Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y

Chương 17: Hủ Cơ phấn



Mạc Tử Ngọc ngây người ra một lúc, vốn định muốn biện giải thêm vài tiếng, hơi hơi trầm mặc, rũ mắt nói: “Có lẽ là do thiếp thân hiểu lầm gì đó, thiếp thân đúng là bệnh đến hồ đồ, xin Vương gia thứ tội, thiếp thân đúng là không nên nói hươu nói vượn.”

Sắc mặt Lưu Húc cũng hòa hoãn hơn một chút, nhìn nữ nhân yên lặng trước mặt: “Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, tại sao tính cách trước sau lại khác nhau như hai người?”

“Thiếp thân đã từng vì ý nghĩ nông cạn, cũng coi như là người từng đi qua Quỷ môn quan một chuyến, cách nhìn sự vật xung quanh cũng có chút thay đổi. Còn nữa, thường xuyên đến tham kiến Vương phi, bị khí chất ung dung hoa quý của Vương phi thuyết phục, trong lòng cũng hâm mộ Nhị phu nhân sấm rền gió cuốn, Tam phu nhân nhu tình như nước, cũng muốn tốt lên một chút, Vương gia mới không chán ghét thiếp thân.” Mạc Tử Ngọc trong lòng hơi khẩn trương, nhưng trên mặt nhất định phải trấn tĩnh, “Nhưng, thiếp thân ngưỡng mộ tâm của Vương gia, trước sau không có thay đổi.”

Mạc Tử Ngọc nói, nhẹ nhàng tóm lấy chăn, ngước mắt nhìn thoáng qua Lưu Húc, rồi lại thẹn khiếp rũ con ngươi xuống.

Sắc mặt Lưu Húc vẫn như thường, trong ánh mắt lại tạo lên một chút gợn sóng, hắn nhìn thoáng qua trán của Mạc Tử Ngọc, giơ tay nhẹ nhàng đụng vào vết thương giờ chỉ còn hơi nhợt nhạt của nàng: “Phục hồi cũng không tệ lắm, nếu không nhìn kỹ, ta cũng không nhìn ra. Bạch Ngọc cao này hiệu quả tốt lắm, Bổn vương lại sai người đưa đến một chút, như vậy trên người nàng sẽ không lưu lại vết sẹo.”

“Đa tạ Vương gia.” Mạc Tử Ngọc buông xuống con ngươi, hơi hơi câu môi nhấp ra một vẻ cười nhạt.

“Nghe Lục Tiếu nói, nàng dạo gần đây đang xem sách?” thân mình Lưu Húc đi phía trước hơi hơi nghiêng một chút, “Xem hiểu sao?”

“Khi còn nhỏ, phụ thân có dạy qua cho ta một ít chữ, sau này gia đạo sa sút, vì sinh tồn nên coi việc đọc sách là phí tiền, bây giờ chỉ đơn giản xem một ít sách, thiếp thân tuy rằng ngu dốt, nhưng cũng có thể học được một chút đạo lý.” Mạc Tử Ngọc ngước mắt hướng về phía Lưu Húc cười cười, “Nhìn xem, Vương gia hiện tại không phải là không chán ghét thiếp thân sao, thuyết đọc sách này vẫn là hữu dụng.”

“Bổn vương vì Thế tử có thỉnh một vị Tây Tịch, từng dạy qua hai Trạng nguyên, học thức uyên bác, nếu ngươi có hứng thú, vậy cùng Thế tử đi đọc sách đi.” Lưu Húc nghĩ rồi nói, “Nhưng ngươi cũng nên nghĩ kỹ một chút, vị tiên sinh này nổi tiếng nghiêm khắc, cũng sẽ không vì ngươi là nữ tử mà cho qua.”

“Nghiêm sư mói thể xuất cao đồ!” sắc mặt Mạc Tử Ngọc tuy tái nhợt, nhưng biểu tình lại cực kỳ tươi tắn, “Thiếp thân còn một yêu cầu quá đáng. Thiếp thân lâu rồi mới cầm lại bút, chữ có chút không nhìn ra được, nghe nói chữ của Vương gia rất có khí khái, thiếp thân muốn Vương gia vẽ lại một ít bảng chữ mẫu, Vương gia như vậy có đồng ý không?”

“Đây có gì là khó?” Lưu Húc sảng khoái đồng ý, “Nhưng nếu là viết chữ, thật ra Tam phu nhân viết chữ mới đẹp, nếu nàng rảnh rỗi có thể học tập từ nàng ấy.”

“Thiếp thân đã biết, thiếp thân cảm tạ Vương gia trước.”

“Thời gian cũng không còn sớm, bổn Vương còn một chút chuyện phải xử lý, ngài mai lại đến nói chuyện với nàng. Nàng cứ nằm đấy, không cần đưa tiễn.”

“Thiếp thân cung tiễn Vương gia.”

Lưu Húc đứng dậy rời đi, Mạc Tử Ngọc thì như suy nghĩ gì đó.

Mới vừa rồi bản thân muốn nhắc nhở Lưu Húc chuyện Lưu Lăng lòng mang ý xấu, thái độ của hắn rốt cuộc là có ý gì? Là không tín nhiệm mình hay là trong lòng hắn sớm đã có chủ ý?

Không đến một lát sau Lục Tiếu đi vào, oán giận nói: “Ngươi đã thành cái dáng vẻ này, Vương gia sao không lưu lại bồi ngươi?”

“Không sao, tương lai còn dài.” Mạc Tử Ngọc nhàn nhạt nói, “Nóng vội thì không thành công, ta đã được đến đủ nhiều.”

Sáng sớm hôm sau, Hồng Tiêu rửa sạch miệng vết thương cho Mạc Tử Ngọc, bôi thuốc, băng bó băng gạc.

Chưa đến một lát sau Mạc Tử Ngọc liền cảm thấy miệng vết thương có chút ngứa dị thường rất nhỏ, nàng rùng mình trong lòng, vội vàng sai Lục Tiếu cởi bỏ đống băng gạc, rồi tỉ mỉ kiểm tra băng gạc một chút, đột nhiên sắc mặt biến đổi: “Hủ cơ phấn!”

“Cái gì phấn?” Lục Tiếu không rõ nguyên do, “Rốt cuộc làm làm sao vậy?”

Mạc Tử Ngọc vội vàng nói: “Đem toàn bộ người có mặt trong phòng tống cổ hết ra ngoài, đi đi đem một thanh chủy thủ* tới, đừng hỏi nhiều, cứ đi làm trước.”

(*): chủy thủ là 1 loại kiếm ngắn (giống như dao găm, lưỡi lê..)

Lục Tiếu nhìn sắc mặt nghiêm túc của Mạc Tử Ngọc, không dám hỏi nhiều, cứ theo lời nói của nàng mà làm, đuổi hết những hạ nhân hầu hạ trong phòng ra ngoài, đi lấy chủy thủ lại đây.

Mạc Tử Ngọc nhận lấy chủy thủ, cắn chặt răng, không hề do dự, trước tiếp đào phần thịt trước ngực bị thương của mình có ba vết trảo* ra, tức khắc máu tươi giàn giụa.

(*) là vết thương do móng vuốt động vật gây ra:V không biết như vậy đã đúng chưa:V.

Lục Tiếu bị dọa đến choáng váng, cảnh tượng trước mắt đúng là không thể tưởng tượng được, còn có ánh mắt hung ác quyết liệt của Mạc Tử Ngọc: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi rốt cuộc là đang làm gì?”

Mạc Tử Ngọc rửa sạch hoàn toàn miệng vết thương, trên đầu đã tràn đầy mồ hôi, sắc mặt càng tái nhợt như không còn một tia tơ máu, trong miệng rỉ ra một chút máu, hàm răng của nàng sớm đã cắn không khoang miệng ra máu.

Nàng ném chủy thủ xuống, cả người không còn dư lại một chút sức lực nào, đối với Lục Tiếu hữu khí vô lực nói: “Đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, xử lý miệng vết thương cho ta.”

Lục Tiếu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đem đống thuốc chạy lại cầm máu cho Mạc Tử Ngọc, kèm theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Ngươi đây là vì sao?”

“Mới vừa rồi băng gạc bị người ra động tay chân, dính phải Hủ Cơ phấn, bệnh trạng thực rất nhỏ, khó có thể phát hiện, một khi bị dính phải Hủ Cơ phấn, chốc sau miệng vết thương liền khó mà khép lại, cứ như vậy tình trạng cứ đi xuống!” Mạc Tử Ngọc nói, “Vừa rồi là ta cảnh giác, phát giác ra, nếu trừ bỏ Hủ Cơ phấn chậm trễ, cả đời ta e là sẽ không khỏi hẳn.”

“Đây cũng độc ác quá, rốt cuộc là ai động tay chân với băng gạc!” Lục Tiếu con ngươi lay chuyển, “Buổi sáng hôm nay ta gặp được Lưu ma ma lén lút đi qua nhà kho, bà ta bình thường là người thức dậy muộn nhất, lúc ấy trong lòng ta cực kì nghi hoặc, nếu ta hỏi nhiều vài câu thì đã tốt rồi.”

“Hủ Cơ phấn này cực kì khó có được, Lưu ma ma kia cũng không có khả năng có được.” Mạc Tử Ngọc nói, “Ngươi trước cứ bất động, để xem bà rốt cuộc là bị ai sai khiến. Còn đống băng gạc kia không cần sử dụng, ngươi cứ tìm một chút quần áo cũ sạch sẽ cắt thành mảnh vải cho ta băng bó miệng vết thương, về sau không cần y nữ đến, miệng vết thương của ta ngươi phụ trách xử lý. Việc này không được nói cho bất kì ai, kể cả Hồng Tiêu.”

“Đã biết.” Lục Tiếu rũ mắt nói, “Bây giờ xem ra, những ngày trước kia ngươi không được Vương gia coi trọng cũng không tệ.”

“Muốn cái gì đến, đều phải trả một cái giá.” Mạc Tử Ngọc cười khổ một chút, thật sự là mệt mỏi, hơn nữa thân thể đau đớn, nặng nề đi ngủ. Buổi chiều lúc Lưu Sưởng Thanh đến thăm cũng không có tỉnh, thẳng đến lúc hoàng hôn mới mở được mắt.

Hồng Tiêu cảm thấy kỳ quái: “Sao hôm nay tinh thần cô nương còn kém hơn hôm qua? Hay là mời đại phu đến xem một chút đi.”

Mạc Tử Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, suy yếu nói: “Không cần, hai ngày nay chỉ là thích ngủ chút thôi. Đâu cần gõ trống khua chiêng đi mời đại phu, người khác không chừng lại nghĩ này nọ về ta! Còn tưởng rằng ta lại tranh thủ đồng tình với Vương gia, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”

Đến ban đêm, Lưu Húc cũng không đến Thu Thủy Uyển mà là để Thanh Dược đưa đến một lọ Bạch Ngọc cao và một chồng bảng chữ mẫu.

Mạc Tử Ngọc uống chén thuốc mà Hồng Tiêu đưa tới, ngay sau đó cũng đi ngủ.

Lưu ma ma và Vương Tỷ ở phòng bếp lén lút uống rượu, hai người tâm tình hiển nhiên là không tệ.

“Hôm nay nhìn sắc mặt tiểu tiện nhân kia không tốt, xem ra Hủ Cơ phấn này đã có tác dụng, qua thêm một thời gian nữa, tiểu tiện nhân này toàn thân hư thối mà chết!” Lưu ma ma ép thanh âm xuống thấp, bộ dáng vui vẻ cực kì.

“Ngươi nói xem, Hủ Cơ phấn kia rốt cuộc đến từ đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.