Thứ Nữ

Chương 193: Phiên ngoại 20



Sau khi thái tử cùng trưởng công chúa đi, Anh tỷ nhi liền trở về nhà, Linh tỷ nhi đã nhận được câu trả lời của Dương ca nhi, cũng trở về.

Đêm hôm đó sau khi trở về, Cẩm Nương thấy bài tập về nhà của Anh tỷ nhi, lại chỉ thấy một đám được thêu lên hoa không giống hoa, cỏ không giống cỏ, một đống hồng hồng lục lục gì gì đó, không khỏi tức giận, đang muốn kêu Anh tỷ nhi đến hỏi, nhìn lại, đã sớm không thấy bóng dáng Anh tỷ nhi, trong lòng thừa biết rằng nàng lại là trốn đến chỗ của Vương phi, không khỏi vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

Lãnh Hoa Đình vừa đúng lúc cũng từ bên ngoài tiến vào, thấy sắc mặt Cẩm Nương bối rối, liền cười hỏi: "Hôm nay lại vì chuyện gì? Cửa hàng bên ngoài làm ăn cũng rất tốt ah, tại sao lại tức giận đến như vậy?"

Cẩm Nương nghe thấy liền trợn trắng mắt nhìn hắn, "Bất quá là khó chịu một chút, thì có thể tức giận thành cái dạng gì? Nữ nhi bảo bối của chàng ah, nàng chính là cố tình làm cho ta tức giận, chàng nhìn xem, nàng thêu cái này là cái gì đây? Đã học mấy tháng rồi, cứ tiếp tục như thế, tương lai làm sao mà gả ra ngoài được đây."

Lãnh hoa Đình một nghe không khỏi nở nụ cười, ôm lấy eo Cẩm Nương, đầu tựa trên vai của nàng nói: "Nương tử lại nói vớ vẩn, Anh tỷ nhi của chúng ta vừa có văn vừa có võ, như hoa như ngọc, người đến cầu thân sợ là muốn đạp nát cửa nhà chúng ta đây này. Không phải là nữ hồng kém một chút ít thôi sao, tương lai đưa cho nàng mười cửa hàng may mặc, nàng muốn mặc quần áo dạng gì thì sẽ mặc cái dạng đấy, còn cần đến chính mình thêu sao?"

Cẩm Nương nhanh chóng bị Lãnh Hoa Đình làm cho tức chết, chính hắn cứ cưng chìu Anh tỷ nhi như vậy, mới để Anh tỷ nhi có chổ dựa dẫm mà không biết sợ, chính mình tận tình khuyên bảo, Anh tỷ nhi cũng không chịu nghe lấy nửa câu, tức chết người ta mà.

"Ta là sợ tương lai của nàng bị người nhà chồng xem thường ah, nữ hài tử, một chút nữ hồng cũng không biết, thì phải làm thế nào đây." Cẩm Nương oán giận nói, thật là đối với nữ nhi duy nhất này của chính mình có chút bất đắc dĩ.

"Nữ nhi bảo bối của ta ai dám xem thường, ai xem thường là ta giết người đó, con rể tương lai của ta tiến vào cửa, điều thứ nhất ta hỏi hắn, là có chán ghét Anh tỷ nhi nhà ta sẽ không biết nữ hồng không, nếu chán ghét, thì hắn nhanh nhanh biến đi." Trên khuôn mặt tuấn mỹ Lãnh Hoa Đình mang theo sự xấu xa, giống như tất cả những phụ thân khác, đối với nữ nhi nâng niu ở trong lòng bàn tay, tương lai phải gả làm vợ người khác, hắn thật 120 lần không mong ý, cái người mà chê bai bảo bối của hắn, thì làm sao mà hắn không tức giận, trước mắt dường như xuất hiện một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, dắt tay Anh tỷ nhi đi ra khỏi phủ... Nữ nhi sẽ biến thành người của nhà khác...

Cẩm Nương nhịn không được hồi thần gõ đầu Lãnh Hoa Đình: "Nào có phụ thân nào như chàng vậy, nữ nhi lớn rồi thì phải gả đi, nữ hồng là cái mà mỗi nữ nhi phải học." Cái người cuồng ái nữ (yêu thương con gái điên cuồng), vừa nghe nữ nhi phải gả đi liền tức giận, Cẩm Nương cũng muốn cố ý trêu chọc hắn, thấy hắn trưng ra khuôn mặt tức giận nhiễm đỏ, thật tại là thưởng tâm duyệt mục (hài lòng và thú vị) ah.

"Hừ, ta không gã nữ nhi đi lấy chồng, ta tuyển con rể. Xem ai dám khi dễ bảo bối nhà ta." Lãnh Hoa Đình quả nhiên không chịu được kích thích, chỉ đùa nghịch một chút, cũng may nữ nhi còn nhỏ, bằng không thì, có phụ thân như vậy, ai dám đến cửa cầu thân đây.

"Chàng muốn bắt rể? Chỉ sợ là không thể được đâu, theo ta thấy, thái tử giống như là đối với Anh tỷ nhi nhà ta có ý tứ, chàng dám để thái tử đến nhà chàng làm con rể?" Nói ra việc này, trong lòng Cẩm Nương cũng rất lo lắng, nàng lại một mực phản đối nữ nhi của chính mình gả vào hoàng gia, nàng muốn một đời một thế một đôi người, nữ nhi đương nhiên cũng không thể cùng nữ nhân khác chia sẻ một trượng phu.

"Thái tử? Đứa nhỏ đó cũng không tệ, trầm ổn đứng đắn, có trí tuệ lại có khí chất, hơn nữa, cũng rất sủng Anh tỷ nhi của chúng ta, ngược lại có thể cân nhắc." Lãnh Hoa Đình ngược lại rất thích thái tử, quan trọng nhất là, thái tử hiểu Anh tỷ nhi, có thể bao dung khuyết điểm của Anh tỷ nhi, như thế hắn rất coi trọng.

"Hừ, thái tử là tốt, nhưng mà Hoàng cung cũng không phải chỗ tốt, chàng đành lòng được đem nữ nhi vào Hoàng cung, để nàng cùng hàng trăm hàng ngàn nữ nhân tranh giành một nam nhân sao? Ta quyết không đồng ý." Cẩm Nương nghe thấy liền tức giận, tư tưởng Lãnh Hoa Đình có lúc vẫn không thể đồng bộ với nàng.

"Vậy cũng được, ta đã quên mất điểm này rồi, thái tử tương lai sẽ làm hoàng đế, nào có đạo lý nào mà hoàng đế chỉ có một nữ nhân, không được, chính xác là không được ah." Lãnh Hoa Đình nghe được liên tục gật đầu, lại lo lắng nói: "Nhưng mà bọn hắn thường ở cùng một chỗ, nếu nảy sinh tình cảm, Anh tỷ nhi của chúng ta lại nguyện ý, vậy phải làm sao bây giờ?"

Cẩm Nương cũng đang bị việc này làm cho đau đầu, tròng mắt đảo đảo nói: "Hoàng Thượng không phải nói, muốn xây dựng lại xưởng dệt bố ở Giang Nam sao? Chúng ta đến Giang Nam đi thôi."

Lãnh Hoa Đình nghe được mặt mày hớn hở, hắn đã sớm muốn đến Giang Nam rồi, càng muốn chuyển cả nhà về Giang Nam, trong kinh thành, hai đứa nhỏ cùng mấy đứa nhỏ trong hoàng gia quấy phá cùng một chỗ, mà Hoàng Thượng hôm nay cũng không che giấu phần tâm ý kia đối với Cẩm Nương, điều này làm cho hắn cực kỳ tức giận, nếu không để ý đến an nguy của gia tộc Giản thân Vương này, hắn đã sớm từ quan, chỉ làm một Vương gia nhàn tản, dẫn vợ con đi du sơn ngoạn thuỷ.

Nhưng Cẩm Nương lại thẳng thừng từ chối không chịu mở xưởng dệt, chỉ dùng biện pháp cũ duy trì cơ khí vận chuyển của căn cứ, hắn cũng hiểu rõ nổi khổ tâm của Cẩm Nương, liên hệ cùng hoàng gia chính là nguyên nhẫn dẫn đến chuyện mang khổ vào mình, sợ là sợ hoàng thượng này cũng giống như tiên hoàng, làm cái việc qua sông hủy cầu (giống như qua cầu rút ván), tá ma sát lư (nghĩa tương tự như được chim quên ná, được cá quên cơm), hôm nay nàng nghĩ thông suốt, vừa vặn mượn cái cớ này rời xa kinh thành, thật là quá tốt.

"Ừ, đi Giang Nam, ngày mai ta vào triều xin Hoàng thượng hạ chỉ, cả nhà chúng ta đều chuyển đi, đem bọn nhỏ ly khai, tránh khỏi bọn hắn suốt ngày ồn ào ở cùng một chỗ, tương lai muốn tách ra càng khó khăn hơn."

"Một nhà A Khiêm cũng đi theo chúng ta thì tốt rồi, ta rất thích Uyển tỷ nhi, ta thấy Dương ca nhi cũng rất thích nàng ấy, tương lai, không chừng nàng lại là con dâu của ta." Cẩm Nương thích thú, công chúa vẫn đuổi theo Dương ca nhi, từ nhỏ đã thích Dương ca nhi, trước kia còn là đứa nhỏ, không hiểu chuyện, không nghiêm túc, nhưng bây giờ đều lớn rồi, qua vài năm nữa là đến tuổi cưới gả, Cẩm Nương mặc dù không muốn can dự quá nhiều vào chuyện hôn sự của bọn nhỏ, nhưng vẫn không thích cùng hoàng gia kết thân.

"Đứa nhỏ kia xác thực nhìn rất hiểu chuyện, nhưng ta luôn cảm thấy nàng có tâm tư quá nặng, sau này sợ là ở chung không tốt lắm, nàng sẽ rất khó làm mẹ chồng ah." Lãnh Hoa Đình ngược lại không bài xích Uyển tỷ nhi, nhưng muốn nàng làm con dâu, vẫn có chút không thích.

"Nhiều nhất thì tương lai của chúng ta, ta cũng không phải mẹ chồng ác độc, lại nói, Dương ca nhi của chúng ta là người gì? Nó là nhân vật không chịu thua thiệt, Uyển tỷ nhi bất quá có chút tâm tư, có thể sống cùng hắn đấy? Chàng có thể đừng bị dáng vẻ của Dương ca nhi lừa được không, kỳ thật ah, bên trong lòng nó rất sang, bất quá cũng chỉ là sủng Uyển tỷ nhi mà thôi, chuyện hôn sự của mấy đứa nhỏ, cũng phải xem duyên phận, nếu như hợp ý bọn nó, gia thế cũng khá, thì cứ để bọn chúng quyết định đi." Cẩm Nương không nghĩ như vậy, cái tiểu yêu nghiệt nhà mình, so với cha của hắn còn phúc hắc hơn, chỉ là bề ngoài không lộ ra mà thôi.

"Ừ, đi Giang Nam cũng tốt, chỉ là không biết đại tẩu có muốn đi cùng chúng ta hay không, Linh tỷ nhi hôm nay cũng lớn rồi, không biết nàng muốn ở trong kinh thành tìm một nhà cho Linh tỷ nhi hay là ở Giang Nam, cũng may A Tốn đã ở Giang Nam, có hắn giúp cũng tốt." Lãnh Hoa Đình nhớ tới Thượng Quan Mai cũng có chút khổ sở, mười năm rồi, tính tình nàng vẫn vậy, Lãnh Tốn cũng là người chung tình, vậy mà mười năm cũng không cưới vợ, thật sự là khó ah, mà Thượng Quan Mai lại không biết quý trọng, vì những cái hư danh kia, đáng giá sao?

Mười ngày sau, hai người đang ở trong phòng trò chuyện, thì Hạo ca nhi bước vào, vừa vào cửa, liền rất quy củ mà hành lễ với Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, lại nói: "Phụ thân, nhi tử mới từ nhà của bá nương trở về, nghe nói Tốn bá bá muốn thành thân."

Ách! A Tốn muốn thành thân? Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương đồng thời ngơ ngẩn, vội vàng hỏi Hạo ca nhi: "Con nghe ai nói? A Tốn không phải chưa trở lại kinh thành sao?"

"Nói là Tốn bá bá truyền tin về, cùng nữ nhi của Tri phủ Giang Nam thành thân, hôn sự làm tại Giang Nam luôn, cả nhà Khiêm thúc cũng nói muốn đi đến đó." Hạo ca nhi nhìn mi thanh mục tú, con mắt giống Cẩm Nương nhất, trong trẻo sáng sủa, thuần tịnh mà ôn cùng (thuần khiết, thanh tịnh, ấm áp, hòa nhã).

Còn thực sự có chuyện quan trọng như vậy sao? Lãnh khiêm cũng biết rồi hả? Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình hai mặt cùng dò xét lẫn nhau, xem ra, A Tốn cũng đã lạnh tâm rồi, mười năm, cả đời người có mấy cái mười năm ah, bất quá, Thượng Quan Mai mà biết sẽ rất thương tâm a, Cẩm Nương có chút ít phiền não, nàng rõ ràng là thích A Tốn, lại càng thà chết giữ gìn, những danh tiếng phù phiếm kia, được rồi, bây giờ thì A Tốn thành lão công người khác rồi, nàng nếu muốn tìm nam nhân tốt như vậy, sợ là kiếp này rất khó ah.

Cẩm Nương trong lòng quan tâm Thượng Quan Mai, liền nói với Lãnh hoa Đình một tiếng, rồi đứng dậy đi đến tiểu viện của Thượng Quan Mai, Thị Thư đang ở trong phòng lau nước mắt, thấy Cẩm Nương đến, vội vàng ra đón, lại vào pha trà.

Thượng Quan Mai lại ngơ ngác ngồi ở trong phòng, như mất hồn, trong tay còn cầm một lá thư, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Cẩm Nương nhìn thấy không khỏi thở dài, sớm biết có hôm nay, lúc đó cần gì phải như vậy?

Đang muốn khuyên Thượng Quan Mai, ai biết Thượng Quan Mai đột nhiên đứng dậy, kiên định mà nhìn Cẩm Nương nói: "Đệ muội, ngươi bảo Vương gia cấp cho ta một đoàn nhân mã, ta muốn tự mình đi xem, ta tự mình hạ lễ cho hắn."

Ách, như có nóng vội quá không? Cẩm Nương không khỏi sợ hãi mở to mắt, trong mười năm này Thượng Quan Mai một mực giữ khư khư, tính tình hoàn toàn không thay đổi, suốt ngày ngồi ở trong phòng không phải xem sách chính là thêu thùa, ngay cả các phu nhân trong kinh thành tự hội cũng không tham gia, cả người giống như chôn một nửa dưới đất, không có một điểm sinh khí, hôm nay thấy dáng vẻ tức giận của nàng, cả mặt mày đều bắt đầu sáng sủa, nàng, sợ là đã nghĩ thông suốt rồi.

"Nhưng mà, đại tẩu, ngươi hiện giờ xuất hiện, không phải làm Lãnh Tốn khó xử sao? Mười năm này, hắn đau khổ chờ ngươi, từ đầu tới giờ cũng không ép buộc ngươi, cho ngươi thời gian mười năm, chính là ngươi đã trễ rồi, chính mình từ chối hắn ngoài cửa, hôm nay lại ầm ầm đi như vậy, cũng không tốt đâu." Có muốn hay không cũng không thay đổi được gì?

"Trên thư hắn nói, là mười lăm tháng tám mới gửi sính lễ, hiện giờ chính là tháng sáu, chỉ cần hắn một ngày chưa thành thân, hắn chưa được tính là của người khác đâu, ta... Ta muốn cướp hắn trở về." Thượng Quan Mai con mắt lóe sáng, Cẩm Nương phảng phất lại thấy được sức sống của quận chúa nương nương mười năm về trước bắn ra bốn phía.

"Vậy thì tốt, ta sẽ nói với Vương gia, chỉ là, đại tẩu ah, ngươi lần này cũng không thể lại tổn thương trái tim của A Tốn lần nữa, cũng không thể nửa đường bỏ cuộc." Cẩm Nương vỗ vỗ vai Thượng Quan Mai, có chút không yên lòng nói.

"Yên tâm đi, ta nghĩ thông suốt rồi, đời người khó được gặp được một người toàn tâm toàn ý đối với ta như thế, trước kia là tự mình không hiểu không quý trọng, không có phúc khí, hôm nay dù chỉ là một tia hi vọng, ta cũng muốn tranh thủ." Thượng Quan Mai kiên định nói.

Cẩm Nương nghe thấy liền xoay người đi ra ngoài.

Thượng Quan Mai lập tức chuẩn bị vào phòng thu thập vật dụng, vừa đi vào phòng trong, phía sau cửa đột nhiên bị chắn lại, thân thể rơi vào một vòng tay vững chãi, chắc nịch: "Tiểu Mai, tiểu Mai, ngươi cuối cùng cũng chịu đáp ứng gả cho ta rồi sao?" Phía sau Lãnh Tốn kích động thanh âm đè nén, hắn không biết đã núp ở trong phòng Thượng Quan Mai khi nào.

Ngoài cửa, Linh tỷ nhi cùng Anh tỷ nhi, còn có Dương ca nhi cao hứng lén lút đi ra chính phòng của Thượng Quan Mai, ba tiểu gia hỏa vừa ra cửa đã đập tay với nhau, nhỏ giọng nói: "Thành công roài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.