Thứ Nữ

Chương 79



Trong phòng mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của Cẩm Nương bán thuốc gì, thân thể Lãnh Khiêm chợt lóe lên, rất nhanh liền cầm một chén nước trong tới, Cẩm Nương lại nói, “A Khiêm, rửa bàn tay phải của Minh Yên.”

Minh Yên vừa nghe, hai mắt thanh tú lộ ra vẻ khiếp sợ, tay phải vô ý thức chà lau vào bên người, Lãnh Khiêm tay chân lanh lẹ, một tay bắt lấy tay của hắn, đặt vào trong chén, rất cẩn thận giúp hắn rửa tay.

Vương Gia không biết Cẩm Nương có ý gì, nhưng trong ánh mắt Minh Yên rõ ràng có sự bối rối cùng sợ hãi, nên không khỏi liếc nhìn Cẩm Nương.

Tay rửa xong, Cẩm Nương nói với Minh Yên: “Ngươi có dám uống chén nước này không? Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, tự ngươi nói, bằng không, thì đem chén nước này uống vào trong bụng ngươi, ngươi nói xem có thể đồng dạng giống như Châu nhi, vô thanh vô tức liền chết đi không?”

Mặt Minh Yên lập tức trở nên trắng bệch, hoảng sợ nhìn Vương Gia, chân mềm nhũn, bùm một cái quỳ gối trước mặt vương gia: “Vương Gia…”

Vương Gia mang vẻ khó tin nhìn hắn, quát: “Thật là ngươi? Minh Yên! Ngươi vì sao phải giết Châu nhi? Bình nhi cũng là do ngươi giết?”

Minh Yên chỉ khóc, nức nở cũng không trả lời, cúi đầu, nhưng lại vụng trộm liếc mắt nhìn Lãnh Hoa Đường, mặt Lãnh Hoa Đường biểu tình bình tĩnh, kì thực cũng đang ngẩn ngơ, một tia sát khí chợt lóe lên trong mắt, Cẩm Nương đột nhiên rất sợ hãi, cảm thấy lại sắp có chuyện gì xảy tới, vì vậy nhìn chằm chằm Lãnh Hoa Đường, một cái chớp mắt cũng không chớp mắt.

Minh Yên luôn khóc nhưng lại không nói chuyện, Vương Gia cảm thấy khó chịu, một cước liền đem Minh Yên đá sang một bên, phẫn nộ quát: “Cẩu nô tài, đừng tưởng rằng bổn vương niệm tình phụ thân ngươi chi ân là ngươi muốn làm gì thì làm, nói mau, ngươi vì sao phải sát hại Bình nhi cùng Châu nhi, nếu không nói, bổn vương lột da của ngươi ra.”

Minh Yên xoay người bò lên, đồng dạng giống như cẩu tới trước mặt vương gia, khóc ròng nói: “Vương Gia, Châu nhi là nô tài giết, nhưng nô tài cũng không giết Bình nhi, nô tài thật sự chỉ là đi cùng Châu nhi tới sau hậu viện, cũng không có giết người a.”

Cẩm Nương nghe xong không khỏi buồn cười, lạnh lùng nói: “Ngươi không có giết người, thì cần gì phải giết Châu nhi diệt khẩu? Lại còn chối cãi, nói mau, ai sai sử ngươi làm vậy?”

Minh Yên nghe xong không khỏi khóc càng thêm lợi hại, trộm liếc mắt nhìn Lãnh Hoa Đường nói: “Ngày ấy… Ngày ấy nô tài cùng Châu nhi hẹn gặp tại hậu viện, chỉ là thấy được…” Đang muốn tiếp tục nói tiếp, Lãnh Hoa Đường phía sau hắn bỗng nhiên đá một cước phía sau lưng hắn tức giận, mắng: “Cẩu nô tài, không nghĩ tới ngươi không lại giết người, còn có thể làm ra việc bài hoại như vậy, phụ vương, sao có thể giữ dùng nô tài như vậy?”

Một cú đá này nhìn cũng không nặng lắm, Minh Yên cũng vẫn nửa quỳ, hai khuỷu tay đặt trên mặt đất, đầu buông thỏng, lại không thấy hắn khóc lóc nữa, cũng không thấy hắn rên rỉ, Cẩm Nương nhìn một cái đã cảm thấy kỳ quái, lại hỏi một câu: “Minh Yên, ngươi nói mau, nhìn thấy cái gì?”

Minh Yên nửa ngày cũng không có trả lời, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, Lãnh Khiêm ở một bên cũng phát giác xảy ra vấn đề, khẽ đẩy nhẹ Minh Yên một cái, Minh Yên thân thể liền lăn một vòng, nằm sấp trên mặt đất, Cẩm Nương kinh hãi, nói với Lãnh Khiêm: “Nhanh, mau xem hắn còn có thể cứu được hay không!”

Lãnh Khiêm vội vàng lấy tay dò xét hơi thở của hắn, thất vọng lắc đầu với Cẩm Nương, đem thân thể Minh Yên lật lên, chỉ thấy khóe miệng Minh Yên thấm ra một tia máu, bộ dáng giống như đang ngủ bình thường, trên mặt cũng không có vẻ thống khổ.

Lãnh Hoa Đường nhìn thoáng qua tiện đà nói: “Chẳng lẽ hắn uống thuốc độc tự vẫn? Không phải nói, Châu nhi cũng là vô thanh vô tức chết đi sao? Hắn chuẩn bị độc ứng phó…”

Trong nội tâm Cẩm Nương vô cùng phẫn nộ, Minh Yên đang muốn nói ra chân tướng, thì lại đột nhiên chết, rõ ràng chính là do cú đá kia của Lãnh Hoa Đường, so với lúc Vương Gia đá một cước, thì cú đá kia của Lãnh Hoa Đường nhìn qua cũng không nặng lắm, lại đang ở trước mặt Vương Gia… Chẳng lẽ, là đá trúng huyệt vị nào đó, nên đem Minh Yên đá chết?

Vương Gia cũng rất là khiếp sợ, trợn trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Đường, trong mắt đầy vẻ hoài nghi, Lãnh Hoa Đường vừa nhấc mắt lên liền trông thấy sự hoài nghi trong mắt Vương Gia, không khỏi cụp mắt xuống, cau mày một bộ dáng bi thống ủy khuất, run run nói một tiếng: “Phụ vương, chẳng lẽ người cho rằng Đường nhi đá một cú kia khiến cho Minh Yên bỏ mạng? Đường nhi có bao nhiêu cân lượng phụ vương không biết rõ sao, từ nhỏ… Ngài ngăn cản không cho Đường nhi tập võ, chỉ mời người dạy tiểu Đình… Đường nhi là một thư sinh văn nhược, nếu có dã tâm giết người, cũng phải có bản lãnh? Huống chi, vừa rồi chính là người cũng đá nô tài đó một cú, dùng thân thủ của người, lại là dưới cơn thịnh nộ…”

Vương Gia nghe hắn nói có vẻ thống khổ, nghĩ từ nhỏ cũng đã không quá quan tâm đứa nhỏ này, nếu không phải tiểu Đình xảy ra chuyện, bản thân mình cũng sẽ không chú ý đến hắn, còn việc không cho hắn tập võ, nguyên nhân cũng vì sợ hắn nổi lên dị tâm, sẽ đối với tiểu Đình bất lợi, lại không nghĩ tới, tiểu Đình vẫn xảy ra chuyện, tước vị chỉ có thể để cho hắn kế thừa, hôm nay hắn thành thế tử, ngược lại mất đi tuổi luyện võ tốt nhất…

“Một cú đá kia của ta có chừng mực, hôm nay Minh Yên bị như vậy rõ ràng là ngũ tạng bị tổn thương mà chết, trừ phi trên người hắn vốn đã bị thương, bằng không, đá lên hai chân cũng khó mà trí mạng.” Vương Gia vừa nói vừa đi về phía Lãnh Hoa Đường, thân thủ tùy ý địa vỗ vào vai trái của hắn, “Ngươi còn có trách phụ vương không cho ngươi tập võ hay không?” Giống như thân cận, nhưng Lãnh Hoa Đường chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, vai trái đột nhiên liền như bị trật ra, hắn nhất thời đau đến đầu đầy mồ hôi, hét lớn nói: “Phụ vương, ngươi vì sao phải trừng trị hài nhi như thế, hài nhi làm sai chuyện gì?”

Trong mắt Vương Gia hiện lên một tia dị sắc, lúc này mới nhẹ buông tay, vịn lấy hắn, nâng vai hắn lên, chỉ nghe kẽo kẹt một cái, vai trái của Lãnh Hoa Đường khôi phục nguyên trạng.

Liên tiếp xảy ra động tác khiến Thượng Quan Mai kinh sợ tới mức kêu lên, vội vàng đi qua đỡ lấy trượng phu của mình, đau lòng kêu: “Tướng công, chàng làm sao vậy?”

Cẩm Nương lúc này mới nhìn ra, Vương Gia đang thử Lãnh Hoa Đường có công phu hay không, nhưng mà xem ra, Lãnh Hoa Đường dường như thật sự không có một chút võ công nào, một người có công phu trong người, lúc bị đánh lén, thân thể ý thức được sự nguy hiểm sẽ sinh ra phản ứng, như thế nào cũng sẽ vận công chống cự một chút, sẽ không dễ dàng cho người ta ra tay…

Lãnh Hoa Đường yên lặng nhìn Vương Gia, đôi mắt đẹp hàm chứa phẫn hận cùng ủy khuất, còn trầm thống giống như bị tổn thương, thanh âm nghẹn ngào: “Phụ vương, người đây là đang thử Đường nhi sao? Người… Người không tin Đường nhi? Chẳng lẽ trong mắt của người, thật sự chỉ có một mình tiểu Đình hay sao? Cho dù Đường nhi có cố gắng bao nhiêu nữa, người cũng nhìn không thấy, Đường nhi làm thật tốt, cũng không bằng một phần tốt của tiểu Đình, người… lòng thật độc ác, thế tử vị này, ta cũng không cần.” Nói xong thì xoay người che vai trái bị thương, lảo đảo mà đi.

Thượng Quan Mai phẫn nộ trừng mắt nhìn Vương Gia: “Phụ vương, tướng công đã rất cố gắng, hắn vì muốn cho người cao hứng, cho tới bây giờ chỉ làm những việc người yêu thích, đối với nhị đệ cũng là quan tâm đầy đủ, chỉ muốn nhìn thấy thứ tốt, cái gì cũng đều nghĩ cho nhị đệ, ngay cả đầu bếp con dâu yêu mến, cũng muốn đem cho nhị đệ, phụ vương, ngài thật tổn thương lòng của tướng công.” Nói xong, thì che giấu lệ đi theo Lãnh Hoa Đường.

Vương Gia nhìn Lãnh Hoa Đường đi xa, trên mặt liền lộ ra vẻ áy náy, nửa ngày mới lẩm bẩm nói: “Ta có phải đã đối với hắn làm quá mức không?”

Cẩm Nương trong lòng tức giận vô cùng, Minh Yên bị chết một cách khó hiểu, Lãnh Hoa Đường chẳng lẽ thật sự không biết võ công? Vậy vì sao sau khi bị hắn đá một cú, Minh Yên liền tắt thở? Nếu như hắn biết võ công, vậy người này là một người rất kiên nhẫn, nỗi đau trật xương cũng không phải là người bình thường có thể chịu được, đáng sợ nhất chính là, hắn còn khống chế được bản năng của chính mình, cưỡng chế bản thân không chống cự lại, có năng lực cường đại như vậy điều khiển chính mình, lại thêm tính kiên nhẫn, người này… Thật đúng là rất đáng sợ a.

“Phụ thân làm rất khá.” Lãnh Hoa Đình một mực thờ ơ lãnh đạm đột nhiên nói với vương gia còn đang hoảng hốt.

Vương Gia hoàn hồn cúi đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp trong trẻo xinh đẹp của nhi tử chứa một chút nhu tình, khó nén duỗi tay ra nắm chặt hắn, “Phụ thân, hắn sẽ không bao giờ không cần thế tử vị.” Nói xong, sáng sủa cười, lắc tay Vương Gia nói: “Tiểu Đình hiện tại cảm thấy phụ thân rất tốt.”

Vương Gia nghe được tâm cảm thây ấm áp, ngồi chồm hỗm xuống, nhìn thẳng Lãnh Hoa Đình, thanh âm cũng nghẹn ngào: “Tiểu Đình, ta thật không phải là một phụ thân tốt, nếu không phải năm đó phụ thân không để mắt đến con, thì hôm nay con làm sao biến thành bộ dạng như thế này, thế tử vị làm sao có thể rơi xuống đầu Đường nhi chứ, tiểu Đình, phụ thân thực xin lỗi con.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong con mắt ảm đạm, cặp môi đỏ mọng nở nang mấp máy, vỗ vỗ chân của mình, thở dài một tiếng nói: “Đình nhi cũng không có gì không tốt, chỉ là cái chân này không được tốt thôi, phụ thân… Cũng không cần quá mức khó chịu.”

Lời này là đang an ủi mình sao? Hắn đã bao nhiêu năm không có nói như vậy, Vương Gia trong nội tâm một hồi kích động cùng than thở, tay lớn vuốt ve mái tóc của Lãnh Hoa Đình: “Đình nhi, từ nay về sau phụ thân sẽ không để cho con chịu khổ.”

Lãnh Hoa Đình chăm chú gật gật đầu, ngẩng đầu, nhìn về phía Cẩm Nương, tay kéo Cẩm Nương tới, nói với Vương Gia nói: “Phụ thân, nương tử rất tốt, rất thông minh, đừng để cho người khác khi dễ nương tử.”

Vương Gia nghe xong cũng nhìn về phía Cẩm Nương, trong mắt có một tia đau lòng: “Hài tử, vừa rồi phụ vương không nên trách cứ con, con xác thực là một hài tử tốt.”

Cẩm Nương trong lòng liền thở dài, Vương Gia cùng vương phi kỳ thật cũng không xấu, chỉ là hai người cũng không quá quan tâm tới con cái, không biết con cái trong lòng muốn cái gì, năm đó khả năng cuộc sống của Lãnh Hoa Đình trôi qua trong sự giàu có, Vương Gia và vương phi chỉ để ý cuộc sống của hắn, nhưng đều không có dành thời gian làm bạn với hắn, cũng không chú ý bảo vệ sự an toàn của hắn, để cho hắn bị người ta làm hại cũng không biết.

“Phụ vương nói quá lời.” Cẩm Nương vội vàng hành lễ với Vương Gia, lấy vị trí của Vương Gia tôn lại xin lỗi cùng nàng, Cẩm Nương vẫn là rất cảm động.

“Nơi này quả thực không sạch sẽ, các con cũng nên trở lại tiểu viện đi , Minh Yên.. Để cho người ta chôn cất cho tốt đi, ta… Xin lỗi Lãnh Trung.” Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt tuấn dật của vương gia hiện lên một chút tang thương, ánh mắt nhuộm đầy ngưng trọng, nhìn thoáng qua Minh Yên trên mặt đất, thở dài một hơi, liền rời đi, các tùy tùng đi theo vương gia lập tức phân phó người nâng lên thi thể của Minh Yên mang đi, Cẩm Nương liền nói với Lãnh Khiêm: “A Khiêm, ngươi trước điều tra thêm xem, vết thương trí mệnh của hắn ở nơi nào.”

Lãnh Khiêm trong lòng biết được ý tứ của thiếu phu nhân, xốc lên cẩm bào dày đặc của Minh Yên, lại phát hiện sau lưng Minh Yên có một vết thương màu xanh tím, Lãnh Hoa Đình cũng thấp đầu nhìn, Cẩm Nương nhìn liền ngồi xổm xuống, muốn dùng tay ấn vào vị trí vết thương này, bởi vì ở kiếp trước cha của nàng thân thể không tốt,nàng liền học qua một ít thuật xoa bóp, hiểu được một chút, cấu tạo huyệt vị, nhìn một chút vết thương của Minh Yên, rất giống gần lá gan, nơi đó là một huyệt vị rất trọng yếu, nếu là có người dùng lực đạo từ chỗ này đánh mạnh vào, thì gan sẽ nát, người bị nát, đồng dạng sẽ lập tức mất mạng, Lãnh Hoa Đường quả nhiên âm tàn, một cú đá kia quả thực xảo diệu vô cùng, nghĩ tới đây, Cẩm Nương trong nội tâm bị buộc chặt lại, trách không được Lãnh Hoa Đình mỗi lần gặp Lãnh Hoa Đường luôn mang vẻ mặt đề phòng, người kia, tất nhiên là hại qua hắn, bằng không, hắn cũng sẽ không đối với Lãnh Hoa Đường phản cảm như thế.

Lại vẫn nói mình không biết võ, gạt được Vương Gia, chính là cũng không lừa gạt được mình, Cẩm Nương cười lạnh đứng lên, nói với Lãnh Khiêm: “Mẹ của Châu nhi, đem bà ta tới đây, người đàn bà này cũng không phải tốt lành gì.”

Mẹ của Châu nhi vốn một mực ở trong phòng kêu khóc, về sau Cẩm Nương tra ra là Minh Yên giết Châu nhi, nàng ngược lại không có khóc một tiếng, lúc này đã không biết trốn đi đâu rồi, Lãnh Khiêm từ trong phòng bếp tìm được bà ta xách tới.

Mẹ của Châu nhi run sợ quỳ rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, Cẩm Nương chậm rãi đến gần nàng, cúi đầu hỏi: “Lúc này sao lại không khóc nữa? Con gái của ngươi chính là bị người trên mặt đất này hại chết, làm sao ngươi cũng không kinh ngạc, càng không thương tâm sao? Hay là nói, ngươi cũng là một trong những hung thủ hại chết con gái của ngươi?”

Bà ta vừa nghe vậy, mãnh liệt ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn liếc Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, nô tỳ… Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên vu hãm thiếu phu nhân.” Lại quay đầu đối với Minh Yên phun, mắng: “Phi, cẩu nô tài, nguyên là nhìn ngươi là tùy tùng bên mình vương gia mới cho ngươi tiếp cận con gái nhà ta, không nghĩ tới, ngươi dĩ nhiên là kẻ lang tâm cẩu phế giết người cướp của tiện chủng, ta thật sự là mắt bị mù.”

Cẩm Nương nghe xong lại là cười, trêu tức nói với bà ta: “Ngươi… Không biết bây giờ mắng đã muộn rồi sao?”

Mắt bà ta lóe lên tia sáng nhỏ, lại cúi thấp đầu đi, trầm mặc yên tĩnh, đột nhiên lại gào khóc rống lên, “Châu nhi a, con gái số khổ của ta…”

Cẩm Nương tức giận đến quát mạnh nói: “Đủ rồi, hát hí khúc cho ai xem, nói đi, ngươi nhận đồ tốt của ai, vì sao lúc ta cùng nhị thiếu gia tới nghĩ biện pháp ngăn chặn chúng ta, hôm nay cũng sẽ không có người tới cứu ngươi, nếu như ngươi không nói thật, ta đây liền đánh cho tới khi ngươi nói mới thôi, hừ, ngươi cho dù có kêu oan cũng không tác dụng, chuyện lúc ngươi xông tới vu oan ta đã là một tội chết.”

Bà tử này không nghĩ tới thiếu phu nhân tuổi còn trẻ lại là một người khốn khéo cẩn thận, thấy rõ chi tiết nhỏ như vậy, vừa rồi Minh Yên chết như thế nào nàng không biết, nhưng mà cho dù có ngu xuẩn cũng rõ ràng minh bạch, Minh Yên là bị diệt khẩu, bản thân mình hôm nay nếu không nói, sợ là cũng chỉ có thể chờ bị diệt khẩu, nữ nhi cũng đã chết rồi, con trai còn nhỏ, nếu như mình lại xảy ra chuyện gì không may, khổ chính là con trai của mình, mẹ của Châu nhi cuối cùng trong lòng ai oán, lệ liên miên chảy ra từ đôi mắt cá chết, nhào dưới chân Cẩm Nương khóc lóc kể lể nói:

“Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ… Lúc trước cũng không biết chuyện bên ngoài của Châu nhi, nàng cùng Minh Yên từ nhỏ qua lại rất tốt, hai năm trước Minh Yên đến phòng Hồi Sự, làm tùy tùng của Vương Gia, tình cảm đối với Châu nhi liền phai nhạt đi chút ít, những ngày gần đây tình cảm chẳng biết tai sao lại tốt lên, ba ngày hai lần liền đến tìm Châu nhi, hôm kia sáng sớm thì hẹn đi ra ngoài, cũng không biết là làm cái gì, khi Châu nhi trở về, nói là bị tình nghi giết người, nô tỳ cũng bị hù dọa, hỏi Châu nhi, nàng lại cắn chặt răng không chịu nói, nô tài vốn muốn đi hỏi Minh Yên, không nghĩ tới, hôm nay hắn lại tới đây, lúc đến, còn đưa nô tài mười hai lạng bạc, dặn dò nô tỳ một lát nữa nếu như thấy người tới, nhất định phải ngăn cản lại, cho nên, nô tỳ liền ngăn cản thiếu phu nhân cùng thiếu gia.”

Cẩm Nương nghe bà ta nói được cũng đúng lý hợp tình, bà tử này xem ra cũng là người tham tiền, nhưng mà, thấy nàng ánh mắt vẫn lập loè, không khỏi lại dọa nàng một câu: “Ngươi nói ta là người ngu sao? Dùng những lời mê sảng này tới lừa gạt ta, Minh Yên vốn tới nơi này cùng Châu nhi thông cung, hắn đã chọn ngày hôm nay tới, tất sẽ lo lắng chu đáo, như thế nào lại đoán được ta cùng thiếu gia sẽ đến? Ngươi lại dùng mánh khoé lừa gạt ta sẽ bắt ngươi uống chén nước kia.”

Đó là nước rửa tay của Minh Yên, Minh Yên mặc dù không nói gì, nhưng Cẩm Nương sớm đã phát hiện Minh Yên tránh ở phía sau rèm treo, mà chính mình thiếu chút nữa liền lấy được khẩu cung của Châu nhi, Minh Yên sợ hãi Châu nhi sẽ nói ra việc gì đó không nên, liền đem độc phấn rắc lên lòng bàn tay, đợi Châu nhi vừa nói đến chỗ khẩn yếu, liền che miệng Châu nhi, đem độc phấn kiến huyết phong hầu này vào miệng Châu nhi, Châu nhi chỉ nuốt một chút đi vào, liền mất mạng, cũng chính vì nghĩ thông suốt điểm này Cẩm Nương mới dám can đảm nói ra mình đã tìm được chứng cớ, quả nhiên đem tay của Minh Yên đi rửa, Minh Yên liền biết rõ rốt cuộc chối cãi không được nữa, chỉ có thể cúi đầu nhận tội.

Bây giờ bà tử này vừa nghe đến uống chén nước kia, sợ tới mức hoàn toàn thay đổi, xem ra, bà ta tất nhiên cũng biết rõ độc tính trong chén nước kia, Cẩm Nương bởi vậy càng thêm chắc chắc bà ta cũng là một trong những hung thủ tham dự giết Châu nhi.

“Thiếu phu nhân, nô tỳ… Nô tỳ” quả nhiên ánh mắt bà tử này lấp lóe, nghiêng mắt nhìn loạn bốn phía, Lãnh Hoa Đình một bên nhìn thấy không nhịn được nữa, liền lấy cây chổi long gà nhắm trên đầu bà ta quất xuống, đánh cho bà ta ầm ĩ kêu lên, tránh trái tránh phải, “Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng.”

Cẩm Nương liền cười nói với Lãnh Hoa Đình đang tức giận: “Tướng công, vết thương trên tay chàng còn chưa khỏi hẳn, cũng đừng để cho tiện bà tử này làm bị thương, nhanh nghỉ ngơi đi, một lát nữa sẽ có bà tử đánh bà ta, đánh năm trượng thì bà ta sẽ phải nói thật.”

Lãnh Hoa Đình lúc này mới dừng tay, lạnh lùng địa đem chổi lông gà ném qua một bên, quát: “Nhanh thành thật trả lời câu hỏi của thiếu phu nhân, bằng không cẩn thận da của ngươi.”

Bà tử hai tay ôm chặt thân thể run rẩy nói với Cẩm Nương nói: “Thiếu phu nhân, không cần đánh nô tỳ, nô tỳ sẽ nói thật, Minh Yên… Thuốc độc trong tay Minh Yên là nô tỳ cho, là Đỗ ma ma trong nội viện của thế tử phi cho nô tỳ.

Hôm kia bà ta nói với nô tỳ, Châu nhi là hung thủ giết Bình nhi, sớm muộn cũng sẽ bị vương phi xử trí, còn nói, Châu nhi một khi thừa nhận là hung thủ giết Bình nhi, vương phi nhất định sẽ đem một nhà của nô tỳ đuổi ra khỏi phủ, không bằng nô tỳ chính mình động thủ, trước khi Châu nhi nhận tội liền bị chết, vương phi vì chết không có đối chứng, sẽ không thể làm gì nhà nô tỳ, còn nữa, thiếu gia còn có thể nể mặt Châu nhi nhiều năm hầu hạ, cũng sẽ có chút chiếu cố.

Nô tỳ ban đầu cũng không chịu, Châu nhi cũng là thịt trên người nô tỳ, sao đành lòng chứ, nhưng mà Đỗ ma ma lại nói, Châu nhi đã hết thuốc chữa, cũng không thể để ột người vô dụng như nàng làm phiền cả nhà, quan trọng nhất là làm phiền hà con trai nô tỳ, nô tỳ cũng đã sống qua cả đời trong vương phủ, tất nhiên là biết rõ, bị đuổi ra phủ sẽ không có thể tìm ra con đường sống, nghĩ tới con trai của nô tỳ, nô tỳ… Nhận độc dược này, nhưng mà nô tỳ không thể xuống tay được, về sau, Minh Yên tới đây, nô tỳ liền đem thuốc bột này cho Minh Yên, không bao lâu, thiếu gia cùng thiếu phu nhân lại tới, sự tình chính là như vậy, cầu thiếu phu nhân buông tha nô tỳ a, nô tỳ con trai còn nhỏ, không thể…”

“Không thể cái gì, ngươi có tấm lòng của người làm mẹ sao? Ai nói với ngươi Châu nhi là hung thủ giết Bình nhi, vương phi sao? Hay là Vương Gia, hay là nhị thiếu gia sao? Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi lại chỉ tin lời Đỗ bà tử kia, liền nhẫn tâm hại chết nữ nhi ruột thịt của mình, ngươi… Quả thực cũng không phải là người.” Cẩm Nương rốt cuộc ức chế không nổi phẫn nộ trong nội tâm, quát lớn với bà ta, ước gì Lãnh Hoa Đình lại cầm chổi lông gà quất chết bà tử lòng dạ ác độc này.

Sự tình đã tra được đến đây, cùng sự thật lúc trước Cẩm Nương tra ra cũng có chút ăn khớp, xem ra Đỗ bà tử này cũng không phải là người đơn giản, chuyện tối trọng yếu bây giờ là đưa bà tử này tới nội viện của vương phi, để bà ta nói những lời này cho vương phi nghe, Đỗ bà tử chính là người trong nội viện của thế tử phi, bản thân mình không có cách nào bắt được bà ta, chỉ có vương phi mới có quyền xử trí, vừa nghĩ như thế, Cẩm Nương liền nói với Lãnh Khiêm: “A Khiêm, bà tử này liền giao cho ngươi, ngươi nhất định phải phái người trông coi cẩn thận, lại không thể để cho bà ta xảy ra chuyện gì.”

Lãnh Khiêm nghe xong liền đánh một cái thủ thế với bên ngoài, lập tức có một người áo đen đi ra, Lãnh Khiêm đem bà tử này nhấc lên, giao cho vào tay người nọ, người nọ lóe lên liền lại biến mất.

Cẩm Nương thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới, quanh thân mình đều có cao nhân che chở, không khỏi nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình đem nàng kéo một cái, nói: “Tốt lắm, trở về đi, nơi này quả thực không sạch sẽ còn có người bị chết nữa.”

Cẩm Nương nghe xong nhẹ gật đầu, mang theo Tứ Nhi đi theo sau lưng Lãnh Hoa Đình đi đến nội viện của vương phi.

Nhị phu nhân đang ngồi ở trong phòng vương phi uống trà, thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình sắc mặt rất khó coi đi tới đây, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe ra một tia dị sắc.

Vương phi thấy Cẩm Nương sắc mặt không tốt, liền theo miệng hỏi: “Như thế nào? Châu nhi nói gì? Cây trâm này là từ nơi nào mà đến?”

Cẩm Nương sững sờ, không nghĩ tới Vương Gia không nói gì chuyện của Minh Yên với vương phi, càng không có nghĩ tới, trong nội viện xảy ra chuyện lớn như vậy, vương phi lại không biết, còn có thể nhàn nhã uống trà cùng nhị phu nhân như thế? Là vương phi quá mặc kệ mọi chuyện, hay là tin tức của nàng bị người khác khống chế, nhất thời không đến được trong tai nàng? Sau này, trong nội viện của vương phi cũng phải tiến hành thanh tẩy một lần, bằng không, từ nay về sau sẽ còn có chuyện hại người thình lình xuất hiện nữa.

Cẩm Nương khẽ thở dài một cái, mắt nhìn nhị phu nhân ở một bên ưu nhã uống trà, sau khi hành lễ với hai người, mới trả lời: “Nương, Châu nhi đã chết, Minh Yên cũng đã chết.”

Chỉ là ngắn ngủn mấy câu, Cẩm Nương nhìn thấy tay nhị phu nhân run run lên, đầu lông mày thanh tú hơi nhíu lại rồi giãn ra, rất nhanh khôi phục bình tĩnh lạnh lùng, giống như là đang nghe chuyện giết một con gà ở đâu đó, lạnh nhạt giống như nghe một con chó bị giết chết.

Vương phi nhưng lại cả kinh thiếu chút nữa đánh rơi chén trà trong tay, bất trí bất giác hỏi lại một câu: “Con nói cái gì?”

Cẩm Nương bất đắc dĩ nhìn vương phi nói: “Nương, Minh Yên giết Châu nhi, Minh Yên… Lại vô duyên vô cớ bị chết.”

Vương phi cuối cùng nghe rõ một chút, đôi mắt to xinh đẹp lại sắc bén, môi đầy đặn cũng khẽ cắn, mắt nhìn nhị phu nhân rồi nói với Cẩm Nương: “Có tra ra chút chuyện gì không?”

Xem ra vương phi cũng không nghĩ ở trước mặt nhị phu nhân hỏi chuyện này, Cẩm Nương bối rối có chút không rõ, nhưng mà, việc này ngay tại trước mặt nhị phu nhân cùng những người khác trong phủ hỏi ra cũng tốt, coi như là có người làm chứng.

“Hôm nay tra ra được mẹ của Châu nhi, theo như bà ta nói, là Đỗ ma ma trong phòng thế tử phi bức bà ta giết chết Châu nhi, nhưng bà ta không ra tay được, liền đem độc dược cho Minh Yên, Minh Yên sợ Châu nhi nói ra chuyện gì, liền thật sự giết Châu nhi.” Lúc Cẩm Nương nói xong lời này, có loại cảm giác sắp thoát lực, thật sự quá mệt mỏi, vì cái gì không chịu sống cho tốt, lại muốn lục đục với nhau, ngày ngày sống trong âm mưu, nhất thời, nàng lại nhớ tới cuộc sống đơn giản kiếp trước, đáng tiếc, rốt cuộc cũng trở về không được, nghĩ như thế, nàng lại thương cảm lên.

Lãnh Hoa Đình một mực ở một bên lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, lúc này thấy thần sắc nàng ảm đạm, lại không còn tiểu đắc ý thắng lợi lúc thẩm tra mẹ của Châu nhi, còn… Mang theo tia ưu thương, không khỏi tự đẩy xe lăn đến bên cạnh nàng, dưới váy dài, nhẹ nắm tay của nàng, ngón tay cái ở trên mu bàn tay Cẩm Nương nhẹ nhàng vuốt ve.

Tay của hắn khô ráo ấm áp, vuốt ve khiến cho nàng bị ngứa, lại cho nàng một cỗ an bình cùng ấm áp, Cẩm Nương rủ mắt xuống, liền chạm vào đôi mắt phượng trong vắt của hắn, từng sợi quan tâm, ấm áp như tia nước nhỏ, nhẹ nhàng chảy qua lòng của nàng, làm dịu mỏi mệt lòng của nàng, như gió ngày xuân, thổi đi đau thương trong lòng nàng, cho tới bây giờ, nàng chính là một tiểu cường đánh không chết, kiếp trước là quỷ đoản mệnh, nên trên trời lại ình cơ hội một lần nữa được sống, vậy thì phải nắm chặt cho tốt, cho dù khó khăn, nàng cũng muốn sống cuộc sống ưu việt, huống chi, hôm nay nàng không phải chỉ có một mình, nàng còn có hắn, có người đẹp tới mức người người oán trách, thỉnh thoảng còn giận người oán trời, lại ôn nhu đáng yêu đến chính mình cũng không giận không oán, chỉ có thể yêu thương hắn, đường có lẽ sẽ gian khổ, nhưng nhất định sẽ không tịch mịch, không phải sao?

” Đỗ ma ma trong phòng thế tử phi? Con đã hỏi rõ ràng?” Vương phi sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, cũng không đợi Cẩm Nương trả lời, liền nói với Ngọc Bích: “Mang vài người đi, đem Đỗ bà tử này tới đây rồi nói sau.”

Ngọc Bích nghe xong liền muốn lui ra, nhị phu nhân lại nói: “Vương tẩu không thể, Đỗ ma ma này chính là thị tì ở nhà mẹ đẻ của quận chúa, nếu như không có căn cứ chính xác thật sự không thể bắt đến, đến lúc đó, cũng không biết giao phó thế nào.”

Vương phi nghe xong liền cười lạnh một tiếng nói: “Quận chúa thì như thế nào, nàng đã gả tới Vương phủ, chính là con dâu của ta, bất quá chỉ là một nô tỳ, cho dù ta oan nàng, nàng cũng phải nhận lấy cho ta.”

Cẩm Nương nghe thấy vậy liền vui vẻ, không nghĩ tới vương phi đến thời khắc đứng đắn ngược lại cực kỳ kiên cường, làm việc cũng quyết đoán to gan, hoàn toàn mặc kệ cái nhìn người khác như thế nào, nàng không khỏi liếc nhìn vương phi nhiều một chút, chỉ thấy vương phi cho nàng một ánh mắt trấn an, Cẩm Nương trong nội tâm ấm áp, càng cảm thấy mỏi mệt lúc trước tiêu tán không ít, ít nhất, không phải chỉ có mình cũng Lãnh Hoa Đình hai người chiến đấu quên mình, mà còn có người đứng ở bên này trợ trận cho bọn họ.

Nhị phu nhân nghe xong cũng khẽ giật mình, lời nói này của vương phi có chút ngang ngược, nhưng cũng thực sự hợp tình hợp lý, liền không khuyên nữa, lại làm một bộ dáng thản nhiên, bưng trà lên uống, Ngọc Bích đi ra ngoài gọi người, Cẩm Nương liền để Lãnh Khiêm đem mẹ của Châu nhi dẫn vào.

Bất quá chỉ qua một chén trà, Ngọc Bích đã tay không trở lại, người còn chưa mang đến, thì Thượng Quan Mai đã hùng hổ lao đến, vừa vào cửa cũng không hành lễ, liền khóc lên: “Mẫu phi, người đây là ý gì, vì sao đột nhiên muốn bắt người hồi môn của Mai nhi?”

Vương phi nghe xong liền nhìn về phía mẹ của Châu nhi trên mặt đất, nói: “Người trong nội viện của ngươi là Đỗ bà tử?Ngọc Bích, làm sao ngươi còn không bắt người đến?” Câu nói đằng sau là hỏi Ngọc Bích.

Ngọc Bích khó xử nhìn trên Thượng Quan Mai, khom người nói với vương phi: “Hồi vương phi, nô tỳ vừa mới sai người đưa Đỗ bà tử đi, thế tử phi đã phái người cản lại không cho nô tỳ bắt người, nói là chính mình sẽ tới chỗ ngài hỏi một câu hỏi cho thỏa đáng, nô tỳ liền đành phải trở lại.”

Vương phi liền tựa tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Mai nói: ” Mai nhi, chuyện Ngọc Bích nói là thật?”

Thượng Quan Mai bị ánh mắt kia của vương phi nhìn có chút chột dạ, nhưng nghĩ lời nói trong phòng của tướng công, nàng lại nhấc lên dũng khí, liếc mắt nhìn Cẩm Nương, nói với vương phi: “Mẫu phi, chẳng lẽ tướng công chỉ là con vợ kế, thì ngài cùng phụ vương liền chướng mắt tướng công đến vậy? Hôm nay còn hoài nghi thị tỳ của Mai nhi, chúng ta đến tột cùng đã làm sai chuyện gì? Ngài lại lần nữa muốn bức bách sao?”

Lời nói này không đầu không đuôi, vương phi nghe mà khó hiểu nhìn Thượng Quan Mai, nhưng Cẩm Nương lại hiểu rõ ý tứ của Thượng Quan Mai, vừa rồi Vương Gia xuống tay độc ác đối với Lãnh Hoa Đường, vỗ một cái liền làm trật khớp hắn, cái này không phải chỉ đau đớn trên thân thể, càng sẽ thương tổn tâm hồn, một đứa con trai không được phụ thân tín nhiệm, bị phụ thân dùng thủ pháp phi thường để dò xét, thì vết thương trên tinh thần càng đau đớn hơn vết thương trên thân thể, hôm nay Thượng Quan Mai đúng là mượn cớ Vương Gia thấy thẹn với Lãnh Hoa Đường, cố ý mà nói chuyện, muốn hòa cùng chuyện của Đỗ bà tử với nhau, thậm chí, muốn huyên náo càng lớn, để cho vương phi cùng mình từ đó không thể tùy tiện đi thăm dò chuyện tình trong nội viện của thế tử phi.

” Mai nhi nói vậy là có ý gì, ngày bình thường, ta khi nào bức bách qua ngươi? Ngươi phải nói cho rõ ràng, hôm nay vừa vặn nhị thẩm thẩm ngươi cũng ở đây, mọi người làm chứng, đừng để một lát nữa đi ra, để cho người khác cho rằng ta ngược đãi con vợ kế.”

Vương phi sắc mặt nghiêm túc ngồi ở trên mặt ghế, ngữ khí lãnh băng, ngày xưa ánh mắt ôn nhu như nước giờ phút này cũng trở nên sắc bén.

Thượng Quan Mai vừa nghe liền khóc càng lợi hại hơn, nức nở thi lễ với nhị phu nhân rồi nói: “Nhị thẩm thẩm, ngài ở trong này cũng tốt, việc này nói ra thì nhị đệ cùng nhị đệ muội là rõ ràng nhất, mới vừa rồi nhị đệ muội cùng nhị đệ đi tìm Châu nhi, không biết Châu nhi sao lại tự tử, ta cùng tướng công là muốn đi tới nội viện của lão phu nhân, đi ngang qua đại thông viện, liền nghe chỗ đó ầm ĩ, muốn đi xem, ai ngờ xảy ra án mạng, về sau, nhị đệ muội tra ra là Minh Yên bên người phụ vương giết Châu nhi, phụ vương trong cơn tức giận đá Minh Yên một cước, tướng công cũng rất khó chịu, cũng đá một cước theo, ai ngờ Minh Yên liền chết, phụ vương liền nhận định là tướng công đá chết, tướng công chính là một kẻ văn nhược thư sinh, sao lại có bản lãnh có thể đá chết Minh Yên, nhưng mà phụ vương lại không tin, lại… đánh trật khớp tay của tướng công để thử…”

Nói đến chỗ này, Thượng Quan Mai cũng không có nói tiếp nữa, Vương phi cùng nhị phu nhân sớm đã thay đổi sắc mặt, vương phi thì đỡ hơn một chút, nàng cảm thấy cái này cũng không có gì, nếu là đổi lại chính mình, sợ cũng không tin Đường nhi a, ai bảo việc này lại trùng hợp như vậy? Chuyện tình quá khéo đều có âm mưu, cái gọi là Thiên tiên cục này tất cả đều là người ta đã xếp đặt.

Mà nhị phu nhân lại tỏ ra khiếp sợ tột đỉnh, nàng đem bát trà đặt nặng nề trên bàn, nói với vương phi: “Vương gia hành động như vậy quả thực quá đáng, Đường nhi đã sớm tiếp thế tử vị, Vương Gia lại luôn không tín nhiệm nó, tương lai hắn như thế nào mà chấp chưởng cả vương phủ? Người phía dưới làm sao có thể tín phục hắn?”

Vương phi nghe xong liền nghiêng mắt nhìn nhị phu nhân, nhị phu nhân này ngày bình thường ngạo khí cực kỳ thanh cao, bình thường mặc kệ việc vặt vãnh trong biệt phủ, hôm nay cũng thật sự là quá trùng hợp, nàng làm sao lại đến ngồi chơi trong nội viện của mình? Hôm qua mới chơi một vòng bài, hôm nay lại tới bái phỏng, lúc trước sao không ân cần như vậy?

“Đệ muội, bọn họ tiểu bối không hiểu chuyện, sao đến ngươi cũng nói như thế, Đường nhi là con trai vương gia, đánh hắn cũng tốt, mắng hắn cũng tốt, bất quá chỉ là theo đạo phụ thân dạy con, ở đâu ra cái gọi là làm quá, hắn đều là con thân sinh của vương gia, thế tử vị cũng đã để cho Đường nhi rồi, làm sao mà không tín nhiệm hắn, bất quá là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, muốn tôi luyện Đường nhi nhiều hơn thôi.” Ngược lại nàng quay ra nói với Thượng Quan Mai: “Tục ngữ nói, thiên hạ vô bất thị chi phụ mẫu (không ai mà dám xem nhẹ cha mẹ), Mai nhi, ngươi không phải không hiểu đạo lý đó chứ.”

Nói một phen khiến cho nhị phu nhân cấm thanh, trước kia vương phi cũng không hề sắc bén như vây, nàng luôn xử lý chuyện tình trong phủ rất nhu hòa, chỉ cần không phải chuyện đại sự trên nguyên tắc, nàng luôn mắt nhắm mắt mở, hôm nay sao lại đối chọi gay gắt lên, chẳng lẽ…

Không đợi nhị phu nhân suy nghĩ xong, vương phi nói với Ngọc Bích: “Đi, đem Đỗ bà tử này bắt tới đây rồi nói sau, ai dám ngăn cản, cứ việc kéo ra đánh.”

Nhị phu nhân nghe xong càng kinh hãi, nàng nhất thời có chút đứng ngồi không yên, nhưng cũng không tiện đứng dậy cáo từ, liền đành phải tiếp tục ngồi, lạnh lùng nhìn.

Thượng Quan Mai vừa nghe thì nổi giận, ngăn lại Ngọc Bích nói: “Mẫu phi, người đến tột cùng vì sao muốn bắt thị tỳ của con dâu, cũng nên nói một lý do mới đúng.”

Vương phi liền quay sang mẹ của Châu nhi nói: “Ngươi… Đem lời lúc trước nói ra cùng nhị thiếu phu nhân và nhị thiếu gia lập lại một lần nữa, lớn tiếng chút ít, để cho tất cả người trong phòng này đều nghe thấy.”

Bà tử kia thấy bộ dạng dữ dội của Vương phi, không khỏi rụt rụt cổ, đang muốn mở miệng, thì chợt nghe nhị phu nhân không nhanh không chậm nói: “Có mấy lời cần phải nghĩ thông suốt rồi hãy nói, nếu chỉ nịnh nọt a dua, hoặc là tham lam tiền tài liền mà ngay cả nữ nhi của bản thân cũng không cần để ý đến, đây chính là gặp báo ứng.”

Mẹ của Châu nhi nghe xong không khỏi ngẩng đầu nhìn nhị phu nhân, liền chạm đến một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt kia nhìn như lạnh nhạt lại có lực đánh vào người, như muốn xuyên thấu thân thể của nàng, nàng không khỏi đánh cái rùng mình, rụt lại cổ, không dám nhìn nữa, lúng túng sau nửa ngày không nói gì.

Thượng Quan Mai thấy vậy liền khóc đến dữ dội, nói với vương phi: “Nàng chỉ là một bà tử thấp hèn, nữ nhi của mình đều có thể ra tay hại, loại người này lời nói làm sao có thể tin, mẫu phi, chẳng lẽ ngài đã già nên hồ đồ?”

Nếu cứ như vậy đi xuống, mẹ của Châu nhi tất nhiên sẽ sửa lời khai, Cẩm Nương đứng ở một bên thật sự là nhìn không được, liền nói với mẹ của Châu nhi: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, nghĩ thông suốt, cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì ta không biết, ta chỉ biết là, ngẩng đầu ba thước có thần linh, người đang làm, trời đang nhìn, hồn Châu nhi còn chưa đi xa, nàng mặc dù không phải là con trai, nhưng cũng là miếng thịt trên người ngươi, nàng có nỗi oan tình, e sẽ phải hóa lệ quỷ đi tìm người hại nàng báo thù.”

Rốt cuộc là làm việc trái với lương tâm, mẹ của Châu nhi nghe xong những lời này của Cẩm Nương liền ngẩng đầu nhìn chung quanh, phảng phất giống như Châu nhi đang sống đứng sờ sờ bên cạnh nàng, trong giây lát, lại nghe cạch một tiếng, giống như có cái gì đó bị đập vỡ, trong phòng mọi người vẫn không nhúc nhích, tại sao có thể có cái gì đó bị đập bể? Nàng đột nhiên sợ hãi, ôm đầu khóc: “Châu nhi a, không nên trách nương, đều là Đỗ bà tử nói, ngươi không chết sẽ hại cả nhà, con ơi, nương cũng không nỡ, thật sự không nỡ a, con không nên trách nương, nương đốt thêm chút ít tiền giấy cho con, nếu có kiếp sau con nên đầu thai vào một nhà tốt.”

Người trong phòng nghe được tinh tường, cũng thấy minh bạch, Cẩm Nương cũng không tận lực đi bức bách mẹ của Châu nhi, nhị phu nhân thấy tình cảnh này bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế ngồi, tựa hồ cảm thấy vô lực trước nay chưa từng có, đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nhìn về phía Cẩm Nương, ánh mắt lợi hại chua ngoa, chỉ là nhẹ quét mắt một vòng, liền có thể làm cho người ta sinh ra một cỗ áp lực vô hình.

Cẩm Nương nâng mắt nhìn lại, ánh mắt kiên định mà chấp nhất, bình tĩnh, con ngươi trong trẻo trong sáng không hề chớp mắt, hai người đối mặt thật lâu, nhị phu nhân vẫn là thu hồi ánh mắt, nhìn về phía vương phi.

Vương phi vuốt ve xuyến phật cầu trong tay, vô ý thức khuấy động lấy, thấy nhị phu nhân nhìn qua, nàng cười yếu ớt nói với nhị phu nhân: “Đệ muội, ngươi cũng là nghe rõ ràng? Lời của nàng nói rất rõ ràng.”

Nhị phu nhân cũng là cười lạnh một tiếng nói: “Vương tẩu nói quá lời, cái này đều là chuyện trong phủ của vương tẩu, ta bất quá vừa gặp phải mà thôi, mọi chuyện đều do vương tẩu xử lý, ta ở bên cạnh chứng kiến là được, cũng nên cùng vương tẩu học một ít trị gia chi đạo.”

Hừ, lúc này ngược lại chối sạch sẽ, vương phi cũng lười cùng nàng dây dưa, chỉ Thượng Quan Mai nói: ” Mai nhi cũng đã nghe rõ rồi chứ? Cái này cũng không phải là ta bức bách ngươi nha, Ngọc Bích, ngươi còn không đi bắt người, chẳng lẽ lại muốn để cho người ta giết người diệt khẩu sao?”

Vương phi lời này nói ra rất nghiêm trọng, Thượng Quan Mai không khỏi tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nói với vương phi: “Mẫu phi, lời này ngài nói là có ý gì, chẳng lẽ người hoài nghi Mai nhi sai Đỗ ma ma đi hại người sao?”

Vương phi tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: “Ta cái gì cũng không nói, chỉ vì xảy ra chuyện Bình nhi cùng Châu nhi, nên muốn bọn nha hoàn làm việc chuyên tâm một chút thôi, nếu Mai nhi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào.”

Ngọc Bích lần nữa mang người đi, Thượng Quan Mai còn muốn lý luận, thì nhị phu nhân liếc mắt một cái, nàng liền thành thật im miệng không nói thêm gì nữa.

Không bao lâu, Ngọc Bích còn không có đem Đỗ bà tử tới, thì bên có ngoài một tiểu nha đầu báo lại, nói là lão phu nhân đã tới.

Vương phi nghe xong nhướng mày, thật khó khăn liếc nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương cũng hiểu được cực kỳ đau đầu, lại tới một người khó chơi, một lát nữa sợ là phải khởi động tinh thần tới ứng đối.

Chỉ là việc hôm nay thật là quá trùng hợp đi, nhị phu nhân ở trong này cũng thôi, ngày bình thường lão phu nhân thật là cũng rất ít đi tới trong phòng vương phi, bởi vì lão phu nhân không thích vương phi, hai người nói chuyện liền không hợp, cho nên, vương phi bình thường không có hàng ngày thỉnh an với lão phu nhân, chỉ khi ngày lễ ngày tết mới mời đến dự tiệc, lão phu nhân, cũng không muốn gặp vương phi, bà tình nguyện đi lại qua hai phủ kia, cũng không nguyện đến chỗ vương phi, ngược lại Vương Gia thỉnh thoảng cũng thỉnh an với lão phu nhân, cũng là nhờ như thế, địa vị trong phủ của lão phu nhân mới được cực kỳ tôn sủng, vương phi thường bị chọc tức giận tích tụ trong lòng, vài ngày cũng khó khăn tiêu tán.

Hai người không thường lui tới, nhưng hết lần này tới lần khác rất trùng hợp đều đến đây, việc này, thật đúng là càng phát ngày càng phức tạp.

Quả nhiên, một lát sau lão phu nhân dưới sự trợ giúp của một tiểu nha hoàn đi tới, Thượng Quan Mai vừa thấy liền nhào tới: “Bà nội, ngài cần phải làm chủ cho Mai nhi, Mai nhi… Mai nhi thật nuốt không trôi một hơi này, nếu như bà nội cũng không thể làm chủ cho Mai nhi, Mai nhi ngày mai liền trở về nhà mẹ đẻ, trong phủ này cũng không có ai để Mai nhi vào trong mắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.