Thứ Nữ

Chương 36



Cẩm Nương một hơi chạy ra bên ngoài viện, cho đến khi đi vào trong rừng cây nhỏ nàng mới dừng lại, vỗ vỗ trái tim đang nhảy thình thịch trong ngực, hít sâu một hơi, mới hướng về nơi tốt nhất của cánh rừng nói: “Làm phiền rồi, ta biết ngươi đang ở chung quanh ta, chẳng qua là Cẩm Nương có việc muốn nhờ, có thể hiện thân gặp mặt hay không?”

Trong rừng một mảnh tối đen, gió thu rét lạnh, thanh tịch buồn bả, nhưng vẫn không thấy được nửa bóng người đi ra ngoài, Cẩm Nương không khỏi có chút hoài nghi mới vừa rồi có phải là mình nhìn lầm hay không, hay là cái gì khác…, vẫn không thấy có bóng người đi ra ngoài, Cẩm Nương liền chắp tay xá bốn lạy, nói: “Cẩm Nương biết ngươi ở chỗ này, nếu như không có tiện đi ra ngoài, cũng chỉ xin nghe Cẩm Nương nói là được.”

Trong rừng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có luôn, Cẩm Nương không khỏi nhếch môi cười một tiếng, nói tiếp: “Xin các hạ giúp Cẩm Nương chuyển lời cho quý chủ nhân, nói Cẩm Nương đã nhận ân tình của hắn. Còn nữa, chính là, Cẩm Nương muốn bảo vệ nương cùng ấu đệ, nhưng thân đan thế mỏng, nhược quý chủ có biện pháp, ngày mai xin ở trong triều đình giúp đỡ phụ thân ta.”

Trong rừng vẫn không có nửa điểm tiếng vang, Cẩm Nương vẫn không thèm để ý, sau khi nói xong, lại là hướng tứ phương thi lễ một cái, mới từ từ đi ra khỏi cánh rừng, trở về tiểu viện của mình.

Tú cô cùng Tứ nhi vẫn chờ ở trong sân, thấy nàng trở lại, ba người cùng xông lên, đem nàng túm vào, Tú cô lại bắt đầu càu nhàu: “Cô nương a, cảnh tối lửa tắt đèn thế, ngươi một mình đã chạy đi đâu? Sẽ không phải là trúng tà đi, hơn nữa, ngươi là một đại cô nương, buổi tối một người chạy ra ngoài, cũng không sợ người khác đồn tin bậy bạ, nếu có những người miệng tiện, nhiều chuyện, truyền đi, sẽ có chuyện a, ngươi. . . . . .”

Càu nhàu vẫn còn tiếp tục, Cẩm Nương làm như không nghe được, chỉ cười hì hì trở về nhà, Tứ nhi mang nước nóng vội tới cho nàng rửa sạch mặt, trở về giường, Cẩm Nương vừa cảm giác ngủ một cái liền thẳng ở trời sáng.

Lại nói ở Giản thân vương phủ, Vương Phi theo thường lệ đến thăm nhi tử, Lãnh Hoa Đình đang ngồi ở trước bàn nhìn hai bài thơ do Cẩm Nương sáng tác, Vương Phi thấy vậy khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười, không nghĩ tới, Đình Nhi sẽ đối với Tứ cô nương Tôn gia thưởng thức như thế, cứ rảnh rỗi thì lại đem thơ của tiểu cô nương này ra xem, nhìn mép môi nhi tử mỉm cười thản nhiên, Vương Phi đã cảm thấy tâm tình giản ra, Đình Nhi hắn, từ sau khi bị bệnh này, cũng rất ít khi cười.

Chậm rãi đi qua, Vương Phi lẳng lặng đứng yên bên cạnh Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình tựa hồ căn bản không có phát giác, vẫn mỉm cười cúi đầu nhìn thơ, thỉnh thoảng cầm lấy bút, ở một câu viết thêm chú giải của mình vào, Vương Phi cuối cùng cũng không nhịn được, nói: “Thật viết hay như vậy sao? Ngay cả Nương tới con cũng không phát hiện?” Trong lời nói mang theo chút ghen tức, nhưng nhiều hơn là trêu ghẹo.

Lãnh Hoa Đình nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra kinh ngạc, một lát sau, vì thẹn thùng nên bên tai bị nhuộm đỏ.

Vương Phi thấy vậy không khỏi cười ra tiếng, đưa tay ra yêu thương khẽ vuốt bờ vai của hắn, cười nói: “Nếu thật sự thích, Nương sẽ cùng Vương gia thương lượng một chút, sớm đem nàng ấy đón qua cửa nhà mình có được hay không?”

“Mẫu phi, nàng. . . . . . Chỉ là thứ nữ!” Lãnh Hoa Đình nghe thấy nụ cười khẽ thu lại, đôi mắt xinh đẹp bị bịt kín một tầng ảm đạm, thanh âm thuần hậu dễ nghe như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, rồi lại mang theo chút ủy khuất cùng thương cảm.

Vương Phi sau khi nghe được liền ngẩn ra, lỗ mũi đau xót, trong lòng nàng biết nhi tử từ sau khi bị bệnh, sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm, lòng tự ái rất dễ bị tổn thương, trước đó vài ngày bởi vì Lưu thị nói câu thứ xuất…, mà liều mạng cầm nghiên mực đập người ta, Đình Nhi hắn. . . . . . Thật ra cũng rất là quan tâm xuất thân của nàng ấy a.

Kéo giãn tâm tình vừa tích tụ ra, Vương Phi lo sợ hỏi Lãnh Hoa Đình: “Vậy Đình Nhi không nguyện ý phải không? Nhưng mà nương thấy con cực kỳ thưởng thức nàng ấy mà?”

Lãnh Hoa Đình cúi đầu không nói, trong đôi mắt thật to lại – lộ ra nhàn nhạt đau thương, như hài tử không chiếm được món đồ chơi mà mình yêu mến, vừa hồn nhiên vừa có chút bị ruồng bỏ, lại làm cho tim Vương Phi đột nhiên nhéo lên, Đình Nhi của nàng, nếu như thân thể khỏe mạnh, thì đâu cần cưới nữ tử thứ xuất, hắn huyết thống cao quý, bề ngoài tuấn dật, thì dù cùng cửu thiên tiên nữ thành đôi, cũng không chỗ thua kém, nhưng mà, ông trời thật không có mắt a.

Vương Phi nhịn xuống chua xót trong lòng, giơ tay lên, lấy đi hai cuộn giấy trắng trên bàn, nhưng Lãnh Hoa Đình đã nhanh chóng đoạt lại, tỉ mỉ lấy tay để ở bên trong lòng, vẻ mặt kinh hoàng, Vương Phi thấy lại càng lòng chua xót, liền thốt ra: “Nếu đã thích, vậy nương sẽ nghĩ biện pháp cho con vừa ý mới thôi, Đình Nhi của ta phong hoa tuyệt đại, lại trụ cột của hoàng thân quốc thích, chỉ là một thân phận trưởng nữ thôi, ta và phụ vương con dù thế nào cũng sẽ làm cho con mãn nguyện mới thôi, con chờ nhé, mẫu thân sẽ đi đến chỗ của phụ vương con thương lượng, nghe nói nhạc phụ tương lai của con đã hồi kinh rồi, vậy phụ vương con chỉ cần ở trước mặt hoàng thượng nói một chút, để cho Tôn gia thăng mẫu thân của Tứ cô nương lên làm Bình thê là được.”

Lãnh Hoa Đình rốt cục lộ cũng lộ ra một nụ cười rực rỡ, hắn ngượng ngùng nói một tiếng cảm kích: “Cám ơn mẫu thân.”

Vương Phi nghe được nước mắt cũng nhanh chóng rơi ra, trong ngày thường Đình Nhi chỉ gọi nàng là mẫu phi, từ sau khi bị bệnh không bao giờ … chịu gọi nàng là nương nữa, tuy thỉnh thoảng nàng liền ở trước mặt hắn tự xưng là Nương, nhưng nàng cảm thấy, Đình Nhi vẫn không có thân thiết với nàng, ngay cả cười cũng rất là keo kiệt, hôm nay lại nhìn thấy nụ cười ngây thơi của hắn, lại nghe hắn ngọt ngào gọi mình là mẫu thân như khi còn bé, nàng cảm giác trong lồng ngực đã bị hạnh phúc lấp đầy, tựa hồ có thứ gì đó mất đi vừa tìm trở lại được.

“Bây giờ nương phải đi, vậy con hãy rửa mặt, sớm đi ngủ đi, sáng mai không phải nói sẽ đi Trữ vương phủ sao?” Vương Phi dặn dò, rồi sờ sờ gương mặt cực kỳ tuấn tú của nhi tử, thấy nhi tử không có phản ứng gì, thì bồi thêm một câu: “Nghe nói sáng mai Tứ cô nương của Tôn gia cũng sẽ đi nữa đó, đại ca của con cũng đi, cứ để cho hắn mang theo con đi qua đó.”

Lãnh Hoa Đình nghe thấy bên tai liền đỏ, trong đôi mắt phượng sáng ngời lộ ra vẻ mong đợi, Vương Phi rốt cục cũng hài lòng cười rời đi.

Vương Phi vừa đi, Lãnh Hoa Đình nắm lấy một chén trà ở trên bàn đập xuống đất, quát lên: “Lãnh Khiêm, đưa ta đi phòng luyện công .”

Lãnh Khiêm từ chỗ tối vọt ra, nhìn thấy vẻ mặt thiếu gia đầy giận dữ, trên dung nhan xinh đẹp tuyệt trần hai hàng lông mày dài nhíu chặt, liền không khỏi nói: “Vương Phi đi lần này, nhất định có thể làm tốt chuyện này, vì sao thiếu gia lại tức giận?”

“A Khiêm, ngươi nói xem, tại sao hắn cũng muốn đến?” Lãnh Hoa Đình điên cuồng nói, thanh âm nhẹ nhàng vờn quanh, giống như mới vừa rồi hắn căn bản không có phát giận vậy.

Lãnh Khiêm lúc này mới hiểu được, dây thần kinh kia của thiếu gia lại bị xúc động rồi, nhưng cái vấn đề này hắn cũng không biết phải trả lời thế nào, hắn chỉ là người thô kệch, không rõ những khúc mắc trong lòng của thiếu gia.

Ngày thứ hai cứ theo lẽ thường nên Cẩm Nương vội vàng tới thỉnh an Đại phu nhân, Đại phu nhân lúc này cũng dùng qua điểm tâm rồi, đang ngồi ở trong hành lang uống trà, Tôn Vân Nương cùng Tôn Ngọc Nương đã sớm ngồi ở đó, đang cùng Đại phu nhân trò chuyện, thấy Cẩm Nương đi vào, thì dừng lại, ba mẫu tử không hẹn mà cùng nhìn sang đây.

Hôm nay Cẩm Nương mặc một thân áo dài đỏ tía có thêu hoa kim tuyến mới tinh, bên ngoài khoác một cái áo mỏng nhỏ, cùng màu với cái váy dài, trên đầu tùy ý vấn một búi tóc, bên trên cài nghiêng nghiêng một cây ngọc trâm hơi cũ, thần thái thong dong bình tĩnh, bộ dáng thướt tha, nhẹ nhàng khoan khoái hào phóng, so với thường ngày hay cúi đầu chạm ngực, khom ngươi bó gối, giống như là đổi mới thành người khác vậy.

“Cẩm Nương thỉnh an mẫu thân, thỉnh an hai vị tỷ tỷ.” Cẩm Nương quy củ đi đến trước mặt mẹ con các nàng làm lễ ra mắt ở trên mặt đất.

Đại phu nhân cổ tay cùng cái mông vẫn còn rất đau, nên thân thể phải ngồi nghiêng, mà cổ tay bị đả thương phải đặt trên tay nắm của chiếc ghế lớn, Tôn Vân Nương thì mang vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt có chút hờ hững, tựa hồ như đang nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ có ánh mắt của Tôn Ngọc Nương nhìn Cẩm Nương có chút nóng bỏng, ân cần hiếm thấy lên tiếng chào hỏi Cẩm Nương: “Tứ muội muội tới rồi à?”

Cẩm Nương mỉm cười cùng nàng gật đầu, thành thật đứng thẳng ở bên cạnh.

Đại phu nhân nhấp chút trà, rồi liếc mắt nhìn Cẩm Nương, khóe miệng lộ ra một tia cười khan, “Qua ít ngày nữa, Đại tỷ tỷ ngươi sẽ phải gả đi rồi, sau này, các ngươi muốn gặp nhau cũng không dễ dàng như vậy, cần phải gần gũi nhau nhiều một chút mới phải.”

Lời nói này có thâm ý a, trước kia hai nữ nhi của nàng ta có lẽ không đem mình để vào trong mắt qua, hôm nay làm sao lại đột nhiên muốn mình cùng hai người các nàng gần gũi đây, huống chi, hôm qua nàng bị ăn đau, vẫn không có trả thù lại mình, vậy mà hôm nay lại đem toàn bộ mọi việc quên mất, tựa như cái người ngày hôm qua la lên muốn đánh chết mình là bị ma quỷ nhập vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.