Lưu Húc và Lưu Lăng là hai vị hoàng tử xuất sắc nhất, chí đều ở ngôi vị Thái tử, mà Hoàng đế đối với ngôi vị Thái tử này còn suy tính, con nối dõi cũng là nguyên nhân rất quan trọng.
Tần Vương phi khó sinh mà chết, Lưu Húc sợ Lưu Lăng nhìn thấy Thế tử sẽ nhớ tới chuyện thương tâm, cho nên đã để Lưu Sưởng Thanh đi ra chỗ khác, hai người đàm luận chuyện khác, chưa từng liếc mắt Mạc Tử Ngọc một cái.
Mà Lưu Sưởng Thanh lại chạy tới cùng hai vị Vương gia nói chuyện công phu, Mị Tử nhìn một cái rồi đi đến bên người Mạc Tử Ngọc, nhỏ giọng nói: “Chúng ta lại gặp mặt rồi, không ngờ ngươi sẽ đến khu vực săn bắn. Mới vừa rồi trong mắt ngươi có sát khí.”
Mạc Tử Ngọc đôi mắt mị đi một chút, làm bộ nghe không hiểu: “Cái gì sát khí?”
“Ta cũng không phải Lưu Sưởng Thanh, ta không phải tiểu hài tử, ngươi không lừa được ta, vừa rồi rõ ràng là ta nhìn thấy, nếu không phải do ta ra tay mau, mũi tên kia của ngươi chỉ sợ đã bắn ra.” Mị Tử cười cười lại nói, “Đem theo cung nhỏ này cùng lắm là đi chơi, chỉ bắn thỏ con thì không sao, nhưng bắn không chết người. Nhưng nếu làm Ngũ hoàng tử bịt hương chỉ sợ sẽ bị ngũ mã phanh thây, ta vừa rồi là cứu ngươi một mạng! Nhưng vừa rồi ngươi rốt cuộc là muốn bắn Kỳ Vương hay Tần Vương?”
“Quá khen, thật đúng là không biết lòng tốt của người ta!” Mị Tử nhìn thoáng qua bóng dáng hai vị Vương gia rời đi, lại nói, “Mặc kệ là ngươi có sát ý với ai trong hai người bọn họ, ta khuyên ngươi vẫn nên thu hồi lại, bọn họ không phải là người mà ngươi có thể chạm vào!”
“Thế tử vẫn nên tự quản tốt chính mình đi.” Mạc Tử Ngọc lấy lại cung trên tay hắn, “Chuyện của người khác, không nên quản nhiều!”
Mạc Tử Ngọc đương nhiên không có hứng thú đi theo Lưu Sưởng Thanh cùng nhau bắn mấy con thỏ, thừa dịp Lưu Sưởng Thanh bắn trúng con thỏ, lúc vô cùng vui vẻ đi nhặt, nàng nhân cơ hội trốn đi.
Nếu đã tới đây, hay có cơ hội có thể tìm Lưu Lăng để tả thù, hoặc khiến cho Lưu Lăng khắc sâu ấn tượng về mình.
Nàng trèo lên ngựa của Lưu Sưởng Thanh, lén đi tới khu vực săn bắn bên kia, “chiến trường” của các vương tôn quý tộc, nàng muốn tìm kiếm tung tích của hai người họ.
Đi được hơn nửa canh giờ, đột nhiên một con báo nhảy ra khiến cho con ngựa sợ hãi, chạy như điên một hồi lâu, Mạc Tử Ngọc thật vất vả trấn an lại con ngựa, ngước mắt lên nhìn phát hiện bóng dáng của Lưu Lăng, nhưng bên người hắn không chỉ đem theo hai hộ vệ, mà còn mang theo một nam tử choàng áo choàng đen.
Nam tử này Mạc Tử Ngọc một chút cũng không xa lạ, hắn từng ở trong quân đội của phụ huynh một thời gian, ngự thú thuật của mình là đi theo hắn học.
Nhưng, 5 năm trước hắn đã rời khỏi quân doanh đu ngao du thiên hạ, sao lại xuất hiện ở đây? Lại còn ở cạnh Lưu Lăng?
Nàng cắn môi nhẹ, không khỏi nhớ tới lời Mị Tử nói, Lưu Lăng bên người đầy cao thủ, mình chỉ là một nữ tử yếu đuối, đừng nói báo thù, đến tới gần hắn cũng không thể!
Đang nói chuyện, roi ngựa trên tay hắn hướng tới Mạc Tử Ngọc quất qua.
Quả nhiên đây mới là ngươi uy hiếp sao? Liền ít nhất phong độ đều không rảnh lo!
Mạc Tử Ngọc trong lòng không sợ, thậm chí còn muốn cười, nhắm mắt lại, nghênh đón đau nhức đã đến.
Nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa truyền đến, bên tai truyền đến một tiếng giòn tan trào phúng: “Tần Vương bắt đầu đánh nữ nhân từ khi nào? Huống hồ nàng nói cũng không sai, Liên Hoa đúng là thị nữ ở Mạc phủ, cũng thật sự là được Vương gia coi như trân bảo. Vương gia nếu không để bụng thân thế của Liên Hoa, vậy việc gì phải sợ người ta nói cái gì, Vương gia tức giận như thế, chỉ sợ người để ý nhất lại chính là Vương gia đi!”
Mạc Tử Ngọc trợn mắt liếc mắt một cái, lại thấy Lưu Dao quận chúa, trong lòng không khỏi vui sướng không thôi.
Nàng lớn lên cùng Lưu Dao từ nhỏ, cảm tình cực tốt, đã sớm coi nhau như chị em ruột!
Người bên người Lưu Lăng cũng khuyên nhủ: “Vương gia, chúng ta hôm nay còn có chính sự, không cần so đo này nọ với nữ tử. Chờ sau khi thành xông, thu thập bọ họ sau cũng không muộn.”
Lưu Lăng nhớ tới mình lát nữa còn có một chuyện cực kì quan trọng cần phải làm, đem lửa giận trong lòng nén lại, quất roi ngựa rời đi.
Đi một hôi lâu, Lưu Dao mới buông Mạc Tử Ngọc ra, nhàn nhạt nói: “Tần Vương chắc chắn sẽ không đuổi tới, ngươi đi đi.”
“Đa tạ.”
“Không cần cảm tạ ta, ta không phải là cứu ngươi, chỉ đơn giản là không thích nhìn thấy tên Tần Vương kia thôi.” Lưu Dao nhàn nhạt nói, “Còn câu nói chống đối Tần Vương của ngươi vừa rồi, nghe thật hả giận.”
Hiện tại lúc này Mạc Tử Ngọc tuy ở trong lòng ngực Lưu Húc, nhưng cũng không liên tưởng đến mấy cái phong hoa tuyết nguyệt, trong đầu nàng chỉ có hai chữ, “Nguy hiểm”!