Thú Phi

Chương 69: Sống chết có nhau



Trong cảnh chạy điên cuồng, tiếng bước chân ngông cuồng mãnh liệt nhưng lại vững vàng vang lên giữa mật đạo yên tĩnh, Độc Cô Tuyệt mạnh mẽ như báo, phóng đi như sấm chớp.

Mấy tên sát thủ theo đuôi từ lúc đầu cũng đã bị trúng một đòn ‘bảy âm chồng nhau’ của Vân Khinh, tất cả đều bật ngược ngã ra giữa mật thất, đối phó với kẻ địch dùng cả tính mạng của mình để ngăn cản bọn họ thì không cần phải nương tay.

Do đám người Độc Cô Tuyệt điên cuồng phóng chạy, đèn đuốc ở khắp hành lang không chịu nổi mãnh lực của những cơn gió thổi dội lại, từng ngọn từng ngọn một bị dập tắt. Trong hoàng lăng rộng lớn uy nghiêm, đèn đuốc bị lay động rồi tắt vụt, một loạt khí lạnh âm u dần dần lan ra lấn át sự hoa lệ, hơi thở âm trầm thâm sâu chậm rãi ùa tới, giống như một âm hồn bắt đầu thức tỉnh, băng giá mà giận dữ.

Dưới chân đột nhiên mềm nhũn, Độc Cô Tuyệt mang theo Độc Cô Hành và Vân Khinh xông ra ngoài cửa, chợt cảm thấy nền đất dưới chân dần dần nhão nhọet ra, giống như đang bước trên một lớp bùn dày chứ không phải là gạch đá xanh trắng được xây dựng hết sức vững chãi. Độc Cô Tuyệt thầm kêu trong lòng không ổn rồi. Chân khẽ khàng nhấn nhẹ một cái bay vọt lên, như cung rời tên mang theo hai người vọt thẳng về phía cuối hành lang.

Cùng với một loạt động tác đó là một tiếng quát thâm trầm và vang dội: “Dưới chân.”

Hai chữ ngắn gọn, đám người Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Chi theo Độc Cô Tuyệt lâu như vậy, dù chưa biết nó có nghĩa gì cũng đã không hề nghĩ ngợi, lập tức tăng tốc bám sát phía sau Độc Cô Tuyệt, nhanh chóng phóng về phía cuối hành lang, đồng thời trường kiếm múa lượn không ngừng tạo thành một vòng ánh sáng, bảo vệ cho bản thân mình.

Ngay lúc mũi kiếm vừa tạo thành một quầng sáng, trong nháy mắt vách tường chỗ mấy người vừa phóng qua đột nhiên một tiếng răng rắc nhỏ vang lên. Khoảnh khắc, từ hai vách tường trái phải bắn ra thứ gì đó đen thui, khắp mình nó dính đầy những sắc cạnh lồi ra ngoài. Các mũi nhọn đó uốn thành hình xoắn ốc, to gần bằng cánh tay trẻ con, kiếm không ra kiếm mà tên cũng chẳng giống tên.

Toàn bộ hai mặt vách tường liên tiếp bắn ra những vật như vậy, từ hai mặt tấn công, đẩy nhóm người Độc Cô Tuyệt vào thế bị kẹp ở giữa. Sự tấn công lặng thầm không một tiếng động, so với việc chúng tạo ra tiếng gió rít còn đáng sợ hơn. Đám người Mặc Chi, Mặc Ngân đồng loạt biến sắc, cũng may Độc Cô Tuyệt nhắc nhở kịp thời, trường kiếm trong tay đã sớm ở trạng thái phòng vệ tốt nhất. Lúc này khắp nơi vang lên những tiếng choang choang liên tục. Là tiếng ‘quái kiếm’ đối chọi với trường kiếm.

Mà Độc Cô Tuyệt ở phía trước biết tình thế sớm nhất, tốc độ cũng nhanh nhất, gần như đã sắp vọt tới cuối hành lang, không xa phía trước là nơi an toàn rồi.

Lập tức, mặt mày Độc Cô Tuyệt có sát khí chợt lóe lên, hai cổ tay cố hết sức vung về phía trước, đem Độc Cô Hành và Vân Khinh ném tới cuối hành lang, hai thân ảnh giống như sao băng vọt thẳng về phía trước, trong khoảnh khắc liền ra khỏi phạm vi bao phủ của trận tên. Độc Cô Hành vừa ra khỏi phạm vi trận tên lập tức nhảy người lên, cũng không quay đầu lại tiếp tục chạy về phía trước. Y tất nhiên biết Độc Cô Tuyệt có bản lĩnh xông qua được, võ công của y lại không cao nên y muốn tiết kiệm thời gian đến hết mức có thể, có thể chạy nhanh hơn một bước, có thể miễn cho Độc Cô Tuyệt đỡ phải kéo theo y một bước, cũng là tiết kiệm cho Độc Cô Tuyệt một chút sức lực, cho dù tiết kiệm gì thì cũng đều liên quan mật thiết đến tính mạng của họ.

Y và Độc Cô Tuyệt là anh em ruột, em trai của y có bản lĩnh như thế nào, mạnh mẽ ra sao y so với bất kỳ ai khác còn rõ ràng hơn, hôm nay chỉ cần có Độc Cô Tuyệt ở đây, bọn họ nhất định có thể thoát ra ngoài, đối với Độc Cô Tuyệt, y không hề hoài nghi dù chỉ một chút.

Trong ý tưởng thiết kế nơi này rõ ràng không hề có cơ quan, tại sao bây giờ lại có, chủ quản thiết kế cơ quan trong lăng mộ là gian tế, bất cứ chỗ nào trong lăng mộ này cũng đều không an toàn, hiện tại chạy thoát thân là quan trọng nhất, chỉ cần giữ được mạng, thì lo gì không tính được món nợ này.

Mà Vân Khinh cũng như vậy, bị Độc Cô Tuyệt ném văng ra, xoay người một cái giữa không trung, quay mặt nhìn về phía bóng dáng Độc Cô Tuyệt, vừa vội vàng lui về phía sau, chạy theo Độc Cô Hành ra bên ngoài, vừa hạ mười ngón tay, không ngừng tung bay trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, ‘bảy âm chồng nhau’ nhanh chóng hướng thẳng về phía ‘quái kiếm’ kỳ lạ đang xáp vào Độc Cô Tuyệt, tiếng đàn trong trẻo vang lên. Tấn công ở khoảng cách gần, dù không có võ công vẫn dùng được, không có sức mạnh tuyệt đối, nhưng để giảm lực công kích của chúng thì vẫn tốt mà.

Độc Cô Tuyệt sau khi ném văng hai người ra, tay phải nhanh chóng sờ sang bên hông, một thanh nhuyễn kiếm mềm mại xuất hiện trong không trung, một đường kiếm vút ngang, chỉ nghe thấy một loạt tiếng gió sắc bén đánh thẳng về phía đám quái kiếm đang phóng thẳng vào hắn, loạt quái kiếm ấy vốn ban đầu đã bị âm nhận của Vân Khinh giảm bớt uy lực, giờ lại chịu thêm một kiếm của Độ Cô Tuyệt, tất cả gãy vụn trong chớp mắt. Quanh người lập tức xuất hiện một khe hở, một khe hở chỉ trong trong khoảnh khắc, cũng chỉ cần một khoảnh khắc ấy, Độc Cô Tuyệt búng người lên thoát khỏi vòng vây. Tuy đã phá được vòng vây nhưng lại không hề dừng lại dù chỉ một nhịp, tiếp tục phóng vút về phía trước.

Đồng thời lạnh giọng quát : “Ném lão đi.” Ba chữ không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng Mặc Chi đi theo phía sau vẫn hiểu kịp. Độc Cô Tuyệt không hề quay đầu nhưng mọi chuyện phát sinh phía sau dường như hắn đều biết hết, giống như trên lưng hắn có mắt vậy.

Mặc Chi không hỏi lấy một câu, buông tay một cái liền ném Lễ Bộ Thượng đại phu lúc này mặt vốn đã bị dọa không còn chút máu nào, trắng bệch không khác gì một con gà bị cắt tiết, ra phía sau. Năng lực của Mặc Chi so với Mặc Ngân, Mặc Ly vốn không hề kém cạnh, một mình với trường kiếm trong tay xông ra ngoài không có vấn đề, nhưng mang theo một người nữa đúng là bị hạn chế rất nhiều, máu tươi trên đùi từng giọt lại từng giọt một nhỏ xuống, bởi vì cái gánh nặng Lễ Bộ Thượng đại phu nên y mới bị thương.

“Dực vương, Dực vương, đừng bỏ thần lại, Dực vương, á …” Lễ Bộ Thượng đại phu bị bỏ lại, hoảng hốt cố gắng chạy theo, mặc dù thân thể già nua nhưng vẫn cố khua chân tay loạn xạ lao về phía Mặc Chi với tốc độ khá nhanh. Lão nhanh, nhưng mà quái kiếm ở hai vách tường bắn ra còn nhanh hơn, chỉ trong khoảnh khắc, các loại kiếm quái dị kia đã xuyên qua thân thể lão, đính chặt lão trên vách tường dọc hành lang.

Không ai thèm để ý tới, Độc Cô Tuyệt dẫn theo Mặc Chi, Mặc Ngân, Mặc Ly nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang. Nuôi gian tế bên người bao nhiêu năm như vậy mà không phát hiện, khiến cho Tần vương, thân vương gặp nạn, chiếu theo luật pháp Đại Tần tru di cửu tộc, xử tội lăng trì, chết ở chỗ này, đã là lợi lộc cho lão ta lắm rồi.

“Dực vương, đừng … bỏ lại… thần…” Tiếng kêu yếu ớt dần rồi chậm rãi biến mất giữa hành lang trống vắng, làm nổi bật lên luồng ánh sáng lạnh lập lòe của quái kiếm, hết sức âm trầm quỷ dị.

Không ai nói chuyện, không ai do dự, giữa mật đạo âm trầm tối tăm chỉ có tiếng bước chân cuồng loạn.

Mà trong lúc đoàn người Độc Cô Hành điên cồng chạy, thì Đinh Danh cũng chạy về cùng một hướng, hai bên chỉ cách nhau một vách tường đá, dường như song song một đường với Độc Cô Tuyệt. Nếu đứng phía trên nhìn xuống, không cách nhau một vách đá sẽ thấy người hai bên gần như chạy song song.

Một quyền nện xuống một đầu rồng đen bằng đá, khóe miệng Đinh Danh hiện lên một nụ cười khẩy.

“Ầm ” Một âm thanh nặng nề truyền đến, Độc Cô Tuyệt lắc mình một cái quẹo qua, vừa thoát khỏi dãy hành lang dài đầy mũi nhọn, thì hiện ra trước mắt lại là một hồ thủy ngân, mà cây cầu hình vòm cong cong trên đó đã sắp gãy nát hết, những đoạn gãy nát rất nhanh rơi thẳng xuống thủy ngân trong hồ, khoảng cách gần trăm trượng. Ban đầu nhìn qua vốn là một chiếc hồ tỏa ra ánh sáng rực rỡ đẹp mặt, lúc này tới gần nhìn xuống thì chỉ thấy như vực sâu chết chóc.

“Mặc Ngân.” Mặc Ly đi theo phía sau Độc Cô Tuyệt đột nhiên hét lớn một tiếng, khoảng cách trăm trượng bọn họ không thể bay qua, không có người nào có khinh công cao đến mức ấy. Trên hồ thủy ngân cũng không có lấy một con thuyền nào, hơn nữa quan trọng nhất là thủy ngân có độc, một khi đã thấm vào da thịt thì dù cho ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng vô phương cứu chữa.

Mặc Ly theo sát phía sau Mặc Ngân, một lời cũng chưa thốt, quay người cầm chặt tay Mặc Ngân, hai người giống như tâm ý tương thông định phi thân nhảy về phía hồ thủy ngân.

“Quay lại cho ta.” Động tác bọn họ nhanh, tốc độ Độc Cô Tuyệt còn nhanh hơn, vừa buông Vân Khinh ra, vừa nhanh như chớp vung tay đánh vào hai người đang lao lên, sức mạnh ấy trực tiếp đẩy hai người đang nhảy lên phải lùi lại vài bước.

“Vương gia, chúng ta không có thời gian.” Hai người Mặc Ngân, Mặc Ly đồng thời kêu lên.

Vân Khinh nhìn ba người mặt đỏ gay gắt, vẻ mặt kiên quyết như vậy khiến cho cô chấn động, cô hiểu ý của hai người họ. Mặc Ngân và Mặc Ly là muốn lấy thân thể của mình làm đá kê chân cho Độc Cô Tuyệt, để cho Độc Cô Tuyệt ở giữa không trung đạp trên người họ lấy đà phóng qua, đây là hy sinh chính bản thân mình để bảo vệ cho Độc Cô Tuyệt. Động tác dứt khoát, không chút cân nhắc như thế, lại oanh liệt hơn hẳn so với bất cứ tình huống nào khác.

“Tuyệt?” Độc Cô Hành gọi Độc Cô Tuyệt một tiếng, sắc mặt nghiêm túc.

“Cần gì dùng người.” Vân Khinh trầm giọng tiếp một câu, năm ngón tay lướt lên trên chiếc đàn cổ, vách bờ hồ thủy ngân làm bằng ngọc trắng bị vô số âm nhận đánh nát phân tán thành những tảng ngọc to nhỏ đủ cả. Độc Cô Hành thấy vậy sắc mặt hơi cứng đờ.

“Đi.” Vân Khinh vọt tới, nhặt lên mấy khối ngọc vỡ, quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt không buồn nhíu mày, thần sắc vẫn bình thường, khẽ gật đầu với Vân Khinh, rồi ôm chặt lấy eo Vân Khinh, trầm giọng nói: “Còn sống thoát ra ngoài mới là quan trọng nhất.”

Dứt lời đạp chân vào giữa không trung bay vọt ra, đạp lên trên những khối ngọc Vân Khinh ném ra, mượn lực bay nhanh về phía trước. Vân Khinh liên tục ném ra, Độc Cô Tuyệt đạp không giẫm lên, không ngưng nghỉ một giây phút nào, cứ vậy nhắm về phía bên kia bờ hồ thủy ngân vọt tới.

Ba người Mặc Chi, Mặc Ngân, Mặc Ly thấy vậy liếc nhìn nhau, không nói một lời, cũng cầm theo những khối ngọc thạch, phóng người bay theo.

Mọi thứ trong lăng mộ đế vương đều không thể động vào, mỗi một ngọn cây, gốc cỏ, một đồ vật dấu hiệu đều đại diện cho đế vương sau khi an nghỉ. Nếu lúc còn sống có bất cứ nơi nào trong lăng mộ bị động chạm vào, có nghĩa là đế vương tại vị đó sẽ chết trẻ. Cho nên đám người Mặc Ngân không dám động vào bất cứ nơi nào, huống chi Độc Cô Hành lúc này còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào nữa chứ.

Vân khinh vốn chẳng quan tâm, cứ vậy ra tay, chẳng qua chỉ là vật chết, chẳng lẽ so với người sống quan trọng hơn sao. Cô căn bản không biết mấy cái điềm lành điềm dữ gì đó, cũng chẳng quan tâm mấy cái quy củ hoàng gia cổ lỗ sỉ ấy. Mà cho dù có biết thì e rằng cũng không nể mặt, dứt khoát ra tay luôn. Cô mặc kệ, chẳng quản nhiều như vậy làm gì. Nhưng mà Độc Cô Tuyệt rõ ràng đã biết cũng không hề quản thúc cô, còn sống mới là quan trọng nhất.

Mấy người nhanh chóng xuyên qua hồ thủy ngân, không dám chậm trễ, phóng hết tốc lực về phía trước. Bọn họ đã đến giữa hồ thủy ngân, chỉ cần qua được nơi này, đường xá còn lại sẽ tốt hơn nhiều.

Đinh Danh trốn ở cửa ngầm, thấy hồ thủy ngân căn bản không ngăn được bước chân Độc Cô Tuyệt, mặt xanh mét xoay người bước đi.

Độc Cô Tuyệt, chết tiệt Độc Cô Tuyệt, ai mà tính toán được hắn sẽ ở trong này đâu chứ, ai mà biết được người đàn ông cực kỳ yêu diễm kia lại là Độc Cô Tuyệt. Đột nhiên xông ra, quấy phá toàn bộ bố trí và kế hoạch của y, nếu sớm biết rằng hắn sẽ tới, y làm sao có thể tính sai ngay từ đầu như thế. Hơn nữa người con gái trong mắt không thèm để ý tới Độc Cô Hành này rốt cuộc là ai? Là ai mà lại có thể kiêu ngạo đến mức khiến người ta không yên lòng đến vậy.

Mà bên ngoài, Sở Vân ở ngay chỗ cửa ra hoàng lăng chỉ huy quân đội mang tới những tảng đá thật lớn, từng tảng, từng tảng một đặt tại cửa đá rất nặng kia, mặc dù không thể không thừa nhận nó sẽ không ngăn được cái Thiên Cân Đính, nhưng những tảng đá to lớn này hẳn có thể làm giảm tốc độ hạ xuống của Thiên Cân Đính một chút, có thể ngăn được lâu thì càng tốt, còn ngắn thì cũng vẫn còn hơn không có gì.

Có điều mấy tảng đá quá lớn, đặt ở hai bên cạnh cửa, chỉ chừa lại một khe hở ở giữa đủ ột người chui lọt qua, nhưng lại ba người đi song song, lỗ nhỏ chỉ đủ một người qua, có lợi nhưng mà còn có hại.

Trên cửa đá, tiếng sàn sạt vang lên càng lúc càng lớn, đã nghe thấy rõ ràng những tiếng xói mòn từng sợi ở bên trong, Thiên Cân Đính trên cửa đá kia đang khẽ rung động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống, trong lòng Sở Vân căng thẳng đến cực hạn, thời gian đã qua hơn một nửa rồi, sao mà Vương gia lại còn chưa ra nữa.

“Nhanh lên, nhanh lên.” Vừa nóng lòng sốt ruột, vừa trầm giọng ra lệnh cho các binh lính làm nhanh hơn.

Trong mật đạo, Độc Cô Tuyệt mang theo Vân Khinh, Độc Cô Hành, cả đám người nhanh chóng xuyên qua hành lang, tiến tới cầu đá chuẩn bị phóng qua.

Rắc! Rắc! Thanh âm trong trẻo dễ nghe đột nhiên từ khoảng không tĩnh lặng phía trước loáng thoáng truyền đến, Vân Khinh vừa chạy vội theo Độc Cô Tuyệt vừa hỏi: “Tiếng gì vậy?”

“Cơ quan?” Độc Cô Hành được Độc Cô Tuyệt kéo đi, không mất nhiều sức lực lắm, nhíu mày nghi hoặc một câu.

“Không phải.” Độc Cô Tuyệt vừa chạy vội tới phía trước, vừa vểnh tai lắng nghe. Thanh âm này không phải thanh âm cơ quan mở ra, hơn nữa bọn họ còn cách xa như vậy, cơ quan mở ra cho ai xem.

Rắc! Rắc! … Độc Cô Tuyệt càng tới gần, tiếng động càng nghe rõ ràng.

“Cái này hình như là tiếng của cái gì đó bị gãy.” Mặc Ly trầm giọng nói.

“Gãy.” Độc Cô Tuyệt nhíu mày, trên đường không thấy gì có thể gãy như vậy, khắp hành lang đều là vách tường dày, vậy thì cái gì gãy?

Mặc Chi bám sát theo sau Độc Cô Tuyệt, nghe thấy mấy người kia nói chuyện với nhau, suy nghĩ một chút đột nhiên nhớ tới gì đó, sắc mặt nhất thời điên cuồng hoảng hốt, hét lớn: “Vương gia, nhanh lên, nhanh lên, ở phía trước có một cầu Sinh Tử, nếu cây cầu đó gãy, chúng ta cho dù bay cũng không bay qua được, nhanh lên.”

Khi đi vào Độc Cô Tuyệt chưa bao giờ thấy cây cầu sinh tử gì đó, nhưng chắc chắn Mặc Chi không nói dối hắn. Hơn nữa Mặc Chi luôn buồn vui không biểu hiện trên nét mặt, bây giờ lại hoảng sợ như thế, phía trước tất nhiên là không ổn. Lập tức thân hình lóe lên, gia tăng tốc độ lên tới cực hạn, phóng thẳng về phía trước.

Mặc Ngân, Mặc Ly ở phía sau nghe thấy Mặc Chi hét lên một cách kinh hoàng như thế, lập tức cũng liều sống liều chết phóng đi.

Vẻ mặt Mặc Chi không còn chút máu nào, điên cuồng nhìn bốn phía, y không biết bên trong hoàng lăng này rốt cuộc được thiết kế như thế nào, chỉ là có một lần Lễ Bộ Thượng đại phu say rượu đắc ý nhắc tới với y, nói là ở một đoạn phía trước có che giấu một cây cầu Sinh Tử, chính là tác phẩm kinh điển bọn họ làm, một khi cơ quan mở ra, cho dù có kẻ có chủ ý muốn đánh sập lăng mộ này, thì cho dù có lên trời cũng phải giữ kẻ đó ở lại cùng chôn trong lăng mộ.

Cây cầu Sinh Tử này lúc bình thường hình dạng là một dãy hành lang, nhưng một khi cơ quan mở ra, toàn bộ mặt đất hai bên bắt đầu lún xuống, hút hết thảy mọi thứ nhấn vào trong lòng đất, chỉ còn lại có một cây cầu này nối liền hai đầu. Sau khi mọi thứ bị hút vào trong lòng đất, cây cầu sẽ bắt đầu gãy. Có thể qua được là sống, không qua được chính là chết. Chỉ là bọn họ cẩn thận nghĩ rằng sẽ không nói cho bất cứ ai, tránh bị tiết lộ. Lúc ấy y nghe cũng không để ý, bây giờ đột nhiên nhớ tới, sao mà không sợ cho được.

Vực sâu! Lúc Độc Cô Tuyệt tới đó, cúi người nhìn tình cảnh trước mắt, trong đầu chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung.

Hành lang tinh mỹ đã gần như không thấy bóng dáng, cung điện nguy nga cũng không biết đã biến đi đâu, phía trước chỉ còn là một khoảng tối mịt mờ, một khoảng không rộng lớn, không có bất cứ thứ gì, chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối. Rất giống một cái miệng khổng lồ không đáy, dữ tợn khiến cho người ta không ngăn được mà rùng mình. Giống như dã thú vô hình trong bóng đêm, chỉ âm trầm há to miệng, chờ nuốt trọn hết mọi thứ vào bụng nó.

Mà cái hố trống rỗng, cũng không có một thành lan can nào, liếc mắt nhìn lại thấy một cây cầu thật lớn vắt trên cái miệng không đáy kia, tản ra khí lạnh như băng, mà những bộ phận trên nó đã bắt đầu rơi gãy, từng mảng, từng mảng rớt xuống, rất lâu sau mới vang lại một tiếng động trầm đục.

“Ôi trời ơi.” Sắc mặt Độc Cô Hành cực kỳ khó coi, y làm đế vương lâu vậy rồi mà chưa gặp qua trường hợp nào thế này, ngay cả trời sinh y bản tính dũng mãnh nhưng cũng không chịu nổi mà biến đổi sắc mặt.

Vân Khinh theo bản năng nắm chặt lấy tay Độc Cô Tuyệt vốn vẫn đang nắm chặt tay cô, thần sắc vẫn có vẻ bình thản, nhưng lúc này cũng có chút u ám hoảng loạn.

“Không phải sợ.” Độc Cô Tuyệt dùng sức nắm tay Vân Khinh, vô cùng lãnh khốc và cuồng vọng thốt lên một câu.

Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt nói vậy hơi quay đầu liếc nhìn qua Độc Cô Tuyệt, trong ánh mắt của người bên cạnh tràn ngập sự lạnh lùng và giận dữ, không phải e ngại mà là vô cùng tự tin, được ăn cả ngã về không. Một câu ba chữ, một cái liếc nhìn, chỉ cần thế thôi đã có thể khiến cô bình tĩnh lại.

Vân Khinh ừ một tiếng, gật đầu thật mạnh, nghênh đón khoảng không tối mịt vô tận, theo sát Độc Cô Tuyệt vọt về phía cây cầu Sinh Tử đang gãy kia

Chân Độc Cô Tuyệt vẫn chưa hề ngừng lại, một tay dẫn theo Độc Cô Hành, một tay kéo Vân Khinh, thế như mãnh hổ không thể ngăn chặn được phóng vọt về phía cây cầu Sinh Tử đang gãy dở.

Ba người Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Chi ở phía sau không nói một lời nào cả, lập tức phóng theo.

Ầm! Ầm! Tiếng đá rơi xuống loáng thoáng vang lên, cây cầu Sinh Tử càng gãy càng nhanh, tiếng động phát ra càng rõ, những tảng đá kia như được truyền thêm tốc độ, rơi xuống dưới càng nhanh, mỗi một khối rơi xuống đều tạo ra một khoảng không rất lớn, khoảng cách các đoạn gãy trên cây cầu càng lúc càng rộng.

“Chú ý.” Độc Cô Tuyệt như mãnh hổ xông lên, trên mặt ngập tràn lửa đỏ dữ tợn, một cước đạp lên trên một đoạn cầu vừa bị chặt đứt, mang theo Vân Khinh và Độc Cô Hành liền như một con chim ưng đạp không xông về phía đối diện cây cầu. Quyết không chùn bước, chiến đấu đến cùng.

Chỉ thấy chân đạp trên không mấy bước, ba người như sao băng nhảy lên không trung bay vọt tới. Giữa khung cảnh tranh sáng tranh tối nơi đây, đang diễn ra màn cất cánh bay lượn vượt qua sống chết với tốc độ kinh hoàng.

Ngay tại một đoạn cầu khác ở trước mắt, bước chân của Độc Cô Tuyệt bị hẫng một nhịp, Độc Cô Tuyệt lập tức nghiến chặt răng một cái, vung tay liền ném Độc Cô Hành và Vân Khinh qua, trong nháy mắt cả người lơ lửng mất điểm tựa, rơi xuống phía dưới.

Độc Cô Hành và Vân Khinh đạp lên phía bên kia đoạn gãy một đạp, cảm giác được Độc Cô Tuyệt đang rơi xuống, cũng không quay đầu lại, phản ứng cực kỳ ăn ý đưa tay nắm chặt Độc Cô Tuyệt lại kéo về phía trước, hai người hợp lực, túm Độc Cô Tuyệt kéo lại, ba người phối hợp chặt chẽ, không chút sơ hở.

Rất nhanh đạp vào khoảng không hai bước, khẽ lộn người một vòng, Độc Cô Tuyệt buông tay Độc Cô Hành ra, hắn biết cách phối hợp công lực của cả ba người để có thể bay qua được khoảng không này.

Độc Cô Hành lập tức hạ trung bình tấn, xoay tay một cái chuyển thành nắm chặt lấy chân Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh ở bên cạnh cũng không ngại ngùng ôm chặt thắt lưng Độc Cô Hành, toàn bộ cơ thể ngửa ra sau kéo Độc Cô Hành.

Mặc Ngân theo phía sau phóng tới đã sắp kiệt sức, sắp rớt xuống tới nơi, thì chợt thấy động tác này của Độc Cô Tuyệt, lập tức phản ứng mau lẹ, nhanh chóng nắm lấy tay Độc Cô Tuyệt, mượn lực rướn một cái vượt qua Độc Cô Tuyệt, đáp xuống phía sau Vân Khinh, ôm người cô kéo lại.

Tảng đá trên cầu nhanh chóng rơi xuống, toàn bộ thân mình Độc Cô Tuyệt đã sắp treo ở bên ngoài cầu, không có gì để dựa vào.

“Cùng lên.”

Mặc Ly và Mặc Chi đang lao vội đến, vừa nghe thấy Độc Cô Tuyệt rống lên, lúc này cũng không nghĩ ngợi gì, đồng loạt song song bay lên, lao về phía Độc Cô Tuyệt.

Túm chặt Mặc Ly và Mặc Chi đang nhào về phía mình, thân mình Độc Cô Tuyệt bị kéo xuống, liều mạng nghiến răng một cái, nâng hai cánh tay vận dụng toàn lực đạp vào không trung ném hai người lên.

“Lên.” Độc Cô Hành vừa thấy Mặc Ly và Mặc Chi đạp không bay lại đây, lập tức cầm chặt chân Độc Cô Tuyệt hét lớn một tiếng, liền kéo Độc Cô Tuyệt lên, trong nháy mắt dường như ba người đều chạm xuống mặt đất.

“Đi.” Độc Cô Tuyệt chạm chân xuống đất không nói hai lời, túm lấy Độc Cô Hành và Vân Khinh liền chạy về phía trước, mà trong nháy mắt lúc hắn co chân chạy, toàn bộ đoạn cầu mà bọn họ vừa đứng sụp hết xuống dưới.

Không hề quay đầu, cũng không hề ngừng lại, sáu người phóng nhanh như gió xẹt về phía lối vào, cửa vào hoàng lăng đã ở ngay phía trước, đến nơi rồi.

Sàn sạt, sàn sạt, trên cửa lăng mộ, Thiên Cân Đính đã lay động kịch liệt, bắt đầu đè xuống, mấy tảng đá to chồng lên nhau từng chút một lại từng chút một bị đè ép xuống, những tảng đá lớn này có thể xưng vương xưng bá ở nơi khác, nhưng tại đây cho dù hình dạng ra sao, một khi Thiên Cân Đính hạ xuống thì đều dần dần vỡ vụn, đá vụn rơi xuống, lõi đá dần dần lún xuống, từng tấc từng tấc một chìm vào trong lòng đất.

Ánh mắt của Sở Vân đỏ rực, đứng ở cửa vào mật đạo cố gắng tiến hành kéo dài thời gian. Nhìn vào trong mật đạo vẫn không thấy gì, điên cuồng hét lên: “Vương gia, mọi người còn ở đó không, nhanh, nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu.” Y biết la lên như vậy có khả năng đám người âm thầm bám theo bọn họ sẽ liều chết giữ chân đám người Độc Cô Tuyệt, nhưng thật sự là không còn thời gian, không thể kéo dài thêm được nữa.

Thanh âm lo lắng quanh quẩn trong mật đạo sâu kín, trầm bổng lan tỏa khắp mọi ngõ ngách.

“Sở Vân gọi.” Độc Cô Tuyệt đang ở trong hầm tối, loáng thoáng nghe tiếng Sở Vân gầm rú, không khỏi tăng tốc độ nhanh hơn, tất nhiên là không còn thời gian nữa.

Chín khúc cong mười tám lối ngoặt, cuối cùng cũng thông ra phía ngoài hành lang.Đám người Độc Cô Tuyệt điên cuồng chạy lúc này đã thấy bình tĩnh hơn, chân vẫn như không chạm đất phóng vọt về phía trước.

Trên cửa chính, vụn đá tung bay, những hòn đá thật lớn bị Thiên Cân Đính đè xuống, căn bản không chống cự được, từng chút từng chút một bị nát vụn, từng chút từng chút một bị ép sụp xuống, cửa đá cực lớn, cực dày, cực nặng chậm rãi rơi xuống, một tấc, hai tấc, ba tấc, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không ngăn được lực hạ xuống của Thiên Cân Đính.

“Vương gia, Vương gia……” Sở Vân dường như sắp phát điên tới nơi, mắt nhìn thấy Thiên Cân Đính rơi xuống đã gần một nửa, không thể ngăn lại, nơi này không ngăn lại được. Cửa ra càng ngày càng gần, Vân Khinh cũng nghe loáng thoáng thấy tiếng quát tháo của Sở Vân, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.

Không ai nói chuyện, cũng không ai dao động, thân ảnh chỉ như mũi tên nhọn bắn về phía trước, ai nấy đều dốc hết sức lực dùng tốc độ nhanh nhất mà lao đi.

Vân Khinh nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, rõ ràng cảm giác được Độc Cô Tuyệt ngoan cố túm lấy cô, sức mạnh kia dường muốn bóp nát cô, nhưng vậy mà lại khiến cho người ta an tâm.

“U! U! …” Thấy ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, ánh rạng đông thắng lợi đã ở ngay trước mặt, thì một loạt tiếng u u đột nhiên vang lên, đó là tiếng kèn tấn công. Trong khoảnh khắc, phía trước có bóng người nhảy ra, hơn mười bóng người từ hai bên vách tường nhảy vọt ra, đột ngột tấn công mạnh mẽ.

Vân Khinh liếc mắt đảo qua một cái, còn chưa kịp thấy những người đang công kích kia hình dáng ra sao, năm ngón tay lập tức tung bay trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, dây sát thủ thứ ba, bảy âm chồng nhau, không dùng một dây nào khác, cũng không chút do dự, vừa động tay chính là âm thanh quyết giết chết.

Ầm! Những tiếng động nặng nề liên tiếp vang lên, Vân Khinh chăm chú nhìn lại, chết tiệt, những người này quả thực là trang bị đầy đủ, cả người đều mặc áo giáp, ngay cả đầu cũng ở bên trong, chỉ lộ ra đôi mắt, trong tay nắm khiên thật dày, vừa rồi cô dùng toàn lực công kích quả nhiên bị mấy tấm khiên chắn này ngăn cản, rồi chúng hoàn toàn vỡ vụn, đám người này mặc dù bị thương nhưng lại chưa chết.

Đám người đột nhiên xuất hiện, tất cả binh khí trong tay đều là xích sắt rất dài, trên xích sắt còn gắn đầy ngạnh xước, vung lên, lúc xa lúc gần, lực tấn công kinh người,vô số xích sắt như roi vung ra, quả thực giống như rồng bay phượng múa.

Trong nháy mắt trong toàn bộ lối ra, đều là cảnh vung xích sắt, không tấn công gần, chỉ tấn công từ xa, không cần ngươi mất mạng, chỉ cần giữ chân ngươi một chút – đây là nhiệm vụ của bọn họ, liều chết giữ chân.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy trong mắt một màu đỏ quạnh, gầm một tiếng, vừa túm lấy Vân Khinh, để cho cô ôm lấy phần eo của hắn, vừa cầm nhuyễn kiếm trong tay vung lên, xé gió vù vù lao lên đối phó với những xích sắt quái dị này.

Những người đó trên người mặc áo giáp, còn nắm xích sắt trong tay, đều là những áo giáp làm từ sắt lạnh hiếm có, Vân Khinh không đủ lợi hại để tấn công được chúng, Độc Cô Tuyệt biết điều đó.

Loại sắt này vốn đao thương chẳng làm gì được, lại còn khá nhẹ, giúp người mặc di chuyển linh họat nhẹ nhàng. Đúng là báu vật trong báu vật. Âm công của Vân Khinh đánh trực diện với đám người trang bị đến tận mắt như thế không có sức sát thương lớn lắm, chỉ có đánh sắp lá cà mới may ra.

Trong khoảnh khắc, cùng với Độc Cô Tuyệt, ba người Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Chi cũng đã vọt tới, bóng người tung bay, kiếm quang hiển hách, tiếng đàn dũng mãnh xuyên không, một loạt ánh đao kiếm loạn xạ, máu bắt đầu phun ra.

Tại cửa chính của hoàng lăng, Sở Vân chợt nghe thấy tiếng đàn vang lên, tinh thần không khỏi chấn động. Đó là tiếng đàn của Vân Khinh, bọn họ đã ở rất gần rồi, mau đến đây, gần sát rồi.

“Nhanh lên, Vương gia, nhanh lên, cửa đá sắp sập xuống rồi, nhanh lên.” Sở Vân lúc này vừa hướng tới bên trong thông đạo rống to, vừa nhanh chóng lùi lại, tránh khỏi khe hở chỉ đủ một người chui qua.

Thiên Cân Đính càng lúc càng đè nhanh xuống, chỉ cách mặt đất một khoảng cao tới đùi.

Tiếng của Sở Vân, Độc Cô Tuyệt có thể nghe thấy rõ ràng.

Độc Cô Tuyệt nghiến răng một cái, nhuyễn kiếm trong tay liều mạng vung lên, người vút lên trong không trung, không quan tâm gì nữa, vọt tới cửa ra. Mặc Chi, Mặc Ly, Mặc Ngân ở phía sau đồng loạt đuổi theo đánh cản phía sau, bảo vệ Độc Cô Tuyệt đang lao về phía trước, tất cả ánh kiếm hoàn toàn vây thành vòng bảo vệ ba người Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Hành, Vân Khinh ở bên trong.

Những kẻ này võ công không kém, nhưng giết bọn chúng cũng không khó, chỉ có điều hiện tại ngay cả thời gian giết bọn chúng cũng không có.

Thiên Cân Đính đang hạ xuống rất nhanh, tảng đá phía dưới đã gần như hoàn toàn không chống đỡ được nữa, khoảng cách chỉ còn lại một khối đá nhỏ mà thôi.

Sở Vân mắt đỏ như máu, hét lớn: “Nhanh, nhanh …”

Độc Cô Tuyệt dồn hết sức mạnh mà bay tới, bay qua chỗ rẽ, tận mắt thấy bộ dáng cái cửa như vậy, không chút suy nghĩ, đưa tay nhấc bổng Độc Cô Hành lên, dùng toàn lực ném về phía trước, rồi đá một cước thật mạnh vào người Độc Cô Hành. Thân thể Độc Cô Hành thoáng chốc như mũi tên nhọn lao vọt về phía cửa ra cách đó không xa.

“Độc Cô Tuyệt, phải thoát ra, ca ca ở bên ngoài chờ đệ.” Độc Cô Hành khống chế không được thân mình, bắn thẳng ra ngoài, điên cuồng gào.

Độc Cô Tuyệt trở tay một kiếm đánh nát một xích sắt sắc lạnh đang đánh tới, nghiêng người một cái tránh đi hai xích sắt đang đánh tới từ hai phía khác, còn chưa rút lại tay, Mặc Chi từ phía sau đã tiếp qua một kiếm, điên cuồng hét lên: “Vương gia, đi nhanh đi.”

“Đi nhanh đi.” Mặc Ly, Mặc Ngân đồng thời lắc mình che ở trước người Độc Cô Tuyệt, nghênh đón xích sắt đang điên cuồng công kích Độc Cô Tuyệt, đồng loạt điên cuồng gào thét, Thiên Cân Đính sắp đóng, thời gian không còn nữa.

Độc Cô Tuyệt xoay người một cái, thấy khe hở cũng chỉ còn một chút, mới trong chớp mắt đã hạ xuống nhanh đến vậy, với tốc độ rơi xuống này thì không thể cùng lúc hai người một trước một sau có thể ra được nữa rồi, cơ hội chỉ còn có một.

Nhìn thật sâu vào khe cửa chính đã hoàn toàn không thể đủ cho hai người đồng thời ra khỏi, trong khoảnh khắc ấy Độc Cô Tuyệt mạnh mẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, ôm Vân Khinh khiến cho cô ngẩng đầu lên, vô cùng dứt khoát cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Vân Khinh không khỏi ngẩn người, Độc Cô Tuyệt, chàng có ý gì?

Không kịp để cô nghĩ, sau một giây hai đôi môi tiếp xúc, Độc Cô Tuyệt nắm chặt Vân Khinh nâng lên, điên cuồng hét lên một tiếng: “Không được nhìn, không được yêu đương với những kẻ khác.” Liều mạng siết chặt cả người Vân Khinh một cái, rồi vung tay dốc toàn lực ném Vân Khinh về phía khe hở của cánh cửa, về đường sống duy nhất.

Sở Vân đang quỳ gối ngoài cửa cùng Độc Cô Hành nhìn vào thấy tất cả, trong lòng phát hỏa điên cuồng gào thét: “Vương gia.”

“Độc Cô Tuyệt.”

Trong nháy mắt Vân Khinh mở to hai mắt nhìn, thấy cửa ra đã ngay trước mắt, bầu trời xanh lam đã ngay trước mắt, con đường sống sót cũng đã ngay trước mắt. Trời vẫn xanh như thế, gió vẫn lành như thế, đó là cuộc sống, đó là thiên đường tự do.

Nhưng mà, trên môi còn ấm nóng nhường này, lực ôm của đôi bàn tay dứt khoát ném cô ra ấy vẫn còn lưu lại trên vòng eo, vẫn còn rõ ràng đến vậy mà.

Từ nay về sau không còn được nhìn thấy chàng nữa sao? Sẽ không còn người bá đạo, kiêu ngạo như vậy nữa sao? Sẽ không còn người thích động tay động chân ôm hôn cô nữa sao? Sẽ không còn – người dùng cả mạng sống của mình để yêu thích cô nữa sao?

Không, sao có thể như vậy.

Cái trán trơn nhẵn đã sắp lộ ra khỏi cửa chính. Bầu trời ngoài hoàng lăng xanh ngắt, cô rất thích, nhưng có điều người ở bên trong kia cô còn thích hơn.

Một tay chụp lên cửa đá, ngăn lại lực bản thân đang bị bắn ra ngoài, khóe miệng Vân Khinh nở ra một nụ cười dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất.

Độc Cô Hành đã gần như đưa tay túm lấy Vân Khinh kéo ra ngoài, chợt thấy nụ cười của cô không khỏi nao nao, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Vân Khinh lui đầu lại một cái, người biến mất ngay trước mặt.

Rầm! Trong nháy mắt ngay tại lúc Vân Khinh biến mất, Thiên Cân Đính đã hoàn toàn hạ xuống, hoàng lăng đóng cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.