Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 17: C17: Cùng chung chăn gối



Trong lòng Giản Úc tất cả đều là nghi vấn, nhưng trước mặt Lục lão gia tử, cậu cũng không dám hỏi ra miệng.

Chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý để Lục Chấp nắm tay, sau đó hướng lên lầu hai mà đi.

Bàn tay Lục Chấp to rộng, có thể nhẹ nhàng mà đem tay của Giản Úc bao bọc lấy.

Nhiệt độ của hai người một nóng một lạnh, theo tiếp xúc truyền qua lại cho nhau.

Trong quá trình lên lầu, Giản Úc nhịn không được nhìn thoáng qua đôi tay hai người đang nắm vào nhau.

Người này thoạt nhìn lạnh băng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất ấm áp.

Lục Chấp một đường nắm tay dẫn Giản Úc trở về phòng.

Lục lão gia tử nhìn một màn này, vừa khiếp sợ, lại vô cùng tức giận.

Trong phòng ngủ.

Sau khi hai người vào phòng, tránh đi tầm mắt của Lục lão gia tử, lúc này Giản Úc mới mở miệng nói chuyện: " Lục tiên sinh, đêm nay chúng ta thật sự phải ngủ chung sao?"

Lục Chấp rũ mắt nhìn Giản Úc một cái, vốn dĩ muốn trấn an cậu vài câu, nhưng rồi thấy đôi mắt Giản Úc mở to tròn xoe, biểu tình có chút kinh sợ.

Không biết như thế nào, Lục Chấp liền đột nhiên muốn chọc cậu: " Ừ, ngủ chung."

Giản Úc: "....."

Từ từ, ngủ chung này? Chắc chỉ là đơn thuần ngủ chung thôi phải không?

Bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng, không cần phải làm đến bước kia đi?

Sự tình vô cùng trọng đại, Giản Úc quyết định vẫn là phải hỏi cho rõ ràng trước: "Chúng ta hẳn là không cần phải làm cái gì kia đi?"

Tuy rằng chỉ là yêu cầu diễn kịch cho Lục lão gia tử xem, nhưng đóng cửa lại thì không cần phải làm thêm gì chứ nhỉ.

Lục Chấp nhướng mày, chậm rãi hỏi: "Cậu muốn làm cái gì?"

Giản Úc: "!!"

Cậu? Cậu thì có thể muốn làm cái gì được chứ?

Cậu chớp chợp đôi mắt vô tội, vội vàng chứng minh trong sạch của bản thận: "Tôi không có muốn cái gì hết."

Lục Chấp gợi lên khóe miệng: " Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể phối hợp một chút."

Giản Úc: "....."


Cậu vội vàng lùi ra xa một bước, cường điệu thêm một lần nữa: " Tôi thật sự không có muốn cái gì hết."

Giản Úc nói xong, liền phát hiện đôi mắt Lục Chấp mang theo ý cười rõ ràng.

Vừa nhìn liền biết hắn chính là cố ý chọc cậu.

Giản Úc: "......"

Người này làm sao vậy? Này vẫn là Lục chấp mà cậu nhận thức sao?

Bên miệng Lục Chấp còn mang một tia sung sướng chưa dứt, mất vài giây, mới nói với Giản Úc: " Được rồi, rửa mặt rồi ngủ đi."

Giản Úc vừa mới làm ra một trận hiểu lầm, hơi có chút xấu hổ, chẳng qua tâm thái cậu tốt, chút xấu hổ này không được bao lâu đã bị cậu ném ra sau đầu.

Cậu đi đến tủ quần áo của mình lấy ra đồ ngủ, sau đó quay đầu lại hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, có cần tôi lấy cho anh một bộ áo dài tắm không?"

Bây giờ mà Lục Chấp về lại phòng của mình đi lấy đồ tắm, khó tránh khỏi bị Lục lão gia tử nhìn ra được cái gì.

Cũng may, trong tủ quần áo của Giản Úc có áo dài tắm sạch sẽ, đều là do người làm chuẩn bị, chẳng qua ngày thường Giản Úc đều mặc đồ ngủ, không có sử dụng đến áo dài tắm.

Lục Chấp gật đầu một cái: "Ừ."

Vì thế Giản Úc lại lấy ra một cái áo dài tắm đưa cho Lục Chấp, sau đó đi vào phòng tắm.

Nếu là ngày thường, khả năng Giản Úc sẽ tắm bồn, sau đó mỹ mãn mà ngâm nước ấm, nhưng tình huống đêm nay không được. Lục Chấp còn muốn tắm, cậu không thể một mình chiếm dụng quá nhiều thời gian được.

Vậy nên cậu chỉ đơn giản tắm qua vòi sen, sau đó liền mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm.

Sau khi cậu ra ngoài, nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, tôi tắm xong rồi."

Lục Chấp đang ngồi trên sô pha, tay cầm di động, không chút để ý mà sắp xếp kế hoạch công tác kế tiếp.

Nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên, sau đó thấy được một Giản Úc vừa mới tắm xong.

Làn da Giản Úc trắng nõn, bị nước nóng làm cho trở nên đỏ bừng, vô cùng mịn màng.

Cậu mặc một bộ áo ngủ màu trắng lông xù xù, ngoan ngoãn mà đứng đó, ánh đèn vàng trên đỉnh đầu chiếu xuống làm cả người cậu như phát sáng lên.

Lục Chấp dừng tầm mắt trên người cậu mấy giây, sau đó rời đi, cầm theo áo dài tắm liền đứng dậy: " Tủ quần áo của cậu còn dư chăn nhỉ, cậu lấy thêm một cái trải lên giường đi."

" Vâng." Đôi mắt Giản Úc sáng ngời, nhanh chóng gật đầu.

Nói cách khác đêm nay bọn họ mỗi người một cái chăn, như vậy tốt hơn nhiều.

Lục Chấp vào phòng tắm, Giản Úc liền chạy nhanh đến tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một cái chăn mới, sau đó chỉnh tề mà trải ra giường.


Không bao lâu sau, Lục Chấp cũng tắm xong.

Lục Chấp mặc một cái áo dài tắm đi ra, hắn chỉ dùng khăn lông tùy ý lau tóc vài cái, tóc trên trán vẫn còn ướt, bởi vì nguyên nhân vừa mới tắm xong, mặt mày của hắn còn mang theo hơi nước, càng có vẻ sạch sẽ, khuôn mặt cũng càng thêm lạnh lùng hơn.

Lục Chấp như vậy Giản Úc chưa từng nhìn thấy qua.

Áo ngủ không giống tây trang, không thể hoàn toàn che đậy được cả cơ thể, theo động tác của Lục Chấp, mơ hồ thấy được đường cong cơ bắp trên người hắn, ẩn chứa lực lượng vô tận.

Giản Úc thu hồi tầm mắt, chui vô ổ chăn của chính mình, thuận tay vỗ vỗ cái chăn bên kia, thanh âm mềm mại: " Lục tiên sinh, chăn tôi đã trả tốt cho anh rồi nè."

Lục Chấp nhàn nhạt mà "Ừ." Một tiếng.

Nhìn con người lấp lánh của Giản Úc, lại bổ sung: " Trải không tệ."

Giản Úc: "....."

Xấu hổ quá đi.

Lục Chấp sẽ không cho rằng cậu đang cầu hắn khen ngợi đó chứ?

Chẳng qua đây cũng không phải là chuyện gì to tát.

Giản Úc sờ sờ tóc của chính mình, phát hiện đã hoàn toàn khô rồi, sau đó mới nằm lên gối đầu.

Thân thể của cậu yếu như vậy, vẫn nên tự bảo vệ tốt chính mình, không thể ngủ khi tóc còn ướt được.

Lại nói, đêm nay vẫn là lần đầu tiên cậu ngủ chung giường với người khác, không biết có thể không quen hay không, có thể mất ngủ hay không.

Nghĩ tới đây, Giản Úc nhúc nhích thân thể, nhìn thoáng qua Lục Chấp.

Lúc này Lục Chấp đang ngồi ở mép giường, cầm di động nhắn tin, hắn đang xử lý công việc.

Thoạt nhìn hắn vẫn bình tĩnh như thường, một chút đều không có bộ dạng không thích ứng được.

Giản Úc cảm khái, không hổ là Lục Chấp, sóng to gió lớn nào đều đã gặp qua, cùng người khác ngủ chung giường thì tính là cái gì chứ?

Lục Chấp đang nói chuyện hợp tác với bên nước ngoài, dư quang nhìn thấy Giản Úc đang nhìn chằm chằm mình, hắn có chút khó hiểu nhướng mày: " Làm sao vậy?"

" Không có gì." Giản Úc nhanh chóng nằm lại ngoan ngoãn.

Lúc này Lục Chấp đã cùng người bên kia trao đổi hợp tác xong xuôi, vì thế tắt điện thoại, lên giường: " Ngủ đi."

" Vâng, Lục tiên sinh ngủ ngon."


" Ngủ ngon." Lục Chấp nói xong, tắt đèn ngủ trong phòng.

Phòng ngủ tức khắc tối sầm, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, cho phòng ngủ thêm chút ánh sáng mông lung.

Giản Úc vốn nghĩ rằng bản thân có khả năng sẽ mất ngủ, nhưng ngoài ý muốn chính là, cậu vừa mới nằm xuống không bao lâu đã có chút buồn ngủ, sau đó rất nhanh chìm vào giấc mộng.

Lúc nửa đêm.

Phòng ngủ một mảnh an tĩnh.

Lục Chấp đang ngủ, nhưng ngay lập tức, hắn đột nhiên mở mắt ra.

Tâm cảnh giác của hắn rất mạnh, cho dù là đang trong giấc ngủ say cũng vậy.

Hắn nhận ra không thích hợp, quay đầu nhìn qua bên cạnh.

Không biết khi nào, Giản Úc đã mò mẫm lại gần hắn rồi, sau đó ôm lấy cánh tay phải của hắn.

Có lẽ nhận thấy chỗ này khá ấm áp, Giản Úc trong mơ cũng thỏa mãn mà than nhẹ một tiếng, sau đó ôm càng thêm chặt.

Lục Chấp: "....."

Hắn thử đem cánh tay từ trong lồ ng ngực của cậu rút ra, kết quả vừa động một chút, Giản Úc liền càng ôm chặt hơn.

Lục Chấp tăng thêm sức, liền nhìn thấy Giản Úc nhăn chặt lông mày, giống như sắp tỉnh lại.

Sau một lúc lâu, Lục Chấp bất đắc dĩ thở dài, không có ý định rút tay ra nữa.

Ánh trăng bên ngoài lệch góc độ, vừa vặn xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Giản Úc.

Bộ dáng ngủ của cậu cực kỳ nhu thuận, hô hấp trong trẻo, lông mi mảnh khảnh ở dưới mí mắt để lại một cái bóng hình quạt.

Cậu liền như vậy mà rúc vào bên người Lục Chấp, giống như một con mèo con, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Lục Chấp cuối cùng cũng không đẩy cậu ra.

Nhưng tự Giản Úc lại tỉnh.

Trước đó, lúc Giản Úc ngủ mơ mơ màng màng, đã nhận ra có một chỗ đang tỏa nhiệt.

Cậu vốn dĩ rất sợ lạnh, vì thế trong giấc ngủ vẫn theo bản năng mà tới gần chỗ phát nhiệt kia, chờ đến nơi, liền gắt gao ôm vào trong ngực, luyến tiếc buông ra.

Sau đó được một lúc, nguồn nhiệt kia tựa hồ muốn rời đi, Giản Úc vội vàng mà ôm chặt lại, còn có chút ủy khuất.

Cậu sợ lạnh như vậy, vì sao nguồn nhiệt này lại muốn rời khỏi cậu?

Cũng may cuối cùng nguồn nhiệt cũng không động đậy nữa.

Nhưng cuối cùng Giản Úc vẫn nhận ra có chút không thích hợp.

Trên giường của cậu lấy đâu ra một vật ấm áp như vậy?


Lúc trước đều không có a.

Cậu chậm rãi mở mắt, sau đó liền nhìn thấy gương mặt tỉnh táo của Lục Chấp.

Mà lúc này, cậu còn đang ôm gắt gao cánh tay của người ta.

Giản Úc lập tức tỉnh cả ngủ luôn.

Tình huống này rốt cuộc là như thế nào vậy?

Cậu khi nào đã chui vào trong ổ chăn của Lục Chấp rồi?

Giản Úc đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức buông cánh tay của Lục Chấp ra: " Không, ngại quá, Lục tiên sinh, tôi không phải cố ý."

Vừa nói, cậu vừa lùi lại rất nhanh, bằng không có vẻ như cậu rất muốn chiếm tiện nghi của Lục Chấp vậy.

Kết quá bởi vì động tác quá vội vàng, cậu thiếu chút nữa là từ trên giường rớt xuống đất.

Trước một giây cậu sẽ ngã dập mông, Lục Chấp duỗi tay ôm lấy eo của cậu vớt người trở về, lên tiếng: " Cẩn thận một chút."

Hai người cách nhau gần quá, thanh âm từ tính của Lục Chấp phảng phất như từ lồ ng ngực trực tiếp truyền tới tai Giản Úc, nghe đến da đầu tê rần.

Giản Úc vội vàng thành thành thật thật không dám động đậy.

Lúc này Lục Chấp mới buông eo của cậu ra, rút tay về.

Vòng eo của Giản Úc tinh tế, giống như ngày thường đã thấy vậy, một bàn tay là có thể bao quanh được hết.

Cánh tay Lục Chấp phảng phất còn sót lại xúc cảm vừa mới chạm vào, hắn dừng lại một lúc, mở đèn ở đầu giường lên: " Tôi đi ra sô pha ngủ."

"A?"

Giản Úc còn đang rất ngại ngùng, rốt cuộc nếu không phải tại cậu, Lục Chấp cũng không cần phải ngủ sô pha, cậu thử thăm dò nói: " Nếu không để tôi ngủ trên sô pha cho?"

Kỳ thật ngày thường cậu ngủ rất thành thật, lúc ngủ trên giường chỗ nào, thức dậy vẫn sẽ nằm chỗ đó, không nghĩ tới ngủ chung với Lục Chấp liền xảy ra vấn đề.

Hiển nhiên là do nhiệt độ trên người Lục Chấp quá cao, mà cậu vừa vặn lại rất sợ lạnh, cho nên theo bản năng mà hướng tới chỗ của Lục Chấp.

Lục Chấp đem chăn trải ra sô pha, nhàn nhạt nói: " Không cần, ngủ đi."

Nói xong lại bổ sung một câu: " Đừng nghĩ nhiều.". Chí𝗻h chủ, 𝙧ủ bạ𝗻 đọc ch𝘶𝗻g ﹏ 𝐓𝙧𝑼m 𝐓𝙧𝘶𝔂ệ𝗻.𝐕𝑁 ﹏

" Vâng, được."

Câu " Đừng nghĩ nhiều" của Lục Chấp thành công trấn an được Giản Úc rồi.

Cậu một lần nữa nằm lại trên giường, nghĩ đến sô pha trong phòng của mình còn rất lớn, một người ngủ trên đó cũng không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, cậu mới hoàn toàn yên tâm, một lần nữa vào giấc ngủ.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chấp: Tôi khi nào thì mới có thể được ôm vợ thơm thơ mềm mại để đi ngủ đây, mà không phải là ngủ trên sô pha lạnh băng như này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.