Thu Phong Triền

Chương 18



Sau đó, trong nhà Bạch Thanh Đồng xảy ra chuyện, ly khai thư viện, không thể làm thư đồng cho hắn. Tiểu thái tử này cao hứng a. Rốt cục giải phóng, rốt cục lại có thể muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.

Chính là sau đó hắn lại phát hiện, kêu gọi vài lần, mọi người đều chơi không còn vui vẻ như trước. Thiếu nam hài ăn nói dí dỏm, cười to sảng sảng kia, không khí giống như làm thế nào cũng không sinh động nổi. Tuy rằng mấy thư đồng bên cạnh không có ý lấy lòng, cố gắng tạo không khí náo nhiệt, nhưng ngay cả chính hắn cũng cảm thấy đần độn vô vị, cảm thấy mấy trò chơi này chẳng qua cũng chỉ như thế.

Lại một thời gian sau, tiên hoàng băng hà, Bạch gia xảy ra chuyện, Bạch Thanh Đồng bị Già La Diêu thu dưỡng đi. Lúc đầu Già La Vũ không quá chú ý đến chuyện này, nhưng qua vài năm, hắn dần dần phát hiện, tâm tư của hoàng thúc Già La Diêu đặt trên người Bạch Thanh Đồng còn nhiều hơn đặt trên người hắn.

Cái này làm cho Già La Vũ chịu không nổi. Tân ‘cừu’ thêm ‘hận’ cũ, thăng cấp trong lòng hắn. Phải biết rằng, từ nhỏ hoàng thúc là người hiểu hắn rõ nhất. tề tân đế già la duyên là một người nghiêm túc không vui, bất cẩu ngôn tiếu, đối với đứa con của mình cũng lãnh đạm cũ kỹ. Già La Vũ làm thái tử, từ nhỏ cũng nhận giáo dục của đế vương, cùng phụ hoàng của mình tự nhiên không thể thân mật. Trái lại Già La Diêu vô cùng yêu thương hắn, khi còn bế thường xuyên ôm hắn đùa.

Khi đó chuyện làm Già La Vũ vui nhất chính là được hoàng thúc ôm vào trong ngực, sau đó cùng y ngồi xe lăn, để cho bọn thái giám đẩy tới đẩy lui trong hoàng cung trống trải sâu thẳm này. Hoàng thúc còn thường xuyên để cho bọn thái giám thân thể khỏe mạnh đẩy xe lăn thật nhanh, sau đó giơ hắn lên cao trên đầu, giống như đang bay, thích thúc làm hắn cười cạc cạc thét chói tai không ngừng.

Hơn nữa hoàng thúc còn vô cùng có kiên nhẫn, tay cầm tay dạy hắn viết chữ, lại kể cho hắn chuyện xưa, bên trong trò chơi dạy hắn đạo lý làm người. Cho nên trong lòng tiểu hoàng đế lúc còn nhỏ, hoàng thúc Già La Diêu là một tồn tại còn trọng yếu hơn phụ thân, là thân nhân mà hắn thích nhất.

Chính là có một ngày, hắn bỗng nhiên phát hiện người mà hắn thân thiết nhất cư nhiên lại ôm một người khác vào trong lòng, nhưng lại là một ngoại nhân không có quan hệ tới thân phận, huyết thống hoàng gia bọn họ. Tiếp tục tiến tới hắn lại phát hiện, ngoại nhân kia cư nhiên lại là Bạch Thanh Đồng mà trước đây hắn chán ghét nhất. Vì thế khẩu khí trong lòng này a, thật sự là sắp nghẹn chết hắn.

Hơn nữa tuổi càng ngày càng lớn, hoàng thúc cũng bắt đầu chậm rãi kéo dài khoảng cách với hắn, lấy quân thần tương xứng, không hề thân mật vô độ với hắn giống như trước đây. Già La Vũ mất mát a. Hắn đem hết thảy những điều này đổ lên đầu Bạch Thanh Đồng, cho nên một lòng cân nhắc nên làm thế nào sớm đuổi hắn rời khỏi hoàng thúc, để cho chính mình một lần nữa được quay về sủng ái của hoàng thúc.

Đương nhiên, tâm tư này của hắn Già La Diêu đoán không được. Già La Bảo ẩn ẩn có cảm giác, nhưng lại tóm không đúng. Về phần Bạch Thanh Đồng, căn bản hoàn toàn không biết gì cả.

Già La Diêu trở về vương phủ, cũng không nhắc tới chuyện này với Bạch Thanh Đồng. Y thấy mấy ngày nay Bạch Thanh Đồng tận dụng thời gian chăm chỉ tập võ, lại một lần nữa ra sức học các loại binh thư, trong lòng hiểu được tâm tư của hắn. Chỉ là thời cơ còn chưa chín muồi, tất cả mọi người đều không nhắc lại thôi.

Vào đông, thời tiết liền nhanh chóng chuyển lạnh. Già La Diêu nhìn qua đơn bạc, nhưng kỳ thật từ nhỏ tập võ, nội lực thâm hậu, cũng không sợ bị lạnh. Chỉ là mọi người thấy y chân tàn, y lại có ý vô tình đưa một mặt suy yếu của mình biểu hiện ra ngoài, vì thế phần lớn mọi người liền cảm giác vị tĩnh vương gia này thân thể gầy yếu, không chịu một nổi một kích.

Bạch Thanh Đồng cũng bị loại ảo giác này làm ảnh hưởng, cho nên sau khi bắt đầu mùa đông liền rất quan tâm đến việc ẩm thực kiện khang của y. Ai ngờ Già La Diêu không việc gì, hắn lại là người đầu tiên bị không khí lạnh đánh bại: “Khụ khụ… Ta không uống thuốc! Lấy đi lấy đi!”

Bạch Thanh Đồng khàn giọng chán ghét nói. Hắn chán ghét vị thuốc đông y đắng chát khó uống kia, hương vị kia quả thật làm tê liệt toàn bộ vị giác của hắn, đắng đến nỗi muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Tử Mặc thực khó xử, hắn đã bưng chén thuốc đứng nửa canh giờ ở trong này. Dược cũng đã đổi một chén, xem ra lại lạnh rồi.

Kỳ thật chỉ là phong hàn nhẹ, Bạch Thanh Đồng thân cường thể tráng, uống hai ngày dược sẽ không sao. Nhưng hắn cố tình không chịu uống thuốc, dám kéo dài nhiều ngày như vậy.

Đại khái cũng là từ lúc bị thương uống thuốc đến sợ, hiện tại Bạch Thanh Đồng ngửi thấy mùi thuốc đông y liền phản xạ có điều kiện chui vào ổ chăn giả bộ ngủ, ‘lôi’ đánh không tỉnh, Tử Mặc gọi thế nào cũng vô dụng. Ngày hôm nay lúc Tử Mặc vào, Bạch Thanh Đồng đang nhàm chán đọc sách, nói là đọc, không bằng nói là đang nhìn chữ, kết quả càng nhìn càng thấy chóng mặt mơ hồ, liền kéo chăn chùm kín đầu.

“Không được! Công tử nhất định phải uống thuốc.” Tử Mặc bám riết không tha đứng ở đó.

Hai người đang giằng co, Già La Diêu đẩy xe lăn vào. “Đồng, sao lại không uống thuốc?” Y ở phòng ngoài chợt nghe đối thoại của hai người, đối với hành vi không nghe lời của Bạch Thanh Đồng cảm thấy bất đắc dĩ.

Bạch Thanh Đồng đang lui vào trong ổ chăn, thấy y tiến vào, ló đầu ra, mắt lưng tròng nhìn y. (super đáng yêu >”<) “Ta không uống thuốc, bệnh đã khá tốt rồi.” Già La Diêu trầm giọng nói: “Không được. Uống đi.” “Ta đã hạ sốt. Đã không có việc gì rồi.” “Nhưng Vương ngự y nói ngươi còn chưa khỏe.” “Ta tốt lắm. Chỉ còn chút ho khan thôi.” “Vậy vì sao còn nằm ở trên giường?” “Ta –––– khụ khụ…” Sắc mặt Già La Diêu lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tử Mặc, đem thuốc cho ta.” Tử Mặc cung kính đưa bát thuốc trong tay cho y. “Ngươi đi xuống.” “Vâng” Tử Mặc hư hư thực thực ‘đồng tình’ liếc Bạch Thanh Đồng một cái, nhanh chóng đẩy cửa chạy ra ngoài. Tâm tình của vương gia hình như không tốt a. Bạch công tử, ngươi tự cầu nhiều phúc đi. Bạch Thanh Đồng cũng đọc ra trong ánh mắt cuối cùng của Tử Mặc có gì không ổn, nhìn nhìn lại Già La Diêu, tựa hồ… không hài lòng a. Sẽ không phải là tức giận chứ? Hắn có chút chột dạ, ánh mắt lóe ra không thôi, không dám nhìn Già La Diêu. Già La Diêu cúi đầu nhìn nhìn bát thuốc trong tay, nhoáng lên một cái, bỗng nhiên đặt ở bên môi nhấp một ngụm. “Ngươi…” Bạch Thanh Đồng không rõ vì sao y lại uống thuốc của mình. “Không chịu uống thuốc, là sợ đắng?” Bạch Thanh Đồng hơi đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: “Ta không phải sợ đắng. Là, là, là thật sự không thích uống, ta uống không quen.” Già La Diêu nhấp mím môi, giống như đang nhấm nháp tư vị của thuốc, có chút đăm chiêu đạm đạm nói: “Thuốc đắng dã tật. Mọi người có thân thể kiện khang sẽ không thích uống. Ta uống hai mươi năm, đến bây giờ cũng không uống quen.” Trong lòng Bạch Thanh Đồng căng thẳng, bỗng nhiên không thể nói gì mà chống đỡ. Đúng vậy, từ lúc bảy tuổi Già La Diêu đã bắt đầu uống thuốc, vẫn uống đến bây giờ, đó là tư vị gì? Đã biết có chút đau vặt bệnh vặt, sao có thể so với y được? Sao lại còn tùy hứng như tiểu hài tử? Bạch Thanh Đồng vì sự tùy hứng của mình mà cảm thấy hổ thẹn. Hắn có một ưu điểm, chính là phát hiện mình không đúng, lập tức liền có thể kiểm điểm tỉnh lại, cũng thật sự sửa sai. Biết sai có thể sửa, đó là đạo lý làm người! (câu này ta chém tóe lửa, ai biết bảo ta) Bạch Thanh Đồng ẩn ẩn nhớ rõ có ai đó đã nói với hắn như vậy. Tựa hồ lúc hắn còn nhỏ, có người thường xuyên ôm hắn cùng đọc sách với hắn, cũng nhất nhất chỉ cho hắn chữ trên sách, kể chuyện xưa cho hắn. Người nọ tuổi tựa hồ không lớn, tựa như, tựa như mấy tháng trước lúc vừa mới tỉnh dậy, hắn cảm thấy mình có ca ca. Người kia tựa hồ chính là ca ca ở sâu trong trí nhớ của hắn. Chính là trên thực tế, trải qua mấy tháng hiểu biết này, hắn biết mình cũng không có ca ca, thậm chí lúc ở Bạch phủ ngay cả một người bạn cùng tuổi để chơi cũng không có. Vì sao hắn sẽ cảm giác này chứ? Hắn luôn cảm thấy mình đã quên một chuyện rất quan trọng. Vô cùng vô cùng quan trọng, tựa hồ đã bị hắn quên đi rất lâu sau đó. Điều này làm cho hắn có một loại cảm giác áy náy, hắn vốn không nên quên chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.