Lục Tiếu là người tính tình thật thà, đối với Lưu Húc không có tư tưởng gì, chỉ là lời nói của Hồng Tiêu quá mức ái muội, không khỏi khiến cho người ta đa nghi, nàng đã học được một ít thủ đoạn từ Thất phu nhân, nếu bị người ta hoài nghi bản thân có ý đồ gây rối.....
Mạc Tử Ngọc hơi hơi mỉm cười: “Ta đương nhiên biết ngươi là loại người gì, nhưng không quen nhìn thấy Lưu ma ma thôi, nhưng sau này phải cẩn thận một chút, hôm nay may mà Vương gia không để ý, nếu mà là ngươig khác, có lẽ không nhẹ nhàng như vậy.”
Lục Tiếu nhẹ nhàng thở ra: “Cô nương không nghĩ nhiều, là tốt rồi.”
“Rửa mặt chải đầu một chút, rồi đi nghỉ ngơi.” Mạc Tử Ngọc trong lòng cảm thấy mệt mỏi, đối với việc Lưu Húc rời đi nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng tuy muốn mượn sức của Lưu Húc để đối phó Lưu Lăng với Liên Hoa, nhưng trước kia là em dâu của hắn, trong lòng cảm thấy quan hệ này khó trải qua được.
Còn nữa, từ khi Lưu Húc bước vào Thu Thủy Uyển, liền có không ít đôi mắt hướng đến chỗ này, nếu Lưu Húc ở lại chỗ này, nội bộ Vương phủ chỉ sợ sẽ biến đổi, mà nàng căn bản gót chân còn chưa vững, không đủ để ứng biến biến hóa, cho nên tất thảy đều không phải là thời điểm.
Đêm tuy đã khuya, Kiều Chỉ viẹn đèn còn sáng, trong phòng truyền đến tiếng “cách cách” của bàn tính, thị nữ ngoài phòng ngáp dài, cẩn thận hầu hạ.
Linh Lan bưng canh sâm đi vào, thắp ánh nến sáng nên một chút, nói: “Phu nhân, nên nghỉ ngơi rồi.”
“Chỉ là một tiện tì, phu nhân không cần để ý tới ả, nghe nói là ả đi lấy lòng Thế tử, mới khiến cho Vương gia đi đến viện của ả một chuyến thôi, nhưng cũng đâu có ở lại đâu?” Linh Lan cười cười, “Còn nữa, nghe nói Vương gia ở Thu Thủy Uyển đánh một hạ nhân kiếm lời tiền túi riêng, nhưng nô tỳ chỉ thấy, đây không phải bởi vì Vương thương tiếc người nọ ở Thu Thủy Uyển!”
Dương thị suy nghĩ chút uống canh sâm, Linh Lan đánh giá sắc mặt của nàng, hơi hơi một đốn, lại nói: “Người nọ ở Thu Thủy Uyển, xuất thân nô tỳ, cũng không chỉnh được người trong viện, thường bị hạ nhân khinh nhục, mà tính tình Vương gia từ trước đến nay đại công vô tư, mới có thể ra tay giáo huấn một phen, cũng đủ để nói lên Khương Liễu kia vô năng. Trước đây những cái đó ngữ khí kinh người có lẽ là được Vương phi dạy dỗ sau lưng, ả ta căn bản cũng chỉ là một cái bao cỏ, Vương gia xem ra cũng nhìn thấu điểm này, cho nên mới rời đi.”
“Ngươi nói cũng có lý.” Dương thị gật gật đầu, “Mạc kệ nói như thế nào, ả chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi. Nếu ả ta thật sự là Vương phi dùng để phân sủng, đến lượt cấp hẳn là Mị Tử ở Vu Linh viện kia chứ!”
Tam phu nhân Vưu thị với Nhị phu nhân Dương thị giống nhau, giờ phút này cũng không có nghỉ ngơi, mà chuẩn bị cho hoa yến mấy ngày sau.
Nàng ở tây giao có một tòa nhà, là lúc nàng hai mươi tuổi Lưu Húc ban thưởng cho nàng, góp nhặt không ít kỳ hoa dị thảo đến từ khắp nơi trên cả nước. Thời tiết nữa hè, bách hoa đều tụ đến đây, cũng nở đến cùng thời điểm, cho mỗi năm đến thời tiết này nàng đều mở một buổi hoa yến, mở tiệc chiêu đãi phu nhân và thiên kim trong kinh.
Thị nữ Kỳ Nhi nhìn thoáng qua danh sách chiêu đãi khách mà Vưu thị mở ra, kỳ quái hỏi: “Phu nhân tiệc chiêu đãi này sao lại mời Liên Hoa phu nhân?”
Liên Hoa phu nhân là thị nữ của Tần Vương phi, trước khi kết hôn luôn ở bên Tần Vương phi, nhưng ngày đại hôn đó, lại cùng Tần Vương phi gả vào Tần Vương phủ. Sau này Liên Hoa phu nhân tuy được sủng ái, nhưng hành vi này người ta vẫn có chút khinh thường.
“Tần Vương phi qua đời, Liên Hoa phu nhân đó nay là nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Tần Vương phủ, không mời nàng đến, có chút khó nói.” Vưu thị nhàn nhạt nói, “Nhân phẩm ưu khuyết tạm thời không nói, Liên Hoa phu nhân này có mỹ mạo có thủ đoạn, ở kinh thành này hẳn có chút địa vị, kết giao cùng nàng cũng không thiệt gì.”
Dừng một chút, Vưu thị nghĩ nghĩ hỏi: “Tối nay Vương gia đến chỗ Nhị phu nhân sao?”
“Vương gia sau khi rời đi khỏi Thu Thủy Uyển, đã đến chỗ Vương phi.”
Từ khi Lưu Húc đến Thu Thủy Uyển một chuyến, tuy rằng ở lại qua đêm, nhưng cũng khiến cho mọi người có chút hi vọng, đặc biệt là bào nhị tức phụ bị giáo huấn một phe, càng khiến cho mọi người run sợ trong lòng, không dám nghĩ đến lười nhác.
Mà Lưu ma ma sau một hồi đêm qua bị sặc, hôm nay cũng không hề ăn vạ trên giường nữa, mà đã đứng dậy đi, nhưng đối với Thu Thủy Uyển mà nói, bà ta cũng không khác gì nằm bất động.
Lưu ma ma này ỷ vào thân phận, khu tay múa chân ở Thu Thủy Uyển, không bắt bẻ người ta làm việc không nhanh nhẹn, thì cũng bắt bẻ người ta tay chân không nhanh nhẹn, từ trong ra ngoài đều phải nói một hồi như mình có địa vị.
Trước đây còn có bào nhị tức phụ trò chuyện cùng Lưu ma ma, trước mắt mọi người lại không nghĩ đến Mạc Tử Ngọc, hành vi của Lưu ma ma lại bị mọi người ghét, đương nhiên sẽ không được ưa, người ta nhìn thôi cũng ngứa mắt.
Lưu ma ma dựa vào có thân phận nên mọi người cũng không đụng chạm gì, gặp mặt cũng không nói gì nhiều, nhưng thật ra cũng ngầm cáo trạng lại với Mạc Tử Ngọc, mỗi lần như vậy Mạc Tử Ngọc lại nói vài câu an ủi người cáo trạng, bản thân chưa chân chính xử lí qua Lưu ma ma, cũng chưa mắng bà ta lấy nửa câu.
Lục Tiếu tính tình thẳng thắn, dậm chân oán giận nói: “Cô nương, người rốt cuộc là quản hay mặc kệ, Lưu ma ma này còn thừa dịp chúng ta đi đưa cháo cho Thế tử, mà làm loạn ở đây, mỗi cái ngăn kéo đều lật ra xem, Thùy Bình cũng thấy rõ ràng. Bà ta cũng không có ảo tâm, nếu cứ như đi xuống vậy cũng không phải biện pháp đâu!”
“Bây giờ chưa phải lúc, cho dù ta có muốn đuổi bà ta đi, ta mở miệng ra cũng không đủ, cần phải chờ bà ta phạm vào sai lầm không thể tha thứ!” Mạc Tử Ngọc nhàn nhạt nói, “Ngươi có biết Trịnh Bá đánh bại Đọan ở đất Yên?”
“Cái gì Trinh Bá cơ? Ta nghe không rõ.” Lục Tiếu thở dài, “Bào nhị tức phụ đi rồi, mọi người lúc này mới thu tâm, nhưng nếu lại đi xuống từ Lưu ma ma, lòng người vất vả lắm mới tụ tập được, lại tan đi thôi!”
“Ngươi cứ yên tâm đi, trong lòng ta có chừng mực.” Mạc Tử Ngọc hơi hơi mỉm cười, cúi đầu nhìn thiệp mời trên tay mình.
Năm rồi Tam phu nhân thu xếp hoa yến bản thân cũng chưa từng tham gia qua, mà năm nay, Tần Vương phi bây giờ cũng chỉ là vong hồn, như vậy hẳn là Liên Hoa sẽ đến.
Nghĩ đến Liên Hoa, con ngươi trong mắt Mạc Tử Ngọc nổi lên hận ý lạnh lẽo.
Phụ huynh* trước mắt đều ở trên chiến trường, nếu nghe tin mình chết, không biết sẽ thương tâm thế nào.
(*) combo huynh trưởng + phụ thân:v
Liên Hoa, tính toán bản thân mình đã chết, vịt rí Tần Vương phi kia lại trống, ta dám chắc chắn ngươi cũng chưa chắc có thể ngồi trên vị trí kia.
“Ta vốn dĩ đã là người ở Kỳ Vương phủ, nếu Tam phu nhân kia muốn ta đến hoa yến, cứ nói thẳng một câu thì ta sẽ đến, hà tất gì cho ta đơn độc một cái thiệp mời?” Mạc Tử Ngọc ngón tay nhẹ nhàng nhìn mặt bàn.
“Tam phu nhân chú ý bái.” Lục Tiếu nói, “Lần trước Tam phu nhân giúp chúng ta, người cũng chưa có đi cảm ơn người ta đâu! Người ta khoan dung, không chỉ không để ở trong lòng, lại còn mời người đến chỗ long trọng như vậy!”
“Trong Vương phủ này thành bại được mất không chỉ do một người mà thôi, mà còn liên quan đến vinh nhục mấy chục người hoặc là cả gia tộc sau lưng. Tam phu nhân có chú ý hay không ta không biết, ta chỉ biết ta ̀chớp mắt từ một tiểu nhân vật, cõ lẽ đã trở thành một quân cờ mà Tam phu nhân có thể lợi dụng.”
Dừng một chút, Mạc Tử Ngọc lại nói: “ Người tìm vài người lại đây, đêm mấy đồ hoa hòe loẹt trong phòng bỏ đi hết, chỉ để lại vài đồ cơ bản nhất. Còn nữa hương liệu bình thường, về sau không cần, ở trong phòng trồng lai chậu hoa lan.”