Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y

Chương 12: Tâm tư của vài vị phu nhân



Lục Tiếu là người tính tình thật thà, đối với Lưu Húc không có tư tưởng gì, chỉ là lời nói của Hồng Tiêu quá mức ái muội, không khỏi khiến cho người ta đa nghi, nàng đã học được một ít thủ đoạn từ Thất phu nhân, nếu bị người ta hoài nghi bản thân có ý đồ gây rối.....

Mạc Tử Ngọc hơi hơi mỉm cười: “Ta đương nhiên biết ngươi là loại người gì, nhưng không quen nhìn thấy Lưu ma ma thôi, nhưng sau này phải cẩn thận một chút, hôm nay may mà Vương gia không để ý, nếu mà là ngươig khác, có lẽ không nhẹ nhàng như vậy.”

Lục Tiếu nhẹ nhàng thở ra: “Cô nương không nghĩ nhiều, là tốt rồi.”

“Rửa mặt chải đầu một chút, rồi đi nghỉ ngơi.” Mạc Tử Ngọc trong lòng cảm thấy mệt mỏi, đối với việc Lưu Húc rời đi nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng tuy muốn mượn sức của Lưu Húc để đối phó Lưu Lăng với Liên Hoa, nhưng trước kia là em dâu của hắn, trong lòng cảm thấy quan hệ này khó trải qua được.

Còn nữa, từ khi Lưu Húc bước vào Thu Thủy Uyển, liền có không ít đôi mắt hướng đến chỗ này, nếu Lưu Húc ở lại chỗ này, nội bộ Vương phủ chỉ sợ sẽ biến đổi, mà nàng căn bản gót chân còn chưa vững, không đủ để ứng biến biến hóa, cho nên tất thảy đều không phải là thời điểm.

Đêm tuy đã khuya, Kiều Chỉ viẹn đèn còn sáng, trong phòng truyền đến tiếng “cách cách” của bàn tính, thị nữ ngoài phòng ngáp dài, cẩn thận hầu hạ.

Linh Lan bưng canh sâm đi vào, thắp ánh nến sáng nên một chút, nói: “Phu nhân, nên nghỉ ngơi rồi.”

Dương thị chuyển động tay một chút, bưng canh sâm lên uống một ngụm, hỏi: “Vương gia đêm nay nghỉ ở đâu?”

“Vương gia sau khi rời đi khỏi Thu Thủy Uyển, đã đến chỗ Vương phi.” Linh Lan nói.

“Thu Thủy Uyển?” Dương thị hơi dừng một chút, “Đến chỗ tiện tì kia?”

“Chỉ là một tiện tì, phu nhân không cần để ý tới ả, nghe nói là ả đi lấy lòng Thế tử, mới khiến cho Vương gia đi đến viện của ả một chuyến thôi, nhưng cũng đâu có ở lại đâu?” Linh Lan cười cười, “Còn nữa, nghe nói Vương gia ở Thu Thủy Uyển đánh một hạ nhân kiếm lời tiền túi riêng, nhưng nô tỳ chỉ thấy, đây không phải bởi vì Vương thương tiếc người nọ ở Thu Thủy Uyển!”

Dương thị suy nghĩ chút uống canh sâm, Linh Lan đánh giá sắc mặt của nàng, hơi hơi một đốn, lại nói: “Người nọ ở Thu Thủy Uyển, xuất thân nô tỳ, cũng không chỉnh được người trong viện, thường bị hạ nhân khinh nhục, mà tính tình Vương gia từ trước đến nay đại công vô tư, mới có thể ra tay giáo huấn một phen, cũng đủ để nói lên Khương Liễu kia vô năng. Trước đây những cái đó ngữ khí kinh người có lẽ là được Vương phi dạy dỗ sau lưng, ả ta căn bản cũng chỉ là một cái bao cỏ, Vương gia xem ra cũng nhìn thấu điểm này, cho nên mới rời đi.”

“Ngươi nói cũng có lý.” Dương thị gật gật đầu, “Mạc kệ nói như thế nào, ả chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi. Nếu ả ta thật sự là Vương phi dùng để phân sủng, đến lượt cấp hẳn là Mị Tử ở Vu Linh viện kia chứ!”

Tam phu nhân Vưu thị với Nhị phu nhân Dương thị giống nhau, giờ phút này cũng không có nghỉ ngơi, mà chuẩn bị cho hoa yến mấy ngày sau.

Nàng ở tây giao có một tòa nhà, là lúc nàng hai mươi tuổi Lưu Húc ban thưởng cho nàng, góp nhặt không ít kỳ hoa dị thảo đến từ khắp nơi trên cả nước. Thời tiết nữa hè, bách hoa đều tụ đến đây, cũng nở đến cùng thời điểm, cho mỗi năm đến thời tiết này nàng đều mở một buổi hoa yến, mở tiệc chiêu đãi phu nhân và thiên kim trong kinh.

Thị nữ Kỳ Nhi nhìn thoáng qua danh sách chiêu đãi khách mà Vưu thị mở ra, kỳ quái hỏi: “Phu nhân tiệc chiêu đãi này sao lại mời Liên Hoa phu nhân?”

Liên Hoa phu nhân là thị nữ của Tần Vương phi, trước khi kết hôn luôn ở bên Tần Vương phi, nhưng ngày đại hôn đó, lại cùng Tần Vương phi gả vào Tần Vương phủ. Sau này Liên Hoa phu nhân tuy được sủng ái, nhưng hành vi này người ta vẫn có chút khinh thường.

“Tần Vương phi qua đời, Liên Hoa phu nhân đó nay là nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Tần Vương phủ, không mời nàng đến, có chút khó nói.” Vưu thị nhàn nhạt nói, “Nhân phẩm ưu khuyết tạm thời không nói, Liên Hoa phu nhân này có mỹ mạo có thủ đoạn, ở kinh thành này hẳn có chút địa vị, kết giao cùng nàng cũng không thiệt gì.”

Dừng một chút, Vưu thị nghĩ nghĩ hỏi: “Tối nay Vương gia đến chỗ Nhị phu nhân sao?”

“Vương gia sau khi rời đi khỏi Thu Thủy Uyển, đã đến chỗ Vương phi.”

“Hửm? Thu Thủy Uyển?” Vưu thị hơi hơi nhíu đôi mắt lại, “Có chút ý.”

“Lần trước nếu không phải do phu nhân ra ta, vị kia ở Thu Thủy Uyển đã sớm bị Nhị phu nhân đem bán, mới hôm nay thôi, cũng không thấy nàng ta tới cửa chúng ta nịnh bợ một chút. Mà ngược lại, đi nịnh bợ Tứ phu nhân!” Kỳ Nhi hừ một tiếng, “Thật là cứu một đồ vong ân bội nghĩa!”

“Ta muốn nàng ta đến nịnh có tác dụng gì?” Vưu thị nhẹ nhàng cười, “Tứ phu nhân luôn cả ngày ở trong viện, lại sinh ra Thế tử, là một người khó giải quyết. Nàng ta vẫn luôn muốn đứng ngoài cuộc, nếu vị kia ở Thu Thủy Uyển có thể kéo nàng lại bãi nước đục, cũng là năng lực của nàng ta. Dù sao Khương Liễu với Nhị phu nhân sống núi kế tiếp, với ta mà nói, Khương Liễu dù sao có thể ở lại Vương phủ hẳn có điểm giỏi, cũng chưa thiệt gì, chỉ cần nàng ta bị ta khống chế, ta cũng không ngại đẩy nàng ta một phen.”

Ngày xưa Tam phu nhân và Nhị phu nhân địa vị ngang nhau, thực lực tương đương, hiện giờ rõ ràng Nhị phu đang đè ép hơn Tam phu nhân một đầu, mà Vương phi và Tứ phu nhân vẫn luôn đứng ngoài cuộc, như vậy Tam phu nhân hẳn là muốn liên hợp với ai đó để cùng nhau đối phó với Nhị phu nhân, có lẽ Khương Liễu này là một người không tồi có thể chọn.

Dã tâm có, mỹ mạo không thiếu, còn phải đắn đo.

“Vẫn là phu nhân mưu tính sâu xa!” Kỳ Nhi cười nhạt bội phục nói.

Từ khi Lưu Húc đến Thu Thủy Uyển một chuyến, tuy rằng ở lại qua đêm, nhưng cũng khiến cho mọi người có chút hi vọng, đặc biệt là bào nhị tức phụ bị giáo huấn một phe, càng khiến cho mọi người run sợ trong lòng, không dám nghĩ đến lười nhác.

Mà Lưu ma ma sau một hồi đêm qua bị sặc, hôm nay cũng không hề ăn vạ trên giường nữa, mà đã đứng dậy đi, nhưng đối với Thu Thủy Uyển mà nói, bà ta cũng không khác gì nằm bất động.

Lưu ma ma này ỷ vào thân phận, khu tay múa chân ở Thu Thủy Uyển, không bắt bẻ người ta làm việc không nhanh nhẹn, thì cũng bắt bẻ người ta tay chân không nhanh nhẹn, từ trong ra ngoài đều phải nói một hồi như mình có địa vị.

Trước đây còn có bào nhị tức phụ trò chuyện cùng Lưu ma ma, trước mắt mọi người lại không nghĩ đến Mạc Tử Ngọc, hành vi của Lưu ma ma lại bị mọi người ghét, đương nhiên sẽ không được ưa, người ta nhìn thôi cũng ngứa mắt.

Lưu ma ma dựa vào có thân phận nên mọi người cũng không đụng chạm gì, gặp mặt cũng không nói gì nhiều, nhưng thật ra cũng ngầm cáo trạng lại với Mạc Tử Ngọc, mỗi lần như vậy Mạc Tử Ngọc lại nói vài câu an ủi người cáo trạng, bản thân chưa chân chính xử lí qua Lưu ma ma, cũng chưa mắng bà ta lấy nửa câu.

Lục Tiếu tính tình thẳng thắn, dậm chân oán giận nói: “Cô nương, người rốt cuộc là quản hay mặc kệ, Lưu ma ma này còn thừa dịp chúng ta đi đưa cháo cho Thế tử, mà làm loạn ở đây, mỗi cái ngăn kéo đều lật ra xem, Thùy Bình cũng thấy rõ ràng. Bà ta cũng không có ảo tâm, nếu cứ như đi xuống vậy cũng không phải biện pháp đâu!”

“Bây giờ chưa phải lúc, cho dù ta có muốn đuổi bà ta đi, ta mở miệng ra cũng không đủ, cần phải chờ bà ta phạm vào sai lầm không thể tha thứ!” Mạc Tử Ngọc nhàn nhạt nói, “Ngươi có biết Trịnh Bá đánh bại Đọan ở đất Yên?”

“Cái gì Trinh Bá cơ? Ta nghe không rõ.” Lục Tiếu thở dài, “Bào nhị tức phụ đi rồi, mọi người lúc này mới thu tâm, nhưng nếu lại đi xuống từ Lưu ma ma, lòng người vất vả lắm mới tụ tập được, lại tan đi thôi!”

“Ngươi cứ yên tâm đi, trong lòng ta có chừng mực.” Mạc Tử Ngọc hơi hơi mỉm cười, cúi đầu nhìn thiệp mời trên tay mình.

Năm rồi Tam phu nhân thu xếp hoa yến bản thân cũng chưa từng tham gia qua, mà năm nay, Tần Vương phi bây giờ cũng chỉ là vong hồn, như vậy hẳn là Liên Hoa sẽ đến.

Nghĩ đến Liên Hoa, con ngươi trong mắt Mạc Tử Ngọc nổi lên hận ý lạnh lẽo.

Phụ huynh* trước mắt đều ở trên chiến trường, nếu nghe tin mình chết, không biết sẽ thương tâm thế nào.

(*) combo huynh trưởng + phụ thân:v

Liên Hoa, tính toán bản thân mình đã chết, vịt rí Tần Vương phi kia lại trống, ta dám chắc chắn ngươi cũng chưa chắc có thể ngồi trên vị trí kia.

“Thiệp mời bị người nhìn chằm chằm suốt nửa ngày, cũng bị ánh mắt của người xuyên thủng.” Lục Tiếu hừ một tiếng.

“Ta vốn dĩ đã là người ở Kỳ Vương phủ, nếu Tam phu nhân kia muốn ta đến hoa yến, cứ nói thẳng một câu thì ta sẽ đến, hà tất gì cho ta đơn độc một cái thiệp mời?” Mạc Tử Ngọc ngón tay nhẹ nhàng nhìn mặt bàn.

“Tam phu nhân chú ý bái.” Lục Tiếu nói, “Lần trước Tam phu nhân giúp chúng ta, người cũng chưa có đi cảm ơn người ta đâu! Người ta khoan dung, không chỉ không để ở trong lòng, lại còn mời người đến chỗ long trọng như vậy!”

“Trong Vương phủ này thành bại được mất không chỉ do một người mà thôi, mà còn liên quan đến vinh nhục mấy chục người hoặc là cả gia tộc sau lưng. Tam phu nhân có chú ý hay không ta không biết, ta chỉ biết ta ̀chớp mắt từ một tiểu nhân vật, cõ lẽ đã trở thành một quân cờ mà Tam phu nhân có thể lợi dụng.”

Dừng một chút, Mạc Tử Ngọc lại nói: “ Người tìm vài người lại đây, đêm mấy đồ hoa hòe loẹt trong phòng bỏ đi hết, chỉ để lại vài đồ cơ bản nhất. Còn nữa hương liệu bình thường, về sau không cần, ở trong phòng trồng lai chậu hoa lan.”

“Bỏ toàn bộ?” Lục Tiếu cắn môi, “Đây đều là những thứ ngươi thích nhất.”

“Vương gia không thích, ta thích có tác dụng gì?”

Mạc Tử Ngọc kiên trì tự mình nấu cháo cho Thế tử lại tự mình đưa đến tận tay hắn, kiên trì như thế tầm nửa tháng, không hề đi bái phỏng Tứ phu nhân, ngẫu nhiên tới chỗ Vương phi thỉnh an.

Một ngày này sáng sớm, Lưu Sưởng Thanh đang luyện quyền, võ nghệ của hắn là do Lưu Húc tự mình dạy, cho nên động tác thập phần tiêu chuẩn, khuôn mặt thanh tú đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Đánh xong một bộ quyền, hắn chạy chậm tới chỗ ghế đá Lưu Húc đang ngồi, kiêu ngạo hỏi: “Phụ vương cảm thấy như thế nào?”

“Động tác nhanh nhạy hoàn mỹ, ra quyền so với lúc trước cũng không mềm mại nữa, tiến bộ rất nhiều, phụ vương rất vui!” Lưu Húc hiền lành cười nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Mấy ngày nay mỗi buổi sáng đều ăn cháo Thất phu nhân đưa tới, nói đến cũng lạ, mấy ngày nay con cảm thấy tinh thần tốt hơn so với lúc trước, buổi tối ngũ cũng ngon hơn, thân thể tựa như cũng cường tráng hơn rất nhiều.” Lưu Sưởng Thanh nói, “Mẫu thân cũng cảm thấy như thế, cho nên cho người nghiên cứu nguyên liệu trong cháo của Thất phu nhân một chút, nhưng cũng chỉ là một ít hương liệu bình thường, lại có hai vị dược liệu phụ, nhưng so với chuyên môn chế tạo thuốc viên hiệu quả hơn!”

“Hửm? Có ý gì đây.” Lưu Húc uống một ngụm trà, lông mày hơi giương lên.

“Đúng rồi, nhi tử còn muốn thay Thất phu nhân thỉnh cầu phụ vương một việc.” Lưu Sưởng Thanh đứng dậy ôm quyền nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.