Thứ Nữ

Chương 158



Đôi vợ chồng trẻ ngồi ở trong phòng nhỏ giọng thì thầm một hồi, mãi cho đến lúc Dương ca nhi tỉnh lại, tìm không thấy Cẩm Nương liền oa oa khóc lớn lên, lúc này mới không thể không từ trong buồng trong đứng dậy đi ra.

Tú cô ôm Dương ca nhi dỗ dành, nhưng tiểu tử kia đói bụng, vừa tỉnh liền nhao nhao đòi ăn, vừa thấy Cẩm Nương đi ra, khóc ngày càng dữ dội, chớp đôi mắt phượng khóc lóc, giương đôi tay ra thân mình nghiêng về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương nhìn thấy liền đau lòng, vội đi tới ôm, trở về bên trong cho bé uống sữa.

Tú cô liền ở bên ngoài bất mãn nói thầm: “Chưa thấy nhà nào như vậy, không nên để cho đứa nhỏ bú sữa của chính mình, xem đi, lúc đó có việc thì bảo bối sẽ đói mất, phải sớm mời nhũ mẫu đến đây mới đúng, những lúc người luôn luôn bận bịu như vậy.”

Cẩm Nương ở trong phòng nghe, một bên cho bé bú sữa, một bên vuốt đầu của Dương ca nhi, Lãnh Hoa Đình thấy cũng nói: “Đúng là nên mời nhũ mẫu đến, chung quy cứ như vậy cũng không phải chuyện hay.”

Cẩm Nương nghe cũng không lên tiếng, Dương ca nhi đã nhanh đến năm tháng, lại sợ người lạ, chính xác nhũ mẫu đến chỉ sợ bé không chịu bú sữa của nhũ mẫu đâu.

Nhưng mà, trong thế giới này không có sữa bò, bằng không, bé đói bụng uống sữa cũng tốt, bên cạnh cho uống sữa, trong đầu còn muốn thương lượng chuyện vừa rồi với Lãnh Hoa Đình.

Lạc Hà quận chúa người kia khẳng định không đơn giản, thế nhưng có thể nắm được vòng cổ từ trong tay Lãnh Thanh Dục, nàng cùng Lãnh Thanh Dục là quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ, trong âm mưu này, Lãnh Thanh Dục cũng có tham dự sao?

Nghĩ đến đây, Cẩm Nương lại lắc lắc đầu, Lãnh Thanh Dục đã từng cứu mình hai lần, tuy nói hắn là con trai của Dụ Thân Vương, nhưng nhìn ánh mắt của hắn cũng biết, hắn sẽ không hại chính mình, nhưng mà, cái này liên quan. . . . . .

Dương ca nhi cuối cùng cũng đã no, Cẩm Nương đưa bé ôm khoác lên trên vai, vỗ vỗ lưng của bé, làm cho bé đánh cái “ợ”, Dương ca nhi thoải mái xoay thân mình qua, học theo bộ dạng của Tú cô, phối hợp ôm đầu của Cẩm Nương vươn thẳng, một bên Lãnh Hoa Đình nhìn thấy liền mê mẩn, lại đây đưa bé kéo tới, cũng lấy đầu đẩy vào lòng ngực nhỏ của bé, Dương ca nhi ôm đầu Lãnh Hoa Đình khanh khách cười to, thanh âm thanh thúy lại vui mừng.

Cẩm Nương nhìn một đôi phụ tử yêu nghiệt kia, trên mặt tất cả là sự hạnh phúc, nàng không cần phú quý vinh hoa nhiều, chỉ cần một gia đình an bình ngọt ngào là được, có tướng công yêu mình và là người mình yêu, có thế yêu thương nhi tử của mình, còn có tôn tử có sự yêu thương từ ông bà nội, một nhà như vậy, hòa thuận vui vẻ, sống khoái khoái lạc lạc như vậy thật tốt, nhưng mà, vì cái gì, một nguyện vọng nhỏ bé như vậy lại rất khó để thực hiện, vì cái gì luôn luôn không thể trông thấy toàn gia đình của chính mình có thể sống tốt như vậy, luôn luôn xảy ra những âm mưu xấu xa phá rối cuộc sống gia đình mình như vậy?

Hành trình ở Giang Nam, làm cho Cẩm Nương trở nên thành thục và ổn trọng rất nhiều, càng ngày càng hiểu được, phải chủ động hành động, không thể luôn bị động chịu đòn, hạnh phúc là dựa vào hai tay cùng trí tuệ của mình sáng tạo ra, không phải chờ đợi những thứ đó, hơn nữa tại thời kỳ đặc biệt này, nếu không đem mọi chuyện nắm giữ thật tốt, có thể những hạnh phúc thật vật vả mới có được lại mất đi.

“Tướng công, chàng ôm con chơi một lát, ta đi ra ngoài một chút.” Cẩm Nương đứng lên, nói với hai phụ tử đang chơi đùa một cách hăng say kia.

Lãnh Hoa Đình biết Cẩm Nương có chuyện trong lòng, chuyện Lạc Hà, để Cẩm Nương đến hỏi mới phù hợp, tuy rằng vợ chồng hai người đều nhìn ra được dụng ý đến đây của Lạc Hà, nhưng mà bề ngoài Lạc Hà xem như là một người đơn giản như vậy, lúc nàng gặp hắn ở bên hồ, cấp bậc lễ nghĩa quả thực rất chu đáo, ánh mắt cũng phi nhiệt lạt quý ( không phải nồng nàn quý mến nhau), vẻ mặt thản nhiên, hình như có tâm sự, cũng không biết vì sao Lưu phi ra lệnh cho nàng đến đây, ngay cả tâm ý của nàng cũng chưa biết rõ, liền ra lệnh cho nàng đến câu dẫn mình, Lưu phi thật đúng là càng ngày càng sơ ý.

Cẩm Nương không mang theo Song nhi, nhưng mà mang theo Trương ma ma, hai người đi về phía trong viện thế tử phi, Thượng Quan Mai buổi tối hôm trước mới chiếu cô Linh muội, một lát nhìn thấy Linh muội đang ngủ, nàng cũng nghiêng ngả đi đến nhuyễn tháp ngủ.

Sau khi Cẩm Nương đi đến sân, không để cho người ta kinh động Thượng Quan mai, trực tiếp vào đông sương phòng nơi Lạc Hà ở tạm.

Lạc Hà đang lúc xem sách, thấy Cẩm Nương tiến vào, tuyệt không kinh ngạc, đứng dậy đón chào.

Cẩm Nương cười lập tức ngồi xuống đối diện với nàng, thấy nàng cầm trong tay bản cầm phổ, rất là kinh ngạc: “Cầm kĩ của quận chúa chắc chắn rất tinh xảo.”

“Thế tẩu muốn nghe ta gảy một bản hay không?” Lạc Hà nghe xong buông sách, cười nhạt: “Nghe nói, thế tẩu từng làm một khúc danh chấn kinh thành, đáng tiếc, ngày đó ta vô phúc không được nghe. Hôm nay coi như là hữu duyên, thế nhưng có thể tự mình nhìn thấy dung mạo của thế tẩu, đây chính là nguyện vọng của Lạc Hà.”

Cẩm Nương nghe nhưng cảm thấy không hiểu, lúc trước chính mình cũng nhân tiện ở Dụ Thân vương phủ gảy một hồi, sau lại, không còn động qua cầm, Lạc Hà như thế nào cũng biết việc này?

Nhưng mà, trái lại tưởng tượng, nàng có thể có được chuỗi vòng cổ trong tay Lãnh Thanh Dục, như vậy, quan hệ của nàng cùng Dụ Thân vương phủ nhất định phải nhất trí với nhau.

“Có thể nghe thấy quận chúa đánh đàn, quả thật là vinh hạnh của ta, quận chúa biểu diễn, ta sẽ chăm chú lắng nghe.” Cẩm Nương cười nhạt ngồi ở một bên, nhàn nhã bưng trà, nhấp một ngụm.

Trong phòng có một phượng vĩ cầm, Lạc Hà hào phóng ngồi vào phía trước, bàn tay trắng nõn khẽ gẩy, đầu ngón tay di động để lộ ra, quả nhiên lại là khúc nhạc “Lương Chúc” kia, Lạc Hà điều khiển quả thật tuyệt diệu, trong lúc đó tranh tông, thanh nhã du dương, tiếng đàn uyển chuyển triền miên, giống như khóc giống như than, người ta nói nghe thấy tiếng đàn hiểu rõ lòng người, Cẩm Nương nghe thấy trong lòng nảy lên, trong lòng của Lạc Hà có người nàng nhung nhớ, nhưng người này, là Lãnh Hoa Đình sao?

Một khúc kết thúc, Lạc Hà chân thành đứng dậy: “Thế tẩu đối khúc nhạc này quen thuộc chứ?”

“Dĩ nhiên, khúc nhạc này chính là lúc ta ở Dụ Thân vương phủ đã sở tấu, nhưng mà không biết quận chúa cũng biết khúc nhạc này, thì ra ta quả thật là lỗi thời.” Cẩm Nương cười nhạt, lại uống một ngụm trà nói.

“Bởi vì, có người, một người thường xuyên đứng ở bờ sông Hàn Phong hiu quạnh, dùng tiêu thổi một khúc nhạc này, lần đầu tiên nghe, Lạc Hà liền cảm giác lòng chua xót, lại nghe lần nữa, Lạc Hà lãnh hội được sự đau thương trong đó, sau lại, Lạc Hà giống như bị một loại rượu độc đã thành thói quen, mỗi ngày đều ẩn nấp nơi hắn không nhìn thấy, nghe hắn thổi khúc nhạc này, ánh mắt của hắn khi thì lãnh mạc, khi thì thống khổ, nhưng càng nhiều chính là tưởng niệm cùng bất lực, Lạc Hà chưa từng thấy qua ánh mắt bất lực cùng bất đắc dĩ như vậy, nhìn thấy điều đó làm cho lòng của Lạc Hà như bị nắm chặt thành một đoàn, không biết là đau hay là tê dại, rất muốn an ủi hắn, nhưng mà người đó lại nhìn ta như mãnh thú hồng thủy, vừa thấy liền bỏ chạy, Lạc Hà cũng bất đắc dĩ không thể giúp đỡ.”

Thanh âm của Lạc Hà uyển chuyển mềm mại đáng yêu, giống như dung nhan mềm mại đáng yêu của nàng, vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt xinh đẹp lại yên lặng mà nhìn chăm chú vào biểu tình trên mặt của Cẩm Nương, tựa hồ muốn từ trong mắt của Cẩm Nương tìm ra một phần manh mối, nhưng mà, vẻ mặt thản nhiên của Cẩm Nương, giống như trước khi vào cửa, nàng có chút mê hoặc, chẳng lẽ, hắn ngốc như vậy, lại thà rằng một lòng cam chịu, nữ nhân này, căn bản là không biết?

“Người ngươi nói, chính là thế tử Thanh Dục sao?” Cẩm Nương hỏi.

Lạc Hà ngẩn ra, cười khổ nói: “Thế tẩu quả nhiên biết, đã như thế, thế tẩu có thể khuyên hắn, để cho hắn không bất lực đau khổ như vậy nữa hay không?”

Lời này nhưng thật ra làm cho Cẩm Nương ngơ ngẩn, một lúc lâu sau nàng mới hồi thần, khẽ nhếch miệng, nhìn Lạc Hà, một bộ dạng khó tin, điều này làm cho Lạc Hà vừa tức giận vừa buồn cười, rõ ràng nàng là một nữ nhân thông minh khéo léo như thế, vậy mà lại chậm chạp vốn không biết tâm tư của người nọ đối với nàng, Lãnh Thanh Dục a Lãnh Thanh Dục, còn có người so với ngươi càng ngốc hơn sao?

“Cái vòng cổ kia, là hắn đưa cho ngươi?” Sau một lúc lâu Cẩm Nương cảm thấy tốt hơn, mới hỏi nhỏ, nàng thật sự có chút khó có thể tiếp nhận, lại có người nam nhân, thầm mến chính mình, trong lòng cũng âm thầm, có vài phần mừng thầm, hư vinh nho nhỏ trong lòng cũng được thỏa mãn, một lát sau khi trở về ở trước mặt yêu nghiệt nhà mình đắc ý một chút, đỡ phải hắn không có việc gì liền mắng mình xấu xí.

Nhưng rất nhanh, nàng thuận tiện gặp phải phiền toái lớn, nguyên tưởng rằng, người nọ là đúng dịp nhặt được vòng cổ của mình, nhờ Lạc Hà đưa tới mà thôi, hoặc là nói, hắn cũng phối hợp kế sách của Lưu phi nương nương, đến khơi mào mâu thuẫn giữa nàng cùng tướng công, nhưng hiện giờ xem ra, nhất định không phải là chuyện như vậy, Lạc Hà đối với tướng công nhà mình căn bản là không có hứng thú, lại là người hâm mộ Lãnh Thanh Dục.

“Không phải, là do thiếp thất hắn vừa mới thú trộm cho ta, cũng nhờ ta trả lại cho thế tẩu.” Lạc Hà nhìn biểu tình của Cẩm Nương, trong lòng vì Lãnh Thanh Dục mà bi ai, lắc lắc đầu nói.

“Bạch U Lan? Bọn họ thành thân sao?” Cẩm Nương cuối cùng có chút hiểu được, giải thích được vật này làm sao lại tới được trong tay của Lạc Hà.

“Không thể coi là thành thân, chỉ có thể nói là thu phòng, nhưng mà, nghe vị thiếp thất kia nói, vẫn chưa được chải tóc, chỉ là cho nàng danh phận mà thôi.” Lạc Hà thở dài, Bạch U Lan vốn cũng là thế gia đại tiểu thư, lại có một bộ dạng thiên kiều bá mị, chỉ đành bằng lòng phải trở thành thiếp thất của hắn, hắn lại đem một đại mỹ nhân để qua một bên như vậy, tâm tâm niệm niệm là tiểu nữ nhân trước mặt này đã gả cho người khác làm thê tử.

“Nga, thì ra là như vậy.” Cẩm Nương quay lại có chút không yên lòng, nàng đối với chuyện của Lãnh Thanh Dục cùng Bạch U Lan không phải thực cảm thấy hứng thú: “Vậy. . . . . . Quận chúa, chúng ta không bằng đi thẳng vào vấn đề nói đi, ta xem quận chúa cũng là người có cách nhìn, tất nhiên không cam lòng làm quân cờ của người khác, thân phận của quận chúa cao quý như thế, làm sao lại muốn đến bản phủ mà ở tạm chứ? Thật sự là đi theo bồi giúp đại tẩu sao?”

Lạc Hà nghe vậy đành im lặng, vị thế tẩu này quả nhiên không giống người thường, nói trắng ra như vậy, tuyệt không chuyển sang hướng khác, cũng là đem nàng hỏi đến khó có thể mở miệng, dù sao, thật sự động cơ của nàng cũng không thể gọi là trong sáng, nàng chắc chắn nhấn mạnh ngữ khí như vậy vì mình tơ tưởng đến tướng công của nàng.

“Thế tẩu, người cũng nói, vì thân phận tôn quý của ta, tuy nói thế huynh rất có thể trở thành thế tử Giản Thân vương, nhưng mà, ta cũng không làm thê thiếp của người khác, người nói đúng không? Bất quá, người khác cho ta địa vị chính phi, nhưng ta xem cũng không hơn, Lạc Hà cũng không phải là người ngu ngốc mù quáng như vậy, người ta mơ ước là thế tẩu người, muốn đánh nhau ép bức Giản Thân vương phủ,đừng nói đến việc trong lòng thế huynh chỉ có mình thế tẩu, dù cho thế huynh nhất định tiếp nhận Lạc Hà, một người bị áp bức vào ngôi vị thế tử phi của Giản Thân vương phủ, lại có ý gì?” Lạc Hà cũng nói xong, trong lòng cảm thấy bình thản.

“Nhưng mà ngươi cầm vòng cổ cũng không có giao cho ta, mà là trực tiếp giao vào tay tướng công của ta, đây cũng là ý gì?” Cẩm Nương nghe nàng nói xong cũng có lý, quả thật cảm thấy Lạc Hà người này quả thật không giống loại người tự hạ thấp thân phận của mình, không phải là người vô sỉ ngu ngốc, nhưng tâm vẫn có sự nghi hoặc, liền hỏi nói.

“Ha ha, kia chính là nguyên nhân ta được giao nhiệm vụ, ta dĩ nhiên sẽ hoàn thành, chỉ là, ta cũng muốn nhìn xem, phu thê thế huynh cùng thế tẩu, có đúng như người ngoài nói hay không, tình cảm kiên định có thể so với vàng, vừa đúng lúc thử một chút, hiện tại xem ra, thế huynh giống như thật sự tin tưởng thế tẩu.” Lạc Hà trong mắt hiện lên một tia bướng bỉnh, cười nói với Cẩm Nương.

Cẩm Nương nghe liền nhíu mi, cười khổ lắc lắc đầu, chuyện muốn hỏi, chắc đều đã hỏi rõ ràng, liền đứng dậy rời khỏi, Lạc Hà lại nói: “Thế tẩu nếu chịu giúp ta, Lạc Hà có lẽ có thể giúp thế tẩu.”

Cẩm Nương nghe vậy ngẩn ra, lập tức nhãn tình sáng lên lại xoay người trở về, nhìn Lạc Hà, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào.

Lạc Hà có chút không được tự nhiên, con ngươi buông xuống nói: “Nếu thế tẩu có thể giúp ta. . . . . . đạt được người kia, ta cũng có thể giúp thế tẩu một chút việc, cái khác không được, nhưng diễn trò hay gì đó, Lạc Hà vẫn có thể giúp được.”

Cẩm Nương rốt cục hiểu được ý của nàng, càng ngày càng cảm thấy Lạc Hà là một người kỳ tài, nàng gật đầu nói: “Ta đây cám ơn ngươi trước, chờ đến lúc ta nghĩ được đối sách tốt, lại đến nói cho ngươi.”

Cẩm Nương trở lại trong viện của mình, lại được bẩm báo, Lãnh Hoa Đình đã xuất phủ, Cẩm Nương cảm thấy kỳ lạ, hỏi Phong Nhi, nhưng Phong nhi lại là vẻ mặt đỏ ửng, Cẩm Nương lại mạc danh kỳ diệu, Song nhi cũng che miệng cười nói: “Mới vừa rồi là Trần thị vệ đến mời nhị gia, người kia vừa nhìn thấy Trần thị vệ mặt liền đỏ, người ta lại tặng bảo vật gì đó cho nàng.”

Cẩm Nương lúc này mới hiểu được, Lãnh Hoa Đình lại bị thái tử mời đi, nàng nhìn Phong nhi nói: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nếu không, ta để nhị gia hỏi thăm ý kiến của Trần thị vệ, sớm lo liệu việc này mới đúng, lúc nào cũng cứ như thế này cũng không phải chuyện hay.”

Phong Nhi nghe xong mặt càng đỏ hơn, Cẩm Nương nhìn xem Dương ca nhi không thấy trong phòng, đoán rằng là do Tú cô ôm đến trong viện của vương phi đi, nhân cơ hội muốn nghỉ trưa, nhưng người con chưa đi vào buồng trong, Phụng Hỉ đã báo: “Phu nhân, thái tử phi điện hạ tới, vương phi mời người đến phía trước.”

Cẩm Nương nghe vậy ngẩn người, phu thê thái tử thật đúng là có ý tứ, một người đem tướng công nàng kéo đi, người kia cũng tự mình tới chính phủ, đây cũng quá nhiệt tình đi, không khỏi lại hỏi Phượng Hỉ: “Vương phi có thông tri thế tử phi hay không?”

“Nô tỳ nghe theo lời nói của Thanh Thạch, thái tử phi lần này đến đây, là đặc biệt đến xem tiểu thiếu gia, còn mang đến quà tặng mà hoàng hậu nương nương ban cho.” Phụng Hỉ chớp mắt suy nghĩ, bên môi dẫn theo ý cười, cao hứng nói với Cẩm Nương.

Cẩm Nương nghe vậy mắt sáng rực lên, xem ra, hoàng hậu là người có chủ ý rõ ràng, thái tử phi ở đây bắt đầu mấu chốt, tất nhiên là muốn cùng mình quan hệ thật tốt, nhưng mà không biết thái tử phi có tính toán gì với Lãnh Hoa Đường hay không, một lát nữa cũng phải đi xem hàm ý của nàng. Người kia, một ngày không chết, là một cái tai họa, nhưng Thượng Quan Mai lại chấp nhất như vậy, chỉ sợ thái tử phi cũng khó mà lo liệu được.

Tới trong phòng của vương phi, quả nhiên thái tử phi một thân thường phục đang ngồi ở giữa chánh đường, vương phi ngồi xuống ở nơi cao nhất, đang cùng thái tử phi nói chuyện phiếm, trong tay thái tử phi còn ôm một đứa nhỏ, đúng là hoàng trưởng tôn, Dương ca nhi đối diện đang cầm trống bỏi trong tay phe phẩy trước mặt hoàng trưởng tôn, hoa chân múa tay vui sướng, thầm nghĩ khiến cho hoàng trưởng tôn chú ý.

Nhưng người ta thật sự là hoàng trưởng tôn nhã nhặn, thái tử phi không để cho bé xuống dưới, bé liền ngồi ngay ngắn như một ngọn núi nhỏ, nhưng mà một đôi mắt màu đen sáng bóng tò mò nhìn Dương ca nhi, bên môi cũng dẫn theo ý cười, lúc Cẩm Nương đến, nhìn thấy hoàng trưởng tôn quay đầu lại nói với thái tử phi: “Mẫu phi, tiểu đệ đệ, thật đáng yêu.”

Thái tử phi cúi đầu hôn bé một chút nói: “Muốn đi chơi đùa cùng đệ đệ sao?”

Hoàng trưởng tôn nặng nề gật gật đầu, thái tử phi mỉm cười, liền đưa bé thả xuống dưới, hoàng trưởng tôn nghiêng ngả đi đến bên người Dương ca nhi, Dương ca nhi nhìn càng thêm hưng phấn, tay hoạt động càng lợi hại hơn, chờ hoàng trưởng tôn vừa đến gần, trống bỏi bé cầm trong tay, liền gõ xuống đầu của hoàng trưởng tôn.

Hoàng trưởng tôn bị đánh liền cảm thấy lờ mờ, miệng liền phủi đứng lên, trong mắt nước mắt đảo quanh, vương phi sợ tới mức sắp hôn mê bất tỉnh, tôn tử nhà mình thật sự rất lớn mật nha, dụ dỗ hoàng trưởng tôn lại đây, nhưng mà là muốn đánh người ta, người ta chính là long tử phượng tôn, chuyện này không phải xem như khi quân phạm thượng sao?

Cùng đi theo là cung nhân trong phủ thái tử, nhìn bộ dạng của hoàng trưởng tôn, mặt cũng tái đi rồi, lạnh lùng nghiêm mặt lại đây đòi công đạo cho hoàng trưởng tôn.

Thái tử phi lại nói: “Không sao, tiểu hài tử trong nhà thì biết cái gì chứ, hơn nữa, Dương ca nhi có nhiều khí lực như vậy sao? Trưởng tôn sẽ không khóc đúng hay không, con rất kiên cường, đúng hay không?”

Hoàng trưởng tôn nghe xong quả nhiên đem nước mắt sắp chảy ra dồn ép trở về, Cẩm Nương nhìn thấy vẻ mặt hắc tuyến, đi qua liền nhéo vào cái mũi của Dương ca nhi, quay đầu lại vẻ mặt ôn hoà nói với hoàng trưởng tôn: “Điện hạ, ta đã phạt tiểu đệ đệ.”

Dương ca nhi mới vừa bị Cẩm Nương nhéo theo thói quen, cũng cứng rắn, chỉ nhéo hai cái như vậy không đáng lo, cái mũi dựng thẳng lên gây sự chú ý, tiếp tục y y nha nha với hoàng trưởng tôn, Cẩm Nương bất đắc dĩ, vội hành lễ với thái tử phi, thái tử phi lại phất phất tay nói: “Đệ muội đừng để ý, vốn chính là dẫn theo hoàng trưởng tôn lại đây, cùng Dương ca nhi bồi dưỡng cảm tình, về sau không chừng liền thường xuyên cùng một chỗ vui chơi, đều là tiểu hài tử thôi, cãi nhau ầm ĩ, mới cảm thấy có thú vị đâu.”

Cẩm Nương cười tạ ơn qua, ngồi xuống phía dưới vương phi, thái tử phi liền đem cái vòng khóa kim trường mệnh mà hoàng hậu nương nương ban xuống đưa đến cho Cẩm Nương.

Cẩm Nương lại hành lễ tiếp nhận, để cho Tú cô thu vào, tất cả nghi thức xã giao hàn huyên qua đi, thái tử phi nói: “Tiểu Mai mấy ngày nay xem như tốt hơn, không biết, Lạc Hà đã hồi phủ chưa?”

“Còn chưa, đang ở đây.” Cẩm Nương cười trả lời: “Mới vừa rồi, thần phụ vừa qua gặp quận chúa, cùng nàng nói chuyện phiếm một lát.”

Thái tử phi nghe xong cảm thấy kinh ngạc một chút, Cẩm Nương lại cười trừng mắt nhìn nàng, thái tử phi có chút hiểu rõ, không khỏi thản nhiên mỉm cười, đứng lên nói: “Không bằng, đệ muội cùng ta đi đến chổ tiểu Mai ngồi một chút đi.”

Cẩm Nương vui vẻ đứng dậy, ma ma trong cung ôm hoàng trưởng tôn đuổi kịp, thái tử phi khoát tay chặn lại nói: “Để cho bé ở đây chơi cùng vương thẩm đi, bổn cung đi một lát sẽ trở về.” Nói xong, bên người chỉ dẫn theo hai cung nữ, cùng Cẩm Nương đi ra sân của vương phi.

“Thái tử phi không bằng trước đi đến chỗ thần phụ ngồi một chút, thần phụ mang trà Long Tĩnh thu hoạch vào tiết thanh minh từ Giang Nam mùi vị cũng không tệ lắm, có thể mời thái tử phi đến thưởng thức loại trà thượng hạng này được không?” Cẩm Nương cười vừa đi vừa nói.

“Có dịp như vậy, ta cũng thích uống trà Long Tĩnh, trà của Giang Nam so sánh với kinh thành uống tốt hơn nhiều lắm. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đến Giang Nam để xem.” Thái tử phi cười thân thiết, lúc cùng Cẩm Nương nói chuyện, cũng giống như thái tử, cũng không dùng tự xưng, làm cho Cẩm Nương cùng nàng lúc nói chuyện với nhau, đã không có cảm giác áp bức, hết sức thả lỏng.

Tới trong phòng Cẩm Nương, Cẩm Nương đưa mắt ra hiệu, người trong phòng đều lui xuống, Song nhi cùng Phong nhi hai người có nhãn lực canh giữ ở bên ngoài, không cho người không liên quan tiến vào.

Thái tử rất thưởng thức sự thông minh của Cẩm Nương, sau khi hai người ngồi xuống, thái tử phi mở miệng trước: “Xem ra, đệ muội là đã biết lai lịch cùng ý đồ của Lạc Hà đến đây?”

“Đúng vậy, chỉ là, nàng cũng không phải giống như suy nghĩ của ngài, trong lòng nàng có người thích hợp.” Cẩm Nương cười trả lời, lại đem cuộc trò chuyện giữa nàng cùng Lạc Hà một phen nói cho thái tử phi, thái tử phi gật đầu nói: “Các ngươi hiểu được là tốt rồi, hiện giờ thái tử chưa hạ quyết tâm, ta cùng mẫu hậu cảm thấy nôn nóng, hôm nay tới, chính là muốn cùng đệ muội thương lượng một đối sách, chúng ta có thể liên thủ, đem. . . . . .”

Lời nói tiếp theo thái tử phi không nói ra, Cẩm Nương đương nhiên hiểu ý là gì, liền gật đầu, cúi xuống gần thái tử phi, thì thầm to nhỏ, thái tử phi vừa nghe vừa gật đầu, đến cuối cùng bên môi liền dẫn theo ý cười nói: “Như vậy, chúng ta dựa vào kế mà hành sự, ta sẽ thuyết phục thái tử, hợp tác tốt với các ngươi.”

Cẩm Nương nghe gật đầu, hai người đứng dậy, thái tử phi xuất môn, nhưng Cẩm Nương lại không tiễn, ngay cả giúp thái tử phi vén mành cũng không có, hai cung nữ chờ ở bên ngoài cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn thái tử phi, ném mành vẻ mặt giận dữ đi ra ngoài.

Mà ngay sau đó, liền nghe được âm thanh ném đồ đạc từ trong phòng của Cẩm Nương, thái tử phi nổi giận đùng đùng đi đến trong viện của vương phi, lại vừa lúc nhìn thấy Dương ca nhi đang nắm tóc của hoàng trưởng tôn, không khỏi giận tím mặt, quát với nhũ mẫu ở một bên: “Buồn cười, phạm thượng tác loạn như vậy, khi dễ hoàng trưởng tôn, vài người các ngươi muốn chết sao?

Nhóm cung nữ bị mắng không hiểu ra sao, mới vừa rồi không phải chính thái tử phi nói đừng lo sao? Huống chi hoàng trưởng tôn tuyệt không tức giận, chỉ là lấy tay che chở trên đầu, dỗ dành Dương ca nhi.

Vương phi nhìn thấy tuy là kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn chính là sợ hãi, vội bế Dương ca nhi bồi một cái lễ cho hoàng trưởng tôn cùng thái tử phi, nhưng thái tử phi vung tay áo, xoay người nghênh ngang mà đi, trước khi ra cửa, nói với vương phi: “Thân phận thế tử phi của tiểu Mai một ngày còn chưa khai trừ, các ngươi liền không thể đem việc chấp quản toàn bộ mọi chuyện giao cho Tôn Cẩm Nương được, thế tử phi, mới là chủ mẫu thích đáng của Giản Thân vương phủ, muội muội của bổn cung, không được phép bị một cái thứ xuất bắt nạt.”

Vương phi bị nàng nói đến ngơ ngẩn, lập tức vẻ mặt u sầu đứng lên, mà thái tử phi chân trước vừa mới đi, sau lưng Cẩm Nương đã đi tới, tìm vương phi khóc lóc kể lể một trận, nói thái tử phi làm việc không chịu nói đạo lý như vậy, ép nàng phải giao quyền quản gia trong nhà, nhưng càng nhiều chính là mắng Lạc Hà quận chúa, nói nàng là một nữ nhân mị hoặc, nói nàng rắp tâm bất lương, nói nàng cùng Lãnh Hoa Đình quan hệ ám muội.

Vương phi nhất thời bị Cẩm Nương biến thành nhị trượng hòa thượng sờ không được đầu (*nhị trượng hòa thượng sờ không được đầu:mù mờ không thể hiểu rõ sự việc), Cẩm Nương vừa khóc thảm thiết như vậy, như là bị trời làm cho ủy khuất, vương phi đành có ý tốt dỗ dành nàng một chút, việc này vẫn chưa xong, chỉ thấy Lãnh Hoa Đình trở về, cầm trong tay một vòng cổ ngọc trai lý luận với Cẩm Nương trong phòng của vương phi, chê trách Cẩm Nương vì sao cái vòng cổ này lại rơi vào tay của nam nhân khác, Cẩm Nương lại cảm thấy khó thở, dưới cơn nóng giận, mang theo Dương ca nhi trở về nhà mẫu thân.

Đây là lần đầu tiên Cẩm Nương tức giận với trượng phu mà quay về nhà mẫu thân, lão phu nhân cùng nhị phu nhân quả thật đều không hiểu, đành phải khuyên bảo, để cho Cẩm Nương quay trở về Giản Thân vương phủ, nhưng Cẩm Nương tuyên bố, Lãnh Hoa Đình không giải thích cùng nàng, nàng sẽ không quay về Giản Thân vương phủ, rời khỏi phủ sống một mình.

Mà Lãnh Hoa Đình lại ở trong vương phủ cùng Lạc Hà quận chúa có tin đồn đàm tiếu, hai người thường thường ở trong hoa viên phủ tản bộ, trên mặt Lạc Hà lộ ra vẻ mặt mỉm cười hâm mộ, ở Giản Thân vương phủ vui đến quên cả trời đất, không chịu quay trở về phủ của mình.

Mấy tin tức này rơi vào tai hoàng thượng, hoàng thượng rất là cao hứng, mà Lục hoàng tử cũng nửa tin nửa ngờ, cuối cùng có một ngày, Lãnh Hoa Đình tự mình đi đến Tôn phủ đón Cẩm Nương hồi phủ, chẳng những bị Tôn Cẩm Nương cự tuyệt, còn bị mắng to một trận, một lát sau tức giận mà quay trở về phủ, Lưu phi nương nương đem Lục hoàng tử gọi tiến vào tẩm cung, mắng hắn một chút, Lục hoàng tử thực bất đắc dĩ đành lui ra ngoài.

Nhưng ra khỏi hoàng cung Lục hoàng tử không trở về phủ, mà là cưỡi ngựa, trực tiếp đi đến Tôn tướng phủ, nói là vấn an Tôn đại phu nhân bị bệnh nặng.

Một ngày này, Cẩm Nương đang ở trong phòng của Tôn gia ôm lấy Dương ca nhi chơi đùa, thường thường, trong mắt xuất hiện một chút ẩm ướt, Trương ma ma cùng Tú cô bên cạnh nhìn cũng rất thương tâm, các nàng ai cũng không biết phu nhân cùng nhị gia, một đôi đang thân mật như vậy, sao lại cãi nhau ầm ĩ đến tình cảnh như thế này, hai người liền nói tốt khuyên bảo.

Cẩm Nương tức giận mà mắng to nói: “Nam nhân không có một người nào tốt, hắn rõ ràng nhìn thấy ta diện mạo bình thường, lại nhìn thấy một quận chúa thân phận cao quý, lại xinh đẹp như hoa liền yêu thương nhung nhớ, nổi lên hai lòng, cho dù là chỉ là bình thê thì sao (Bình thê: là người thê tử được đối xử giống như chính thê), ta hôm nay nếu nhẫn nhịn khẩu khí này, cho phép hắn, tương lai gặp cơ hội thuận lợi một người lại một người khác vào nhà, chẳng qua chỉ là một nam nhân vong ân phụ nghĩa, qua sông đoạn cầu phụ tình, lúc trước, nếu không phải do ta giúp hắn chữa tàn tật ở chân, lấy thân mình tàn phế của hắn, làm sao có quận chúa nào bằng lòng ở cùng hắn? Hiện giờ một nửa bản lĩnh của ta tất cả đều học được rồi, liền xem ta không vừa mắt, muốn dùng thân phận của người cao hơn ta đến áp chế ta sao, ta. . . . . . Ta muốn cùng cách, ta Tôn Cẩm Nương, cho dù cả đời không có, cũng không muốn cùng người như thế sống chung.”

Cẩm Nương phẫn nộ gào thét, truyền tới bên ngoài viện, bọn hạ nhân Tôn phủ đều nghị luận, đều mắng Cẩm Nương quá mức tham lam, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện thường, huống chi Tứ cô gia là một nhân tài tuấn tú như vậy, lại sắp trở thành thế tử Giản Thân vương, lấy quận chúa làm bình thê cũng là bình thường, tứ tiểu thư không nên không độ lượng như thế, nào có trượng phu muốn kết hôn bình thê, mà chính thê lại chạy về nhà mẫu thân không chịu hồi phủ sao lại có đạo lý như thế chứ.

Lúc này Lục hoàng tử đang từ trong thư phòng của Tôn lão thái gia đi ra quả nhiên nghe được tiếng nghị luận, trong lòng không khỏi lại tin tưởng thêm vài phần, trên mặt cáo lui cùng lão thái gia, nói không cần lão thái gia đưa tiễn, nhưng thực tế cùng lão thái gia thăm hỏi một hồi xoay lại, Lục hoàng tử liền thay đổi phương hướng, trực tiếp vào hậu viện của Tôn gia, nói là muốn đi phật đường vấn an Tôn đại phu nhân.

Thân phận cao quý của hắn, các ma ma trông coi hoa viên không dám ngăn đón hắn, hơn nữa, lý do của hắn cũng coi như phù hợp lẽ phải, liền không nói gì, để cho hắn đi vào.

Lục hoàng tử tiến đến hậu viện, liền thẳng đến chỗ của Cẩm Nương, vào sân trong, kết quả, nhìn thấy Cẩm Nương đang lẻ loi một mình, ngồi ở trong đình hoa viên nhỏ mà ngẩn người, vẻ mặt đau khổ phẫn hận, Lục hoàng tử làm bộ như vô tình gặp được, phong độ nhẹ nhàng đi vào đình.

Cẩm Nương đã từng thấy qua Lục hoàng tử một lần, liền nhận thức hắn, liếc thấy người kia, có chút kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, đứng dậy hành lễ với Lục hoàng tử, Lục hoàng tử vội đi nhanh lên phía trước nâng nàng dậy, yên lặng nhìn chăm chú Cẩm Nương, ánh mắt trong trẻo, sáng rực hoa quang lưu chuyển.

Cẩm Nương đột ngột bị hắn nhìn thâm tình như vậy khiến khuôn mặt của nàng đỏ chót, gục đầu xuống tránh đi.

Lục hoàng tử lại nói: “Cử chỉ của biểu tẩu giống như tiên nữ, biểu ca làm sao có thể đành lòng mà bỏ tẩu.”

Lời này vừa đúng lúc chạm vào chỗ đau của Cẩm Nương, vừa nghe xong, hai mắt lập tức đẫm lệ, Lục hoàng tử nhìn thấy liền đem khăn tay của mình đưa cho Cẩm Nương, rất có lễ độ mời Cẩm Nương ngồi xuống, sau khi Cẩm Nương đã khóc xong, liền nói liên miên chuyện giữa nàng cùng Lãnh Hoa Đình với Lục hoàng tử, nói mình như thế nào giúp hắn giải độc, như thế nào giúp hắn cải tạo lại trụ sở, mà hắn lại vong ân phụ nghĩa như vậy, lời nói chạm đến chỗ thương tâm, lại tránh không được nước mắt tràn ra khóe mi.

Lục hoàng tử thực kiên nhẫn nghe Cẩm Nương khóc lóc kể lể, thỉnh thoảng có lòng tốt an ủi nàng, hai người nói chuyện càng ngày càng hợp ý nhau, Lục hoàng tử quả thật rất thân thiện để nói chuyện, lời nói khôi hài, nhưng mà cũng chỉ qua nửa canh giờ, lúc Cẩm Nương cùng hắn nói chuyện, đã không còn khóc nữa, ngẫu nhiên cũng sẽ nhịn không được cười một tiếng, Lục hoàng tử nhìn thấy liền rất cao hứng, ngày đó, Lục hoàng tử cùng Cẩm Nương ở trong đình nhỏ ngồi gần một canh giờ, vẫn là do Lục hoàng tử cảm thấy thời tiết rét lạnh, sợ lạnh cóng Cẩm Nương, mới tự mình mang Cẩm Nương quay về tiểu viện của nàng, mà hắn cũng giống như lưu luyến không muốn rời đi.

Lại về sau, cuộc sống của Cẩm Nương ở Tôn gia, Lục hoàng tử thường thường sẽ đến Tôn gia bồi Cẩm Nương ngồi một hồi, hai người trò chuyện với nhau thật vui, oán hận trong lòng Cẩm Nương dần được giảm bớt, một người sau khi trở về trong phòng, ngẫu nhiên còn có thể xuất hiện biểu tình ngây ngốc, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng.

Một ngày này, Cẩm Nương một mình ngồi ở đình nhỏ nơi gặp mặt Lục hoàng tử, nhưng xuất hiện trước mặt nàng không phải là Lục hoàng tử, mà là Lãnh Thanh Dục.

Cẩm Nương không khỏi nhìn thấy liền ngẩn ra, vừa nâng mắt lên, liền chạm vào đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, bên trong hàm chứa một cỗ lực hút cường đại, giống như muốn hút linh hồn của Cẩm Nương vào trong đó, trong ánh mắt đó, có nhiều điều khó hiểu, nhiều hơn là sự u oán, còn có thương cảm cùng bất lực, cũng có sự lên án, Cẩm Nương bị ánh mắt như vậy nhìn vào trong lòng liền cảm thấy nặng nề, quay đầu nghĩ muốn rời khỏi, người này, nhìn so với Lục hoàng tử còn nguy hiểm nhiều hơn, không thể trêu vào rồi.

“Nàng nghĩ hắn đối với nàng thật tình sao? Chẳng qua nhìn nàng là người hữu dụng, muốn lừa nàng vì hắn mà ra sức thôi, nàng thông minh như vậy, sao lại phạm phải sai lầm như thế.” Lãnh Thanh Dục hít sâu một hơi, can đảm đi lên phía trước, một phen túm lấy cánh tay của Cẩm Nương nói: “Vì cái gì nhìn ta nàng lại trốn, cho dù nàng cùng thế huynh cùng cách thì sao, nàng cũng không cần tiến cung, lấy tính cách của nàng, tại sao có thể đến nơi giết người không thấy máu kia mà có được hạnh phúc chứ? Đây không phải là nơi mà nàng có thể trôi qua ngày được.”

Cẩm Nương lần đầu tiên cảm giác có chút chột dạ, nỗi đau xót trong mắt Lãnh Thanh Dục quá mức nặng nề, phần tình cảm kia, hắn đã kiềm chế lâu lắm rồi, khi đối mặt với Cẩm Nương một chút, lập tức tất cả đều hướng lên trên người của Cẩm Nương, làm cho nàng không chống đỡ được, hoàn toàn mất đi sự thong dong tự nhiên cùng khí độ khi ở trước mặt Lục hoàng tử, giống như đứa nhỏ phạm phải sai lầm, thầm nghĩ phải nhanh chút né tránh cha mẹ trách phạt.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi, buông ra, ta muốn trở về phòng, nơi này rất lạnh.” Cẩm Nương rụt cổ, không dám nhìn Lãnh Thanh Dục nữa, giãy dụa muốn rời khỏi.

“Nàng theo ta quay về Giản Thân vương phủ đi, nơi đó, mới là nhà của nàng, nàng cùng thế huynh rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt như vậy, vì cái gì chỉ một chút chuyện nhỏ mà ầm ĩ đến bộ dáng này chứ?” Lãnh Thanh Dục túm lấy nàng, không khỏi phân mình kéo nàng đi về phía trước.

Cẩm Nương nổi giận, quát: “Buông tay, nam nữ thụ thân, chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm, đàn ông các ngươi, đều giống nhau như vậy, trước mặt thì giải thích, lúc khác lại gặp nhau, liền thay lòng, hắn có thể thay đổi, ta sẽ không thể thay đổi được sao?”

Lãnh Thanh Dục vừa nghe, dừng bước chân lại, quay đầu lại ánh mắt sâu thẳm nhìn Cẩm Nương chăm chú, thanh âm ôn nhu, lại dẫn theo một tia chua xót cùng cầu xin: “Nàng thật sự sẽ thay lòng đổi dạ sao? Nếu thật sự như vậy, nàng gả cho ta đi, ta mặc kệ nàng sẽ biến thành bộ dạng gì, cũng sẽ không ép nàng xây dựng cái trụ sở gì đó, theo ta đi đi, rời đi kinh thành, tìm một nơi có phong cảnh tú lệ, cùng nhau trải qua những ngày bình yên được chứ?”

Cẩm Nương nghe vậy sững sờ, cho dù là lại lần nữa ngây ngốc, cũng nhìn ra được sự thâm tình của Lãnh Thanh Dục đối với nàng, không khỏi ở trong lòng thở dài một hơi, ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, trong lòng kiên quyết, sau khi mở mắt, ở giữa đôi mắt lộ ra vẻ kiên nghị, đẩy ra Lãnh Thanh Dục, nghiêm mặt nói: “Ta nếu cùng Lãnh Hoa Đình cùng cách, sẽ gả cho Lục hoàng tử, ta cùng hắn tâm đầu ý hợp, hắn nói, kiếp này sẽ không cưới tiểu thiếp, chỉ biết toàn tâm toàn ý mà đối xử với thê tử.”

“Hắn làm được, ta cũng làm được, hắn bên ngoài có hoa danh, nàng lại tin hắn, cũng không chịu tin ta sao?” Lãnh Thanh Dục chỉ cảm thấy trong lòng đều tan vỡ, nữ nhân này, vô luận như thế nào, cho dù là lừa gạt hắn, cũng không chịu cho hắn một chút hi vọng nào, chính hắn tình nguyện làm người thế thân, hắn biết rõ, nàng cùng trượng phu chẳng qua là đang diễn trò, ở Giang Nam thời gian lâu như vậy, trong lúc đó hắn làm sao lại không hiểu trong lòng của nàng cùng Lãnh Hoa Đình như thế nào, trải qua nhiều sinh tử đau khổ như vậy, sao chỉ vì sự xuất hiện của một nữ nhân mà rạn nứt được chứ?

Cho nên, sau khi hắn nghe được tin tức này vẫn chịu đựng, chịu đựng không đến Tôn gia xem nàng, không nghĩ phải phá hư kế hoạch của nàng, nhưng những lời đồn đãi giống như bông tuyết bình thường đều bay đến tai hắn, hắn thật sự nhịn không được, càng kháng cự không được phần tương tư dày vò này, biết rõ là giả, vẫn giống như thấy mỹ nhân liền muốn bổ nhào ra phía trước, chỉ hy vọng xa vời nàng có thể đối đãi với hắn như Lục hoàng tử, giả ý đáp ứng cầu hôn của chính mình, chẳng sợ đó là lời nói dối, hắn cũng muốn nghe, sau khi nghe qua, cho dù mình rơi vào núi băng, giang sơn sụp đổ, hắn cũng cảm thấy viên mãn .

“Ta đương nhiên tin hắn, thời điểm ta đau khổ nhất hắn xuất hiện, an ủi ta, giúp đỡ ta, ta đương nhiên tin hắn, còn ngươi? Mạc danh kỳ diệu (Không hiểu chuyện gì xảy ra) lại chạy đến đây muốn náo loạn cái gì chứ, ta chán ghét ngươi.” Cẩm Nương nói xong, xoay người bước đi.

Một câu chán ghét kia như dao đâm vào trái tim của Lãnh Thanh Dục, xoắn lại lòng của hắn giống như đã tan vỡ, một chút một chút bị cắt đứt, vứt bỏ, một chút xúc động, hắn đi nhanh đến phía trước, một tay kéo nàng vào trong ngực, gắt gao ôm, nhỏ giọng nói: “Không cần mắng nữa, chỉ một lát thôi, cho dù nàng thương hại ta, để cho ta ôm một lát, ta đến đây, ta biết nàng đang diễn trò, nhưng ta sẽ không vạch trần nàng, là ta không biết tự lượng sức mình, là ta si tâm vọng tưởng, nàng. . . . . . Quá nhẫn tâm, nhất định muốn lừa hắn, cũng không chịu gạt ta, nàng có biết không, cho dù là lừa gạt, ta cũng muốn nghe một câu nói kia, muốn nghe nàng nói, nguyện ý ở cùng ta một chỗ,nhưng mà, nàng lại vô tâm vô phế như vậy, thế nhưng lại nói chán ghét ta.”

Cẩm Nương bị hắn ôm chặt, trong lòng tuy có chút không đành lòng, nhưng càng nhiều hơn là sự phẫn nộ, nàng là thê tử của Lãnh Hoa Đình, thằng nhóc này biết rõ nàng cùng tướng công đang diễn trò, còn chiếm tiện nghi của nàng, thật đáng giận, vừa muốn giãy dụa, Lãnh Thanh Dục lại buông nàng ra, chua sót cười cười nói: “Diễn như vậy thật vất vả, không bằng ta cũng giúp nàng một chút đi, ta cùng với thái tử ca ca từ nhỏ lớn lên, dĩ nhiên cũng nên trợ giúp người.”

Cẩm Nương nghe vậy ngơ ngẩn, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ cùng đồng tình, nhưng lúc này nàng không thể muốn nói cái gì cũng được dù là nửa câu mập mờ, không thể cho nam nhân trước mặt này nửa điểm hi vọng, bằng không, vậy sẽ hại hắn.

“Quý trọng người thật lòng thật dạ với ngươi đi, chỉ cần ngươi bằng lòng nhìn vài lần, ngươi rất nhanh sẽ phát hiện, có người rất tốt đang chờ ngươi.”

Lãnh Thanh Dục đi không lâu, Lục hoàng tử lại tới, Cẩm Nương thâm tình mà nhìn hắn, giao cho hắn vật gì đó: “Thứ này có lẽ đối với ngươi hữu dụng, thái tử thế lực quá cường thịnh, ngươi muốn thành công, nhất định phải phải tiên hạ thủ vi cường, trong bao này có hai loại đồ vật trong đó, giống nhau đều là ấn tín của ta, đây là tiền lời mà ta đã kiếm được hơn một năm qua đặt trong Đại Thông tiền trang, ngươi nếu muốn phát động đấu tranh, liền lấy vật này đi đến Đại Thông tiền trang mà lấy ngân lượng ra, một loại còn lại, ngươi cẩn thận một chút mà sử dụng, Lưu di nương trong Giản Thân vương phủ đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, có ích, chính là giống như với loại dược này, chỉ là, sau khi hạ dược xong, vẫn có thể bị nghiệm ra là trúng độc, mà loại của ta, thì ngay cả thần y có bản lĩnh cũng không có cách nào tra ra được, người trúng độc, nhưng gặp phải sẽ giống như bị phong hàn, hơn nữa, suốt đời cũng sẽ không còn minh mẫn. Quan trọng nhất là, loại độc này sẽ không phát tác ngay lập tức, qua hai ba ngày sau mới có hiệu nghiệm, như thế càng khó tra ra người hạ độc là ai.”

Lục hoàng tử nghe vậy nửa tin nửa ngờ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kích động thâm tình, duỗi tay ra, muốn đem Cẩm Nương ôm vào trong lòng, nhưng Cẩm Nương lại lui về phía sau một bước, khom mình hành lễ nói: “Thỉnh điện hạ tôn trọng Cẩm Nương, Cẩm Nương tuy là thứ xuất, nhưng vẫn quan tâm nhất, đó là thanh danh của mình, Cẩm Nương vẫn nên chờ một ngày nào đó điện hạ đường đường chính chính đến lấy ta.”

Nói xong, liền xoay người rời đi.

Lục hoàng tử vừa ra khỏi Tôn phủ, liền đi thẳng đến Đại Thông tiền trang, muốn lập tức xác minh ấn tín đó là thật hay giả, chưởng quầy vừa nhìn thấy ấn tín kia sắc mặt liền thay đổi, sợ Lục hoàng tử đem toàn bộ ngân lượng lấy đi, thanh âm run rẩy nói: “Khách quý, ngài. . . . . . muốn bao nhiêu?”

Lục hoàng tử cũng không hỏi thẳng bên trong ấn tính này, đến tột cùng có thể lấy ra bao nhiêu ngân lượng, đành phải thử thăm dò nói: “Hai trăm vạn lượng.”

Chưởng quầy sắc mặt buông lỏng, cao hứng dẫn đầu nói: “Ngài là muốn ngân lượng, hay là ngân phiếu?”

Lục hoàng tử nghe vậy ngơ ngẩn, giương miệng lên, nhưng lời nói trong miệng nửa ngày cũng không thể nói ra, hắn ngàn lần không nghĩ tới, Cẩm Nương lại kiếm được nhiều ngân lương như vậy, hai trăm vạn lượng, theo như lời nói của chưởng quầy, cũng chỉ là số lượng nhỏ, xem ra, bên trong ấn tín này, sợ là tồn tại hơn một vạn ngàn lượng bạc, nhiều ngày qua tuy giả vờ là gặp khó khăn, nhưng thật ra là rất có lời, tuy nói hắn sẽ thành hôn với nữ nhân đã từng thành thân, rất nghẹn khuất, nhưng có thể lấy được phần tiền này, vẫn là nên chịu đựng đi.

Ngày ấy, một lúc sau khi Lục hoàng tử hồi cung, liền cùng Lưu phi nương nương thương nghị tốt một trận, sau đó lại đi vào thư phòng của hoàng thượng, đem ấn tín của Cẩm Nương trình cho hoàng thượng, đồng thời, xuất ra hai trăm vạn ngân phiếu lấy ở Đại Thông tiền trang cũng trình lên hoàng thượng xem.

Sau khi hoàng thượng nhìn thấy quá mức vui mừng, trực tiếp khen ngợi Lục hoàng tử rất có bản lĩnh, mặt rồng rất là cao hứng, đi xuống án tiền, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lục hoàng tử: “Hoàng nhi, lòng của con quả nhiên hướng về phụ hoàng, làm tốt lắm, phụ hoàng nhất định sẽ cho con như mong muốn”.

Ánh mắt Lục hoàng tử ướt át, xoay tay lại cầm tay hoàng thượng đang vỗ vào bả vai của ông ta, giọng run rẩy nói: “Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần, nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người.”

Nói xong, liền đứng dậy cáo lui, nhưng người còn chưa đi liền nghe tiếng động vang lên ở đằng sau, vừa xoay đầu, liền nhìn thấy hoàng thượng cao lớn cứ như vậy ngã trên mặt đất, mắt đều trợn trắng, một bên thái giám nhìn xem quá sợ hãi, hô to có người ám sát hoàng thượng, cứu giá. Nhất thời, không ít thị vệ mang đao kiếm từ bên ngoài xông vào, vây quanh Lục hoàng tử lại, Lục hoàng tử kinh hãi, bất khả tư nghị (khó có thể tin tưởng) nhìn hoàng đế trên mặt đất, sau một lúc lâu cũng chưa nói được gì, trong lòng đã có chút hiểu được, sợ là vừa rồi độc dược kia có vấn đề, chẳng phải, mẫu phi nói sẽ mang Vũ Lâm quân tiến vào khống chế hoàng cung, hẳn là nhanh chóng sẽ tiến đến.

Nghĩ như vậy, hắn đứng cũng coi như trấn tĩnh, trên mặt sự kinh hoảng chợt lóe rồi biến mất, đối với những thị vệ vây xung quanh mắng một tiếng: “Hoàng thượng đột nhiên bị bệnh, không mau đi gọi thái y đến trị liệu, sao lại chỉ vây quanh bản điện hạ chứ.”

Lúc này, ngoài cung vang lên một mảnh chém giết, thống lĩnh Vũ Lâm quân quả nhiên suất lĩnh thuộc hạ đến đây, vung đao liền hướng về phía thị vệ chém tới, Lục hoàng tử nhìn thấy cảm thấy quá đỗi vui mừng, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Đem cung nữ trong điện này giết hết cho ta, một người cũng không lưu lại.”

Cung nữ nơi này, cho dù không rõ mình đã hạ thủ như thế nào, nhưng hoàng thượng vốn mạnh khỏe, nhưng sau khi hắn lại gần, người lại trúng độc ngã xuống, dĩ nhiên nhất định sẽ nghi ngờ mình ra tay, cách tốt nhất chính là bịt miệng bọn họ lại.

Vị thống lĩnh kia quả nhiên lĩnh mệnh, bắt đầu giết hại cung nữ trong cung của hoàng thương, lập tức, đột nhiên từ trong điện vọt ra một đội quân được trang bị đặc biệt, trong tay mỗi người đều có một cây nỏ liên hoàn, hướng về phía Vũ Lâm quân đứng trong điện liên tục bắn một lượt, còn có một người, dáng người thon dài, bộ dạng vô cùng anh tuấn, nhưng là một thân khôi giáp bạc, anh khí bức người, hắn phi thân nhảy lên, trường kiếm nhắm thẳng vào thống lĩnh Vũ Lâm quân, mà mở đầu là một cung nữ trong cung hô to lên: “Lục hoàng tử tạo phản, Lục hoàng tử hành thích vua giết phụ hoàng, mưu soán ngôi vị hoàng đế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.