Thu Phong Triền

Chương 1



Một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đứng dưới tàn cây trong sân, ngửa đầu nhìn nhánh cây ngô đồng cao lớn, vẻ mặt có chút mờ mịt cùng mê ly, dường như đang ngẩn người.

Trong tay hắn cầm kiếm, vừa rồi múa một vòng, chính là thật sự không có cảm giác gì, liền ngừng lại. Sau đó cũng không biết vì sao, thình lình bỏ chạy đến dưới tàng cây bắt đầu ngẩn ngơ.

Lúc Tử Mặc vào, liền thấy bộ dạng này của thiếu niên, không khỏi thở dài, tiến lên nói: “Công tử, vương gia gọi ngài đi dùng bữa.”

“Dùng bữa?” Thiếu niên kia sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần: “Nga, là ăn cơm.”

Hắn nghiêng đầu, trông thấy ngoài cổng vòm thấp thoáng một thân ảnh ngồi trên xe lăn.

Hắn gãi gãi đầu, đưa kiếm trong tay cho Tử Mặc, đi ra khỏi viện.

“Vương gia, sao ngài lại tự mình đến đây?”

“Ngươi mất hứng?” Người trên xe lăn khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dung mạo vô cùng tuấn tú, chính là sắc mặt có chút tái nhợt không bình thường, thân hình cũng rất gầy.

Y bất an nắm chặt tay vịn xe lăn tạo từ gỗ, có chút không yên nói: “Nếu ngươi mất hứng, lần sau ta sẽ không đến đây.” Càng nói, thanh âm càng nhỏ.

Thiếu niên không rõ, vì sao mỗi lần nói chuyện với mình y đều rất khẩn trương? Chẳng lẽ mình có cái gì đáng sợ sao?

Chính là không nên a… Luận tuổi luận thân phận, thậm chí luận bối phận, Bạch Thanh Đồng hắn làm sao có thể đánh đồng với đường đường Tĩnh vương Đại Tề quốc? Y thật sự là đương triều nhiếp chính vương được xưng là Vương gia mặt sắt – Già La Diêu sao?

Bạch Thanh Đồng suy nghĩ nhiều ngày cũng không rõ, đơn giản không suy nghĩ nữa. Hắn thấy quần áo Tĩnh vương đơn bạc, hành động không tiện, còn cố ý đến thiên viên này gọi mình đi dùng bữa, thấy cảm động, liền mỉm cười nói: “Ta không có mất hứng a. Chính là nơi này xa chủ viện như vậy, chính ngươi chạy tới đây làm gì, kêu Tử Mặc đến bảo ta là được rồi.” Nói xong thực tự nhiên chuyển tới phía sau y, muốn đẩy xe lăn của y.

Khuôn mặt tái nhợt của Tĩnh vương Già La Diêu bỗng nhiên ửng đỏ, vội hỏi: “Không cần ngươi làm. Để Tử Mặc đẩy ta là được rồi.”

“Cứ để ta làm đi. Tử Mặc còn đang cầm kiếm.”

Tay đang muốn ngăn cản của Tĩnh vương cùng tay đang muốn đẩy xe lăn của Bạch Thanh Đồng vô ý đụng vào nhau, tức khắc giống như bị điện giật liền rụt về, trên mặt lại càng đỏ.

Bạch Thanh Đồng đã chuyển đến phía sau y, vẫn chưa thấy, chính là cười hì hì đẩy xe lăn cho y, nói: “Yên tâm, sẽ không ném tới ngươi.”

Tĩnh vương cúi đầu, ngay cả cổ cũng hơi hơi phiếm hồng.

Tử Mặc cầm kiếm yên lặng đi theo phía sau, nhìn thấy hỗ động của hai người, bất giác thở dài trong lòng.

Cũng không biết việc Bạch thiếu gia này mất trí nhớ, với Vương gia mà nói là phúc hay họa…

“Thanh Đồng, ngươi, ngươi ăn nhiều đồ ăn một chút.”

Già La Diêu cố lấy dũng khí, gắp cho Bạch Thanh Đồng một đũa thức ăn chay.

“Ta không thích ăn chay. Ta thích ăn thịt.” Bạch Thanh Đồng vùi đầu “phấn đấu”, cảm thấy đồ ăn của đầu bếp trong vương phủ thực hợp khẩu vị của hắn a, gần đây ăn thật sự ngon.

“Vậy… Vậy ăn thêm chút thịt.” Già La Diêu thấy hắn không đẩy đồ ăn do mình gắp ra, ngược lại cho vào miệng, cảm thấy vui sướng, lại vội vàng gắp cho hắn mấy khối thịt hầm. Bạch Thanh Đồng đều ăn sạch.

“Ngô ngô… Ăn ngon!”

Bạch Thanh Đồng ăn vô cùng cao hứng.

Nói thực ra, nửa tháng trước từ lúc hắn tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, trong đầu luôn hiện lên tiếng nổ mạnh cùng hình vỡ vụn, đáy lòng có một loại sợ hãi cùng đau đớn.

Hắn không nhớ rõ cái gì. Tên của mình, gia thế, dĩ vãng… Hết thảy hết thảy, cũng không nhớ rõ. Trong đầu trống rỗng, chỉ có tiếng nổ cùng hình ảnh không ngừng lặp lại tra tấn hắn.

Lúc ấy, hình ảnh đầu tiên đập vào hai tròng mắt sương mù của hắn, chính là khuôn mặt tái nhợt mà kinh hỉ của Tĩnh vương Già La Diêu. Y không ngừng gọi mình: “Đồng! Ngươi đã tỉnh… Đồng! Đồng…”

Đồng?

Đồng…

Cái tên rất quen thuộc a…

Đó chính là tên của mình sao? Hình như đúng… Bằng không sao lại có cảm giác sẽ bị gọi cả đời?

Bạch Thanh Đồng mơ mơ màng màng nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.