Thú Phi

Chương 141: Là phúc hay họa



Edit & Beta: Như Bình

Chúng ta vẫn sống, một giọng nói trầm thấp vang lên trong gian nhà tranh tĩnh lặng, rất kiên định và chắc chắn.

“Đừng có mà sống với chết gì đó có được không? Bây giờ nói những lời đó vẫn còn sớm lắm, sao ta không thấy hắn có gì khác lạ vậy?”

Phi Lâm hít sâu một hơi, quay đầu lại nghiêm mặt trầm giọng nói, những lời an ủi vẫn còn chưa dứt, đột nhiên sắc mặt Phi Lâm biến đổi, những câu định nói nghẹn lại trong họng, y nhíu mày nhìn chằm chằm Độc Cô Tuyệt.

“Sao rồi? Có chuyện gì không?” Mặc Ngân vừa thấy vẻ mặt khác thường của Phi Lâm, nôn nóng bước lên trước một bước, nghiêm túc nhìn Phi Lâm.

Phi Lâm cầm lấy cổ tay Độc Cô Tuyệt, khóe miệng hơi co giật, liếc mắt nhìn thoáng qua góc giường, con tiểu Hồng Xà đang nằm trong góc cúi đầu ủ rủ, dường như nó biết mình đã phạm sai lầm, mới bị Điêu nhi dạy bảo một trận, nằm sóng soài ỉu xìu nơi đó. Nét mặt Phi Lâm hiện lên một sự kinh ngạc, hơi lộ ra vẻ khó hiểu rồi nói: “Ta thực sự không thấy hắn có chỗ nào bất ổn cả?”

Vốn chỉ muốn nói lời an ủi hai người, nhưng không ngờ y thực sự không thể chẩn đoán ra bệnh trạng gì trên người Độc Cô Tuyệt, hắn rất khỏe mạnh, ngay cả độc Thiên Mạch cũng không còn thấy chút dấu vết nào nữa, thế này là sao?

Mặc Ngân vừa nghe cũng bất giác ngẩn người, không có chuyện gì ư, việc này…

Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh cũng cùng nghe thấy lời Phi Lâm, đáy mắt Vân Khinh không nén được ánh lên sự vui mừng, cố gắng chịu đựng cơn đau ngẩng đầu nhìn Phi Lâm: “Sư phụ nói thật chứ?”

Phi Lâm bắt mạch vài lần nữa, tất cả các kết quả đều như nhau, không phát hiện bất cứ điều gì khác biệt, tình trạng hoàn toàn giống một người bình thường. Nất thời Phi Lâm nhướng ày, nhìn thẳng vào ánh mắt cảnh cáo của Độc Cô Tuyệt, rồi lại nhìn vào đôi mắt Vân Khinh đang tràn ngập đau đớn, dù trên mặt cô đã không còn một chút sắc máu nào nhưng vẫn nhìn y chằm chằm. Phi Lâm giãn đôi mày ra, ho khan một tiếng rồi nói: “Ta thực sự không phát hiện ra điều gì lạ thường cả.”

Vừa dứt lời, Phi Lâm và Độc Cô Tuyệt nhanh chóng đưa mắt liếc nhìn nhau một cái. Tình huống này… Nếu không phải là độc Thiên Mạch và độc của con rắn nhỏ này diệt trừ lẫn nhau, dùng phương pháp lấy độc trị độc giải hết phần độc Thiên Mạch còn sót lại; thì chính là trường hợp hai bên kiềm chế lẫn nhau, cản trở lẫn nhau, trong một khoảng thời gian ngắn nhìn như hoàn toàn bình yên, nhưng thật ra đó chính là sự yên bình trước cơn bão tố, chờ đến lúc nó bất ngờ phát tác, hậu quả chính là mất mạng.

Với việc này những người có chút kinh ngiệm đều hiểu rất rõ, mạch tượng thế này có lẽ là phúc, nhưng nghĩ xa hơn nữa đây cũng có thể là họa. Hiển nhiên vì Vân Khinh đang bị đau, đầu óc không thể nhanh nhạy như trước, cô đã không nghĩ tới điểm này, vậy trước hết cứ gạt cô thôi.

Vân Khinh vừa nghe, khuôn mặt vốn tái nhợt đột nhiên hiện lên sự nhẹ nhõm. Cô thở dài rồi tươi cười, dùng hết sức nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt: “Không sao cả.”

Gắt gao ôm lấy Vân Khinh, đôi mắt Độc Cô Tuyệt đỏ hoe nhưng nét mặt lại hung dữ như loài lang sói, nói: “Ngu ngốc, nếu thực sự có chuyện, giờ ta còn có thể ngồi đây sao, nàng hãy tự quan tâm đến bản thân mình cho ta, có nghe thấy không?”

Vân Khinh nghe được lời nói hung ác vang lên ở bên tai, nụ cười trên môi càng thêm nhẹ nhàng. Cũng đúng, tiểu Hồng Xà độc đến vậy, bị nó cắn một cái, hô hấp ngay lập tức tắc nghẽn rồi mất mạng. Đây là chính cô tận mắt nhìn thấy, mà Độc Cô Tuyệt qua một thời gian lâu như vậy cũng chưa hề có gì khác thường, xem ra bọn họ không lừa cô.

Nắm lấy tay Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh chầm chậm nhắm mắt lại, mệt mỏi quá, đau đớn quá.

“Không được ngủ, mở mắt ra cho ta, mở ra, có nghe không?” Lời nói ngang ngược vọng bên tai, kèm với tiếng hét thật lớn. Vân Khinh chợt cảm thấy vai tê buốt, là Độc Cô Tuyệt đã cắn một cái trên vai cô.

“Ta đã rất đau rồi, chàng còn cắn ta.” Giọng nói yếu ớt vang lên, Vân Khinh biết Độc Cô Tuyệt đang lo lắng điều gì, cô cố hết sức mở mắt ra nhẹ giọng nói.

“Không được phép ngủ, nói chuyện với ta.” Độc Cô Tuyệt vừa vòng tay siết chặt lấy Vân Khinh, vừa quay đầu điên cuồng hét Phi Lâm: “Thuốc, ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh.”

Lúc này Phi Lâm cũng lười so đo với Độc Cô Tuyệt, kẻ như một con sư tử đang tức giận gầm rống. Y nhanh chóng tìm thịt của Bách Niên Ô Kiền để trong người, nếu mạch tượng Độc Cô Tuyệt không có biến động gì, năng lực của y cũng chỉ vậy mà thôi, nếu không thể phát hiện được điều gì thì y cũng không có cách nào hơn. Trước mắt phải ổn định tình trạng của Vân Khinh, tóm lại cứ tìm cách lo cho tình trạng của một người rồi tính sau vậy.

Không tìm thấy, tìm khắp hết toàn thân vài lần, nhưng cái gì cũng không thấy, thịt của Bách Niên Ô Kiền y vẫn cất trong ngực áo giờ lại không thấy nữa.

Trong nháy mắt sắc mặt Phi Lâm trắng nhợt như tuyết, không tìm thấy, hoàn toàn tìm không thấy thịt Ô Kiền.

“Sư phụ?” Tiểu Hữu vẫn đứng đối diện Phi Lâm, vừa thấy sắc mặt Phi Lâm chợt biến đổi, lòng thầm nghĩ không ổn rồi, cậu ta bắt đầu lo lắng bất an …

Độc Cô Tuyệt vừa nghe ngữ điệu của Tiểu Hữu, giật mình ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt của Phi Lâm đã rơi vào đáy mắt hắn, sắc mặt như thế …

“Dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của Vân Khinh, cho đồ đệ ta uống một viên thuốc giảm đau trước đã, thứ đó chắc chắn đã rơi trên đường, ta sẽ trở lại ngay lập tức.” Không đợi Độc Cô Tuyệt nói gì, Phi Lâm đã phóng mình ra ngoài. Âm thanh ‘sẽ trở lại ngay lập tức’ vẫn còn trôi lơ lửng trong khoảng sân trước của ngôi nhà tranh, thì người đã lao vào màn mưa bên ngoài.

Chiều nay thuốc vẫn còn nằm trên người y, vậy chắc là do trận hỗn loạn vừa rồi đã đánh rơi thuốc trên đường, y phải đi tìm.

“Đi theo ta.” Trong màn mưa, giọng nói Phi Lâm hòa vào âm thanh của một vài thiết kỵ chạy đi như điên, âm thanh đó vang vọng trong cơn mưa hòa cùng bóng đêm càng thêm to, thêm rõ.

Siết bàn tay lại thật chặt, Độc Cô Tuyệt vội tìm một viên thuốc giảm đau, nhẹ nhàng đút cho Vân Khinh. Hắn đến đây rất vội vã, những thứ như thuốc dưỡng thai đều để chỗ Tuyết Cơ và cung thứ ba, lúc hắn đi cũng không có thời gian đến lấy. Bây giờ tất cả các loại thuốc tùy thân đều mang theo, chỉ là không có thuốc an thai.

“Đừng sợ, không có gì phải sợ.” Giọng nói trầm thấp vây quanh Vân Khinh, khiến người ta vô cùng an tâm.

“Không sợ.” Vân Khinh dù kiệt sức vẫn cố nở một nụ cười, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Độc Cô Tuyệt. Cô kéo tay Độc Cô Tuyệt đặt lên bụng mình mà vuốt ve, rồi nhẹ nhàng nói: “Bé con à, mẹ làm con chịu khổ rồi, đừng sợ, mẹ và cha đều ở đây, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong ngôi nhà tranh, giống như vỗ về đứa bé trong bụng lại dường như đang an ủi Độc Cô Tuyệt, hoặc là cô đang tự trấn an mình.

Mặc Ngân ở sau lưng cố sức vận nội lực không ngừng dù chỉ một khắc, cố gắng xua đi khí lạnh cho Vân Khinh. Thân thể Độc Cô Tuyệt bây giờ có thực sự ổn hay không, vẫn không ai biết, nên mọi người không dám để hắn ra tay. Lúc này nghe những lời đó của Vân Khinh, nhìn bóng dáng hai người đang ôm siết lấy nhau, xúc động dâng trào trong lòng Mặc Ngân khiến y nghẹn ngào.

Đêm dường như trôi qua thật nhanh, lại dường như đang bước từng bước một chậm chạp đến đáng sợ. Bầu trời vẫn tối đen như mực, cơn mưa ngoài song cửa vẫn tầm tã như trước. Phi Lâm hình như đã đi được vài canh giờ nhưng lại giống chỉ vừa rời khỏi trong khoảnh khắc. Gian nhà tranh đứng lặng lẽ trong mưa gió, những người nơi đó dường như đang chờ mong thời gian nhanh chóng trôi qua lại dường như muốn thời gian trôi thật chậm thật chậm, những mong đợi này vừa phức tạp lại vừa mâu thuẫn.

Đã hơn nửa đêm, tay Mặc Ngân bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, sắp đến ngày thứ tám rồi, độc trong người bệ hạ bọn họ…

“Không được ngủ.” Lại một tiếng hét vang lên, đêm nay Độc Cô Tuyệt lặp lại những lời này không biết đã bao lần.

Vân Khinh đau đến nỗi đã không thể toát mồ hôi nổi nữa, bụng quặn lên từng cơn, dường như đứa bé không vừa lòng cô đã là mẹ mà lại bôn ba vất vả như thế, không quan tâm lo lắng gì đến bé, nên bé mặc sức giày vò cô.

“Được.” Dường như đã dốc hết sức lực bật ra một chữ từ khóe môi, Vân Khinh cố gắng mở to đôi mắt đang muốn khép lại nhìn Độc Cô Tuyệt, cô muốn nở một nụ cười thật rạng rỡ, nhưng những cơ gân trên mặt gần như đã cứng lại, hoàn toàn không theo sự sai khiến của chủ nhân. Lòng Vân Khinh vô cùng áy náy nhìn thẳng vào đôi mắt Độc Cô Tuyệt.

“Chàng …. chàng…” Vân Khinh yếu ớt liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt Độc Cô Tuyệt, cô đột nhiên chấn động mạnh, trợn to đôi mắt đang mỏi mệt, trong ánh nhìn kia là vẻ khó tin và hoảng sợ. Độc Cô Tuyệt thấy vậy không khỏi sửng sốt, hắn bất ngờ hành động, vung tay áo lên che kín đôi mắt Vân Khinh, giọng nói khàn khàn vang lên: “Đừng nhìn.”

Tiểu Hữu đang đứng bên cạnh nghe thấy có gì đó bất ổn, cậu ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, chỉ liếc mắt một cái cậu lập tức biến đổi sắc mặt nhảy dựng lên, tay chỉ vào Độc Cô Tuyệt mà nói không nên lời.

Tức thì Mặc Ngân cũng thầm nghĩ tình hình không ổn, y từ sau lưng Vân Khinh đi đến trước mặt Độc Cô Tuyệt, những gì vừa thấy khiến tim y như rơi nhanh xuống vực.

Chỉ thấy lúc này trên khuôn mặt của Độc Cô Tuyệt, một nửa là một màu xanh đen, còn một nửa khác lại là một màu đỏ thẫm. Trên đôi môi mỏng là nửa đen nửa đỏ, dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ thế này nhìn giống hệt ma quỷ.

“Sao có thể vậy chứ?” Giọng nói Mặc Ngân run rẩy, cũng không dám thốt ra cái kết quả mà bọn họ vẫn lo lắng, chẳng lẽ là…

“Đừng có chuyện bé xé ra to, các ngươi … Ư …” Độc Cô Tuyệt nghiêm mặt quát lớn, nhưng lời chỉ nói được một nửa, thân mình bất ngờ khuỵu xuống, trong nháy mắt một cơn đau như bị kim châm từ trăm huyệt trên khắp tứ chi đột ngột truyền đến, nhanh đến mức không để hắn kịp chuẩn bị, khiến hắn bất ngờ không kềm được một tiếng rên.

“Tuyệt!” Vân Khinh ngay lập tức hoảng hốt, nâng người cố sức ngồi dậy. Lúc này Độc Cô Tuyệt lại ấn Vân Khinh xuống, cố cắn chặt răng điềm tĩnh nói: “Các ngươi chăm sóc nàng cho tốt, ta ra ngoài một lát.”

“Chàng muốn ra ngoài sao, vậy ta ra cùng chàng.” Vân Khinh vốn đang rất yếu ớt, không biết giờ phút này cô lấy sức lực từ đâu, gạt phắt tay Độc Cô Tuyệt ra, nhìn chằm chằm hắn.

“Nàng.” Độc Cô Tuyệt nhướng mày, lời phản đối còn chưa kịp thốt, thân hình bỗng nhiên rung mạnh một cái, không thể khống chế cơ thể ngã đè lên người Vân Khinh.

Mặc Ngân thấy vậy hoảng hốt, lập tức xông lên giữ lấy cơ thể Độc Cô Tuyệt, lòng bàn tay y cảm nhận được thân thể Độc Cô Tuyệt một bên nóng như lửa, môt bên lại lạnh như băng. Chuyện gì xảy ra thế này? Độc Thiên Mạch phát tác sẽ khiến máu trong người đông lại, làm cơ thể đóng thành băng, thứ nóng như lửa này từ đâu mà đến?

Nhanh chóng giúp Độc Cô Tuyệt nằm nghiêng trên nửa chiếc giường còn lại, mạnh mẽ như Độc Cô Tuyệt lại bị cơn đau trong phút chốc khiến cả người co rúm, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, dòng máu màu đỏ tươi chảy xuôi từ đầu ngón tay xuống, rơi trên làn vải thô tựa như những đóa hoa mai đỏ xinh đẹp đang nở rộ.

“Tuyệt! Tuyệt!” Vân Khinh nhìn thấy gương mặt Độc Cô Tuyệt trắng bệch ra, là độc Thiên Mạch, hóa ra vẫn chưa giải hết phần còn lại của độc Thiên Mạch, giờ nó đang tái phát. Vân Khinh mặc kệ cơn đau đớn trong bụng, cố sức chống người ngồi dậy, cô muốn vươn tay nắm lấy Độc Cô Tuyệt.

Tiểu Hữu nhìn thấy vội dùng một cái chăn bọc lấy thân thể Vân Khinh, ôm Vân Khinh đặt bên cạnh Độc Cô Tuyệt.

“Tuyệt!” Vươn tay siết chặt lấy cánh tay Độc Cô Tuyệt, cảm giác được thân thể Độc Cô Tuyệt đang run rẩy, hai mắt Vân Khinh trong phút chốc đỏ hoe. Lạnh, nóng, không ngừng chuyển đổi, không ngừng công kích lẫn nhau, một bên như bị lửa thiêu đốt, một bên lại như bị đặt vào hầm băng. Hai bên liên tiếp chuyển đổi cho nhau, xâm lược lẫn nhau, như kẻ thù không đội trời chung, không bên nào nhường bước. Độc Cô Tuyệt chỉ cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị tấn công bởi hai luồng sức mạnh này. Cảm giác đau đớn này còn đáng sợ hơn nhiều cơn đau lúc độc Thiên Mạch phát tác, một sự đau đớn khiến người ta không thể chịu đựng nổi.

Hắn muốn nói với Vân Khinh một câu ‘Không sao cả’, mà cũng không dám mở miệng ra, hắn sợ rằng khi vừa hé môi thì âm thanh phát ra chính là tiếng kêu rên, không thể giữ được bình tĩnh, và càng không thể giữ được sự kiên cường sắt đá của mình.

“Rầm!” Tung một đấm nện mạnh lên giường, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân Độc Cô Tuyệt đã toát đầy mồ hôi, hai loại màu sắc không ngừng biến đổi trên khuôn mặt, không ngừng di chuyển đậm lên nhạt xuống. Trong đôi tròng mắt như dã thú kia bắt đầu nổi lên một sắc máu đỏ tươi tanh tưởi, đó là sự dữ tợn khi dã thú bị dồn tới đường cùng.

“Aaaaaa.” Tiếng gào rống như dã thú bị thương vang lên, xuyên qua màn đêm hòa vào làn mưa lan truyền đi rất xa, Độc Cô Tuyệt bạo phát.

Hắn đẩy Mặc Ngân đang đè chặt mình ra, cơn đau khiến người ta điên cuồng, Độc Cô Tuyệt muốn nhích người bật dậy, hung hăng vùng dậy tấn công người trước mắt, đôi tròng mắt đỏ vằn như máu, vì quá mức đau đớn nên bản năng hắn muốn trút hết ra

“Người đâu, nhanh, chặn bệ hạ lại.” Mặc Ngân thấy thế cũng lập tức đứng lên không thèm để ý tới tính mạng vọt lên như một con sói dữ tợn, giữ chặt Độc Cô Tuyệt lại, độc Thiên Mạch càng cử động nhiều thì càng đáng sợ, độc tính sẽ phát tác thêm nhanh, không thể cử động, không được cử động.

“Rầm.” Mệnh lệnh Mặc Ngân vừa phát ra, thiết kỵ ở gian ngoài đã nhanh chóng đá văng cửa phòng khép hờ vội vọt tới chỗ Độc Cô Tuyệt.

Trong khoảnh khắc người giữ chặt tay, người tóm chặt chân, người lại cố định chặt thân thể và đầu của hắn, mười mấy người đồng loạt ập tới tới đã đè chặt Độc Cô Tuyệt trên giường.

“Aaaaaaaaa”

“Thuốc giải, thuốc giải.” Vân Khinh cắn đôi môi đến bật máu, vừa cố bò tới chỗ Độc Cô Tuyệt, vừa điên cuồng rống to với Mặc Ngân.

“Không uống được.” Vẻ mặt Mặc Ngân vô cùng ảm đạm, cố sức ấn chặt cổ tay Độc Cô Tuyệt, mới chỉ là ngày thứ tám, chưa thể uống được, hơn nữa tình cảnh hiện giờ rất khác thường, lại còn thêm độc tính của tiểu Hồng Xà đang phác tác, sao dám dùng thuốc lung tung được, nếu uống bậy thì tình trạng trúng độc càng nặng thêm.

“Sư muội, đừng quá lo lắng, nếu độc Thiên Mạch thực sự phát tác, như vậy trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã mất mạng, mà tới giờ Độc Cô Tuyệt vẫn có thể chịu đựng được, nhìn tình trạng hắn bây giờ tuy lúc nóng lúc lạnh nhưng có lẽ vẫn có thể cố chống lại được.” Tiểu Hữu vừa giữ chặt cánh tay còn lại của Độc Cô Tuyệt vừa vội nói.

Nhích đến bên Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh vươn tay ôm chặt lấy cổ Độc Cô Tuyệt, nhìn gương mặt hắn đã đau đến mức vặn vẹo, Vân Khinh cảm thấy tim mình tê buốt đến không thể thở nỗi, nước mắt ào ạt tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi trên cổ Độc Cô Tuyệt. Đều vì cô, tất cả là do cô.

“Cắn ta, một cái.” Giọng nói khàn khàn vang lên, Độc Cô Tuyệt bất ngờ bật ra bốn chữ. Đầu hắn lúc này như đang bị ngàn vạn cây kim đâm vào, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ rằng sẽ không thể khống chế được bản thân nữa. Nếu thực sự hắn không kiềm chế mình được, nơi này tuy nhiều người nhưng không một ai là đối thủ của hắn, hắn không thể hại Vân Khinh, không thể khiến cô bị thương.

Vân Khinh cắn mạnh một cái trên cổ Độc Cô Tuyệt, dòng nước mắt nóng hổi hòa cùng với vị mằn mặn chảy xuôi xuống. Hàm trăng trắng tinh cắn thật mạnh vào thân thể người mà cô yêu thương nhất. Trái tim đã đau đến không còn cảm giác nữa, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Con tiểu Hồng Xà nằm trên một góc giường thấy tình cảnh như vậy, theo linh tính cực kỳ nhạy bén bò xuống chân giường, nó lại bị Điêu nhi giám thị chặt bên mình, nên cả hai cùng nhau lặng lẽ chuồn êm, hai tên này đều là nguồn gốc khiến độc phát nhanh hơn.

Không ai nghĩ đến tiểu Hồng Xà vốn sống ở một nơi vô cùng lạnh lẽo, nếu cơ thể không có một luồng nhiệt nóng như lửa thì làm sao có thể sống cho tới nay, cho dù có sinh ra ở một nơi vô cùng lạnh lẽo cũng không chắc chắn sẽ mang tính âm hàn.

Máu theo khóe môi chảy xuôi vào miệng Vân Khinh, dần dần xuống dạ dày, nước mắt hòa cùng máu vô tình bị Vân Khinh nuốt vào bụng.

Giờ đây, nàng đã không còn cảm giác được cơn đau ở bụng từ lâu rồi, nàng chỉ cảm nhận được cơn đau của Độc Cô Tuyệt, chỉ cảm thấy nỗi đau đang lan tỏa kia cũng chính là cơn đau của Độc Cô Tuyệt.

Từng nhóm, từng nhóm người luân phiên thay đổi, cả đội quân thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt dường như đã thay nhau hết một lượt, Độc Cô Tuyệt vốn rất hung hãn, chỉ cần sai sót một chút sẽ không thể giữ chặt được hắn nữa.

Ngoài cửa sổ, những hạt mưa to gõ nhịp trên mặt đất, bắn tung tóe khắp nơi, khiến những âm thanh tí ta tí tách bắt đầu vang lên, đêm càng ngày càng khuya.

“Rầm.” Không biết qua bao lâu, nghe phịch một tiếng cánh cửa bật mở ra, thân ảnh Phi Lâm lao nhanh như gió điên cuồng vọt vào.

“Tìm được rồi, nhanh, nhanh, gì vậy, các ngươi…” Khi Phi Lâm với nét mặt mừng điên cuồng vọt vào, bắt gặp tình cảnh trong phòng lại ngạc nhiên sửng sốt. Ngay sau đó sắc mặt y sa sầm, phi thân lao lên ngay.

“Tránh ra, để ta xem nào.” Tiến lên một bước đẩy Tiểu Hữu ra, Phi Lâm ngay lập tức nắm chặt cổ tay Độc Cô Tuyệt, cùng lúc đó vung tay lên định đánh vào cổ Độc Cô Tuyệt.

“Này.” Vẫn chưa kịp đánh vào cổ Độc Cô Tuyệt, Phi Lâm đột nhiên ngừng lại, nét mặt trầm xuống tức giận quát: “Các người làm trò gì thế? Đang yên đang lành, tự dưng lại bày cái dạng này ra, làm ta sợ chết khiếp.” Dứt lời, y vứt tay Độc Cô Tuyệt ra rồi chuyển qua nâng Vân Khinh đang bò rạp bên người Độc Cô Tuyệt lên.

“Không có chuyện gì sao?” Mặc Ngân phản ứng nhanh nhất, vừa nghe được lời Phi Lâm thì ngẩn ra ngay tức thì.

“Buông tay ra, hắn không sao cả, giữ chặt hắn thế làm gì.” Phi Lâm định nâng Vân Khinh lên nhưng lại không nâng được, y đành phải vận lực vỗ vỗ vào cánh tay Vân Khinh đang ôm chặt lấy cổ Độc Cô Tuyệt, khó hiểu nói.

“Mặt của hắn.” Phi Lâm vừa dứt lời, Tiểu Hữu bị đẩy qua một bên đột nhiên chỉ vào mặt Độc Cô Tuyệt, cực kỳ sợ hãi và vui mừng kêu to. Ngay lập tức mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn lại, lúc nãy gương mặt đó vẫn còn những màu sắc giống hệt ma quỷ, bây giờ tuy rằng sắc mặt có hiện vẻ mệt mỏi và tái nhợt nhưng lúc này trên đó đã không còn màu xanh đen đỏ lẫn lộn nữa, mà là sắc mặt của một người bình thường, mọi người thận trọng chầm chậm buông bàn tay đang giữ Độc Cô Tuyệt ra.

Mặc Ngân đợi một lát thấy Độc Cô Tuyệt không còn điên cuồng vùng vẫy nữa, mọi người không khỏi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc thở dài yên tâm mọi người mới phát hiện ra nhiệt độ ấm áp dưới lòng bàn tay, đây là độ ấm của người bình thường, hoàn toàn không giống với tình trạng vừa lạnh như băng vừa nóng như lửa lúc nãy.

“Thật tốt quá, tốt quá.” Mặc Ngân nhìn hàng mi Độc Cô Tuyệt đang khẽ run run rồi chậm rãi mở mắt ra. Mặc Ngân nhất thời kích động không nên lời cứ lắp ba lắp bắp mãi, bệ hạ bọn họ ổn rồi, ổn rồi.

“Mau nói Vân Khinh thả tay, còn thai nhi nữa.” Phi Lâm kéo Vân Khinh, thấy Vân Khinh ngày thường thân thể, xương cốt yếu ớt, nhưng hôm nay đến cả y cũng kéo không nỗi cô. Phi Lâm bèn quay lại nói với Độc Cô Tuyệt, người thoạt nhìn giống như vừa được sinh ra thêm lần nữa gấp giọng nói. Khi y đi rồi Độc Cô Tuyệt đã xảy ra chuyện gì thì lúc nữa hẳn nói.

Vân Khinh thấy màu mắt đỏ vằn kia đã dần dần bình ổn lại, tuy rằng vẫn còn chút đau đớn nhưng so với cơn đau vừa nãy thì chỉ rất nhỏ bé không đáng kể chút nào.

Độc Cô Tuyệt chậm rãi giơ tay vỗ về Vân Khinh đang ở bên cổ ôm lấy hắn, khàn khàn giọng nói: “Ta không sao rồi, ngoan, buông tay ra nào, đau.” Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại, tất cả sự việc lúc nãy hắn đều nhớ rất rõ ràng, đôi tay vuốt ve càng thêm dịu dàng.

Cảm giác được sự vỗ về của Độc Cô Tuyệt, nghe thấy hắn nói đau, Vân Khinh lập tức buông tay, lo lắng bất an ngẩng đầu lên hỏi: “Có đau không? Có còn thấy đau không?”

“Ngốc quá.” Độc Cô Tuyệt nhìn đôi mắt khóc đến đỏ hoe của Vân Khinh, ánh mắt cứng rắn như sắt thép kia của hắn giờ phút này lại dịu dàng đến mức hóa thành một dòng nước ấm áp lan tỏa.

“Buông tay đi, hắn không chết được đâu, ngươi nên quan tâm chính bản thân mình thì hơn, ngươi, ngươi đã nuốt cái gì rồi?” Thấy Vân Khinh ngẩng đầu lên, Phi Lâm vừa kéo tay Vân Khinh vừa khẽ hỏi. Lời trấn an còn chưa nói hết, Phi Lâm đột nhiên thấy khóe miệng Vân Khinh dính chút máu, trong nháy mắt sắc mặt y hoàn toàn biến động, ngay lập tức Phi Lâm nâng Vân Khinh dậy, tức giận quát lên.

“Sao vậy? Chuyện gì nữa vậy?” Vừa mới đi hết một vòng từ ngạc nhiên đến vui mừng, tâm tình Mặc Ngân chỉ vừa được thả lỏng một chút, giờ nhìn thấy sắc mặt của Phi Lâm, trong nháy mắt trái tim Mặc Ngân lại bị treo ngược lên.

Phi Lâm không thèm quan tâm đến Mặc Ngân, dùng ngón tay lau vết máu trên khóe miệng Vân Khinh, đưa lên mũi ngửi, trong phút chốc sắc mặt y xanh mét, đưa mắt qua thì thấy vết thương trên cổ Độc Cô Tuyệt, hắn đang bắt đầu tục lục bò dậy. Khoảnh khắc đó Phi Lâm dường như già đi mất mấy tuổi: “Ngươi nuốt máu của hắn, máu của hắn có độc, có độc đó.”

Lời này vừa thốt ra, nét mặt mọi người trong phòng tức khắc chấn động, trái tim vừa thả lỏng được một lát giờ lại như bị treo ngược giữa không trung, sao đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện vậy nè.

Vân Khinh! Độc Cô Tuyệt, giật mình chết cứng tại chỗ.

Ngón tay Phi Lâm quét qua trên cổ Độc Cô Tuyệt, quệt ra một vệt máu, màu sắc đỏ tươi, vô cùng rực rỡ, bám xung quanh vết thương là loại máu nửa đen nửa xanh nhiễm độc trong cơ thể Độc Cô Tuyệt.

Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Phi Lâm đột nhiên ngồi xuống chiếc giường phụ bên cạnh hai người, ôm trán chậm rãi nói: “Bách Niên Ô Kiền là vua của các loài rắn, rất thích ăn rắn độc, mùi hương quanh thân nó có thể dụ các loài rắn khác kéo đến. Ngươi đã từng ăn mật của nó, máu tất nhiên sẽ mang theo đặc tính này của nó. Ngươi lại cắn vào chỗ hiểm yếu của hắn, trong máu hắn còn có độc của tiểu Hồng Xà, há có thể không thu hút lẫn nhau sao, ngươi nói coi, nói thử coi, thế này làm sao giải được chứ?” Nói đến những lời sau, Phi Lâm dường như có chút tức giận.

Cả căn phòng thật tĩnh lặng, tất cả mọi người không nói nên lời, họ vốn tưởng rằng Độc Cô Tuyệt đã tự mình vượt qua, thật không ngờ rằng là do Vân Khinh đánh bậy đánh bạ hút hết đi.

Độc Thiên Mạch, độc của tiểu Hồng Xà, lại còn bị động thai, việc này, đám người Mặc Ngân không dám tưởng tượng nữa.

Trong không gian tĩnh lặng, Vân Khinh đột nhiên mỉm cười, thật bình thản và cũng thật ôn hòa, cô nhìn vào đôi mắt gần như muốn nổi lên gió lốc của Độc Cô Tuyệt, nhẹ giọng mà nói: “Thế cũng tốt mà.”

“Ngươi.” Phi Lâm vừa nghe thấy vậy nhất thời không biết nên nói gì.

Vươn tay nắm lấy tay Độc Cô Tuyệt, nhẹ nhàng áp lên má mình vuốt ve, Vân Khinh cười nói: “Tốt rồi, Tuyệt, thật sự rất tốt, ta rất vui.”

“Nhưng ta không vui.” Độc Cô Tuyệt ngay lập tức nổi giận, thét lớn một tiếng rống Vân Khinh, nhưng trong đôi mắt hắn lại ẩn chứa một nỗi đau đớn và tuyệt vọng vô ngần.

“Không đau, Tuyệt, ta không đau.” Biết Độc Cô Tuyệt sẽ tức giận, Vân Khinh khẽ nắm lấy tay Độc Cô Tuyệt, dịu dàng nói, đồng thời kéo tay Độc Cô Tuyệt đặt lên trên bụng mình trong chăn.

“Không đau, chẳng lẽ thai nhi…?” Phi Lâm vừa nghe vội đứng bật dậy, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Vân Khinh, không đau, chẳng lẽ sảy thai rồi sao?

Vươn tay ôm chặt lấy Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt cũng không hỏi gì cả. Hai người họ, ở thì cũng ở, đi phải cùng đi, cứ vậy đi.

Vân Khinh ôm lại Độc Cô Tuyệt, trên mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên, thật dịu dàng, thật hạnh phúc.

“Kỳ lạ, an ổn, tự nhiên lại lại ổn rồi.”

Phi Lâm đặt tay lên mạch tượng của Vân Khinh, kinh ngạc nhướng mày lên, thuốc gì cũng chưa uống, nhưng lại vô cùng yên ổn. “Việc này là sao chứ?”

Trích một giọt máu ở đầu ngón tay Vân Khinh, là màu đỏ tươi chứ không phải đỏ sậm khi bị trúng độc. Đầu óc Phi Lâm chợt mơ hồ, không trúng độc, vậy thì độc tố đã chạy đi đâu?

Phi Lâm đột nhiên cảm thấy một đêm này quá dài rồi, chỉ có một đêm mà thực sự đã làm y hao tâm tổn sức quá mức rồi.

Trầm mặc bắt mạch, bắt mạch, lại trầm mặc. Vẻ trầm lặng của Phi Lâm, khiến cho Mặc Ngân và Tiểu Hữu đang chờ đáp án của y sốt ruột phát điên lên.

“Rốt cuộc sao rồi?” Tiểu Hữu thật sự không thể nhẫn nại được nữa.

Trầm ngâm nửa ngày, Phi Lâm ngẩng đầu nhìn Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt, trên gương mặt là một nụ cười như có như không, giống khóc mà lại không phải khóc, giãn đôi mày ra than thở một tiếng: “Ta quên mất, ngươi đã ăn quả Trường Sinh, bách độc bất xâm.”

“Đúng rồi, tại sao lại quên mất điều này.” Mặc Ngân đột nhiên vỗ hai tay vào nhau.

“Tuy Vân Khinh đã từng ăn, nhưng đứa bé lại chưa ăn bao giờ.” Mặc Ngân vẫn còn chưa kịp vui sướng, Phi Lâm đã ném ra một câu khiến tất cả mọi người trong phòng như bị đóng đinh ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.