Thứ Nữ

Chương 173: chương 173



Cũng may quân đội Đại Cẩm rốt cục đã ngừng tiến độ chinh phạt lại, đưa hiệp nghị đình chiến tới, một trong những điều kiện đó chính là giao ra Nam Viện Đại Vương của Tây Lương – Hách Liên Dung Thành, nếu không, Đại Cẩm liền tiến đánh tới kinh thành, dứt khoát đánh sập hoàng cung Tây Lương. Mặt khác điều khoản đương nhiên là khiến cho Tây Lương cắt đất đền tiền, hàng năm hướng Đại Cẩm tiến cống, vân vân và vân vân.

Đề nghị vừa đưa ra, Hoàng Thượng thở dài một hơi, thành trì mà Đại Cẩm chiếm đóng tạm thời khó có thể đoạt lại, kia cũng chỉ có thể nhịn đau vứt bỏ, hôm nay không phải là vấn đề tấc đất thành trì, mà là vấn đề vong quốc diệt triều (nước mất, vương triều bị tiêu diệt), muốn giữ cho vương triều tiếp tục tồn tại, không thể không thỏa hiệp với Đại Cẩm, Hoàng Thượng lại vừa nghĩ tới Hách Liên Dung Thành, trong nội tâm liền chắn một ngụm úc khí.

Đứa con trai này những năm nay tuy cũng vì Tây Lương bỏ công sức, nhưng là, chắc chắn là đã đắc tội quá mức với người Đại Cẩm, cho nên, người Đại Cẩm từ trước đến nay ôn hòa cũng liền nổi giận, trừ phi bắt được hắn mới bằng lòng bỏ qua, hiện tại cũng không còn phương pháp nào, chỉ có thể đem đứa con trai gây thất vọng này giao ra thôi, đổi lấy an bình của triều đình cùng quốc gia, ai bảo hắn đáng thất vọng như vậy, đánh không thắng người Đại Cẩm.

Hoàng Thượng hôm nay chỉ cầu yên ổn, cũng không niệm tình Hách Liên Dung Thành đã từng vì triều đình cùng hoàng thất chịu khổ, cống hiến, sau khi triều đình ra kết quả thương nghị, liền hạ chiếu đem Hách Liên Dung Thành tạm giam, sợ hắn tùy thời chạy trốn, nhưng Hách Liên Dung Thành tại thời điểm sứ giả Đại Cẩm đến, liền vụng trộm chạy trốn, hắn rất hiểu rõ phụ hoàng, trong hoàng thất không có thân tình, chỉ có lợi ích, hôm nay Tây Lương trong thời gian ngắn muốn đánh bại Đại Cẩm căn bản là không có khả năng, mà Lãnh Hoa Đình hận mình đến cỡ nào chính hắn càng hiểu rõ, cho nên, hắn nghe được mà chạy rồi.

Hoàng Thượng bắt không được Hách Liên Dung Thành liền lo lắng muốn chết, phái người dò xét nhà của hắn, còn hạ công văn truy nã hắn trong cả nước, trong nội tâm lại càng hận hắn tại thời khắc nguy hiểm của triều đình cùng quốc gia mà không màng, một mình lẩn trốn.

Tin tức đưa đến trong quân trướng Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình thiếu chút nữa huy kiếm chém cái bàn phía trước mình, nhưng tức thì tức, sự tình vẫn còn giải quyết, Hách Liên Dung Thành người này quá mức nguy hiểm, nghe nói trong tay hắn nắm giữ không ít người của tổ chức ám sát, hơn nữa không chịu sự khống chế của hoàng thất Tấy Lương, nếu như hắn đào tẩu, hắn sẽ trốn đi nơi nào đâu này?

Đại Cẩm? Nơi đó cũng không còn chỗ cho hắn dung thân rồi, Tây Lương hôm nay lại càng là cả nước đều gọi hắn là quân bán nước, còn Đông Lâm kia? Đi Đông Lâm phải vượt qua Đại Cẩm, khả năng nhiều nhất vẫn là đi Đại Cẩm, nghĩ như thế, Lãnh Hoa Đình liền quyết định trước về hướng, đem sự tình biên quan giao cho Tôn đại tướng quân cùng Lãnh Tốn xử lý.

Quân đội Đại Cẩm bởi vì không có được kết quả mong muốn, quân đội vẫn là lần nữa ép sát kinh thành, không bắt được Nam Viện đại Vương liền không từ bỏ, hoàng đế Tây Lương gấp đến độ đêm không thể an giấc, ngày không thể ăn uống, lòng như lửa đốt, phái một lượng lớn thị vệ đi đuổi bắt Hách Liên Dung Thành.

Lãnh Hoa Đình lúc gần đi, cố ý yêu cầu Tôn đại tướng quân làm như thế, thứ nhất là làm cho Tây Lương không dám thu lưu Hách Liên Dung Thành, để cho hắn dù có trốn, cũng không dám ở lại bổn quốc, thứ hai, người Tây Lương đã không đạt được điều kiện của Đại Cẩm, tự nhiên Đại Cẩm phải lấy thứ tốt hơn trở về.

Căm tức nhất chính là thuật dịch dung phi thường cao siêu của Hách Liên Dung Thành, hôm nay công văn hai đường thủy bộ đều dán toàn bộ Tây Lương cùng toàn bộ Đại Cẩm, nhưng hắn biến mất mấy ngày, phải tìm được hắn, thật đúng là khó khăn.

Lãnh Hoa Đình khinh trang giản tòng (trang bị nhẹ nhàng), chỉ dẫn theo hai ngàn nhân mã của mình âm thầm trở về kinh thành, trước đi hoàng cung gặp tân hoàng.

Chiến sự biên quan liên tiếp gởi tin chiến thắng, tân hoàng đã sớm ở trong kinh thành chờ đại quân khải hoàn trở về triều, hảo cho các tướng sĩ bày tiệc ăn mừng, làm cho hắn kích động nhất chính là Lãnh Hoa Đình thật là một nhà quân sự thiên tài, thời gian chỉ có mấy tháng, Đại Cẩm thật sự liền đoạt lại hai tòa thành trì, chính mình đăng cơ năm đầu liền làm được khai cương khoách thổ (mở mang bờ cõi), công trạng so sánh với mấy đời tiên hoàng cũng lớn hơn, cái này làm cho Hoàng Thượng như thế nào mất hứng, như thế nào không kích động.

Lúc Lãnh Hoa Đình tiến cung, Hoàng Thượng cả kinh chấn động, tiểu Đình tại sao không theo đại quân cùng trở về, lại về triều sớm nữa?

Ở trong thư phòng Càn Thanh cung, Hoàng Thượng một mình triệu kiến Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình tiến cung liền quỳ lạy hành lễ với Hoàng thượng, Hoàng Thượng không đợi hắn bái xong, rất xa liền đi nhanh tới đỡ lấy hắn, trong mắt vẻ tán thưởng không chút nào dấu diếm, “Tiểu Đình, vất vả cho ngươi rồi, ngươi thật sự là trung thần lương tướng của trẫm, là hảo huynh đệ của ta ah.”

Xưng hô của Hoàng Thượng thay đổi hai lần, Lãnh Hoa Đình lại rất rõ ràng tâm ý của hoàng thượng, vì nước mà nói, Hoàng Thượng gọi mình là trung lương, dùng cảm tình cá nhân mà nói, Hoàng Thượng xem mình là huynh đệ, cái này lại làm cho trong lòng hắn cũng khẽ chấn động, hắn muốn không phải là khen thưởng của hoàng thượng, mà là sự tín nhiệm của hoàng thượng, đối với hắn mà nói, tiền tài cùng địa vị đều đã đến cực hạn, trừ phi phần thưởng là đất phong Vương, nhưng chuyện đó là không có khả năng, bất kỳ đế vương nào cũng không thể ở dưới tình huống, biết rõ thần tử của mình có năng lực siêu cường còn cho hắn cơ hội tự lập vương quốc nhỏ để hắn càng thêm hùng mạnh, cho nên, đối với Lãnh Hoa Đình mà nói, hắn muốn, chỉ là sự tín nhiệm của hoàng thượng.

Hắn cùng với Cẩm Nương giống nhau, yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cần cho cả nhà bọn họ một nhà hoà thuận vui vẻ, có cuộc sống gia đình an bình trải qua là tốt rồi.

Hoàng Thượng xưng hắn là hảo huynh đệ, chính là nói cho hắn biết một tin tức, Hoàng Thượng rất tín nhiệm hắn, hơn nữa, rất nể trọng hắn, sẽ không giống như tiên hoàng dùng thế lực bắt ép cùng gây khó xử Giản thân vương phủ.

Cho nên, tâm tình của hắn cũng rất thư sướng.

Sau khi lễ nghi bái kiến quân thần, Hoàng Thượng không ngồi vào trên ghế rồng, mà là cùng Lãnh Hoa Đình ngồi chung một ghế, cùng hắn nói chuyện ngang hàng, điểm này, cũng làm cho trong lòng Lãnh Hoa Đình xúc động, nhưng hắn cũng không phải người giỏi biểu đạt cảm xúc của chính mình, chỉ là hướng nhìn về mắt Hoàng thượng, liền nhiều hơn một tia nhu mộ chi tình (tình cảm ôn nhu cùng mến mộ), hoàng thượng đương nhiên rất minh bạch, trong nội tâm càng thêm yên lòng, tiểu Đình như vậy, bên ngoài tài năng khó giấu, nhưng ở trước mặt mình, vẫn giống với thiếu niên của nhiều năm trước nắm vạt áo của mình gọi thái tử ca ca, thuần khiết mà tốt đẹp.

Giữa hai người lúc đó chảy qua nồng đậm thân tình, không khí thật nhẹ nhàng, Lãnh Hoa Đình đem tình hình biên quan giản lược giới thiệu một lần cho Hoàng thượng, giải thích hiệp nghị đình chiến cùng Tây Lương, lúc trước Hoàng Thượng liền đem chiến sự biên quan và công việc ngoại giao toàn quyền giao cho hắn xử lý, hôm nay nghe hắn báo cáo, trong nội tâm càng có cảm giác quyết định của mình lúc trước là cỡ nào anh minh (thái tử ca ca cũng ít có tự sướng quá), sau khi chính mình đăng cơ Đại Cẩm ở trước mặt nước khác có thể thay đổi hình tượng yếu đuối, dùng tư thế cường hãn xuất hiện trước mặt các quốc gia, nếu Tây Lương đứng đầu đã như vậy, thì Đông Lâm và tiểu quốc chung quanh sẽ càng bị Đại Cẩm chấn nhiếp (đe dọa làm cho sợ hãi), sẽ không có người dám ngấp nghé đất đai cùng tài phú của Đại Cẩm nữa rồi.

Đối với những việc Lãnh Hoa Đình làm ở biên quan, Hoàng Thượng tự nhiên càng thêm tán thưởng, chỉ là tò mò vì sao hắn đột nhiên tạm thời bí mật trở về.

Lãnh Hoa Đình lúc này mới nói đến Lãnh Nhị, thì ra là chuyện Tây Lương Nam Viện đại Vương Hách Liên Dung Thành, Hoàng Thượng nghe xong, lông mày cũng nhíu lại, Lãnh Nhị kia là người âm hiểm đáng sợ đến cỡ nào, Hoàng Thượng cũng biết rõ ràng, ẩn nấp ở Đại Cẩm vài chục năm, đem một lượng lớn không ít vàng bạc của Đại Cẩm mang đến Tây Lương, đem Giản thân vương phủ quậy đến loạn thất bát tao (rối tung rối mù), ở Giang Nam, thiếu chút nữa nổ chết chính mình, những chuyện ác này tất cả đều là do Hách Liên Dung Thành gây nên.

“Tiểu Đình,ngươi trở về là vì hoài nghi hắn sẽ trốn ở Đại Cẩm sao?” Hoàng Thượng nghi hoặc nhìn Lãnh Hoa Đình.

“Bẩm hoàng thượng, thần đang lo lắng điều đó, cái tặc tử kia hôm nay không có nhà để về, hắn đối với hoàng thất Tây Lương cũng lạnh tâm, Tây Lương không còn là nơi yên ổn để hắn tiếp tục sống, cho nên, tất nhiên sẽ rời Tây Lương đi, hơn nữa, hắn đối với Giản thân vương phủ cùng triều đình Đại Cẩm quá mức quen thuộc, rất có thể lại bí mật trở về, còn nữa con của hắn là Lãnh Hoa Đường vẫn còn trong đại lao Tông Nhân Phủ, rất có thể sau khi hắn cứu được nhi tử về, lại trốn xuống Đông Lâm”. Lãnh Hoa Đình nhíu chặt đôi mày thanh tú, phân tích tỉ mỉ.

Hoàng Thượng đối với cái này dã thâm dĩ vi nhiên (chính mình đều sâu sắc cho rằng như vậy), dùng tình cảm của Hách Liên đối với Lãnh Hoa Đường, hắn đã cứu Lãnh Hoa Đường một lần, rất có thể lại cứu lần thứ hai, nhưng mà, hôm nay hắn ở Đại Cẩm chẳng lẽ còn có sự giúp đỡ của người khác? Dụ thân vương hiện tại tựa hồ đã cải tà quy chính rồi, lần này trong lúc chiến sự, ngược lại là thật sự vì đại quân đốc thúc vận chuyển lương thực cùng hậu cần chuẩn bị vật tư chiến đấu, cũng không có xảy ra nửa điểm sơ suất, Hách Liên còn muốn kéo Dụ thân vương xuống nước tựa hồ rất không có khả năng.

Ở Đai Cẩm, còn có ai sẽ là đồng minh của hắn đây? Cho dù có, người khác cũng sẽ không như lúc trước đến giúp hắn, dù sao hôm nay hắn đã trở thành chó nhà có tang (chó chết chủ, ý chỉ là người bơ vơ), hai nước tất cả đều phát hải bộ công văn truy nã hắn, những người kia cũng không phải người ngu, càng sẽ không dính đến mầm tai họa là hắn nữa.

Hai người ở lại trong thượng thư phòng thương nghị thật lâu, đến khuya, mới quyết định một kế sách, Lãnh Hoa Đình mới cáo từ trở về phủ.

Lúc hắn hồi phủ cũng là âm thầm, Cẩm Nương đang ôm Dương ca nhi ngủ, Lãnh Hoa Đình đi hơn mấy tháng, rời xa cái ôm ấm áp kia, Cẩm Nương hàng đêm đều ngủ không được yên giấc, cũng may có Dương ca nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia yêu nghiệt rất giống người nào đó, coi như là làm cho nàng bớt chút ít nỗi khổ tương tư.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có đôi tay vô cùng quen thuộc vuốt ve trên gương mặt, nàng nghĩ rằng mình đang nằm mơ, nỉ non gọi: “Tướng công.”

Lúc Lãnh Hoa Đình vào phủ, liền ra hiệu cho ám vệ trong phủ không cần lên tiếng, lặng lẽ trốn vào trong viện của mình, Phong nhi cùng Song nhi hai người trực đêm ở bên cạnh phòng, ngủ không say, đột nhiên bừng tỉnh, thấy Nhị gia trở về, mừng rỡ, đang muốn lên tiếng, Lãnh Hoa Đình vội vàng làm cho các nàng im lặng, chính mình ở tại chánh đường rửa ráy qua loa, thoát ngoại bào liền vào buồng trong.

Cẩm Nương trong phòng còn giữ một chiếc cung đăng (loại đèn cung đình), sợ là Dương ca nhi ban đêm muốn đi tiểu nên chuẩn bị sẵn, ngọn đèn lờ mờ chiếu xuống, gương mặt quen thuộc tựa hồ gầy đi rất nhiều, nhưng càng thanh tú xinh đẹp, nàng ngủ cũng không sâu, lông mày thanh tú có chút nhíu lại, giống như có giấc mơ không được tốt, lông mi thật dài dưới ánh đèn, tạo ra cái bóng mờ mờ tinh tế, như cánh bướm chập chờn, đáng yêu lại mê người, đây chính là bộ dáng hắn ngày đêm nhớ nhung, hàng đêm đi vào trong giấc mộng của hắn, chính là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú này.

Hắn nhẹ nhàng đến gần, ngồi xuống bên giường, bàn tay to lớn nhịn không được liền xoa khuôn mặt của nàng, nàng gầy đi làm cho hắn đau lòng, kẻ ngốc này, thời gian mình không có ở nhà, nhất định là rất thường nhớ nhung, ngày ngày sống không được yên ổn, thật vất vả thân thể mới dưỡng tốt được một chút, lại gầy rồi, nàng là cố ý muốn hắn tức giận đây mà, chờ ngày mai, nhất định phải đánh cái mông nhỏ của nàng, xem nàng còn không nghe lời như vậy nữa không.

Trong lòng nghĩ muốn phạt nàng, ánh mắt lại ôn nhu như nước chảy, mâu quang ở trên mặt nàng cũng sủng nịch vô cùng, lại nghe được nàng gọi một câu: “Tướng công…”

Tất cả tương tư tích góp đầy trong lòng trong một tiếng này, lòng của hắn, lập tức bị hạnh phúc lấp đầy, thời gian rời đi, ở bên trong giấc mộng của hắn cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng, hôm nay trở về tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, trong mộng của nàng, cũng chỉ có hắn, cái này k hắn như thế nào không vui.

“Nương tử, ta đã trở về.” Hắn cố ý dùng thanh âm không thể nghe thấy ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.

Cẩm Nương cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, trong lúc ngủ mơ thò tay gãi, lại chạm đến một gương mặt ấm áp, còn có, trên mặt mình cũng có cảm giác thấm ướt, nàng đột nhiên mở mắt ra, mắt nhập nhèm không thấy rõ, thật lâu, mới nhìn đến cặp mắt rực rỡ như ngôi sao kia, mắt phượng đẹp đẽ mê người trong trẻo thanh khiết đang dừng ở trên người mình, nàng có chút không thể tin, tay khẽ run duỗi ra, thật là nóng, cũng là chân thực, sẽ không biến mất, một cảm giác mừng như điên xộc thẳng lên não, Cẩm Nương nhào vào trong ngực người trước mắt, há miệng ra, liền cắn trên vai hắn, cắn đến hết sức, tựa như muốn sự tương tư nhiều tháng liền cắn vào trong da thịt hắn, hoà vào trong máu hắn.

Lãnh Hoa Đình để mặc nàng cắn, hắn cảm giác răng mình cũng rất ngứa, nếu không phải sợ nàng bị đau, thật sự cũng muốn giống như nàng cắn trên người nàng một phát.

Cẩm Nương rốt cuộc không có cắn quá mạnh, cắn một hồi liền nới lỏng, nhưng mắt nước lại lưng tròng, Lãnh Hoa Đình nhìn thấy một trận đau lòng, ôm lấy mặt của nàng, đem nước mắt trên mặt nàng từng cái hôn hết, “Ngốc nương tử, ta đã trở về.”

Cẩm Nương nở nụ cười ngấn lệ, từ trên xuống dưới tinh tế xem xét thân thể của hắn, ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú trưng ra vẻ yêu nghiệt hơi đen một chút, làn da hơi thô một chút, thật đúng là không có bị thương ở đâu hết, tim bị buộc treo trên cao cuối cùng cũng để xuống, sẵng giọng: “Thấy chàng trở về hoàn hảo vô khuyết, hôm nay sẽ không phạt chàng.”

Nói xong, đem Dương ca nhi đang ngủ say dịch vào bên trong, chính mình nhường lại một chỗ, lại không biết, trên người chỉ mặc một kiện quần áo trong, vừa mới động, cổ áo rộng rinh trượt xuống, lộ ra cái cổ tuyết trắng cùng xương quai xanh, do đó khe rãnh trước ngực như ẩn như hiện một mảnh mê người, Lãnh Hoa Đình nhìn thấy, cảm xúc bắt đầu dâng trào, bàn tay to nhịn không được liền đi vào trong bên dưới quần áo của nàng, thoáng một phát liền bắt được đôi gò ngọc.

Cẩm Nương cũng là lâu chưa có cảm giác rồi, thân thể đặc biệt mẫn cảm, chạm vào phía dưới một cái, xương cốt cũng có chút như nhũn ra, tay của hắn ở trên người nàng châm lửa, làm cho nàng giống như uống một ly rượu mạnh bắt đầu thiêu đốt.

Mà Lãnh Hoa Đình đã kiềm chế lâu ngày, không thấy nàng còn được, vừa thấy nàng, chính mình liền giống như biến thành sói, thầm nghĩ một ngụm liền đem nàng nuốt vào trong bụng là tốt rồi.

Hai thân thể nóng hổi dính lại cùng nhau sẽ thấy khó tách ra, tâm linh cùng thân thể thống nhất dán lại với nhau, làm cho hai người trầm mê trong đó, không muốn tỉnh lại, đúng thời điểm củi khô bắt lửa đang cháy mạnh, một thanh âm không hài hòa vang lên bên tai hai người: “Mẫu thân, đi tiểu.”

Giống như một gáo nước lạnh trực tiếp giội lên đầu hai người, Cẩm Nương tỉnh táo lại đầu tiên, nhanh chóng kéo kéo quần áo bị Lãnh Hoa Đình vò thành một cục, xoay người ôm Dương ca nhi, Lãnh Hoa Đình u oán mà nhìn nhi tử, từ khi hắn ra đời đến nay, vẫn là lần đầu tiên hắn hận tiểu tử này như vậy, sớm không tiểu, muộn không tiểu, tại ngay lúc tình hình “nguy cấp” đột nhiên muốn tiểu, sẽ chết người đó, Xú tiểu tử.

Dương ca nhi còn buồn ngủ, lại thấy được trên giường nhà mình, bên cạnh mẫu thân có thêm một người, người này nhìn có chút quen thuộc, lại giống như không biết: “Mẫu thân…” Hắn đứng ở bên giường, vừa đi tiểu vừa hỏi Cẩm Nương, vẻ mặt rất hiếu kỳ.

“Là phụ thân đó, Dương ca nhi, mau gọi phụ thân.” Cẩm Nương lúc này mới nhớ tới, nhi tử đã nửa năm không có nhìn thấy Lãnh Hoa Đình rồi, đương nhiên là không biết hắn.

Lãnh Hoa Đình mặt đen như đáy nồi, quấy rối chuyện tốt của mình coi như xong, tiểu tử này lại còn không biết cha của hắn, thực đáng đánh vào mông.

Dương ca nhi nghiêng đầu, nhìn người trước mặt thần sắc bất thiện, nhếch miệng cười cười, ngọt ngào hét lên: “Phụ thân…” Thanh âm thanh thúy, giống như dòng nước ấm chảy thẳng vào tim của Lãnh Hoa Đình, vừa rồi tức giận trong đầu tất cả bị một tiếng kêu này toàn bộ tiêu tán, liền duỗi tay ra, đem nhi tử ôm vào trong ngực, đây chính là hai người hắn nhớ nhất, tâm can bảo bối của hắn ah.

Nhưng ai biết, còn chưa có yêu thương một giây đồng hồ, lỗ tai liền bị Dương ca nhi nắm chặt, hơn nữa là nắm thiệt chặt không chịu buông tay, tuy nói không phải rất đau, nhưng cũng biết tiểu tử kia là trừng phạt mình, mắt không khỏi nhìn về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương bất đắc dĩ nắm tay Dương ca nhi, hét lên: “Thật sự là phụ thân đó, Dương ca nhi níu phụ thân, không phải là bé ngoan.”

Dương ca nhi lại không chịu buông tay, thanh âm còn non sữa tức giận quát: “Mẫu thân, hắn trừng ta đây này.”

Cẩm Nương nghe được vẻ mặt hắc tuyến, không biết tại sao mình sinh ra tiểu tử có thù tất báo như vậy, cuối cùng tách tay của hắn ra, cũng may, hắn chỉ là tóm, cũng không có véo, chính mình nịnh nọt nhìn khuôn mặt đen thui bình tĩnh của Lãnh Hoa Đình.

“Để cho Phong nhi đem hắn ôm ra ngoài đi, nương tử.” Lãnh Hoa Đình chau mày nhìn Dương ca nhi, cố ý nói ra.

Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, mỉm cười gật đầu, “Tốt, Dương ca nhi, sau này ngủ cùng Phong nhi cô cô đi.”

Dương ca nhi nghe ra mẫu thân hắn rất nghe lời của người trước mặt này, liền lập tức thay đổi nét mặt, nịnh nọt ôm lấy mặt Lãnh Hoa Đình, hôn trên mặt hắn một ngụm, lại ngọt ngào kêu một tiếng: “Phụ thân, Dương ca nhi sợ sợ.”

Lãnh Hoa Đình lại mềm lòng, vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nói: “Biết là phụ thân, còn muốn bấu ta?”

“Không bấu nữa, không bấu nữa, ta đi tóm của A Hoa.” Dương ca nhi vui sướng lại nịnh nọt đối với Lãnh Hoa Đình nói.

Lãnh Hoa Đình nghe được vẻ mặt hắc tuyến, đem mình làm con chó nhỏ nữa, tiểu tử này, phải trị, bất quá, không phải là bây giờ.

Cuối cùng lại dụ dỗ Dương ca nhi ngủ, hai vợ chồng vẫn là đem Dương ca nhi ôm đến phòng Tú cô, trở lại trong phòng lại tiếp tục chuyện chưa làm xong.

Trọng phạm Lãnh Hoa Đường bị triều đình giam giữ hơn mấy tháng rốt cục bị hoàng thượng hạ chỉ dùng cực hình lăng trì, ngày đó, Thượng Quan Mai khóc đến chết đi sống lại, Lạc Hà ở trong phòng cùng nàng, coi chừng cùng an ủi, hành hình ngày đó, Thượng Quan Mai một chút sức lực cũng không đủ, lại hôn mê bất tỉnh, không có cách nào khác, Cẩm Nương đành phải thỉnh ngự y trở về khám và chữa bệnh thoả đáng, chính mình cũng không xuất phủ, ở trong nhà xử lý lấy tất cả việc vặt vãnh.

Lãnh Hoa Đình mặc thường phục đứng giữa những người xem náo nhiệt, chính hắn mang theo một ngàn quân toàn bộ thay đổi trang phục, trà trộn trong đám người, coi chừng quan sát động tĩnh trong đám người.

Lãnh Hoa Đường bị nhốt trong một cái lồng gỗ lớn, đặt trong xe ngựa, chậm rãi kéo đến chợ, tứ chi hắn toàn bộ bị phế, sớm đã không thể đứng thẳng, chỉ có thể ngồi, cũng may, có người giúp hắn lau rửa sạch sẽ, đổi lại quần áo sạch cho hắn, mặt của hắn rất gầy, con mắt vốn ôn nhuận trong sáng đã trở nên ngốc trệ, ánh mắt dừng ở một chỗ, liền không có động đậy, trong lúc này, chỉ có một mảnh tro tàn, đã không có nửa điểm sức sống, dân chúng trên đường đối với hắn nghị luận sôi nổi, nói cái gì đều có, hắn giống như chết lặng, cái gì cũng không nghe thấy.

Có người ném rau nát vào hắn, hắn cũng không có phản ứng, tất cả như một cái xác không hồn, dân chúng ném cũng không thấy thú vị, liền chỉ chạy đi theo, vừa chạy vừa hét lớn đùa giỡn.

Ở bên ngoài chợ bán thức ăn sớm đã có không ít nha dịch canh giữ ở hai bên đường, không cho phép người rảnh rỗi tới gần đài hành hình, Lãnh Hoa Đường bị đao phủ kéo lê tới trên đài hành hình, có người bắt đầu cởi y phục của hắn, để cho hắn chỉ còn một kiện quần áo trong, cũng đem một đồ vật gần giống lưới đánh cá trùm lên trên người hắn, buộc chặt, đao phủ xuất ra một tiểu đao lưỡi mỏng, phun một ngum rượu lên trên, chỉ chờ đến giờ liền hành hình.

Đại Cẩm đã rất nhiều năm không thực hiện cực hình như thế này, cho nên, người xem náo nhiệt đặc biệt nhiều, trong đám người, có một số người mặc quần áo bình thường đến gần đài hành hình, quan hành hình ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc nhưng có chút suy sụp, giống như là chưa tỉnh ngủ, hai mắt rủ xuống, nhìn xuống đồng hồ cát, từ trong ống thẻ vứt ra một tấm lệnh bài, hô lớn một tiếng: “Hành hình!”

Trong đám người lập tức bộc phát ra một hồi tiếng hoan hô, mọi người hô lớn: “Tốt!” Giống như khen ngợi bên trong rạp hát, Lãnh Hoa Đường nằm ở trên đài hành hình, biểu hiện trên mặt vẫn như khúc gỗ, nửa điểm sợ hãi cũng không có, đao phủ thuần thục đem tiểu đao trong tay múa vài chiêu thức, đang muốn hạ đao.

Có người trong đám người lộ diện đứng lên, không ít dân chúng bị đẩy về phía đài hành hình, còn có vài người bị đẩy ngã, tiếng la khóc, tiềng ồn ào toàn bộ vang lên, đao phủ không khỏi ngừng tay, mắt nhìn dưới đài.

Trong lúc nhất thời, dân chúng dưới đài có người bị giẫm đạp, có người bị đẩy ngược lại, có người đánh nhau, náo loạn thành một đoàn, Lãnh Hoa Đình im lặng đứng trong đám người nhìn chăm chú biến hóa trong đám người, quả nhiên, có người đột nhiên phi thân nhảy lên, nhảy lên hình đài, một kiếm đâm tới đao phủ, đao phủ kia tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, lăn đi để né, đã tránh được một kiếm kia, người nhảy lên đài hành hình cũng không tiếp tục, xoay tay lại đem Lãnh Hoa Đường tóm lấy, vác trên lưng liền muốn chạy trốn, trong đám người, còn có người đồng lõa khác cũng bắt đầu động thủ, có người cố ý trong đám người gây ra hỗn loạn, Lãnh Hoa Đình thấy người kia rốt cuộc đã tới, tuy người nọ gương mặt lã lẫm, nhưng hắn dám đoán chắc, người cướp tù kia không thể nghi ngờ chính là Hách Liên Dung Thành.

Hắn đem tay đặt vào trong miệng, huýt một tiếng sáo bén nhọn, binh sĩ ẩn trong đám người lập tức bắt đầu di chuyển, đồng lõa của Hách Liên sớm đã bị bọn hắn chú ý rồi, lúc này liền giống như nhổ cỏ trong đất, một trảo chuẩn xác, dân chúng thấy tình thế không đúng, có nằm xuống, có né tránh, những con ngựa chạy loạn rất nhanh bị bắt sạch.

Mà Hách Liên Dung Thành lưng cõng Lãnh Hoa Đường, phi thân nhảy lên, giẫm lên đầu dân chúng hướng hướng phía cửa chợ chạy đi.

Lãnh Hoa Đình không muốn tại ở ngoài cửa chợ động thủ, ở đây dân chúng quá nhiều, sợ làm bị thương tới người vô tội, cho nên, lúc Hách Liên bắt đầu nhảy vọt, hắn cũng thả người đuổi theo, Hách Liên tuy nói quen thuộc địa hình Đại Cẩm, nhưng dù sao trên người cõng một người hơn trăm cân nặng, bước chân cũng chậm thiệt nhiều, nhưng công lực của hắn thâm hậu, Lãnh Hoa Đình vẫn là đuổi theo thật xa mới bắt hắn được.

Hách Liên quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lãnh Hoa Đình, thấy chỉ có một mình Lãnh Hoa Đình đuổi theo, liền đứng thẳng người, mắng: “Ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt, ngươi thật sự cho là ngươi có thể giết được ta sao?”

Thanh âm của hắn quá mức quen thuộc, đúng là Nhị lão gia, Lãnh Hoa Đình lại không chần chờ, nhuyễn kiếm run lên, liền tấn công tới hắn.

Hách Liên Dung Thành đang muốn đem Lãnh Hoa Đường buông ra, toàn lực đối phó Lãnh Hoa Đình, đột nhiên, thân thể của hắn cứng đờ, huyệt Bách Hội lại bị người chế trụ, hắn căn bản là không thể cử động, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh, nhẹ buông tay, Lãnh Hoa Đường trên lưng tựa như nhuyễn trùng nằm trên đất.

Tình huống như vậy làm cho Lãnh Hoa Đình cũng ngơ ngẩn, hắn không biết Hách Liên vì sao đột nhiên trúng chiêu, nhưng lúc này đúng là lúc đuổi bắt Hách Liên tốt nhất, hắn rút ra sợi dây nhỏ từ trên người, đem Hách Liên Dung Thành trói lại chắc chắn, nhưng Hách Liên lúc này, hai mắt lại đỏ thẫm, giống như đang cực lực chống cự cái gì đó.

“Ta là cha ngươi, đặc biệt liều chết tới cứu ngươi, ngươi vì sao phải đối với ta động thủ.” Hách Liên con mắt rưng rưng, lúc nói chuyện, khóe miệng thấm ra một vết máu màu đen, xem ra, hắn giống như là trúng độc.

” Đời này chuyện ta hận nhất chính là có một người phụ thân như ngươi, người ta hận nhất chính là ngươi, nếu không phải là ngươi, thì ta như thế nào rơi vào tình cảnh như hôm nay, là ngươi, dạy ta phải đối với người khác ngoan độc, ngươi nói, đối với người khác tốt, chính là hung ác đối với chính mình. Ngươi dạy ta phải tranh giành, mặc kệ cái kia có thuộc hay không thuộc về ta, đều muốn ta tranh giành, ngươi ở đâu mà xem ta là con của ngươi, ngươi bất quá là đem ta làm công cụ, là công cụ để ngươi lấy được vinh hoa phú quý. Ngươi có thể không biết, tứ chi ta bị huỷ, nhưng may mắn là ngươi dạy ta Quy Tức công pháp, làm cho tay phải của ta lại khôi phục một thành công lực, cái khác không thể làm, cái loại độc châm pháp ngươi dạy ta thì vẫn có thể dùng được đấy.”

Gương mặt lạnh như băng của Lãnh Hoa Đường cuối cùng đã có biểu hiện, hắn oán độc nhìn Hách Liên Dung Thành, khàn giọng kiệt lực nói.

Lãnh Hoa Đình nhìn không khỏi thở dài, Hách Liên Dung Thành trong miệng lại tuôn ra rất nhiều máu, xem ra, hắn là hết thuốc chữa, lúc này, rất nhiều quan binh đuổi theo, Lãnh Hoa Đường nhướng mắt lên quyến luyến nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Tiểu Đình, đại ca coi như là giúp ngươi làm một việc cuối cùng, tuy ngươi sẽ không chấp nhận tình cảm của ta, nhưng là, ta vẫn muốn nói, đại ca… Thực xin lỗi ngươi, nếu có kiếp sau, ta sẽ thực sự xem ngươi huynh đệ tốt nhất, sẽ không đối với ngươi có bất kỳ suy nghĩ không tốt nào.”

Lúc nói chuyện, trên mặt hắn lệ khí trở thành hư không, ánh mắt cũng trở nên sáng sủa…, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt gầy gò của hắn, loé ra một tia sáng khác thường, thần sắc kia, giống như của nhiều năm về trước, thiếu niên sạch sẽ lôi kéo tay Lãnh Hoa Đình, đi bắt con dế mèn.

“Ta không hận ngươi đâu, ngươi… Cũng gặp báo ứng rồi.” Lãnh Hoa Đình con mắt chua xót, hơn mười năm tình nghĩa huynh đệ, nếu không có những xung đột lợi ích, có lẽ, bọn hắn cũng sẽ không đến tình cảnh như bây giờ.

“Vậy sao? Vậy là tốt rồi, tiểu Đình, ta không muốn làm cô hồn dã quỷ, ta xin ngươi, đem ta chôn cất trong phần mộ tổ tiên của Giản thân vương phủ, có thể không cần mộ bia, ta sinh không thể trở thành người của Lãnh gia, hãy để cho sau khi ta chết, không còn sự sỉ nhục của nhân thế được không?” Lãnh Hoa Đường trong ánh mắt chảy ra một giọt nước mắt, cầu xin nhìn Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ gật đầu, đang muốn hỏi, Lãnh Hoa Đường lại nói: “Dược kia là do tiểu Mai đưa cho ta đó, nàng không muốn thấy ta bị người Lăng Trì, cho nên, đưa độc châm này cho ta, là muốn ta tự sát, ha ha, nha đầu ngốc, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, nhất định sẽ chỉ lấy một người vợ là nàng.”

Lãnh Hoa Đường trong mắt chứa nụ cười, một dòng máu độc màu đen từ bên khóe miệng của hắn chậm rãi chảy ra, xem ra, hắn đã sớm ngậm độc dược trong miệng rồi, đã có lòng muốn chết, lại cố ý để cho người khác đặt lên hình đài, dùng cuối cùng tánh mạng dụ cha đẻ hắn ra rồi giết.

Hắn vô cùng không muốn xa rời nhìn Lãnh Hoa Đình, mặc kệ máu đang chảy ào ào ra từ trong miệng, nhưng lại ngậm cười nói: “Tiểu Đình, lại gọi ta một tiếng đại ca, được không?”

Lãnh Hoa Đình trong nội tâm như bị một tảng đá lớn đè nặng, thanh âm nghẹn lại, hắn nhìn chằm chằm tánh mạng Lãnh Hoa Đường dần dần tan biến, trong đầu hiện ra bộ dáng bọn hắn khi còn bé chơi đùa cùng một chỗ với nhau, miệng mở ra cả buổi, lại không kêu được, mà thân thể Lãnh Hoa Đường chậm rãi ngã xuống, con mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình con mắt rốt cục cũng chảy ra một giọt nước mắt, chậm rãi đi qua, đem mắt của hắn vuốt lại, lại lệnh cho quân sĩ đưa hắn nâng lên trở về Giản thân vương phủ, về phần Hách Liên Dung Thành, Lãnh Hoa Đình vạch trần mặt nạ trên mặt hắn, lộ ra một gương mặt cùng Lãnh Hoa Đường quả nhiên tương tự, thi thể của hắn bị người trực tiếp đưa đến bãi tha ma, vứt xác nơi hoang dã.

Bốn năm về sau, trong Giản thân vương phủ, Dương ca nhi mặc áo choàng đỏ thẫm, cầm trong tay một cây gậy trúc, cưỡi bên trên một khúc trúc to vừa chạy vừa hô: “A Kiền ah, ngươi nhanh một chút á…, ngựa của ta đã muốn qua cầu ah, ngươi lúc này đây lại chạy không thắng ta, ta đây liền không nhận ngươi làm muội phu nha.”

Đằng sau là một tiểu chính thái anh tuấn, học bộ dạng Dương ca nhi cưỡi khúc trúc cũng chạy về phía trước, chỉ là Dương ca nhi chạy tựa như cái con ngựa hoang thoát cương, mà hắn lại tao nhã thong dong, tuyệt không có vẻ gấp gáp.

Mà ở phía sau của bọn hắn, còn đi theo một đôi sông thai, một nam một nữ, lớn lên phấn điêu ngọc mài, rất là đáng yêu, đứa bé trai kia cùng Dương ca cực kỳ giống, nhìn thấy chính là do một mẹ sinh ra, mà nữ hài tử lớn lên lại rất giống Giản thân vương phi, đẹp đến chói mắt, bốn đứa bé như vậy, làm cho bọn người hầu bên cạnh cũng nhịn không được bỏ công việc trong tay xuống, nhìn bọn hắn không chớp mắt.

“Dương ca nhi, ngươi không được chạy nữa, đệ đệ muội muội đều đuổi theo, sợ rằng bọn họ ngã đây này.” Tiểu thái tử a Kiền quay đầu lại nhìn thoáng qua hai cục tinh bột béo múp míp, không khỏi dừng bước lại, đối với Dương ca nhi hô một tiếng, liền quay đầu lại dắt hai tiểu gia hỏa đi.

Bên kia Tứ nhi dắt một tiểu cô nương tóc búi hai búi cũng đuổi theo, tiểu cô nương kia đang ô ô khóc: “Mẹ, ca ca, xấu, không cần Uyển nhi.”

Tứ nhi hai tay chống hông, đối với chính Dương ca nhi đang chạy trốn phía trước hét: “Dương ca nhi ngươi đứng lại đó cho ta, những đứa khác ngươi đều dắt theo, vì sao chỉ có Tiểu Uyển nhà ta là không cho đi theo?”

Một cái cung nữ ăn mặc giống ma ma, tức giận thở phì phò ôm một tiểu cô nương cũng đuổi theo, chặn trước người Dương ca nhi, đối với Dương ca nhi nói: “Thiệt là, tiểu thế tử, tại sao ngươi gặp tiểu công chúa liền trốn ah, khiến tiểu công chúa chúng ta làm ầm ĩ.”

Tiểu cô nương hơn ba tuổi từ trên người cung nga vặn vẹo xuống dưới đất, lại là đối với Uyển nhi nói: “Hắn là tướng công của ta, không cho nàng đuổi theo.”

Uyển nhi lập tức khóc lên, ngửa đầu liền đối với Tứ nhi nói: “Không phải, mẫu thân, người đã nói, Dương ca nhi là tướng công của ta ah.”

Bên kia Dương ca nhi rốt cục ngừng bước, trên mặt nho nhỏ lộ vẻ nghiêm túc, đối với tiểu công chúa nói: “Nàng, làm vợ cả của ta.” Lại chỉ vào chính Uyển nhi đang khóc thút thít nỉ non nói: “Nàng, làm tiểu lão bà của ta, cái này, đều có phần rồi, không cho phép lại khóc, ai, bộ dạng quá tốt, chính là phiền toái ah.”

Lời còn chưa dứt, trên đầu đã bị người trùng trùng điệp điệp gõ một cái, vừa quay đầu lại, thấy Cẩm Nương đến rồi, lập tức ôm đầu bỏ chạy, Cẩm Nương ở phía sau mắng: “Tiểu tử chết tiệt, mới bao nhiêu tuổi, liền muốn ba vợ bốn nàng hầu rồi, lão nương nói cho ngươi biết, có ta ở đây, ngươi cả đời cũng đừng hòng.”Hoàn Chính Văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.