướng công khi dễ con.”
Vương phi yêu thương vỗ vỗ vào tay của nàng nói: “Hắn làm sao có thể bỏ được khi dễ con, ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, con không khi dễ hắn là tốt rồi….”
Cẩm Nương nghe xong khuôn mặt lập tức ửng hồng, vừa nâng mắt lên, nhìn thấy vương gia đang đi phía trước cũng tán thành, trong lòng rùng mình một trận, lại nhớ tới kiện quần áo da người kia, thầm nghĩ, không biết sau khi vương gia nhìn thấy tấm da người kia thì có cảm tưởng gì, lúc trước nàng không có đem đồ kia đưa cho vương phi xem, nhưng vương gia cũng coi như là người trong cuộc, giấu diếm ông việc này cũng không phải là tốt, nhưng nếu nói chuyện này ra thì quá mức tàn nhẫn đối với ông, thật đúng là làm khó người khác rồi.
Nàng quay đầu lại nhìn Lãnh Hoa Đình, hắn cũng yên lặng mà nhìn theo bóng lưng vương gia, trong đôi mắt phượng đen nhánh kia lại lộ ra một chút đau thương nhàn nhạt, đối với việc này hắn thật sự cũng đang do dự phải giải thích như thế nào với vương gia, tối nay nếu hắn mời mấy người thái tử cùng tam tỷ phu đến phủ, chỉ sợ chân tướng sẽ rõ ràng, sau khi biết rõ chân tướng kia, việc này sẽ là một đòn giáng mạnh vào lòng của vương gia, nghĩ tới đây, Cẩm Nương không khỏi thở dài, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước.
Vương phi nhìn thấy cũng không thông, lại nhìn thấy trên trán Cẩm Nương xuất hiện sự lo lắng nhàn nhạt, một lần nữa vuốt ve đầu nàng: “Nhân sinh không có gì là không qua được, không ai không phạm sai, chỉ cần không sai lầm nguyện ước ban đầu đều không phải là có ý hại người, không bẩn một tấm lòng thiện lương chính trực là được, còn thật sự quá mức, sẽ chỉ làm chính mình khổ sở, cần gì phải như vậy.”
Cẩm Nương nghe vậy ngẩn ra, nàng cảm giác được vương phi đã nhìn ra được điều gì đó, nhưng mà vương phi có thể thong thấu mọi chuyện như vậy, làm cho nàng rất vui mừng, lúc này đây vương phủ đang rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng, nhìn qua vương phi là một người hồ đồ, thật ra bà chỉ nhẫn nhịn, từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi nguyện vọng ban đầu của mình, có lẽ, trong mắt người khác, bà là đối tượng để mọi người khi dễ, nhưng trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, những người tự nhận mình là người thông minh có bản lĩnh, nhưng có bao nhiêu người là người chiến thắng cuối cùng chứ?
Chẳng bằng vương phi, có trượng phu yêu thương bà, có nhi tử con dâu hiếu thuận, hiện giờ còn có thêm tôn nhi đáng yêu bên cạnh, nhân sinh của bà đến bây giờ cũng có thể coi là viên mãn, làm một người vô dục vô cầu *.
* vô dục vô cầu: không cần cầu mong bất kỳ chuyện gì nữa.
Nhưng mà vương gia không phải cũng là một người am hiểu cơ trí sao? Cẩm Nương lắc lắc đầu, ấn tượng của nàng đối với vương gia cũng không tính là quá tốt, trải qua nhiều chuyện nàng vẫn cho rằng vương gia vẫn là một người hồ đồ, không rõ ông đã lăn lộn trong triều vài chục năm, nhưng sau khi ông rõ ràng là biết hoàng thượng muốn chèn ép Giản Thân vương phủ, thì cũng nên hiểu biết hơn một chút, vậy mà có đôi khi lại dùng sự mơ hồ của bản thân để tự vệ, nhưng cũng thấy được, tuy Giản Thân vương phủ vẫn không sạch sẽ, nhưng ông vẫn là tận lực bảo vệ vương phi, cố gắng tạo ra một vùng trời yên bình cho vương phi, để cho vương phi vẫn có thể cao hứng mà duy trì được bản chất lương thiện của bà, việc này cũng có thể coi là một thành tựu to lớn đi.
Trở lại trong phòng của mình, Cẩm Nương liền ngồi cùng một chỗ với Lãnh Hoa Đình suy nghĩ về lời nói của Lý công công.
Một lát sau, có vị ma ma bẩm báo lại, nói rằng thế tử đã đưa Lưu di nương trở về phòng giặt giũ .
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình nghe vậy hai mặt nhìn nhau, người này thật đúng là làm được, bọn họ vốn nghĩ Lãnh Hoa Đường sẽ đến đây tìm phiền toái, kết quả lại sóng êm gió lặng*, hắn thế nhưng có thể đem mẫu thân của mình quay trở lại phòng giặt giũ, đây không phải là hắn đang diễn trò cho người khác xem sao?
*sóng êm gió lặng: không có chuyện gì xảy ra
“Di nương vẫn tốt chứ?” Cẩm Nương nhàn nhạt hỏi vị ma ma bẩm báo kia.
“Bẩm thiếu phu nhân, Lưu di nương giống như bị thương, mặt đều sưng lên.” Vị ma ma kia thành thật mà bẩm báo, bà ta cũng sợ hãi, thiếu phu nhân từng nói qua, phải trông coi Lưu di nương thật tốt, nhưng mà thế tử gia đến đây, thân phận nô tỳ như các bà cũng không có quyền ngăn cản, đành phải để cho hắn dẫn người đi, cho nên, lúc đến đây bẩm báo với thiếu phu nhân, tâm trạng đều bất an không yên, chỉ sợ nàng sẽ lại trách phạt bọn họ.
“Thôi, ngươi đi xuống đi, coi chừng Lưu di nương cho tốt, đã bị thương như vậy, vậy không cần để cho bà ấy giặt giũ quần áo nữa, để cho bà ấy nghỉ ngơi đi.” Cẩm Nương phân phó với vị ma ma kia.
Vị ma ma kia gật đầu đi xuống, Cẩm Nương lại nhìn về phía Lãnh Hoa Đình.
Bên môi Lãnh Hoa Đình gợi lên một nụ cười lạnh nói: “Bà ta trông chờ vào một tên súc sinh có thể làm nên chuyện gì chứ?”
Cẩm Nương suy nghĩ cũng đúng, chỉ là đột nhiên nàng lại nghĩ tới Thượng Quan Mai, không biết sau này sau khi thân phận của Lãnh Hoa Đường bị vạch trần, trong lòng của Thượng Quan Mai sẽ nghĩ gì, chắc là rất thống khổ đi, một người kiêu ngạo như nàng ấy, lấy thân phận quận chúa lại đi gả ột tên dã chủng, nàng nhất định sẽ xấu hổ không chịu nổi, càng thêm thống khổ không chịu nổi, ai, thật đáng tiếng ột người lương thiện như vậy, nhưng cũng phải nói rằng là do nàng giao phó chung thân đại sự của mình cho người không thích đáng mà thôi.
Hai người đều ngầm cảm thấy đau thương, lại nhìn thấy Phong nhi vén mành lên bước vào nói: “Bẩm thiếu phu nhân, thế tử phi đến đây.”
Cẩm Nương nghe thấy vậy kinh ngạc một trận, lúc này Thượng Quan Mai làm sao có thể đến đây? Là cầu tình giúp Lưu di nương sao?
Vội vàng đứng dậy ra ngoài đón nàng, chỉ thấy Thượng Quan Mai mặc một bộ gấm màu xanh ngọc bích trên bề mặt xen lẫn thêu những cánh hoa mai, trước ngực mở ra một chút, cổ áo thêu hai đường chỉ màu bạc, phần eo thu vào vô cùng chặt chẽ, vạt áo tung bay, bước chân thon dài nhẹ nhàng như hoa sen, một đường tha thướt đi đến đây, một bộ dạng giống như tiên nữ xinh xắn thoát tục, Cẩm Nương không khỏi nhìn đến ngẩn người, trong lòng càng ngày càng khó chịu.
“Đại tẩu sao lại đến đây? Nếu tẩu có việc, chỉ cần sai người báo ta một tiếng là được, làm sao lại tự mình đi đến đây?” Cẩm Nương nở nụ cười đi ra tiền sảnh, vén mành đứng ở trước cửa cất giọng nói.
“Ta chẳng qua muốn đến đây nhìn xem đệ muội, muốn nhìn thấy Dương nhi, cũng là đến đây nói với muội một tiếng, một lát nữa ta sẽ quay về phủ, nhưng mà chuyện trong phủ lại phải phiền đệ muội xử lý.” thần sắc của Thượng Quan Mai vẫn trấn định tự nhiên, bên môi mang theo tươi cười thản nhiên, hoàn toàn nhìn không ra tâm trạng hiện giờ của nàng.
Nhưng Cẩm Nương cảm thấy dường như nàng đang có tâm sự, cũng không tiện hỏi, vội vàng bước xuống bậc thang, tiến lên kéo Thượng Quan Mai đi vào trong phòng.
Ngồi ở chính đường, Song nhi lanh lợi lập tức đi pha trà mang lên, Cẩm Nương lại sai Phong nhi cầm một ít trái cây đem từ Giang Nam lên, cười nói: “Đại tẩu lúc này tại sao lại muốn quay trở về nhà, buổi tối sẽ quay trở lại phủ chứ?”
Thượng Quan Mai tao nhã uống một ngụm trà, nheo mắt lại, cũng không trả lời Cẩm Nương, lại nói: “Quả nhiên trà Long Tĩnh của Giang Nam, mùi thơm ngát thật thấm người, quả thật là uống rất ngon.”
Cẩm Nương nghe xong cũng cười nói: “Nếu đại tẩu thích, một chút nữa ta sẽ để Phong nhi mang đến phòng của tẩu, muội đem về vài cân, vốn muốn đem một ít cho đại tẩu, nhất thời bận rộn, nên đành trì hoãn.”
Thượng Quan Mai nghe thấy cười cười nói: “Tấm lòng tốt kia, thịnh tình này của đệ muội, nếu tẩu từ chối thì sẽ bất kính rồi.” Nói xong nàng nhìn quanh trong phòng, hỏi: “Sao ta không thấy Dương nhi?”
“Tú cô đang ôm bé đi đến viện của nương, nha, Phong nhi, ngươi mau đến viện của vương phi mang Dương nhi đến đây, cho bé uống sữa đi.” Cẩm Nương nhất thời cũng nhớ tới đã một lúc không được gặp Dương nhi rồi, vội vàng nói với Phong nhi, sức ăn của Dương nhi quả thật rất mạnh, nếu để cho bé đói bụng một chút, sẽ khóc náo loạn lên mất.
Thượng Quan Mai nhìn thấy Cẩm Nương sốt ruột, sau khi uống trà xong, liền đứng dậy cáo từ, Cẩm Nương cảm thấy hôm nay nàng có chút kỳ lạ, liền tiễn nàng đến cửa, nhớ lại câu hỏi của mình hình như Thượng Quan Mai cũng chưa trả lời, lại tiếp tục hỏi nàng: “Đại tẩu hôm nay trở về phủ, có phải sẽ nán lại một đêm hay không?”
Thượng Quan Mai dừng chân, chậm rãi quay đầu, đôi mắt thâm sâu, giống như chất chứa trong đó có thiên ngôn vạn ngữ, một bộ dạng như không biết nói từ đâu, giữa hai hàng lông mày, nhàn nhạt xuất hiện sự buồn phiền cùng bất đắc dĩ, sau một lúc lâu mới nói nói: “Đệ muội, phúc khí của muội thật tốt, ta thật sự hâm mộ muội.”
Cẩm Nương không hiểu ý tứ của nàng, nhưng khi nghĩ đến tên súc sinh Lãnh Hoa Đường, trong lòng nàng vô cùng đồng tình với Thượng Quan Mai, nhưng mà nàng lúc này không thể để cho Thượng Quan Mai biết được thân phận của Lãnh Hoa Đường, ai, lúc này nên để cho nàng trở về nhà mẫu thân của nàng, tốt nhất nhắm mắt làm ngơ, chung quy so với nghẹn ở lại trong phủ cũng tốt hơn, vì thế cười nói: “Đại tẩu không cần nói vậy, muội chỉ là người ngốc có cái phúc của người ngốc, tương lai đại tẩu nếu có con, giống nhau cũng có hạnh phúc.”
Lời này cũng chỉ là khách sáo, người nói, người nghe lại biết là rất khó thực hiện được, không nói đến đứa nhỏ còn tốt, vừa nói đến hai chữ hài tử, trong lòng của Thượng Quan Mai lại dâng lên một chút chua xót, nàng cố nén nỗi bi thương trong lòng miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, ta thật muốn có một bảo bối đáng yêu như Dương nhi, không biết, ông trời có thể cho ta hay không?”
“Khẳng định là có thể, đại tẩu vẫn còn trẻ, còn nhiều thời gian mà.” Cẩm Nương an ủi.
“Ngày sau. . . . . . sẽ có sao?” Thượng Quan Mai nhẹ giọng than thở, bước xuống bậc thang, cũng không quay đầu lại một đường đi thẳng.
Cẩm Nương nhớ tới nàng vẫn chưa trả lời, rốt cuộc là quay trở về nhà bao lâu, một lát nữa nàng làm sao mà giải thích với vương phi đây, muốn hỏi lại, đành dừng bước, phía trước bóng dáng của Thượng Quan Mai càng ngày càng xa, bước chân nhìn như ung dung, nhưng cũng rất nặng nề, mỗi bước chân của nàng, tựa hồ giống như muốn dẫm nát tâm trạng trong lòng người đi đường, Cẩm Nương đột nhiên hiểu rõ, bên trong tâm hồn trong sáng của người kia, sợ là đã phát hiện ra, hiện giờ trong lòng của nàng ấy cũng đã trở nên nguội lạnh.
Thở dài một tiếng, Cẩm Nương quay trở lại phòng trong, Lãnh Hoa Đình lúc này đang tựa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, thấy Cẩm Nương đi vào, lập tức mở mắt, hỏi: “Đại tẩu tới đây sao?”
“Ừ, đại tẩu tới đây.” Cẩm Nương cầm lấy áo khoác do chính nàng làm cho Dương nhi lên, lại bắt đầu thêu hoa.
Một lát sau Phong nhi cùng Tú cô ôm Dương nhi quay trở về, bẩm với Cẩm Nương: “Vừa rồi vương nhi truyền lệnh, thân thể của vương gia không tốt, vương phi đang hầu hạ vương gia nghỉ ngơi ,vì vậy không cần nhị thiếu gia cùng thiếu phu nhân qua đó dùng cơm, ở lại trong viện dùng cơm là được.”
Cẩm Nương nghe xong nhìn Lãnh Hoa Đình liếc mắt một cái, Lãnh Hoa Đình không khỏi nhíu mi, nhưng cũng chưa cất lời, liền đẩy xe lăn đi vào trong phòng.
Dương nhi vừa vào cửa liền giương tay ra, không ngừng giơ tay lên cao làm loạn với Cẩm Nương, trong miệng y y nha nha, Tú cô nhìn thấy nói: “Tiểu chủ nhân thật là, ta ôm bé lâu như vậy, đối xử với bé rất tốt, nhưng vừa thấy nương của mình liền trở mặt, không muốn Tú cô nữa.”
Cẩm Nương cười tiếp nhận Dương nhi từ trong lòng của Tú cô, Dương nhi vừa nằm trong lòng của Cẩm Nương thân thể nhỏ nhắn của bé lập tức nghiêng sang một bên giống như muốn ngã xuống, bàn tay nhỏ nhanh nhẹn bắt lấy vạt áo của Cẩm Nương, cái miệng nhỏ rung động, một bộ dạng như con mèo nhỏ tham ăn, Cẩm Nương hơi chậm một chút, bé sẽ trừng đôi mắt phượng to xinh đẹp lên, mím miệng mà lên án nàng, Cẩm Nương nhìn thấy liền điểm nhẹ lên trán của bé, sẵng giọng: “Không được dùng biểu tình này, thật là yêu nghiệt, bộ dạng chẳng khác nào phụ thân của ngươi.”
Dương nhi làm sao nghe hiểu được lời nói của nàng, bé trái lại biết Cẩm Nương lấy tay chỉ bé, bé cảm thấy không vui, nước mắt lập tức ngưng đọng trong khoé mắt, Cẩm Nương nhìn thấy đau lòng, vội vàng vén áo của mình lên, đẩy vào cái miệng nhỏ của bé, cũng miễn cho phải nghe âm thanh điếc tai của bé.
Màn đêm đã buông xuống, Cẩm Nương ôm Dương nhi đang ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng đem đặt bé vào chiếc nôi đang đung đưa, sau khi dùng bữa chiều xong Lãnh Hoa Đình đã đi ra ngoài, Cẩm Nương cũng không có hỏi hắn, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ, trước đó hắn không phải đã nói, muốn mời thái tử cùng Bạch Thịnh Vũ đi đến đây, sao lúc này lại chẳng có động tĩnh nào, chẳng lẽ hắn nói giỡn sao? Lúc này cũng đã tối, không biết thủ vệ canh bên cạnh phòng của Vương ma ma được bố trí như thế nào, hiện giờ A Khiêm không có ở đây, bên cạnh rất ít người giúp đỡ, trong khi đó tướng công lại không chịu đứng dậy, hành sự cũng rất bất tiện.
Càng nghĩ trong lòng nàng càng cảm thấy không yên tâm, vương gia lúc này cũng truyền lệnh thân thể không khoẻ, mới vừa rồi sai người đến viện của thế tử, Thượng Quan Mai đã trở về nhà mẫu thân của nàng, cũng chưa quay trở về, Phong nhi đem tình huống này bẩm báo lại cho Cẩm Nương, nàng là nhìn thấy Thượng Quan Mai mang theo một tay nải rất lớn, xem ra, Thượng Quan Mai sẽ ở lại trong một thời gian.
Thi thể của Vương ma ma được đặt trong phòng phía đông, ngoài cửa có mấy vị ma ma đang canh giữ, chung quanh cũng an bài không ít ám vệ, vào ban đêm, một màu đen đã che khuất đi ánh trăng ở trên cao, trong không trung nổi lên một trận gió, đánh lên trên mặt làm cho người ta cảm thấy đau nhức, hai vị ma ma gác đêm có chút không chịu được, một người yên lặng mà đi đến bên người kia, nhỏ giọng nói:
“Ta nói Lưu Hồng ngươi nha, chúng ta mua chút rượu uống đi, với cái thời tiết lạnh lẽo quái dị này, ta cảm thấy không chịu nổi.”
“Được, nhưng mà ta không có tiền, cho dù có bạc, lúc này đi đến đâu mà uống rượu đây?” Vị ma ma kia liếc mắt nói.
“Trong nhà của ta có cất giấu một vò rượu, nếu không, ngươi ở đây canh giữ, ta đi lấy rượu?”
“Không được, bên trong, cửa đều đã đóng một ngày, một chút động tĩnh cũng không có, chỉ sợ. . . . . . Nếu muốn đi chúng ta cùng đi, nếu không quá lắm thì chúng ta trở về bán thịt vậy.” Vị ma ma kia vừa nghe thấy liền rụt cổ, một bộ dáng rất sợ hãi, lôi kéo vị ma ma kia không chịu buông tay.
“Tốt lắm, cùng nhau đi, đi nhanh về nhanh là được, hơn nữa trong phủ cũng có hộ vệ, đi một chút chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cả hai đều không dám ở lại một mình, liền nắm tay nhau, cùng nhau ca hát rời khỏi phòng đặt thi thể của Vương ma ma.
Hai vị ma ma kia vừa rời khỏi, lập tức có hai người mặc y phục hộ vệ của Giản Thân vương phủ, đang ở sát bên phòng của Vương ma ma, bọn họ nhìn xung quanh, cũng không thấy ám vệ xuất hiện, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đặt thi thể Vương ma ma, một người đứng bên ngoài quan sát, một người liền lắc mình đi vào, chỉ chốc lát sau, người đi vào lấy ra một thanh đao nhuộm máu đi ra, hai người nhảy lên, rất nhanh bóng dáng liền biến mất trong không trung.
Không lâu, lại có ám vệ xuất hiện, hai người đồng thời đi vào trong phòng Vương ma ma, sau khi xem xét liền đi.
Toàn bộ tiến hành trong yên lặng không một tiếng động, thế nên khi hai vị ma ma kia quay trở về mang theo chút rượu cùng đồ ăn, ngồi xếp bằng ở trên ghế, uống rượu dùng bữa, cũng không phát hiện trong phòng có gì kỳ lạ, vẫn tiếp tục canh giữ.
Bên kia Lưu di nương, sau khi được người đưa trở về phòng giặt giũ, bên hông của bà ta vốn là do chính Lãnh Hoa Đường đá vào một cước, cảm thấy vô cùng đau đớn, vừa vào cửa, liền nằm ở trên giường, nha hoàn Hương Liên bên cạnh bà sau khi bị đánh, rốt cuộc cũng không có người nào dám tới chiếu cố bà ta, bên cạnh bà ta hiện giờ là hai vị ma ma chăm sóc, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
May mà còn có người đến chăm sóc cho bà ta, nhờ ân điển của thiếu phu nhân, chuẩn cho bà ta hôm nay không cần giặt quần áo, bà ta mới có thể nằm yên trên giường mà nghỉ ngơi, nhưng mà khi nhớ đến lời nói vừa rồi của Lãnh Hoa Đường, nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang, Đường nhi tính tình thô bạo, lại là người toan tính thiệt hơn cho bản thân mình, ngày khác, hắn nắm quyền thế sẽ tiếp tục hiếu kính với mình sao?
Hắn có biết bà vì hắn mà cũng chịu không ít cực khổ, phải nhẫn nhịn người khác hay không? Hai nam nhân kia, không có một người nào là người tốt, bà biết rõ bọn họ chỉ muốn lợi dụng bà, dùng bà như một dụng cụ thay thế, nhưng bà là vì con trai của chính mình, vẫn nhẫn nhục tạm sống qua ngày, mặc cho bọn họ khi dễ, mà người bà ta hết sức ngưỡng mộ, đã trải qua vài chục năm, cho tới bây giờ lại chưa bao giờ coi trọng bà, mặc cho việc bà phải trả giá rất nhiều cho tình cảm này, ông cũng đối xử với bà rất lạnh nhạt, cho dù là khối băng, qua thời gian nhất định cũng sẽ tan chảy ra, nhưng trong mắt của ông chỉ xem trọng người nhị tỷ ngu ngốc kia của bà, bị đại tỷ đùa bỡn trên tay mà cũng không biết, nhị tỷ yếu đuối giống như con dê nhỏ.
Đang miên man suy nghĩ, rèm cửa bị người vén lên, nhìn thấy Ngọc Nương dẫn theo nha hoàn Hồng nhi bưng một hộp thức ăn tiến vào, xoay người lại vén rèm lên, chậm rãi, Ngọc Nương chống thắt lưng đi đến đây.
Lưu di nương cảm thấy kỳ lạ, từ sau khi bà bước vào phòng giặt giũ, Ngọc Nương chưa từng đến đây, cũng chỉ sai người đem đồ đến đây, ngay cả ân cần thăm hỏi hai câu cũng không có, hôm nay bản thân của bà đã thảm hại đến như vậy, những tên cẩu nô tài trong phủ, thấy mình đến liền không nói một tiếng tránh xa ra, không nghĩ tới, người đầu tiên đến đây, lại là Ngọc Nương, điều này làm cho Lưu di nương rất kinh ngạc.
Ngọc Nương cười khanh khách theo sát Hồng nhi tiến vào, nâng bụng ngồi trước giường của Lưu di nương, thân mật nói: “Di nương, người chịu khổ rồi, tướng công kêu ta đem đồ ăn đến đây cho người.”
Lưu di nương nghe thấy trong lòng cảm thấy một trận ấm áp, Đường nhi vẫn là người hiếu tâm, hiện tại hắn cho người đưa mình trở về, chuyện này cũng không có biện pháp, dĩ nhiên trước hết phải giải quyết Vương ma ma, sau khi củng cố ngôi vị thế tử, thì mới có thể cứu mình ra ngoài được, bà đang lý giải tình cảnh khó xử của hắn, một người đang mang thai như Ngọc Nương lại có thể đến đây thăm bà, đối với phần tâm ý này quả thật làm cho Lưu di nương vô cùng cảm động.
“Thân thể của con càng ngày càng nặng, không nên tới đây, chỉ cần sai người đến là được, nếu gặp phải chuyện gì, đừng để bị ngã, sẽ hù doạ ta.” Giọng nói của Lưu di nương ôn hòa thân thiết, hiện giờ bà ta thật chân thật mà quan tâm đến Ngọc Nương, không nói đến nàng đang mang tôn tử của mình, lại trong hoàn cảnh như vậy có thể tới xem bà, cũng làm cho Lưu di nương cảm động không thôi, từ sau khi mình quay trở lại phòng giặt giũ Thượng Quan Mai một lần cũng chưa từng đến đây, nàng là do quận chúa sinh ra, lại là thế tử phi, nếu để người khác biết nàng đến đây, chỉ sợ sẽ làm nàng mất mặt.
Lưu di nương căm tức mà nhớ lại, trong lúc này, trong bụng liền kêu lên một tiếng, đã một ngày bà ta cũng chưa có gì nhét vào bụng, lúc này thấy Hồng Nhi đang bưng một hộp đựng thức ăn tinh xảo, vừa thấy đã biết thức ăn được chuẩn bị từ trù phòng, bà không khỏi nuốt nước bọt, cố gắng không làm cho Ngọc Nương nghe thấy âm thanh này. Giương mắt nhìn hộp đựng thức ăn Hồng nhi đang cầm trên tay.
Ngọc Nương nhìn thấy trong mắt lộ ra một tia khinh thường, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười ôn hoà, ân cần nói với Hồng nhi: “Dọn cơm ra đi.”
Lại nói với Lưu di nương: “Ta đặc biệt dặn người nấu nướng theo sở thích của người, một bát tổ yến, mẫu thân muốn dùng tổ yến trước hay dùng cơm trước?”
Lưu di nương đã đói đến hoa mắt, nhưng cũng biết trả lời lại nàng, trước tiên là nên uống tổ yến sẽ có lợi hơn, liền thuận tiện nói: “Vất vả cho con rồi, vậy trước nên uống tổ yến đi.”
Ngọc Nương nghe xong trong mắt lộ ra một tia trào phúng, nhưng cũng lấy làm lạ nói: “Nơi này của ta có hai bát tổ yến, một bát là do tướng công mời người dùng, một bát khác chính ta cho hạ nhân hầm cho người, người nghĩ muốn uống cái nào?”
Lưu di nương nghe vậy ngẩn ra, khó hiểu nhìn Ngọc Nương, sắc mặt của Ngọc Nương thật bình tĩnh tự mình đem hai bát tổ yến đến đây: “Bên tay trái, là tấm lòng hiếu thảo của tướng công, bên tay phải, là hiếu đạo của con dâu, người chỉ có thể uống một bát, người chọn đi.”
Lưu di nương nghe thấy liền trầm mặc, không phải nhi tử con dâu đều phải hiếu kính với phụ mẫu sao? Làm sao có thể chọn một được chứ? Nàng cảm thấy Tôn Ngọc Nương có chút kỳ lạ, hơn nữa còn âm thầm lẩm bẩm trong miệng, trong lòng liền tức giận vươn tay về phía bên trái, Ngọc Nương như là cố ý không cẩn thận, thả lòng bàn tay ra, một bát tổ yên cứ như vậy mà rơi xuống, may mà không quá nóng, nên tay của Lưu di nương cũng không bị phỏng.
Tôn Ngọc Nương rõ ràng là đang đùa giỡn bà ta, Lưu di nương giận dữ, nhưng cũng không thể trút giận được, hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Nương, Ngọc Nương vậy mà đem bát tổ yến còn lại đặt xuống, vội vàng cầm khăn lau tay cho Lưu di nương, luôn miệng giải thích: “Thực xin lỗi, mới vừa rồi tay của ta tự nhiên rút gân, cho nên, không cẩn thận, mẫu thân người không có bị phỏng đi.”
Lưu di nương nghe xong sắc mặt lúc này mới hoà hoãn một chút, Ngọc Nương vội vàng bưng một bát tổ yến khác cho Lưu di nương, Lưu di nương lại đề phòng nhìn Ngọc Nương, từ chối nói: “Ta nên dùng cơm trước đi.”
Ngọc Nương mỉm cười, từ trên đầu lấy một cây trâm bạc xuống, cắm vào trong bát, lại lấy ra, cho Lưu di nương xem, Lưu di nương sắc mặt lập tức đỏ lên, không được tự nhiên nói: “Nương làm sao có thể hoài nghi con, đây là có ý gì, hai người chúng ta không cần đề phòng nhau như vậy.”
Ngọc Nương vẫn cười nói: “Vẫn là nên thử một chút, di nương yên tâm, ta cũng yên tâm.”
Nói xong, đem tất cả đồ ăn thử qua một lần, lại mời Lưu di nương dùng tổ yến, sau khi nhìn Lưu di nương nếm qua, lại vội vàng bưng đĩa rau qua, hầu hạ bà ta dùng cơm, Lưu di nương trong lòng cảm kích, vô cùng cao hứng đem thức ăn ăn hết.
Sau khi Ngọc Nương rời khỏi, Lưu di nương ngơ ngẩn mà nhìn bát tổ yến rơi đầy ở trên mặt đất, mũi của bà liền cảm thảy đau xót, hành động vừa rồi của Ngọc Nương đã nói lên rằng, Đường nhi muốn hạ độc bà sao? Nhưng mà, làm sao có thể a, chẳng lẽ hắn không biết trên đời này người quan tâm hắn nhất, yêu thương hắn nhất chính là bà sao?
Hắn nếu muốn bà chết, không cần hạ độc, bà sẽ chết trước mặt hắn, nhưng mà. . . . . . đối với đứa con trai bà đã từng hoài thai mười tháng, lại bảo hộ hắn suốt hơn hai mươi năm, sau khi đạt được ngôi vị hắn lại quay trở về hồi đáp với bà như vậy sao?
Nhất thời bà lại an ủi chính bản thân mình, có lẽ, Đường nhi căn bản sẽ không làm ra chuyện này, chuyện này chỉ trách bà quá đa tâm, chỉ cho là Ngọc Nương chẳng qua là lỡ tay mà thôi, một lát sau cảm thấy kích động, trên tay của bà cũng cầm một cây trâm bạc, hướng về phía bát tổ yến rơi trên mặt đất.
Lại nghe thấy tiếng của Lãnh Hoa Đường: “Nương, ta đã cho người giải quyết Vương ma ma.”
Lưu di nương nghe xong lập tức thu lại cây trâm, đặt vào trong tay áo của mình.
“Thật sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hiện giờ, trừ bỏ hai nam nhân kia, rốt cuộc không có người nào biết được thân thế của con, Tôn Cẩm Nương nghe Vương ma ma nói thì thế nào, nàng ta không có chứng cớ, không thể nói bằng miệng được, nếu nói ra thì người khác cũng cho là bịa đặt mà thôi, cố tình có ác ý hãm hại con, Đường nhi, sau này con không cần lo sợ nữa.”
“Nương, ta quả thật không phải con trai của phụ vương sao? Người không nghĩ sai chứ?” Lãnh Hoa Đường cảm thấy thương tâm nhìn Lưu di nương, một bộ dáng giống như không thể tin được sự thật trước mắt này, lại một lần nữa hỏi Lưu di nương.
“Ta cũng muốn con là con trai của phụ vương con, nhưng mà từ trước đến giờ ông ta chưa bao giờ chạm qua nương, làm sao. . . . . . Làm sao có thể có con được, Đường nhi, con. . . . . . Hiện giờ không cần để ý chuyện này, chỉ cần giải quyết Vương ma ma, việc này nhất định sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, còn hai người kia, đều cho rằng bọn họ là phụ thân của con, dù thế nào hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhất định sẽ giúp con.”
“Đúng vậy, không cần sợ hãi, nhưng mà mẫu thân người không phải là người biết sao? Dù sao người vẫn là người biết rất rõ ràng thân thế của ta.” Khóe mắt cũa Lãnh Hoa Đường mang theo một tia ngoan độc đang nở nụ cười chậm rãi đến gần Lưu di nương.
Lưu di nương trong lòng cảm thấy cả kinh, thở dài nói: “Đường nhi, ngay cả nương con cũng không bỏ qua sao? Dù cho trên đời này mặc cho ai phản bội lại con, nương nhất định tuyệt đối sẽ không phản bội con.”
“Loại chuyện này, ta chỉ tin tưởng người chết sẽ không nói ra ngoài, nương, người muốn chính mình động thủ, hay là để cho nhi tử động thủ ?” Lãnh Hoa Đường bước tới gần Lưu di nương.
“Ngươi làm sao có thể trở nên mất trí như vậy?” Lưu di nương vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, con trai là do bà vất vả nuôi lớn, bây giờ lại trở thành tên ác lang như vậy, mọi thứ đều vì lợi ích cá nhân của hắn, ngay cả mẫu thân của hắn hắn cũng muốn sát hại, điều này làm cho bà cảm thấy rất thương tâm, một lúc sau lại nghĩ đến bát tổ yến rơi trên mặt đất, phía sau lưng mồ hôi không ngừng ứa ra, giọng run rẩy nói: “Mới vừa rồi ngươi để cho Ngọc Nương đem bát tổ yến vào đây, thật sự có độc sao? Ngươi ra lệnh cho nàng đến đầu độc nương sao?”
Lãnh Hoa Đường nghe thấy trong mắt liền xuất hiện một tia âm độc, cả giận nói: “Tiện nhân kia, tự cho là thông minh, cũng dám vi phạm lời nói của ta, hừ, để xem ta thu thập nàng ta như thế nào.”
“Nàng ta cũng chỉ là tồn chút lương thiện mà thôi, Đường nhi, nàng vẫn đang mang hài tử của ngươi, ngươi ngàn vạn lần không được làm càn.” Lưu di nương nghe thấy cũng bị hù hoảng sợ, lúc này bộ dạng con trai của bà ta đã trở thành người mất hết lý trí, dù cho hắn giết chết chính mình cũng không sao, nhưng không được liên luỵ đến chính con của hắn.
“Nương, ta không nỡ để người chết, không bằng, người ăn vào viên thuốc này đi, nó chỉ làm cho người mất đi tiếng nói mà thôi, nhất định sẽ không giết chết người.” Lãnh Hoa Đường thấy đến lúc này Lưu di nương vẫn quan tâm đến hắn, một chút lương tâm cuối cùng đã kịp thu hồi lại, cầm một viên thuốc đưa cho Lưu di nương.
Lưu di nương nhất thời rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Ngươi. . . . . . Thật muốn nương ăn cái này sao? Về sau nương sẽ không thể gọi ngươi được nữa, ngươi đành lòng sao?”
“Thời gian không còn sớm, ta còn có việc, nương, ăn đi, sẽ không còn thống khổ nữa.” Lãnh Hoa Đường nhìn ngoài cửa sổ, không kiên nhẫn thúc giục Lưu di nương.
Lưu di nương không chịu nhận viên thuốc kia, Lãnh Hoa Đường càng ngày càng sốt ruột, một tay nắm cằm của Lưu di nương tay kia liền nhét viên thuốc vào miệng của bà ta, lúc này, đột nhiên toàn bộ cửa sổ mở rộng ra, có vài bóng người liền phi thân vào, một chiếc phi tiêu màu bạc bắn thẳng vào cổ tay của Lãnh Hoa Đường, hắn không thể không thu hồi tay đang nhét thuốc vào miệng của Lưu di nương, nhưng bàn tay còn lại của hắn vỗ nhẹ lên người của Lưu di nương, thân thể cũng nương theo đó vươn người nhảy lên, hướng ra ngoài cửa sổ bỏ chạy.
Người phi thân vào trong phòng chính là thị vệ trong cung, bọn họ từ xung quanh xông vào chặn đường đi của Lãnh Hoa Đường, không nghĩ hắn lại có thể dễ dàng đào tẩu như vậy, nhưng phải công nhận rằng công phu của Lãnh Hoa Đường rất cao, chỉ vài hiệp, đã tránh thoát khỏi những tên thị vệ quấy rối này, chạy ra khỏi gian phòng, nhưng người vừa bước vào hành lang, lập tức có một đám thị vệ vây lấy hắn, nhìn thấy tình hình không ổn, từ bên hông lấy ra một viên đạn quăng trên mặt đất, lập tức khói đen xông lên dày đặc, mọi người bị khói đen che lấp không mở mắt ra được, đợi cho đến khi làn khói tản đi, Lãnh Hoa Đường dĩ nhiên đã biến mất.
Thái tử cùng Bạch Thịnh Vũ, Lãnh Hoa Đình từ chỗ tối xuất hiện, nhìn thấy loại chuyện này, không ngừng cảm thấy luyến tiếc, Lãnh Hoa Đình một chưởng vỗ lên xe lăn, cả giận nói: “Thiên tính vạn tính, không nghĩ rằng trên tay của hắn có đạn mù của Tây Lương, vậy mà có thể để hắn trốn thoát, thật đáng giận.”
“Tiểu Đình ngươi cần gì phải buồn bực, bộ mặt thật của hắn đã lộ diện, ta lập tức phái người đuổi theo hắn, ngày mai vào triều, ngươi cứ việc bẩm tấu với hoàng thượng, những thứ của ngươi, lần này chúng ta sẽ cùng nhau đoạt lại cho ngươi, ta cùng Bạch đại nhân sẽ làm chứng cho ngươi.” Thái tử nghe xong đành an ủi hắn.
Lời tuy nói như vậy, nhưng Lãnh Hoa Đình vẫn cảm thấy rất tức giận, không thể áp giải tên súc sinh kia vào triều, ở trước mặt văn võ bách quan vạch trần hắn, trong lòng của Lãnh Hoa Đình sẽ không cảm thấy cao hứng.
“Ách, tứ muội phu, ngươi mời chúng ta đến đây ngắm trăng, hôm nay ánh trăng đúng là khác bình thường nha, đúng là cảnh đẹp nhân gian a, thật đẹp.” Bạch Thịnh Vũ cười vỗ vỗ bả vai của Lãnh Hoa Đình, đẩy hắn đi vào trong nhà: “Thiện ác đều sẽ có báo ứng, tiểu Đình, hắn mất trí như vậy, ngay cả mẫu thân của mình cũng ra tay sát hại, người như vậy, quả thực sẽ gặp ác giả ác báo mà .”
Đang nói, một thị vệ tiến lên bẩm váo: “Bẩm điện hạ, nữ nhân trong phòng kia đã trúng kịch độc, chỉ sợ không qua được.”
Thái tử lập tức hoảng sợ, đi nhanh vào trong phòng, Bạch Thịnh Vũ cũng giúp Lãnh Hoa Đình đẩy xe lăn đi theo vào, sắc mặt của Lưu di nương lúc này đã chuyển thành màu đen, vẻ mặt thống khổ, bộ dạng của người trúng độc, thái tử nhìn thấy trên mặt đất lăn ra một viên thuốc, ngạc nhiên nói: “Tiểu Đình, rõ ràng viên thuốc đã bị đánh rơi, bà ta là làm sao lại trúng độc?”
“Độc châm, tất nhiên là dùng độc châm, giống như phụ thân của ta từng trúng độc, loại độc châm giết người vô hình này, vô thanh vô tức *, tam thúc của ta cũng bị trúng loại độc châm như thế, tất cả đều do tên súc sinh kia đã ra tay.” Lãnh Hoa Đình oán hận nói.
* Vô thanh vô tức: Không có âm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không có tiếng tăm, không được người khác biết.
“Thật sự là không bằng cầm thú, hắn đúng như ngươi nói, giết phụ mẫu, tiểu Mai thật đáng thương, muội ấy sao lại gả ột tên súc sinh như vậy a. Đáng tiếc để cho hắn chạy, nếu không thì, ta thật sự muốn thay tiểu Mai giáo huấn hắn một trận.” Thái tử than thở, bóp cổ tay thở dài nói.
“Điện hạ không cần đáng tiếc, loại súc sinh này, người làm sao có thể giáo huấn được hắn.” Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh trong trẻo của Giản Thân Vương, thân hình hiên ngang dẫn một thân ảnh đi đến đây, tiện tay ném một cái, người nằm trong tay rơi xuống trên mặt đất, nói với thái tử.
Đám người của thái tử tập trung nhìn lại, người trên mặt đất chính là người vừa mới đào tẩu Lãnh Hoa Đường, không khỏi mừng rỡ, ngạc nhiên nhìn về phía vương gia, vương gia trong mắt hiện lên một tia chua sót, sắc mặt xấu hổ, hạ mắt xuống nói: “Là do thần hồ đồ, bị người khác làm ê muội vài chục năm, hại Đình nhi phải chịu khổ. Mới vừa rồi khi các người muốn bắt giữ hắn, thần đã canh giữ trên nóc nhà, đề phòng tên tiểu tử này ra tay, hắn là do lão nhị một tay dạy dỗ, những chiêu thức của lão nhị hắn cũng đã học hết, cho nên thần nghĩ nhất định hắn sẽ dùng đến chiêu này, vì vậy dự đoán được phương hướng hắn thoát đi, vì thế, dễ như trở bàn tay mà bắt được hắn.”
Thái tử nghe thấy thở dài, khuyên nhủ: “Vương gia vẫn nên buông tâm tư trong lòng ra một chút, không cần tự trách mình, tên súc sinh này rất giảo hoạt, lại giỏi ngụy trang, khiến người khó lòng phòng bị là chuyện dĩ nhiên.”
Lãnh Hoa Đình lạnh lùng nhìn Lãnh Hoa Đường đang co rút trên mặt đất, thấy vẻ mặt hắn vô cùng thống khổ cùng phẫn hận, tứ chi đều không ngừng run rẩy, giống như con thú đang bị thương, ánh mắt trừng thật lớn, bên trong chất chứa sự thù hận mà nhìn Vương gia, hắn không khỏi cười lạnh nói:
“Phụ thân chẳng qua chỉ cho ngươi dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ mà thôi, còn không phế bỏ tay chân của ngươi, yên tâm, tạm thời ta sẽ không giết ngươi, một lát nữa Trung Lâm thúc đến đây, ta cũng sẽ cho ngươi nếm thử một chút độc dược, cho ngươi nếm thử cảm giác giống như bị lăng trì là như thế nào, xương cốt đứt từng khúc, sáu năm nay ta đã từng trải qua, một điểm ngươi cũng phải nếm đủ cho ta.”
Lãnh Hoa Đường nghe thấy không khỏi cảm thấy sợ hãi, âm thanh run rẩy nói: “Tiểu Đình, vì sao đối xử nhẫn tâm với ta như vậy? Năm đó, nếu không phải ta, ngươi đã sớm thành một bộ xương trắng rồi, ngươi. . . . . . lại không chịu buông tha cho ta một lần sao?”
Lãnh Hoa Đình nghe vậy càng cảm thấy khó thở, giận dữ nói: “Câm mồm, người như ngươi còn không bằng cầm thú, còn dám nói chuyện năm đó sao. . . . . . Nói thêm câu nữa, ta sẽ lăng trì ngươi.”
Lãnh Hoa Đường nghe xong khóe miệng gợi lên một nụ cười, ánh mắt chậm rãi, tựa hồ giống như hắn đang nhớ lại hồi ức ngọt ngào, một lúc sau mới phát ra âm thanh yếu ớt: “Ta cho là tiểu Đình thật sự cái gì cũng không biết, thì ra, ngươi vẫn có cảm giác, tiểu Đình. . . . . .Ta cho tới bây giờ cũng không muốn hại của ngươi, thật sự không muốn. . . . . .”
Lãnh Hoa Đình rốt cuộc cũng nghe không vô nữa, hắn tức giận đến mức hai mắt gằn lên tơ máu, giơ tay lên, một phi tiêu màu bạc bắn thẳng về phía miệng của Lãnh Hoa Đường, lập tức máu tươi chảy xuống, miệng của Lãnh Hoa Đường đầy máu, hắn phát ra một tiếng “cạch”, phun ra một búng máu lẫn trong đó có vài chiếc răng đã gãy rụng, ánh mắt cũng trở nên âm ngoan.
Nhưng cũng không tiếp tục nói nữa, sợ càng chọc giận Lãnh Hoa Đình, hắn sẽ càng chịu thống khổ nhiều hơn, hiện giờ, hắn đã là mất hết can đảm, trong lòng quả thật rất muốn chết đi.
Nếu đã đến kết quả này, chính mình như thế mà nhìn không ra, đối với chuyện giết Vương ma ma phải nói là rất dễ dàng, cho nên, hắn mới cho rằng tiểu Đình không có phòng bị. . . . . . Đều là do con tiện nhân Tôn Ngọc Nương kia, cũng dám vi phạm lời nói của hắn, đem bát tổ yến hạ độc kia đánh đổ, không chịu độc chết Lưu di nương, nếu không phải thế thì hắn đâu cần phải đích thân động thủ.
Trong đầu của hắn nhiều việc đang nhẹ nhàng xoay chuyển, cố nhớ lại làm sao để tránh thoát được một kiếp này, hiện giờ nhị thúc đã đi Tây Lương, nước xa không cứu được lửa gần, mà Dụ Thân Vương từ trước đến nay đối xử với hắn vẫn lãnh đạm, ánh mắt khi trông thấy hắn giống như một kẻ hèn mọn. . . . . . Kế sách bây giờ, chỉ có chết cũng không thừa nhận, bọn họ chỉ là lời nói ra miệng, trong tay vẫn chưa có chứng cứ chứng thực chính mình rat ay với vương gia, cũng chỉ nhìn thấy hắn ra tay với Lưu di nương mà thôi, chính mình hoàn toàn có thể nói rằng do hắn hận mẫu thân là một người vô lương tâm. . . . . .
Một đêm này, thái tử dẫn Lãnh Hoa Đường đi, nhưng không đưa đến trong đại lao của Tông Nhân phủ, thêm vào hai tên hộ vệ ám sát Vương ma ma, lập tức được đưa đến một chỗ bí mật.
Ngày hôm sau, Cẩm Nương mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy phía bên cạnh không có người, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Đã nói là hôm nay theo giúp ta lại mặt, cũng không bảo một tiếng, lúc này cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, thật là, càng ngày càng không để ý đến ta.”
Bên ngoài Trương ma ma nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền cùng Song nhi vén mành đi vào, nghe xong lời của nàng, liền cười nói: “Nhị thiếu gia sáng sớm đã đi vào triều, người sợ đánh thức thiếu phu nhân, nên đặc biệt không cần đánh thức thiếu phu nhân.”
Cẩm Nương nghe xong xấu hổ cười “Nga…” một tiếng, liền rời khỏi giường bắt đầu rửa mặt.
Sau khi rửa mặt, đang muốn ăn cơm, lại nghe thấy một nha hoàn bẩm báo, nói rằng nhị phu nhân đã đến đây, Cẩm Nương nghe vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cho rằng Ngọc Nương đã nghĩ thông suốt, muốn cùng nàng quay trở về phủ tướng quân, đang muốn đứng dậy, đã nhìn thấy Ngọc Nương gắng gượng mang thân thể nặng nề đi vào, vẻ mặt tươi cười đi đến đây.
“Tứ muội muội đang dùng cơm sao? Tỷ hôm nay muốn cùng muội quay trở về phủ, hai tỷ muội chúng ta sẽ ngồi chung một xe ngựa đi.” Ngọc Nương cười hì hì, không chút để ý đi đến trước mặt Cẩm Nương ngồi lên chiếc ghế thái sư.
“Hiện tại thân thể của tỷ rất nặng nề, lúc này quay trở về nhà mẹ để được sao?” Cẩm Nương nhìn liền nhíu mày, nàng tuyệt đối không muốn cùng Ngọc Nương ngồi chung một chiếc xe ngựa, tâm tư của Ngọc Nương rất nhiều, ai biết nàng ta lại muốn đánh cái chủ ý gì vào nàng đây, phần bụng nhô lên không chừng lại sắp sinh, nếu xảy ra sơ xuất, lại trách tội lên đầu của nàng, nàng cũng không muốn mình phải ăn thiệt thòi này.
“Hôm qua ban đêm trong phủ có trò hay, tứ muội muội không biết sao? Muội phu đâu, chưa nói cùng với ngươi sao?” Ngọc Nương nhìn quanh trong phòng, không nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Hoa Đình, có chút mất mát, nhưng trên mặt vẫn bày ra một nụ cười nhẹ nhàng, Cẩm Nương nhìn thấy nụ cười của nàng ta trong đó hàm chứa một tia vui vẻ khi người gặp hoạ, trong lòng không khỏi rùng mình, không biết là ai xui xẻo đây, làm cho Ngọc Nương có thể cao hứng như vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cẩm Nương quả thật không biết đã xảy ra chuyện gì, thuận miệng hỏi.
Vẻ mặt của Ngọc Nương lập tức trở nên bi ai, quan sát Cẩm Nương liền cầm khăn lau nước mặt, âm thanh nghẹn ngào: “Mệnh của tỷ tỷ thật khổ mà, tứ muội muội, muội nhất định phải giúp tỷ.”
Cẩm Nương nghe vậy cũng cảm thấy không hiểu, nhìn nàng ta, lại thấy Ngọc Nương tiếp tục nói: “Tướng công của ta. . . . . . Đại bá của ngươi, hắn. . . . . . Hắn thực ra là cái đồ giả mạo, là cái cầm thú, đêm qua hắn ra lệnh cho ta hạ độc Lưu di nương, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt ta, cũng do ta từ trước tới giờ cũng không hoàn toàn tin hắn, nếu không quả thật đã bị hắn lừa gạt rồi. Hừ, tên súc sinh kia, vậy mà dám hạ độc bên trong, muốn hãm hại mẫu thân của hắn, hơn nữa. . . . . . còn mượn tay ta, điều này không phải chứng tỏ muốn đẩy ta cùng chết hay sao?” Nói xong, dừng một chút, biểu tình của nàng thật thương tâm, những giọt lệ làm cho đôi mắt hạnh xinh đẹp như lạc vào sương mù, lại nói:
“May mà hiện giờ tỷ tỷ ta làm việc cẩn thận, ta lại đang mang thai, hắn đưa ta đồ ăn, cũng không sợ ta động thai khí, bên trong tất sẽ có chuyện khó hiểu, cho nên, ta lấy ngân châm ra thử độc, quả nhiên phát hiện có độc, hừ, như vậy ta mới không trúng kế của hắn. Hắn muốn giết mẫu thân của mình, thì chính mình nên đi động thủ, lại muốn hãm hại ta sao? Quả thật là một tên súc sinh.”
“Đã muốn hạ độc, chỉ cần sai người đi là được, làm sao lại để cho tỷ ra mặt?” Cẩm Nương cũng hiểu được việc này quả thật rất kỳ lạ, không phù hợp với bình thường chút nào, dù sao Ngọc Nương đang mang thai hài tử của Lãnh Hoa Đường, hãm hại Ngọc Nương, chẳng phải giống như gián tiếp mà hại con của hắn sao?
“Hừ, ban đầu ta cũng nghĩ không ra, lúc sau khi gặp Lưu di nương, ta mới hiểu được, Lưu di nương là một người vô cùng thông minh, đồ ăn người khác đưa, bà ta nhất định sẽ cho người thử trước mới đồng ý ăn, bà ta cũng chỉ sợ người khác hãm hại mình mà thôi a. Cho nên tên súc sinh kia mới mượn ta để hãm hại bà ta, Thượng Quan Mai đã không có ở đây, trừ bỏ ta, Lưu di nương nhất định sẽ không tin tưởng người khác. . . . . .” Ngọc Nương càng nghĩ càng hận, chiếc khăn trong tay bị nàng xoắn lấy, bên trong đôi mắt hạnh kia lập tức xuất hiện một tia ngoan độc.
“Lưu di nương vẫn chưa chết sao?” Cẩm Nương nghe thấy toàn thân nổi da gà, người kia làm sao lại làm ra chuyện mất hết tính người như vậy chứ, vì lợi ích của bản thân, ngay cả mẫu thân cùng con của mình cũng muốn lợi dụng, đối với bọn họ hắn không muốn quan tâm nữa sao, này. . . . . . hắn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi sao?
“Cuối cùng tên súc sinh kia cũng tự mình động thủ, nếu không phải ta đang có thai, chỉ sợ muội hôm nay cũng không thể gặp được ta rồi, muội không biết đâu, ánh mắt hắn lúc đó có bao nhiêu đáng sợ, giống như muốn đem ta ăn sống luôn vậy.” Vẻ mặt Ngọc Nương vừa nghĩ vừa sợ nói.